• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Phần 2 - Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (1 Viewer)

  • Chương 1514-1516

“Ngươi biết chữ chết viết thế nào sao?”

“Bốp-”

Bùi Nguyên Minh nắm tóc Thiên Diệp Đại Hùng lôi lên, trái tay quất một cái.

” Hậu quả sao?”

“Xin lỗi, hậu quả này ta thực sự gánh nổi.”

“Ta cũng biết viết chữ chết thế nào.”

“Nhân tiện, ta còn phải nói cho ngươi một câu.”

“Nếu như ngươi có chuyện, có thể tới tìm ta, nhưng là ngươi tìm tới người chung quanh ta, đó là chính mình tìm cái chết.”

“Ta hôm nay sẽ đánh gãy 5 chi của ngươi, để ngươi chỉ còn lại nửa cái mạng, chạy trở về đảo quốc.”

“Sống trong bóng tối của ta suốt cuộc đời.”

” Chẳng qua ta biết, Thiên Diệp đại thiếu ngươi không phục lắm, cho nên ta cho ngươi một cơ hội.”

“Ta sẽ đợi ngươi nửa giờ.”

” Ngươi cứ việc gọi người, cứ việc gọi điện thoại.”

“Có thể hù được ta sợ, ta mặc cho ngươi thu thập.”

“Hù không được, như vậy chính là ta đánh gãy năm chi của ngươi.”

Dứt lời, Bùi Nguyên Minh lại tát trái tay, Thiên Diệp Đại Hùng bay ra, nện ở bên trên vách tường đá cẩm thạch.

Thiên Diệp Đại Hùng đau đớn chậm rãi trượt xuống, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn dữ dội.

Cảnh tượng này, làm cho Lý Đường cùng một đám quốc đảo trợn mắt hốc mồm sửng sốt.

Những nữ tử xinh đẹp kia khẽ há miệng, hồi lâu cũng không khép lại được.

Rõ ràng, tác động mà Bùi Nguyên Minh mang lại cho bọn họ là vô cùng lớn.

Cả đời họ chưa từng thấy, người đàn ông nào ngang ngược càn rỡ hơn cả Thiên Diệp Đại Hùng.

Bùi Nguyên Minh lại vươn tay vỗ vỗ mặt Thiên Diệp Đại Hùng mặt, sau đó chắp hai tay sau lưng quay người rời đi.

Thiên Diệp Đại Hùng ôm chặt trán, lúc này nghiến răng nghiến lợi.

” Baka!”

“Gọi người!”

“Đem tất cả mọi người ở Kim Lăng kêu ra cho ta!”

“Ta muốn người Đại Hạ này biết rằng, đại đảo quốc của chúng ta, không phải thứ mà hắn có thể khiêu khích!”

“Lý Đường, gọi biểu ca của ngươi, bọn hắn cũng kêu ra đi!”

” Một người không thể thiếu!”

Thiên Diệp Đại Hùng giờ phút này, trong lòng tràn ngập phẫn nộ cùng oán hận.

Kể từ khi Thiên Diệp gia tộc trở thành quý tộc mới của đảo quốc, tại kinh đô hắn đều là hoành hành bá đạo.

Ngoài năm gia tộc đảo quốc, cùng người của Mạc phủ, Thiên Diệp gia tộc không cần cho bất luận kẻ nào mặt mũi.
Cho dù thỉnh thoảng, đi thăm các nước Viễn Đông nhỏ bé khác, gặp một số người không có mắt, dám cướp phụ nữ với mình, cũng bị Thiên Diệp Đại Hùng chà đạp chết từng người một.

Trước đó, hắn còn đi qua bảo đảo(biết chết liền), ở nơi đó gặp được một cái gì danh xưng là Thiếu chủ của Băng đảng Lá Tre, dám cùng hắn cướp đoạt một hoa khôi.

Kết quả?

Hắn trực tiếp đánh đối phương sưng mặt.

Đối với Thiên Diệp Đại Hùng, chỉ cần có bộ da hổ của gia tộc Thiên Diệp, ai có thể khiêu khích hắn? ai dám trêu chọc hắn?

Có thể nói, những gì Bùi Nguyên Minh làm hôm nay, khiến Thiên Diệp Đại Hùng run lên vì tức giận.

Con rể cửa, giang hồ phiến tử, một tên ăn bám.

Dám đánh chính mình sao?

Hiện tại còn muốn hắn gọi điện thoại kêu người sao?

Đây không phải là tát vào mặt hắn hay sao?

Đó là chà đạp lên tôn nghiêm của hắn, chính là đang chà đạp lên tôn nghiêm của Thiên Diệp gia tộc!

Cho nên lúc này, Thiên Diệp Đại Hùng nghiến răng nghiến lợi, vừa phát ra chỉ thị một cái, liền thấy tất cả người đảo quốc xung quanh, bắt đầu lấy điện thoại di động ra gọi điện.

Ngay cả Lý Đường, cũng hơi do dự một chút, sau đó cũng nghiến răng nghiến lợi gọi đt.

Từ bên trong điện thoại của hắn nghe ra, hắn hẳn là hứa hẹn không ít chỗ tốt, đối phương mới đáp ứng ra tay.

Tuy nhiên, điều này cũng có nghĩa là tại Kim Lăng, tất cả danh bạ mà bọn hắn có thể sử dụng, đều đã được kích hoạt.

Thiên Diệp Đại Hùng cười lạnh liên tục, hắn đưa chiếc đồng hồ gỗ sồi Hoàng gia trên cổ tay ra liếc, sau đó dữ tợn cười lạnh chờ đợi…

Bên ngoài, trong một khoảng đất trống phía sau hội quán Hoàng gia.

Bùi Nguyên Minh cầm trong tay một chai soda, thỉnh thoảng nhấp vài ngụm, sau đó hai tay nhìn bầu trời đầy sao, vẻ mặt hững hờ và lãnh đạm.

“Bùi Thúc, Thiên Diệp Đại Hùng mặc dù là người đảo quốc, nhưng là người đảo quốc tại Kim Lăng, thế lực rất lớn.”

Đỗ Thái Tử lúc này đi đến bên người Bùi Nguyên Minh, thấp giọng nói.

“Vì lý do lịch sử, người đảo quốc, thậm chí còn mở rất nhiều võ đạo quán ở Kim Lăng.”

“Tôi nghi ngờ rằng, một số thế lực trên đường, cũng liên kết chặt chẽ với người trên đảo quốc.”

“Cho nên, nếu hắn được phép gọi người, có thể sẽ rất phiền phức.”
1655977384094.png

“Người của năm gia tộc của Đảo quốc có đến đây, ở Kim Lăng chúng ta cũng không thể gây nên sóng gió!”

“Tránh sang một bên!”

Đỗ Cách Cách hiển nhiên là lo lắng.

“Bùi Thiếu, Thiên Diệp gia tộc cũng có rất nhiều người phát ngôn ở Kim Lăng, dù sao nhà mẹ đẻ Thiên Diệp Đại Hùng, là người Đại Hạ…”

” Ông ngoại hắn cũng là trưởng lão ngoại môn của Tây Nam Thiên Môn Trại…”

” Nếu quả thật ra mặt, nói không chừng, liền Đỗ lão đều chịu không được áp lực.”

” Cho nên, bằng không chúng ta vẫn là đi trước?”

“Dù sao thì sau vài ngày nữa, visa của hắn sẽ hết hạn, liền phải xéo đi.”

” Chúng ta khí cũng đã xuất ra, người cũng đã giáo huấn, không cần phải chết ở chỗ này.”

Rõ ràng là Đỗ Cách Cách, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đánh Thiên Diệp Đại Hùng suýt chút nữa thành chó.

Hiện tại càng là nói, muốn đánh gãy tứ chi của Thiên Diệp Đại Hùng, a không, năm chi! nàng bây giờ bản chất đã bị Bùi Nguyên Minh dạy dỗ, càng thêm thận trọng khi nghĩ đến chi thứ 5….

Cô sợ mọi chuyện vượt quá tầm tay, nên không thể không đứng ra thuyết phục Bùi Nguyên Minh.

Xét cho cùng, Đỗ Lương chính là đà chủ phân đà của Tây Nam Thiên Môn Trại Kim Lăng.

Nhưng thân phận của Đại trưởng lão ngoại môn, vẫn ở trên Đỗ Lương.

Một khi Thiên Diệp Đại Hùng, thực sự gọi ông ngoại trong truyền thuyết của mình, Đỗ Lương có ra mặt, nói không chừng đều vô dụng.

Cho nên trong nhận thức của Đỗ Cách Cách, có loại sự tình gọi là không thể trêu vào.

Dù sao món hời cũng chiếm đủ rồi, tại sao phải chờ chết ở nơi này, đúng không?

“Đi, tại sao lại phải đi?”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt.

” Giẫm một người đảo quốc, nếu như còn cần dọa đến chạy trối chết, ta cũng có thể cho ngươi đi chợ rau, mua một cây tỏi tây treo cổ tự tử.”

” Chờ xem đi, giẫm người đảo quốc, ta lại không phải là lần đầu tiên.”

Bùi Nguyên Minh lãnh đạm thản nhiên nói, biểu hiện ra cực kỳ tự tin.

Rõ ràng, chỉ là người đảo quốc, căn bản không có bị anh để vào mắt.

Đỗ Thái Tử một mặt nhiệt huyết nói: “Đây mới là thái độ của nam nhân Đại Hạ đối với người đảo quốc!”

Đỗ Cách Cách do dự rồi dừng lại, cuối cùng không nói gì.

Tuy rằng cô và Bùi Nguyên Minh chưa gặp mặt nhiều lần, nhưng cô đã hiểu rõ tính tình của Bùi Nguyên Minh.

Sợ đầu sợ đuôi, không phải là phong cách làm việc của Bùi Nguyên Minh, giải quyết vấn đề mọi lúc, là nguyên tắc sống của anh ấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom