• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Phần 2 - Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (2 Viewers)

  • Chương 5101-5105

Thanh Linh nuốt nước miếng nén giận hồi lâu đã no nê, sau đó lại nhịn không được: “Đi!”

” Có bản lĩnh, đi đem đám người kia chơi chết!”

” Ngươi có thể chơi chết bọn hắn, chuyện này liền đi qua!”

“Bằng không mà nói, chuyện này, không qua được!”

Bùi Nguyên Minh ánh mắt bên trong hiện lên một tia dày đặc, sau đó anh chậm rãi nói: “Ngươi yên tâm, không cần ngươi nói, chuyện này đều sẽ có một kết quả.”

” Đợi đến khi Tuyết Dương bình an vô sự, ta liền đi giải quyết chuyện này..”

“bùm!”

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, mấy bác sĩ bệnh viện bước ra.

Đầu tiên là vì chuyện Vương Tử Nghi, mà Hoa Dung phải lau sàn cho Bùi Nguyên Minh.

Giờ phút này, nàng ngược lại một tư thế hiên ngang, nhưng là trên mặt, nhìn thế nào đều có vẻ mệt mỏi.

Thanh Linh ngay lập tức vọt tới, thấp giọng nói: “Hoa viện trưởng, con gái của ta đã được cứu rồi sao?”

” Tạm thời thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng, nhưng tình huống cũng không thể lạc quan.”

Hoa Dung nhìn thấy Bùi Nguyên Minh thì sửng sốt, nhưng ngay sau đó khôi phục bình tĩnh, chậm rãi nói.

“Khắp người có mấy chục vết thương, đầu cũng bị lực mạnh đánh trúng. Rất có thể, sẽ chấn động não ở mức độ nào đó…”

” Chỉ có điều, chúng ta bây giờ mặc dù đã xử lý tốt thương thế, nhưng là cụ thể thời điểm nào bệnh nhân có thể thức tỉnh, liền phải đợi đến ngày mai có báo cáo kiểm tra, ta mới có thể đưa ra thời gian ước chừng.”

“Cô ấy chỉ có thể nhập viện tạm thời để theo dõi. Tôi sẽ bố trí phòng bệnh tốt nhất và y tá tốt nhất để theo dõi.”

” Các ngươi cũng không cần quá mức lo lắng.”

Rõ ràng, sắp xếp này của Hoa Dung, là dựa vào sắc mặt của Bùi Nguyên Minh.

Nếu không, mỗi ngày có rất nhiều bệnh nhân ở bệnh viện, làm sao mọi người có thể sống trong một khu tốt nhất?

Trịnh Tuấn cùng những người khác đều là gật gật đầu, không ngừng cúi đầu: “Cám ơn Hoa viện trưởng, cám ơn!”

Bùi Nguyên Minh cũng nhìn về phía Hoa Dung, nói: “Hoa viện trưởng, chuyện này làm phiền cô. Nếu như cần mời ngài Chung Bắc Sơn đến hội ý, cô có thể gọi điện thoại cho tôi.”

Trịnh Tuyết Dương chịu chủ yếu là ngoại thương, nên chỉ có thể dựa vào bệnh viện để hồi phục.

Vì sợ làm gián đoạn Trịnh Tuyết Dương nghỉ ngơi, Bùi Nguyên Minh không ở lại chăm sóc cô, mà cùng Trịnh Khánh Vân tán gẫu vài câu, liền rời khỏi bệnh viện.

Ngoài việc bố trí thêm người bảo vệ Trịnh gia, có chút sổ sách cũng phải tính một chút.
1655910805757.png

” Mà tên vương bát đản kia, còn dám đánh mặt ta!”
” Lần này thật vất vả có cơ hội, danh chính ngôn thuận quất hắn mấy cái bàn tay!”
“Ông thế mà làm xấu chuyện tốt của tôi!”
“Ông cũng là phế vật!”
Nói đến đây, Thanh Linh lúc này lộ ra vẻ hối hận, vì không cho Bùi Nguyên Minh vài cái tát.
Trịnh Tuấn thần sắc cổ quái, hồi lâu sau mới thở dài một hơi, nói: “Không nhìn ra được sao?”
“Bùi Nguyên Minh nói cho cùng, chẳng qua là bao biện, ngụy trang mà thôi.”
“Bên kia cố ý làm như vậy!”
Thanh Linh khẽ nhíu mày, nói: “Ý của ông là gì?”
Trịnh Tuấn nhẹ giọng nói: “Tiểu lưu manh bình thường, đối với chúng ta kêu đánh kêu giết, thậm chí còn xông vào biệt thự của chúng ta, ta hiểu được.”
“Tuy nhiên, Thiên Diệp Đại Hùng là người của Thiên Diệp gia tộc trên đảo quốc. Những người như Lý Đường, Giang Nguyệt Minh đều là người Yến Kinh, lai lịch có một chút.”
” Bọn hắn chẳng lẽ chưa nghe nói đến Chân Gia Thủ Đô, đến từ thập đại gia tộc cao cấp sao?”
” Thường nói, đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, huống chi Tuyết Dương không phải chó.”
“Nàng là người đứng đầu nhánh thứ chín của Chân Gia Thủ Đô, dù là hiện tại có chút nghèo túng, nhưng là nàng, tốt xấu cũng coi là danh chính ngôn thuận cấp cao của Chân Gia Thủ Đô.”
“Tùy tiện bị tát vào mặt, suýt nữa bị đánh chết, chuyện này có thể là vô tình sao?”
“Bà không cảm thấy, phía sau có người xui khiến…”
Vừa nói, Trịnh Tuấn vừa nhìn về phía Thủ Đô.
Ánh mắt luôn có chút lỗ mãng của hắn, lúc này trở nên có chút ngưng trọng.
Thanh Linh mí mắt giật giật, nói: “Ý của ông là, có người coi trọng vị trí của Tuyết Dương, nhánh đầu thứ chín sao?”
” Muốn chơi chết nàng, sau đó danh chính ngôn thuận thượng vị sao?”
“Chân Long, không phải đã chết rồi sao?”
“Tuyết Dương, phòng đầu nhánh thứ chín, không phải đã được quản lý cấp cao Chân Gia Thủ Đô tán thành sao?”
” Thế nào có thể như vậy?”
Trịnh Tuấn bất đắc dĩ thở dài, nói: “Trước khác nay khác…”
” Chuyện qua sông rút cầu, chúng ta thấy còn ít hay sao?”
Từ bệnh viện rời đi, Bùi Nguyên Minh trở lại Tập Phúc Đường.
Sau khi suy nghĩ một chút, Bùi Nguyên Minh lần này gửi tin nhắn cho Đỗ Thái Tử.
Người của Tân Soái Thương Hội, không còn đủ sức bảo vệ Trịnh gia, vậy chỉ có thể để người của Tây Nam Thiên Môn Trại phân đà Kim Lăng ra tay.
Phải có cao thủ võ đạo che chở, Trịnh gia sẽ không có biến cố khác.
Cùng lúc đó, điện thoại của Bùi Nguyên Minh rung lên, một thông tin gửi vào, chính là Công Tử Hải.
Ngoài việc chỉ ra lai lịch của Thiên Diệp Đại Hùng, còn có người hắn đã gặp sau khi đến Đại Hạ.
Bùi Nguyên Minh nhìn mấy cái tên trên điện thoại, ánh mắt trở nên rất sâu.
Đêm đó, mặc dù đèn trong phòng làm việc của Bùi Nguyên Minh đã tắt, nhưng anh vẫn một mực chắp tay đứng tại cửa sổ phòng làm việc, nhìn về hướng Yến kinh.

Ba giờ sáng, Bùi Nguyên Minh vừa định nấu một chút bữa tối cho mình, tai chợt giật giật, anh nghe thấy tiếng động cơ xe, mà lại từ thanh âm nghe ra, hẳn là một cỗ xe bán tải.

Bùi Nguyên Minh mí mắt giật giật, theo bản năng lao ra cửa.

Gần như cùng lúc, một chiếc xe bán tải cũ nát, trên xe chở mấy bình ga, lung la lung lay phóng về phía cổng Tập Phúc Đường.

Đây là muốn làm nổ tung Tập Phúc Đường!

Người lái xe, dường như đã uống một chút rượu, hắn liều mạng giẫm lên chân ga, dù là nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, vẫn không ngừng lao tới.

“bùm -”

Khi Bùi Nguyên Minh bàn chân tại mặt đất giẫm mạnh, trước cửa gạch xanh vỡ ra, gào thét lao đi.

“A” một tiếng hét thảm, lái xe vô ý thức ôm trán của mình, đồng thời tay lái chệch hướng, chiếc xe lao vào sâu trong hẻm.

“Ôi trời ơi–”

Tài xế sau khi phản ứng, đã đạp cửa lao ra, nhưng chiếc xe bán tải không kịp kiểm soá,t đã lao thẳng vào con sông cuối hẻm.

“bùm -”

Tiếng vang ầm ầm truyền ra, và toàn bộ con sông rộng gần 30m bốc cháy.

Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh này, thần sắc vẻ lo lắng.

Bên kia muốn giết hết mọi người ở Tập Phúc Đường.

“Tên khốn, thế mà mang theo bình gas đến nướng Tập Phúc Đường chúng ta sao!?”

” Ngươi muốn chết sao!?”

Lúc này Nghiêm Dao, Đỗ Cách Cách và những người khác cũng đã tỉnh.

Sau khi xông ra ngoài, nhìn cảnh tượng ngọn lửa rực cháy trước mặt, nhất thời đều sợ hãi.

Nếu Bùi Nguyên Minh không kịp thời phát hiện, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Đỗ Cách Cách một mặt tức giận tiến lên, liền chuẩn bị trực tiếp đem lái xe nhìn say khướt kia phế bỏ.

” Đừng đánh chết, hỏi rõ ràng lai lịch, chúng ta cần đầy đủ chứng cứ.”

Bùi Nguyên Minh phủi tay, đợi đến sau khi ánh lửa tắt, liền trở về đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tập Phúc Đường tiếp tục mở cửa.

Tuy rằng nửa đêm hôm qua ồn ào, nhưng bởi vì nơi này hẻo lánh, sự tình cũng không có truyền ra.

Bùi Nguyên Minh lại gửi tin nhắn cho Chu Hướng Võ giải thích một chút, cho nên ông ta cũng không phái thám viên đến điều tra.

Bùi Nguyên Minh giải quyết tất cả những khách hàng đang chờ số hôm nay trong một hơi, sắp tới cơm trưa, mới thấy Nghiêm Dao mặt nghiêm túc xuất hiện.

“Bùi Thiếu, tôi tra rõ ràng. Tối hôm qua tên khốn nạn này, là một con bạc, nợ mấy chục triệu.”

“Tối qua hắn làm như vậy. Có người đã ép buộc hắn ta, và nói với hắn ta rằng, chỉ cần cần chơi chết chúng ta, hắn ta không những không cần trả lại tiền, hơn nữa còn cho người nhà của hắn năm triệu dưỡng lão.”

1655910817952.png

Bùi Nguyên Minh vẻ mặt hờ hững, anh dùng ngón chân cái nghĩ cũng biết, chuyện này, nhất định là do Thiên Diệp Đại Hùng cùng nhóm của hắn làm.
Rốt cuộc, chỉ có người đến từ quốc đảo, mới không nói về quy tắc của Giang Hồ nhiều như vậy, liền tuyệt hậu chiêu đều dùng đến.
Các quyền quý của Đại Hạ, mặc dù tranh đấu lẫn nhau, nhưng tất cả mọi người, đều là người giảng cứu quy tắc của Giang Hồ.
Đây là lần đầu tiên, Bùi Nguyên Minh gặp phải chuyện bình gaz như vậy.
Chỉ là Bùi Nguyên Minh, không nghĩ tới chuyện này, lại có bóng dáng của Kim gia Kim Lăng trong đó.
Nghiêm Dao nghĩ lại, nói: “Nếu chuyện này liên quan đến Kim gia, 80% người xuất thủ là Kim Trạch Tuấn.”
“Bởi vì, theo như tin tức của tôi, Kim Tuấn Anh phải mấy ngày nữa mới về nước”.
“Bây giờ Kim Trạch Tuấn tạm thời phụ trách Kim gia.”
“Hắn sao?”
Bùi Nguyên Minh bật cười.
“thú vị.”
” Kim Trạch Tuấn đoán chừng cũng không biết, người Thiên Diệp Đại Hùng muốn đối phó là ta.”
“Bằng không, cho dù cho hắn một cái gan bằng trời, hắn cũng chưa chắc dám đến trêu chọc ta.”
“Chuyện này không vội, ta sẽ tìm cơ hội tính sổ.”
“Buổi trưa chúng ta đi ăn một bữa. Buổi chiều, phải càn sống.”
Nghiêm Dao nghe dây cung biết nhã ý, nói: “Vậy tôi buổi chiều cùng Bùi Thiếu…”
“Không cần.”
Bùi Nguyên Minh khẽ lắc đầu.
“Chuyện này, ngươi tốt hơn không nên xen vào, ta sẽ tự thu xếp…”

Bốn giờ chiều, hội quán Hoàng gia.
Đúng lúc này, Đỗ Thái tử mang theo mười mấy cao thủ võ đạo, một đường mạnh mẽ đâm tới, không biết đá ngã lăn bao nhiêu thứ.
Ngay sau đó, hắn trực tiếp đến trước cửa phòng tổng thống, một chân liền đá văng.
Mặc dù hắn tay còn chống quải trượng, nhưng là một cước này, cũng mười phần cường thế.
Và sắc mặt của Đỗ Thái Tử cũng vặn vẹo, khuôn mặt dữ tợn, trông như muốn đem người ăn sống nuốt tươi.
Lúc này, trong đại sảnh có hơn chục bàn, đối diện là một dãy ghế sofa bọc da Ý.
Hàng chục người đàn ông và phụ nữ trong trang phục tung cẩu bắt chéo chân ngồi ở đó, và hàng chục vệ sĩ phía sau bọn hắn.
Những vệ sĩ này, đều là cao thủ đến từ quốc đảo, tên nào cũng lợi hại.

Ngoài ra, bọn hắn mỗi tên, còn có hai con đao đảo quốc, một dài và một ngắn, được treo quanh eo, một vẻ lãng nhân.

Còn Thiên Diệp Đại Hùng, thì ngồi trên ghế sô pha giữa đại sảnh, bên cạnh là hai nữ đảo quốc quyến rũ.

Một người trong số họ đang nhẹ nhàng xoa bóp đùi, còn người kia, thì cầm chiếc bật lửa giúp hắn ta châm lửa.

Còn Lý Đường thì mặc một bộ đồ màu hồng vô cùng luộm thuộm, đang bắt đầu khiêu vũ với vài cô gái trẻ trong tiếng nhạc, vô cùng vui vẻ.

“bùm -”

Đỗ Thái Tử chĩa cây gậy, người đứng bên cạnh hắn liền một chân đá ra ngoài, một cái ghế đẩu bay ra, trực tiếp đập vỡ màn hình TV cực lớn.

Âm nhạc xung quanh đột ngột dừng lại.

Lý Đường nhìn lại Đỗ Thái Tử, liếc mắt một cái nói: “Ti vi hai triệu, sau này nhớ bồi thường…”

“Không bồi thường, ta sẽ giết ngươi!”

Không cần Lý Đường tiếp tục nói, tất cả người đảo quốc ngồi trên sô pha đều đứng lên, vẻ mặt ảm đạm nhìn Đỗ Thái tử.

Và những vệ sĩ của đảo quốc xung quanh, cũng từng người đằng đằng sát khí, sẵn sàng xuất thủ bất cứ lúc nào.

Đám người Đỗ Thái Tử tản ra xung quanh, nhìn chằm chằm đám người đảo quốc, hai bên rõ ràng chính là một lời không hợp, liền muốn ra tay đánh nhau.

Nhưng Đỗ Thái Tử mặc kệ những tiểu lâu la này, mà đi tới trước mặt Thiên Diệp Đại Hùng, lạnh lùng nói: “Thiên Diệp Đại Hùng!”

“Ngươi có nên cho ta một lời giải thích hay không !?”

Thiên Diệp Đại Hùng tay cầm điếu xì gà, vẻ mặt kinh ngạc: ” Baka!”

“Ta còn tưởng rằng, đó là một tên ngu bò nào!”

“Hóa ra là Đỗ Thái Tử!”

” Thế nào hai ngày không gặp, chân đều bị người đánh gãy a?”

” “Ta nghe nói, ngươi bây giờ, còn giúp người đánh gãy chân ngươi lau chùi sàn nhà.”

“Ngươi còn là Đỗ Thái Tử sao?”

“Đỗ Thái Tử đại danh đỉnh đỉnh, sao lại sa sút đến mức này?”

” Nếu như bị người giẫm, không có thực lực phản kháng lại, ngươi quỳ xuống đến cầu xin ta, ta thật tốt giúp ngươi ra một hơi, thấy thế nào?”

Nói đến đây, Thiên Diệp Đại Hùng phun một hơi khói vào mặt Đỗ Thái Tử với điệu bộ trêu tức.

Đám mỹ nữ xung quanh, cũng che miệng cười thầm, ai cũng cho rằng, Đỗ Thái Tử thật là phế vật.

“Được rồi, Thiên Diệp Đại Hùng, đừng nói nhảm!”
1655910832231.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom