“Nếu Hàn huynh đã quyết tâm làm chỗ dựa cho nữ tử này, vậy thì đừng trách tại hạ không nể mặt. Hoa Tây tiên tử, Vô Cấu huynh, ba người chúng ta đối phó với Hàn đạo hữu, không cần thực sự đánh bại hắn, chỉ cần quấn lấy không cho hắn phân tâm là được. Cứ để Thanh Bình và Vạn Hoa bắt giữ đồng bạn của hắn. Đến lúc đó bảo vật trên người nàng chia đều, còn y bát công pháp của Thiên Đỉnh chân nhân thì mỗi người phục chế một phần, hai vị có ý kiến gì khác không?” Sắc mặt của Tiêu Minh trầm xuống, quay đầu nói với bọn người Hoa Tây tiên tử ở phía bên kia.
“Cái gì, ba người chúng ta đối phó một mình hắn. Tiêu đạo hữu, cuồng ma ngươi khi nào thì trở nên nhát gan như vậy rồi.” Hoa Tây tiên tử nghe xong không cho là đúng nói.
“Hừ, xem ra tiên tử còn chưa rõ lai lịch của Hàn đạo hữu mới vô lễ như vậy. Kỳ thực hắn chính là đại danh đỉnh đỉnh…” Tiêu Minh bỗng nhiên khẽ nhếch môi truyền âm.
Hoa Tây Tiên Tử chỉ nghe vài câu, sắc mặt chợt biến đổi, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập thoáng chốc trần đầy vẻ kiêng kị thật sâu. Tới khi nghe xong mới thở dài một hơi nói:
“Được, Vợ chồng bọn ta sẽ phối hợp với Tiêu huynh quấn lấy người này. Nhưng hi vọng là sau khi Thanh Bình đạo trưởng và Vạn Hoa đạo hữu đắc thủ tốt nhất đầu óc chớ nên có suy nghĩ sai lệch gì, nếu không hẳn các ngươi cũng tinh tường vợ chồng chúng ta có bao nhiêu lợi hại, đến lúc đó chớ trách bọn ta trở mặt vô tình.”
“Tiên Tử yên tâm, chúng ta cũng không phải là những kẻ không biết trước sau, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện thiếu sáng suốt như thế.” Thanh Bình đạo nhân nghe vậy thì đại hỉ, gần như lập tức nói gấp.
Vạn Hoa phu nhân cũng lộ ra vẻ cuồng nhiệt, liên tục gật đầu.
Mắt thấy năm tên Đại Thừa trước mặt không kiêng nể gì mà bắt đầu thương lượng chuyện liên thủ ngay trước mặt hắn. Hàn Lập chỉ mỉm cười, lặng lẽ truyền âm cho Băng Phách đang trắng bệch cả khuôn mặt ở bên cạnh vài câu, đồng thời một ngón út bỗng khẽ nhúc nhích rung động, bắn ra một sợi tơ màu vàng nhạt gần như không thể nhìn rõ, lóe lên cái lập tức biến mất.
Băng Phách nghe truyền âm xong, thần sắc khẽ động, nét sợ hãi trong mắt bỗng chốc giảm đi hơn nửa.
“Động thủ”
Tiêu Minh khẽ quát một tiếng, lúc này lăn một vòng tại chỗ, một vầng mây máu lớn gần mẫu hiển hiện, từ bên trong truyền ra tiếng rống trầm thấp, theo đó một con cóc khổng lồ đỏ như máu, trên đầu có chín con mắt lóe lên mà chợt hiện ra.
Cửu Mục Huyết Thiềm vừa hiện thân ra, chín con mắt yêu dị đồng loạt trợn mở bắn ra chín cột sáng màu hồng nhạt, mơ hồ một cái đã lao tới bên cạnh Hàn Lập, mục tiêu chính là Băng Phách đang ở kề bên.
Băng Phách cả kinh, dường như vô thức vội vàng uốn éo thân hình, thuấn di rời khỏi vị trí đang đứng, xuất hiện ở một nơi khác trong hư không cách đó hơn trăm trượng.
Lúc này, hai tay của Hoa Tây Tiên Tử run lên lập tức cả người hiện lên tinh quang, từ trên người bỗng bay ra một từng vòng tròn óng ánh, kích thước chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, số lượng khoảng trên trăm chiếc.
Những chiếc vòng này dưới pháp quyết thúc dục của nữ tử, tất cả đều quay vù vù rồi bắn nhanh về phía xa, mơ hồ một cái đã đến gần bên Hàn Lập, từ bốn phương tám hướng xung quanh điên cuồng đập xuống.
Ở bên cạnh, Vô Cấu Lão Tổ vẫn một mực không nói gì tức thì há miệng phun ra một luồng hỏa diễm màu vàng nhạt, hóa thành biển lửa đem toàn bộ thân mình bao phủ vào bên trong.
Tiếp theo biển lửa màu vàng điên cuồng tăng lên hóa thành một cơn sóng lửa cao tới vài chục trượng, cuồn cuộn cuốn thẳng tới phía đối diện.
Biển lửa chưa thực sự đè xuống mà một luồng khí nóng rực khó có thể hình dung nổi đã tràn ngập hư không xung quanh Hàn Lập, phảng phất như có thể thiêu đốt hết tất cả mọi thứ vậy.
Ba người Tiêu Minh không hổ là lão tổ Đại Thừa, chẳng những vừa ra tay là long trời lở đất, mà còn phối hợp với nhau không chê vào đâu được, mạnh mẽ bức Băng Phách vốn đang đứng bên cạnh Hàn Lập phải tách ra một cách đơn giản.
Nhưng cổ quái chính là, Hàn Lập cũng không hề có ý ra tay giúp đỡ Băng Phách, ngược lại sau khi cười nhạt một tiếng, bàn tay khẽ phất lên phía trước.
Một tiếng nổ vang lên, vòng sáng hộ thể cuốn ra.
Ba tòa núi nhỏ cao vài chục trượng hiển hiện, nhanh chóng chuyển động quay tròn xung quanh Hàn Lập, thoáng chốc biến thành một màn sáng óng ánh cực kỳ dày đặc.
Vô số vòng tròn chớp động một cái đã nhao nhao đánh lên phía trên, nhưng sau một hồi “bang bang” trầm đục, màn sáng óng ánh lại không hề sứt mẻ một chút nào.
Ngược lại thì sóng lửa màu vàng trùng điệp lao tới lại có thể làm cho màn sáng run lên vài lần, nhưng bộ dáng vẫn không hề tổn hại chút nào.
Hàn Lập thân ở trong màn sáng quan sát hết thảy tình hình bên ngoài, lập tức vẻ tàn khốc lóe lên, bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, thân hình dưới kim quang điên cuồng lớn lên, đảo mắt đã biến thành một con Cự Viên lông vàng cao tới hơn trăm trượng, hai cánh tay mơ hồ chụp ra bên ngoài màn sáng, bỗng nhiên hung hăng phân biệt ném về phía Hoa Tây Tiên Tử và Vô Cấu Lão Tổ vang lên âm thanh nổ đùng đùng.
Hai luồng ánh sáng màu xanh và đen từ trong tay Cự Viên bắn ra, chớp động một cái đã đến gần chỗ Vô Cấu Lão Tổ và Hoa Tây Tiên Tử, vòng sáng hộ thể lóe lên lập tức hóa thành hai tòa núi cao tới vài chục trượng hung hăng đè xuống.
Cả hai ngọn núi chưa thực sự đè xuống mà hai luồng sức mạnh khiến cho người ta hít thở không thông đã áp xuống trước, khiến cho hư không gần cạnh Vô Cấu Lão Tổ và Hoa Tây Tiên Tử đều bị run lên nhè nhẹ.
Hoa Tây Tiên Tử vừa trông thấy uy năng khủng bố như thế thì biến sắc, vòng eo nhỏ nhắn uốn éo, thân hình đã bắn ngược về phía sau, đồng thời một bàn tay như ngọc đánh ra hư không một chiêu, vố số vòng tròn trước đó đồng thời tụ lại một chỗ thành một Tinh Hoàn khổng lồ đường kính ba bốn mươi trượng, sau một cái mơ hồ đã bao bọc lấy ngọn núi đang đè xuống trên không rồi đột nhiên co rụt lại.
Từ trên chiếc vòng bộc phát ra vòng sáng hộ thể chói mắt.
Khí thế vốn đang đè xuống của ngọn núi chợt giống như trở nên cứng ngắc mà ngưng trệ trong không gian.
Về phần Vô Cấu Lão Tổ đồng dạng đối mặt với ngọn núi đè xuống, thì chỉ một tay bấm niệm pháp quyết, biển lửa màu vàng xung quanh lấy hắn làm trung tâm lập tức cuốn lên biến thành một Hỏa Nhân màu vàng cao hơn trăm trượng, hơn nữa không chút sợ hãi dùng một quyền đập ra nghênh đón ngọn núi.
“oanh” một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.
Nắm đấm khổng lồ tính cả cánh tay dưới sức mạnh một kích của ngọn núi tuôn ra, thoáng chốc nổ tung thành vô số đốm lửa vàng.
Ngọn núi dừng lại trên không trung một chút, sau đó hào quang lóe lên lại tiếp tục đè xuống một lần nữa, nhưng lúc này Hỏa Nhân phía dưới cũng chỉ vung một nắm tay khác lên như sao băng, một màn giống hệt hiện ra.
Tuy nhiên cánh tay nổ tung kia dưới vô số đốm lửa vàng lưu chuyển lại lập tức khôi phục như cũ rồi không chút do dự đánh ra một lần nữa.
Cứ như vậy, ngọn núi dưới sự oanh kích của một quyền rồi lại một quyền, toàn thân rung rung, vòng ánh sáng bảo vệ trở nên chớp động, nhất thời không cách nào đè xuống được nữa.
Về phần Tiêu Minh biến thành Cửu Mục Huyết Thiềm bên kia tức thì phun ra lưỡi dài trong miệng như cuồng phong bạo vũ, biến thành một tầng lưới máu ngăn cản từng đoàn quyền ảnh cực lớn không cho rơi xuống.
Nhưng hai nắm tay của Cự Viên do Hàn Lập biến thành vẫn điên cuồng công kích về phía xa.
Hàn Lập lấy một địch ba, nhất thời cùng ba người bọn Tiêu Minh quấn lấy nhau.
Vạn Hoa phu nhân và Thanh Bình đạo nhân vừa trông thấy ba người đại chiến thì trong lòng mừng rỡ, liếc mắt nhìn nhau, lập tức đều không để cho Băng Phách mới tách ra không kịp phản ứng gì, thân hình đồng thời thuấn di về phía sau, một trái một phải xuất hiện ngay gần Băng Phách.
Vạn Hoa phu nhân cười âm hiểm một tiếng, một tay giơ lên đầu, trên tay lóe lên mà hiện ra một cây mộc trâm màu đen, không nói hai lời rung cổ tay lên.
Mộc trâm màu đen đón gió thoáng chốc biến thành một thanh trường kiếm màu đen.
“Phốc phốc” một tiếng, một tầng lửa đen dầy đặc hiện lên trên thân kiếm.
Vạn Hoa phu nhân đem trường kiếm trong tay chém xuống hư không đối diện. lúc này một chỗ trong hư không chấn động, một con Hỏa Giao lớn hơn trăm trượng hoàn toàn do lửa đen biến ảo thành gầm rú lên một tiếng rồi bổ nhào xuống phía Băng Phách ở trước mặt.
Về phần Thanh Bình đạo nhân lại run tay áo lên, trong tay lăng không hiện ra một cây phất trần màu xanh nhạt, miệng ngâm một tiếng Vô Lượng Thiên Tôn bỗng nhiên hất phất trần trong tay về phía Băng Phách.
Trong chốc lát, tiếng nổ lớn “xuy xuy” vang lên, vô số thanh mang chớp động, chằng chịt những sợi tơ mỏng thoáng chốc trải rộng cả nửa bầu trời, đem Băng Phách bao vây ở phía dưới.
Băng Phách thấy vậy thì sắc mặt trầm xuống, ngón tay thon nhấc lên, trên tay có thêm một băng thuẫn sáng long lanh, tiếp đó há miệng phun lên trên một luồng tinh khí.
Băng Phăng đón gió thoáng chốc biến thành một tầng lồng băng óng ánh, tản ra khí tức cực kỳ lạnh lẽo, đem toàn bộ cơ thể của Băng Phách bảo hộ trong đó mưa gió không lọt.
Những sợi thanh mang phát sau mà tới trước, phát ra những tiếng vang như mưa rào rồi lập tức bị mạnh mẽ ngăn cản lại.
Vạn Hoa phu nhân thấy vậy không giận mà còn ấy làm mừng, một ngón tay bỗng nhiên điểm về phía Hỏa Giao màu đen trong hư không.
Lập tức tầng lửa đen trên người bỗng chố thiêu đốt điên cuồng hơn gấp đôi, đồng thời rung đùi đắc ý từ trên cao bổ nhào xuống Băng Phách.
Từng luồng lửa đen lượn lờ khiến cho nhiệt độ xung quanh điên cuồng ấm lên, hàn khí bên trên băng thuẫn thoáng chốc bị xua tan hơn nửa.
“Oanh” một tiếng sét đánh giữa trời quang.
Một đạo hồ quang điện cực lớn như vạc nước quỷ dị lóe lên, vừa vặn bổ nhào vào đầu Hắc Giao.
Trong chốc lát, hư không gần đó hiện lên vô số tia điện màu bạc bắn tán loạn khắp nơi.
Hắc Giao kêu lên một tiếng nghẹn ngào, thân hình chợt vỡ vụn ra thành từng khúc, cứ như vậy mà hóa thành từng đốm lửa đen tán loạn mà diệt.
“Là ai!”
Vạn Hoa phu nhân chấn động kêu lên thất thanh, trường kiếm màu đen cầm trong tay vội vàng điên cuồng quét khắp xung quang hư không.
Không đợi nàng phải chờ, trên trời bỗng vang lên tiếng sấm, vô số lôi điện hình cung bạc lăng không hiện lên rồi nhanh chóng hội tụ lại với nhau.
Kim quang trong Lôi Điện lóe lên, thoáng chốc hiện ra một con quái vật khổng lồ màu vàng rực rỡ.
Vạn Hoa phu nhân vội vàng tập trung quan sát, mới phát hiện ra đó chính là một con Cua Khổng Lồ toàn thân màu vàng óng ánh, hai cái càng khổng lồ lớn gần một mẫu chớp động hàn quang khiến cho lòng người kinh hãi.
“Đây là…”
Vạn Hoa phu nhân chư bao giờ trông thấy tồn tại như vậy, không khỏi hơi chút trợn mắt há hốc mồm, nhưng khí tức khủng bố mới vừa toát ra từ trên người Hoàng Kim Cự Giải khiến cho bà ta không dám chủ quan chút nào.
Nhưng chưa chờ nàng hiểu được lai lịch của Hoàng Kim Giải, lúc này quái vật khổng lồ không nói hai lời, một càng khổng lồ nhấc lên rồi kẹp xuống hư không.
Trong chốc lát, trên đầu Vạn Hoa phu nhân nổ vang một tiếng, một hư ảnh chiếc càng khổng lồ lặng lẽ mang theo vô số tia điện hình cung bạc hung hăng kẹp xuống.
Vạn Hoa phu nhân dưới dự kinh sợ bỗng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên sau lưng toát ra cuồn cuộn lửa đen thoáng chốc hiện lên hư ảnh một con Cự Sư màu đen, đồng thời há cái miệng đầy máu phun ra một luồng sáng đen về phía càng cua khổng lồ.
“Phốc” một tiếng.
Luồng sáng đen đánh lên chiếc càng khổng lồ lập tức nổ tung ra thành từng sợi lửa đỏ nhanh chóng quấn quanh lấy chiếc càng, trong khoảnh khắc đã bao bọc lấy đối phương cực kỳ chặt chẽ.
Bình luận facebook