Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1385
Dịch: Đậu Đỏ
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm nhân tông
***
Cổ Hoặc Kim tự nói với chính mình xong, chợt nhớ tới nửa quẻ bói mà Trần Đoàn đã xem cho mình lúc trước, trong lòng dâng lên một tia lo lắng.
"Trước mắt, ngươi quả nhiên là biến số lớn nhất, lần này cho dù phải trả bất cứ giá nào, cũng phải diệt trừ ngươi! Bất luận là ai, cũng không thể ngăn cản đại kế của ta!" Cổ Hoặc Kim quát lớn một tiếng.
Vừa dứt lời, đã thấy quanh người gã sáng lên từng đạo phù văn hình xoắn ốc. Vòng xoáy Hỗn Độn đang chiếm cứ, không ngừng bành trướng ở sau lưng gã lập tức cuồn cuộn kịch liệt, một quang cầu khổng lồ màu xám từ trong đó tách ra, phóng cực nhanh về phía Hàn Lập.
Hàn Lập đã sớm phòng bị, mắt hơi nhíu lại, hai tay đang hợp trước người bỗng dưng phân ra, song chưởng đồng thời đánh ra phía trước.
Hắn cảm thấy một luồng gió mát thổi lướt qua bên tai, rồi vô số kim quang từ trong hư không thình lình xuất hiện, tuôn trào về phía quang cầu màu xám khổng lồ kia.
Kim quang hội tụ lại một chỗ, hình dáng một Quang Âm Chi Hà (dòng sông thời gian) dần dần trở nên rõ ràng, dòng nước vốn đang êm ả trong nháy mắt tăng vọt, cuộn trào mãnh liệt tựa như lũ quét vậy, va chạm thẳng vào quang cầu màu xám kia.
Chỉ thấy hai màu quang mang trùng kích vào nhau, lập tức quấy lên một đợt sóng lớn dữ dội.
Quang cầu màu xám không ngừng hấp thụ tia sáng màu vàng ở bốn phía xung quanh, trở nên càng lúc càng lớn, nhưng mà tốc độ tiến tới của nó cũng trở nên ngày càng chậm chạp.
Cho đến khi nó phồng lớn chừng mười mấy vạn trượng, thì gần như nó đã bị đình trệ ngay tại chỗ.
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên lại có một tiếng sấm rền vang dội!
Chỉ thấy quang cầu Hỗn Độn khổng lồ kia, đột nhiên sáng lên một đường kim quang chói mắt ở chính giữa. Dưới tiếng ầm ầm vang vọng, quang cầu bị chia tách ra thành hai nửa, sau đó quang mang lóe lên, trực tiếp nổ vỡ ra.
"Ầm ầm..."
Từng tiếng nổ tung liên tục vang lên không ngừng, hư không trong phạm vi trăm vạn dặm phía trước bành trướng rất nhanh, tất cả thiên địa nguyên khí và quang ảnh bụi bặm hóa thẳng thành hư vô.
Sau chớp mắt, tất cả dư âm nổ mạnh này lại bắt đầu co rút lại cực nhanh, cuối cùng chỉ để lại một mảnh hư không sụp đổ trống rỗng, đang không ngừng hấp thụ vật chất trong hư không xung quanh, sau đó bổ khuyết lại.
Cổ Hoặc Kim nhìn một màn trước mắt kia, lông mày hơi nhíu lại.
Chỉ thấy phía trước người gã, cách đó mấy trăm ngàn dặm, trên Quang Âm Chi Hà đột nhiên hiện ra thân ảnh Hàn Lập đang du tẩu trên đó, như ảo như thật, bước tới một bước tựa như vượt qua trăm dặm. Thân hình chớp động một cái, đã đi tới trước người cách gã vạn dặm.
Cổ Hoặc Kim nhìn thấy thanh niên cao lớn kia, quanh người còn có năm đồ vật Thời Gian Pháp Tắc vây quấn, đang muốn mở miệng nói gì đó, thì thấy người kia đã tung một quyền về phía mình.
Một quyền này của Hàn Lập tung ra, năm kiện đồ vật Thời Gian Pháp Tắc quanh người trong nháy mắt bay lượn ra, chui vào trong dòng sông.
Quang Âm Chi Hà cuộn trào mãnh liệt, lập tức hóa thành một quyền ảnh màu vàng cực lớn, xung quanh còn có kim diễm phiêu đãng hừng hực, bay tới nện thẳng về phía Cổ Hoặc Kim.
Không có hư không phi hành, không có không gian cách trở, một đòn Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quyền bao hàm chân ý Thời Gian Pháp Tắc này, đánh ra trong nháy mắt, đã rơi xuống người Cổ Hoặc Kim.
"Ầm..."
Một tiếng nổ rung trời vang lên, quyền ảnh màu vàng trong nháy mắt nổ tung. Kim quang chói mắt chiếu xạ toàn bộ hư không, từ đó bạo phát ra dư chấn, trực tiếp phá hủy hai cự thủ vươn ra từ trong vòng xoáy Hỗn Độn đang áp chế hai người kia.
Ma Chủ và Luân Hồi điện chủ chợt cảm thấy áp lực buông lỏng, không nói hai lời, lui về phía sau mười mấy vạn dặm.
Trong lòng hai người rung động hơn sau khi đồng thời nhìn về phía Hàn Lập phía bên kia. Chỉ thấy dòng nước Thời Gian Pháp Tắc cuồn cuộn quấn quanh người hắn, khiến cho mảnh hư không nơi đó cũng bắt đầu trở nên có chút mơ hồ.
"Hắn bỏ ra đại giới sử dụng Thời Gian Pháp Tắc như vậy, không sợ bị Thiên Đạo đồng hóa sao?" Lông mày Ma Chủ nhíu lên, dùng thần niệm hỏi.
Luân Hồi điện chủ chỉ im lặng lắc đầu, không nói gì.
Sau một lát, quyền ảnh kim quang kia rốt cuộc cũng tiêu tán đi. Năm kiện đồ vật Thời Gian Pháp Tắc cũng bay ngược về, dung nhập vào trong cơ thể Hàn Lập.
Hai mắt hắn nhìn chăm chú Cổ Hoặc Kim bên kia, lông mày không khỏi nhíu chặt.
Chỉ thấy sau khi quang mang tán đi, thân ảnh Cổ Hoặc Kim một lần nữa hiển lộ ra, trên người gã không những không nhìn thấy một chút vết thương nào, trái lại khí tức không giảm mà còn tăng lên.
"Hỗn Độn chi pháp, có thể thôn phệ vạn vật, ta đã đứng ở thế tiên thiên bất bại, ngươi còn bao nhiêu lực lượng Thời Gian Pháp Tắc, đưa hết thảy ra đây, ha ha..." Ánh mắt Cổ Hoặc Kim đảo qua Hàn Lập, sảng khoái cười to nói.
Hàn Lập nghe vậy, đang muốn nói gì đó, đột nhiên cảm giác được một trận phỏng rát ở ngực.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bình nhỏ màu xanh sẫm trước ngực lóe ra hào quang màu đỏ, mà trước giờ chưa từng xảy ra.
"Tiểu tử, còn nhìn cái gì vậy, bây giờ ngươi đã bước lên vị trí Đạo Tổ, đã có tư cách thử nghiệm luyện hóa Chưởng Thiên Bình, còn không tranh thủ thời gian thử xem." Cùng lúc đó, một tiếng nói quen thuộc vang lên trong thức hải của hắn.
"Bình linh tiền bối, luyện hóa Chưởng Thiên Bình là ý gì?" Hàn Lập chần chờ hỏi.
"Tiểu tử, sở dĩ Chưởng Thiên Bình có thể lấy tên "Chưởng Thiên", ngươi cho rằng là vì cái gì? Vật này đi kèm với Thiên Đạo thuở sơ khai, chính là kiện Huyền Thiên chi vật đầu tiên khi thiên địa được Hỗn Độn sinh ra, trong đó không chỉ bao gồm Thiên Đạo chư pháp, mà còn có cả lực lượng Hỗn Độn còn sót lại. Bây giờ Cổ Hoặc Kim đã thu nạp Hỗn Độn Pháp Tắc định tiến giai Hỗn Độn Đạo Tổ, ý đồ một lần nữa khai thiên lập địa, ngươi không thử luyện hóa bình này, còn có cách nào thắng?" Ngữ khí Bình Linh Ngữ cấp bách, có chút tức giận nói.
"V sao tiền bối đến tận lúc này mới báo cho ta biết?" Hàn Lập vẫn hỏi.
"Tên tiểu tử nhà ngươi, thí sự thật nhiều! Ta tuy là bình linh, bất quá được sinh ra lúc trước là do Luân Hồi điện chủ năm đó quán chú tất cả lực lượng Thời Gian Pháp Tắc của bản thân, nói là bình linh tiểu bình, trên thực tế chẳng qua là sống nhờ ở trong bình nhỏ này mà thôi. Trong tuế nguyệt vô tận này, ta cũng đang một mực cố gắng tu luyện, muốn dòm ngó huyền cơ chân chính của Chưởng Thiên Bình này." Bình linh nhanh chóng kể rõ.
"Nếu vậy, lúc trước ta thường xuyên hô hoán tiền bối, đều không có cảm ứng, là do tiền bối đang tu luyện?" Hàn Lập kinh ngạc nói.
"Không sai. Lần này Cổ Hoặc Kim nhiễu loạn Thiên Đạo, mưu toan khiến thế gian này trở về Hỗn Độn, để một lần nữa khai thiên tích địa, lập ra quy tắc Thiên Đạo mới. Tiểu bình đi kèm với thiên địa thuở sơ khai, nên có cảm ứng với chuyện này, mới để cho ta biết toàn bộ... Tốt rồi, bớt nói nhảm, nhanh luyện hóa Chưởng Thiên Bình, ta sẽ giúp ngươi một tay." Bình linh lần nữa thúc giục.
Hàn Lập đang muốn nói chuyện, phía trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên tiếng lôi minh chấn thiên. Một đám mây xám ngưng tụ, lôi trụ Hỗn độn quấn quanh lôi điện tím xanh, bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, bổ xuống phía đầu hắn.
Không cần hắn dùng tâm thần điều khiển, bảy mươi hai Kiếm Linh đồng tử đã phi thân lao ra, nhanh chóng kết xuất một tòa kiếm trận khổng lồ ở trên không trung, từ đó tuôn ra vô số Đô Thiên Thần Lôi, nghênh đón lôi trụ Hỗn Độn.
Một tiếng "Ầm" vang lên thật lớn!
Hai đạo lôi quang đồng thời nổ bể ra, nhấc lên phong bạo. Trong nháy mắt, phương viên mấy trăm vạn dặm đều bị quét sạch, bốn phía hư không phảng phất như tờ giấy, bị xé rách ra từng lỗ hổng cực lớn. Các loại không gian phong bạo hỗn loạn quấy nhiễu, toàn bộ Trung Thổ Tiên Vực triệt để sụp đổ hơn phân nửa.
Thanh Trúc Phong Vân Kiếm kết thành kiếm trận dưới trùng kích cực mạnh đó, cũng trực tiếp tan vỡ, văng tứ tán khắp nơi rồi mới hóa thành hình dáng đồng tử, bay trở về bên người Hàn Lập.
"Nhị vị, Thạch đạo hữu, điện chủ, làm phiền các ngươi hộ pháp giúp ta một chút. Ta có một cách, có lẽ ở dưới tình thế bây giờ, cầu được một đường sinh cơ." Hàn Lập truyền âm nói.
Ma Chủ nghe vậy, hơi do dự, Luân Hồi điện chủ lại lập tức đồng ý.
"Ngươi nếu không có biện pháp ngăn cản Cổ Hoặc Kim, vậy thì tin tưởng hắn đi." Luân Hồi điện chủ truyền âm nhắc nhở Ma Chủ một câu, phi thân đi trước, tiến về phía Hàn Lập bên kia.
Ma Chủ nghe vậy, lông mày cau lại, nhưng cũng không chần chờ nữa, nhanh chóng theo sát.
Hai người một trái một phải bay tới, như hai vị Thần giữ cửa, chắn trước người Hàn Lập.
Hàn Lập thì ngồi xếp bằng trên hư không, tháo Chưởng Thiên bình đeo ở cổ xuống, hai tay hợp lại, giữ nó ở trong lòng bàn tay.
Sau một hơi thở, trong lòng bàn tay đang hợp lại của hắn, đột nhiên thấu xạ ra một vòng quang mang rực rỡ màu đỏ thẫm, ánh sáng kia phảng phất như có thể thẩm thấu vào trong cơ thể hắn vậy. Chiếu sáng toàn bộ gân cốt huyết mạch của hắn, cũng đều chiếu ra hào quang màu đỏ.
Luân Hồi điện chủ và Ma Chủ đều có cảm ứng, xoay người nhìn thoáng qua Hàn Lập, trong lòng đều kinh ngạc một hồi.
Chưởng Thiên Bình đã từng được Luân Hồi điện chủ giữ trong tay một thời gian dài, y đã từng dùng bảo vật này ứng chiến qua vô số trận, chẳng qua là chưa bao giờ cảm nhận được loại khí tức này trên bình nhỏ.
"Hàn Lập, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi trở thành biến số!" Cổ Hoặc Kim giờ phút này cũng phát hiện dị thường, quát lớn một tiếng.
Chưa dứt lời, hai tay gã đã kết ấn trước người, đồng thời đánh xuống phía Hàn Lập.
Tiếp theo trong nháy mắt, toàn bộ vòng xoáy Hỗn Độn chấn động kịch liệt, nương theo thanh âm ù ù vang lên, ở trung tâm một đạo quang mang dị dạng sáng lên, một quang trụ màu trắng chói mắt tưởng chừng như làm cho người ta mù đi, từ trong đó phun ra. Trong nháy mắt hóa thành một đạo huyễn quang cự hải lớn chừng mấy trăm dặm, mãnh liệt lao về phía ba người Hàn Lập.
Những nơi quang mang quét qua, đã không còn tình huống không gian xé rách nữa rồi, mà là hư không trong phạm vi ngàn vạn dặm bik chôn vùi từng tấc từng tấc một, ngoại trừ dư chấn phát ra cùng với quang mang khủng bố này, thì không còn ngoại vật nào có thể tồn tại.
"Mà thôi, đã đến bước này rồi, cũng không cần để ý nữa..."
Luân Hồi điện chủ thì thào một câu, dẫn đầu vung bàn tay lên. Ở bên trong quang quang màu đỏ sậm đại phóng, Lục Đạo Luân Hồi Bàn bay tới trước người cách y trăm trượng, đường vân mặt ngoài đồng thời sáng lên cũng nhanh chóng phóng lớn.
Ngàn trượng, vạn trượng, mười vạn trượng... Chỉ một thoáng, Lục Đạo Luân Hồi Bàn tựa như một vách tường chống trời, chắn phía trước ba người.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn.
Lục Đạo Luân Hồi Bàn khổng lồ chấn động mãi, quang mang phía trên lục giác chớp liên tục, xoay tròn cực nhanh ở trong hư không.
Lực lượng nhìn như vô cùng dồi dào kia, đúng là bị Luân Hồi Bàn cứng rắn cản lại, chỉ là những quang mang không bị ngăn trở, lại đang bay vụt về hư không phía xa hơn, toàn bộ Trung Thổ Tiên Vực sau một kích này, triệt để mai một.
Hàn Lập nhìn như không thấy hết thảy.
Lúc này, hắn đang toàn lực vận chuyển công pháp Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, một thân lực lượng Thời Gian Pháp Tắc ngưng kết thành ngàn vạn tia sáng, liên kết cùng tiểu bình trong lòng bàn tay mình, tâm thần của hắn đã hoàn toàn chìm đắm vào trong bình.
Đây là lần đầu tiên, hắn chân chính đi vào không gian bên trong tiểu bình.
Trong tiểu bình, tựa hồ có một khu vực vô cùng rộng lớn, Hàn Lập tiến vào bên trong, tựa như hoá làm hạt giới tử, một hạt bụi ti ti, nhỏ bé tới cực điểm.
Hàn Lập ngắm nhìn bốn phía, ngoại trừ mảng hắc ám lớn bên ngoài, thì cũng chỉ thấy từng quang đoàn với màu sắc khác nhau, to như đám mây cũng có, mà nhỏ như đống lửa cũng có. Phía trên mỗi quang đoàn này đều ba động ra khí tức pháp tắc khác nhau.
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm nhân tông
***
Cổ Hoặc Kim tự nói với chính mình xong, chợt nhớ tới nửa quẻ bói mà Trần Đoàn đã xem cho mình lúc trước, trong lòng dâng lên một tia lo lắng.
"Trước mắt, ngươi quả nhiên là biến số lớn nhất, lần này cho dù phải trả bất cứ giá nào, cũng phải diệt trừ ngươi! Bất luận là ai, cũng không thể ngăn cản đại kế của ta!" Cổ Hoặc Kim quát lớn một tiếng.
Vừa dứt lời, đã thấy quanh người gã sáng lên từng đạo phù văn hình xoắn ốc. Vòng xoáy Hỗn Độn đang chiếm cứ, không ngừng bành trướng ở sau lưng gã lập tức cuồn cuộn kịch liệt, một quang cầu khổng lồ màu xám từ trong đó tách ra, phóng cực nhanh về phía Hàn Lập.
Hàn Lập đã sớm phòng bị, mắt hơi nhíu lại, hai tay đang hợp trước người bỗng dưng phân ra, song chưởng đồng thời đánh ra phía trước.
Hắn cảm thấy một luồng gió mát thổi lướt qua bên tai, rồi vô số kim quang từ trong hư không thình lình xuất hiện, tuôn trào về phía quang cầu màu xám khổng lồ kia.
Kim quang hội tụ lại một chỗ, hình dáng một Quang Âm Chi Hà (dòng sông thời gian) dần dần trở nên rõ ràng, dòng nước vốn đang êm ả trong nháy mắt tăng vọt, cuộn trào mãnh liệt tựa như lũ quét vậy, va chạm thẳng vào quang cầu màu xám kia.
Chỉ thấy hai màu quang mang trùng kích vào nhau, lập tức quấy lên một đợt sóng lớn dữ dội.
Quang cầu màu xám không ngừng hấp thụ tia sáng màu vàng ở bốn phía xung quanh, trở nên càng lúc càng lớn, nhưng mà tốc độ tiến tới của nó cũng trở nên ngày càng chậm chạp.
Cho đến khi nó phồng lớn chừng mười mấy vạn trượng, thì gần như nó đã bị đình trệ ngay tại chỗ.
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên lại có một tiếng sấm rền vang dội!
Chỉ thấy quang cầu Hỗn Độn khổng lồ kia, đột nhiên sáng lên một đường kim quang chói mắt ở chính giữa. Dưới tiếng ầm ầm vang vọng, quang cầu bị chia tách ra thành hai nửa, sau đó quang mang lóe lên, trực tiếp nổ vỡ ra.
"Ầm ầm..."
Từng tiếng nổ tung liên tục vang lên không ngừng, hư không trong phạm vi trăm vạn dặm phía trước bành trướng rất nhanh, tất cả thiên địa nguyên khí và quang ảnh bụi bặm hóa thẳng thành hư vô.
Sau chớp mắt, tất cả dư âm nổ mạnh này lại bắt đầu co rút lại cực nhanh, cuối cùng chỉ để lại một mảnh hư không sụp đổ trống rỗng, đang không ngừng hấp thụ vật chất trong hư không xung quanh, sau đó bổ khuyết lại.
Cổ Hoặc Kim nhìn một màn trước mắt kia, lông mày hơi nhíu lại.
Chỉ thấy phía trước người gã, cách đó mấy trăm ngàn dặm, trên Quang Âm Chi Hà đột nhiên hiện ra thân ảnh Hàn Lập đang du tẩu trên đó, như ảo như thật, bước tới một bước tựa như vượt qua trăm dặm. Thân hình chớp động một cái, đã đi tới trước người cách gã vạn dặm.
Cổ Hoặc Kim nhìn thấy thanh niên cao lớn kia, quanh người còn có năm đồ vật Thời Gian Pháp Tắc vây quấn, đang muốn mở miệng nói gì đó, thì thấy người kia đã tung một quyền về phía mình.
Một quyền này của Hàn Lập tung ra, năm kiện đồ vật Thời Gian Pháp Tắc quanh người trong nháy mắt bay lượn ra, chui vào trong dòng sông.
Quang Âm Chi Hà cuộn trào mãnh liệt, lập tức hóa thành một quyền ảnh màu vàng cực lớn, xung quanh còn có kim diễm phiêu đãng hừng hực, bay tới nện thẳng về phía Cổ Hoặc Kim.
Không có hư không phi hành, không có không gian cách trở, một đòn Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quyền bao hàm chân ý Thời Gian Pháp Tắc này, đánh ra trong nháy mắt, đã rơi xuống người Cổ Hoặc Kim.
"Ầm..."
Một tiếng nổ rung trời vang lên, quyền ảnh màu vàng trong nháy mắt nổ tung. Kim quang chói mắt chiếu xạ toàn bộ hư không, từ đó bạo phát ra dư chấn, trực tiếp phá hủy hai cự thủ vươn ra từ trong vòng xoáy Hỗn Độn đang áp chế hai người kia.
Ma Chủ và Luân Hồi điện chủ chợt cảm thấy áp lực buông lỏng, không nói hai lời, lui về phía sau mười mấy vạn dặm.
Trong lòng hai người rung động hơn sau khi đồng thời nhìn về phía Hàn Lập phía bên kia. Chỉ thấy dòng nước Thời Gian Pháp Tắc cuồn cuộn quấn quanh người hắn, khiến cho mảnh hư không nơi đó cũng bắt đầu trở nên có chút mơ hồ.
"Hắn bỏ ra đại giới sử dụng Thời Gian Pháp Tắc như vậy, không sợ bị Thiên Đạo đồng hóa sao?" Lông mày Ma Chủ nhíu lên, dùng thần niệm hỏi.
Luân Hồi điện chủ chỉ im lặng lắc đầu, không nói gì.
Sau một lát, quyền ảnh kim quang kia rốt cuộc cũng tiêu tán đi. Năm kiện đồ vật Thời Gian Pháp Tắc cũng bay ngược về, dung nhập vào trong cơ thể Hàn Lập.
Hai mắt hắn nhìn chăm chú Cổ Hoặc Kim bên kia, lông mày không khỏi nhíu chặt.
Chỉ thấy sau khi quang mang tán đi, thân ảnh Cổ Hoặc Kim một lần nữa hiển lộ ra, trên người gã không những không nhìn thấy một chút vết thương nào, trái lại khí tức không giảm mà còn tăng lên.
"Hỗn Độn chi pháp, có thể thôn phệ vạn vật, ta đã đứng ở thế tiên thiên bất bại, ngươi còn bao nhiêu lực lượng Thời Gian Pháp Tắc, đưa hết thảy ra đây, ha ha..." Ánh mắt Cổ Hoặc Kim đảo qua Hàn Lập, sảng khoái cười to nói.
Hàn Lập nghe vậy, đang muốn nói gì đó, đột nhiên cảm giác được một trận phỏng rát ở ngực.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bình nhỏ màu xanh sẫm trước ngực lóe ra hào quang màu đỏ, mà trước giờ chưa từng xảy ra.
"Tiểu tử, còn nhìn cái gì vậy, bây giờ ngươi đã bước lên vị trí Đạo Tổ, đã có tư cách thử nghiệm luyện hóa Chưởng Thiên Bình, còn không tranh thủ thời gian thử xem." Cùng lúc đó, một tiếng nói quen thuộc vang lên trong thức hải của hắn.
"Bình linh tiền bối, luyện hóa Chưởng Thiên Bình là ý gì?" Hàn Lập chần chờ hỏi.
"Tiểu tử, sở dĩ Chưởng Thiên Bình có thể lấy tên "Chưởng Thiên", ngươi cho rằng là vì cái gì? Vật này đi kèm với Thiên Đạo thuở sơ khai, chính là kiện Huyền Thiên chi vật đầu tiên khi thiên địa được Hỗn Độn sinh ra, trong đó không chỉ bao gồm Thiên Đạo chư pháp, mà còn có cả lực lượng Hỗn Độn còn sót lại. Bây giờ Cổ Hoặc Kim đã thu nạp Hỗn Độn Pháp Tắc định tiến giai Hỗn Độn Đạo Tổ, ý đồ một lần nữa khai thiên lập địa, ngươi không thử luyện hóa bình này, còn có cách nào thắng?" Ngữ khí Bình Linh Ngữ cấp bách, có chút tức giận nói.
"V sao tiền bối đến tận lúc này mới báo cho ta biết?" Hàn Lập vẫn hỏi.
"Tên tiểu tử nhà ngươi, thí sự thật nhiều! Ta tuy là bình linh, bất quá được sinh ra lúc trước là do Luân Hồi điện chủ năm đó quán chú tất cả lực lượng Thời Gian Pháp Tắc của bản thân, nói là bình linh tiểu bình, trên thực tế chẳng qua là sống nhờ ở trong bình nhỏ này mà thôi. Trong tuế nguyệt vô tận này, ta cũng đang một mực cố gắng tu luyện, muốn dòm ngó huyền cơ chân chính của Chưởng Thiên Bình này." Bình linh nhanh chóng kể rõ.
"Nếu vậy, lúc trước ta thường xuyên hô hoán tiền bối, đều không có cảm ứng, là do tiền bối đang tu luyện?" Hàn Lập kinh ngạc nói.
"Không sai. Lần này Cổ Hoặc Kim nhiễu loạn Thiên Đạo, mưu toan khiến thế gian này trở về Hỗn Độn, để một lần nữa khai thiên tích địa, lập ra quy tắc Thiên Đạo mới. Tiểu bình đi kèm với thiên địa thuở sơ khai, nên có cảm ứng với chuyện này, mới để cho ta biết toàn bộ... Tốt rồi, bớt nói nhảm, nhanh luyện hóa Chưởng Thiên Bình, ta sẽ giúp ngươi một tay." Bình linh lần nữa thúc giục.
Hàn Lập đang muốn nói chuyện, phía trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên tiếng lôi minh chấn thiên. Một đám mây xám ngưng tụ, lôi trụ Hỗn độn quấn quanh lôi điện tím xanh, bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, bổ xuống phía đầu hắn.
Không cần hắn dùng tâm thần điều khiển, bảy mươi hai Kiếm Linh đồng tử đã phi thân lao ra, nhanh chóng kết xuất một tòa kiếm trận khổng lồ ở trên không trung, từ đó tuôn ra vô số Đô Thiên Thần Lôi, nghênh đón lôi trụ Hỗn Độn.
Một tiếng "Ầm" vang lên thật lớn!
Hai đạo lôi quang đồng thời nổ bể ra, nhấc lên phong bạo. Trong nháy mắt, phương viên mấy trăm vạn dặm đều bị quét sạch, bốn phía hư không phảng phất như tờ giấy, bị xé rách ra từng lỗ hổng cực lớn. Các loại không gian phong bạo hỗn loạn quấy nhiễu, toàn bộ Trung Thổ Tiên Vực triệt để sụp đổ hơn phân nửa.
Thanh Trúc Phong Vân Kiếm kết thành kiếm trận dưới trùng kích cực mạnh đó, cũng trực tiếp tan vỡ, văng tứ tán khắp nơi rồi mới hóa thành hình dáng đồng tử, bay trở về bên người Hàn Lập.
"Nhị vị, Thạch đạo hữu, điện chủ, làm phiền các ngươi hộ pháp giúp ta một chút. Ta có một cách, có lẽ ở dưới tình thế bây giờ, cầu được một đường sinh cơ." Hàn Lập truyền âm nói.
Ma Chủ nghe vậy, hơi do dự, Luân Hồi điện chủ lại lập tức đồng ý.
"Ngươi nếu không có biện pháp ngăn cản Cổ Hoặc Kim, vậy thì tin tưởng hắn đi." Luân Hồi điện chủ truyền âm nhắc nhở Ma Chủ một câu, phi thân đi trước, tiến về phía Hàn Lập bên kia.
Ma Chủ nghe vậy, lông mày cau lại, nhưng cũng không chần chờ nữa, nhanh chóng theo sát.
Hai người một trái một phải bay tới, như hai vị Thần giữ cửa, chắn trước người Hàn Lập.
Hàn Lập thì ngồi xếp bằng trên hư không, tháo Chưởng Thiên bình đeo ở cổ xuống, hai tay hợp lại, giữ nó ở trong lòng bàn tay.
Sau một hơi thở, trong lòng bàn tay đang hợp lại của hắn, đột nhiên thấu xạ ra một vòng quang mang rực rỡ màu đỏ thẫm, ánh sáng kia phảng phất như có thể thẩm thấu vào trong cơ thể hắn vậy. Chiếu sáng toàn bộ gân cốt huyết mạch của hắn, cũng đều chiếu ra hào quang màu đỏ.
Luân Hồi điện chủ và Ma Chủ đều có cảm ứng, xoay người nhìn thoáng qua Hàn Lập, trong lòng đều kinh ngạc một hồi.
Chưởng Thiên Bình đã từng được Luân Hồi điện chủ giữ trong tay một thời gian dài, y đã từng dùng bảo vật này ứng chiến qua vô số trận, chẳng qua là chưa bao giờ cảm nhận được loại khí tức này trên bình nhỏ.
"Hàn Lập, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi trở thành biến số!" Cổ Hoặc Kim giờ phút này cũng phát hiện dị thường, quát lớn một tiếng.
Chưa dứt lời, hai tay gã đã kết ấn trước người, đồng thời đánh xuống phía Hàn Lập.
Tiếp theo trong nháy mắt, toàn bộ vòng xoáy Hỗn Độn chấn động kịch liệt, nương theo thanh âm ù ù vang lên, ở trung tâm một đạo quang mang dị dạng sáng lên, một quang trụ màu trắng chói mắt tưởng chừng như làm cho người ta mù đi, từ trong đó phun ra. Trong nháy mắt hóa thành một đạo huyễn quang cự hải lớn chừng mấy trăm dặm, mãnh liệt lao về phía ba người Hàn Lập.
Những nơi quang mang quét qua, đã không còn tình huống không gian xé rách nữa rồi, mà là hư không trong phạm vi ngàn vạn dặm bik chôn vùi từng tấc từng tấc một, ngoại trừ dư chấn phát ra cùng với quang mang khủng bố này, thì không còn ngoại vật nào có thể tồn tại.
"Mà thôi, đã đến bước này rồi, cũng không cần để ý nữa..."
Luân Hồi điện chủ thì thào một câu, dẫn đầu vung bàn tay lên. Ở bên trong quang quang màu đỏ sậm đại phóng, Lục Đạo Luân Hồi Bàn bay tới trước người cách y trăm trượng, đường vân mặt ngoài đồng thời sáng lên cũng nhanh chóng phóng lớn.
Ngàn trượng, vạn trượng, mười vạn trượng... Chỉ một thoáng, Lục Đạo Luân Hồi Bàn tựa như một vách tường chống trời, chắn phía trước ba người.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn.
Lục Đạo Luân Hồi Bàn khổng lồ chấn động mãi, quang mang phía trên lục giác chớp liên tục, xoay tròn cực nhanh ở trong hư không.
Lực lượng nhìn như vô cùng dồi dào kia, đúng là bị Luân Hồi Bàn cứng rắn cản lại, chỉ là những quang mang không bị ngăn trở, lại đang bay vụt về hư không phía xa hơn, toàn bộ Trung Thổ Tiên Vực sau một kích này, triệt để mai một.
Hàn Lập nhìn như không thấy hết thảy.
Lúc này, hắn đang toàn lực vận chuyển công pháp Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, một thân lực lượng Thời Gian Pháp Tắc ngưng kết thành ngàn vạn tia sáng, liên kết cùng tiểu bình trong lòng bàn tay mình, tâm thần của hắn đã hoàn toàn chìm đắm vào trong bình.
Đây là lần đầu tiên, hắn chân chính đi vào không gian bên trong tiểu bình.
Trong tiểu bình, tựa hồ có một khu vực vô cùng rộng lớn, Hàn Lập tiến vào bên trong, tựa như hoá làm hạt giới tử, một hạt bụi ti ti, nhỏ bé tới cực điểm.
Hàn Lập ngắm nhìn bốn phía, ngoại trừ mảng hắc ám lớn bên ngoài, thì cũng chỉ thấy từng quang đoàn với màu sắc khác nhau, to như đám mây cũng có, mà nhỏ như đống lửa cũng có. Phía trên mỗi quang đoàn này đều ba động ra khí tức pháp tắc khác nhau.