Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-18
Chương 16 Hách Viện Trưởng Ta Sẽ Cảm Tạ Mười Tám Đời Tổ Tông Của Ngươi!
Đồng thời nói cho vị nhị thế tổ kia, ngươi cứ một mực nói cho người khác biết, ngươi không bị bệnh tâm thần là được.
Nếu như ngươi nói mình là bệnh tâm thần, người khác sẽ không tin.
Chỉ có nói mình không phải bệnh nhân tâm thần, người khác mới tin tưởng.
Chuyện ấy gây ra ảnh hưởng lớn đối với Hách viện trưởng, trong nhà gã nhị thế tổ cũng tuyên bố muốn đòi mạng của Hách viện trưởng.
Hách viện trưởng đầu đầy toàn nghi vấn.
Ngươi biết mình đang nói cái gì không?
Mao Sơn, Đạo gia, Phật gia, Y gia cao tầng ta đều quen biết hết đấy, ngươi muốn hỏi vì sao ta biết hả?
Vậy thì phải kể từ 30 năm trước.
Đêm hôm đó mưa rất lớn. . . Thúy Hoa ướt đẫm cả người đứng trước cửa nhà ông.
Nói sai rồi.
Phải là những cao tầng kia khi còn trẻ đều tu luyện cuồng ma, không muốn bị chương trình học của cao viện quấy rầy, rất nhiều người đều tìm tới cửa hy vọng có thể có được một tờ giấy chứng nhận bệnh nhân tâm thần để được an tĩnh tu luyện, không bị quấy rầy.
Hách viện trưởng thấu tình đạt lý, trượng nghĩa mà vung bút lên.
'Bệnh nhân này cần hoàn cảnh cực độ an tĩnh, không thể bị người khác quấy rầy, nếu không sẽ có ảnh hưởng lớn tới bệnh tình, nhất là chương trình học lý luận nguy hiểm nhất.'
Thao tác rất hoàn mỹ.
Sau đó chờ khi những người kia muốn xuất quan, ông lại vung bút.
'Sau khi được chữa trị tỉ mỉ, bệnh tình khôi phục không khác gì người thường.'
Mà bây giờ những người kia đều đã trở thành cao tầng cả rồi.
Hách viện trưởng gặp phiền phức, họ không giúp thì đâu có được, trời mới biết Hách viện trưởng miệng rộng kia có thể nói bậy nói bạ trước mặt truyền thông hay không, mặc dù ảnh hưởng không lớn với bọn họ nhưng chung quy vẫn sẽ là điểm đen.
Cộc cộc cộc!
"Mời vào." Hách viện trưởng bưng hộp bánh kem, liếm rất sạch sẽ, ăn ngon thật.
Bác sĩ vội vã chạy vào nói: "Viện trưởng, không xong rồi, bệnh nhân phòng bệnh số 666 tạo phản, còn kéo theo những bệnh nhân khác, bây giờ đang ở trong hành lang la lối biểu tình. . ."
Hách viện trưởng trợn trừng mắt.
Có thể tha cho ta một ngày an tĩnh được không?
Ta còn có mười năm nữa sẽ về hưu, ta hy vọng có thể khỏe mạnh bình an mà về hưu, chứ không phải mệt chết ở chỗ này.
Bác sĩ cùng các hộ công lập trận địa sẵn sàng đón quân địch, giống hệt như dỗ trẻ con, đầu tiên là dỗ dành Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đang dẫn đầu nhóm người "tạo phản" ấy trước.
Bởi vì hai vị này là bậc "tiền bối" của các bệnh nhân nơi đây.
"Chúng ta muốn cái này." Lâm Phàm hô.
"Nhất định phải cho chúng ta." Trương lão đầu hất mặt vênh vang đắc ý như thể sợ người khác không biết ông cũng là một trong những người chủ đạo.
Bác sĩ cùng các hộ công cảm thấy khó hiểu.
Họ nhỏ giọng trao đổi.
"Bọn hắn muốn cái gì?"
"Ta nhìn O—O kia rất có thể là hai quả trứng gà và một cây lạp xưởng hun khói."
"Vậy một 0 khác lại là cái gì?"
"Ta nhìn 0 kia gầy hơn so với O rất nhiều, hẳn là muốn trứng chim cút."
"Thì ra là thế, bọn họ là đói bụng muốn tìm đồ ăn đó."
Bởi vì làm việc trong bệnh viện tâm thần lâu ngày, dẫn tới tư duy của bác sĩ cùng các hộ công đã luyện dần tới cảnh giới thăng hoa, bất cứ chuyện gì đều có thể nghĩ về hướng thức ăn.
Một bác sĩ lớn tuổi dũng cảm đứng ra, giơ hai tay lên ý bảo các bệnh nhân hãy yên lặng, sau đó uống ngụm nước nóng trong chén giữ ấm, làm trơn giọng rồi mới nói: "Nhu cầu của các ngươi, chúng ta đều thấy được, cũng có thể lý giải."
"Các ngươi cứ yên tâm đi, những thứ này đều có thể thỏa mãn các ngươi, mỗi người hai quả trứng gà chín, một cây lạp xưởng hun khói, một quả trứng chim cút."
Đám bệnh nhân đi theo Lâm Phàm góp vui nghe thế thì ầm ĩ hoan hô.
"Có trứng gà ăn rồi."
"Có lạp xưởng hun khói ăn rồi."
"Còn có trứng chim cút, nhưng trứng chim cút là cái gì?"
"Ngươi đần thế, trứng chim cút là trứng dưới chim cút."
"À, thì ra là thế."
Bọn họ đi theo Lâm Phàm cùng Trương lão đầu kháng nghị đòi cái gì?
Muốn cái gì?
Bọn họ không biết, cũng không biết mình cần gì.
Dù sao đi theo là được.
Nãy giờ bọn họ đã thấy chơi vui vô cùng.
Không nghĩ tới đi theo hai người đó còn có được trứng gà và lạp xưởng hun khói với trứng chim cút, vì thế ánh mắt cả bọn nhìn về phía Lâm Phàm và Trương lão đầu trở nên trìu mến hơn hẳn.
"Chúng ta không cần những thứ đó." Lâm Phàm kháng nghị.
"Chúng ta muốn cái này." Trương lão đầu chỉ vào nội dung trên trang giấy.
Bác sĩ già mê mang vô cùng, trên trang giấy mấy cái chữ trước mặc dù quanh co khúc khuỷu nhưng không khó lý giải, chỉ là hình vẽ phía sau rất khó lý giải, ông nhỏ giọng dò hỏi: "Các ngươi muốn cái gì?"
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu chỉ vào trang giấy rồi dõng dạc hô to: "Bọn ta muốn cái này, cái này, chính là cái này."
Bác sĩ và hộ công cũng sắp sụp đổ rồi.
Cái này?
Vậy rốt cuộc cái này là cái gì chứ, có thể nói rõ một chút được không?
Bác sĩ già kinh nghiệm phong phú, am hiểu giao lưu với người bị bệnh tâm thần, ông tự tin mình có thể giao lưu mà không có trở ngại gì với bệnh nhân, hơn nữa còn sẽ giao lưu cực kỳ thông suốt.
Đây chính là kinh nghiệm theo nghề hai mươi năm qua đúc kết ra.
Phong phú vô cùng.
Không phải điều người trẻ tuổi có thể học được, bọn họ cần thời gian rèn luyện.
"Được, có thể thỏa mãn các ngươi, nhưng các ngươi rốt cuộc đang nói đến cái gì?" Bác sĩ già hỏi.
"Cái này." Lâm Phàm cùng Trương lão đầu tiếp tục chỉ vào trang giấy.
"Vậy cái này cụ thể là cái gì?"
"Chính là cái này."
"Có thể nói rõ một chút được không?"
"Chính là cái này."
"Lại rõ ràng thêm chút."
"Chính là cái này."
. . .
Thời gian dần trôi qua, không khí chung quanh trở nên an tĩnh hẳn, vốn bác sĩ già có lòng tin tràn đầy dần dần đã mất đi dáng vẻ tươi cười, không phải vì ông tức giận mà là vì ông đã đánh giá cao năng lực giao lưu với người bệnh tâm thần của mình.
Nhìn cái bình giữ ấm trong tay, ông có loại xúc động muốn giận dữ nện lên đầu mình ghê gớm.
Ta là ai?
Ta ở đâu?
Ta đang ở trong bệnh viện tâm thần!
Một hộ công trẻ tuổi an ủi: "Chú, đây không phải lỗi của người."
Chương 17 Hách Viện Trưởng Ta Sẽ Cảm Tạ Mười Tám Đời Tổ Tông Của Ngươi! (2)
Hách Viện Trưởng Ta Sẽ Cảm Tạ Mười Tám Đời Tổ Tông Của Ngươi! (2)
Hoàn toàn chính xác, đó cũng không phải lỗi của bất cứ người nào, mà là thật sự rất khó để nói chuyện rõ ràng, vốn chỉ cần cụ thể nói ra là được, nhưng lại nhất định phải làm phức tạp như vậy.
"Viện trưởng tới rồi."
Hách viện trưởng đến, không thể nghi ngờ là đã tiêm cho bọn họ một liều thuốc an thần, ở chỗ này Hách viện trưởng chính là tín ngưỡng của bọn họ, đối với họ, không có bệnh nhân nào mà Hách viện trưởng không có khả năng giao lưu.
Hách viện trưởng tóc bạc phơ, tâm tình cực kỳ nặng nề đi tới, nhìn thấy ánh mắt của bác sĩ cùng các hộ công tin tưởng nhìn mình, sống lưng của ông theo bản năng liền ưỡn thẳng, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái.
Đấy là ông đang truyền cho bọn họ một loại sức mạnh.
Sức mạnh ấy tên là bình tĩnh.
"Viện trưởng, Lâm Phàm và Trương lão đầu cần đồ vật mà họ viết trên giấy, nhưng chúng ta không biết hắn muốn cái gì, hỏi thăm rất nhiều lần thì họ cũng không nói, chỉ lặp đi lặp là họ muốn cái này." Một bác sĩ lên tiếng giải thích.
Hách viện trưởng gật đầu, "Để ta."
Sau đó, Hách viện trưởng cùng đám Lâm Phàm bảo trì khoảng cách nhất định, chớ nhìn bọn họ giống như tay không tấc sắt, tiếp xúc gần gũi sẽ ẩn giấu nguy hiểm, ai cũng không biết sẽ đột ngột xảy ra chuyện gì.
"Các ngươi muốn cái gì?" Hách viện trưởng hỏi.
"Chúng ta muốn cái này." Lâm Phàm và Trương lão đầu chỉ vào trang giấy nói.
Người bình thường thấy cảnh tưởng như vậy, tuyệt đối sẽ sụp đổ, các ngươi muốn cái gì có thể thẳng thắn nói ra được không, cứ chỉ vào trang giấy với ba chữ, hai bức hình.
Chúng ta muốn cái O—O, 0.
Mẹ nó.
Mẹ nó, cái này ai có thể hiểu được?
Nếu có ai có thể xem hiểu, tuyệt đối người khác sẽ không tán dương hắn thông minh cỡ nào mà là yên lặng sắp xếp cho hắn một phòng bệnh đặc biệt trong bệnh viện tâm thần, mời hắn đến ngồi một chút, trò chuyện một chút. Nếu như có thể còn kiểm tra một chút, phát một tờ giấy chứng nhận nho nhỏ, cho đời ngươi một vinh dự, lưu lại một nét bút đặc sắc.
Hách viện trưởng nhìn thoáng qua rồi nói: "Cái này không được."
"Chúng ta muốn cái này." Lâm Phàm cùng Trương lão đầu trăm miệng một lời, tại thời khắc này bọn họ tâm linh tương thông, yêu cầu thống nhất, chỉ muốn cái này.
Đi theo phía sau bọn họ, đám bệnh nhân không biết bản thân mình muốn cái gì, nhưng thấy chơi vui nên lại lớn tiếng hô to, "Chúng ta cũng muốn cái này."
Con tim Hách viện trưởng mệt mỏi quá man.
Ngày mùng 1 tháng 3, sinh nhật ông là một màn kịch náo loạn, không thể cảm nhận được niềm vui sinh nhật thật trọn vẹn.
Ngẫm lại tuổi tác.
Ngẫm lại chỗ làm việc.
Ông cũng hoài nghi mình còn có thể trải qua bao nhiêu cái sinh nhật.
"Trật tự, trật tự hết đi có được hay không?"
Hách viện trưởng vẫn thường xuyên nhớ lại chuyện quá khứ, và có chút hối hận khi ông đứng trước hai sự lựa chọn nghề nghiệp.
Một là làm trưởng ngục giam.
Và hai là làm viện trưởng bệnh viện tâm thần.
Khi đó ông đã lựa chọn tới bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đón nhận vị trí công tác.
Lắm lúc càng ngẫm lại càng thấy hối hận.
Nếu như khi đó ông lựa chọn làm trưởng ngục giam, thì dù có phát sinh loại tình huống này cũng rất dễ xử lý, chỉ cần gọi giám ngục tới, cầm Hàng Long Bổng tới đây, đánh cho ta. . .
Nhưng bây giờ. . .
Bọn họ đều là quần thể yếu thế.
Sao có thể đánh được?
Nói thật, Hách viện trưởng rất sợ, ngươi mãi mãi cũng không biết tiếp theo người bị bệnh tâm thần sẽ làm gì, ngươi dùng võ lực trấn áp, bọn họ có thể hóa thân trở thành siêu nhân, mở bếp ga, bình tĩnh hút điếu thuốc, đồng quy vu tận với ngươi.
Cũng có thể cầm trong tay một thanh đao, trước chặt chính mình một đao, nhìn xem đao có đủ sắc bén hay không, sau đó lại tới chém ngươi.
Những chuyện này đều đã từng xảy ra trên người bệnh nhân tâm thần.
Người bị bệnh tâm thần thật sự trước khi đả thương người tuyệt đối sẽ tổn thương chính mình.
Bởi vì bọn họ cũng có lòng hiếu kì, muốn biết xem xem rốt cuộc làm vậy có đau hay không.
Mắt thấy tình huống hơi khó khống chế, Hách viện trưởng liền quyết đoán lui một bước, trời cao biển rộng, lo gì không có củi đốt.
"Được rồi, trả lại cho các ngươi."
"Tiểu Lý, đi lấy đồ ra cho bọn họ." Hách viện trưởng chỉ muốn sinh nhật ngày mùng 1 tháng 3 của mình có thể thuận lợi bình an trôi qua, trở lại văn phòng ăn một miếng bánh ngọt, pha một ly trà cẩu kỷ táo đỏ, nghe chút làn điệu cảm thán về nhân sinh. . .
Bác sĩ Lý ngơ ngác không hiểu, "Viện trưởng, lấy cái gì?"
"Tạ và bao cát." Hách viện trưởng cảm thấy mệt mỏi tinh thần khủng khiếp, một bệnh viện tâm thần nhiều người như vậy, thế mà chỉ mỗi ông có thể hiểu được ý của bệnh nhân, mệt mỏi biết bao.
Có ai có thể đến giúp ông được không?
Hách viện trưởng ông nhất định sẽ cảm tạ mười tám đời tổ tông của người đó a!
Rốt cuộc thì trải qua quá trình đấu tranh đầy mệt mỏi, cuối cùng tạ và bao cát đã trở lại trong tay Lâm Phàm.
Hắn ôm bao cát, Trương lão đầu mang theo tạ, hai người lộ ra nụ cười sung sướng đi về phía phòng bệnh số 666.
Những bệnh nhân tâm thần khác thấy vậy thì đứng tại chỗ gãi gãi đầu, rốt cuộc chúng ta ở chỗ này làm cái gì chứ? Thật là nhàm chán, chẳng có gì thú vị cả! Sau đó thấy cũng không còn chuyện gì khác, bọn họ liền tự giác tản đi, tiếp tục đi làm việc mà họ tự nhận là chuyện rất quan trọng.
Bác sĩ cùng các hộ công sùng bái nhìn Hách viện trưởng, vội vội vàng vàng giơ ngón cái lên, tiếng vỗ tay inh ỏi điếc tai.
Các lời hoa mỹ mang theo sắc thái nịnh nọt thao thao bất tuyệt.
Hách viện trưởng lẳng lặng nở nụ cười, tuy rằng bình thường ông vốn không thích nghe những lời nịnh nọt của người xung quanh lắm, nhưng hôm nay nghe họ tán dương đủ kiểu thì tâm tình của ông lại rất hưởng thụ, có lẽ đây chính là thu hoạch lớn nhất trong ngày sinh nhật của ông.
"Người bị bệnh tâm thần cũng là người, điểm khác biệt duy nhất của họ với chúng ta chính là tư duy, các ngươi không thể dùng tư duy thông thường để đoán suy nghĩ của họ. Ta dựng thẳng lên một ngón tay, các ngươi sẽ nói là cái gì, có người sẽ nghĩ là đây là ngón tay, cũng có người sẽ nghĩ đây là '1', nhưng đối với họ đó có lẽ chính là lạp xưởng hun khói."
Chương 18 Cạn Ly
Bác sĩ già nghiêm túc, lại khó mà che giấu tâm tư nịnh nọt, "Nghe một lời của viện trưởng hơn hẳn đọc sách mười năm."
"Đúng vậy, đúng vậy, cũng không biết lúc nào mới có thể trở thành người ưu tú như viện trưởng được nữa."
"Viện trưởng là nhân vật cấp Thái Đẩu ở lĩnh vực bệnh tâm thần, đó là sự tồn tại mà cả đời chúng ta đều phải ngưỡng mộ."
Hách viện trưởng bị đám nhân viên nịnh nọt hoa mỹ khiến cho tinh thần sảng khoái, phẩy tay rời đi.
Với ông mà nói, đây đều là những việc bình thường, không đáng để kiêu ngạo.
...
Phòng bệnh số 666.
Lâm Phàm mang theo quả tạ mà cảm thấy nhẹ nhàng quá, hắn liền theo bản năng vung tạ lên đập về phía ngực mình, vậy mà không có chút đau đớn nào, hắn mê mang nhìn quả tạ, lâm vào trong trầm tư.
Trước kia còn thấy có chút đau.
Vì sao hiện tại lại hết đau rồi?
"Ngươi tới nện ta thử một lần đi." Lâm Phàm giao quả tạ cho Trương lão đầu.
Trương lão đầu cầm tạ có chút nặng, ông tin tưởng Lâm Phàm có thể tu hành, cho nên cho tới bây giờ không hề nghĩ tới làm thế có thể gây ra đau đớn hay không. Ông khiêng tạ đập rất mạnh về phía ngực Lâm Phàm.
Thanh âm nặng nề ngột ngạt vang lên.
Lâm Phàm không nhúc nhích tí nào, nhưng phản lực lại chấn cho Trương lão đầu phải lảo đảo lùi lại mấy bước.
"Cảm giác thế nào?" Trương lão đầu mong đợi hỏi.
"Cảm giác rất tốt, toàn thân tràn ngập tinh thần, cái gì cũng ổn, chỉ là ta không thấy đau." Lâm Phàm rất khó lý giải tình huống hiện tại.
Trương lão đầu nhìn chằm chằm quả tạ, sau đó nâng nó lên thử đập vào trên người mình.
Shhh. . . hít sâu một hơi, Trương lão đầu nhíu chặt mày, líu lưỡi biểu thị dáng vẻ ‘ta thấy rất đau đớn’.
"Ngươi cũng muốn tu luyện sao?" Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.
Hai mắt Trương lão đầu ửng đỏ, đau đến nỗi lão thật sự muốn ngồi sụp xuống òa khóc, "Đâu có, ta chỉ muốn nhìn xem rốt cục có đau hay không, thế nhưng thật sự là đau lắm, ngươi gạt người."
"Không lừa ngươi, thật sự không đau mà." Lâm Phàm nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Lúc ta nằm mơ hồi tối có người nói sẽ ban thưởng cho ta, còn dạy ta khí công gì đó, ta nghĩ cố gắng của chúng ta trước đây nhất định là đã thành công rồi."
Trương lão đầu vui vẻ nhảy cẫng lên, vội hỏi: "Thật sao? Có phải là công lao của ta không, ta châm cứu lợi hại lắm đúng không?"
"Ừm, rất lợi hại." Lâm Phàm không chút keo kiệt tán dương.
Trong lúc Trương lão đầu vẫn đang hỉ hả vui mừng vì công phu châm cứu của mình đã được chứng thực, thì Lâm Phàm bên kia vẫn như đang có điều khó nghĩ.
Hồi lâu sau, hắn lẳng lặng nằm lên trên giường, nghiêng đầu nhìn Trương lão đầu, bình tĩnh nói: "Ta nằm ở chỗ này, ngươi dùng tạ tới nện ta, chúng ta tiếp tục tu luyện, nhất định có thể thành công."
"Được, bất quá trước lúc ấy ta có cần đâm ngươi vài châm không, Ngân Hà Hệ Vận Chuyển Pháp của ta rất lợi hại, có thể giúp ngươi đó." Trương lão đầu lén lút lấy ngân châm từ trong ngực ra, ông giấu giếm rất kỹ mấy thứ bảo bối này, chỉ sợ bị người khác trộm đi mất.
...
Trên hành lang.
Một nam hộ công đang đi kiểm tra các phòng bệnh. Tên y là Lý Ngang, mới vừa tốt nghiệp cao viện không bao lâu, y đã từng mang giấc mộng hành hiệp trượng nghĩa, hy vọng có thể thi vào cao viện của bốn thế gia, nhưng thật đáng tiếc thiên phú của y không đủ, chỉ có thể vào học ở một cao viện bình thường.
Nhưng dù là như vậy thì y cũng chưa từng từ bỏ giấc mộng trong lòng.
Sau khi tốt nghiệp, y được phân đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Khác với đa phần mọi người, y lại cảm thấy những bệnh nhân ở nơi này rất đáng yêu, mặc dù có đôi khi lời họ nói chẳng ai có thể lý giải nổi, nhưng so với cuộc sống bộn bề ngoài kia, thì mỗi khi vào đây, nhìn thấy nụ cười vô tư, chân thành của bọn họ đều khiến trái tim y rất vui vẻ.
Càng vui hơn chính là Vương thúc sát vách đã giới thiệu cho y một cô bạn gái, dáng dấp nàng rất xinh đẹp, yểu điệu động lòng người, nghe lời hiểu chuyện, khuyết điểm duy nhất chính là hơi có chút béo bụng mà thôi. Nhưng nàng đã bảo đảm với hắn, qua mấy tháng nữa nhất định sẽ gầy xuống. Nghĩ đến tiền lương của mình, còn có giá trị nhan sắc của nàng, y đã cảm thấy chính mình không xứng với người ta, dĩ nhiên làm gì còn dám kén chọn.
Ầm ầm! Ầm ầm!
"Tiếng gì vậy nhỉ?"
Lý Ngang nhíu mày, nhanh chóng đi tìm phương hướng đang phát ra âm thanh.
Y đang đưa lưng về phía phòng bệnh số 666, thanh âm chát chúa y vừa nghe tựa hồ như là truyền đến từ phía sau, Lý Ngang vội xoay người lại, xuyên qua cửa sổ khảm trên tường liền thấy sự tình đang diễn ra bên trong đó.
Sắc mặt vui vẻ dần dần tiêu tán, nụ cười tươi tắn chậm rãi chuyển sang méo mó.
Y nhìn thấy bóng lưng Trương lão đầu, nhìn thấy đối phương giơ cao quả tạ nắm trong tay hung hăng đập xuống giường, mà nơi đó có một bệnh nhân đang nằm ngửa, mỗi khi tay ông ta hạ xuống, giường ngủ lại kịch liệt chấn động.
"Cái này. . ."
Tim Lý Ngang thoáng chốc muốn khựng lại, cảm xúc sợ hãi xông thẳng lên đại não. Mà Trương lão đầu trong phòng bệnh dương như cảm giác được bên ngoài có người xuất hiện, lão từ tốn quay đầu lại, ánh mắt liếc xéo nhìn y, khóe miệng còn cong lên một nụ cười rất khó diễn tả.
"Aaaaaa!"
Y ngồi bịch xuống mặt đất, vừa bò vừa lăn lại vừa hét toáng: "Giết người, phòng 666 giết người. . ."
Tiếng kêu thảm thiết này đã kinh động đến các bác sĩ cùng các hộ công đang trực gần đó.
Phòng bệnh 666 thật sự là một cụm từ quá quen thuộc.
Mẹ nó, lại đòi mạng người.
Có thể yên tĩnh qua ngày một chút thôi, có được hay không?
Để cho chúng ta cảm thụ một chút yên tĩnh trong bệnh viện tâm thần đi, dù chỉ là một chút xíu thôi cũng được mà.
Tiếng bước chân dày đặc truyền đến.
Một đám bác sĩ và hộ công nhanh chóng chạy tới, có người cầm điện thoại nhấn sẵn con số 120, chỉ cần tình huống hiện trường thê thảm, tất nhiên sẽ phải gọi cấp cứu trước tiên.
Khi bọn họ đi đến phòng bệnh số 666, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn vào bên trong, sau đó lại hoang mang nhìn về phía Lý Ngang.
Nào có chuyện gì nghiêm trọng đâu!
Đồng thời nói cho vị nhị thế tổ kia, ngươi cứ một mực nói cho người khác biết, ngươi không bị bệnh tâm thần là được.
Nếu như ngươi nói mình là bệnh tâm thần, người khác sẽ không tin.
Chỉ có nói mình không phải bệnh nhân tâm thần, người khác mới tin tưởng.
Chuyện ấy gây ra ảnh hưởng lớn đối với Hách viện trưởng, trong nhà gã nhị thế tổ cũng tuyên bố muốn đòi mạng của Hách viện trưởng.
Hách viện trưởng đầu đầy toàn nghi vấn.
Ngươi biết mình đang nói cái gì không?
Mao Sơn, Đạo gia, Phật gia, Y gia cao tầng ta đều quen biết hết đấy, ngươi muốn hỏi vì sao ta biết hả?
Vậy thì phải kể từ 30 năm trước.
Đêm hôm đó mưa rất lớn. . . Thúy Hoa ướt đẫm cả người đứng trước cửa nhà ông.
Nói sai rồi.
Phải là những cao tầng kia khi còn trẻ đều tu luyện cuồng ma, không muốn bị chương trình học của cao viện quấy rầy, rất nhiều người đều tìm tới cửa hy vọng có thể có được một tờ giấy chứng nhận bệnh nhân tâm thần để được an tĩnh tu luyện, không bị quấy rầy.
Hách viện trưởng thấu tình đạt lý, trượng nghĩa mà vung bút lên.
'Bệnh nhân này cần hoàn cảnh cực độ an tĩnh, không thể bị người khác quấy rầy, nếu không sẽ có ảnh hưởng lớn tới bệnh tình, nhất là chương trình học lý luận nguy hiểm nhất.'
Thao tác rất hoàn mỹ.
Sau đó chờ khi những người kia muốn xuất quan, ông lại vung bút.
'Sau khi được chữa trị tỉ mỉ, bệnh tình khôi phục không khác gì người thường.'
Mà bây giờ những người kia đều đã trở thành cao tầng cả rồi.
Hách viện trưởng gặp phiền phức, họ không giúp thì đâu có được, trời mới biết Hách viện trưởng miệng rộng kia có thể nói bậy nói bạ trước mặt truyền thông hay không, mặc dù ảnh hưởng không lớn với bọn họ nhưng chung quy vẫn sẽ là điểm đen.
Cộc cộc cộc!
"Mời vào." Hách viện trưởng bưng hộp bánh kem, liếm rất sạch sẽ, ăn ngon thật.
Bác sĩ vội vã chạy vào nói: "Viện trưởng, không xong rồi, bệnh nhân phòng bệnh số 666 tạo phản, còn kéo theo những bệnh nhân khác, bây giờ đang ở trong hành lang la lối biểu tình. . ."
Hách viện trưởng trợn trừng mắt.
Có thể tha cho ta một ngày an tĩnh được không?
Ta còn có mười năm nữa sẽ về hưu, ta hy vọng có thể khỏe mạnh bình an mà về hưu, chứ không phải mệt chết ở chỗ này.
Bác sĩ cùng các hộ công lập trận địa sẵn sàng đón quân địch, giống hệt như dỗ trẻ con, đầu tiên là dỗ dành Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đang dẫn đầu nhóm người "tạo phản" ấy trước.
Bởi vì hai vị này là bậc "tiền bối" của các bệnh nhân nơi đây.
"Chúng ta muốn cái này." Lâm Phàm hô.
"Nhất định phải cho chúng ta." Trương lão đầu hất mặt vênh vang đắc ý như thể sợ người khác không biết ông cũng là một trong những người chủ đạo.
Bác sĩ cùng các hộ công cảm thấy khó hiểu.
Họ nhỏ giọng trao đổi.
"Bọn hắn muốn cái gì?"
"Ta nhìn O—O kia rất có thể là hai quả trứng gà và một cây lạp xưởng hun khói."
"Vậy một 0 khác lại là cái gì?"
"Ta nhìn 0 kia gầy hơn so với O rất nhiều, hẳn là muốn trứng chim cút."
"Thì ra là thế, bọn họ là đói bụng muốn tìm đồ ăn đó."
Bởi vì làm việc trong bệnh viện tâm thần lâu ngày, dẫn tới tư duy của bác sĩ cùng các hộ công đã luyện dần tới cảnh giới thăng hoa, bất cứ chuyện gì đều có thể nghĩ về hướng thức ăn.
Một bác sĩ lớn tuổi dũng cảm đứng ra, giơ hai tay lên ý bảo các bệnh nhân hãy yên lặng, sau đó uống ngụm nước nóng trong chén giữ ấm, làm trơn giọng rồi mới nói: "Nhu cầu của các ngươi, chúng ta đều thấy được, cũng có thể lý giải."
"Các ngươi cứ yên tâm đi, những thứ này đều có thể thỏa mãn các ngươi, mỗi người hai quả trứng gà chín, một cây lạp xưởng hun khói, một quả trứng chim cút."
Đám bệnh nhân đi theo Lâm Phàm góp vui nghe thế thì ầm ĩ hoan hô.
"Có trứng gà ăn rồi."
"Có lạp xưởng hun khói ăn rồi."
"Còn có trứng chim cút, nhưng trứng chim cút là cái gì?"
"Ngươi đần thế, trứng chim cút là trứng dưới chim cút."
"À, thì ra là thế."
Bọn họ đi theo Lâm Phàm cùng Trương lão đầu kháng nghị đòi cái gì?
Muốn cái gì?
Bọn họ không biết, cũng không biết mình cần gì.
Dù sao đi theo là được.
Nãy giờ bọn họ đã thấy chơi vui vô cùng.
Không nghĩ tới đi theo hai người đó còn có được trứng gà và lạp xưởng hun khói với trứng chim cút, vì thế ánh mắt cả bọn nhìn về phía Lâm Phàm và Trương lão đầu trở nên trìu mến hơn hẳn.
"Chúng ta không cần những thứ đó." Lâm Phàm kháng nghị.
"Chúng ta muốn cái này." Trương lão đầu chỉ vào nội dung trên trang giấy.
Bác sĩ già mê mang vô cùng, trên trang giấy mấy cái chữ trước mặc dù quanh co khúc khuỷu nhưng không khó lý giải, chỉ là hình vẽ phía sau rất khó lý giải, ông nhỏ giọng dò hỏi: "Các ngươi muốn cái gì?"
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu chỉ vào trang giấy rồi dõng dạc hô to: "Bọn ta muốn cái này, cái này, chính là cái này."
Bác sĩ và hộ công cũng sắp sụp đổ rồi.
Cái này?
Vậy rốt cuộc cái này là cái gì chứ, có thể nói rõ một chút được không?
Bác sĩ già kinh nghiệm phong phú, am hiểu giao lưu với người bị bệnh tâm thần, ông tự tin mình có thể giao lưu mà không có trở ngại gì với bệnh nhân, hơn nữa còn sẽ giao lưu cực kỳ thông suốt.
Đây chính là kinh nghiệm theo nghề hai mươi năm qua đúc kết ra.
Phong phú vô cùng.
Không phải điều người trẻ tuổi có thể học được, bọn họ cần thời gian rèn luyện.
"Được, có thể thỏa mãn các ngươi, nhưng các ngươi rốt cuộc đang nói đến cái gì?" Bác sĩ già hỏi.
"Cái này." Lâm Phàm cùng Trương lão đầu tiếp tục chỉ vào trang giấy.
"Vậy cái này cụ thể là cái gì?"
"Chính là cái này."
"Có thể nói rõ một chút được không?"
"Chính là cái này."
"Lại rõ ràng thêm chút."
"Chính là cái này."
. . .
Thời gian dần trôi qua, không khí chung quanh trở nên an tĩnh hẳn, vốn bác sĩ già có lòng tin tràn đầy dần dần đã mất đi dáng vẻ tươi cười, không phải vì ông tức giận mà là vì ông đã đánh giá cao năng lực giao lưu với người bệnh tâm thần của mình.
Nhìn cái bình giữ ấm trong tay, ông có loại xúc động muốn giận dữ nện lên đầu mình ghê gớm.
Ta là ai?
Ta ở đâu?
Ta đang ở trong bệnh viện tâm thần!
Một hộ công trẻ tuổi an ủi: "Chú, đây không phải lỗi của người."
Chương 17 Hách Viện Trưởng Ta Sẽ Cảm Tạ Mười Tám Đời Tổ Tông Của Ngươi! (2)
Hách Viện Trưởng Ta Sẽ Cảm Tạ Mười Tám Đời Tổ Tông Của Ngươi! (2)
Hoàn toàn chính xác, đó cũng không phải lỗi của bất cứ người nào, mà là thật sự rất khó để nói chuyện rõ ràng, vốn chỉ cần cụ thể nói ra là được, nhưng lại nhất định phải làm phức tạp như vậy.
"Viện trưởng tới rồi."
Hách viện trưởng đến, không thể nghi ngờ là đã tiêm cho bọn họ một liều thuốc an thần, ở chỗ này Hách viện trưởng chính là tín ngưỡng của bọn họ, đối với họ, không có bệnh nhân nào mà Hách viện trưởng không có khả năng giao lưu.
Hách viện trưởng tóc bạc phơ, tâm tình cực kỳ nặng nề đi tới, nhìn thấy ánh mắt của bác sĩ cùng các hộ công tin tưởng nhìn mình, sống lưng của ông theo bản năng liền ưỡn thẳng, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái.
Đấy là ông đang truyền cho bọn họ một loại sức mạnh.
Sức mạnh ấy tên là bình tĩnh.
"Viện trưởng, Lâm Phàm và Trương lão đầu cần đồ vật mà họ viết trên giấy, nhưng chúng ta không biết hắn muốn cái gì, hỏi thăm rất nhiều lần thì họ cũng không nói, chỉ lặp đi lặp là họ muốn cái này." Một bác sĩ lên tiếng giải thích.
Hách viện trưởng gật đầu, "Để ta."
Sau đó, Hách viện trưởng cùng đám Lâm Phàm bảo trì khoảng cách nhất định, chớ nhìn bọn họ giống như tay không tấc sắt, tiếp xúc gần gũi sẽ ẩn giấu nguy hiểm, ai cũng không biết sẽ đột ngột xảy ra chuyện gì.
"Các ngươi muốn cái gì?" Hách viện trưởng hỏi.
"Chúng ta muốn cái này." Lâm Phàm và Trương lão đầu chỉ vào trang giấy nói.
Người bình thường thấy cảnh tưởng như vậy, tuyệt đối sẽ sụp đổ, các ngươi muốn cái gì có thể thẳng thắn nói ra được không, cứ chỉ vào trang giấy với ba chữ, hai bức hình.
Chúng ta muốn cái O—O, 0.
Mẹ nó.
Mẹ nó, cái này ai có thể hiểu được?
Nếu có ai có thể xem hiểu, tuyệt đối người khác sẽ không tán dương hắn thông minh cỡ nào mà là yên lặng sắp xếp cho hắn một phòng bệnh đặc biệt trong bệnh viện tâm thần, mời hắn đến ngồi một chút, trò chuyện một chút. Nếu như có thể còn kiểm tra một chút, phát một tờ giấy chứng nhận nho nhỏ, cho đời ngươi một vinh dự, lưu lại một nét bút đặc sắc.
Hách viện trưởng nhìn thoáng qua rồi nói: "Cái này không được."
"Chúng ta muốn cái này." Lâm Phàm cùng Trương lão đầu trăm miệng một lời, tại thời khắc này bọn họ tâm linh tương thông, yêu cầu thống nhất, chỉ muốn cái này.
Đi theo phía sau bọn họ, đám bệnh nhân không biết bản thân mình muốn cái gì, nhưng thấy chơi vui nên lại lớn tiếng hô to, "Chúng ta cũng muốn cái này."
Con tim Hách viện trưởng mệt mỏi quá man.
Ngày mùng 1 tháng 3, sinh nhật ông là một màn kịch náo loạn, không thể cảm nhận được niềm vui sinh nhật thật trọn vẹn.
Ngẫm lại tuổi tác.
Ngẫm lại chỗ làm việc.
Ông cũng hoài nghi mình còn có thể trải qua bao nhiêu cái sinh nhật.
"Trật tự, trật tự hết đi có được hay không?"
Hách viện trưởng vẫn thường xuyên nhớ lại chuyện quá khứ, và có chút hối hận khi ông đứng trước hai sự lựa chọn nghề nghiệp.
Một là làm trưởng ngục giam.
Và hai là làm viện trưởng bệnh viện tâm thần.
Khi đó ông đã lựa chọn tới bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đón nhận vị trí công tác.
Lắm lúc càng ngẫm lại càng thấy hối hận.
Nếu như khi đó ông lựa chọn làm trưởng ngục giam, thì dù có phát sinh loại tình huống này cũng rất dễ xử lý, chỉ cần gọi giám ngục tới, cầm Hàng Long Bổng tới đây, đánh cho ta. . .
Nhưng bây giờ. . .
Bọn họ đều là quần thể yếu thế.
Sao có thể đánh được?
Nói thật, Hách viện trưởng rất sợ, ngươi mãi mãi cũng không biết tiếp theo người bị bệnh tâm thần sẽ làm gì, ngươi dùng võ lực trấn áp, bọn họ có thể hóa thân trở thành siêu nhân, mở bếp ga, bình tĩnh hút điếu thuốc, đồng quy vu tận với ngươi.
Cũng có thể cầm trong tay một thanh đao, trước chặt chính mình một đao, nhìn xem đao có đủ sắc bén hay không, sau đó lại tới chém ngươi.
Những chuyện này đều đã từng xảy ra trên người bệnh nhân tâm thần.
Người bị bệnh tâm thần thật sự trước khi đả thương người tuyệt đối sẽ tổn thương chính mình.
Bởi vì bọn họ cũng có lòng hiếu kì, muốn biết xem xem rốt cuộc làm vậy có đau hay không.
Mắt thấy tình huống hơi khó khống chế, Hách viện trưởng liền quyết đoán lui một bước, trời cao biển rộng, lo gì không có củi đốt.
"Được rồi, trả lại cho các ngươi."
"Tiểu Lý, đi lấy đồ ra cho bọn họ." Hách viện trưởng chỉ muốn sinh nhật ngày mùng 1 tháng 3 của mình có thể thuận lợi bình an trôi qua, trở lại văn phòng ăn một miếng bánh ngọt, pha một ly trà cẩu kỷ táo đỏ, nghe chút làn điệu cảm thán về nhân sinh. . .
Bác sĩ Lý ngơ ngác không hiểu, "Viện trưởng, lấy cái gì?"
"Tạ và bao cát." Hách viện trưởng cảm thấy mệt mỏi tinh thần khủng khiếp, một bệnh viện tâm thần nhiều người như vậy, thế mà chỉ mỗi ông có thể hiểu được ý của bệnh nhân, mệt mỏi biết bao.
Có ai có thể đến giúp ông được không?
Hách viện trưởng ông nhất định sẽ cảm tạ mười tám đời tổ tông của người đó a!
Rốt cuộc thì trải qua quá trình đấu tranh đầy mệt mỏi, cuối cùng tạ và bao cát đã trở lại trong tay Lâm Phàm.
Hắn ôm bao cát, Trương lão đầu mang theo tạ, hai người lộ ra nụ cười sung sướng đi về phía phòng bệnh số 666.
Những bệnh nhân tâm thần khác thấy vậy thì đứng tại chỗ gãi gãi đầu, rốt cuộc chúng ta ở chỗ này làm cái gì chứ? Thật là nhàm chán, chẳng có gì thú vị cả! Sau đó thấy cũng không còn chuyện gì khác, bọn họ liền tự giác tản đi, tiếp tục đi làm việc mà họ tự nhận là chuyện rất quan trọng.
Bác sĩ cùng các hộ công sùng bái nhìn Hách viện trưởng, vội vội vàng vàng giơ ngón cái lên, tiếng vỗ tay inh ỏi điếc tai.
Các lời hoa mỹ mang theo sắc thái nịnh nọt thao thao bất tuyệt.
Hách viện trưởng lẳng lặng nở nụ cười, tuy rằng bình thường ông vốn không thích nghe những lời nịnh nọt của người xung quanh lắm, nhưng hôm nay nghe họ tán dương đủ kiểu thì tâm tình của ông lại rất hưởng thụ, có lẽ đây chính là thu hoạch lớn nhất trong ngày sinh nhật của ông.
"Người bị bệnh tâm thần cũng là người, điểm khác biệt duy nhất của họ với chúng ta chính là tư duy, các ngươi không thể dùng tư duy thông thường để đoán suy nghĩ của họ. Ta dựng thẳng lên một ngón tay, các ngươi sẽ nói là cái gì, có người sẽ nghĩ là đây là ngón tay, cũng có người sẽ nghĩ đây là '1', nhưng đối với họ đó có lẽ chính là lạp xưởng hun khói."
Chương 18 Cạn Ly
Bác sĩ già nghiêm túc, lại khó mà che giấu tâm tư nịnh nọt, "Nghe một lời của viện trưởng hơn hẳn đọc sách mười năm."
"Đúng vậy, đúng vậy, cũng không biết lúc nào mới có thể trở thành người ưu tú như viện trưởng được nữa."
"Viện trưởng là nhân vật cấp Thái Đẩu ở lĩnh vực bệnh tâm thần, đó là sự tồn tại mà cả đời chúng ta đều phải ngưỡng mộ."
Hách viện trưởng bị đám nhân viên nịnh nọt hoa mỹ khiến cho tinh thần sảng khoái, phẩy tay rời đi.
Với ông mà nói, đây đều là những việc bình thường, không đáng để kiêu ngạo.
...
Phòng bệnh số 666.
Lâm Phàm mang theo quả tạ mà cảm thấy nhẹ nhàng quá, hắn liền theo bản năng vung tạ lên đập về phía ngực mình, vậy mà không có chút đau đớn nào, hắn mê mang nhìn quả tạ, lâm vào trong trầm tư.
Trước kia còn thấy có chút đau.
Vì sao hiện tại lại hết đau rồi?
"Ngươi tới nện ta thử một lần đi." Lâm Phàm giao quả tạ cho Trương lão đầu.
Trương lão đầu cầm tạ có chút nặng, ông tin tưởng Lâm Phàm có thể tu hành, cho nên cho tới bây giờ không hề nghĩ tới làm thế có thể gây ra đau đớn hay không. Ông khiêng tạ đập rất mạnh về phía ngực Lâm Phàm.
Thanh âm nặng nề ngột ngạt vang lên.
Lâm Phàm không nhúc nhích tí nào, nhưng phản lực lại chấn cho Trương lão đầu phải lảo đảo lùi lại mấy bước.
"Cảm giác thế nào?" Trương lão đầu mong đợi hỏi.
"Cảm giác rất tốt, toàn thân tràn ngập tinh thần, cái gì cũng ổn, chỉ là ta không thấy đau." Lâm Phàm rất khó lý giải tình huống hiện tại.
Trương lão đầu nhìn chằm chằm quả tạ, sau đó nâng nó lên thử đập vào trên người mình.
Shhh. . . hít sâu một hơi, Trương lão đầu nhíu chặt mày, líu lưỡi biểu thị dáng vẻ ‘ta thấy rất đau đớn’.
"Ngươi cũng muốn tu luyện sao?" Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.
Hai mắt Trương lão đầu ửng đỏ, đau đến nỗi lão thật sự muốn ngồi sụp xuống òa khóc, "Đâu có, ta chỉ muốn nhìn xem rốt cục có đau hay không, thế nhưng thật sự là đau lắm, ngươi gạt người."
"Không lừa ngươi, thật sự không đau mà." Lâm Phàm nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Lúc ta nằm mơ hồi tối có người nói sẽ ban thưởng cho ta, còn dạy ta khí công gì đó, ta nghĩ cố gắng của chúng ta trước đây nhất định là đã thành công rồi."
Trương lão đầu vui vẻ nhảy cẫng lên, vội hỏi: "Thật sao? Có phải là công lao của ta không, ta châm cứu lợi hại lắm đúng không?"
"Ừm, rất lợi hại." Lâm Phàm không chút keo kiệt tán dương.
Trong lúc Trương lão đầu vẫn đang hỉ hả vui mừng vì công phu châm cứu của mình đã được chứng thực, thì Lâm Phàm bên kia vẫn như đang có điều khó nghĩ.
Hồi lâu sau, hắn lẳng lặng nằm lên trên giường, nghiêng đầu nhìn Trương lão đầu, bình tĩnh nói: "Ta nằm ở chỗ này, ngươi dùng tạ tới nện ta, chúng ta tiếp tục tu luyện, nhất định có thể thành công."
"Được, bất quá trước lúc ấy ta có cần đâm ngươi vài châm không, Ngân Hà Hệ Vận Chuyển Pháp của ta rất lợi hại, có thể giúp ngươi đó." Trương lão đầu lén lút lấy ngân châm từ trong ngực ra, ông giấu giếm rất kỹ mấy thứ bảo bối này, chỉ sợ bị người khác trộm đi mất.
...
Trên hành lang.
Một nam hộ công đang đi kiểm tra các phòng bệnh. Tên y là Lý Ngang, mới vừa tốt nghiệp cao viện không bao lâu, y đã từng mang giấc mộng hành hiệp trượng nghĩa, hy vọng có thể thi vào cao viện của bốn thế gia, nhưng thật đáng tiếc thiên phú của y không đủ, chỉ có thể vào học ở một cao viện bình thường.
Nhưng dù là như vậy thì y cũng chưa từng từ bỏ giấc mộng trong lòng.
Sau khi tốt nghiệp, y được phân đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Khác với đa phần mọi người, y lại cảm thấy những bệnh nhân ở nơi này rất đáng yêu, mặc dù có đôi khi lời họ nói chẳng ai có thể lý giải nổi, nhưng so với cuộc sống bộn bề ngoài kia, thì mỗi khi vào đây, nhìn thấy nụ cười vô tư, chân thành của bọn họ đều khiến trái tim y rất vui vẻ.
Càng vui hơn chính là Vương thúc sát vách đã giới thiệu cho y một cô bạn gái, dáng dấp nàng rất xinh đẹp, yểu điệu động lòng người, nghe lời hiểu chuyện, khuyết điểm duy nhất chính là hơi có chút béo bụng mà thôi. Nhưng nàng đã bảo đảm với hắn, qua mấy tháng nữa nhất định sẽ gầy xuống. Nghĩ đến tiền lương của mình, còn có giá trị nhan sắc của nàng, y đã cảm thấy chính mình không xứng với người ta, dĩ nhiên làm gì còn dám kén chọn.
Ầm ầm! Ầm ầm!
"Tiếng gì vậy nhỉ?"
Lý Ngang nhíu mày, nhanh chóng đi tìm phương hướng đang phát ra âm thanh.
Y đang đưa lưng về phía phòng bệnh số 666, thanh âm chát chúa y vừa nghe tựa hồ như là truyền đến từ phía sau, Lý Ngang vội xoay người lại, xuyên qua cửa sổ khảm trên tường liền thấy sự tình đang diễn ra bên trong đó.
Sắc mặt vui vẻ dần dần tiêu tán, nụ cười tươi tắn chậm rãi chuyển sang méo mó.
Y nhìn thấy bóng lưng Trương lão đầu, nhìn thấy đối phương giơ cao quả tạ nắm trong tay hung hăng đập xuống giường, mà nơi đó có một bệnh nhân đang nằm ngửa, mỗi khi tay ông ta hạ xuống, giường ngủ lại kịch liệt chấn động.
"Cái này. . ."
Tim Lý Ngang thoáng chốc muốn khựng lại, cảm xúc sợ hãi xông thẳng lên đại não. Mà Trương lão đầu trong phòng bệnh dương như cảm giác được bên ngoài có người xuất hiện, lão từ tốn quay đầu lại, ánh mắt liếc xéo nhìn y, khóe miệng còn cong lên một nụ cười rất khó diễn tả.
"Aaaaaa!"
Y ngồi bịch xuống mặt đất, vừa bò vừa lăn lại vừa hét toáng: "Giết người, phòng 666 giết người. . ."
Tiếng kêu thảm thiết này đã kinh động đến các bác sĩ cùng các hộ công đang trực gần đó.
Phòng bệnh 666 thật sự là một cụm từ quá quen thuộc.
Mẹ nó, lại đòi mạng người.
Có thể yên tĩnh qua ngày một chút thôi, có được hay không?
Để cho chúng ta cảm thụ một chút yên tĩnh trong bệnh viện tâm thần đi, dù chỉ là một chút xíu thôi cũng được mà.
Tiếng bước chân dày đặc truyền đến.
Một đám bác sĩ và hộ công nhanh chóng chạy tới, có người cầm điện thoại nhấn sẵn con số 120, chỉ cần tình huống hiện trường thê thảm, tất nhiên sẽ phải gọi cấp cứu trước tiên.
Khi bọn họ đi đến phòng bệnh số 666, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn vào bên trong, sau đó lại hoang mang nhìn về phía Lý Ngang.
Nào có chuyện gì nghiêm trọng đâu!
Bình luận facebook