Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Thoả thuận
"Nhĩ Thuần là con gái của tôi. Không biết nó có quan hệ thế nào với Hàn Tổng đây?" Nhĩ Trung dùng ánh mắt vô 'số' tội nhìn An Nhĩ Thuần rồi lại đến Hàn Tử Thần.
Chắc là ông ta vẫn chưa nhận ra người đàn ông hôm đó An Nhĩ Thuần đưa về lại là Hàn Tử Thần.
"Nhĩ Tổng, chúng ta đều là những người trên thương trường. Làm có thể làm bừa nhưng nói thì không thể nói bừa được." Ngưng một lúc Lạp Mạn lại nói tiếp.
"Ông nói có đúng không?"
"Ý Hàn Tổng là?" Mặt Nhĩ Trung có chút đen lại.
"Hôm nay chúng tôi đến chỉ để đưa người đi thôi. Những việc khác để sau đi." Phong Vĩ lên tiếng rồi ra lệnh cho đàn em chuẩn bị rút lui.
An Nhĩ Thuần đang dựa vào người Hàn Tử Thần cũng lên tiếng.
"Nhĩ Trung, việc hôm nay chưa xong đâu. Ông yên tâm, trò vui còn ở phía trước."
"..."
Khuôn mặt của Nhĩ Trung đen lại, ông chưa bao giờ phải chịu nhục trước mặt đứa con gái này cả.
Vậy mà hôm nay...
"Nhĩ Thuần, con định làm gì?" Giọng nói dù có chút ôn nhu nhưng khuôn mặt của Nhĩ Trung lại không mấy tốt đẹp.
"Những chuyện ông và Nhĩ Gia đã làm cho tôi... tôi sẽ từ từ trả lại."
"..."
Để lại câu nói đó, An Nhĩ Thuần cùng người của Hàn Tử Thần đều rời đi.
—————
Không khí trên xe im lặng đến đáng sợ, không một ai dám lên tiếng.
Lạp Mạn và Phong Vĩ ngồi ở đằng trước chỉ biết nhìn gương mặt của Hàn Tử Thần từ gương chiếu hậu.
Còn ở đằng sau, An Nhĩ Thuần phải đối mặt với tâm trạng không hề tốt của Hàn Tử Thần.
"Em..." Cô lí nhí.
"Sao lại đến đó?"
"Em định chấm dứt với Nhĩ Gia. Em không còn muốn liên quan đến họ nữa rồi." Giọng nói của An Nhĩ Thuần chứa đầy tâm sự, nó đủ để Hàn Tử Thần nghe thấy.
"Em còn dám lợi dụng tôi?"
"..."
An Nhĩ Thuần im lặng.
Phải, lúc cô để lại tờ giấy đó. Một phần là cô muốn dựa vào thế lực của hắn để chấm dứt với Nhĩ Gia.
Bao nhiêu năm cô đều đã thử mọi cách trốn khỏi cái nơi đó nhưng đều không thành công. Thế lực của Nhĩ Gia quá lớn, cô chỉ có thể rời khỏi đó chứ không thoát khỏi nó được.
Vì vậy cô cần phải có một người chống lưng, và người đó phải có thế lực hơn Nhĩ Gia.
Đó là Hàn Tử Thần. Nếu Nhĩ Gia biết cô là người của hắn thì họ mới không thể công khai đối phó cô được.
"Bây giờ anh định làm gì? Giết tôi sao?"
"..."
"Cũng được... nhưng tôi cầu xin anh có thể tha cho tôi một thời gian. Tôi muốn khiến Nhĩ Gia mãi mãi không thể ngóc đầu lên được."
"Bao lâu?"
"Tôi không chắc... Một tập đoàn lớn như họ thì tôi cần rất nhiều thời gian và công sức. Tôi xin lỗi vì không thể cho anh thời gian chắc chắn được."
"Được..."
"..." An Nhĩ Thuần kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh cô.
"Với một điều kiện."
"..." An Nhĩ Thuần thở dài
'Quả nhiên không dễ vậy mà.'
"Em phải ở bên tôi?"
"... Hả?"
"Tôi muốn thử một điều."
"Vậy... được thôi..."
An Nhĩ Thuần thật sự ngạc nhiên khi Hàn Tử Thần ra điều kiện đó, vì nếu ở bên hắn người được lợi sẽ luôn là cô, mà hắn thì cũng không thể lấy được gì từ cô cả.
Hơn nữa, bản thân cô cũng chẳng hề có một thứ gì trong tay. Nói khó nghe hơn thì cô chỉ là một gánh nặng mà thôi.
Thật ra Hàn Tử Thần cũng không suy nghĩ như An Nhĩ Thuần, hắn nghĩ đơn giản hơn rất nhiều.
Chả mấy khi hắn gặp một người con gái đem lại hứng thú cho mình, mà lại là một người con gái mà mình không hề phản cảm nữa chứ.
Hàn Tử Thần muốn đánh cược vào một thứ. Hy vọng là hắn thành công.
—————
Thoat thuận của An Nhĩ Thuần và Hàn Tử Thần đều được Phong Vĩ và Lạp Mạn làm nhân chứng và đảm bảo rằng không có việc ngoài ý muốn gì sảy ra.
An Nhĩ Thuần trở về ngôi biệt thự của Hàn Tử Thần. Hơn một tháng sống ở đây làm cô thật sự cảm thấy nơi này giống nhà của mình hơn.
Một cuộc sống mới của cô lại bắt đầu.
Từ nay, cô chính thức đối phó với Nhĩ Gia.
—————
Vì trời cũng đã tối, Phong Vĩ và Lạp Mạn được cô mời ở lại ăn bữa cơm để cảm ơn họ vì ngày hôm nay.
Tất nhiên là cũng phải có sự đồng ý của Hàn Tử Thần.
Đang dọn dẹp đống bát đĩa mà cô vừa rửa xong, Lạp Mạn nhân cơ hội có hai người ở đó mà hỏi An Nhĩ Thuần.
"Đại tỷ, tỷ có thể nhờ Thần làm sụp đổ Nhĩ Gia mà. Sao tỷ không cầu xin anh ấy?"
"..." An Nhĩ Thuần cười nhẹ một cái rồi đáp lại.
"Lạp Mạn, cậu đã có điều gì mà muốn đích thân mình phải làm nó chưa?"
"..."
"Tôi có đó. Trả thù Nhĩ Gia là việc mà tôi đích thân phải làm, đó là thứ mà tôi muốn trả cho họ. Còn về Thần..."
"..."
"Anh ấy không liên quan đến chuyện này. Nếu tôi nhờ anh ấy giải quyết chuyện này thì hẳn chuyện này rất nhanh sẽ giải quyết xong. Nhưng tôi không muốn như vậy."
"..."
Sắp xếp xong đống bát, An Nhĩ Thuần bước ra phòng bếp, trước đó không quên để lại một câu.
"Lạp Mạn, cậu biết không? Thay vì trong một đêm họ mất tất cả... thì tôi muốn nhìn cái cách mà họ vùng vẫy trong chính đống bùn mà họ đào lên. Cái cảm giác mà sắp thoát ra rồi lại bị người khác đạp xuống ấy... tôi muốn họ trải qua một lần."
Chắc là ông ta vẫn chưa nhận ra người đàn ông hôm đó An Nhĩ Thuần đưa về lại là Hàn Tử Thần.
"Nhĩ Tổng, chúng ta đều là những người trên thương trường. Làm có thể làm bừa nhưng nói thì không thể nói bừa được." Ngưng một lúc Lạp Mạn lại nói tiếp.
"Ông nói có đúng không?"
"Ý Hàn Tổng là?" Mặt Nhĩ Trung có chút đen lại.
"Hôm nay chúng tôi đến chỉ để đưa người đi thôi. Những việc khác để sau đi." Phong Vĩ lên tiếng rồi ra lệnh cho đàn em chuẩn bị rút lui.
An Nhĩ Thuần đang dựa vào người Hàn Tử Thần cũng lên tiếng.
"Nhĩ Trung, việc hôm nay chưa xong đâu. Ông yên tâm, trò vui còn ở phía trước."
"..."
Khuôn mặt của Nhĩ Trung đen lại, ông chưa bao giờ phải chịu nhục trước mặt đứa con gái này cả.
Vậy mà hôm nay...
"Nhĩ Thuần, con định làm gì?" Giọng nói dù có chút ôn nhu nhưng khuôn mặt của Nhĩ Trung lại không mấy tốt đẹp.
"Những chuyện ông và Nhĩ Gia đã làm cho tôi... tôi sẽ từ từ trả lại."
"..."
Để lại câu nói đó, An Nhĩ Thuần cùng người của Hàn Tử Thần đều rời đi.
—————
Không khí trên xe im lặng đến đáng sợ, không một ai dám lên tiếng.
Lạp Mạn và Phong Vĩ ngồi ở đằng trước chỉ biết nhìn gương mặt của Hàn Tử Thần từ gương chiếu hậu.
Còn ở đằng sau, An Nhĩ Thuần phải đối mặt với tâm trạng không hề tốt của Hàn Tử Thần.
"Em..." Cô lí nhí.
"Sao lại đến đó?"
"Em định chấm dứt với Nhĩ Gia. Em không còn muốn liên quan đến họ nữa rồi." Giọng nói của An Nhĩ Thuần chứa đầy tâm sự, nó đủ để Hàn Tử Thần nghe thấy.
"Em còn dám lợi dụng tôi?"
"..."
An Nhĩ Thuần im lặng.
Phải, lúc cô để lại tờ giấy đó. Một phần là cô muốn dựa vào thế lực của hắn để chấm dứt với Nhĩ Gia.
Bao nhiêu năm cô đều đã thử mọi cách trốn khỏi cái nơi đó nhưng đều không thành công. Thế lực của Nhĩ Gia quá lớn, cô chỉ có thể rời khỏi đó chứ không thoát khỏi nó được.
Vì vậy cô cần phải có một người chống lưng, và người đó phải có thế lực hơn Nhĩ Gia.
Đó là Hàn Tử Thần. Nếu Nhĩ Gia biết cô là người của hắn thì họ mới không thể công khai đối phó cô được.
"Bây giờ anh định làm gì? Giết tôi sao?"
"..."
"Cũng được... nhưng tôi cầu xin anh có thể tha cho tôi một thời gian. Tôi muốn khiến Nhĩ Gia mãi mãi không thể ngóc đầu lên được."
"Bao lâu?"
"Tôi không chắc... Một tập đoàn lớn như họ thì tôi cần rất nhiều thời gian và công sức. Tôi xin lỗi vì không thể cho anh thời gian chắc chắn được."
"Được..."
"..." An Nhĩ Thuần kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh cô.
"Với một điều kiện."
"..." An Nhĩ Thuần thở dài
'Quả nhiên không dễ vậy mà.'
"Em phải ở bên tôi?"
"... Hả?"
"Tôi muốn thử một điều."
"Vậy... được thôi..."
An Nhĩ Thuần thật sự ngạc nhiên khi Hàn Tử Thần ra điều kiện đó, vì nếu ở bên hắn người được lợi sẽ luôn là cô, mà hắn thì cũng không thể lấy được gì từ cô cả.
Hơn nữa, bản thân cô cũng chẳng hề có một thứ gì trong tay. Nói khó nghe hơn thì cô chỉ là một gánh nặng mà thôi.
Thật ra Hàn Tử Thần cũng không suy nghĩ như An Nhĩ Thuần, hắn nghĩ đơn giản hơn rất nhiều.
Chả mấy khi hắn gặp một người con gái đem lại hứng thú cho mình, mà lại là một người con gái mà mình không hề phản cảm nữa chứ.
Hàn Tử Thần muốn đánh cược vào một thứ. Hy vọng là hắn thành công.
—————
Thoat thuận của An Nhĩ Thuần và Hàn Tử Thần đều được Phong Vĩ và Lạp Mạn làm nhân chứng và đảm bảo rằng không có việc ngoài ý muốn gì sảy ra.
An Nhĩ Thuần trở về ngôi biệt thự của Hàn Tử Thần. Hơn một tháng sống ở đây làm cô thật sự cảm thấy nơi này giống nhà của mình hơn.
Một cuộc sống mới của cô lại bắt đầu.
Từ nay, cô chính thức đối phó với Nhĩ Gia.
—————
Vì trời cũng đã tối, Phong Vĩ và Lạp Mạn được cô mời ở lại ăn bữa cơm để cảm ơn họ vì ngày hôm nay.
Tất nhiên là cũng phải có sự đồng ý của Hàn Tử Thần.
Đang dọn dẹp đống bát đĩa mà cô vừa rửa xong, Lạp Mạn nhân cơ hội có hai người ở đó mà hỏi An Nhĩ Thuần.
"Đại tỷ, tỷ có thể nhờ Thần làm sụp đổ Nhĩ Gia mà. Sao tỷ không cầu xin anh ấy?"
"..." An Nhĩ Thuần cười nhẹ một cái rồi đáp lại.
"Lạp Mạn, cậu đã có điều gì mà muốn đích thân mình phải làm nó chưa?"
"..."
"Tôi có đó. Trả thù Nhĩ Gia là việc mà tôi đích thân phải làm, đó là thứ mà tôi muốn trả cho họ. Còn về Thần..."
"..."
"Anh ấy không liên quan đến chuyện này. Nếu tôi nhờ anh ấy giải quyết chuyện này thì hẳn chuyện này rất nhanh sẽ giải quyết xong. Nhưng tôi không muốn như vậy."
"..."
Sắp xếp xong đống bát, An Nhĩ Thuần bước ra phòng bếp, trước đó không quên để lại một câu.
"Lạp Mạn, cậu biết không? Thay vì trong một đêm họ mất tất cả... thì tôi muốn nhìn cái cách mà họ vùng vẫy trong chính đống bùn mà họ đào lên. Cái cảm giác mà sắp thoát ra rồi lại bị người khác đạp xuống ấy... tôi muốn họ trải qua một lần."
Bình luận facebook