Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6: Tâm sự
"Vậy anh ấy sang nước Y là để học hỏi thêm kinh nghiệm sao?" Quách Mộc Dao ngẩng không mặt trầm tư lên nhìn Tần Nhã Liên.
"Ừ. Lúc đầu Thiệu Lăng không muốn đi nhưng vì sự nghiệp của gia đình nên nó mới quyết định sang đó để học hỏi và rèn luyện thêm."
" ....." Thiệu Lăng không muốn đi là vì mình sao? Mình nên làm sao đây?
Bầu không khí trở nên nặng nề, ai cũng mang một vẻ mặt chứa đầy tâm sự.
"Tiểu Dao!". Cẩn Thiệu Lăng đi xuống cầu thang, gọi một tiếng làm bầu không khí bớt nặng nề hơn.
"H-hả?" Quách Mộc Dao giật mình nhìn lên phía chiếc cầu thang.
Tần Nhã Liên bỗng nhớ đến một chuyện, bàn nắm lấy tay của Quách Mộc Dao, mỉm cười nhẹ nhàng, nói:
"Con đừng suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, cứ thoải mái là được!"
Tuy cuộc trò chuyện rất ngắn ngủi nhưng nó làm Quách Mộc Dao trở nên nhẹ lòng hơn, cô nở một nụ cười rất tươi, đáp:
"Vâng ạ!"
Cẩn Thiệu Lăng bước nhanh đến chỗ Quách Mộc Dao, dịu dàng đặt tay lên vai cô.
"Về thôi!"
Cô khẽ gật đầu, đứng lên chào Tần Nhã Liên rồi ra về.
"Chuyện lúc nãy em nói là thật sao?" Cẩn Thiệu Lăng nhìn chăm chăm chiếc xe phía trước, sầm mặt hỏi Quách Mộc Dao.
"Ừm. Nhưng mà em đổi ý rồi, em sẽ cố gắng để xứng với anh!" Mình nghĩ sao thì nói vậy thôi! Thái độ này là sao đây? Cô đáp xong liền đưa ánh mắt sang trái để liếc nhìn khuôn mặt của Thiệu Lăng.
"Kétttt" Cẩn Thiệu Lăng đạp mạnh vào phanh xe làm tiếng phanh xe vang lên rất lớn.
Quách Mộc Dao bị làm cho một phen hú vía, cô quay sang Cẩn Thiệu Lăng nhăng mày hỏi:
"Này anh làm gì vậy?"
"Ưm..." Cô chưa chưa nhận được câu trả lời đã bị anh cưỡng hôn.
"Em phải là của anh không được từ chối!" Cẩn Thiệu Lăng khẽ nói vào tai cô, khiến đôi tai của cô bắt đầu ửng đỏ.
Mộc Dao lập tức đẩy anh ra, tức giận đáp:
"Từ chối cái đầu của anh đấy!"
Nghe câu nói đó của cô khuôn mặt của Cẩn Thiệu Lăng bỗng thay đổi 180 độ, lập tức nhõng nhẽo với cô:
"Em không đồng ý gả cho anh?"
"Haizz... anh định ở đây trò chuyện à? Tắt đường rồi kìa!" Không quan tâm sắc mặt đối phương Quách Mộc Dao nhìn chiếc gương chiếu hậu bên cạnh, thở dài.
"Bíp!Bíp!Bíp..." nghe cô nói vậy, Cẩn Thiệu Lăng liền quay ra phía sau và nhìn thấy rất nhiều chiếc xe đang dừng ở phía sau xe anh. Tiếng còi xe thì vang lên inh õi.
Cẩn Thiệu Lăng không ngờ rằng mình đã dừng xe từ lúc đèn vàng cho đến khi đèn xanh. Anh vội khởi động xe lái như bay về nhà.
Về đến trước cổng biệt thự của Cẩn Thiệu Lăng, Quách Mộc Dao liền mở dây an toàn bước xuống xe đi một mạch về phía trước.
Thấy cô gấp gáp đi nơi nào đó, Cẩn Thiệu Lăng vội đuổi theo. Đuổi đến sau lưng Quách Mộc Dao, anh vội nằm lấy bàn tay cô, nghiêm giọng hỏi:
"Em đi đâu vậy?"
"Về nhà!" Quách Mộc Dao xoay người về phía sau.
"Nhà chúng ta ở đây mà."
"Đây là nhà của anh, không phải nhà của "chúng ta"!"
"Em định bỏ anh sao?" Cẩn Thiệu Lăng tỏ vẻ đáng thương nhìn cô.
"Không phải ý đó! Em về nhà chăm sóc ông ngoại, bình thường em đi làm suốt rất ít khi có thời gian về thăm ông. Bây giờ em nghĩ việc rồi, rảnh thì phải về lo cho ông chứ." Quách Mộc Dao mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại pha một chút lo lắng.
"Anh đi với em!" Cẩn Thiệu Lăng lo cho cô nên có ý định đưa cô đi.
"Không cần! Em còn đi nhiều nơi lắm!"
"Nhưng…"
"Chụt." Cô nhón chân hôn vào má anh, khiến cho anh không kịp phản ứng.
"Bye!" Cô tạm biệt anh rồi bắt một chiếc taxi về nhà.
Quách Mộc Dao đứng ngoài cửa nhìn vào trong căn nhà lặng lẽo, một cụ già, hơn 60 tuổi đang ngồi một mình trên chiếc sofa cũ. Ông nhìn chăm chăm vào quyển album, ánh mắt như đang thương nhớ một ai đó.
Quách Mộc Dao lên tiếng gọi "Ông ngoại." rồi chạy nhanh đến bên ông, ôm chầm lấy ông.
"Cháu gái của ông về rồi sao?" Trương Doãn - ông ngoại của Quách Mộc Dao, đặt quyển album xuống bàn, khàn giọng hỏi.
"Vâng! Con nhớ ông lắm." Quách Mộc Dao vừa đáp xong, khóe mắt cô lại cảm thấy cay cay, những giọt lệ bỗng trào ra.
"Cháu gái ngoan, sao lại khóc rồi?" Ông cụ vuốt lên mái tóc đen mượt của cô, mang chút xót xa cho đứa cháu gái luôn làm ở xa.
"Con xin lỗi ông! Suốt thời gian qua đã không chăm sóc tốt cho ông." Cô vừa nói, vừa vỡ òa trong hạnh phúc khi gặp lại ông sau những ngày ở thành phố khác.
"Con bé ngốc này! Ông không sao cả, chỉ cần con vui thì ông sẽ vui mà. Con cứ mít ướt như trẻ con vậy thì ai dám cưới con chứ." Ông cụ vỗ lưng, an ủi cô.
"Con có chuyện muốn nói với ông." Quách Mộc Dao buông ông cụ ra, lau đi những giọt nước mắt rồi nắm lấy đôi tay gần gò, hơi nhăn lại của ông.
"Chuyện gì vậy?"
"Con...định kết hôn!"
"Ta cũng vừa gọi cho con, định nói với con chuyện này, nhưng không gọi được."
"Dạ điện thoại con mất rồi nên không liên lạc được nữa, lát con sẽ lưu số điện thoại mới cho ông." Quách Mộc Dao chợt nhớ ra chuyện cô quên nói với mọi người điện thoại cô đã chìm xuống biển vào hôm đó.
"Ừ. Cháu đã đến tuổi lấy chồng rồi, ta muốn nói cho cháu biết về chuyện hôn ước của cháu!"
"Dạ? Hôn ước gì ạ?" Quách Mộc Dao ngớ người nhìn Trương Doãn.
Chương 7: Hôn ước
Ông cụ nhìn thấy biểu cảm bất ngờ của cháu gái mình liền mỉm cười, nụ cười ấy rất đôn hậu, ông xoa xoa mái tóc đen mượt mà của cháu gái, hiền từ nói:
"Ta muốn nói chuyện này với con từ lâu rồi nhưng không có dịp, hôm nay con nói định kết hôn thì ta mới nhớ đến."
"Nhưng con đã có người mình thích rồi!" Mộc Dao ngước khuôn mặt xinh đẹp cùng với đôi mắt hạnh long lanh nhìn ông ngoại mình.
"Vậy ta biết giải thích thế nào với bạn ta đây? Ông ấy cũng là một người tốt tính, cháu trai của ông ấy cũng là một người rất tài giỏi."
"Tài giỏi đến mấy thì cũng bằng không, con và cậu ta là hai người xa lạ không quen biết nếu chung sống cùng nhau liệu có hạnh phúc không ông? Hay sẽ giống như ba mẹ con, mẹ con vì thích một người mà mù quáng, đuổi theo một cuộc tình không thuộc về mình, đến cuối cùng lại ôm hận, tự vẫn."
Nghe cháu nói vậy Trương Doãn cũng đồng ý với suy nghĩ đó của cô, ông ngẫm lại mọi chuyện rồi gật đầu đáp:
"Nếu như con đã nói vậy thì ta sẽ đi gặp ông ấy để bàn việc từ hôn."
"Con đi với ông."
"Không cần! Không cần! Ta đến đó từ hôn rồi sẽ về ngay mà."
"Con đưa ông đi cũng được mà, dù sao bây giờ con cũng rảnh, thời gian tới con sợ sẽ rất bận." Mộc Dao kiên quyết muốn đưa Trương Doãn đi.
"Con mới làm ở một tháng mà đã bỏ việc rồi à?" Trương Doãn không để ý sự kiên quyết đó mà chỉ quan tâm công việc của cô. Ông sợ công việc không ổn định cô sẽ phải chạy đi chạy lại tìm việc, cuộc sống của cô sẽ rất vất vả, đến lúc đó ông sẽ ra đi mà không an lòng.
"Ông cũng biết con thích học y mà…" Mộc Dao giải thích.
"Ta biết con thích học y! Nhưng con gái thì phải học y làm bác sĩ, ai lại như con học y đi khám cho xác chết chứ."
"Nhưng học về pháp y cũng tốt mà ông, việc đó có thể giúp cảnh sát phá án."
"Con xem, đại học con học một lúc hai ngành, ngành chính là kinh tế, ngành phụ là pháp y. Sao con cứ một mực đi xem xác chết làm gì?"
"Tại vì…" Chính cô cũng chưa có câu trả lời cho chuyện đó.
"Haizz, cháu gái của ta, ta hiểu nhất là vì con muốn giúp người khác phá án, trừng trị kẻ xấu…" Trương Doãn nhìn cháu gái rồi thở dài.
"....bỏ qua chuyện công việc đi ông, ngày mai con sẽ đưa ông đi gặp bạn ông." Đi một vòng việc mà cô lo lắng là về mối hôn sự này, cô không muốn gả cho người mà mình không thích.
"Được rồi. Có cản con cũng không nghe." Trương Doãn biết tính cách của cô là một người cứng đầu nên không cách nào từ chối được cô.
_trong biệt thự của ông nội Cẩn Thiệu Lăng_
"Ông à! Con nói không là không mà. Cô gái đó là ai con cũng sẽ không cưới." Cẩn Thiệu Lăng bộc lộ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Mày....hừ! Ngày mai ông ấy và cháu gái mình sẽ đến đây bàn việc hôn sự muốn hay không, mai hẵng nói." Ông nội của Cẩn Thiệu Lăng - Cần Sùng Khải, vô cùng tức giận với ý kiến của cháu trai mình.
"Vậy mai con sẽ đưa người con thích đến đây luôn, để ông xem ai mới là người xứng với con. Cẩn Thiệu Lăng nói xong thì chào Cẩn Sùng Khải, sau đó lạnh lùng ra về.
Tối hôm đó, Quách Mộc Dao đang chuẩn bị đi ngủ thì có ai đó gọi đến. Cô cầm điện thoại trên tay, nhìn thấy trên màn hình xuất hiện chữ "Lăng", cô nhẹ nhàng vuốt ngón tay lên màn hình rồi nghe máy:
"Alo!"
"Mai em đi cùng anh đến một nơi được không?" Cẩn Thiệu Lăng ở đầu máy bên kia đáp.
"Mai em bận rồi!"
"Vậy đi với anh buổi sáng thôi là được rồi!"
"Buổi sáng em phải đưa ông ngoại đi gặp bạn của ông rồi."
"Không thể đi với anh thật sao? Thật ra ngày mai ông nội bắt anh xem mắt!" Giọng Cẩn Thiệu Lăng bỗng trầm xuống.
"Trùng hợp vậy! Đúng ra ngày mai em cũng phải đi xem mắt vị hôn phu gì đó, nhưng mà em đã thuyết phục được ông biến buổi xem mắt thành buổi từ hôn rồi!" Quách Mộc Dao vừa nói, vừa nghịch lọn tóc của mình.
"Đành đến đó một mình vậy!" Cẩn Thiệu Lăng có chút không vui trong lòng.
Chương 8: Hủy hôn chuyển thành kết hôn
Ngày hôm sau, Quách Mộc Dao mặt một chiếc váy màu hồng san hô đi cùng ông ngoại đến nhà người bạn của Trương Doãn.
Đến nơi cô ấn vào chiếc chuông nằm bên cạnh cổng, tiếng "cinh cong" vừa vang lên, bên trong lập tức có người bước ra mở cổng mời ông cháu Quách Mộc Dao vào nhà.
Nhà giàu là sẽ như này à? Căn biệt thự thì siêu to, cánh cổng còn rất lớn, con đường từ cổng vào đến nhà cũng khoảng 500m ấy chứ! Thiết kế giống như căn nhà của Cẩn Thiệu Lăng và nhà của ba mẹ anh ấy, chỉ có điều nơi này trông cũ hơn nhưng vẫn rất sang trọng.
Cô vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, ngó ngang ngó dọc một lát cuối cùng cũng vào trong nhà.
Không khí bên trong rất đáng sợ, tuy là mùa hè nhưng trong này lại toát lên một bầu khí lạnh lạ thường.
Hai người đàn ông ngồi trên sofa, mỗi người một chiếc ghế, một người tầm tuổi ông ngoại của Quách Mộc Dao, đang nhâm nhi tách trà, một người tầm tuổi cô đang cuối mặt xuống đất.
Trương Doãn nhìn ông cụ đang nhâm nhi tách trà, khàn giọng gọi:
"Lão Cẩn!"
Bầu không khí lúc đầu cũng dịu bớt, người đàn ông cuối mặt xuống đất khi nãy bỗng ngẩng lên nhì Mộc Dao, cô bất giác chuyển tầm nhìn sang anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bất ngờ hỏi:
"Là anh/em?"
"Hai đứa quen nhau à?" Trương Doãn nhìn biểu cảm trên mặt hai người trẻ.
"Thiệu Lăng/Tiểu Dao?" Hai người họ không quan tâm ai hỏi gì hay làm gì, nhìn chăm chăm vào nhau lại hiếu kỳ hỏi nhau một lần nữa.
"Khụ!" Cẩn Sùng Khải vờ họ một tiếng làm Mộc Dao hoàn hồn.
Cô quay sang hỏi ông ngoại mình:
"Con có hôn ước với anh ấy?"
Trương Doãn không đáp mà chỉ gật đầu.
Không ngờ rằng mình lại có hôn ước với Thiệu Lăng!
Đến lúc này Quách Mộc Dao và Cẩn Thiệu Lăng mới biết được họ có hôn ước với nhau. Vậy mà hôm qua hai người khăng khăng đòi hủy hôn.
"Tôi muốn đến hủy hôn!"
Trương Doãn đề cập đến mục đích mà ông đến đây làm Quách Mộc Dao giật bắn người, cô vội chặn lời ông ấy:
"A! Ông ngoại cháu không muốn hủy hôn nữa!"
"À đúng rồi! Ông nội cháu cũng vậy!" Cẩn Thiệu Lăng cũng vội giải thích với Cẩn Sùng Khải.
"Hả?" Cẩn Sùng Khải và Trương Doãn không hiểu cháu của họ đang có ý gì. Đồng thanh hỏi.
".....ý bọn con là không hủy hôn nữa, ông hãy đổi việc hủy hôn thành kết hôn đi!" Cẩn Thiệu Lăng bước đến bên cạnh Mộc Dao, nắm lấy tay cô, nói với ông nội.
"Được, được! Vậy thì tốt." Cẩn Sùng Khải vui vẻ cười quay sang Trương Doãn: "Bọn trẻ đã muốn vậy rồi thì chúng ta cũng mau xem ngày lành tháng tốt cho bọn chúng kết hôn luôn, được không?"
"Cháu gái tôi có nơi nương tựa vậy là tôi vui rồi!" Trương Doãn cười vui vẻ.
"Lăng à! Bảo ba mẹ với em con tối nay sang đây cùng ăn cơm!"
"Dạ."
"Ông cũng đến nhé?" Cẩn Sùng Khải nhìn Trương Doãn.
"Được! Được! Tôi sẽ dắt tiểu Dao theo." Nói xong Trương Doãn chống quải trượng đứng lên, chào Cẩn Sùng Khải rồi về.
"Con tiễn hai người!" Cẩn Thiệu Lăng ngỏ ý.
"Tiễn gì mà tiễn! Phải là đưa về." Cẩn Sùng Khải cũng chống quải trượng đứng lên, nhíu mày nhìn cháu trai.
Anh chợt hiểu ra ý của ông nội mình, vội chạy theo để đưa Trương Doãn và Mộc Dao về.
Cẩn Sùng Khải chống quải trượng đi cùng Cẩn Thiệu Lăng, tiễn đến cổng ông còn căn dặn cháu trai mình một lần nữa.
"Lái xe cho cẩn thận đó, phải đưa bạn ta và cháu ông ấy về đến nhà an toàn đó biết chưa?"
"Dạ." Cẩn Thiệu Lãng gật đầu, trả lời.
Trương Doãn bắt tay với Cẩn Sùng Khải rồi chào nhau ra về. Mộc Dao và Cẩn Thiệu Lăng cũng cúi chào Cẩn Sùng Khải, sau đó đỡ Trương Doãn bước lên xe.
Chương 9: Việc học của Mộc Dao
Trong căn biệt thự to lớn của Cẩn Sùng Khải, mọi người tụ họp đông vui. Cả nhà Cẩn Thiệu Lăng cùng với Trương Doãn và Mộc Dao, tất cả ngồi quây quần bên bàn ăn thịnh soạn, cười nói vui vẻ.
Cẩn Tư Uyển - em gái Cẩn Thiệu Lăng, ngồi cạnh Quách Mộc Dao, hỏi nhỏ:
"Chị Dao Dao, chị làm sao để tảng băng ngàn năm nhà em trở nên dịu dàng vậy?"
"Nè, ăn đi cho mập!" Cẩn Gia Tư - em trai Cẩn Thiệu Lăng - anh song sinh của Cẩn Tư Uyển, gấp miếng thịt bỏ vào bát cho Cẩn Tư Uyển, ngăn cô nói thêm vì Cẩn Thiệu Lăng bên cạnh đang tỏa khí lạnh.
"Này, ai mập chứ? Anh cứ ăn nói thế này không ai thích là phải lắm!" Cẩn Tư Uyển tức giận nhìn Cẩn Gia Tư.
"Hai cái đứa này! Lo ăn cơm đi." Tần Liên Nhã lên tiếng nhắc nhở hai đứa con của bà.
Ăn tối xong, bàn ăn được người làm dọn dẹp sạch sẽ. Mọi người cùng nhau ra phòng khách uống nước trò chuyện.
"Tôi có ý định cho Mộc Dao đi học một khóa huấn luyện, vì năng lực của nó bây giờ không thích hợp gả vào Cẩn gia. Mọi người thấy thế nào? " Trương Doãn đặt tách trà xuống cái đĩa trên bàn.
"Con đồng ý với ý kiến của ông." Mộc Dao vội đồng ý bởi đây cũng là suy nghĩ bấy lâu của bản thân cô.
"Không cần! Con dâu của Cẩn gia dù có năng lực hay không cũng không quan trọng, chỉ cần biết làm dâu hiền con thảo là được!" Cẩn Sùng Khải đưa ra ý kiến của ông.
"Con tán thành ý kiến của ba/ông nội!" Cả Cẩn gia sau khi nghe ý kiến của Cẩn Sùng Khải, lập tức đồng ý.
"Bác định cho con tiểu Dao huấn luyện về việc gì?" Cẩn Bắc Thành nhìn Trương Doãn.
"Hỏi con bé tiểu Dao đi. Nó chỉ nói là muốn đi huấn luyện nhưng mà không nói cụ thể."
Trương Doãn vừa dứt lời, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Quách Mộc Dao.
"À thật ra là con muốn học võ, học bắn súng và học thêm về kinh tế." Cô bình thản trả lời.
"Em học mấy cái đó làm gì?" Cẩn Thiệu Lăng tỏ vẻ mặt khó hiểu.
"Em chỉ muốn học để phòng thân thôi, còn kinh tế là để giành lại công ty cho ông ngoại." Quách Mộc Dao thành thật đáp.
"Không cần đâu! Anh bảo vệ em là được, còn công ty ông ngoại em anh sẽ thu mua lại cho em." Cẩn Thiệu Lăng phản đối ý kiến của Quách Mộc Dao.
"Không được! Em là một người không có địa vị thì chí ít phải là một người có năng lực, không thể suốt ngày nhờ anh được." Mộc Dao giải thích theo lý của mình.
"Nếu con kiên quyết vậy thì, ta sẽ cho con ba tháng để hoàn thành việc mà con muốn. Còn về tiền bạc và học ở đâu, cả việc ai dạy ta sẽ sắp xếp." Cẩn Sùng Khải khá hài lòng với ý kiến của Mộc Dao.
"Không cần đâu ạ. Ý tốt của ông con xin nhận, nhưng mấy năm nay con có dành dụm được một số tiền, con sẽ tự lo được."
"Nếu vậy trong ba tháng tới Lăng sẽ ở cùng con, nó cũng giỏi mấy việc này." Cẩn Bắc Thành nói.
"Không được! Anh ấy mới vào công ty chắc là bận nhiều việc lắm, không thể mãi dành thời gian cho con được." Quách Mộc Dao một mực từ chối, cô không muốn làm phiền ai cả.
"Nếu vậy thì quyết định như thế này đi, ba tháng tới Lăng sẽ ở công ty để tiếp quản công việc, Mộc Dao sẽ học ở trường do ta chọn. Không bàn cãi nữa." Cẩn Sùng Khải nghiêm túc nêu ý kiến, lời nói của ông làm một người im lặng không nói gì thêm.
Việc học của Quách Mộc Dao được chia ra. Tháng đầu tiên là võ thuật, tháng thứ hai là học bắn súng, tháng cuối cùng là học về kinh tế.
…
Ngày hôm nay là một khởi đầu mới của Quách Mộc Dao, cô chuẩn bị gọn gàng rồi đến trường học võ.
Lớp võ Quách Mộc Dao học đa phần học sinh là nam. Cô bước vào chào thầy rồi bắt đầu buổi học.
Số cô thật đen đủi, đi học võ thuật cũng bị người khác gây chuyện. Vì một tháng yên bình sắp tới nên Mộc Dao cố nhẫn nhịn, nhưng đám nữ sinh lại cố ý gây sự với cô.
"Này, mới vào thì nên đi phục vụ cho tụi này đi chứ!"
"Nhìn bản mặt là biết nghèo hèn rồi, còn bày đặt đến đây học."
"Đúng đó, chắc được ông già nào bao nuôi đấy."
"Ôi! Cái thứ nghèo hèn, đến đây học võ chắc là định làm cướp rồi."
"Đúng đấy. Hahaha. "
Bọn họ cứ vây xung quanh Quách Mộc Dao, thau thau bất tuyệt làm cô không nhịn nổi nữa. Cô tức giận đứng lên, tát cô gái gây chuyện nhiều nhất một bạt tay.
"Mày..."
"Tuyết Kỳ, cậu có sao không?"
Cô gái bị Quách Mộc Dao đánh tên là Hoàng Tuyết Kỳ - thiên kim nhà giàu đến đây chỉ vì ba mẹ bắt ép, nên cô thích vênh váo lên mặt, rất nhiều học sinh ghét cô ta.
"Có chuyện gì?" Thầy dạy võ thấy một đám đông nhốn nháo ở đây nên đến xem.
"Ông mau đuổi cô ta cho tôi." Hoàng Tuyết Kỳ một tay ôm bên mặt bị tát lúc nảy, một tay chỉ thẳng vào mặt Quách Mộc Dao.
Chương 10: Ngày xui xẻo
Từ "ông" đó là để nói chuyện với thầy sao? Vừa nhìn thái độ đã biết cô ta không xem ai ra gì rồi.
Thầy giáo bước đến không dám trách mắng Hoàng Tuyết Kỳ lấy một từ, ông quay sang trút hết cơn thịnh nộ vào người Mộc Dao.
Những học sinh khác thấy thầy giáo làm như vậy không đúng, nhưng đã nhìn thấy nhiều rồi, dù có nói thế nào thì ông ta chỉ bênh vực cho Hoàng Tuyết Kỳ mà thôi. Nếu ai dám trái ý, ông ta sẽ phạt luôn người đó.
Sao khi la mắng Mộc Dao xong, ông ấy còn bắt cô chạy 10 vòng quanh sân tập.
Buổi học kết thúc vào buổi chiều. Mộc Dao mệt rã rời, cơ thể không còn chút sức lực nào.
Cô đi bộ về, vừa đi vừa ngắm cảnh vật xung quanh. Đi đến một con hẻm nhỏ, bỗng dưng một đám người lạ mặt xuất hiện, chắn đường không cho cô đi. Một người cao to trong đám đó, bước lên nói:
"Này! Con đường này do bọn tao quản lý muốn đi qua thì mau đưa tiền đây còn không..."
"Hehe..." Bọn người lạ mặt nhìn cô với ánh mắt háo sắc, nước bọt từ trong miệng chảy ra trong như một đám biến thái.
Quách Mộc Dao đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn bọn người trước mặt, cô gỡ chiếc túi xách trên vai xuống, duỗi tay ra phía trước.
"Muốn lấy tiền đúng không? Lấy đi, tuy trong cái túi không có nhiều tiền nhưng mà giá trị cái túi cũng được vài triệu đó." Thật ra cái này là Thiệu Lăng mua cho mình, không thể rẻ được.
Đám côn đồ như một lũ ngốc nhìn cô. Không ai lại đưa một lần vài triệu cho người khác như thế này.
Khi bọn chúng kiểm tra xong chiếc túi xách, Quách Mộc Dao nói tiếp:
"Xong chưa? Tôi còn phải về nhà!"
"Đi! Đi đi!" Một gã cầm chiếc túi xách khoái chí cười.
May mà mình nhét điện thoại trong áo khoác, nếu không thì không thể đi đón tiểu Lam được rồi.
"Ánh nắng ấm áp..." tiếng điện thoại của Quách Mộc Dao vang lên, cô nhanh tay lấy chiếc điện thoại trong túi áo khoác ra, vuốt nhẹ ngón tay lên màn hình, rồi đưa lên tai.
"Tiểu Dao phải không?" Giọng nói phát ra từ điện thoại.
"Là tôi đây. Cho hỏi ai vậy?" Mộc Dao trả lời.
"Cố Hạ Lam! Không nhận ra giọng mình à?" Đầu máy bên kia đáp.
"À, do mình không để ý."
"Sao cậu đổi cả số điện thoại thế?"
"Cậu đang ở đâu? Mình đến đó rồi chúng ta cùng nói chuyện!"
"Chỗ cũ."
"Được mình đến ngay!" Nói xong Quách Mộc Dao tắt máy nhét điện thoại vào lại túi áo khoác.
"Chỗ cũ" mà bạn họ vừa nhắc đến là một tiệm bánh ngọt gần nhà ga.
Thôi chết từ đây đến đó ít nhất cũng 5 kilomet, vậy mà quên việc mình không có tiền...
Cô vừa ngẫm xong lại lấy chiếc điện thoại ra một lần nữa. Lúc cô định gọi cho Cố Hạ Lam để dời lại địa điểm nhưng đúng lúc đó điện thoại lại hết pin.
Không xui xẻo vậy chứ? Hết pin đúng lúc vậy? Từ đây đến đó cũng mất 5 kilomet.
Cô nghĩ ngợi một lát lại ngước mặt lên trời, thét một tiếng làm mọi người xung quanh phải xoay người nhìn cô.
"TRỜI ƠI!!! HÔM NAY LÀ NGÀY GÌ MÀ XUI DỮ VẬY NÈ…"
"Hộc.....hộc.... Đến nơi cô ngước mặt lên nhìn biển tên "Happy" phía trên, một tay chống hông, một tay chống vào gối, thở hổn hển.
Quách Mộc Dao bước vào rồi nhìn quanh, cái bàn cuối góc bên phải có một cô gái đang vẫy tay với cô. Nhìn thấy bạn mình, Mộc Dao chậm chạp đi đến phía đó và ngồi xuống ghế.
"Sao chậm vậy? Tớ uống xong cốc cafe rồi đó." Cố Hạ Lam - một người trong số ít bạn bè của Quách Mộc Dao và là người bạn thân nhất của cô.
"Cậu giỏi thì...chạy bộ...5km đến đây thử đi." Quách Mộc Dao vừa trả lời, vừa thở gấp.
"Trời đất! Cậu tiết kiệm kiểu mới à? Sao không chịu bắt taxi mà đi!" Cố Hạ Lam giật mình, nhìn Quách Mộc Dao.
"Tiết kiệm cái đầu cậu...."
Quách Mộc Dao chưa nói xong đã bị Cố Hạ Lam ngắt lời:
"Khoan hẳn nói tiếp." Cô quay sang chỗ mấy người phục vụ, giơ tay gọi: "Cho một ly nước ép táo với một cái bánh gato nha!"
"Này, cậu vừa ăn rồi mà!" Mộc Dao ngạc nhiên.
"Ai nói cho tớ. Là cho cậu!" Hạ Lam xoay về nhìn Mộc Dao.
"Tớ không mang tiền."
"Mặc kệ cậu, hôm nay tớ bao nhưng với một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Lát đưa tớ về nhà cậu, nấu bữa tối cho tớ." Hạ Lam nở một nụ cười đắc ý.
"Thì ra là vậy..."
"Này, cậu đừng có nghĩ xấu cho mình. Không phải mình tham ăn đâu, mà vì mình nhớ ông ngoại." Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Mộc Dao, Hạ Lam vội giải thích.
"Được! Chắc ông sẽ rất vui khi gặp cậu." Mộc Dao vừa cười vừa nói.
Nước và bánh đã làm xong, người phục vụ mang ra và đặt từng thứ xuống bàn.
"Quý khách dùng ngon miệng!" Cô phục vụ nói xong thì cúi đầu chào và rời đi.
"Ăn đi!" Cố Hạ Lam đẩy đĩa bánh qua phía Quách Mộc Dao.
"Ừm. Cảm ơn!"
Sau khi ăn uống xong, Hạ Lam thanh toán tiền rồi bắt taxi cùng Mộc Dao về nhà.
"Vậy anh ấy sang nước Y là để học hỏi thêm kinh nghiệm sao?" Quách Mộc Dao ngẩng không mặt trầm tư lên nhìn Tần Nhã Liên.
"Ừ. Lúc đầu Thiệu Lăng không muốn đi nhưng vì sự nghiệp của gia đình nên nó mới quyết định sang đó để học hỏi và rèn luyện thêm."
" ....." Thiệu Lăng không muốn đi là vì mình sao? Mình nên làm sao đây?
Bầu không khí trở nên nặng nề, ai cũng mang một vẻ mặt chứa đầy tâm sự.
"Tiểu Dao!". Cẩn Thiệu Lăng đi xuống cầu thang, gọi một tiếng làm bầu không khí bớt nặng nề hơn.
"H-hả?" Quách Mộc Dao giật mình nhìn lên phía chiếc cầu thang.
Tần Nhã Liên bỗng nhớ đến một chuyện, bàn nắm lấy tay của Quách Mộc Dao, mỉm cười nhẹ nhàng, nói:
"Con đừng suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, cứ thoải mái là được!"
Tuy cuộc trò chuyện rất ngắn ngủi nhưng nó làm Quách Mộc Dao trở nên nhẹ lòng hơn, cô nở một nụ cười rất tươi, đáp:
"Vâng ạ!"
Cẩn Thiệu Lăng bước nhanh đến chỗ Quách Mộc Dao, dịu dàng đặt tay lên vai cô.
"Về thôi!"
Cô khẽ gật đầu, đứng lên chào Tần Nhã Liên rồi ra về.
"Chuyện lúc nãy em nói là thật sao?" Cẩn Thiệu Lăng nhìn chăm chăm chiếc xe phía trước, sầm mặt hỏi Quách Mộc Dao.
"Ừm. Nhưng mà em đổi ý rồi, em sẽ cố gắng để xứng với anh!" Mình nghĩ sao thì nói vậy thôi! Thái độ này là sao đây? Cô đáp xong liền đưa ánh mắt sang trái để liếc nhìn khuôn mặt của Thiệu Lăng.
"Kétttt" Cẩn Thiệu Lăng đạp mạnh vào phanh xe làm tiếng phanh xe vang lên rất lớn.
Quách Mộc Dao bị làm cho một phen hú vía, cô quay sang Cẩn Thiệu Lăng nhăng mày hỏi:
"Này anh làm gì vậy?"
"Ưm..." Cô chưa chưa nhận được câu trả lời đã bị anh cưỡng hôn.
"Em phải là của anh không được từ chối!" Cẩn Thiệu Lăng khẽ nói vào tai cô, khiến đôi tai của cô bắt đầu ửng đỏ.
Mộc Dao lập tức đẩy anh ra, tức giận đáp:
"Từ chối cái đầu của anh đấy!"
Nghe câu nói đó của cô khuôn mặt của Cẩn Thiệu Lăng bỗng thay đổi 180 độ, lập tức nhõng nhẽo với cô:
"Em không đồng ý gả cho anh?"
"Haizz... anh định ở đây trò chuyện à? Tắt đường rồi kìa!" Không quan tâm sắc mặt đối phương Quách Mộc Dao nhìn chiếc gương chiếu hậu bên cạnh, thở dài.
"Bíp!Bíp!Bíp..." nghe cô nói vậy, Cẩn Thiệu Lăng liền quay ra phía sau và nhìn thấy rất nhiều chiếc xe đang dừng ở phía sau xe anh. Tiếng còi xe thì vang lên inh õi.
Cẩn Thiệu Lăng không ngờ rằng mình đã dừng xe từ lúc đèn vàng cho đến khi đèn xanh. Anh vội khởi động xe lái như bay về nhà.
Về đến trước cổng biệt thự của Cẩn Thiệu Lăng, Quách Mộc Dao liền mở dây an toàn bước xuống xe đi một mạch về phía trước.
Thấy cô gấp gáp đi nơi nào đó, Cẩn Thiệu Lăng vội đuổi theo. Đuổi đến sau lưng Quách Mộc Dao, anh vội nằm lấy bàn tay cô, nghiêm giọng hỏi:
"Em đi đâu vậy?"
"Về nhà!" Quách Mộc Dao xoay người về phía sau.
"Nhà chúng ta ở đây mà."
"Đây là nhà của anh, không phải nhà của "chúng ta"!"
"Em định bỏ anh sao?" Cẩn Thiệu Lăng tỏ vẻ đáng thương nhìn cô.
"Không phải ý đó! Em về nhà chăm sóc ông ngoại, bình thường em đi làm suốt rất ít khi có thời gian về thăm ông. Bây giờ em nghĩ việc rồi, rảnh thì phải về lo cho ông chứ." Quách Mộc Dao mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại pha một chút lo lắng.
"Anh đi với em!" Cẩn Thiệu Lăng lo cho cô nên có ý định đưa cô đi.
"Không cần! Em còn đi nhiều nơi lắm!"
"Nhưng…"
"Chụt." Cô nhón chân hôn vào má anh, khiến cho anh không kịp phản ứng.
"Bye!" Cô tạm biệt anh rồi bắt một chiếc taxi về nhà.
Quách Mộc Dao đứng ngoài cửa nhìn vào trong căn nhà lặng lẽo, một cụ già, hơn 60 tuổi đang ngồi một mình trên chiếc sofa cũ. Ông nhìn chăm chăm vào quyển album, ánh mắt như đang thương nhớ một ai đó.
Quách Mộc Dao lên tiếng gọi "Ông ngoại." rồi chạy nhanh đến bên ông, ôm chầm lấy ông.
"Cháu gái của ông về rồi sao?" Trương Doãn - ông ngoại của Quách Mộc Dao, đặt quyển album xuống bàn, khàn giọng hỏi.
"Vâng! Con nhớ ông lắm." Quách Mộc Dao vừa đáp xong, khóe mắt cô lại cảm thấy cay cay, những giọt lệ bỗng trào ra.
"Cháu gái ngoan, sao lại khóc rồi?" Ông cụ vuốt lên mái tóc đen mượt của cô, mang chút xót xa cho đứa cháu gái luôn làm ở xa.
"Con xin lỗi ông! Suốt thời gian qua đã không chăm sóc tốt cho ông." Cô vừa nói, vừa vỡ òa trong hạnh phúc khi gặp lại ông sau những ngày ở thành phố khác.
"Con bé ngốc này! Ông không sao cả, chỉ cần con vui thì ông sẽ vui mà. Con cứ mít ướt như trẻ con vậy thì ai dám cưới con chứ." Ông cụ vỗ lưng, an ủi cô.
"Con có chuyện muốn nói với ông." Quách Mộc Dao buông ông cụ ra, lau đi những giọt nước mắt rồi nắm lấy đôi tay gần gò, hơi nhăn lại của ông.
"Chuyện gì vậy?"
"Con...định kết hôn!"
"Ta cũng vừa gọi cho con, định nói với con chuyện này, nhưng không gọi được."
"Dạ điện thoại con mất rồi nên không liên lạc được nữa, lát con sẽ lưu số điện thoại mới cho ông." Quách Mộc Dao chợt nhớ ra chuyện cô quên nói với mọi người điện thoại cô đã chìm xuống biển vào hôm đó.
"Ừ. Cháu đã đến tuổi lấy chồng rồi, ta muốn nói cho cháu biết về chuyện hôn ước của cháu!"
"Dạ? Hôn ước gì ạ?" Quách Mộc Dao ngớ người nhìn Trương Doãn.
Chương 7: Hôn ước
Ông cụ nhìn thấy biểu cảm bất ngờ của cháu gái mình liền mỉm cười, nụ cười ấy rất đôn hậu, ông xoa xoa mái tóc đen mượt mà của cháu gái, hiền từ nói:
"Ta muốn nói chuyện này với con từ lâu rồi nhưng không có dịp, hôm nay con nói định kết hôn thì ta mới nhớ đến."
"Nhưng con đã có người mình thích rồi!" Mộc Dao ngước khuôn mặt xinh đẹp cùng với đôi mắt hạnh long lanh nhìn ông ngoại mình.
"Vậy ta biết giải thích thế nào với bạn ta đây? Ông ấy cũng là một người tốt tính, cháu trai của ông ấy cũng là một người rất tài giỏi."
"Tài giỏi đến mấy thì cũng bằng không, con và cậu ta là hai người xa lạ không quen biết nếu chung sống cùng nhau liệu có hạnh phúc không ông? Hay sẽ giống như ba mẹ con, mẹ con vì thích một người mà mù quáng, đuổi theo một cuộc tình không thuộc về mình, đến cuối cùng lại ôm hận, tự vẫn."
Nghe cháu nói vậy Trương Doãn cũng đồng ý với suy nghĩ đó của cô, ông ngẫm lại mọi chuyện rồi gật đầu đáp:
"Nếu như con đã nói vậy thì ta sẽ đi gặp ông ấy để bàn việc từ hôn."
"Con đi với ông."
"Không cần! Không cần! Ta đến đó từ hôn rồi sẽ về ngay mà."
"Con đưa ông đi cũng được mà, dù sao bây giờ con cũng rảnh, thời gian tới con sợ sẽ rất bận." Mộc Dao kiên quyết muốn đưa Trương Doãn đi.
"Con mới làm ở một tháng mà đã bỏ việc rồi à?" Trương Doãn không để ý sự kiên quyết đó mà chỉ quan tâm công việc của cô. Ông sợ công việc không ổn định cô sẽ phải chạy đi chạy lại tìm việc, cuộc sống của cô sẽ rất vất vả, đến lúc đó ông sẽ ra đi mà không an lòng.
"Ông cũng biết con thích học y mà…" Mộc Dao giải thích.
"Ta biết con thích học y! Nhưng con gái thì phải học y làm bác sĩ, ai lại như con học y đi khám cho xác chết chứ."
"Nhưng học về pháp y cũng tốt mà ông, việc đó có thể giúp cảnh sát phá án."
"Con xem, đại học con học một lúc hai ngành, ngành chính là kinh tế, ngành phụ là pháp y. Sao con cứ một mực đi xem xác chết làm gì?"
"Tại vì…" Chính cô cũng chưa có câu trả lời cho chuyện đó.
"Haizz, cháu gái của ta, ta hiểu nhất là vì con muốn giúp người khác phá án, trừng trị kẻ xấu…" Trương Doãn nhìn cháu gái rồi thở dài.
"....bỏ qua chuyện công việc đi ông, ngày mai con sẽ đưa ông đi gặp bạn ông." Đi một vòng việc mà cô lo lắng là về mối hôn sự này, cô không muốn gả cho người mà mình không thích.
"Được rồi. Có cản con cũng không nghe." Trương Doãn biết tính cách của cô là một người cứng đầu nên không cách nào từ chối được cô.
_trong biệt thự của ông nội Cẩn Thiệu Lăng_
"Ông à! Con nói không là không mà. Cô gái đó là ai con cũng sẽ không cưới." Cẩn Thiệu Lăng bộc lộ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Mày....hừ! Ngày mai ông ấy và cháu gái mình sẽ đến đây bàn việc hôn sự muốn hay không, mai hẵng nói." Ông nội của Cẩn Thiệu Lăng - Cần Sùng Khải, vô cùng tức giận với ý kiến của cháu trai mình.
"Vậy mai con sẽ đưa người con thích đến đây luôn, để ông xem ai mới là người xứng với con. Cẩn Thiệu Lăng nói xong thì chào Cẩn Sùng Khải, sau đó lạnh lùng ra về.
Tối hôm đó, Quách Mộc Dao đang chuẩn bị đi ngủ thì có ai đó gọi đến. Cô cầm điện thoại trên tay, nhìn thấy trên màn hình xuất hiện chữ "Lăng", cô nhẹ nhàng vuốt ngón tay lên màn hình rồi nghe máy:
"Alo!"
"Mai em đi cùng anh đến một nơi được không?" Cẩn Thiệu Lăng ở đầu máy bên kia đáp.
"Mai em bận rồi!"
"Vậy đi với anh buổi sáng thôi là được rồi!"
"Buổi sáng em phải đưa ông ngoại đi gặp bạn của ông rồi."
"Không thể đi với anh thật sao? Thật ra ngày mai ông nội bắt anh xem mắt!" Giọng Cẩn Thiệu Lăng bỗng trầm xuống.
"Trùng hợp vậy! Đúng ra ngày mai em cũng phải đi xem mắt vị hôn phu gì đó, nhưng mà em đã thuyết phục được ông biến buổi xem mắt thành buổi từ hôn rồi!" Quách Mộc Dao vừa nói, vừa nghịch lọn tóc của mình.
"Đành đến đó một mình vậy!" Cẩn Thiệu Lăng có chút không vui trong lòng.
Chương 8: Hủy hôn chuyển thành kết hôn
Ngày hôm sau, Quách Mộc Dao mặt một chiếc váy màu hồng san hô đi cùng ông ngoại đến nhà người bạn của Trương Doãn.
Đến nơi cô ấn vào chiếc chuông nằm bên cạnh cổng, tiếng "cinh cong" vừa vang lên, bên trong lập tức có người bước ra mở cổng mời ông cháu Quách Mộc Dao vào nhà.
Nhà giàu là sẽ như này à? Căn biệt thự thì siêu to, cánh cổng còn rất lớn, con đường từ cổng vào đến nhà cũng khoảng 500m ấy chứ! Thiết kế giống như căn nhà của Cẩn Thiệu Lăng và nhà của ba mẹ anh ấy, chỉ có điều nơi này trông cũ hơn nhưng vẫn rất sang trọng.
Cô vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, ngó ngang ngó dọc một lát cuối cùng cũng vào trong nhà.
Không khí bên trong rất đáng sợ, tuy là mùa hè nhưng trong này lại toát lên một bầu khí lạnh lạ thường.
Hai người đàn ông ngồi trên sofa, mỗi người một chiếc ghế, một người tầm tuổi ông ngoại của Quách Mộc Dao, đang nhâm nhi tách trà, một người tầm tuổi cô đang cuối mặt xuống đất.
Trương Doãn nhìn ông cụ đang nhâm nhi tách trà, khàn giọng gọi:
"Lão Cẩn!"
Bầu không khí lúc đầu cũng dịu bớt, người đàn ông cuối mặt xuống đất khi nãy bỗng ngẩng lên nhì Mộc Dao, cô bất giác chuyển tầm nhìn sang anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bất ngờ hỏi:
"Là anh/em?"
"Hai đứa quen nhau à?" Trương Doãn nhìn biểu cảm trên mặt hai người trẻ.
"Thiệu Lăng/Tiểu Dao?" Hai người họ không quan tâm ai hỏi gì hay làm gì, nhìn chăm chăm vào nhau lại hiếu kỳ hỏi nhau một lần nữa.
"Khụ!" Cẩn Sùng Khải vờ họ một tiếng làm Mộc Dao hoàn hồn.
Cô quay sang hỏi ông ngoại mình:
"Con có hôn ước với anh ấy?"
Trương Doãn không đáp mà chỉ gật đầu.
Không ngờ rằng mình lại có hôn ước với Thiệu Lăng!
Đến lúc này Quách Mộc Dao và Cẩn Thiệu Lăng mới biết được họ có hôn ước với nhau. Vậy mà hôm qua hai người khăng khăng đòi hủy hôn.
"Tôi muốn đến hủy hôn!"
Trương Doãn đề cập đến mục đích mà ông đến đây làm Quách Mộc Dao giật bắn người, cô vội chặn lời ông ấy:
"A! Ông ngoại cháu không muốn hủy hôn nữa!"
"À đúng rồi! Ông nội cháu cũng vậy!" Cẩn Thiệu Lăng cũng vội giải thích với Cẩn Sùng Khải.
"Hả?" Cẩn Sùng Khải và Trương Doãn không hiểu cháu của họ đang có ý gì. Đồng thanh hỏi.
".....ý bọn con là không hủy hôn nữa, ông hãy đổi việc hủy hôn thành kết hôn đi!" Cẩn Thiệu Lăng bước đến bên cạnh Mộc Dao, nắm lấy tay cô, nói với ông nội.
"Được, được! Vậy thì tốt." Cẩn Sùng Khải vui vẻ cười quay sang Trương Doãn: "Bọn trẻ đã muốn vậy rồi thì chúng ta cũng mau xem ngày lành tháng tốt cho bọn chúng kết hôn luôn, được không?"
"Cháu gái tôi có nơi nương tựa vậy là tôi vui rồi!" Trương Doãn cười vui vẻ.
"Lăng à! Bảo ba mẹ với em con tối nay sang đây cùng ăn cơm!"
"Dạ."
"Ông cũng đến nhé?" Cẩn Sùng Khải nhìn Trương Doãn.
"Được! Được! Tôi sẽ dắt tiểu Dao theo." Nói xong Trương Doãn chống quải trượng đứng lên, chào Cẩn Sùng Khải rồi về.
"Con tiễn hai người!" Cẩn Thiệu Lăng ngỏ ý.
"Tiễn gì mà tiễn! Phải là đưa về." Cẩn Sùng Khải cũng chống quải trượng đứng lên, nhíu mày nhìn cháu trai.
Anh chợt hiểu ra ý của ông nội mình, vội chạy theo để đưa Trương Doãn và Mộc Dao về.
Cẩn Sùng Khải chống quải trượng đi cùng Cẩn Thiệu Lăng, tiễn đến cổng ông còn căn dặn cháu trai mình một lần nữa.
"Lái xe cho cẩn thận đó, phải đưa bạn ta và cháu ông ấy về đến nhà an toàn đó biết chưa?"
"Dạ." Cẩn Thiệu Lãng gật đầu, trả lời.
Trương Doãn bắt tay với Cẩn Sùng Khải rồi chào nhau ra về. Mộc Dao và Cẩn Thiệu Lăng cũng cúi chào Cẩn Sùng Khải, sau đó đỡ Trương Doãn bước lên xe.
Chương 9: Việc học của Mộc Dao
Trong căn biệt thự to lớn của Cẩn Sùng Khải, mọi người tụ họp đông vui. Cả nhà Cẩn Thiệu Lăng cùng với Trương Doãn và Mộc Dao, tất cả ngồi quây quần bên bàn ăn thịnh soạn, cười nói vui vẻ.
Cẩn Tư Uyển - em gái Cẩn Thiệu Lăng, ngồi cạnh Quách Mộc Dao, hỏi nhỏ:
"Chị Dao Dao, chị làm sao để tảng băng ngàn năm nhà em trở nên dịu dàng vậy?"
"Nè, ăn đi cho mập!" Cẩn Gia Tư - em trai Cẩn Thiệu Lăng - anh song sinh của Cẩn Tư Uyển, gấp miếng thịt bỏ vào bát cho Cẩn Tư Uyển, ngăn cô nói thêm vì Cẩn Thiệu Lăng bên cạnh đang tỏa khí lạnh.
"Này, ai mập chứ? Anh cứ ăn nói thế này không ai thích là phải lắm!" Cẩn Tư Uyển tức giận nhìn Cẩn Gia Tư.
"Hai cái đứa này! Lo ăn cơm đi." Tần Liên Nhã lên tiếng nhắc nhở hai đứa con của bà.
Ăn tối xong, bàn ăn được người làm dọn dẹp sạch sẽ. Mọi người cùng nhau ra phòng khách uống nước trò chuyện.
"Tôi có ý định cho Mộc Dao đi học một khóa huấn luyện, vì năng lực của nó bây giờ không thích hợp gả vào Cẩn gia. Mọi người thấy thế nào? " Trương Doãn đặt tách trà xuống cái đĩa trên bàn.
"Con đồng ý với ý kiến của ông." Mộc Dao vội đồng ý bởi đây cũng là suy nghĩ bấy lâu của bản thân cô.
"Không cần! Con dâu của Cẩn gia dù có năng lực hay không cũng không quan trọng, chỉ cần biết làm dâu hiền con thảo là được!" Cẩn Sùng Khải đưa ra ý kiến của ông.
"Con tán thành ý kiến của ba/ông nội!" Cả Cẩn gia sau khi nghe ý kiến của Cẩn Sùng Khải, lập tức đồng ý.
"Bác định cho con tiểu Dao huấn luyện về việc gì?" Cẩn Bắc Thành nhìn Trương Doãn.
"Hỏi con bé tiểu Dao đi. Nó chỉ nói là muốn đi huấn luyện nhưng mà không nói cụ thể."
Trương Doãn vừa dứt lời, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Quách Mộc Dao.
"À thật ra là con muốn học võ, học bắn súng và học thêm về kinh tế." Cô bình thản trả lời.
"Em học mấy cái đó làm gì?" Cẩn Thiệu Lăng tỏ vẻ mặt khó hiểu.
"Em chỉ muốn học để phòng thân thôi, còn kinh tế là để giành lại công ty cho ông ngoại." Quách Mộc Dao thành thật đáp.
"Không cần đâu! Anh bảo vệ em là được, còn công ty ông ngoại em anh sẽ thu mua lại cho em." Cẩn Thiệu Lăng phản đối ý kiến của Quách Mộc Dao.
"Không được! Em là một người không có địa vị thì chí ít phải là một người có năng lực, không thể suốt ngày nhờ anh được." Mộc Dao giải thích theo lý của mình.
"Nếu con kiên quyết vậy thì, ta sẽ cho con ba tháng để hoàn thành việc mà con muốn. Còn về tiền bạc và học ở đâu, cả việc ai dạy ta sẽ sắp xếp." Cẩn Sùng Khải khá hài lòng với ý kiến của Mộc Dao.
"Không cần đâu ạ. Ý tốt của ông con xin nhận, nhưng mấy năm nay con có dành dụm được một số tiền, con sẽ tự lo được."
"Nếu vậy trong ba tháng tới Lăng sẽ ở cùng con, nó cũng giỏi mấy việc này." Cẩn Bắc Thành nói.
"Không được! Anh ấy mới vào công ty chắc là bận nhiều việc lắm, không thể mãi dành thời gian cho con được." Quách Mộc Dao một mực từ chối, cô không muốn làm phiền ai cả.
"Nếu vậy thì quyết định như thế này đi, ba tháng tới Lăng sẽ ở công ty để tiếp quản công việc, Mộc Dao sẽ học ở trường do ta chọn. Không bàn cãi nữa." Cẩn Sùng Khải nghiêm túc nêu ý kiến, lời nói của ông làm một người im lặng không nói gì thêm.
Việc học của Quách Mộc Dao được chia ra. Tháng đầu tiên là võ thuật, tháng thứ hai là học bắn súng, tháng cuối cùng là học về kinh tế.
…
Ngày hôm nay là một khởi đầu mới của Quách Mộc Dao, cô chuẩn bị gọn gàng rồi đến trường học võ.
Lớp võ Quách Mộc Dao học đa phần học sinh là nam. Cô bước vào chào thầy rồi bắt đầu buổi học.
Số cô thật đen đủi, đi học võ thuật cũng bị người khác gây chuyện. Vì một tháng yên bình sắp tới nên Mộc Dao cố nhẫn nhịn, nhưng đám nữ sinh lại cố ý gây sự với cô.
"Này, mới vào thì nên đi phục vụ cho tụi này đi chứ!"
"Nhìn bản mặt là biết nghèo hèn rồi, còn bày đặt đến đây học."
"Đúng đó, chắc được ông già nào bao nuôi đấy."
"Ôi! Cái thứ nghèo hèn, đến đây học võ chắc là định làm cướp rồi."
"Đúng đấy. Hahaha. "
Bọn họ cứ vây xung quanh Quách Mộc Dao, thau thau bất tuyệt làm cô không nhịn nổi nữa. Cô tức giận đứng lên, tát cô gái gây chuyện nhiều nhất một bạt tay.
"Mày..."
"Tuyết Kỳ, cậu có sao không?"
Cô gái bị Quách Mộc Dao đánh tên là Hoàng Tuyết Kỳ - thiên kim nhà giàu đến đây chỉ vì ba mẹ bắt ép, nên cô thích vênh váo lên mặt, rất nhiều học sinh ghét cô ta.
"Có chuyện gì?" Thầy dạy võ thấy một đám đông nhốn nháo ở đây nên đến xem.
"Ông mau đuổi cô ta cho tôi." Hoàng Tuyết Kỳ một tay ôm bên mặt bị tát lúc nảy, một tay chỉ thẳng vào mặt Quách Mộc Dao.
Chương 10: Ngày xui xẻo
Từ "ông" đó là để nói chuyện với thầy sao? Vừa nhìn thái độ đã biết cô ta không xem ai ra gì rồi.
Thầy giáo bước đến không dám trách mắng Hoàng Tuyết Kỳ lấy một từ, ông quay sang trút hết cơn thịnh nộ vào người Mộc Dao.
Những học sinh khác thấy thầy giáo làm như vậy không đúng, nhưng đã nhìn thấy nhiều rồi, dù có nói thế nào thì ông ta chỉ bênh vực cho Hoàng Tuyết Kỳ mà thôi. Nếu ai dám trái ý, ông ta sẽ phạt luôn người đó.
Sao khi la mắng Mộc Dao xong, ông ấy còn bắt cô chạy 10 vòng quanh sân tập.
Buổi học kết thúc vào buổi chiều. Mộc Dao mệt rã rời, cơ thể không còn chút sức lực nào.
Cô đi bộ về, vừa đi vừa ngắm cảnh vật xung quanh. Đi đến một con hẻm nhỏ, bỗng dưng một đám người lạ mặt xuất hiện, chắn đường không cho cô đi. Một người cao to trong đám đó, bước lên nói:
"Này! Con đường này do bọn tao quản lý muốn đi qua thì mau đưa tiền đây còn không..."
"Hehe..." Bọn người lạ mặt nhìn cô với ánh mắt háo sắc, nước bọt từ trong miệng chảy ra trong như một đám biến thái.
Quách Mộc Dao đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn bọn người trước mặt, cô gỡ chiếc túi xách trên vai xuống, duỗi tay ra phía trước.
"Muốn lấy tiền đúng không? Lấy đi, tuy trong cái túi không có nhiều tiền nhưng mà giá trị cái túi cũng được vài triệu đó." Thật ra cái này là Thiệu Lăng mua cho mình, không thể rẻ được.
Đám côn đồ như một lũ ngốc nhìn cô. Không ai lại đưa một lần vài triệu cho người khác như thế này.
Khi bọn chúng kiểm tra xong chiếc túi xách, Quách Mộc Dao nói tiếp:
"Xong chưa? Tôi còn phải về nhà!"
"Đi! Đi đi!" Một gã cầm chiếc túi xách khoái chí cười.
May mà mình nhét điện thoại trong áo khoác, nếu không thì không thể đi đón tiểu Lam được rồi.
"Ánh nắng ấm áp..." tiếng điện thoại của Quách Mộc Dao vang lên, cô nhanh tay lấy chiếc điện thoại trong túi áo khoác ra, vuốt nhẹ ngón tay lên màn hình, rồi đưa lên tai.
"Tiểu Dao phải không?" Giọng nói phát ra từ điện thoại.
"Là tôi đây. Cho hỏi ai vậy?" Mộc Dao trả lời.
"Cố Hạ Lam! Không nhận ra giọng mình à?" Đầu máy bên kia đáp.
"À, do mình không để ý."
"Sao cậu đổi cả số điện thoại thế?"
"Cậu đang ở đâu? Mình đến đó rồi chúng ta cùng nói chuyện!"
"Chỗ cũ."
"Được mình đến ngay!" Nói xong Quách Mộc Dao tắt máy nhét điện thoại vào lại túi áo khoác.
"Chỗ cũ" mà bạn họ vừa nhắc đến là một tiệm bánh ngọt gần nhà ga.
Thôi chết từ đây đến đó ít nhất cũng 5 kilomet, vậy mà quên việc mình không có tiền...
Cô vừa ngẫm xong lại lấy chiếc điện thoại ra một lần nữa. Lúc cô định gọi cho Cố Hạ Lam để dời lại địa điểm nhưng đúng lúc đó điện thoại lại hết pin.
Không xui xẻo vậy chứ? Hết pin đúng lúc vậy? Từ đây đến đó cũng mất 5 kilomet.
Cô nghĩ ngợi một lát lại ngước mặt lên trời, thét một tiếng làm mọi người xung quanh phải xoay người nhìn cô.
"TRỜI ƠI!!! HÔM NAY LÀ NGÀY GÌ MÀ XUI DỮ VẬY NÈ…"
"Hộc.....hộc.... Đến nơi cô ngước mặt lên nhìn biển tên "Happy" phía trên, một tay chống hông, một tay chống vào gối, thở hổn hển.
Quách Mộc Dao bước vào rồi nhìn quanh, cái bàn cuối góc bên phải có một cô gái đang vẫy tay với cô. Nhìn thấy bạn mình, Mộc Dao chậm chạp đi đến phía đó và ngồi xuống ghế.
"Sao chậm vậy? Tớ uống xong cốc cafe rồi đó." Cố Hạ Lam - một người trong số ít bạn bè của Quách Mộc Dao và là người bạn thân nhất của cô.
"Cậu giỏi thì...chạy bộ...5km đến đây thử đi." Quách Mộc Dao vừa trả lời, vừa thở gấp.
"Trời đất! Cậu tiết kiệm kiểu mới à? Sao không chịu bắt taxi mà đi!" Cố Hạ Lam giật mình, nhìn Quách Mộc Dao.
"Tiết kiệm cái đầu cậu...."
Quách Mộc Dao chưa nói xong đã bị Cố Hạ Lam ngắt lời:
"Khoan hẳn nói tiếp." Cô quay sang chỗ mấy người phục vụ, giơ tay gọi: "Cho một ly nước ép táo với một cái bánh gato nha!"
"Này, cậu vừa ăn rồi mà!" Mộc Dao ngạc nhiên.
"Ai nói cho tớ. Là cho cậu!" Hạ Lam xoay về nhìn Mộc Dao.
"Tớ không mang tiền."
"Mặc kệ cậu, hôm nay tớ bao nhưng với một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Lát đưa tớ về nhà cậu, nấu bữa tối cho tớ." Hạ Lam nở một nụ cười đắc ý.
"Thì ra là vậy..."
"Này, cậu đừng có nghĩ xấu cho mình. Không phải mình tham ăn đâu, mà vì mình nhớ ông ngoại." Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Mộc Dao, Hạ Lam vội giải thích.
"Được! Chắc ông sẽ rất vui khi gặp cậu." Mộc Dao vừa cười vừa nói.
Nước và bánh đã làm xong, người phục vụ mang ra và đặt từng thứ xuống bàn.
"Quý khách dùng ngon miệng!" Cô phục vụ nói xong thì cúi đầu chào và rời đi.
"Ăn đi!" Cố Hạ Lam đẩy đĩa bánh qua phía Quách Mộc Dao.
"Ừm. Cảm ơn!"
Sau khi ăn uống xong, Hạ Lam thanh toán tiền rồi bắt taxi cùng Mộc Dao về nhà.