Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1: Thiệu Lăng về nước
Đêm tối tĩnh mịch, một chiếc trực thăng đang bay từ nước ngoài về thành phố Viễn Châu. Người đàn ông ngồi trên trực thăng cất giọng lạnh lùng hỏi người bên cạnh.
"Cô ấy đang ở đâu?"
"Cô ấy đang làm việc ở khách sạn Q.A.N, cạnh biển Hồng Châu." Người đàn ông bên cạnh gõ gõ gì đó lên bàn phím rồi nhìn vào màn hình vi tính đáp.
"Đến đó, tôi muốn gặp cô ấy ngay bây giờ." Nghe được thông tin người mình càn tìm, anh ta liền ra lệnh cho cấp dưới lái trực thăng đến chỗ của cô gái mà anh vừa nhắc đến.
Người đã ra lệnh vừa rồi là Cẩn Thiệu Lăng - đại thiếu gia của Cẩn gia - một vị tổng tài lạnh lùng, đầy quyền lực, còn người đang gõ vi tính là cấp dưới của anh ta - Lý Ngôn.
Trực thăng đã hạ cánh gần khách sạn QAN, Cẩn Thiệu Lăng bước ra khỏi trực thăng tiến về phía khách sạn.
Lý Ngôn hiểu Cẩn Thiệu Lăng muốn nghe thêm thông tin nên nhanh chân chạy theo để nói thêm.
"Cô ấy là nhân viên tiếp tân ở đây và luôn luôn ở đây rất ít khi về..."
Lý Ngôn chưa nói xong đã nhìn thấy ở đằng xa có một cô gái đang lao mình xuống biển. Anh chưa kịp phản ứng thì sếp của anh đã thét lên một tiếng và lao như bay đến chỗ cô gái đó.
"Mộc Dao!" Tiếng thét vang lên trong không gian yên lặng làm dòng nước biển như bị dao động.
Cô gái đó là Quách Mộc Dao - một cô gái lương thiện và là một người rất quan trọng đối với Cẩn Thiệu Lăng.
Anh lao thẳng đến chỗ cô gái đó rồi nhảy thẳng xuống biển để cứu cô.
Dưới biển, anh nín thở nhìn xung quanh tìm Mộc Dao, khi thấy cô đang dần chìm xuống anh vội bơi đến nắm lấy tay cô và hôn vào đôi môi đào của cô vì sợ cô không thở được, một tay anh ôm eo cô, một tay cố gắng bơi lên khỏi mặt nước.
Khi đưa được cô lên bờ sắc mặt anh vẫn lạnh lùng nhưng thật ra anh hận bản thân mình, tại sao lúc đó anh không cho cô biết sự thật là anh cũng thích cô, sao anh lại không quay về sớm hơn để gặp cô. Tại sao anh lại vô tâm như vậy chứ?
Lý Ngôn và đám vệ sĩ cũng đã đuổi đến, một tên vệ sĩ cầm chiếc áo khoác đưa cho anh.
"Boss! Anh khoác vào đi nếu không anh sẽ nhiễm bệnh đó."
Thiệu Lăng không quan tâm tới tên vệ sĩ đó, anh chỉ nhìn chăm chăm vào Quách Mộc Dao rồi hô hấp nhân tạo cho cô.
Đám vệ sĩ nhìn anh đến ngớ người, một người lạnh lùng và cao ngạo như anh lại không màng bản thân cứu một cô gái, bây giờ còn giúp cô hô hấp nhân tạo.
Sau một lúc được Cẩn Thiệu Lăng hô hấp nhân tạo, Mộc Dao dường như đã thoát khỏi lưỡi hái của thần chết.
Cô sặc nước, sau đó dần dần mở mắt ra, trước mắc cô là một gương mặt rất quen thuộc cô nghĩ mình sắp chết nên nhớ lại ký ức lúc trước. Nhưng giọng nói của người đàn ông trước mặt làm cô tỉnh táo lại:
"Mộc Dao, em tỉnh rồi à?"
"Tôi chưa chết sao?" Giọng nói cô yếu ớt sắc mặt tái nhợt như một người vừa chết đi sống lại.
"Em nói bậy bạ gì vậy?"
Anh quay ra sau cầm lấy chiếc áo người vệ sĩ đang cầm khoác lên cho cô, bế cô đến chỗ chiếc trực thăng rồi ra lệnh cho cấp dưới quay về nhà.
***
Về đến căn nhà ở khu số 1(khu đất rộng lớn và đẹp nhất) ở thành phố Viễn Châu.
Cẩn Thiệu Lăng vội bế cô vào phòng, anh đặt cô trên giường sau đó anh vào phòng tắm xả nước ấm xuống bồn rồi quay ra bế cô vào bồn tắm.
Anh để cô ở đó rồi bước nhanh ra ngoài bảo hầu nữ vào thay đồ cho cô, còn anh thì tắm ở phòng khách.
Khoảng 5 phút sau bác sĩ đến và khám sức khỏe cho cô.
"Cô ấy không sao cả, chỉ nhiễm tý nước lại thôi vài ngày là khỏi." Bác sĩ khám xong tháo ống nghe xuống cất vào cặp và đứng lên nhìn Cẩn Thiệu Lăng.
"Cảm ơn bác sĩ." Vẻ mặt anh bớt lo lắng một chút rồi lại quay sang nói với Lý Ngôn: "Mua cho cô ấy vài bộ đồ, tiện đường đưa bác sĩ về đi."
Lý Ngôn giật mình vâng vâng dạ dạ vội vã chạy đi.
Sau khi Lý Ngôn và bác sĩ rời khỏi phòng, Cẩn Thiệu Lăng cho tất cả mọi người ra ngoài để anh được ở riêng với người mình thương.
Lăng nhìn vẻ mặt nhăn nhỏ lúc ngủ của cô mà đau lòng, anh mở điện thoại lên gọi điện cho một người nào đó, giọng nghiêm túc chứa đầy "khí lạnh".
"Điều tra cuộc sống của Quách Mộc Dao trong suốt 7 năm nay cho tôi."
Chương 2: Cẩn Thiếu gia
Đầu máy bên kia nghe Cẩn Thiệu Lăng nói thế làm anh ta bất ngờ đến mức tỉnh ngủ.
"Cái gì? Cậu điên à, có biết bây giờ là mấy giờ không hả? 12 giờ đêm đấy! Cậu bảo mình điều tra gì chứ?"
"Nếu ngày mai có được thông tin tôi sẽ nói cậu biết Cố Hạ Lam đang ở đâu." Anh gác tay lên trán thở dài.
"Thật à? Vậy sáng mai tôi sẽ gửi thông tin điều tra được cho cậu tất cả. Từ cơn tức giận vì bị réo lúc nửa đêm, anh ta liền vui mừng như vớ được kim cương. Bỗng nhớ còn cần nói thêm một vài việc nên anh vội tiếp tục cuộc gọi: "À mà..."
Tút tút tút...
"Cái tên này!"
Đang định nói tiếp bỗng dưng lại bị cúp máy giữa chừng, làm cho anh vô cùng tức giận muốn đấm cho Cẩn Thiệu Lăng vài phát nhớ đời, nhưng nhớ đến sự tàn nhẫn của anh ta, làm cho anh không dám làm gì ngoài việc nghe theo.
Người đàn ông nói chuyện điện thoại với Cẩn Thiệu Lăng vừa rồi là Thẩm Quân - thiếu gia của Thẩm gia giàu có và là bạn thân của anh.
…
Sáng hôm sau, khi bình minh lên ánh sáng chiếu vào căn phòng rộng lớn vừa mở mắt ra Quách Mộc Dao mơ màng nhìn thấy một nơi thật lạ lẫm.
Cô dụi dụi mắt, khắp căn phòng toàn là những món đồ đắt tiền, không hiểu sao cô lại ở một nơi như thế này.
Cô bước xuống khỏi giường, bắt đầu đi đánh răng, rửa mặt và chỉnh chu lại đầu tóc.
Trong khi Quách Mộc Dao vẫn đang nghĩ ngợi về những chuyện xảy ra đêm qua, dường như lúc cô định tự vẫn có một người nào đó đã cứu cô, khuôn mặt của người đó rất quen nhưng lúc đó cô rất mơ hồ nên không nhìn rõ.
"Cạch" cánh cửa của căn phòng bỗng dưng mở ra làm cô giật cả mình.
Một cô gái mặc trên người bộ đồ của người hầu đi vào đưa cho cô những chiếc giỏ của các cửa hàng thời trang lớn, cung kính:
"Quách tiểu thư, thiếu gia bảo tôi mang những bộ đồ này vào cho cô."
"Thiếu gia của cô là ai?" Nhìn thấy những bộ đồ đắt tiền được đem đến, Quách Mộc Giao không khỏi nghi ngờ.
"Dạ là Cẩn đại thiếu gia."
Cô nhận lấy những bộ đồ mà cô gái đó mang vào, sau đó cúi đầu cảm ơn. Khi cô gái quay lưng định đi ra ngoài, đột nhiên Quách Mộc Dao bỗng nhớ đến một chuyện vội gọi cô gái đó để hỏi.
"À! Đồ của tôi là do ai thay ra vậy?" Tuy câu hỏi hơi thiếu lịch sự nhưng cô vẫn phải hỏi rõ ràng.
"Dạ, hôm qua thiếu gia gọi Ngọc Phi lên thay cho cô." Cô gái kia quay lại cung kính trả lời.
"Là nữ?"
"Vâng!"
"Cảm ơn cô."
"Quách tiểu thư không cần khách sáo, nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép ra ngoài"
Nhìn thấy Mộc Dao đã gật đầu, cô gái vội ra ngoài.
Đến khi người đó đi ra ngoài cô lại bắt đầu suy nghĩ về người được gọi là "Cẩn đại thiếu gia."
Họ Cẩn! Người đó làm cô nhớ đến một người mà cô từng quen cũng họ Cẩn, anh ấy là một người vừa đẹp trai vừa lạnh lùng nhưng lại rất tốt với cô.
Nhưng dù sao thì người họ Cẩn đó đã không "động" đến cô thì cũng không tính là người xấu, vậy thì không nghĩ ngợi về anh ta nữa.
Cô tùy tiện lấy ra một chiếc váy màu be dài hơn đầu gối một tý, mặc vào sau đó đi ra ngoài.
Đứng trên cầu thang, cô nhìn thấy một người mà cô đã nhớ nhung suốt 7 năm nay. Không thể kiểm soát được hành động do trái tim đầy nhớ thương của mình, chân vội bước xuống phòng khách, Mộc Dao gọi lớn:
"Cẩn Thiệu Lăng!" Cô lao như bay đến chỗ anh ôm chầm lấy anh, nước mắt đã rưng rưng nhưng lại không dám khóc.
Thẩm Quân đang ngồi bàn việc với Cẩn Thiệu Lăng thấy cảnh tượng trước mắt không nói nên lời, nhìn chăm chăm về phía Cẩn Thiệu Lăng và Quách Mộc Dao.
Bị Thẩm Quân nhìn chăm chăm Quách Mộc Dao đỏ mặt vội đứng lên nghiêm túc. Cô chợt nhớ ra Cẩn Thiệu Lăng không hề thích cô, lúc đó nhắn tin tỏ tình với anh ấy nhưng lại bị từ chối. Từ hôm đó, hai người đã không liên lạc với nhau suốt 7 năm.
Khụ...khụ.
Cẩn Thiệu Lăng cảm thấy bối rối liền giả vờ họ vài tiếng để không khí bớt ngượng ngùng.
"Tôi nói xong mọi chuyện rồi, xin phép về đây!"
Không muốn trở thành kỳ đà cản mũi người khác nên vội vàng rời đi.
Chương 3: Tiểu Dao, anh yêu em!
"...tôi xin lỗi, đã làm anh mất thể diện." Quách Mộc Dao vừa buồn vừa sợ, cúi đầu xin lỗi Cẩn Thiệu Lăng.
"Cẩn thiếu gia. Tôi đã biết thân phận của anh rồi, tôi không dám trèo cao." Cô vẫn nhớ đến chuyện 7 năm trước và hành động quá đà vừa rồi, cô sợ mọi người sẽ nghĩ cô là người muốn trèo cao nên vội vàng giải thích.
"Thật ra chuyện 7 năm trước là do..." Anh có ý định giải thích với cô chuyện lúc trước nhưng lại bị cô ngắt lời.
"Lúc trước, tôi không biết anh là đại thiếu gia giàu là tôi sai, tôi biết là do tôi tự suy diễn là do tôi nghĩ anh cũng thích tôi nên mới bảo vệ tôi... Tôi xin lỗi tôi sai rồi, tôi đã không biết anh chỉ thấy lũ bạn học của tôi quá đáng nên mới giúp đỡ tôi mà thôi..."
Cô ngửa mặt lên, hít một hơi thật sâu rồi thở ra mới dám nói tiếp, cô sợ rằng những ký ức đó sẽ khiến cô rơi nước mắt:
"Tại sao hôm qua anh lại cứu tôi khỏi cái chết làm gì chứ?.."
"Em không cần mạng sống à?" Cẩn Thiệu Lăng nhăn mày nhìn cô.
"Đúng vậy!" Quách Mộc Dao thẳng thừng trả lời mà không do dự, cô nhìn sang phía khác nói tiếp:
"Từ khi lọt lòng mẹ, cha đã bỏ rơi mẹ con tôi cưới vợ mới, mẹ tôi ôm hận gieo mình xuống biển tự vẫn, tôi được đưa đến cho ba chăm sóc, ít lâu sau vợ mới của ông ấy có thai nên ông ấy từ tôi đẩy tôi cho ông ngoại nuôi dưỡng... bây giờ công ty ba tôi sắp phá sản, ông ta nhận tối về rồi bán tôi cho lão già hơn 50 tuổi để lấy tiền cứu công ty..."
Nói chưa hết lời nước mắt đã lăn tròn trên khuôn mặt trắng trẻo của cô.
Cẩn Thiệu Lăng nhìn thấy Quách Mộc Dao khóc đến nỗi tắt cả tiếng, tim anh bỗng lại và nhói lên. Anh bước đến bên cô, ôm lấy cô, vuốt mái tóc đen mượt mà của cô, nhẹ nhàng an ủi:
"Em đừng khóc nữa, hôm nay ở lại ăn tối với anh được không? Anh sẽ lấy rượu cho em uống, chia sẻ nỗi buồn cùng em có được không?"
Mộc Dao vừa khóc vừa nấc, lắc lắc đầu ý muốn từ chối.
"Xem như ăn mừng anh về nước hoặc buổi chia tay của hai người bạn cũ, có được không?" Tuy nói thế nhưng anh thật sự muốn chia sẻ nỗi buồn cùng cô, muốn được trở thành người có thể lắng nghe mọi chuyện vui buồn của cô.
Mộc Dao đứng im lặng một lúc, cuối cùng suy nghĩ của cô lại bảo cô nên ở lại, nên nói chuyện với anh, xem như tiệc chia tay bạn cũ.
…
Bữa tối tuy chỉ có hai người nhưng được trang trí rất lộng lẫy và nhiều món ăn, còn có 1 chai rượu 1982.
Đến giờ ăn, Quách Mộc Dao liên tục ăn như hổ đói, chai rượu được chính tay Cẩn Thiệu Lăng khui và rót vào ly, anh cầm hai ly rượu lên và đưa ly bên trái cho cô.
"Keng" hai người nâng ly rượu của mình lên cụng vào nhau, một hơi uống sạch cả ly rượu.
Quách Mộc Dao đang mải mê ăn uống, bỗng Cẩn Thiệu Lăng quỳ một chân xuống bên cạnh cô, lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, anh mở nó ra đưa lên và nói:
"Tiểu Dao, anh yêu em! Đồng ý làm bạn gái của anh được không?"
Quách Mộc Dao vừa nâng ly rượu lên hóp một ngụm vào miệng thì bị hành động đó của Cẩn Thiệu Lăng làm cô sốc đến mức sặc cả nước.
"Khụ… khụ…"
"Mới uống một ly mà anh đã say rồi à?" Cô ngỡ ngàng nhìn anh một lúc, sau đó sờ tay vào trán anh rồi lại sờ vào trán cô... Đâu có bị ẩm đầu!?
"Sau này chúng ta xưng hô như lúc trước được không, em cứ gọi Cẩn thiếu gia, nghe xa lạ lắm."
"!!!"
"Thật ra…anh thích em 10 năm rồi từ cái lúc chúng ta mới vào cao học (Trung học phổ thông), anh nhìn thấy em luôn bị ức hiếp nhưng lại không trả đũa lại, đã vậy còn hay giúp đỡ người khác, em là một cô gái rất tốt bụng." Cẩn Thiệu Lăng thốt lên theo những gì trái tim mách bảo, khuôn mặt anh bỗng đỏ bừng vì ngượng ngùng.
"Vậy tại sao lúc em tỏ tình với anh, anh lại từ chối?" Mộc Dao đờ đẫn, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu nhìn Thiệu Lăng.
"Lúc đó anh phải sang nước ngoài du học, không biết bao lâu mới có thể về được. Anh không muốn em bỏ cả tuổi xuân vì anh, anh chỉ muốn em sống thật tốt."
"Anh sai rồi người em yêu là anh, mãi mãi chỉ có anh thôi." Quách Mộc Dao ôm lấy Cẩn Thiệu Lăng, ấm ức rơi nước mắt: "Anh có biết lúc đó anh từ chối em, anh nói rằng anh có người trong lòng rồi, anh có biết em buồn như thế nào không?"
"Anh biết mình sai rồi, anh không nên gạt em, nhưng chuyện anh có người trong lòng là thật."
"Người đó... chính là em!" Cẩn Thiệu Lăng đặt cái hộp có chiếc nhẫn bên trong lên bàn, hai bàn tay đặt lên đôi vai gầy gò, nhỏ nhắn của Quách Mộc Dao đẩy nhẹ cô ra rồi hôn vào đôi môi đào mềm mại của cô.
"Ưm!?" Quách Mộc Dao bị hôn bất ngờ, giương đôi mắt nhìn thẳng ánh mắt của anh.
"Cạch" quản gia trong nhà Cẩn Thiệu Lăng (quản gia Chu) mở cánh cửa của phòng ăn, cúi đầu mời ai đó đi vào. Tiếp đó, một người đàn ông và một người phụ nữ đã bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chăm chăm vào Quách Mộc Dao và Cẩn Thiệu Lăng.
Chương 4: Tâm sự cùng Cẩn phu nhân
Bị người khác nhìn chăm chăm lúc đang hôn, khiến Quách Mộc Dao vô cùng lúng túng, vội đẩy Thiệu Lăng ra.
"Khụ....khụ" Anh giả vờ ho vài cái phá tan bầu không khí đầy ngượng ngùng, nhìn sang phía người đàn ông và người phụ nữ đang đứng ở cửa phòng, nghi ngờ hỏi:
"Ba, mẹ sao hai người lại đến đây?"
Ba? Mẹ? Vậy hai người họ là ba mẹ của Cẩn Thiệu Lăng sao? Trông người đàn ông tầm 40 tuổi, còn người phụ nữ chỉ khoảng 35 tuổi mà…
"Không đến đây thì sao chứng kiến được cảnh tượng như thế này chứ?" Tần Nhã Liên - mẹ của Cẩn Thiệu Lăng mỉm cười, giọng trầm xuống, bước nhanh đến chỗ Quách Mộc Dao.
Ơ? Gì vậy? Mộc Dao chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì bà đã bước đến trước mặt cô kéo cô đứng lên.
Cô căng thẳng nhìn người phụ nữ ở trước mặt, có phải cô sắp bị ăn bạt tay hay không? Một người không có địa vị như cô, sẽ không được những người giàu có chấp nhận cô làm dâu, huống hồ gì là Cẩn gia giàu có và quyền lực.
Trong lúc cô lo lắng, nghĩ ngợi lung tung, bỗng bị người phụ nữ trước mặt ôm chầm lấy. Tần Nhã Liên hớn hở ôm lấy cô, tươi cười nói:
"Con dâu tương lai của mẹ."
Tần Nhã Liên khiến Quách Mộc Dao bất ngờ đến đơ người.
"Mẹ, cô ấy sợ ngây ra luôn rồi kìa!" Cẩn Thiệu Lăng nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Mộc Dao liền có ý bảo mẹ mình buông cô ấy ra.
Tần Nhã Liên nghe con trai bà nói thế nên buông Mộc Dao ra, chạy đến chỗ Cẩn Bắc Thành - ba của Cẩn Thiệu Lăng, ôm lấy cánh tay ông, than vãn:
"Ông xem đó, con trai nó không nghe lời tôi nữa rồi, nó không còn thương tôi nữa rồi!"
"Lăng, mẹ con cũng chỉ vì con thôi, con nói sau khi về nước sẽ cho mẹ gặp con dâu tương lai không phải sao?" Cẩn Bắc Thành bênh vực vợ, tra hỏi con trai.
"Nhưng con mới về nước tối hôm qua thôi." Cẩn Thiệu Lăng vẫn chưa hiểu được tại sao ba mẹ anh lại cư xử như vậy.
"Haizz... cô con dâu này của mẹ thích con đến như vậy. Dù con từ chối nó, nó vẫn kiên trì đợi con suốt 7 năm, vậy mà con định để người ta thất vọng sao?" Tần Nhã Liên nhìn Cẩn Thiệu Lăng rồi thở dài, đứa con trai này của bà thật không hiểu tâm ý của bà gì cả.
"Ý mẹ là sao?"Cẩn Thiệu Lăng vẫn chưa tiếp thu được những hàm ý mà mẹ anh nói từ nãy đến giờ.
"Thì là cưới chứ sao! Tuổi của hai con đâu còn nhỏ nữa, đã yêu nhau thì phải lấy nhau chứ để đánh mất rồi mới biết hối tiếc thì không kịp nữa đâu." Tần Nhã Liên bó tay với đứa con không biết cách yêu này của bà.
"Con...." Cẩn phu nhân nói đúng, mình đã yêu anh ấy mười năm rồi còn gì! Bây giờ tình yêu của mình đã được hồi đáp rồi, nhưng....
Quách Mộc Dao định nói ra ý kiến của cô, nhưng lại bị Tần Nhã Liên chặn lời:
"Con không cần có ý kiến! Sính lễ, ngày cưới, trang phục,... tất cả mọi thứ Cẩn gia ta sẽ lo. Con chỉ việc làm con dâu của nhà ta là được."
"Đúng vậy!" Cẩn Bắc Thành phụ họa.
...đúng là mình rất muốn kết hôn với anh ấy nhưng với thân phận hiện giờ của mình liệu có xứng không?
Trong đầu Quách Mộc Dao lúc này hiện ra rất nhiều câu hỏi, tuy cô hiểu được một phần nhưng vẫn chưa tiêu hóa được mọi chuyện vừa diễn ra.
"Con hiểu rồi. Trời cũng tối, ba mẹ ở lại đây ăn tối với con và tiểu Dao đi!" Bỗng dưng Cẩn Thiệu Lăng hiểu được tất cả những gì mà ba mẹ anh nói nãy giờ. Khuôn mặt anh lúc này tràn đầy sức sống.
"Thôi ba mẹ phải về ăn cơm với em con rồi. Hai con ăn ngon miệng! Tạm biệt con dâu tương lai." Tần Nhã Liên vui vẻ nắm tay chồng ra về, bà cũng an tâm hơn khi con trai bà đã tìm được người vừa ý.
"Ờm....em lên phòng trước đây!" Quách Mộc Dao ngượng ngùng chạy ra khỏi phòng ăn, một mạch phi như bay lên phòng của cô, bỏ lại Cẩn Thiệu Lăng một mình trong phòng ăn.
Quách Mộc Dao nằm trên chiếc giường kingsize mềm mại, cô gác tay lên trán, suy nghĩ về đống hỗn độn trong đầu. Mãi lo suy nghĩ nên cô đã không biết xung quanh có chuyện gì đang xảy ra.
Bên ngoài căn phòng, ở một nơi nào đó trong căn nhà rộng lớn của Cẩn Thiệu Lăng, đám người làm đang tụm 3 tụm 6, bàn về chuyện vừa xảy ra trong phòng ăn.
"Này, nghe nói cô gái mà thiếu gia vừa đưa về hôm qua, hôm nay lại được Cẩn phu nhân chọn làm con dâu đấy!"
"Không biết đã quyến rũ đại thiếu gia của chúng ta như thế nào mà lại được thiếu gia cầu hôn?"
"Tôi nghe nói bọn họ đã quen biết nhau từ mười năm trước rồi!"
Xì xà, xì xầm,... bờ la, bờ lô.
Chương 5: Đến Cẩn Trạch
Sáng hôm sau, Mộc Dao gấp gáp đòi Cẩn Thiệu Lăng đưa cô đi gặp ba mẹ anh.
Thấy thái độ của cô có chút gì đó rất lạ khiến anh phải nghi ngờ.
"Đi gặp ba mẹ anh?"
"Đúng." Quách Mộc Dao vội gật đầu.
"Để làm gì?"
"Em có việc muốn nói với họ!"
"Quan trọng lắm à?"
"Rất quan trọng."
"Chuyện gì mà quan trọng vậy?"
"..."
Cẩn Thiệu Lăng thấy vẻ mặt khó nói đó của cô, anh cũng không thắc mắc thêm, đi vào phòng thay bộ đồ khác để đi đưa cô đi.
Cẩn Thiệu Lăng mặc chiếc sơ mi trắng và quần tây màu đen, nhìn rất đẹp trai.
Sau khi chuẩn bị xong, hai người cùng nhau đến gặp ba mẹ của Cẩn Thiệu Lăng.
Chiếc Porsche lái đến trước cổng của một căn biệt thự to lớn. Nơi này được gọi là Cẩn Trạch.
Hai người tháo dây an toàn ra cùng lúc, Cẩn Thiệu Lăng vừa bước xuống xe định vòng qua cửa xe bên kia thì Mộc Dao đã vội vội vàng vàng mở cửa xe bước xuống.
Một người đàn ông bước đến mở cánh cổng ra, vừa mở vừa cúi đầu gọi "Đại thiếu gia."
Khuôn mặt Cẩn Thiệu Lăng bỗng trở nên lạnh lùng, bước chân nhanh nhẹn bước vào. Mộc Dao nhìn thái độ của anh, ngơ người không biết nên làm gì chỉ im lặng đi theo.
Sau khi Thiệu Lăng và Mộc Dao đã vào nhà, người đàn ông vừa mở cổng lúc nãy mới lái chiếc Porsche vào trong sân rồi quay ra đóng cánh cổng lại.
"Ba, mẹ!" Cẩn Thiệu Lăng nhìn thấy Tần Nhã Liên và Cẩn Bắc Thành đang ngồi uống trà, lên tiếng gọi.
"Ôi! Hôm nay mẹ thấy mặt trời mọc đằng đông mà nhỉ?" Bà đặt tách trà đang cầm trên tay xuống cái đĩa trên bàn, nhìn con trai.
"Mẹ à! Hôm nay con đưa tiểu Dao đến gặp mẹ mà." Cẩn Thiệu Lăng nhìn mẹ.
"Ta nghĩ đây là ý của con dâu mẹ thì đúng hơn." Tần Nhã Liên nhìn Mộc Dao đang đứng sau Cẩn Thiệu Lăng, đáp.
Thấy Tần Nhã Liên đang nhìn về phía cô, Quách Mộc Dao liền bước lên, đứng ngang với Cẩn Thiệu Lăng, cúi thấp người, lấy hết can đảm nói:
"Cẩn phu nhân! Cẩn lão gia! Con xin từ chối việc kết hôn."
Lời nói của cô làm ba người xung quanh bàng hoàng. Ai lại không muốn gả vào gia đình giàu có, tại sao cô lại từ chối việc kết hôn với một người giàu có và quyền lực như Cẩn Thiệu Lăng?
"Con...con...con thấy mình không xứng với Thiệu Lăng!" Quách Mộc Dao ấp úng nhưng vẻ mặt vô cùng cương định.
Tần Nhã Liên phì cười, nhìn sang con trai:
"Lăng! Hình như ba có chuyện cần bàn với con đó."
"Dạ?" Cẩn Thiệu Lăng vẻ mặt khó hiểu nhìn mẫu thân đại nhân. Chẳng phải chuyện bây giờ cần bàn là tại sao tiểu Dao lại từ hôn à? Còn việc gì khác để bàn nữa!
Cẩn Bắc Thành nhìn thấy vợ ông liếc mắt ra hiệu liền đặt tách trà xuống, đứng dậy kéo con trai lên lầu.
Thấy hai cha con Cẩn Thiệu Lăng đi mất. Tần Nhã Liên liền đứng lên kéo Quách Mộc Dao ngồi xuống ghế với bà, bà vừa kéo, vừa nói:
"Ngồi xuống đây với bác!"
Quách Mộc Dao ngớ người ngồi xuống, không hiểu được ý của Tần Nhã Liên là gì.
"Con cứ bình thường là được, không cần lo." Tần Nhã Liên nhìn cô gái trước mặt, cười dịu dàng.
"À.....con, chuyện lúc nãy con vừa nói là thật. Con không muốn cưới Lăng!" Quách Mộc Dao nói ra lời mình đã nghĩ.
"Tại sao? Chẳng phải con một lòng thương nó sao?"
"Thật sự là con một lòng thương anh ấy, lúc đó là do con chưa biết thân phận thật của anh ấy là gì!...Con cứ nghĩ anh ấy cũng là một người bình thường như con, tuy lạnh lùng ít nói nhưng lại không hống hách, con thường thấy anh ấy đi bộ về, còn những món đồ anh ấy dùng cũng giống như người khác không có gì đắt tiền cả." Quách Mộc Dao nói ra những gì mà cô đã từng nghĩ về Cẩn Thiệu Lăng.
"Đúng vậy! 10 năm trước Cẩn thị bị người khác hãm hại, tráo hàng giả vào công ty làm công ty thiệt hại rất nhiều vốn, suýt nữa là rơi vào bờ vực phá sản. Còn em nó thì bị bệnh nặng, phải chi rất nhiều tiền để lo bệnh.... vậy nên nó mới dành dụm tiền để phụ gia đình. Mãi đến 2 năm sau, công ty mới đứng lên được, đến năm thứ 3 cũng là năm Thiệu Lăng ra nước ngoài du học thì công ty mới hoạt động lại như cũ…" Tần Nhã Liên vừa kể vừa nắm lấy đôi tay xinh đẹp của Quách Mộc Dao.
Đêm tối tĩnh mịch, một chiếc trực thăng đang bay từ nước ngoài về thành phố Viễn Châu. Người đàn ông ngồi trên trực thăng cất giọng lạnh lùng hỏi người bên cạnh.
"Cô ấy đang ở đâu?"
"Cô ấy đang làm việc ở khách sạn Q.A.N, cạnh biển Hồng Châu." Người đàn ông bên cạnh gõ gõ gì đó lên bàn phím rồi nhìn vào màn hình vi tính đáp.
"Đến đó, tôi muốn gặp cô ấy ngay bây giờ." Nghe được thông tin người mình càn tìm, anh ta liền ra lệnh cho cấp dưới lái trực thăng đến chỗ của cô gái mà anh vừa nhắc đến.
Người đã ra lệnh vừa rồi là Cẩn Thiệu Lăng - đại thiếu gia của Cẩn gia - một vị tổng tài lạnh lùng, đầy quyền lực, còn người đang gõ vi tính là cấp dưới của anh ta - Lý Ngôn.
Trực thăng đã hạ cánh gần khách sạn QAN, Cẩn Thiệu Lăng bước ra khỏi trực thăng tiến về phía khách sạn.
Lý Ngôn hiểu Cẩn Thiệu Lăng muốn nghe thêm thông tin nên nhanh chân chạy theo để nói thêm.
"Cô ấy là nhân viên tiếp tân ở đây và luôn luôn ở đây rất ít khi về..."
Lý Ngôn chưa nói xong đã nhìn thấy ở đằng xa có một cô gái đang lao mình xuống biển. Anh chưa kịp phản ứng thì sếp của anh đã thét lên một tiếng và lao như bay đến chỗ cô gái đó.
"Mộc Dao!" Tiếng thét vang lên trong không gian yên lặng làm dòng nước biển như bị dao động.
Cô gái đó là Quách Mộc Dao - một cô gái lương thiện và là một người rất quan trọng đối với Cẩn Thiệu Lăng.
Anh lao thẳng đến chỗ cô gái đó rồi nhảy thẳng xuống biển để cứu cô.
Dưới biển, anh nín thở nhìn xung quanh tìm Mộc Dao, khi thấy cô đang dần chìm xuống anh vội bơi đến nắm lấy tay cô và hôn vào đôi môi đào của cô vì sợ cô không thở được, một tay anh ôm eo cô, một tay cố gắng bơi lên khỏi mặt nước.
Khi đưa được cô lên bờ sắc mặt anh vẫn lạnh lùng nhưng thật ra anh hận bản thân mình, tại sao lúc đó anh không cho cô biết sự thật là anh cũng thích cô, sao anh lại không quay về sớm hơn để gặp cô. Tại sao anh lại vô tâm như vậy chứ?
Lý Ngôn và đám vệ sĩ cũng đã đuổi đến, một tên vệ sĩ cầm chiếc áo khoác đưa cho anh.
"Boss! Anh khoác vào đi nếu không anh sẽ nhiễm bệnh đó."
Thiệu Lăng không quan tâm tới tên vệ sĩ đó, anh chỉ nhìn chăm chăm vào Quách Mộc Dao rồi hô hấp nhân tạo cho cô.
Đám vệ sĩ nhìn anh đến ngớ người, một người lạnh lùng và cao ngạo như anh lại không màng bản thân cứu một cô gái, bây giờ còn giúp cô hô hấp nhân tạo.
Sau một lúc được Cẩn Thiệu Lăng hô hấp nhân tạo, Mộc Dao dường như đã thoát khỏi lưỡi hái của thần chết.
Cô sặc nước, sau đó dần dần mở mắt ra, trước mắc cô là một gương mặt rất quen thuộc cô nghĩ mình sắp chết nên nhớ lại ký ức lúc trước. Nhưng giọng nói của người đàn ông trước mặt làm cô tỉnh táo lại:
"Mộc Dao, em tỉnh rồi à?"
"Tôi chưa chết sao?" Giọng nói cô yếu ớt sắc mặt tái nhợt như một người vừa chết đi sống lại.
"Em nói bậy bạ gì vậy?"
Anh quay ra sau cầm lấy chiếc áo người vệ sĩ đang cầm khoác lên cho cô, bế cô đến chỗ chiếc trực thăng rồi ra lệnh cho cấp dưới quay về nhà.
***
Về đến căn nhà ở khu số 1(khu đất rộng lớn và đẹp nhất) ở thành phố Viễn Châu.
Cẩn Thiệu Lăng vội bế cô vào phòng, anh đặt cô trên giường sau đó anh vào phòng tắm xả nước ấm xuống bồn rồi quay ra bế cô vào bồn tắm.
Anh để cô ở đó rồi bước nhanh ra ngoài bảo hầu nữ vào thay đồ cho cô, còn anh thì tắm ở phòng khách.
Khoảng 5 phút sau bác sĩ đến và khám sức khỏe cho cô.
"Cô ấy không sao cả, chỉ nhiễm tý nước lại thôi vài ngày là khỏi." Bác sĩ khám xong tháo ống nghe xuống cất vào cặp và đứng lên nhìn Cẩn Thiệu Lăng.
"Cảm ơn bác sĩ." Vẻ mặt anh bớt lo lắng một chút rồi lại quay sang nói với Lý Ngôn: "Mua cho cô ấy vài bộ đồ, tiện đường đưa bác sĩ về đi."
Lý Ngôn giật mình vâng vâng dạ dạ vội vã chạy đi.
Sau khi Lý Ngôn và bác sĩ rời khỏi phòng, Cẩn Thiệu Lăng cho tất cả mọi người ra ngoài để anh được ở riêng với người mình thương.
Lăng nhìn vẻ mặt nhăn nhỏ lúc ngủ của cô mà đau lòng, anh mở điện thoại lên gọi điện cho một người nào đó, giọng nghiêm túc chứa đầy "khí lạnh".
"Điều tra cuộc sống của Quách Mộc Dao trong suốt 7 năm nay cho tôi."
Chương 2: Cẩn Thiếu gia
Đầu máy bên kia nghe Cẩn Thiệu Lăng nói thế làm anh ta bất ngờ đến mức tỉnh ngủ.
"Cái gì? Cậu điên à, có biết bây giờ là mấy giờ không hả? 12 giờ đêm đấy! Cậu bảo mình điều tra gì chứ?"
"Nếu ngày mai có được thông tin tôi sẽ nói cậu biết Cố Hạ Lam đang ở đâu." Anh gác tay lên trán thở dài.
"Thật à? Vậy sáng mai tôi sẽ gửi thông tin điều tra được cho cậu tất cả. Từ cơn tức giận vì bị réo lúc nửa đêm, anh ta liền vui mừng như vớ được kim cương. Bỗng nhớ còn cần nói thêm một vài việc nên anh vội tiếp tục cuộc gọi: "À mà..."
Tút tút tút...
"Cái tên này!"
Đang định nói tiếp bỗng dưng lại bị cúp máy giữa chừng, làm cho anh vô cùng tức giận muốn đấm cho Cẩn Thiệu Lăng vài phát nhớ đời, nhưng nhớ đến sự tàn nhẫn của anh ta, làm cho anh không dám làm gì ngoài việc nghe theo.
Người đàn ông nói chuyện điện thoại với Cẩn Thiệu Lăng vừa rồi là Thẩm Quân - thiếu gia của Thẩm gia giàu có và là bạn thân của anh.
…
Sáng hôm sau, khi bình minh lên ánh sáng chiếu vào căn phòng rộng lớn vừa mở mắt ra Quách Mộc Dao mơ màng nhìn thấy một nơi thật lạ lẫm.
Cô dụi dụi mắt, khắp căn phòng toàn là những món đồ đắt tiền, không hiểu sao cô lại ở một nơi như thế này.
Cô bước xuống khỏi giường, bắt đầu đi đánh răng, rửa mặt và chỉnh chu lại đầu tóc.
Trong khi Quách Mộc Dao vẫn đang nghĩ ngợi về những chuyện xảy ra đêm qua, dường như lúc cô định tự vẫn có một người nào đó đã cứu cô, khuôn mặt của người đó rất quen nhưng lúc đó cô rất mơ hồ nên không nhìn rõ.
"Cạch" cánh cửa của căn phòng bỗng dưng mở ra làm cô giật cả mình.
Một cô gái mặc trên người bộ đồ của người hầu đi vào đưa cho cô những chiếc giỏ của các cửa hàng thời trang lớn, cung kính:
"Quách tiểu thư, thiếu gia bảo tôi mang những bộ đồ này vào cho cô."
"Thiếu gia của cô là ai?" Nhìn thấy những bộ đồ đắt tiền được đem đến, Quách Mộc Giao không khỏi nghi ngờ.
"Dạ là Cẩn đại thiếu gia."
Cô nhận lấy những bộ đồ mà cô gái đó mang vào, sau đó cúi đầu cảm ơn. Khi cô gái quay lưng định đi ra ngoài, đột nhiên Quách Mộc Dao bỗng nhớ đến một chuyện vội gọi cô gái đó để hỏi.
"À! Đồ của tôi là do ai thay ra vậy?" Tuy câu hỏi hơi thiếu lịch sự nhưng cô vẫn phải hỏi rõ ràng.
"Dạ, hôm qua thiếu gia gọi Ngọc Phi lên thay cho cô." Cô gái kia quay lại cung kính trả lời.
"Là nữ?"
"Vâng!"
"Cảm ơn cô."
"Quách tiểu thư không cần khách sáo, nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép ra ngoài"
Nhìn thấy Mộc Dao đã gật đầu, cô gái vội ra ngoài.
Đến khi người đó đi ra ngoài cô lại bắt đầu suy nghĩ về người được gọi là "Cẩn đại thiếu gia."
Họ Cẩn! Người đó làm cô nhớ đến một người mà cô từng quen cũng họ Cẩn, anh ấy là một người vừa đẹp trai vừa lạnh lùng nhưng lại rất tốt với cô.
Nhưng dù sao thì người họ Cẩn đó đã không "động" đến cô thì cũng không tính là người xấu, vậy thì không nghĩ ngợi về anh ta nữa.
Cô tùy tiện lấy ra một chiếc váy màu be dài hơn đầu gối một tý, mặc vào sau đó đi ra ngoài.
Đứng trên cầu thang, cô nhìn thấy một người mà cô đã nhớ nhung suốt 7 năm nay. Không thể kiểm soát được hành động do trái tim đầy nhớ thương của mình, chân vội bước xuống phòng khách, Mộc Dao gọi lớn:
"Cẩn Thiệu Lăng!" Cô lao như bay đến chỗ anh ôm chầm lấy anh, nước mắt đã rưng rưng nhưng lại không dám khóc.
Thẩm Quân đang ngồi bàn việc với Cẩn Thiệu Lăng thấy cảnh tượng trước mắt không nói nên lời, nhìn chăm chăm về phía Cẩn Thiệu Lăng và Quách Mộc Dao.
Bị Thẩm Quân nhìn chăm chăm Quách Mộc Dao đỏ mặt vội đứng lên nghiêm túc. Cô chợt nhớ ra Cẩn Thiệu Lăng không hề thích cô, lúc đó nhắn tin tỏ tình với anh ấy nhưng lại bị từ chối. Từ hôm đó, hai người đã không liên lạc với nhau suốt 7 năm.
Khụ...khụ.
Cẩn Thiệu Lăng cảm thấy bối rối liền giả vờ họ vài tiếng để không khí bớt ngượng ngùng.
"Tôi nói xong mọi chuyện rồi, xin phép về đây!"
Không muốn trở thành kỳ đà cản mũi người khác nên vội vàng rời đi.
Chương 3: Tiểu Dao, anh yêu em!
"...tôi xin lỗi, đã làm anh mất thể diện." Quách Mộc Dao vừa buồn vừa sợ, cúi đầu xin lỗi Cẩn Thiệu Lăng.
"Cẩn thiếu gia. Tôi đã biết thân phận của anh rồi, tôi không dám trèo cao." Cô vẫn nhớ đến chuyện 7 năm trước và hành động quá đà vừa rồi, cô sợ mọi người sẽ nghĩ cô là người muốn trèo cao nên vội vàng giải thích.
"Thật ra chuyện 7 năm trước là do..." Anh có ý định giải thích với cô chuyện lúc trước nhưng lại bị cô ngắt lời.
"Lúc trước, tôi không biết anh là đại thiếu gia giàu là tôi sai, tôi biết là do tôi tự suy diễn là do tôi nghĩ anh cũng thích tôi nên mới bảo vệ tôi... Tôi xin lỗi tôi sai rồi, tôi đã không biết anh chỉ thấy lũ bạn học của tôi quá đáng nên mới giúp đỡ tôi mà thôi..."
Cô ngửa mặt lên, hít một hơi thật sâu rồi thở ra mới dám nói tiếp, cô sợ rằng những ký ức đó sẽ khiến cô rơi nước mắt:
"Tại sao hôm qua anh lại cứu tôi khỏi cái chết làm gì chứ?.."
"Em không cần mạng sống à?" Cẩn Thiệu Lăng nhăn mày nhìn cô.
"Đúng vậy!" Quách Mộc Dao thẳng thừng trả lời mà không do dự, cô nhìn sang phía khác nói tiếp:
"Từ khi lọt lòng mẹ, cha đã bỏ rơi mẹ con tôi cưới vợ mới, mẹ tôi ôm hận gieo mình xuống biển tự vẫn, tôi được đưa đến cho ba chăm sóc, ít lâu sau vợ mới của ông ấy có thai nên ông ấy từ tôi đẩy tôi cho ông ngoại nuôi dưỡng... bây giờ công ty ba tôi sắp phá sản, ông ta nhận tối về rồi bán tôi cho lão già hơn 50 tuổi để lấy tiền cứu công ty..."
Nói chưa hết lời nước mắt đã lăn tròn trên khuôn mặt trắng trẻo của cô.
Cẩn Thiệu Lăng nhìn thấy Quách Mộc Dao khóc đến nỗi tắt cả tiếng, tim anh bỗng lại và nhói lên. Anh bước đến bên cô, ôm lấy cô, vuốt mái tóc đen mượt mà của cô, nhẹ nhàng an ủi:
"Em đừng khóc nữa, hôm nay ở lại ăn tối với anh được không? Anh sẽ lấy rượu cho em uống, chia sẻ nỗi buồn cùng em có được không?"
Mộc Dao vừa khóc vừa nấc, lắc lắc đầu ý muốn từ chối.
"Xem như ăn mừng anh về nước hoặc buổi chia tay của hai người bạn cũ, có được không?" Tuy nói thế nhưng anh thật sự muốn chia sẻ nỗi buồn cùng cô, muốn được trở thành người có thể lắng nghe mọi chuyện vui buồn của cô.
Mộc Dao đứng im lặng một lúc, cuối cùng suy nghĩ của cô lại bảo cô nên ở lại, nên nói chuyện với anh, xem như tiệc chia tay bạn cũ.
…
Bữa tối tuy chỉ có hai người nhưng được trang trí rất lộng lẫy và nhiều món ăn, còn có 1 chai rượu 1982.
Đến giờ ăn, Quách Mộc Dao liên tục ăn như hổ đói, chai rượu được chính tay Cẩn Thiệu Lăng khui và rót vào ly, anh cầm hai ly rượu lên và đưa ly bên trái cho cô.
"Keng" hai người nâng ly rượu của mình lên cụng vào nhau, một hơi uống sạch cả ly rượu.
Quách Mộc Dao đang mải mê ăn uống, bỗng Cẩn Thiệu Lăng quỳ một chân xuống bên cạnh cô, lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, anh mở nó ra đưa lên và nói:
"Tiểu Dao, anh yêu em! Đồng ý làm bạn gái của anh được không?"
Quách Mộc Dao vừa nâng ly rượu lên hóp một ngụm vào miệng thì bị hành động đó của Cẩn Thiệu Lăng làm cô sốc đến mức sặc cả nước.
"Khụ… khụ…"
"Mới uống một ly mà anh đã say rồi à?" Cô ngỡ ngàng nhìn anh một lúc, sau đó sờ tay vào trán anh rồi lại sờ vào trán cô... Đâu có bị ẩm đầu!?
"Sau này chúng ta xưng hô như lúc trước được không, em cứ gọi Cẩn thiếu gia, nghe xa lạ lắm."
"!!!"
"Thật ra…anh thích em 10 năm rồi từ cái lúc chúng ta mới vào cao học (Trung học phổ thông), anh nhìn thấy em luôn bị ức hiếp nhưng lại không trả đũa lại, đã vậy còn hay giúp đỡ người khác, em là một cô gái rất tốt bụng." Cẩn Thiệu Lăng thốt lên theo những gì trái tim mách bảo, khuôn mặt anh bỗng đỏ bừng vì ngượng ngùng.
"Vậy tại sao lúc em tỏ tình với anh, anh lại từ chối?" Mộc Dao đờ đẫn, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu nhìn Thiệu Lăng.
"Lúc đó anh phải sang nước ngoài du học, không biết bao lâu mới có thể về được. Anh không muốn em bỏ cả tuổi xuân vì anh, anh chỉ muốn em sống thật tốt."
"Anh sai rồi người em yêu là anh, mãi mãi chỉ có anh thôi." Quách Mộc Dao ôm lấy Cẩn Thiệu Lăng, ấm ức rơi nước mắt: "Anh có biết lúc đó anh từ chối em, anh nói rằng anh có người trong lòng rồi, anh có biết em buồn như thế nào không?"
"Anh biết mình sai rồi, anh không nên gạt em, nhưng chuyện anh có người trong lòng là thật."
"Người đó... chính là em!" Cẩn Thiệu Lăng đặt cái hộp có chiếc nhẫn bên trong lên bàn, hai bàn tay đặt lên đôi vai gầy gò, nhỏ nhắn của Quách Mộc Dao đẩy nhẹ cô ra rồi hôn vào đôi môi đào mềm mại của cô.
"Ưm!?" Quách Mộc Dao bị hôn bất ngờ, giương đôi mắt nhìn thẳng ánh mắt của anh.
"Cạch" quản gia trong nhà Cẩn Thiệu Lăng (quản gia Chu) mở cánh cửa của phòng ăn, cúi đầu mời ai đó đi vào. Tiếp đó, một người đàn ông và một người phụ nữ đã bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chăm chăm vào Quách Mộc Dao và Cẩn Thiệu Lăng.
Chương 4: Tâm sự cùng Cẩn phu nhân
Bị người khác nhìn chăm chăm lúc đang hôn, khiến Quách Mộc Dao vô cùng lúng túng, vội đẩy Thiệu Lăng ra.
"Khụ....khụ" Anh giả vờ ho vài cái phá tan bầu không khí đầy ngượng ngùng, nhìn sang phía người đàn ông và người phụ nữ đang đứng ở cửa phòng, nghi ngờ hỏi:
"Ba, mẹ sao hai người lại đến đây?"
Ba? Mẹ? Vậy hai người họ là ba mẹ của Cẩn Thiệu Lăng sao? Trông người đàn ông tầm 40 tuổi, còn người phụ nữ chỉ khoảng 35 tuổi mà…
"Không đến đây thì sao chứng kiến được cảnh tượng như thế này chứ?" Tần Nhã Liên - mẹ của Cẩn Thiệu Lăng mỉm cười, giọng trầm xuống, bước nhanh đến chỗ Quách Mộc Dao.
Ơ? Gì vậy? Mộc Dao chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì bà đã bước đến trước mặt cô kéo cô đứng lên.
Cô căng thẳng nhìn người phụ nữ ở trước mặt, có phải cô sắp bị ăn bạt tay hay không? Một người không có địa vị như cô, sẽ không được những người giàu có chấp nhận cô làm dâu, huống hồ gì là Cẩn gia giàu có và quyền lực.
Trong lúc cô lo lắng, nghĩ ngợi lung tung, bỗng bị người phụ nữ trước mặt ôm chầm lấy. Tần Nhã Liên hớn hở ôm lấy cô, tươi cười nói:
"Con dâu tương lai của mẹ."
Tần Nhã Liên khiến Quách Mộc Dao bất ngờ đến đơ người.
"Mẹ, cô ấy sợ ngây ra luôn rồi kìa!" Cẩn Thiệu Lăng nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Mộc Dao liền có ý bảo mẹ mình buông cô ấy ra.
Tần Nhã Liên nghe con trai bà nói thế nên buông Mộc Dao ra, chạy đến chỗ Cẩn Bắc Thành - ba của Cẩn Thiệu Lăng, ôm lấy cánh tay ông, than vãn:
"Ông xem đó, con trai nó không nghe lời tôi nữa rồi, nó không còn thương tôi nữa rồi!"
"Lăng, mẹ con cũng chỉ vì con thôi, con nói sau khi về nước sẽ cho mẹ gặp con dâu tương lai không phải sao?" Cẩn Bắc Thành bênh vực vợ, tra hỏi con trai.
"Nhưng con mới về nước tối hôm qua thôi." Cẩn Thiệu Lăng vẫn chưa hiểu được tại sao ba mẹ anh lại cư xử như vậy.
"Haizz... cô con dâu này của mẹ thích con đến như vậy. Dù con từ chối nó, nó vẫn kiên trì đợi con suốt 7 năm, vậy mà con định để người ta thất vọng sao?" Tần Nhã Liên nhìn Cẩn Thiệu Lăng rồi thở dài, đứa con trai này của bà thật không hiểu tâm ý của bà gì cả.
"Ý mẹ là sao?"Cẩn Thiệu Lăng vẫn chưa tiếp thu được những hàm ý mà mẹ anh nói từ nãy đến giờ.
"Thì là cưới chứ sao! Tuổi của hai con đâu còn nhỏ nữa, đã yêu nhau thì phải lấy nhau chứ để đánh mất rồi mới biết hối tiếc thì không kịp nữa đâu." Tần Nhã Liên bó tay với đứa con không biết cách yêu này của bà.
"Con...." Cẩn phu nhân nói đúng, mình đã yêu anh ấy mười năm rồi còn gì! Bây giờ tình yêu của mình đã được hồi đáp rồi, nhưng....
Quách Mộc Dao định nói ra ý kiến của cô, nhưng lại bị Tần Nhã Liên chặn lời:
"Con không cần có ý kiến! Sính lễ, ngày cưới, trang phục,... tất cả mọi thứ Cẩn gia ta sẽ lo. Con chỉ việc làm con dâu của nhà ta là được."
"Đúng vậy!" Cẩn Bắc Thành phụ họa.
...đúng là mình rất muốn kết hôn với anh ấy nhưng với thân phận hiện giờ của mình liệu có xứng không?
Trong đầu Quách Mộc Dao lúc này hiện ra rất nhiều câu hỏi, tuy cô hiểu được một phần nhưng vẫn chưa tiêu hóa được mọi chuyện vừa diễn ra.
"Con hiểu rồi. Trời cũng tối, ba mẹ ở lại đây ăn tối với con và tiểu Dao đi!" Bỗng dưng Cẩn Thiệu Lăng hiểu được tất cả những gì mà ba mẹ anh nói nãy giờ. Khuôn mặt anh lúc này tràn đầy sức sống.
"Thôi ba mẹ phải về ăn cơm với em con rồi. Hai con ăn ngon miệng! Tạm biệt con dâu tương lai." Tần Nhã Liên vui vẻ nắm tay chồng ra về, bà cũng an tâm hơn khi con trai bà đã tìm được người vừa ý.
"Ờm....em lên phòng trước đây!" Quách Mộc Dao ngượng ngùng chạy ra khỏi phòng ăn, một mạch phi như bay lên phòng của cô, bỏ lại Cẩn Thiệu Lăng một mình trong phòng ăn.
Quách Mộc Dao nằm trên chiếc giường kingsize mềm mại, cô gác tay lên trán, suy nghĩ về đống hỗn độn trong đầu. Mãi lo suy nghĩ nên cô đã không biết xung quanh có chuyện gì đang xảy ra.
Bên ngoài căn phòng, ở một nơi nào đó trong căn nhà rộng lớn của Cẩn Thiệu Lăng, đám người làm đang tụm 3 tụm 6, bàn về chuyện vừa xảy ra trong phòng ăn.
"Này, nghe nói cô gái mà thiếu gia vừa đưa về hôm qua, hôm nay lại được Cẩn phu nhân chọn làm con dâu đấy!"
"Không biết đã quyến rũ đại thiếu gia của chúng ta như thế nào mà lại được thiếu gia cầu hôn?"
"Tôi nghe nói bọn họ đã quen biết nhau từ mười năm trước rồi!"
Xì xà, xì xầm,... bờ la, bờ lô.
Chương 5: Đến Cẩn Trạch
Sáng hôm sau, Mộc Dao gấp gáp đòi Cẩn Thiệu Lăng đưa cô đi gặp ba mẹ anh.
Thấy thái độ của cô có chút gì đó rất lạ khiến anh phải nghi ngờ.
"Đi gặp ba mẹ anh?"
"Đúng." Quách Mộc Dao vội gật đầu.
"Để làm gì?"
"Em có việc muốn nói với họ!"
"Quan trọng lắm à?"
"Rất quan trọng."
"Chuyện gì mà quan trọng vậy?"
"..."
Cẩn Thiệu Lăng thấy vẻ mặt khó nói đó của cô, anh cũng không thắc mắc thêm, đi vào phòng thay bộ đồ khác để đi đưa cô đi.
Cẩn Thiệu Lăng mặc chiếc sơ mi trắng và quần tây màu đen, nhìn rất đẹp trai.
Sau khi chuẩn bị xong, hai người cùng nhau đến gặp ba mẹ của Cẩn Thiệu Lăng.
Chiếc Porsche lái đến trước cổng của một căn biệt thự to lớn. Nơi này được gọi là Cẩn Trạch.
Hai người tháo dây an toàn ra cùng lúc, Cẩn Thiệu Lăng vừa bước xuống xe định vòng qua cửa xe bên kia thì Mộc Dao đã vội vội vàng vàng mở cửa xe bước xuống.
Một người đàn ông bước đến mở cánh cổng ra, vừa mở vừa cúi đầu gọi "Đại thiếu gia."
Khuôn mặt Cẩn Thiệu Lăng bỗng trở nên lạnh lùng, bước chân nhanh nhẹn bước vào. Mộc Dao nhìn thái độ của anh, ngơ người không biết nên làm gì chỉ im lặng đi theo.
Sau khi Thiệu Lăng và Mộc Dao đã vào nhà, người đàn ông vừa mở cổng lúc nãy mới lái chiếc Porsche vào trong sân rồi quay ra đóng cánh cổng lại.
"Ba, mẹ!" Cẩn Thiệu Lăng nhìn thấy Tần Nhã Liên và Cẩn Bắc Thành đang ngồi uống trà, lên tiếng gọi.
"Ôi! Hôm nay mẹ thấy mặt trời mọc đằng đông mà nhỉ?" Bà đặt tách trà đang cầm trên tay xuống cái đĩa trên bàn, nhìn con trai.
"Mẹ à! Hôm nay con đưa tiểu Dao đến gặp mẹ mà." Cẩn Thiệu Lăng nhìn mẹ.
"Ta nghĩ đây là ý của con dâu mẹ thì đúng hơn." Tần Nhã Liên nhìn Mộc Dao đang đứng sau Cẩn Thiệu Lăng, đáp.
Thấy Tần Nhã Liên đang nhìn về phía cô, Quách Mộc Dao liền bước lên, đứng ngang với Cẩn Thiệu Lăng, cúi thấp người, lấy hết can đảm nói:
"Cẩn phu nhân! Cẩn lão gia! Con xin từ chối việc kết hôn."
Lời nói của cô làm ba người xung quanh bàng hoàng. Ai lại không muốn gả vào gia đình giàu có, tại sao cô lại từ chối việc kết hôn với một người giàu có và quyền lực như Cẩn Thiệu Lăng?
"Con...con...con thấy mình không xứng với Thiệu Lăng!" Quách Mộc Dao ấp úng nhưng vẻ mặt vô cùng cương định.
Tần Nhã Liên phì cười, nhìn sang con trai:
"Lăng! Hình như ba có chuyện cần bàn với con đó."
"Dạ?" Cẩn Thiệu Lăng vẻ mặt khó hiểu nhìn mẫu thân đại nhân. Chẳng phải chuyện bây giờ cần bàn là tại sao tiểu Dao lại từ hôn à? Còn việc gì khác để bàn nữa!
Cẩn Bắc Thành nhìn thấy vợ ông liếc mắt ra hiệu liền đặt tách trà xuống, đứng dậy kéo con trai lên lầu.
Thấy hai cha con Cẩn Thiệu Lăng đi mất. Tần Nhã Liên liền đứng lên kéo Quách Mộc Dao ngồi xuống ghế với bà, bà vừa kéo, vừa nói:
"Ngồi xuống đây với bác!"
Quách Mộc Dao ngớ người ngồi xuống, không hiểu được ý của Tần Nhã Liên là gì.
"Con cứ bình thường là được, không cần lo." Tần Nhã Liên nhìn cô gái trước mặt, cười dịu dàng.
"À.....con, chuyện lúc nãy con vừa nói là thật. Con không muốn cưới Lăng!" Quách Mộc Dao nói ra lời mình đã nghĩ.
"Tại sao? Chẳng phải con một lòng thương nó sao?"
"Thật sự là con một lòng thương anh ấy, lúc đó là do con chưa biết thân phận thật của anh ấy là gì!...Con cứ nghĩ anh ấy cũng là một người bình thường như con, tuy lạnh lùng ít nói nhưng lại không hống hách, con thường thấy anh ấy đi bộ về, còn những món đồ anh ấy dùng cũng giống như người khác không có gì đắt tiền cả." Quách Mộc Dao nói ra những gì mà cô đã từng nghĩ về Cẩn Thiệu Lăng.
"Đúng vậy! 10 năm trước Cẩn thị bị người khác hãm hại, tráo hàng giả vào công ty làm công ty thiệt hại rất nhiều vốn, suýt nữa là rơi vào bờ vực phá sản. Còn em nó thì bị bệnh nặng, phải chi rất nhiều tiền để lo bệnh.... vậy nên nó mới dành dụm tiền để phụ gia đình. Mãi đến 2 năm sau, công ty mới đứng lên được, đến năm thứ 3 cũng là năm Thiệu Lăng ra nước ngoài du học thì công ty mới hoạt động lại như cũ…" Tần Nhã Liên vừa kể vừa nắm lấy đôi tay xinh đẹp của Quách Mộc Dao.