• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 278

Diệp Bạc Hâm khẽ nhắm mắt lại, nhấn giọt lệ bên mí mắt.

“Con từng hận anh ấy, hận anh ấy phản bội tình cảm của mình, dù sau đó biết anh ấy bị hãm hại, nhưng vẫn không thể nào tha thứ, nên mới lảng trốn, chọn cách chia tay. Bởi yêu quá nhiều, nên một khi tình cảm xuất hiện vết rạn nứt, mọi điều tốt đẹp trong mắt con đều trở nên nực cười, những méo mó được phóng thành cực đại. Nhưng mọi oán giận, dằn vặt khi đứng trước sự uy hiếp chí mạng, tất cả quá khứ đều trở nên nhẹ bẫng. Con chỉ cần anh ấy được sống bình yên, dù sau này con không còn trên đời này nữa.”

“Lúc ấy con thấy hối hận, hối hận vì mình từng nói những lời tuyệt tình, hối hận vì mình không trân trọng quãng thời gian bên nhau. Thì ra, chỉ bởi con không thể bước qua quá khứ, con không hề hận thù như mình vẫn tưởng. Khi con bị tiêm thuốc, vào lúc sống không bằng chết, sự đau đớn được phóng đại trong con không phải là sự phản bội của anh ấy, mà chính là điều từ tận thâm tâm con luôn sợ hãi, anh ấy bị giết ngay trước mặt con, còn con lại bất lực, giương mắt nhìn.”

Hồi tưởng lại quãng thời gian ấy, do chất thuốc phát tác khiến não không ngừng xuất hiện ảo giác, Diệp Bạc Hâm tức thì nghe chân tay lạnh buốt. Cô co người lại, nắm chặt bàn tay Tô Uyển, như người chết đuối túm lấy cọng cỏ cứu mạng.

“Anh ấy từng cứu mạng con, nhưng con lại không thể làm được gì cho anh ấy. Con cảm thấy bản thân như phát điên, những kiểu chết chóc khác nhau không ngừng tiếp diễn trước mặt con. Con không chịu được, một người anh hùng xuất chúng như thế, làm sao có thể yếu ớt như cọng cỏ để người ta chà đạp? Sự hận thù trong thực tế khi đứng trước nỗi đau như xé nát tim gan, lại trở nên chẳng hề quan trọng nữa.”

Giang Diệc Đình từng nói, thứ thuốc ấy sẽ khiến con người ta nảy sinh ảo giác, phóng đại sự đau khổ, nỗi sợ hãi trong lòng. Và lúc ấy, cô đã thấy muôn vàn trạng thái chết chóc của anh, thì ra... trong tiềm thức, điều khiến cô sợ nhất là sự ra đi của anh...

Người chết rồi, là chả còn gì. Trong khi anh luôn trong tình thế nguy hiểm, làm sao cô có thể không sợ?

Tô Uyển khẽ thờ dài, lặng người nghe cô tâm sự, lòng dấy lên chua chát.

Con gái bà cuối cùng đã trưởng thành. Sau ly hôn, để chữa lành vết thương tình, bà dồn tâm tư cho sự nghiệp, những cuộc họp liên miên, những chuyến bay trong nước ngoài nước, nhưng lại bỏ bẵng sự trưởng thành của những đứa con.

Giá mà bà nhận ra sự thay đổi của con gái ngay từ sớm, thì phải chăng sẽ tránh được nhiều chuyện?

Trước kia còn muốn chia cách chúng nó, hôm nay con bé nói thế, người làm mẹ như bà, còn biết làm sao?

Tô Uyển lặng người hồi lâu, ánh mắt nhìn xuống đôi bàn tay siết chặt hòng kiếm chế cảm xúc của cô, những đầu ngón tay trắng bệch.

Bà xót xa nắm tay con gái, gỡ từng ngón một.

“Các con còn trẻ, hiểu cái gì? Hôn nhân không phải chỉ cần có tình cảm là có thể bền vững. Còn cần rất nhiều thứ, gia cảnh, bao dung, đối nhân xử thế, hoàn cảnh sống, giáo dục, những thứ ấy hai đứa có khoảng cách quá quá xa, làm sao sống tiếp được?”

Diệp Bạc Hâm ôm chặt hông bà, rầu rĩ nói: “Nhưng chúng con biết mình muốn gì, cũng biết phải trân trọng. Mẹ cũng thấy rồi mà? Năm năm chia tay, trái tim Tập Vị Nam ấy vẫn vậy, với địa mình của mình, anh ấy muốn có kiểu con gái nào chẳng được, nhưng lại không, anh ấy vẫn đợi chờ người phụ nữ đã quên hết tất cả là con. Khi con và Hạ Dã Nhuận ở bên anh, Tập Vị Nam cũng không hề làm phiền con. Chẳng qua cũng vì sợ con sẽ nhớ lại, sẽ đau khổ, đúng thế không? Anh ấy nhẫn nhịn, chịu đựng, ai có thể hiểu được?”

Cô lấy làm may mắn, thế giới tình cảm của anh vẫn trắng trơn, họ là mối tình đầu của nhau, quay đi quẩn lại vẫn về với nhau.

“Mẹ cứ nhìn lại xem, do mối quan hệ hai nhà, con và Hạ Dã Nhuận cũng được coi như thanh mai trúc mã, nhưng con không hề có tình cảm với anh ta. Kể cả khi đã lãng quên Tập Vị Nam, đính hôn với Hạ Dã Nhuận, con vẫn không thể nào thích được anh ta. Năm xưa anh ta muốn kết hôn, con không đồng ý, viện cớ ra nước ngoài học, có thể trốn được lúc nào hay lúc ấy, con không tin là mẹ không nhận ra con đang tránh né...”

Tô Uyển nghe mà á khẩu. Bà nhận ra, con gái và Hạ Dã Nhuận ở bên nhau đúng là không đâu vào đâu, nhưng nhìn Hạ Dã Nhuận nặng tình với con bé, cộng thêm đầu óc kinh doanh chiến lược của nó, Tô Uyển cũng không phản đối.

“Nhưng bất kể thế nào, năm đó con mới chỉ mười chín tuổi, hẵng còn quá trẻ, lại ở trong nơi kỷ luật nghiêm minh như quân đội, nó lớn hơn con những mấy tuổi, tư tưởng chín chắn hơn, nó không nên gạ gẫm con làm việc đó. Sau cùng cũng không sử dụng biện pháp an toàn, để con mang thai, lúc con đau khổ, nó ở đâu? Bao nhiêu đắng cay con chịu, chả lẽ lại thôi?”

Tô Uyển giận không để đâu hết, con gái mình sảy thai, thời gian qua đi năm năm, bà mới biết. Đứa con gái dại dột của bà không hề hé lấy một tiếng.

“Mẹ, chuyên này không thể chỉ trách anh ấy, một bàn tay không vỗ lên tiếng, tình cảm không thể đè nén, mang thai là ngoài ý muốn..”

May mà năm xưa không bị phát hiện, bằng không bị kỷ luật là không tránh khỏi. Lúc có thai được một tháng, cô cảm thấy cơ thể là lạ, lúc ấy nôn mửa liên miên, hằng ngày vẫn phải tập luyện. Cô sợ có chuyện, bèn xin nghỉ phép lén lút đi khám, biết mình có thai, khoảnh khắc ấy nửa mừng nửa hoang mang. Mừng vì cốt nhục trong bụng cô là kết tinh tình yêu giữa họ, hoang mang vì chưa cưới đã mang bầu, cô còn đang đi học, phải làm sao?

Lúc ấy, cô không nỡ bỏ đứa con của cả hai. Cô tin anh chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm, dù anh có không muốn, cô cũng đủ khả năng sinh đứa bé. Cùng lắm dạt về phía Nam, giấu Tô Uyển, sinh con.

Nếu để Tô Uyển biết con gái mình có bầu ở tuổi hai mươi, chắc sẽ tuốt xác cô.

Nhưng chưa kịp nói với anh chuyện mang thai, thì anh đã gặp chuyện rắc rối. Tình cờ nghe được chuyện anh và một nữ binh quan hệ với nhau trong hộp đêm, lòng cô nguội lạnh, họ cãi nhau một trận rất to, chiến tranh lạnh mấy ngày. Cô thực sự không chấp nhận nổi, đành nói lời chia tay, thậm chí cũng không cho anh biết việc mình mang thai.

Một người đàn ông phản bội, vì sao cô phải lưu luyến? Đấy là con của cô, không liên quan đến anh.

Cô làm đơn thôi học, xin rút khỏi chương trình tập huấn, bên trên không đồng ý, nhiều lần tìm cô làm công tác tư tưởng. Cô mang thai, bất kể anh đã cho cô một cú chí mạng, nhưng cô vẫn không nỡ bỏ đứa bé trong bụng. Mười tháng hoài thai, sau này bụng sẽ to lên, chưa cưới mà mang bầu là phạm vào quân luật, cô không còn lựa chọn nào khác. Luyện tập cường độ cao sẽ gây nguy hiểm cho đứa bé, nên thái độ cô rất cương quyết, nhất định phải ra đi.

Sau đó cấp trên phê chuẩn nghỉ phép, cho cô thời gian điều chỉnh lại bản thân, bao giờ cảm thấy ổn, lúc ấy có thể quay về đội.

Rời quân doanh, cô không về nhà, mà du lịch đến phía Nam. Tập Vị Nam từng có một dạo tìm cô, giải thích rõ ràng đầu đuôi sự việc. Thời gian đó anh cũng phát hiện ra cô đã mang thai, định nhờ đứa bé để làm lành, sau đó đứa bé cũng mất, mọi hy vọng đều tan tác.

Vì sao đứa bé lại mất?

Tập Vị Nam chỉ biết, chuyện giữa anh và Bạch Sở Khả bị người khác cố tình sắp đặt. Anh theo xuống phía Nam chưa được mấy ngày, phía quân đội đã cho người áp giải anh về. Anh bị giam lỏng tròn trĩnh một tháng, phối hợp đièu tra. Trước lúc đi, anh đã dặn cô nhớ chăm sóc bản thân, đợi anh quay về lấy cô làm vợ, làm tròn trách nhiệm với cô.

Nhưng khi anh quay lại, đứa trẻ không còn nữa. Nghe chủ nhà nói, nhà bị trộm đột nhập trong đêm, cô ngã trong lúc giằng co, lúc đưa đến bệnh viện thì đã muộn, đứa trẻ không giữ được.

Diệp Bạc Hâm cũng mất tích. Mãi đến khi tìm được cô, cô đã đính hôn với Hạ Dã Nhuận.

Anh thua, thua mất người phụ nữ của đời mình và cả hạnh phúc.

“Mang thai là ngoài ý muốn, thế con sảy thai, nó cũng không có trách nhiệm? Một người đàn ông đến con cái và và người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, thậm chí còn hy sinh cả người phụ nữ của mình, nó sống chỉ như một kẻ hèn hạ!” Tô Uyển bất bình.

“Sảy thai?” Diệp Bạc Hâm cười cay đắng, phải, lúc đó tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô sảy thai ngoài ý muốn, ngay cả anh cũng hiểu lầm như vậy. Lúc ấy vừa mất đi tình yêu, vừa mất đi đứa con, cô suy sụp, không muốn giải thích bất cứ điều gì, cô đau đớn tột cùng, chỉ muốn bỏ anh đi thật xa, anh muốn hiểu thế nào thì hiểu.

“Mẹ, con không sảy thai...” Nước mắt đè nén đã lâu, cuối cùng tuôn ra, ướt đẫm gương mặt, vì đứa trẻ chưa kịp thành hình của cô.

“Không sảy thai, thế con...” Tô Hòa sững sờ: “Con bé điên rồ này, chả lẽ con đi phá thai?”

“Không, là thai ngoài tử cung...” Diệp Bạc Hâm cắn chặt môi, người run lên bần bật, nước mắt lã chã tuôn rơi. Đó là bí mật ngoài trừ bác sĩ làm phẫu thuật ra, không một ai hay biết: “Mẹ, con không còn cách nào khác, thật sự con đã hết cách. Con rất yêu, rất yêu nó, nhưng lại không giữ được. Đứa bé còn chưa thành hình, thậm chí là trai hay gái, con cũng không biết, thế rồi đã không còn nữa...”

Lúc ấy cô mới mười chín tuổi, một thân một mình đến thành phố G, người không thân, đất không quen, chưa kể bụng mang dạ chửa. Gặp chuyện ấy, làm sao lại không sợ, và làm sao để vượt qua?

Tô Uyển không nén được xót xa, nước mắt cũng ứa ra. Bà ôm Diệp Bạc Hâm vào lòng, hai mẹ con khóc trong lặng lẽ.

“Con bé này, sao lại lớn gan đến thế? Xảy ra việc ấy cũng không nói với mẹ, chuyện gì cũng tự mình gồng gánh, nhỡ có gì bất trắc, thì phải làm sao, hả?”

Tô Uyển tuy trách móc, nhưng lòng đau tột độ.

“Mẹ, qua cả rồi, mẹ có thể đừng phản đối chúng con? Chúng con trải qua bao nhiêu trắc trở, khó khăn lắm mới quay về với nhau. Mẹ nỡ lòng nào chia cắt chúng con?” Diệp Bạc Hâm lau nước mắt, khẽ ngả vào vai bà.

Đến nước này, bà còn làm sao phản đối được? Con bé vốn không chịu nghe, có chết nó cũng nói được thành sống.

...

Hơn một tiếng sau, trời sụp tối, ngoài cửa vẫn im lìm.

Tập Vị Nam lo hai mẹ con nói rồi thành cãi vã, lòng nóng như lửa đốt, mấy lần toan ra xem. Lại sợ gây phiền phức cho cô, dù sao Tô Uyển cũng không ưa anh. Thấy anh bỗng dưng xuất hiện, Diệp Bạc Hâm không tránh khỏi ăn mắng, anh không nỡ làm cô buồn.

Đang mải suy nghĩ, thì cửa được đẩy ra, Diệp Bạc Hâm bước vào.

“Sao anh không bật đèn?” Căn phòng tối om, Diệp Bạc Hâm men theo ánh sáng ngoài ban công, thấy một bóng đen đổ dài giữa phòng khách. Cô đưa tay bật công tắc trên tường, căn phòng bỗng sáng bừng.

Chỉ một chớp mắt, một chiếc bóng loáng qua, người lao vào một vòng tay ấm áp. Trên đỉnh đầu có tiếng nói buồn buồn: “Sao lâu thế, mẹ có khó dễ em không?”

Anh không biết họ đã nói gì, cảm giác ấy không dễ chịu chút nào.

“Không.” Diệp Bạc Hâm lắc đầu, giọng sau khóc hơi khàn khàn, vừa lên tiếng là Tập Vị Nam đã phát hiện ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom