• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Ông xã tổng tài muốn tái hôn (111 Viewers)

  • Chương 204

Cố Nhã Thiển đỏ mặt, không để ý đến anh.

Cô giơ tay đẩy ngực anh: “Anh tránh ra.”

“Em tức giận à?” Lúc anh nhẹ giọng gọi Cố Nhã Thiển là “cô Nhã Thiển”, cộng thêm hơi thở nóng bỏng phả vào gò má cô, cô có một cảm giác mờ ám không thể giải thích.

Cô thấy những người xung quanh đang như có như không liếc về phía này.

Cô nghiêng người.

Cố Nhã Thiển khẽ hếch cằm lên: “Tôi tức giận gì chứ, chẳng qua nếu anh quen biết nhiều bạn bè ở New York thì anh đi tìm bọn họ đi, những nơi tôi biết chỉ có như vậy, hôm nay tôi đã dẫn anh đi hết rồi, bắt đầu từ ngày mai, nếu anh muốn đi đâu, anh tự tìm hướng dẫn viên đi.”

“Này, anh làm gì vậy?” Cố Nhã Thiển thấy động tác cúi người của anh thì bất ngờ, trừng mắt nhìn: “Tô Ngọc Kỳ…”

Anh đang quỳ một chân xuống đất, một tay nắm lấy cổ chân phải cô, hơi cúi đầu, ánh mắt không hề gợn sóng mà lộ ra sự trân trọng, anh đeo một chiếc lắc chân vào cổ chân trắng nõn của cô.

Người trong trung tâm thương mại đều xôn xao lên.

Cố Nhã Thiển đưa tay che gần như kín khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, trong khoảnh khắc khi anh buông cô ra, cô vội lùi về sau mấy bước.

Tâm trạng cô rối bời.

Cô không thể khống chế nhịp tim đập thình thịch trong ngực mình.

“Trời ạ, lãng mạn quá!”

“Người đàn ông đó thật đẹp trai, người đẹp trai thường có máu mặt, nếu có một người đàn ông đẹp trai như vậy quỳ xuống tỏ tình với tôi, tôi sẽ vui đến chết mất.”

“Người phụ nữ đó thật hạnh phúc, quá lãng mạn đi.”

Ánh mắt những người xung quanh có hâm mộ, có đố kỵ nhìn Cố Nhã Thiển, còn cô thì ngẩn người, cúi đầu nhìn chân mình.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy xếp li dài màu kem, trang điểm xinh đẹp tươi tắn, bắp chân trắng nõn thẳng tắp, chân không đeo một món trang sức nào.

Nhưng vào lúc này…

Trên mắt cá chân phải cô có một chiếc lắc kim cương màu hồng, đang phát sáng lấp lánh.

Giống như ràng buộc linh hồn cô.

Tô Ngọc Kỳ đứng lên, thân hình cao lớn gần như che cả người cô vào trong chiếc bóng của mình: “Chiếc lắc chân này coi như món quà tôi tặng em Nhã Thiển.”

“Tôi không cần quà của anh.”

Hôm nay Cố Nhã Thiển mặc một chiếc váy dài quá gối, cô cúi người xuống muốn tháo chiếc lắc ra, mặt đỏ bừng nhưng vẫn không tháo chiếc lắc ra được, ngược lại còn nghe thấy tiếng xôn xao hâm mộ, ghen tỵ của những người xung quanh.

Tô Ngọc Kỳ nhìn cô chằm chằm, đưa tay vén mái tóc dài rơi xuống gò má cô, ngước mắt lên, suy ngẫm nói: “Em không thích sao?”

“Kiểu dáng vừa cũ lại vừa thô, sao tôi thích được chứ?” Hơi thở của anh khiến cô cảm thấy ngột ngạt khó thở, lúc này nhịp tim cô không ngừng tăng nhanh, cô ngửi thấy mùi nước hoa nam nhàn nhạt trên người anh.

Anh nhìn cô, ánh mắt hơi ảm đạm, nhưng giọng điệu vẫn không thay đổi, khóe miệng nở nụ cười nhạt, như có chút mỉa mai và cô đơn: “Tôi nghĩ rằng em sẽ thích nó.”

Sống lưng Cố Nhã Thiển thẳng tắp, nhìn vào mắt anh, tim cô như thắt lại: “Tôi…”

Cô hơi luống cuống nhẹ giọng nói: “Tôi không có ý đó.”

Trong lúc Cố Nhã Thiển hoảng hốt không biết nên giải thích thế nào, Tô Ngọc Kỳ cười nhạt, xoay người đi xuống cầu thang, Cố Nhã Thiển đi sau anh, cô nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt, anh chỉ cách cô hai bước chân mà thôi.

Hơi thở trầm ổn lộ ra vẻ quyến luyến nhàn nhạt, đã không còn cảm giác cô đơn trong chớp mắt đó nữa, giống như những chuyện lúc nãy chỉ là ảo giác.

Ánh mắt Cố Nhã Thiển hơi khựng lại, cô nhìn thấy bên tai anh đã có những sợi tóc bạc, cô ngạc nhiên, anh chỉ mới ba mươi tuổi, là độ tuổi sung sức nhất, bộc lộ sức hấp dẫn vượt bậc, tại sao lại có tóc bạc chứ?

Một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng trước cổng biệt thự nhà họ Cố.

Tài xế bước xuống mở cửa xe.

Cố Nhã Thiển xuống xe, cô bước tới mấy bước thì quay đầu nhìn lại, cho dù bên ngoài đèn đường sáng trưng, nhưng trong xe ánh sáng rất mờ, bóng dáng của anh như hòa vào màn đêm dày đặc.

Cô chỉ nhìn thấy đường nét mơ hồ.

Không nhìn ra cảm xúc gì trên mặt anh.

Cố Nhã Thiển trở về phòng ngủ của mình, cô tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi lên giường, thoa kem dưỡng da, lại nhìn chiếc lắc đeo dưới chân.

Cô nhìn chằm chằm mấy giây.

Gò má từ từ nóng lên.

Cô vươn tay muốn tháo chiếc lắc xuống, nhưng cô phát hiện chiếc lắc giống như đã khóa chặt, không thể mở được, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của anh: “Chiếc lắc chân này coi như món quà tôi tặng em Nhã Thiển.”

“Tôi nghĩ rằng em sẽ thích nó.”

Cố Nhã Thiển rũ mắt xuống.

Thật ra…

Chiếc lắc này cũng không xấu…

*

Buổi tối Cố Nhã Thiển mơ thấy hình như có người đang gọi tên cô, cô mơ thấy anh trai, Tống Hân, Lee… và Tô Ngọc Kỳ.

Anh hỏi cô tại sao phải quên anh.

Năm giờ sáng Cố Nhã Thiển đã thức dậy, cô không ngủ được nữa nên thay đồ ra ngoài chạy bộ, đến bảy giờ thì trở về tắm rửa, dưới lầu người giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng.

Cố Giác và Tống Hân cũng dậy rồi.

Cô đi xuống lầu, Cố Giác đang vịn cầu thang chậm rãi đi xuống, Cố Nhã Thiển bước tới khoác tay Cố Giác dìu anh: “Anh cả… anh đi chậm thôi.”

Tống Hân cũng đi ra khỏi phòng ngủ, đi phía sau họ, trên mặt vẫn còn hơi ửng hồng: “Anh ấy không phải thủy tinh, Nhã Thiển, em không cần dìu anh ấy.”

Người đàn ông này mới sáng sớm thức dậy đã giày vò cô, giờ hai chân cô đều mềm nhũn đây này.

Cố Nhã Thiển mỉm cười: “Vậy được, chị dâu, chị tới dìu anh ấy vậy.”

Cô nói xong thì buông tay ra, đặt một tay khác của Cố Giác lên tay vịn cầu thang, nghiêng người nhìn Tống Hân đang đứng trên tầng hai, Tống Hân liếc mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Ai muốn dìu anh chứ.”

Nhưng mấy giây sau, cô vẫn đi đến bên cạnh Cố Giác, dìu anh.

Cố Nhã Thiển sớm đã quen với những cãi vã thường ngày của họ, anh cô rất bao dung với Tống Hân, nói đúng hơn là cưng chiều.

Cố Nhã Thiển không nhớ những chuyện lúc trước, chuyện liên quan đến anh cả và Tống Hân là cô nghe từ anh hai và anh ba kể lại, Tống Hân được Cố Giác mang về từ cô nhi viện khi anh ấy mười lăm, còn chị ấy thì mới sáu tuổi.

Chị ấy được nhà họ Cố nuôi từ nhỏ.

Có thể Cố Giác chứng kiến quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn của Tống Hân, từ nhỏ cô ấy đã được anh nâng niu, yêu thương, cho đến tận bây giờ, cho dù lúc đầu khi hai người kết hôn, ông cụ Cố cũng chấn kinh.

Vì dù gì Tống Hân cũng có xuất thân kém hơn.

Xuất thân từ cô nhi viện, lại được cậu cả nhà họ Cố đưa về.

Nhưng Cố Giác đã nói cưới, không ai có thể ngăn cản được.

Ông hai nhà họ Cố cũng buồn bực đồng ý, ông không thể không đồng ý, tính cách của Cố Giác trông có vẻ dịu dàng, nhưng thực chất không phải vậy.

Lúc đó vì ông hai nhà họ Cố không đồng ý, Cố Giác đã nhân danh công ty bản thân tự thành lập, ra sức chiếm đoạt một số sản nghiệp thuộc về nhà họ Cố, và dùng cách này để ép, cũng như thể hiện sự phản kháng, khiến ông cụ Cố tức đến mức suýt ngất xỉu.

Mấy năm qua, Cố Giác kế thừa toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Cố, thêm vào đó, Tống Hân cũng được nhà họ Cố nuôi từ nhỏ đến lớn, do đó mối quan hệ với ông cụ Cố mới dần dịu lại.

Nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện này, ông cụ đều sầm mặt.

Thật ra Cố Nhã Thiển cũng hơi sợ người ông ngoại này.

Trong hai năm qua, mỗi dịp Tết đến, anh cả đều đưa cô về nước, mỗi lần gặp ông cụ, Cố Nhã Thiển đều không có nhiều cảm giác thân thiết, vẻ mặt ông cụ khi nhìn cô rất nghiêm túc.

Còn bà cụ Cố thì thân thiện hơn một chút, có điều thỉnh thoảng vẫn thở dài.

Cho dù nhà họ Cố là nhà cô.

Nhưng Cố Nhã Thiển cảm thấy hình như mình không hiểu rõ lắm.

Cô đã mất đi ký ức, anh cả nói cô bị tai nạn xe.

Anh hai và anh ba cũng nói cô đừng quá quan tâm đến chuyện lúc trước, việc quan trọng bây giờ là người nhà bọn họ được ở bên nhau.

Cô cũng không phải người vô tâm.

Chỉ là không biết nên nhắc như thế nào.

Cô không biết ba Dạ Lê là ai.

Cũng không biết tại sao ông bà ngoại lại lạnh lùng với mình.

Những chuyện này vốn dĩ thuộc về ký ức của cô, nhưng giờ nó đã trống rỗng.

Hai năm nay, cô cô gắng muốn bản thân vui vẻ, cô là cô tư nhà họ Cố, là cục cưng duy nhất của nhà họ Cố, muốn thứ gì có thứ đó.

Nhưng giờ cô chỉ muốn nhớ xem rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom