Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-42
Chương 42: Em uyên
Cố Uyên không biết phải trả lời chị Từ thế nào, chỉ cười nhẹ gật đầu.
Trên lầu truyền đến âm thanh, Tô Ngọc Kỳ bước xuống.
Chị Từ kinh hô một tiếng: “Cậu ba, cậu không sao chứ?”
Cố Uyên nhìn Tô Ngọc Kỳ. Trên trán người đàn ông in hằn một vết đỏ, giọt máu đỏ thắm không ngừng chảy ra, khiên ngũ quan bất phàm của anh ta trở nên mơ hồ, chị Từ lập tức bước đến, mắt chứa đầy lo âu.
Cố Uyên nhìn ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông thì co rúm người lại một chút.
Người đàn ông dường như không cảm thấy có vết thương trên trán, nói với chị Từ: “Tôi không sao.”
Ông cụ Tô từ lầu bước xuống, đứng trên bậc thang đầu: “Cút cho ta, lăn được bao xa thì lăn đi.”
Bà cụ Tô vội vàng bước xuống từ phía sau, vỗ lưng ông cụ Tô: “Được rồi, không cần giận, ông giận như thế cũng không có gì dùng.” Bà cụ Tô nhìn Tô Ngọc Kỳ: “Ngọc Kỳ, còn không nhanh nhận sai với ông nội con.”
Khóe môi người đàn ông nhếch lên ý cười, ánh mắt lướt qua mặt Cố Uyên nói: “con không sai, ông bà ép con cưới người phụ nữ mình không yêu, con cũng cưới theo sự sắp xếp của hai người rồi, giờ chẳng lẽ con phải ra vẻ lừa dối mà yêu cô ta sao? Nếu ông bà đã biết thì con cũng không gạt nữa, người phụ nữ này, còn nhìn là thấy buồn nôn rồi. Ông bà nội nếu đánh con có thể trút giận thì đánh đi.”
Cố Uyên vì lời anh ta nói mà mặt mày trắng bệch lại.
Không có người phụ nữ nào có thể đối mặt được lời mặn lời nhạt từ ông chồng mình còn có thể giữ bình tĩnh, giờ phút này trong lòng Cố Uyên trào dâng sóng gợn, cảm giác tủi thân, bất đắc dĩ đều đến, nhưng mặt ngoài vẫn giữ nguyên bình tĩnh.
Chính cô đều tự thấy bội phục chính mình.
Cố Uyên không phải là không cảm nhận được, ánh mắt anh như dao sắc đang nhìn cô.
Trong đấy chứa đầy sự chán ghét.
Ông cụ Tô tức giận đến không nhịn được, râu tóc bạc phơ run lẩy bẩy, ông giơ cao gậy rồi giội rầm xuống, chị Từ vội vàng can ngăn, cùng bà cụ Tô khuyên ông.
bà cụ Tô nhìn Cố Uyên: “Thanh Vũ à, còn và Ngọc Kỳ về trước đi, giúp Ngọc Kỳ băng bó vết thương, lời Ngọc Kỳ nói là vô tâm, con đừng để tâm làm gì.”
Cố Uyên cười nhẹ nhàng: “bà nội, con biết mà.”
Mưa rơi như trút nước!
Vì cái trán Tô Ngọc Kỳ bị thương, tài xế nhà họ Tô chuẩn bị đưa họ đi, nhưng lúc ra khỏi phòng, Tô Ngọc Kỳ trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, dùng sức nhét cô vào trong xe.
Sau đó thì trực tiếp ngồi vào xe, phóng thẳng đi.
Mưa rơi trong cái mùa này luôn luôn kèm theo tiếng sấm chớp lóe.
Một màn đen tối thẳm cũng vì một ánh chớp mà chiếu sáng chiếc xe, Cố Uyên nhìn vết thương trên trán người đàn ông, vết thương sâu hắm, máu không ngừng chảy, chảy xuống trên chiếc áo sơ mi màu xám bạc.
Cố Uyên hoảng hốt nhớ đến.
Trong buổi tiệc mừng thọ của ông cụ Tô, người đàn ông này đã đến nhà họ Lưu, cũng là cái trán bị thương...
Cô có thể hiểu được, cưới một người con gái mà mình không yêu thì khó chịu biết nhường nào...
Hai tay Tô Ngọc Kỳ nắm chặt vô lăng, dù sắc mặt bình tĩnh nhưng trên bàn tay nổi đầy gân xanh đã bán đứng cảm xúc của anh, anh đạp mạnh chân ga.
Cố Uyên hơi không chịu được tốc độ nhanh thế này.
“Ngài Tô này, ngài tô có thể chậm chút được hay không?”
Hai tay cô nắm chặt thành ghế, hơi sợ hãi nhìn ngoài cửa sổ, giọt mưa rơi lốp bốp trên cửa xe, sấm xét vang dội bên ngoài chiếu sáng cửa sổ.
Cô bỗng nhiên trừng to mắt.
Đây...đây không phải là đường về biệt thự...
Tô Ngọc Kỳ muốn đưa cô đi đâu?
“Ngài tô, Ngài Tô...chúng ta đang đi đâu? Không quay về biệt thự sao?” Cố Uyên hỏi liền vài tiếng, người ta lại không trả lời cô, lòng cô đầy bất an: “Ngài Tô, hôm nay lúc chiều bà nội gọi điện thoại cho, tôi mới biết mà xem tin trên báo, tôi không có nói cho bà nội...”
Cố Uyên muốn giải thích, cô biết người này đang hiểu lầm cô, cho là cô đem chuyện này nói cho bà nội, sau đó khiến bà nội xem tin tức...
Người đàn ông lạnh giọng phát ra tiếng: “Lưu Thanh Vũ, cô thấy tôi sẽ tin cô sao?”
Tôi thật sự không nói cho bà nội mà...là bà nội xem được tin...nếu anh đã không muốn bị phát hiện, dựa vào bản lãnh của anh thì sao lại để lộ chuyện này chứ.” Cố Uyên nhìn anh: “với bản lãnh của anh, nếu không có sự đồng ý của anh, sao truyền thông dám đưa tin chuyện này!”
Tô Ngọc Kỳ dừng xe lại, từ trong ngăn xe lấy ra khăn tay xoa vết thương trên trán, tựa hộ không cảm thấy đau đơn, khuôn mặt khôi ngô đẹp đẽ không có biểu lộ gì.
“Ý của cô là, tôi cố ý tìm truyền thông để làm vậy?”
Tnl đang nói chuyện thì xoay người nhìn Cố Uyên, giọng khàn đặc.
Cố Uyên thấy xe đã ngừng thì muốn mở cửa xe, nhưng anh đã khóa trái, cô nhìn thẳng vào mắt Tô Ngọc Kỳ: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Tô Ngọc Kỳ chuyển ghế ngồi nằm ngang, Cố Uyên còn chưa kịp phản ứng lại thì người đàn ông đã đến bên người cô, mạnh mẽ đè ép cô trong khoản không gian chật hẹp này.
“Lưu Thanh Vũ, hôm này tình nhân cũ của cô đến tìm tôi...”giọng khàn của người đàn ông lộ rõ sự âm độc.
Còn Cố Uyên thì run lên, cô quay mặt đi:” tôi không biết anh đang nói gì?”
“Còn giả vờ, tôi thật đúng là không biết đấy, em Uyên, đúng là kiểu xưng hô thân thiết mà.” Anh cười lạnh nhìn cô.
Cố Uyên cắn môi, cô và Hạ Cường Nam trong sạch, chuyện trước kia sớm đã tan thành mây khói, quan hệ của cô và Hạ Cường Nam bây giờ chỉ là quan hệ bình thường không hơn kém.
Nhưng Cố Uyên lại thấy hoảng loạn, cô không biết người đàn ông này đã biết được điều gì rồi?
Hạ Cường Nam sao lại đến tìm Tô Ngọc Kỳ, anh đã nói gì với Tô Ngọc Kỳ?
Tô Ngọc Kỳ vươn tay bóp chặt cằm cô, ngoặc mặt cô về phía anh: “cô không biết tôi nói gì? Đúng là mắc cười, có điều bất quá chỉ là một đứa con nuôi không có danh gì của nhà họ Hạ, lại làm cô khao khát đến vậy, Hạ Cường Nam gọi cô là gì á nhỉ...Em Uyên....xưng hô thật thân thiện...cô còn dám lừa tôi nói là lần đầu gặp mặt, đồ đĩ thỏa, trước đây không biết đã ngủ bao nhiêu lần với hắn ta rồi.”
Nói rồi Tô Ngọc Kỳ bóp cổ Cố Uyên, dùng sức rất mạnh.
Cố Uyên thở dốc không thể cục cựa chỉ có thể dùng sức lắc đầu.
Lúc cô sắp không thể hít thở được thì anh buông lỏng ra, Cố Uyên há mồm thở hào hển.
Cô đúng là không nghĩ đến, Hạ Cường Nam lại đến tìm Tô Ngọc Kỳ.
Em Uyên.
Uyên.
Giọng nói cô khàn khàn mà khô khốc, ngăn lại sự chấn kinh trong lòng: “Tôi cùng anh ta không có quan hệ gì, thật sự không có quan hệ gì...không có...”
“Tiện nhân, còn dám gạt tôi! đội danh hiệu mợ Tô lên đầu lại đi quyến rũ người đàn ông khác, xem ra chỉ trách tôi không thỏa mãn được cô. Lưu Thanh Vũ, đây là do cô tự tìm.”
Nói xong thì vươn tay xé nát áo cô.
Quần jean thì tuột đến xuống hông, Cố Uyên giãy giụa sợ hãi nhìn anh: “Anh buông tôi ra, Tô Ngọc Kỳ, anh buông...tôi thật sự không có quan hệ gì đến anh ta mà.”
Đêm đã khuya.
Thêm đó, đây là nơi ngoại thành...
Ít người đi ngang qua.
Đọc trên app mê tình truyện thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Cố Uyên không biết phải trả lời chị Từ thế nào, chỉ cười nhẹ gật đầu.
Trên lầu truyền đến âm thanh, Tô Ngọc Kỳ bước xuống.
Chị Từ kinh hô một tiếng: “Cậu ba, cậu không sao chứ?”
Cố Uyên nhìn Tô Ngọc Kỳ. Trên trán người đàn ông in hằn một vết đỏ, giọt máu đỏ thắm không ngừng chảy ra, khiên ngũ quan bất phàm của anh ta trở nên mơ hồ, chị Từ lập tức bước đến, mắt chứa đầy lo âu.
Cố Uyên nhìn ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông thì co rúm người lại một chút.
Người đàn ông dường như không cảm thấy có vết thương trên trán, nói với chị Từ: “Tôi không sao.”
Ông cụ Tô từ lầu bước xuống, đứng trên bậc thang đầu: “Cút cho ta, lăn được bao xa thì lăn đi.”
Bà cụ Tô vội vàng bước xuống từ phía sau, vỗ lưng ông cụ Tô: “Được rồi, không cần giận, ông giận như thế cũng không có gì dùng.” Bà cụ Tô nhìn Tô Ngọc Kỳ: “Ngọc Kỳ, còn không nhanh nhận sai với ông nội con.”
Khóe môi người đàn ông nhếch lên ý cười, ánh mắt lướt qua mặt Cố Uyên nói: “con không sai, ông bà ép con cưới người phụ nữ mình không yêu, con cũng cưới theo sự sắp xếp của hai người rồi, giờ chẳng lẽ con phải ra vẻ lừa dối mà yêu cô ta sao? Nếu ông bà đã biết thì con cũng không gạt nữa, người phụ nữ này, còn nhìn là thấy buồn nôn rồi. Ông bà nội nếu đánh con có thể trút giận thì đánh đi.”
Cố Uyên vì lời anh ta nói mà mặt mày trắng bệch lại.
Không có người phụ nữ nào có thể đối mặt được lời mặn lời nhạt từ ông chồng mình còn có thể giữ bình tĩnh, giờ phút này trong lòng Cố Uyên trào dâng sóng gợn, cảm giác tủi thân, bất đắc dĩ đều đến, nhưng mặt ngoài vẫn giữ nguyên bình tĩnh.
Chính cô đều tự thấy bội phục chính mình.
Cố Uyên không phải là không cảm nhận được, ánh mắt anh như dao sắc đang nhìn cô.
Trong đấy chứa đầy sự chán ghét.
Ông cụ Tô tức giận đến không nhịn được, râu tóc bạc phơ run lẩy bẩy, ông giơ cao gậy rồi giội rầm xuống, chị Từ vội vàng can ngăn, cùng bà cụ Tô khuyên ông.
bà cụ Tô nhìn Cố Uyên: “Thanh Vũ à, còn và Ngọc Kỳ về trước đi, giúp Ngọc Kỳ băng bó vết thương, lời Ngọc Kỳ nói là vô tâm, con đừng để tâm làm gì.”
Cố Uyên cười nhẹ nhàng: “bà nội, con biết mà.”
Mưa rơi như trút nước!
Vì cái trán Tô Ngọc Kỳ bị thương, tài xế nhà họ Tô chuẩn bị đưa họ đi, nhưng lúc ra khỏi phòng, Tô Ngọc Kỳ trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, dùng sức nhét cô vào trong xe.
Sau đó thì trực tiếp ngồi vào xe, phóng thẳng đi.
Mưa rơi trong cái mùa này luôn luôn kèm theo tiếng sấm chớp lóe.
Một màn đen tối thẳm cũng vì một ánh chớp mà chiếu sáng chiếc xe, Cố Uyên nhìn vết thương trên trán người đàn ông, vết thương sâu hắm, máu không ngừng chảy, chảy xuống trên chiếc áo sơ mi màu xám bạc.
Cố Uyên hoảng hốt nhớ đến.
Trong buổi tiệc mừng thọ của ông cụ Tô, người đàn ông này đã đến nhà họ Lưu, cũng là cái trán bị thương...
Cô có thể hiểu được, cưới một người con gái mà mình không yêu thì khó chịu biết nhường nào...
Hai tay Tô Ngọc Kỳ nắm chặt vô lăng, dù sắc mặt bình tĩnh nhưng trên bàn tay nổi đầy gân xanh đã bán đứng cảm xúc của anh, anh đạp mạnh chân ga.
Cố Uyên hơi không chịu được tốc độ nhanh thế này.
“Ngài Tô này, ngài tô có thể chậm chút được hay không?”
Hai tay cô nắm chặt thành ghế, hơi sợ hãi nhìn ngoài cửa sổ, giọt mưa rơi lốp bốp trên cửa xe, sấm xét vang dội bên ngoài chiếu sáng cửa sổ.
Cô bỗng nhiên trừng to mắt.
Đây...đây không phải là đường về biệt thự...
Tô Ngọc Kỳ muốn đưa cô đi đâu?
“Ngài tô, Ngài Tô...chúng ta đang đi đâu? Không quay về biệt thự sao?” Cố Uyên hỏi liền vài tiếng, người ta lại không trả lời cô, lòng cô đầy bất an: “Ngài Tô, hôm nay lúc chiều bà nội gọi điện thoại cho, tôi mới biết mà xem tin trên báo, tôi không có nói cho bà nội...”
Cố Uyên muốn giải thích, cô biết người này đang hiểu lầm cô, cho là cô đem chuyện này nói cho bà nội, sau đó khiến bà nội xem tin tức...
Người đàn ông lạnh giọng phát ra tiếng: “Lưu Thanh Vũ, cô thấy tôi sẽ tin cô sao?”
Tôi thật sự không nói cho bà nội mà...là bà nội xem được tin...nếu anh đã không muốn bị phát hiện, dựa vào bản lãnh của anh thì sao lại để lộ chuyện này chứ.” Cố Uyên nhìn anh: “với bản lãnh của anh, nếu không có sự đồng ý của anh, sao truyền thông dám đưa tin chuyện này!”
Tô Ngọc Kỳ dừng xe lại, từ trong ngăn xe lấy ra khăn tay xoa vết thương trên trán, tựa hộ không cảm thấy đau đơn, khuôn mặt khôi ngô đẹp đẽ không có biểu lộ gì.
“Ý của cô là, tôi cố ý tìm truyền thông để làm vậy?”
Tnl đang nói chuyện thì xoay người nhìn Cố Uyên, giọng khàn đặc.
Cố Uyên thấy xe đã ngừng thì muốn mở cửa xe, nhưng anh đã khóa trái, cô nhìn thẳng vào mắt Tô Ngọc Kỳ: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Tô Ngọc Kỳ chuyển ghế ngồi nằm ngang, Cố Uyên còn chưa kịp phản ứng lại thì người đàn ông đã đến bên người cô, mạnh mẽ đè ép cô trong khoản không gian chật hẹp này.
“Lưu Thanh Vũ, hôm này tình nhân cũ của cô đến tìm tôi...”giọng khàn của người đàn ông lộ rõ sự âm độc.
Còn Cố Uyên thì run lên, cô quay mặt đi:” tôi không biết anh đang nói gì?”
“Còn giả vờ, tôi thật đúng là không biết đấy, em Uyên, đúng là kiểu xưng hô thân thiết mà.” Anh cười lạnh nhìn cô.
Cố Uyên cắn môi, cô và Hạ Cường Nam trong sạch, chuyện trước kia sớm đã tan thành mây khói, quan hệ của cô và Hạ Cường Nam bây giờ chỉ là quan hệ bình thường không hơn kém.
Nhưng Cố Uyên lại thấy hoảng loạn, cô không biết người đàn ông này đã biết được điều gì rồi?
Hạ Cường Nam sao lại đến tìm Tô Ngọc Kỳ, anh đã nói gì với Tô Ngọc Kỳ?
Tô Ngọc Kỳ vươn tay bóp chặt cằm cô, ngoặc mặt cô về phía anh: “cô không biết tôi nói gì? Đúng là mắc cười, có điều bất quá chỉ là một đứa con nuôi không có danh gì của nhà họ Hạ, lại làm cô khao khát đến vậy, Hạ Cường Nam gọi cô là gì á nhỉ...Em Uyên....xưng hô thật thân thiện...cô còn dám lừa tôi nói là lần đầu gặp mặt, đồ đĩ thỏa, trước đây không biết đã ngủ bao nhiêu lần với hắn ta rồi.”
Nói rồi Tô Ngọc Kỳ bóp cổ Cố Uyên, dùng sức rất mạnh.
Cố Uyên thở dốc không thể cục cựa chỉ có thể dùng sức lắc đầu.
Lúc cô sắp không thể hít thở được thì anh buông lỏng ra, Cố Uyên há mồm thở hào hển.
Cô đúng là không nghĩ đến, Hạ Cường Nam lại đến tìm Tô Ngọc Kỳ.
Em Uyên.
Uyên.
Giọng nói cô khàn khàn mà khô khốc, ngăn lại sự chấn kinh trong lòng: “Tôi cùng anh ta không có quan hệ gì, thật sự không có quan hệ gì...không có...”
“Tiện nhân, còn dám gạt tôi! đội danh hiệu mợ Tô lên đầu lại đi quyến rũ người đàn ông khác, xem ra chỉ trách tôi không thỏa mãn được cô. Lưu Thanh Vũ, đây là do cô tự tìm.”
Nói xong thì vươn tay xé nát áo cô.
Quần jean thì tuột đến xuống hông, Cố Uyên giãy giụa sợ hãi nhìn anh: “Anh buông tôi ra, Tô Ngọc Kỳ, anh buông...tôi thật sự không có quan hệ gì đến anh ta mà.”
Đêm đã khuya.
Thêm đó, đây là nơi ngoại thành...
Ít người đi ngang qua.
Đọc trên app mê tình truyện thêm nhiều nội dung hấp dẫn!