Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-40
Chương 40: Tơ lòng còn vương
Cố Uyên nghe vậy lập tức cảm thấy không đúng.
Sao đột nhiên bà Tô lại hỏi chuyện này.
"Bà nội, không phải như thế.... Gần đây công việc của Ngọc Kỳ rất bận..."
"Thanh Vũ à, đã tới lúc này rồi con còn nói giúp cái thằng hư đốn ấy.... Thanh Vũ, bà phải nói sao với con mới tốt đây! Con thật là đứa trẻ ngốc nghếch...!"
Cố Uyên nắm chặt ống nghe, trong lòng lo sợ, "Bà nội, sao vậy ạ...."
Bà Tô giận tới mức mắc bệnh tim tới nơi rồi.
Bà vốn tưởng cháu trai và cháu dâu của mình hạnh phúc mĩ mãn, nào ngờ được, tất cả đều là giả dói...
Cố Uyên không nghe được giọng nói từ đầu dây bên kia của bà Tô, trong lòng cô lo lắng không yên, vừa muốn mở miệng nói gì đó thì thanh âm uy nghiêm của ông Tô đã truyền tới, "Thanh Vũ, con tới nhà họ Tô một chuyến! Ông nội có lời muốn nói với con!"
Lúc Cố Uyên bước vào nhà họ Tô, lập tức nhận thấy bầu không khí không ổn.
Chị Từ đứng trước cửa, đưa cho cô một đôi dép lê. Cố Uyên thấp thỏm hỏi, "Chị Từ, sao thế... Ông bà nội...."
Chị Từ lắc đầu, nói, "Mợ chủ, có phải mợ vẫn luôn giấu diếm ông bà chuyện gì đó liên quan tới cậu chủ không? Sáng hôm nay, bà chủ đọc báo ngày... Sau đó thì..."
Chị Từ còn chưa dứt lời.
Từ trong phòng khách truyền đến giọng nói của bà Tô, "Từ à, là Thanh Vũ tới phải không?"
Chị Từ đáp lại, "Bà chủ, mợ ba tới rồi ạ."
Cố Uyên đổi dép bước vào phòng khách. Trong phòng khách, ông Tô và bà Tô đang ngồi trên sofa, không còn hình ảnh vui vẻ như ngày thường nữa, vẻ mặt ông Tô vô cùng nghiêm túc. Lúc Cố Uyên đi tới, nhìn thấy trên bàn trà có mấy tờ báo.
Cô chỉ vô tình liếc qua một cái.
Lập tức nhìn thấy tiêu đề nổi bật mà chói mắt trên mặt báo.
‘Cậu ba nhà họ Tô thân thiết ở cùng hoa đán đang nổi. Mợ chủ Tô có tiếng mà không có miếng, đã sắp nhường ngôi!’
Cố Uyên nheo mắt lại.
Trong lòng cô lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhìn vẻ mặt bà Tô, đi tới bên cạnh bà, "Bà nội...." Sau đó nhìn ông Tô, "Ông nội..."
Bà Tô thở dài, dùng tay xoa bóp ấn đường, "Thanh Vũ à, con nói thật với bà, có phải Ngọc Kỳ vẫn luôn liên hệ với cái cô Tống Ánh San này... Có phải nó rất ít khi về chỗ con không."
Cố Uyên từ từ rũ mi.
Cô thật sự không biết nên trả lời thế nào....
Nếu nhiều lời, sợ người đàn ông này lại tìm cô gây chuyện....
Nhưng chuyện rõ ràng đã bị ông Tô bà Tô phát hiện ra rồi, cô chẳng còn cách nào để giấu diếm, môi khẽ nở nụ cười trào phúng, chồng cô tối ngày ở bên người phụ nữ khác, mà cô còn phải bao che cho anh ta..."
Cô ngồi bên cạnh bà Tô, nhìn ánh mắt mà khó khăn mở miệng.
Ông Tô nhìn cô, còn tưởng cô vẫn muốn giúp Tô Ngọc Kỳ giấu diếm, giận dữ ghì cây quải trượng, "Thanh Vũ, con nói với ông, có tủi thân gì, ông nội đứng ra giúp con!"
Cố Uyên nói, "Ông nội, con... con không có gì tủi thân.... Tình cảm mà, loại tình cảm này phải từ từ vun vén, không thể gấp gáp trong thời gian ngắn. Con và Ngọc Kỳ.... Dù sao lúc trước cũng không quen biết.... Anh ấy không thích con cũng là bình thường...."
Sau khi nói xong Cố Uyên còn mỉm cười một chút.
"Nói linh tinh!" Ông Tô không vui, "Nhà họ Tô chúng ta là gia đình có tiếng tăm, không cho phép loại phụ nữ kia bước vào nhà chúng ta...." Ông dặn dò quản gia, "Cậu đi tìm tên hỗn láo kia đến cho tôi. Nếu nó không chịu tới, dù phải trói cũng trói về cho tôi!"
Căn dặn quản gia xong, ông Tô nhìn Cố Uyên đang cúi đầu, dáng vẻ đạm nhiên, ông càng cảm thấy có lỗi với cô. Chuyện hôn nhân này là một tay ông thúc đẩy, Lưu Thanh Vũ là cháu dâu mà ông chọn. Chẳng ngờ được, thằng nhóc hư đốn kia lại lừa gạt mọi người như thế, lén lút qua lại với Tống Ánh San.
Lần này đã lên cả mặt báo rồi.
Tuy ông đã lập tức sai người liên hệ với mấy tòa soạn báo để chặn lại, nhưng vẫn có không ít báo chí trôi dạt ra ngoài, bây giờ đã lên tới trên mạng.
Ông Tô an ủi Cố Uyên vài câu sau đó sầm mặt lên phòng sách trên lầu, sai người xử lý chuyện trên mạng. Dù sao nhà họ Tô danh tiếng tiếng vang xa, xuất hiện loại chuyện thế này thì mặt mũi vứt đi đâu!
"Thanh Vũ, là nhà họ Tô chúng ta có lỗi với con. Con yên tâm, bà đứng về phía con, bà sẽ không để con tủi thân đâu." Bà Tô nắm chặt bàn tay Cố Uyên.
Bà luôn cảm thấy "Lưu Thanh Vũ" là một đứa nhỏ tốt.
Lại thêm chuyện xảy ra ngày hôm nay
Thấy Ngọc Kỳ ở bên người phụ nữ khác, Cố Uyên vẫn không hề khóc lóc kể lể mà nói năng đầu đuôi rõ ràng, cũng không oán hận điều gì. Cô gái thế này, biết điều, xinh đẹp thông minh, người như vậy mới có thể giúp đỡ Tô Ngọc Kỳ.
Trải qua chuyện hôm nay, bà Tô càng thêm vừa lòng với "Lưu Thanh Vũ".
Thế này mới là cháu dâu mà bà muốn.
Cởi mở phóng khoáng.
"Thanh Vũ à, sau nếu còn xảy ra chuyện thế này, con không cần giấu diếm cho thằng nhóc hư hỏng kia, cứ nói cho bà nội, bà nội giúp con đòi lại công bằng. Nó không về à? Con và nó chuyển về nhà đi. Bà xem nó còn dám ngủ lang nữa hay không."
Cố Uyên vội vàng lắc đầu, đêm nào cũng phải nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ?
Trời ạ, tha cho cô đi.
Không biết người đàn ông này sẽ hành hạ nhục nhã cô thế nào nữa. Điều Cố Uyên mong muốn duy nhất lúc này là nhanh chóng kết thúc một năm khổ ải. Cô từng có mong tưởng xa vời với anh ta, nhưng cũng chỉ là mong tưởng xa vời mà thôi.
Cô biết, người đàn ông này và cô khác biệt như mây trời với bùn đất.
Cô chỉ muốn một năm sau ly hôn, cô tới thành phố Lệ Châu, sẽ không quay lại nữa.
Cố Uyên nói, "Bà nội, con cảm thấy đừng ép Ngọc Kỳ quá. Nên cho đôi bên một chút không gian. Cảm tình của Ngọc Kỳ với cô Tống kia chắc cũng không phải ngày một ngày hai có thể cắt đứt..." Cố Uyên nói xong, nhìn ánh mắt bà Tô. Bà Tô là người thông minh khôn khéo thế nào chứ, Cố Uyên sợ bị bà Tô nhìn ra việc mình một lòng nói giúp anh ta là vì muốn rời đi, vì không dám ôm bất cứ cảm tình gì với anh ta. Cô vội vàng chữa lời, "Con tin tưởng Ngọc Kỳ, con sợ anh ấy oán con..."
"Thanh Vũ... Cái cô Tống Ánh San gì kia.... không phải loại con gái tốt đẹp gì.... con phải đề phòng cô ta cẩn thận.... Bà biết con là người đơn giản.... Nhưng mà loại con gái này, nhất định phải đề phòng cẩn thận." Bà Tô nói, "Thanh Vũ, con yên tâm, chỉ cần ông bà còn sống một ngày thì sẽ không để con thiệt thòi. Đợi thằng nhóc hư đốn kia tới, bà nhất định bắt nó đối xử với con tử tế."
Cố Uyên rất muốn nói không cần.
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Nhưng mà cô sợ mình nói ra khiến bà Tô không vui.
Cô đành không đáp lại, chỉ im lặng cúi đầu.
Mà Cố Uyên không ngờ được là vì nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô, khiến bà Tô cảm thấy nhất định phải nhanh chóng xử lý xong chuyện này.
Mặt mũi nhà họ Tô không thể mất đi dù chỉ một chút, bà cũng không thể nhìn đứa con gái tên là Tống Ánh San kia mưu tính bên người Ngọc Kỳ.
Bà Tô cũng rất sốt ruột.
Đứa nhỏ Lưu Thanh Vũ tốt thế này, mà Ngọc Kỳ lại bị Tống Ánh San kia quyến rũ.
Nhưng tính cách của đứa cháu mình thế nào bà còn không biết rõ sao?
Cứng đầu muốn chết.
Ba năm nay, Ngọc Kỳ đã nhiều lần dẫn đứa con gái Tống Ánh San kia tới nhà họ Tô đều bị bà từ chối, giờ kết hôn rồi, cứ tưởng nó sẽ yên ổn một chút, lại không ngờ được chàng ta vẫn vấn vương tơ lòng.
Cố Uyên nghe vậy lập tức cảm thấy không đúng.
Sao đột nhiên bà Tô lại hỏi chuyện này.
"Bà nội, không phải như thế.... Gần đây công việc của Ngọc Kỳ rất bận..."
"Thanh Vũ à, đã tới lúc này rồi con còn nói giúp cái thằng hư đốn ấy.... Thanh Vũ, bà phải nói sao với con mới tốt đây! Con thật là đứa trẻ ngốc nghếch...!"
Cố Uyên nắm chặt ống nghe, trong lòng lo sợ, "Bà nội, sao vậy ạ...."
Bà Tô giận tới mức mắc bệnh tim tới nơi rồi.
Bà vốn tưởng cháu trai và cháu dâu của mình hạnh phúc mĩ mãn, nào ngờ được, tất cả đều là giả dói...
Cố Uyên không nghe được giọng nói từ đầu dây bên kia của bà Tô, trong lòng cô lo lắng không yên, vừa muốn mở miệng nói gì đó thì thanh âm uy nghiêm của ông Tô đã truyền tới, "Thanh Vũ, con tới nhà họ Tô một chuyến! Ông nội có lời muốn nói với con!"
Lúc Cố Uyên bước vào nhà họ Tô, lập tức nhận thấy bầu không khí không ổn.
Chị Từ đứng trước cửa, đưa cho cô một đôi dép lê. Cố Uyên thấp thỏm hỏi, "Chị Từ, sao thế... Ông bà nội...."
Chị Từ lắc đầu, nói, "Mợ chủ, có phải mợ vẫn luôn giấu diếm ông bà chuyện gì đó liên quan tới cậu chủ không? Sáng hôm nay, bà chủ đọc báo ngày... Sau đó thì..."
Chị Từ còn chưa dứt lời.
Từ trong phòng khách truyền đến giọng nói của bà Tô, "Từ à, là Thanh Vũ tới phải không?"
Chị Từ đáp lại, "Bà chủ, mợ ba tới rồi ạ."
Cố Uyên đổi dép bước vào phòng khách. Trong phòng khách, ông Tô và bà Tô đang ngồi trên sofa, không còn hình ảnh vui vẻ như ngày thường nữa, vẻ mặt ông Tô vô cùng nghiêm túc. Lúc Cố Uyên đi tới, nhìn thấy trên bàn trà có mấy tờ báo.
Cô chỉ vô tình liếc qua một cái.
Lập tức nhìn thấy tiêu đề nổi bật mà chói mắt trên mặt báo.
‘Cậu ba nhà họ Tô thân thiết ở cùng hoa đán đang nổi. Mợ chủ Tô có tiếng mà không có miếng, đã sắp nhường ngôi!’
Cố Uyên nheo mắt lại.
Trong lòng cô lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhìn vẻ mặt bà Tô, đi tới bên cạnh bà, "Bà nội...." Sau đó nhìn ông Tô, "Ông nội..."
Bà Tô thở dài, dùng tay xoa bóp ấn đường, "Thanh Vũ à, con nói thật với bà, có phải Ngọc Kỳ vẫn luôn liên hệ với cái cô Tống Ánh San này... Có phải nó rất ít khi về chỗ con không."
Cố Uyên từ từ rũ mi.
Cô thật sự không biết nên trả lời thế nào....
Nếu nhiều lời, sợ người đàn ông này lại tìm cô gây chuyện....
Nhưng chuyện rõ ràng đã bị ông Tô bà Tô phát hiện ra rồi, cô chẳng còn cách nào để giấu diếm, môi khẽ nở nụ cười trào phúng, chồng cô tối ngày ở bên người phụ nữ khác, mà cô còn phải bao che cho anh ta..."
Cô ngồi bên cạnh bà Tô, nhìn ánh mắt mà khó khăn mở miệng.
Ông Tô nhìn cô, còn tưởng cô vẫn muốn giúp Tô Ngọc Kỳ giấu diếm, giận dữ ghì cây quải trượng, "Thanh Vũ, con nói với ông, có tủi thân gì, ông nội đứng ra giúp con!"
Cố Uyên nói, "Ông nội, con... con không có gì tủi thân.... Tình cảm mà, loại tình cảm này phải từ từ vun vén, không thể gấp gáp trong thời gian ngắn. Con và Ngọc Kỳ.... Dù sao lúc trước cũng không quen biết.... Anh ấy không thích con cũng là bình thường...."
Sau khi nói xong Cố Uyên còn mỉm cười một chút.
"Nói linh tinh!" Ông Tô không vui, "Nhà họ Tô chúng ta là gia đình có tiếng tăm, không cho phép loại phụ nữ kia bước vào nhà chúng ta...." Ông dặn dò quản gia, "Cậu đi tìm tên hỗn láo kia đến cho tôi. Nếu nó không chịu tới, dù phải trói cũng trói về cho tôi!"
Căn dặn quản gia xong, ông Tô nhìn Cố Uyên đang cúi đầu, dáng vẻ đạm nhiên, ông càng cảm thấy có lỗi với cô. Chuyện hôn nhân này là một tay ông thúc đẩy, Lưu Thanh Vũ là cháu dâu mà ông chọn. Chẳng ngờ được, thằng nhóc hư đốn kia lại lừa gạt mọi người như thế, lén lút qua lại với Tống Ánh San.
Lần này đã lên cả mặt báo rồi.
Tuy ông đã lập tức sai người liên hệ với mấy tòa soạn báo để chặn lại, nhưng vẫn có không ít báo chí trôi dạt ra ngoài, bây giờ đã lên tới trên mạng.
Ông Tô an ủi Cố Uyên vài câu sau đó sầm mặt lên phòng sách trên lầu, sai người xử lý chuyện trên mạng. Dù sao nhà họ Tô danh tiếng tiếng vang xa, xuất hiện loại chuyện thế này thì mặt mũi vứt đi đâu!
"Thanh Vũ, là nhà họ Tô chúng ta có lỗi với con. Con yên tâm, bà đứng về phía con, bà sẽ không để con tủi thân đâu." Bà Tô nắm chặt bàn tay Cố Uyên.
Bà luôn cảm thấy "Lưu Thanh Vũ" là một đứa nhỏ tốt.
Lại thêm chuyện xảy ra ngày hôm nay
Thấy Ngọc Kỳ ở bên người phụ nữ khác, Cố Uyên vẫn không hề khóc lóc kể lể mà nói năng đầu đuôi rõ ràng, cũng không oán hận điều gì. Cô gái thế này, biết điều, xinh đẹp thông minh, người như vậy mới có thể giúp đỡ Tô Ngọc Kỳ.
Trải qua chuyện hôm nay, bà Tô càng thêm vừa lòng với "Lưu Thanh Vũ".
Thế này mới là cháu dâu mà bà muốn.
Cởi mở phóng khoáng.
"Thanh Vũ à, sau nếu còn xảy ra chuyện thế này, con không cần giấu diếm cho thằng nhóc hư hỏng kia, cứ nói cho bà nội, bà nội giúp con đòi lại công bằng. Nó không về à? Con và nó chuyển về nhà đi. Bà xem nó còn dám ngủ lang nữa hay không."
Cố Uyên vội vàng lắc đầu, đêm nào cũng phải nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ?
Trời ạ, tha cho cô đi.
Không biết người đàn ông này sẽ hành hạ nhục nhã cô thế nào nữa. Điều Cố Uyên mong muốn duy nhất lúc này là nhanh chóng kết thúc một năm khổ ải. Cô từng có mong tưởng xa vời với anh ta, nhưng cũng chỉ là mong tưởng xa vời mà thôi.
Cô biết, người đàn ông này và cô khác biệt như mây trời với bùn đất.
Cô chỉ muốn một năm sau ly hôn, cô tới thành phố Lệ Châu, sẽ không quay lại nữa.
Cố Uyên nói, "Bà nội, con cảm thấy đừng ép Ngọc Kỳ quá. Nên cho đôi bên một chút không gian. Cảm tình của Ngọc Kỳ với cô Tống kia chắc cũng không phải ngày một ngày hai có thể cắt đứt..." Cố Uyên nói xong, nhìn ánh mắt bà Tô. Bà Tô là người thông minh khôn khéo thế nào chứ, Cố Uyên sợ bị bà Tô nhìn ra việc mình một lòng nói giúp anh ta là vì muốn rời đi, vì không dám ôm bất cứ cảm tình gì với anh ta. Cô vội vàng chữa lời, "Con tin tưởng Ngọc Kỳ, con sợ anh ấy oán con..."
"Thanh Vũ... Cái cô Tống Ánh San gì kia.... không phải loại con gái tốt đẹp gì.... con phải đề phòng cô ta cẩn thận.... Bà biết con là người đơn giản.... Nhưng mà loại con gái này, nhất định phải đề phòng cẩn thận." Bà Tô nói, "Thanh Vũ, con yên tâm, chỉ cần ông bà còn sống một ngày thì sẽ không để con thiệt thòi. Đợi thằng nhóc hư đốn kia tới, bà nhất định bắt nó đối xử với con tử tế."
Cố Uyên rất muốn nói không cần.
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Nhưng mà cô sợ mình nói ra khiến bà Tô không vui.
Cô đành không đáp lại, chỉ im lặng cúi đầu.
Mà Cố Uyên không ngờ được là vì nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô, khiến bà Tô cảm thấy nhất định phải nhanh chóng xử lý xong chuyện này.
Mặt mũi nhà họ Tô không thể mất đi dù chỉ một chút, bà cũng không thể nhìn đứa con gái tên là Tống Ánh San kia mưu tính bên người Ngọc Kỳ.
Bà Tô cũng rất sốt ruột.
Đứa nhỏ Lưu Thanh Vũ tốt thế này, mà Ngọc Kỳ lại bị Tống Ánh San kia quyến rũ.
Nhưng tính cách của đứa cháu mình thế nào bà còn không biết rõ sao?
Cứng đầu muốn chết.
Ba năm nay, Ngọc Kỳ đã nhiều lần dẫn đứa con gái Tống Ánh San kia tới nhà họ Tô đều bị bà từ chối, giờ kết hôn rồi, cứ tưởng nó sẽ yên ổn một chút, lại không ngờ được chàng ta vẫn vấn vương tơ lòng.
Bình luận facebook