Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-30
Chương 30: Đi dạo phố cùng cô ấy (2)
Mà Tô Ngọc Kỳ dường như không thích cách xưng hô này, anh nhìn Mai Lưu Ly, ánh mắt lạnh lùng. Trong lòng Mai Lưu Ly lập tức sợ hãi… Giọng nói có chút run rẩy, “Tổng …Tổng giám đốc Tô..”
Cố Uyên nhìn Mai Lưu Ly, tiếng ‘Anh rể’ ban nãy, cô nghe thấy rất rõ ràng..
Anh rể…
Trong lòng Cố Uyên chậm rãi dấy lên sóng lớn, nhưng lại bị chính mình áp xuống, chuyện người đàn ông này có quan hệ gì với cô gái kia… Không có bất cứ liên quan gì.. Tới mình hết..
Đừng nghĩ nữa, Cố Uyên.
Cứ thôi miên bản thân như vậy, dường như rất có tác dụng. Lúc Cố Uyên ngẩng mặt lên, khoé môi mang theo nụ cười, “Lấy mấy bộ này, đợi một chút nếu không có việc gì thì chúng ta về nhà đi.”
Tô Ngọc Kỳ ‘Ừm’ một tiếng, cũng không để ý tới Mai Lưu Ly, lấy ra một tấm thẻ từ trong ví da, đưa qua.
Ánh mắt dừng lại ở đống quần áo trong túi giấy, phát hiện không có bộ váy màu vàng nhạt đã thấy ban nãy… Anh nhìn nhân viên bán hàng, trầm giọng nói, “Gói cả bộ váy liền áo kia lại.”
Nhân viên bán hàng giật mình…Nhìn về phía Mai Lưu Ly…Chuyện này…
Tô Ngọc Kỳ là nhân vật lăn lộn đã nhiều năm trong giới kinh doanh, sao có thể không hiểu, ánh mắt anh dừng lại trên người Mai Lưu Ly, nhưng không lên tiếng, mà chỉ lạnh lùng quan sát. Đón nhận ánh mắt đánh giá của người có chức vị cao khiến Mai Lưu Ly cảm thấy da dầu tê dại, cô ta chống lại cỗ áp lực này, run run mở miệng, “Tổng giám đốc Tô... Tôi chỉ là cảm thấy bộ váy này đẹp, chứ không biết cô đây thích… Tôi cũng thích… Chị Tống…”
Dường như Mai Lưu Ly muốn nói gì đó, nhưng lại cắn răng, không dám lên tiếng.
Sự lạnh lùng vô tình của người đàn ông này, không phải cô ta không biết.
Kẻ nào trêu chọc anh, kẻ đó sẽ tiêu đời.
Tai Cố Uyên run lên, ‘Chị Tống’ chẳng lẽ là… Tống Ánh San...
Cô không muốn ở lại đây nữa, nếu đi dạo phố cũng là chuyện vô tâm mà thành, thì không bằng cứ đơn giản nhanh lên một chút rồi trở về, cô nói "Bộ quần áo này em không thích, chúng ta mau thanh toán rồi đi thôi."
Thế nhưng Tô Ngọc Kỳ dường như lại vô cùng để tâm tới bộ quần áo này, "Gói lại."
Nhân viên bán hàng lập tức gật đầu liên tục, "Vâng. Tôi gói lại ngay đây.”
Cố Uyên xách bốn, năm túi lớn đi theo sau lưng Tô Ngọc Kỳ.
Ánh mắt cô dừng lại ở bộ váy liền áo màu vàng nhạt nằm trong túi giấy kia, thật sự không hiểu, chẳng phải chỉ là một cái váy thôi sao?
Người đàn ông này làm sao vậy.
Cứ khăng khăng mua nó.
Sao anh ấy lại để tâm tới bộ váy này như vậy…
Cố Uyên đang đi, đột nhiên chóp mũi đụng phải một bức tường bằng thịt, cô dùng một tay xoa xoa mũi, ngẩng đầu lên, chưa kịp mở miệng oán trách đã thấy Tô Ngọc Kỳ bình tĩnh đứng trước mặt mình.
Cố Uyên nhìn gương mặt tuấn tú âm trầm của người đàn ông…
Vội vàng lui về sau mấy bước.
Hình như cô… Không trêu chọc gì anh mà…
Tại sao lại…
Cố Uyên cảm thấy, mấy ngày gần đây, cô đã cẩn thận từng li từng tí, không đạp lên mìn rồi mà?
Thế nhưng sắc mặt người đàn ông sao lại kém như vậy.
Ban nãy ở trong cửa hàng trang phục nữ vẫn còn tốt cơ mà.
Cố Uyên cảm thấy khoảng cách giữa vị trí mình đang đứng và anh cũng đủ an toàn, bèn thử mở miệng, “Anh Tô... Chúng ta…”
Lời còn chưa nói ra.
Đã bị người đàn ông lạnh lùng cắt ngang, “Cô có biết, chính mình đảm đương danh hiệu mợ Tô, mỗi lời nói hành động của cô đều đại diện cho nhà họ Tô, ai cho cô làm tôi mất thể diện như vậy.”
Cố Uyên sững sờ.
Cô nhìn Tô Ngọc Kỳ, quả nhiên, vẫn là chuyện ở cửa hàng trang phục nữ…
Cô gật đầu trả lời, “Tôi biết rồi.”
Tô Ngọc Kỳ hừ lạnh một tiếng, “Nếu cô đã muốn làm mợ Tô, vậy thì hãy làm cho tốt, có chút sai lầm nào, tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Anh nhìn bộ quần áo Cố Uyên mặc trên người, trong số ấn tượng không nhiều lắm của anh về cô, dường như mỗi lần ‘Lưu Thanh Vũ’ gặp anh đều mặc loại quần áo phong cách như thế này, trang điểm thoải mái nhẹ nhàn, chưa bao giờ đeo đồ trang sức châu ngọc gì cả, anh nhíu mày lại, “Tôi ngược đãi cô sao, không có quần áo mặc hay thế nào, cả ngày đều mặc cái bộ này.”
Trong tư liệu mà anh tra được, không phải cô thích đống đồ trang sức châu ngọc, quần áo xa xỉ đắt tiền kia sao?
Chẳng lẽ mặc thành bộ dáng đơn giản hiện tại chẳng qua là muốn lạt mềm buộc chặt.
Người đàn ông cười lạnh một tiếng.
Cố Uyên cúi đầu, nhìn quần áo của mình.
Bộ này không phải rất đẹp sao?
Chẳng lẽ muốn để mình cả ngày đeo vàng bạc châu báu trên người, một bộ dáng ‘Bà đây rất có tiền’ vàng bạc chói lọi sao?
Cố Uyên gật đầu, nói, “Tôi biết rồi.”
Mai Lưu Ly cũng không còn tâm tư đi dạo phố, chọn mấy bộ quần áo rồi ra khỏi cửa hàng, cô ta nhìn bóng lưng Tô Ngọc Kỳ và Cố Uyên rời đi, âm thầm nghiến răng.
Hôm nay, khiến cô ta phải xấu hổ trước mặt nhân viên bán hàng của một cửa hàng quần áo như vậy.
Cách ăn mặc của cô gái kia, cũng không giống người có tiền gì.
Đoán chừng không biết dùng thủ đoạn gì mê hoặc Tô Ngọc Kỳ.
Cô ta lấy di động ra, suy nghĩ một chút, rồi gọi một cú điện thoại, sau khi đầu bên kia được kết nói, Mai Lưu Ly tủi thân nói, “Chị Tống, hôm nay em, nhìn thấy anh rể…”
Đầu bên kia, Tống Ánh San mới vừa ra khỏi trường quay, “Ừm… Nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi anh ấy là anh rể… Ngọc Kỳ… Dù sao cũng chưa cưới chị… Như vậy không tốt đâu…”
Mặc dù nói như vậy, nhưng khoé môi Tống Ánh San vẫn lộ ra dáng tươi cười kiêu ngạo.
Bên cạnh Tống Ánh San có vài chị em, thường ngày đều gọi Tô Ngọc Kỳ là anh rể, mặc dù Tô Ngọc Kỳ không thích, nhưng cũng không nói gì nhiều, hơn nữa, Tô Ngọc Kỳ đã vài lần nói với ông Tô rằng muốn cưới cô ta, vậy nên, mấy chị em bên người Tống Ánh San cứ gọi mãi gọi mãi, lại thêm người đàn ông âm thầm chấp nhận, nên cũng thành thói quen luôn.
Mai Lưu Ly nói, “Chị Tống, em nhìn thấy… Anh ấy…Đi mua quần áo cùng một người phụ nữ ở cửa hàng trang phục nữ…”
Mai Lưu Ly bị cặp mắt lạnh như băng của người đàn ông làm cho khiếp sợ, hiện giờ nói hai chữ ‘anh rể’ ra khỏi mồm cũng thấy run rẩy cả người…
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Ánh San biến sắc trong nháy mắt, cô ta siết chặt lòng bàn tay, chốc lát sau lại cười cười, “Không cần lo lắng, nói không chừng là bạn bè, hơn nữa Ngọc Kỳ đã kết hôn rồi.”
Mấy chữ cuối cùng, bị cô ta nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Mai Lưu Ly nói, “Chị… Anh rể không thích người phụ nữ kia đâu, anh rể…Người anh ấy thích là chị, chị là người duy nhất có thể tới gần anh rể, hơn nữa, tính tình anh rể chị cũng biết, sao có thể thích loại con gái nhà giàu mới nổi đó chứ.”
Những lời này Tống Ánh San nghe đến vui vẻ. Không sai, Tô Ngọc Kỳ cưới Lưu Thanh Vũ thì thế nào, anh ấy sẽ không thích cô ta đâu, dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Tô Ngọc Kỳ mấy năm nay, người đàn ông này ghét nhất chính là đe doạ và lừa dối, anh ấy sẽ không nghe theo sự sắp xếp của người trong nhà.
Vậy nên, Tô Ngọc Kỳ cực kỳ chán ghét Lưu Thanh Vũ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tống Ánh San thả lỏng không ít.
“Được rồi, chị còn có việc, cúp máy trước đây, đợi lúc nào có thời gian lại trò chuyện với em.”
Tối nay cũng không phải là thứ sáu.
Nhưng vì bà Tô đã nói.
Nên sau khi mua xong đồ đạc, Cố Uyên và Tô Ngọc Kỳ vẫn trở về cùng nhau ăn cơm tối.
Ăn xong, Cố Uyên cùng bà Tô ra ngoài đi dạo, cô vừa cười vừa kể với bà Tô lúc xế chiều đi dạo phố đã mua những gì.
Bà Tô cười ha hả.
Trông thấy hai người cháu trai và cháu dâu ân ân ái ái, trong lòng bà cũng yên tâm không ít.
Bà vỗ vỗ tay Cố Uyên, “Thanh Vũ à, mấy ngày nữa là con tư về rồi, vừa lúc, cho mấy đứa gặp mặt, con tới nhà họ Tô đã lâu, nhưng chưa gặp Vân Thư bao giờ phải không.”
Vân Thư…
Cố Uyên gật đầu.
Cô quả thực chưa từng gặp Vân Thư, cô tư nhà họ Tô.
Hơn nữa cô cũng nghe đồn một ít chuyện liên quan đến cô tư nhà họ Tô này.
Hình như nói cô tư nhà họ Tô thật sự lúc nhỏ bị bắt cóc, sau đó nghe đồn đã bị bọn cướp giết, bà cả nhà họ Tô sầu não uất ức, sau đó nhận nuôi một cô gái ở cô nhi viện.
Mà Tô Ngọc Kỳ dường như không thích cách xưng hô này, anh nhìn Mai Lưu Ly, ánh mắt lạnh lùng. Trong lòng Mai Lưu Ly lập tức sợ hãi… Giọng nói có chút run rẩy, “Tổng …Tổng giám đốc Tô..”
Cố Uyên nhìn Mai Lưu Ly, tiếng ‘Anh rể’ ban nãy, cô nghe thấy rất rõ ràng..
Anh rể…
Trong lòng Cố Uyên chậm rãi dấy lên sóng lớn, nhưng lại bị chính mình áp xuống, chuyện người đàn ông này có quan hệ gì với cô gái kia… Không có bất cứ liên quan gì.. Tới mình hết..
Đừng nghĩ nữa, Cố Uyên.
Cứ thôi miên bản thân như vậy, dường như rất có tác dụng. Lúc Cố Uyên ngẩng mặt lên, khoé môi mang theo nụ cười, “Lấy mấy bộ này, đợi một chút nếu không có việc gì thì chúng ta về nhà đi.”
Tô Ngọc Kỳ ‘Ừm’ một tiếng, cũng không để ý tới Mai Lưu Ly, lấy ra một tấm thẻ từ trong ví da, đưa qua.
Ánh mắt dừng lại ở đống quần áo trong túi giấy, phát hiện không có bộ váy màu vàng nhạt đã thấy ban nãy… Anh nhìn nhân viên bán hàng, trầm giọng nói, “Gói cả bộ váy liền áo kia lại.”
Nhân viên bán hàng giật mình…Nhìn về phía Mai Lưu Ly…Chuyện này…
Tô Ngọc Kỳ là nhân vật lăn lộn đã nhiều năm trong giới kinh doanh, sao có thể không hiểu, ánh mắt anh dừng lại trên người Mai Lưu Ly, nhưng không lên tiếng, mà chỉ lạnh lùng quan sát. Đón nhận ánh mắt đánh giá của người có chức vị cao khiến Mai Lưu Ly cảm thấy da dầu tê dại, cô ta chống lại cỗ áp lực này, run run mở miệng, “Tổng giám đốc Tô... Tôi chỉ là cảm thấy bộ váy này đẹp, chứ không biết cô đây thích… Tôi cũng thích… Chị Tống…”
Dường như Mai Lưu Ly muốn nói gì đó, nhưng lại cắn răng, không dám lên tiếng.
Sự lạnh lùng vô tình của người đàn ông này, không phải cô ta không biết.
Kẻ nào trêu chọc anh, kẻ đó sẽ tiêu đời.
Tai Cố Uyên run lên, ‘Chị Tống’ chẳng lẽ là… Tống Ánh San...
Cô không muốn ở lại đây nữa, nếu đi dạo phố cũng là chuyện vô tâm mà thành, thì không bằng cứ đơn giản nhanh lên một chút rồi trở về, cô nói "Bộ quần áo này em không thích, chúng ta mau thanh toán rồi đi thôi."
Thế nhưng Tô Ngọc Kỳ dường như lại vô cùng để tâm tới bộ quần áo này, "Gói lại."
Nhân viên bán hàng lập tức gật đầu liên tục, "Vâng. Tôi gói lại ngay đây.”
Cố Uyên xách bốn, năm túi lớn đi theo sau lưng Tô Ngọc Kỳ.
Ánh mắt cô dừng lại ở bộ váy liền áo màu vàng nhạt nằm trong túi giấy kia, thật sự không hiểu, chẳng phải chỉ là một cái váy thôi sao?
Người đàn ông này làm sao vậy.
Cứ khăng khăng mua nó.
Sao anh ấy lại để tâm tới bộ váy này như vậy…
Cố Uyên đang đi, đột nhiên chóp mũi đụng phải một bức tường bằng thịt, cô dùng một tay xoa xoa mũi, ngẩng đầu lên, chưa kịp mở miệng oán trách đã thấy Tô Ngọc Kỳ bình tĩnh đứng trước mặt mình.
Cố Uyên nhìn gương mặt tuấn tú âm trầm của người đàn ông…
Vội vàng lui về sau mấy bước.
Hình như cô… Không trêu chọc gì anh mà…
Tại sao lại…
Cố Uyên cảm thấy, mấy ngày gần đây, cô đã cẩn thận từng li từng tí, không đạp lên mìn rồi mà?
Thế nhưng sắc mặt người đàn ông sao lại kém như vậy.
Ban nãy ở trong cửa hàng trang phục nữ vẫn còn tốt cơ mà.
Cố Uyên cảm thấy khoảng cách giữa vị trí mình đang đứng và anh cũng đủ an toàn, bèn thử mở miệng, “Anh Tô... Chúng ta…”
Lời còn chưa nói ra.
Đã bị người đàn ông lạnh lùng cắt ngang, “Cô có biết, chính mình đảm đương danh hiệu mợ Tô, mỗi lời nói hành động của cô đều đại diện cho nhà họ Tô, ai cho cô làm tôi mất thể diện như vậy.”
Cố Uyên sững sờ.
Cô nhìn Tô Ngọc Kỳ, quả nhiên, vẫn là chuyện ở cửa hàng trang phục nữ…
Cô gật đầu trả lời, “Tôi biết rồi.”
Tô Ngọc Kỳ hừ lạnh một tiếng, “Nếu cô đã muốn làm mợ Tô, vậy thì hãy làm cho tốt, có chút sai lầm nào, tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Anh nhìn bộ quần áo Cố Uyên mặc trên người, trong số ấn tượng không nhiều lắm của anh về cô, dường như mỗi lần ‘Lưu Thanh Vũ’ gặp anh đều mặc loại quần áo phong cách như thế này, trang điểm thoải mái nhẹ nhàn, chưa bao giờ đeo đồ trang sức châu ngọc gì cả, anh nhíu mày lại, “Tôi ngược đãi cô sao, không có quần áo mặc hay thế nào, cả ngày đều mặc cái bộ này.”
Trong tư liệu mà anh tra được, không phải cô thích đống đồ trang sức châu ngọc, quần áo xa xỉ đắt tiền kia sao?
Chẳng lẽ mặc thành bộ dáng đơn giản hiện tại chẳng qua là muốn lạt mềm buộc chặt.
Người đàn ông cười lạnh một tiếng.
Cố Uyên cúi đầu, nhìn quần áo của mình.
Bộ này không phải rất đẹp sao?
Chẳng lẽ muốn để mình cả ngày đeo vàng bạc châu báu trên người, một bộ dáng ‘Bà đây rất có tiền’ vàng bạc chói lọi sao?
Cố Uyên gật đầu, nói, “Tôi biết rồi.”
Mai Lưu Ly cũng không còn tâm tư đi dạo phố, chọn mấy bộ quần áo rồi ra khỏi cửa hàng, cô ta nhìn bóng lưng Tô Ngọc Kỳ và Cố Uyên rời đi, âm thầm nghiến răng.
Hôm nay, khiến cô ta phải xấu hổ trước mặt nhân viên bán hàng của một cửa hàng quần áo như vậy.
Cách ăn mặc của cô gái kia, cũng không giống người có tiền gì.
Đoán chừng không biết dùng thủ đoạn gì mê hoặc Tô Ngọc Kỳ.
Cô ta lấy di động ra, suy nghĩ một chút, rồi gọi một cú điện thoại, sau khi đầu bên kia được kết nói, Mai Lưu Ly tủi thân nói, “Chị Tống, hôm nay em, nhìn thấy anh rể…”
Đầu bên kia, Tống Ánh San mới vừa ra khỏi trường quay, “Ừm… Nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi anh ấy là anh rể… Ngọc Kỳ… Dù sao cũng chưa cưới chị… Như vậy không tốt đâu…”
Mặc dù nói như vậy, nhưng khoé môi Tống Ánh San vẫn lộ ra dáng tươi cười kiêu ngạo.
Bên cạnh Tống Ánh San có vài chị em, thường ngày đều gọi Tô Ngọc Kỳ là anh rể, mặc dù Tô Ngọc Kỳ không thích, nhưng cũng không nói gì nhiều, hơn nữa, Tô Ngọc Kỳ đã vài lần nói với ông Tô rằng muốn cưới cô ta, vậy nên, mấy chị em bên người Tống Ánh San cứ gọi mãi gọi mãi, lại thêm người đàn ông âm thầm chấp nhận, nên cũng thành thói quen luôn.
Mai Lưu Ly nói, “Chị Tống, em nhìn thấy… Anh ấy…Đi mua quần áo cùng một người phụ nữ ở cửa hàng trang phục nữ…”
Mai Lưu Ly bị cặp mắt lạnh như băng của người đàn ông làm cho khiếp sợ, hiện giờ nói hai chữ ‘anh rể’ ra khỏi mồm cũng thấy run rẩy cả người…
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Ánh San biến sắc trong nháy mắt, cô ta siết chặt lòng bàn tay, chốc lát sau lại cười cười, “Không cần lo lắng, nói không chừng là bạn bè, hơn nữa Ngọc Kỳ đã kết hôn rồi.”
Mấy chữ cuối cùng, bị cô ta nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Mai Lưu Ly nói, “Chị… Anh rể không thích người phụ nữ kia đâu, anh rể…Người anh ấy thích là chị, chị là người duy nhất có thể tới gần anh rể, hơn nữa, tính tình anh rể chị cũng biết, sao có thể thích loại con gái nhà giàu mới nổi đó chứ.”
Những lời này Tống Ánh San nghe đến vui vẻ. Không sai, Tô Ngọc Kỳ cưới Lưu Thanh Vũ thì thế nào, anh ấy sẽ không thích cô ta đâu, dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Tô Ngọc Kỳ mấy năm nay, người đàn ông này ghét nhất chính là đe doạ và lừa dối, anh ấy sẽ không nghe theo sự sắp xếp của người trong nhà.
Vậy nên, Tô Ngọc Kỳ cực kỳ chán ghét Lưu Thanh Vũ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tống Ánh San thả lỏng không ít.
“Được rồi, chị còn có việc, cúp máy trước đây, đợi lúc nào có thời gian lại trò chuyện với em.”
Tối nay cũng không phải là thứ sáu.
Nhưng vì bà Tô đã nói.
Nên sau khi mua xong đồ đạc, Cố Uyên và Tô Ngọc Kỳ vẫn trở về cùng nhau ăn cơm tối.
Ăn xong, Cố Uyên cùng bà Tô ra ngoài đi dạo, cô vừa cười vừa kể với bà Tô lúc xế chiều đi dạo phố đã mua những gì.
Bà Tô cười ha hả.
Trông thấy hai người cháu trai và cháu dâu ân ân ái ái, trong lòng bà cũng yên tâm không ít.
Bà vỗ vỗ tay Cố Uyên, “Thanh Vũ à, mấy ngày nữa là con tư về rồi, vừa lúc, cho mấy đứa gặp mặt, con tới nhà họ Tô đã lâu, nhưng chưa gặp Vân Thư bao giờ phải không.”
Vân Thư…
Cố Uyên gật đầu.
Cô quả thực chưa từng gặp Vân Thư, cô tư nhà họ Tô.
Hơn nữa cô cũng nghe đồn một ít chuyện liên quan đến cô tư nhà họ Tô này.
Hình như nói cô tư nhà họ Tô thật sự lúc nhỏ bị bắt cóc, sau đó nghe đồn đã bị bọn cướp giết, bà cả nhà họ Tô sầu não uất ức, sau đó nhận nuôi một cô gái ở cô nhi viện.
Bình luận facebook