Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141
Lồng ngực của Lạc Dịch Bắc giống như có gì đó mắc kẹt, cả người chỗ nào chỗ nấy đều không thoải mái, nghĩ đến lịch sử cuộc trò chuyện kia càng bực mình thêm, sau cùng lại có thể mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau khi thức dậy Phương Trì Hạ ở trong nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.
Mặc đồ ở nhà, trên đầu buộc một cái kẹp tóc hình con bướm, trong nhà chốc chốc lại phảng phất hơi nóng, hương thơm cũng ngào ngạc xung quanh.
Vốn là cảnh tượng rất ấm áp, nhưng mà, vừa nghĩ đến việc làm của cô, ánh mắt Lạc Dịch Bắc nhìn cô cũng trở nên chán ghét.
Phương Trì Hạ biết anh đang phiền muộn cô, cũng không lấy mặt nóng của mình dán vào mông lạnh của người ta, thậm chí cũng không chào hỏi, thản nhiên bỏ một phần cơm vừa làm xong vào trong hộp giữ nhiệt, sau khi chỉnh lí xong định đi ra nhà bếp, lại bị cánh tay Lạc Dịch Bắc chặn lại.
"Đi đâu?" Ánh mắt dán chặt vào thứ đồ trong tay của cô, giọng điệu của anh lạnh như băng.
"Công ty." Phương Trì Hạ trả lời anh hai chữ đơn giản.
"Mang cho ai?" Phản ứng đầu tiên trong đầu Lạc Dịch Bắc là lịch sử cuộc trò chuyện hôm qua, câu nói "ngày mai gặp nhau" ấy của cô.
Phương Trì Hạ nhất thời chưa kịp hiểu được ý nghĩa câu nói này của anh, ngẩng người một lát, không mang cho mình thì mang cho ai?
Phương Trì Hạ trước đây chưa từng có chuyện làm cơm mang đi, lúc trước luôn dùng thẻ của Thi Cận Dương, luôn chi tiêu xem bữa lớn mấy nghìn như bữa trưa mười mấy đồng.
Nhưng mà, Lạc Dịch Bắc lại không biết nhiều đến thế.
Anh chỉ biết đây là lần đầu tiên cô mang đi, vã lại tối qua còn hẹn gặp mặt với Bảo Bối gì đó.
Ánh mắt lướt trên tay cô, anh một nắm đã giật được hộp giữ nhiệt cô đang cầm.
"Trước đây không phải nói là muốn mang bữa trưa cho tôi hay sao, cái này vừa vặn đúng lúc." Cầm lấy hộp cơm kia của cô, mặt anh ung dung bước đi, cũng không có một chút hổ thẹn nào.
Phương Trì Hạ ngẩn người tại chỗ, đối với hành động hôm nay của anh, nửa ngày chưa kịp hiểu ra rốt cuộc là có ý gì.
Lại dám giật bữa trưa với cô!
Ngẩn ra hồi lâu nhìn theo bóng lưng của anh rời đi, cô đành phải lần nữa chuẩn bị thêm một phần cho mình.
Lạc Dịch Bắc sau khi ra khỏi biệt thự lên xe của mình, vốn là định trực tiếp rời khỏi, nhưng còn nghĩ đến chuyện Phương Trì Hạ hôm nay có thể sẽ đi hẹn hò, xe đã nổ máy, thì lại tắt.
Phương Trì Hạ ở trong nhà chuẩn bị cơm trưa cho mình, mất hết nửa tiếng, làm lại một phần xong, lúc đi ra, nhìn thấy anh vẫn còn ở đó, lại sững người.
"Sao còn ở đây? Quên gì à?" Cô cảm thấy hành động hôm nay của anh vô cùng kỳ lạ, nhưng mà, lại chẳng nghĩ ra nguyên nhân.
"Lên xe!" Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, chỉ ra hiệu vào chỗ ngồi ở bên cạnh của mình.
Phương Trì Hạ trước kia không chịu đi làm hay tan ca cùng anh bởi vì không muốn để anh biết chuyện mình ở Dung Hi, giờ anh đã biết rồi, cũng không cần phải che che đậy đậy, rất thản nhiên mà ngồi lên xe.
Xe đua màu trắng chầm chậm đi khỏi biệt thự, hướng về Dung Hi.
Sau khi đến công ty, Lạc Dịch Bắc nhìn cô đi vào tầng lầu mà cô làm việc, mãi đến cô mất hút mới quay người trở về phòng làm việc của mình.
Phương Trì Hạ từ tối qua đến bây giờ luôn rất áp lực, sau khi rời khỏi anh, không khí xung quanh thư thái đi không ít.
Khi về đến phòng làm việc, lúc trưa, Lạc Dịch Bắc đến một lần nữa, buổi chiều lại đến một lần nữa.
Sau khi đến cũng không làm gì, chỉ là nhìn cô một cái, sau đó lại bỏ đi.
Anh như thế, giống như là cố tình đến xem cô còn ở đó hay không vậy...
Ngày hôm sau khi thức dậy Phương Trì Hạ ở trong nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.
Mặc đồ ở nhà, trên đầu buộc một cái kẹp tóc hình con bướm, trong nhà chốc chốc lại phảng phất hơi nóng, hương thơm cũng ngào ngạc xung quanh.
Vốn là cảnh tượng rất ấm áp, nhưng mà, vừa nghĩ đến việc làm của cô, ánh mắt Lạc Dịch Bắc nhìn cô cũng trở nên chán ghét.
Phương Trì Hạ biết anh đang phiền muộn cô, cũng không lấy mặt nóng của mình dán vào mông lạnh của người ta, thậm chí cũng không chào hỏi, thản nhiên bỏ một phần cơm vừa làm xong vào trong hộp giữ nhiệt, sau khi chỉnh lí xong định đi ra nhà bếp, lại bị cánh tay Lạc Dịch Bắc chặn lại.
"Đi đâu?" Ánh mắt dán chặt vào thứ đồ trong tay của cô, giọng điệu của anh lạnh như băng.
"Công ty." Phương Trì Hạ trả lời anh hai chữ đơn giản.
"Mang cho ai?" Phản ứng đầu tiên trong đầu Lạc Dịch Bắc là lịch sử cuộc trò chuyện hôm qua, câu nói "ngày mai gặp nhau" ấy của cô.
Phương Trì Hạ nhất thời chưa kịp hiểu được ý nghĩa câu nói này của anh, ngẩng người một lát, không mang cho mình thì mang cho ai?
Phương Trì Hạ trước đây chưa từng có chuyện làm cơm mang đi, lúc trước luôn dùng thẻ của Thi Cận Dương, luôn chi tiêu xem bữa lớn mấy nghìn như bữa trưa mười mấy đồng.
Nhưng mà, Lạc Dịch Bắc lại không biết nhiều đến thế.
Anh chỉ biết đây là lần đầu tiên cô mang đi, vã lại tối qua còn hẹn gặp mặt với Bảo Bối gì đó.
Ánh mắt lướt trên tay cô, anh một nắm đã giật được hộp giữ nhiệt cô đang cầm.
"Trước đây không phải nói là muốn mang bữa trưa cho tôi hay sao, cái này vừa vặn đúng lúc." Cầm lấy hộp cơm kia của cô, mặt anh ung dung bước đi, cũng không có một chút hổ thẹn nào.
Phương Trì Hạ ngẩn người tại chỗ, đối với hành động hôm nay của anh, nửa ngày chưa kịp hiểu ra rốt cuộc là có ý gì.
Lại dám giật bữa trưa với cô!
Ngẩn ra hồi lâu nhìn theo bóng lưng của anh rời đi, cô đành phải lần nữa chuẩn bị thêm một phần cho mình.
Lạc Dịch Bắc sau khi ra khỏi biệt thự lên xe của mình, vốn là định trực tiếp rời khỏi, nhưng còn nghĩ đến chuyện Phương Trì Hạ hôm nay có thể sẽ đi hẹn hò, xe đã nổ máy, thì lại tắt.
Phương Trì Hạ ở trong nhà chuẩn bị cơm trưa cho mình, mất hết nửa tiếng, làm lại một phần xong, lúc đi ra, nhìn thấy anh vẫn còn ở đó, lại sững người.
"Sao còn ở đây? Quên gì à?" Cô cảm thấy hành động hôm nay của anh vô cùng kỳ lạ, nhưng mà, lại chẳng nghĩ ra nguyên nhân.
"Lên xe!" Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, chỉ ra hiệu vào chỗ ngồi ở bên cạnh của mình.
Phương Trì Hạ trước kia không chịu đi làm hay tan ca cùng anh bởi vì không muốn để anh biết chuyện mình ở Dung Hi, giờ anh đã biết rồi, cũng không cần phải che che đậy đậy, rất thản nhiên mà ngồi lên xe.
Xe đua màu trắng chầm chậm đi khỏi biệt thự, hướng về Dung Hi.
Sau khi đến công ty, Lạc Dịch Bắc nhìn cô đi vào tầng lầu mà cô làm việc, mãi đến cô mất hút mới quay người trở về phòng làm việc của mình.
Phương Trì Hạ từ tối qua đến bây giờ luôn rất áp lực, sau khi rời khỏi anh, không khí xung quanh thư thái đi không ít.
Khi về đến phòng làm việc, lúc trưa, Lạc Dịch Bắc đến một lần nữa, buổi chiều lại đến một lần nữa.
Sau khi đến cũng không làm gì, chỉ là nhìn cô một cái, sau đó lại bỏ đi.
Anh như thế, giống như là cố tình đến xem cô còn ở đó hay không vậy...
Bình luận facebook