Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105: Vợ tôi mệt rồi!
Doãn Minh Dương bế cô ra ngoài xe trước hàng trăm ống kính không ngừng chỉa vào. Ánh đèn flash cứ thay nhau chớp vào mắt làm Thanh Mộc Tinh làm cô khó chịu vùi mặt vào ngực anh.
Nhìn thấy cô không thoải mái, Doãn Minh Dương phóng ánh mắt lạnh băng về phía bọn paparazzi, bọn họ không hẹn trước mà đồng thời lùi về sau, sống lưng lạnh toát.
Khi Thanh Mộc Tinh cùng Doãn Minh Dương yên vị ngồi trong, Lục Tấn liền nhấn ga, bọn nhà báo vẫn cứng đầu đuổi theo một đoạn, có mấy chiếc xe còn theo đuôi phía sau, nhưng Lục Tấn đã nhanh chóng đánh xe vòng vòng cắt đuôi bọn họ.
Nhìn vẻ mặt xanh xao của Thanh Mộc Tinh, đáy lòng Doãn Minh Dương vô cùng lo lắng, anh hỏi.
"Lần nào đến kỳ, em cũng vẫn đau như thế?"
Thanh Mộc Tinh nhẹ gật đầu, híp mắt khó chịu, bỗng cảm thấy bản thân nhẹ bâng, bàn tay ấm áp nâng người cô lên, Doãn Minh Dương đặt cô ngồi lên bắp đùi, dùng tay xoa nhẹ lên bụng dưới của Thanh Mộc Tinh.
Lúc trước, anh cũng như thế này với cô, lần nào được anh xoa, cái bụng của cô cũng biết nghe lời mà dịu xuống cơn đau.
Thanh Mộc Tinh kinh hoảng, nhít người xuống ghế nhưng bị Doãn Minh Dương giữ chặt.
"Dương! Em ngồi lên đây sẽ làm bẩn đồ anh!"
Dường như đến một chút phản ứng với lời nói của cô anh cũng không có, bàn tay ấm áp vẫn xoa xoa lấy phần bụng dưới, cất lời.
"Tôi không sợ! Chỉ cần em không đau nữa là được rồi!"
Thanh Mộc Tinh cắn lấy cánh môi dưới, ngại ngùng lắc đầu.
"Nhưng mà...không được, em phải xuống!"
"Tinh Tinh! Ngồi im cho tôi!"
Đôi mắt nghiêm khắc của anh làm cô sợ sệt ngậm mồm im lặng, nhìn lấy bàn tay to lớn đang xoa lấy bụng mình, quả nhiên cái bụng này là nghe lời anh nhất, cảm giác đau thắt đã giảm bớt đi vài phần.
Mệt mỏi tựa vào lồng ngực ấm áp của Doãn Minh Dương, Thanh Mộc Tinh mệt mỏi nhắm nghiềm mắt thiếp đi.
Nhìn thấy người con gái trong lòng ngực ngoan ngoãn, anh cong môi, thơm lên má cô một cái.
"Em phát hiện rồi nha! Anh nhân lúc em ngủ thiếp đi liền hôn trộm em!"
Thanh Mộc Tinh khoái chí cười hì hì, lúc nảy cô chỉ mới mơ màng, khi sắp chìm vào giấc ngủ thì cảm nhận được làn môi ấm áp chạm vào má, ý thức liền tĩnh táo hẵn.
Doãn Minh Dương nhéo lấy mũi cô trả lời.
"Ai nói tôi hôn lén?"
Lập tức, anh cúi xuống chiếm trọn đôi môi căng mọng mềm ngọt kia, ra sức mút mát, hôn cắn.
Thanh Mộc Tinh tiếp nhận nụ hôn bất ngờ này, chỉ thừ người ra để anh ôm hôn, hoàn toàn không biết làm gì cả.
Nghe âm thanh chóp chép nóng bỏng vang lêm đằng sau xe, Lục Tấn ngại đến đỏ mặt tím tai, thiếu gia của hắn hình như đã quên còn có một con cẩu độc thân đang ngồi chần dần trước mặt.
_______________
Sáng hôm sau, Doãn Minh Dương nghỉ việc một ngày để đưa Thanh Mộc Tinh đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Vì anh yêu cầu người khám bệnh cho cô bắt buộc là Hạ Điềm nên cô ấy phải hủy bỏ lịch phẫu thuật để khám bệnh cho Doãn phu nhân của anh. Lý Bằng nhìn anh lắc đầu ngao ngán, lúc trước nói là hận lắm nhưng nhìn xem, giờ thì lo lắng, chiều chuộng người ta hết mực.
Sau khi nói sơ qua tình hình, Hạ Điềm tiến hành siêu âm cho Thanh Mộc Tinh, sau một lú kiểm tra, cô cất lời.
"Dạ dày của Tinh Tinh bị tổn thương nặng do uống quá nhiều chất cồn, tdaj dày tiết ra nhiều axit nên bị loét,khi cô ấy ăn thức ăn vào, dạ dày sẽ khó chịu gây ra buồn nôn. Tuy lúc trước cô ấy có nằm viện và uống thuốc rồi nhưng hiệu quả không tốt lắm vì loại thuốc đó không chữa khỏi hoàn toàn cô Tinh Tinh, ngược lại còn có tác dụng phụ khiến cho cô ấy càng khó ăn uống hơn. Tôi đã kê thuốc vào đây, uống chừng hai tuần, bệnh sẽ thuyên giảm, đến lúc ấy hãy chở cô ấy đi tái khám!"
Thanh Mộc Tinh nhẹ gật đầu, cô cũng rất mong cái thứ bệnh này mau biến khỏi người, nếu không ngày nào cô cũng phải ăn cháo, vô cùng ngán ngẫm.
"Ừm...vậy chuyện cô ấy bị đau bụng khi đến kỳ sinh lý, có cách nào để mỗi tháng không bị đau không?"
Hạ Điềm cất ánh mắt kì lạ nhìn Doãn Minh Dương, anh không hề có một chút phản ứng ngại ngần gì trước cái nhìn của cô ấy, ngược lại là Thanh Mộc Tinh đang e thẹn đỏ cả mặt. Cũng may Lý Bằng đã có việc đi mất, nếu không cô phải đào lỗ tám thước để trốn mất.
Hạ Điềm mỉm cười, một người đàn ông lo lắng đến nổi sốt ruột thay người mình yêu thế này đúng là hiếm có, cô cất lời.
"Chuyện này phụ nữ nào cũng phải trải qua, còn đau hay không đau, đau nhiều hay đau ít tùy thuộc vào cơ địa của mỗi người. Tôi không có cách nào chữa dứt điểm chuyện này được. Tôi khuyên, anh nên mua miếng dán giữ nhiệt cho cô ấy, hiệu quả không tệ!"
Doãn Minh Dương nhẹ gật đầu.
"Ừm, cảm ơn cô!"
Thanh Mộc Tinh cúi đầu chào tạm biệt Hạ Điềm rồi cùng anh đi lấy thuốc.
Ở bệnh viện không ít người nhận ra bọn họ, đều kéo ùn ùn đến xin chữ kí.
Doãn Minh Dương nhanh tay kí nhanh để đi lấy thuốc cho Thanh Mộc Tinh. Còn cô cũng đứng đấy kí tên cho người hâm mộ
Bọn họ đều vui vẻ chúc phúc hai người. Thấy cô đã đứng quá lâu, sợ rằng Thanh Mộc Tinh mệt mỏi, lại bị cơn đau bụng kinh hành hạ, anh không nói không rằng bế bổng cô lên khiến mọi người xung quanh kinh ngạc.
"Xin lỗi! Vợ tôi mệt rồi, không thể đứng quá lâu!"
Nói rồi, anh bế cô đi một mạch vào quầy thuốc trước những con mắt trầm trồ, ngưỡng mộ ghen tị.
Thanh Mộc Tinh e ngại đánh vào ngực anh nhỏ giọng.
"Người ta là vợ của anh khi nào?"
Doãn Minh Dương mỉm cười, hôn một cái lên má cô.
"Bây giờ chưa phải nhưng sau này sẽ phải!"
Nhìn thấy cô không thoải mái, Doãn Minh Dương phóng ánh mắt lạnh băng về phía bọn paparazzi, bọn họ không hẹn trước mà đồng thời lùi về sau, sống lưng lạnh toát.
Khi Thanh Mộc Tinh cùng Doãn Minh Dương yên vị ngồi trong, Lục Tấn liền nhấn ga, bọn nhà báo vẫn cứng đầu đuổi theo một đoạn, có mấy chiếc xe còn theo đuôi phía sau, nhưng Lục Tấn đã nhanh chóng đánh xe vòng vòng cắt đuôi bọn họ.
Nhìn vẻ mặt xanh xao của Thanh Mộc Tinh, đáy lòng Doãn Minh Dương vô cùng lo lắng, anh hỏi.
"Lần nào đến kỳ, em cũng vẫn đau như thế?"
Thanh Mộc Tinh nhẹ gật đầu, híp mắt khó chịu, bỗng cảm thấy bản thân nhẹ bâng, bàn tay ấm áp nâng người cô lên, Doãn Minh Dương đặt cô ngồi lên bắp đùi, dùng tay xoa nhẹ lên bụng dưới của Thanh Mộc Tinh.
Lúc trước, anh cũng như thế này với cô, lần nào được anh xoa, cái bụng của cô cũng biết nghe lời mà dịu xuống cơn đau.
Thanh Mộc Tinh kinh hoảng, nhít người xuống ghế nhưng bị Doãn Minh Dương giữ chặt.
"Dương! Em ngồi lên đây sẽ làm bẩn đồ anh!"
Dường như đến một chút phản ứng với lời nói của cô anh cũng không có, bàn tay ấm áp vẫn xoa xoa lấy phần bụng dưới, cất lời.
"Tôi không sợ! Chỉ cần em không đau nữa là được rồi!"
Thanh Mộc Tinh cắn lấy cánh môi dưới, ngại ngùng lắc đầu.
"Nhưng mà...không được, em phải xuống!"
"Tinh Tinh! Ngồi im cho tôi!"
Đôi mắt nghiêm khắc của anh làm cô sợ sệt ngậm mồm im lặng, nhìn lấy bàn tay to lớn đang xoa lấy bụng mình, quả nhiên cái bụng này là nghe lời anh nhất, cảm giác đau thắt đã giảm bớt đi vài phần.
Mệt mỏi tựa vào lồng ngực ấm áp của Doãn Minh Dương, Thanh Mộc Tinh mệt mỏi nhắm nghiềm mắt thiếp đi.
Nhìn thấy người con gái trong lòng ngực ngoan ngoãn, anh cong môi, thơm lên má cô một cái.
"Em phát hiện rồi nha! Anh nhân lúc em ngủ thiếp đi liền hôn trộm em!"
Thanh Mộc Tinh khoái chí cười hì hì, lúc nảy cô chỉ mới mơ màng, khi sắp chìm vào giấc ngủ thì cảm nhận được làn môi ấm áp chạm vào má, ý thức liền tĩnh táo hẵn.
Doãn Minh Dương nhéo lấy mũi cô trả lời.
"Ai nói tôi hôn lén?"
Lập tức, anh cúi xuống chiếm trọn đôi môi căng mọng mềm ngọt kia, ra sức mút mát, hôn cắn.
Thanh Mộc Tinh tiếp nhận nụ hôn bất ngờ này, chỉ thừ người ra để anh ôm hôn, hoàn toàn không biết làm gì cả.
Nghe âm thanh chóp chép nóng bỏng vang lêm đằng sau xe, Lục Tấn ngại đến đỏ mặt tím tai, thiếu gia của hắn hình như đã quên còn có một con cẩu độc thân đang ngồi chần dần trước mặt.
_______________
Sáng hôm sau, Doãn Minh Dương nghỉ việc một ngày để đưa Thanh Mộc Tinh đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Vì anh yêu cầu người khám bệnh cho cô bắt buộc là Hạ Điềm nên cô ấy phải hủy bỏ lịch phẫu thuật để khám bệnh cho Doãn phu nhân của anh. Lý Bằng nhìn anh lắc đầu ngao ngán, lúc trước nói là hận lắm nhưng nhìn xem, giờ thì lo lắng, chiều chuộng người ta hết mực.
Sau khi nói sơ qua tình hình, Hạ Điềm tiến hành siêu âm cho Thanh Mộc Tinh, sau một lú kiểm tra, cô cất lời.
"Dạ dày của Tinh Tinh bị tổn thương nặng do uống quá nhiều chất cồn, tdaj dày tiết ra nhiều axit nên bị loét,khi cô ấy ăn thức ăn vào, dạ dày sẽ khó chịu gây ra buồn nôn. Tuy lúc trước cô ấy có nằm viện và uống thuốc rồi nhưng hiệu quả không tốt lắm vì loại thuốc đó không chữa khỏi hoàn toàn cô Tinh Tinh, ngược lại còn có tác dụng phụ khiến cho cô ấy càng khó ăn uống hơn. Tôi đã kê thuốc vào đây, uống chừng hai tuần, bệnh sẽ thuyên giảm, đến lúc ấy hãy chở cô ấy đi tái khám!"
Thanh Mộc Tinh nhẹ gật đầu, cô cũng rất mong cái thứ bệnh này mau biến khỏi người, nếu không ngày nào cô cũng phải ăn cháo, vô cùng ngán ngẫm.
"Ừm...vậy chuyện cô ấy bị đau bụng khi đến kỳ sinh lý, có cách nào để mỗi tháng không bị đau không?"
Hạ Điềm cất ánh mắt kì lạ nhìn Doãn Minh Dương, anh không hề có một chút phản ứng ngại ngần gì trước cái nhìn của cô ấy, ngược lại là Thanh Mộc Tinh đang e thẹn đỏ cả mặt. Cũng may Lý Bằng đã có việc đi mất, nếu không cô phải đào lỗ tám thước để trốn mất.
Hạ Điềm mỉm cười, một người đàn ông lo lắng đến nổi sốt ruột thay người mình yêu thế này đúng là hiếm có, cô cất lời.
"Chuyện này phụ nữ nào cũng phải trải qua, còn đau hay không đau, đau nhiều hay đau ít tùy thuộc vào cơ địa của mỗi người. Tôi không có cách nào chữa dứt điểm chuyện này được. Tôi khuyên, anh nên mua miếng dán giữ nhiệt cho cô ấy, hiệu quả không tệ!"
Doãn Minh Dương nhẹ gật đầu.
"Ừm, cảm ơn cô!"
Thanh Mộc Tinh cúi đầu chào tạm biệt Hạ Điềm rồi cùng anh đi lấy thuốc.
Ở bệnh viện không ít người nhận ra bọn họ, đều kéo ùn ùn đến xin chữ kí.
Doãn Minh Dương nhanh tay kí nhanh để đi lấy thuốc cho Thanh Mộc Tinh. Còn cô cũng đứng đấy kí tên cho người hâm mộ
Bọn họ đều vui vẻ chúc phúc hai người. Thấy cô đã đứng quá lâu, sợ rằng Thanh Mộc Tinh mệt mỏi, lại bị cơn đau bụng kinh hành hạ, anh không nói không rằng bế bổng cô lên khiến mọi người xung quanh kinh ngạc.
"Xin lỗi! Vợ tôi mệt rồi, không thể đứng quá lâu!"
Nói rồi, anh bế cô đi một mạch vào quầy thuốc trước những con mắt trầm trồ, ngưỡng mộ ghen tị.
Thanh Mộc Tinh e ngại đánh vào ngực anh nhỏ giọng.
"Người ta là vợ của anh khi nào?"
Doãn Minh Dương mỉm cười, hôn một cái lên má cô.
"Bây giờ chưa phải nhưng sau này sẽ phải!"
Bình luận facebook