Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
- Cậu nói cái gì cơ? Con trai tôi á?
Nghe được tin tức chấn động từ Liêu Dinh, Ngụy Long Thần thật sự vô cùng kinh ngạc. Hơ hơ, tính ra anh chính là đang bị nghiệp quật ấy hả? Con trai nhỏ của anh hết gọi Tề An là cha, rồi đến gọi Liêu Dinh là cha... Ấy thế mà khi nói chuyện với Ngụy Long Thần lại lạnh lùng gọi một tiếng "Ông ta", Ngụy Long Thần bắt đầu đanh mặt lại, ôi trời ơi... Nếu thằng con này là con anh thì anh chết chắc rồi còn gì nữa? Một đứa lớn đã khó dỗ bây giờ còn thêm một ông nhỏ nữa? Ngụy Long Thần đưa tay đỡ trán, còn Liêu Dinh thì chỉ cười lớn một tiếng.
- Dù sao tôi cũng là anh họ trên huyết thống của Mộc Mộc. Làm sao dám cùng cô ấy sinh con, hơn hết... Cậu nghĩ nếu cô ấy dễ dãi như vậy, thì bây giờ cậu nên gọi cô ấy là Quý phu nhân rồi.
- Câm mồm lại đi. Thật phiền phức.
Liêu Dinh vỗ vỗ vai của Ngụy Long Thần rồi nói.
- Cố gắng thu phục lại Long Ân trước đi, còn tiểu yêu Định Viêm thì... Chậc chậc... Chúc cậu may mắn!
Sau khi Tuệ Mộc đã tắm rửa thay đồ xong thì cô đích thân xuống bếp nấu bữa trưa cho mọi người. Ý định đầu của cô là chỉ có ba mẹ con cô và Liêu Dinh, khi khổng khi không lại được tặng kèm thêm Ngụy Long Thần, làm cho Tuệ Mộc thật sự không biết nói gì hơn. Sau khi nấu xong bữa ăn, Long Ân và Định Viêm đã ngoan ngoãn ngồi vào vị trí của mình. Cô liền bước ra ngoài, nhẹ giọng nói.
- Liêu Dinh, vào ăn cơm.
- Ơ này... Em không thấy anh cũng ngồi đây à?
- Ngại thật đấy, khách tôi mời là Liêu Dinh... Còn anh? Tôi có mời anh vào nhà sao?
Từ khi Tuệ Mộc chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn thì cô đã thấy ánh mắt của Ngụy Long Thần nhìn Định Viêm rất khác lạ rồi. Cô chỉ nghĩ thầm là Liêu Dinh và Tề An đã nói rõ sự thật cho anh biết, nhưng bây giờ anh biết sự thật thì làm sao? Có thể lấy lòng Long Ân, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy lòng được Định Viêm. Tính cách của Định Viêm rất ngang bướng lại cực kì cứng đầu, một khi đã ghét ai thì cho dù người đó có đầu thai mười lần có lẽ nó vẫn ghét như vậy. Còn Long Ân, tối hôm qua Long Ân có hỏi cô là có quay về với Ngụy Long Thần hay không, có lẽ... Thằng bé cần tình thương. Nhắc mới nhớ, cuối tuần này đã sinh nhật tròn tám tuổi của Long Ân rồi.
- Cô gái vô lương tâm này!.
- Muốn ăn thì tự chuẩn bị bát đũa. Ở đây không có người hầu của anh.
Liêu Dinh thật sự được một màn cười như được mùa. Trong bữa ăn, ánh mắt căm phẫn của Định Viêm vẫn nhìn chằm chằm anh khiến Ngụy Long Thần sợ hãi, tiểu Diêm Vương này thật sự ghét anh đến vậy sao? Nhìn vào đôi mắt kia... Anh có thể thấy được, điểm yếu duy nhất của Định Viêm là Tuệ Mộc, chỉ cần cô quay về bên anh... Thì Định Viêm cũng sẽ ngoan ngoãn trở về. Nhưng trước tiên, anh vẫn nên thu phục lại con trai cưng Long Ân đã.
- Cuối tuần này là sinh nhật của Long Ân. Cha đã cho người chuẩn bị rồi.
- Lại là bữa tiệc ồn ào.
- Không có, chỉ là một bữa tiệc nhỏ thôi.
Long Ân nhướn mày nhìn Ngụy Long Thần, lúc này anh đang nháy mắt liên tục dường như đang ra hiệu cho cậu bé, nhưng tiểu yêu phía đối diện lại lên tiếng châm chọc.
- Đại thúc xấu xa, mắt chú có vấn đề à mà sao cứ nháy thế?
Ngụy Long Thần ngay người... Đại thúc xấu xa? Anh có xấu xa đâu trời! Nhưng khi nhìn sang Tuệ Mộc cô chỉ im lặng ăn phần ăn của mình, giống như là cô vốn dĩ không hiện diện ở đây. Cảnh tượng này khiến Long Ân cảm thấy có chút đau lòng.
- Đợi sau khi bữa tiệc ở Ngụy gia kết thúc. Mẹ sẽ làm tiệc khác cho con.
- Mộc Mộc... Em đừng quá đáng như vậy. Em chính là muốn cắt đứt quan hệ với anh sao?
- Đúng!
Ngụy Long Thần thở một hơi mạnh rồi bỏ bát đũa xuống, có lẽ anh nhân nhượng quá đủ rồi. Anh thật sự không có kiên nhẫn với những câu từ mà cô sắp sửa nói ra, cô cố chấp! Rất cố chấp. Ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho anh... Vậy mà cứ ôm hận ở trong lòng. Được thôi, nếu đã muốn cắt đứt... Thì cứ để nó cắt đứt đi.
Tuệ Mộc hiểu rõ mình làm như vậy chắc chắn đã chạm đến lòng tự tôn của anh, khi nhìn anh rời khỏi cô mới mỉm cười nhẹ nhàng. Liêu Dinh bên cạnh thật sự tức muốn điên, uổng công ông đây giúp hai người... Bây giờ thì lại banh chành thế này? Vậy công sức của Liêu Dinh đây chẳng phải đổ sông đổ biển sao? Không được! Anh ta đã hứa với Tần Nhược Ái là sẽ giúp hai người hàn gắn, không chỉ vậy.... Nó còn là lời hứa của bản thân anh ta.
- Mộc Mộc, em nhượng bộ một chút đi.
- Tôi đang rất nhượng bộ. Nếu không... Tôi lại một lần nữa tự đẩy mình vào vực sâu không lối thoát. Anh biết đó, cho dù thân phận của tôi có là Tiểu thư của gia đình Hoàng Phủ đi thì bất quá cũng chỉ là con Công biết xòe đuôi mà thôi... Còn Ngụy Long Thần, anh ấy là rồng... Tôi mãi mãi... Không dám với đến.
Nghe được tin tức chấn động từ Liêu Dinh, Ngụy Long Thần thật sự vô cùng kinh ngạc. Hơ hơ, tính ra anh chính là đang bị nghiệp quật ấy hả? Con trai nhỏ của anh hết gọi Tề An là cha, rồi đến gọi Liêu Dinh là cha... Ấy thế mà khi nói chuyện với Ngụy Long Thần lại lạnh lùng gọi một tiếng "Ông ta", Ngụy Long Thần bắt đầu đanh mặt lại, ôi trời ơi... Nếu thằng con này là con anh thì anh chết chắc rồi còn gì nữa? Một đứa lớn đã khó dỗ bây giờ còn thêm một ông nhỏ nữa? Ngụy Long Thần đưa tay đỡ trán, còn Liêu Dinh thì chỉ cười lớn một tiếng.
- Dù sao tôi cũng là anh họ trên huyết thống của Mộc Mộc. Làm sao dám cùng cô ấy sinh con, hơn hết... Cậu nghĩ nếu cô ấy dễ dãi như vậy, thì bây giờ cậu nên gọi cô ấy là Quý phu nhân rồi.
- Câm mồm lại đi. Thật phiền phức.
Liêu Dinh vỗ vỗ vai của Ngụy Long Thần rồi nói.
- Cố gắng thu phục lại Long Ân trước đi, còn tiểu yêu Định Viêm thì... Chậc chậc... Chúc cậu may mắn!
Sau khi Tuệ Mộc đã tắm rửa thay đồ xong thì cô đích thân xuống bếp nấu bữa trưa cho mọi người. Ý định đầu của cô là chỉ có ba mẹ con cô và Liêu Dinh, khi khổng khi không lại được tặng kèm thêm Ngụy Long Thần, làm cho Tuệ Mộc thật sự không biết nói gì hơn. Sau khi nấu xong bữa ăn, Long Ân và Định Viêm đã ngoan ngoãn ngồi vào vị trí của mình. Cô liền bước ra ngoài, nhẹ giọng nói.
- Liêu Dinh, vào ăn cơm.
- Ơ này... Em không thấy anh cũng ngồi đây à?
- Ngại thật đấy, khách tôi mời là Liêu Dinh... Còn anh? Tôi có mời anh vào nhà sao?
Từ khi Tuệ Mộc chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn thì cô đã thấy ánh mắt của Ngụy Long Thần nhìn Định Viêm rất khác lạ rồi. Cô chỉ nghĩ thầm là Liêu Dinh và Tề An đã nói rõ sự thật cho anh biết, nhưng bây giờ anh biết sự thật thì làm sao? Có thể lấy lòng Long Ân, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy lòng được Định Viêm. Tính cách của Định Viêm rất ngang bướng lại cực kì cứng đầu, một khi đã ghét ai thì cho dù người đó có đầu thai mười lần có lẽ nó vẫn ghét như vậy. Còn Long Ân, tối hôm qua Long Ân có hỏi cô là có quay về với Ngụy Long Thần hay không, có lẽ... Thằng bé cần tình thương. Nhắc mới nhớ, cuối tuần này đã sinh nhật tròn tám tuổi của Long Ân rồi.
- Cô gái vô lương tâm này!.
- Muốn ăn thì tự chuẩn bị bát đũa. Ở đây không có người hầu của anh.
Liêu Dinh thật sự được một màn cười như được mùa. Trong bữa ăn, ánh mắt căm phẫn của Định Viêm vẫn nhìn chằm chằm anh khiến Ngụy Long Thần sợ hãi, tiểu Diêm Vương này thật sự ghét anh đến vậy sao? Nhìn vào đôi mắt kia... Anh có thể thấy được, điểm yếu duy nhất của Định Viêm là Tuệ Mộc, chỉ cần cô quay về bên anh... Thì Định Viêm cũng sẽ ngoan ngoãn trở về. Nhưng trước tiên, anh vẫn nên thu phục lại con trai cưng Long Ân đã.
- Cuối tuần này là sinh nhật của Long Ân. Cha đã cho người chuẩn bị rồi.
- Lại là bữa tiệc ồn ào.
- Không có, chỉ là một bữa tiệc nhỏ thôi.
Long Ân nhướn mày nhìn Ngụy Long Thần, lúc này anh đang nháy mắt liên tục dường như đang ra hiệu cho cậu bé, nhưng tiểu yêu phía đối diện lại lên tiếng châm chọc.
- Đại thúc xấu xa, mắt chú có vấn đề à mà sao cứ nháy thế?
Ngụy Long Thần ngay người... Đại thúc xấu xa? Anh có xấu xa đâu trời! Nhưng khi nhìn sang Tuệ Mộc cô chỉ im lặng ăn phần ăn của mình, giống như là cô vốn dĩ không hiện diện ở đây. Cảnh tượng này khiến Long Ân cảm thấy có chút đau lòng.
- Đợi sau khi bữa tiệc ở Ngụy gia kết thúc. Mẹ sẽ làm tiệc khác cho con.
- Mộc Mộc... Em đừng quá đáng như vậy. Em chính là muốn cắt đứt quan hệ với anh sao?
- Đúng!
Ngụy Long Thần thở một hơi mạnh rồi bỏ bát đũa xuống, có lẽ anh nhân nhượng quá đủ rồi. Anh thật sự không có kiên nhẫn với những câu từ mà cô sắp sửa nói ra, cô cố chấp! Rất cố chấp. Ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho anh... Vậy mà cứ ôm hận ở trong lòng. Được thôi, nếu đã muốn cắt đứt... Thì cứ để nó cắt đứt đi.
Tuệ Mộc hiểu rõ mình làm như vậy chắc chắn đã chạm đến lòng tự tôn của anh, khi nhìn anh rời khỏi cô mới mỉm cười nhẹ nhàng. Liêu Dinh bên cạnh thật sự tức muốn điên, uổng công ông đây giúp hai người... Bây giờ thì lại banh chành thế này? Vậy công sức của Liêu Dinh đây chẳng phải đổ sông đổ biển sao? Không được! Anh ta đã hứa với Tần Nhược Ái là sẽ giúp hai người hàn gắn, không chỉ vậy.... Nó còn là lời hứa của bản thân anh ta.
- Mộc Mộc, em nhượng bộ một chút đi.
- Tôi đang rất nhượng bộ. Nếu không... Tôi lại một lần nữa tự đẩy mình vào vực sâu không lối thoát. Anh biết đó, cho dù thân phận của tôi có là Tiểu thư của gia đình Hoàng Phủ đi thì bất quá cũng chỉ là con Công biết xòe đuôi mà thôi... Còn Ngụy Long Thần, anh ấy là rồng... Tôi mãi mãi... Không dám với đến.
Bình luận facebook