-
Chương 17. Ra tay giúp đỡ
Mà lúc này, Trình Lạc và Lục Diễn cũng đi tới quán trà sữa.
Mới đầu nhìn thấy Tô Cửu Cửu, Trình Lạc nghĩ có lẽ người phụ nữ mà Lục Diễn nói chỉ coi trọng danh tiếng, nhưng sau đó điều tra mới biết được, Tô Cửu Cửu có quan hệ với nhà họ Lục, em gái Tô Cửu Cửu - Tô Đình Đình và em trai Lục Diễn - Lục Tu là vợ chồng.
Theo ý anh ta, Tô Cửu Cửu này nhất định là người mà Lục Diễn muốn tìm, cho nên anh ta quyết định nhanh chóng gọi điện cho Lục Diễn, bảo Lục Diễn tới gặp mặt.
Mà bọn họ vừa mới vào quán trà sữa, lại thấy một màn giương cung bạt kiếm.
"Tô Cửu Cửu, tôi và Hứa Nguyện đi đến bước này là vì người nào cũng có lỗi, dù sao tôi và cô ta cũng đã ly hôn, lại truy cứu trách nhiệm cũng không có ý nghĩa gì."
Mới đầu Lâm Hạo nhìn thấy Tô Cửu Cửu có hơi run rẩy.
Nhưng sau đó suy nghĩ lại, nơi này là nơi công cộng, Tô Cửu Cửu và Hứa Nguyện đều mặc đồng phục cảnh sát, anh ta không tin Tô Cửu Cửu mặc đồng phục cảnh sát mà dám đánh anh ta, nếu thật sự đánh, cảnh sát đánh người, chuyện này lớn lắm, anh ta sẽ khiến cô không làm cảnh sát được cả đời.
Tính Tô Cửu Cửu rất tức giận, cô không ngờ tên cặn bã Lâm Hạo này muốn cãi nhau với cô, "Ai cũng có lỗi sao? Rõ ràng là anh sai, anh là loại hàng nào đừng cho là tôi không biết, nếu vừa rồi không có tôi ở đây, có phải anh muốn bắt nạt Hứa Nguyện hay không?"
"Là lỗi của tôi á? Vốn dĩ Hứa Nguyện gả cho tôi vì tiền, tôi cho cô ta tiền bạc, cô ta lại quản đông quản tây, một người phụ nữ không ra dáng phụ nữ, giống hệt nam nhân bà, tôi muốn tìm vợ cơ! Có thai thì sinh non, tôi muốn con trai, cô ta thì hay rồi, sinh ra con nhóc cho tôi..."
Lâm Hạo có rất nhiều oán giận với Hứa Nguyện, mà những lời này của anh ta mở kíp nổ bom trong lòng Tô Cửu Cửu.
Một giây sau, cô tiến lên một bước, quả đấm vung ra, mục tiêu là Lâm Hạo.
Hứa Nguyện không ngờ người đàn ông này sẽ cho cô nhiều tổn thương như vậy, bây giờ lại nói ra những lời này, đôi mắt cô ấy đỏ lên, cô ấy không muốn Tô Cửu Cửu bị xử phạt vì đánh người, đúng lúc cô ấy muốn ngăn cản, dĩ nhiên là không còn kịp rồi.
Lâm Hạo sợ tới mức che kín mắt.
Lúc quả đấm của Tô Cửu Cửu sắp chạm vào mặt Lâm Hạo, thì đột nhiên dừng lại, chỉ có một nắm đấm mạnh mẽ lướt qua mặt anh ta.
Tô Cửu Cửu nhíu mày nhìn một bàn tay to trên cổ tay, xương ngón tay rõ ràng, quan trọng là... Rất có lực, đã khống chế tay cô.
"Anh là ai vậy, rảnh rỗi quản nhiều..." Phải biết rằng bây giờ cô đang tức giận, lúc này có người nhảy ra ngăn cản cô, quả thực như va vào họng súng.
Lúc cô nhìn thấy chủ nhân của bàn tay to đó, cả người ngây ngẩn, biểu cảm muốn bao nhiêu kỳ lạ có bấy nhiêu kỳ lạ.
Là anh!
Tuy cô chỉ từng gặp anh một lần vào năm năm trước, nhưng người đàn ông xa lạ này đã làm thay đổi cuộc đời cô, cho nên dĩ nhiên là bộ dạng của anh đã khắc vào trong đầu cô, muốn quên cũng không thể quên được.
Lục Diễn nhìn người phụ nữ gần trong gang tấc, năm năm không gặp, bây giờ cô vẫn xinh đẹp như cũ, trong xinh đẹp lại có vài phần thành thục thú vị.
Lâm Hạo đứng dậy, nhìn quả đấm của Tô Cửu Cửu vẫn dừng ở giữa không trung, thì sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Người anh em này ngăn cản Tô Cửu Cửu rất đúng lúc, không thì gương mặt anh tuấn của anh ta đã bị hủy rồi.
"Người anh em này, may mà anh giúp tôi, người phụ nữ này hơi quá đáng, không nói một lời liền động tay, anh giúp tôi phân xử xem, cô ta là một cảnh sát lại làm chuyện như vậy, có được hay không?" Lâm Hạo nhìn người ra tay cứu mình, bộ dạng giống như là tìm được tổ chức, nói thao thao bất tuyệt.
Mới đầu nhìn thấy Tô Cửu Cửu, Trình Lạc nghĩ có lẽ người phụ nữ mà Lục Diễn nói chỉ coi trọng danh tiếng, nhưng sau đó điều tra mới biết được, Tô Cửu Cửu có quan hệ với nhà họ Lục, em gái Tô Cửu Cửu - Tô Đình Đình và em trai Lục Diễn - Lục Tu là vợ chồng.
Theo ý anh ta, Tô Cửu Cửu này nhất định là người mà Lục Diễn muốn tìm, cho nên anh ta quyết định nhanh chóng gọi điện cho Lục Diễn, bảo Lục Diễn tới gặp mặt.
Mà bọn họ vừa mới vào quán trà sữa, lại thấy một màn giương cung bạt kiếm.
"Tô Cửu Cửu, tôi và Hứa Nguyện đi đến bước này là vì người nào cũng có lỗi, dù sao tôi và cô ta cũng đã ly hôn, lại truy cứu trách nhiệm cũng không có ý nghĩa gì."
Mới đầu Lâm Hạo nhìn thấy Tô Cửu Cửu có hơi run rẩy.
Nhưng sau đó suy nghĩ lại, nơi này là nơi công cộng, Tô Cửu Cửu và Hứa Nguyện đều mặc đồng phục cảnh sát, anh ta không tin Tô Cửu Cửu mặc đồng phục cảnh sát mà dám đánh anh ta, nếu thật sự đánh, cảnh sát đánh người, chuyện này lớn lắm, anh ta sẽ khiến cô không làm cảnh sát được cả đời.
Tính Tô Cửu Cửu rất tức giận, cô không ngờ tên cặn bã Lâm Hạo này muốn cãi nhau với cô, "Ai cũng có lỗi sao? Rõ ràng là anh sai, anh là loại hàng nào đừng cho là tôi không biết, nếu vừa rồi không có tôi ở đây, có phải anh muốn bắt nạt Hứa Nguyện hay không?"
"Là lỗi của tôi á? Vốn dĩ Hứa Nguyện gả cho tôi vì tiền, tôi cho cô ta tiền bạc, cô ta lại quản đông quản tây, một người phụ nữ không ra dáng phụ nữ, giống hệt nam nhân bà, tôi muốn tìm vợ cơ! Có thai thì sinh non, tôi muốn con trai, cô ta thì hay rồi, sinh ra con nhóc cho tôi..."
Lâm Hạo có rất nhiều oán giận với Hứa Nguyện, mà những lời này của anh ta mở kíp nổ bom trong lòng Tô Cửu Cửu.
Một giây sau, cô tiến lên một bước, quả đấm vung ra, mục tiêu là Lâm Hạo.
Hứa Nguyện không ngờ người đàn ông này sẽ cho cô nhiều tổn thương như vậy, bây giờ lại nói ra những lời này, đôi mắt cô ấy đỏ lên, cô ấy không muốn Tô Cửu Cửu bị xử phạt vì đánh người, đúng lúc cô ấy muốn ngăn cản, dĩ nhiên là không còn kịp rồi.
Lâm Hạo sợ tới mức che kín mắt.
Lúc quả đấm của Tô Cửu Cửu sắp chạm vào mặt Lâm Hạo, thì đột nhiên dừng lại, chỉ có một nắm đấm mạnh mẽ lướt qua mặt anh ta.
Tô Cửu Cửu nhíu mày nhìn một bàn tay to trên cổ tay, xương ngón tay rõ ràng, quan trọng là... Rất có lực, đã khống chế tay cô.
"Anh là ai vậy, rảnh rỗi quản nhiều..." Phải biết rằng bây giờ cô đang tức giận, lúc này có người nhảy ra ngăn cản cô, quả thực như va vào họng súng.
Lúc cô nhìn thấy chủ nhân của bàn tay to đó, cả người ngây ngẩn, biểu cảm muốn bao nhiêu kỳ lạ có bấy nhiêu kỳ lạ.
Là anh!
Tuy cô chỉ từng gặp anh một lần vào năm năm trước, nhưng người đàn ông xa lạ này đã làm thay đổi cuộc đời cô, cho nên dĩ nhiên là bộ dạng của anh đã khắc vào trong đầu cô, muốn quên cũng không thể quên được.
Lục Diễn nhìn người phụ nữ gần trong gang tấc, năm năm không gặp, bây giờ cô vẫn xinh đẹp như cũ, trong xinh đẹp lại có vài phần thành thục thú vị.
Lâm Hạo đứng dậy, nhìn quả đấm của Tô Cửu Cửu vẫn dừng ở giữa không trung, thì sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Người anh em này ngăn cản Tô Cửu Cửu rất đúng lúc, không thì gương mặt anh tuấn của anh ta đã bị hủy rồi.
"Người anh em này, may mà anh giúp tôi, người phụ nữ này hơi quá đáng, không nói một lời liền động tay, anh giúp tôi phân xử xem, cô ta là một cảnh sát lại làm chuyện như vậy, có được hay không?" Lâm Hạo nhìn người ra tay cứu mình, bộ dạng giống như là tìm được tổ chức, nói thao thao bất tuyệt.