Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-20
Chương 11: ĐỂ TÔI DẠY DỖ CÔ
Bác cả ham tiền, bác gái khắc nghiệt, nếu
không vì có chị họ, Lí Hiểu Nhu cũng không
muốn ở lại căn nhà này.
“Chị ơi, chị và Cố Thừa Trạch quen nhau như
thế nào vậy?” Lí Hiểu Nhu đột ngột hỏi.
Trên mặt Lí Tử Hàm hiện ra nụ cười hạnh
phúc: “Anh chị mới quen nhau hơn một tháng,
nhưng anh ấy đối xử với chị rất tốt. Hiểu Nhu à,
anh ấy là người đàn ông hoàn hảo nhất trên thế
gian này, chị cảm thấy người mà cả đời này chị
muốn tìm chính là anh ấy.”
“Nhưng mà…” Lí Hiểu Nhu không đủ dũng
cảm để tiếp tục nói chuyện về vấn đề này, cô
đeo túi du lịch rồi đi ra ngoài: “Chị ơi, mấy hôm
nữa em sẽ về. Váy này chị cứ trả cho anh ta đi,
chị thích anh ta không có nghĩa là em phải chấp.
nhận con người anh ta. Sau này anh ta tặng bất
kỳ thứ gì, em cũng không cần đâu.”
Tại nhà Lê Quyên Quyên.
Lí Hiểu Nhu nằm nhoài giữa đống sách, cầm
bút chì nhìn sách mà tâm hồn bay đi đâu, Lê
Quyên Quyên đang ngồi trước máy tính chơi
Boom Online: “Quyên Quyên, tớ phát hiện ra một
thẳng cha,muốn làm hại chị tớ, tớ phải làm sao.
đây?”
Lê Quyên Quyên hoàn toàn tập trung vào trò
chơi của mình: “Thì cảnh báo chị cậu đi”
“Nhưng chị tớ yêu hắn đến mức hết thuốc
chữa luôn rồi, phải làm sao?”
“Ôi chao, các cô gái đẹp thường thích mấy:
gã lưu manh mà, cậu cứ bình tĩnh. Nếu chị cậu
đã yêu thằng cha kia đến chết đi sống lại rồi, cậu
chỉ là em gái cũng không quản được đâu. Với cả,
làm sao cậu biết hắn muốn làm hại chị cậu?”‘
“Không nói với cậu nữa, dù sao thì, nói tóm
lại, hắn muốn làm hại chị tớ, tớ không thể khoanh.
tay đứng nhìn được!”
“Thế cậu có bản lĩnh thì giết hắn luôn đi” Lê
Quyên Quyên bắn một loạt đạn pháo khiển đối
phương cháy khét lẹt, cô nàng bật cười sảng
khoái: “Đi chết đi cưng, ha ha tớ thắng rồi.”
Giết hấn luôn!!
“Rầm rầm rầm!” Tiếng gõ cửa kịch liệt vang
lên, Lê Quyên Quyên đặt máy tính xuống, chạy ra
ngoài: “Để tớ ra xem ai tới, gõ nát cửa nhà bà
mày rồi.”
Lí Hiểu Nhu nhìn chằm chằm vào chiếc máy
ảnh đặt bên cạnh máy tính của Lê Quyên Quyên,
khẽ động lòng, lục tìm thẻ nhớ trong cặp sách,
cắm vào máy. Sau khi bật máy, hình ảnh trong
thẻ nhớ hiện ra. Lí Hiểu Nhu chỉ liếc một cái,
không đủ dũng cảm xem tiếp nữa.
Tên khốn nạn, khốn nạn, tôi phải giết anh! Lí
Hiểu Nhu rút thẻ nhớ ra, dồn hết sức lực bẻ nó ra
làm đôi, nằm chặt hai mảnh vỡ trong lòng bàn
tay, nắm đến khi lòng bàn tay đau đớn.
Một loạt tiếng bước chân dừng lại ở cửa
phòng.
“Quyên Quyên, ai thế?” Lí Hiểu Nhu cảm
thẩy không ổn lắm, ngẩng đầu nhìn lên, sau lưng.
Lê Quyên Quyên có một người đàn ông cao lớn
và tuấn tú. Trước giờ Lê Quyên Quyên không có.
một chút miễn dịch nào với trai đẹp, lúc này đây.
trong mắt cô ấy càng nổi đầy bong bóng trái tim
hồng phấn. Cô nàng tự tay dẫn sói vào nhà, chỉ
mặt Lí Hiểu Nhu ra hiệu với Cố Thừa Trạch.
“Anh xem, cô ấy có phải Lí Hiểu Nhu mà anh
đang tìm không?”
Cố Thừa Trạch tháo kính râm, nhìn về phía Lí
Hiểu Nhu mà nở nụ cười có vẻ châm chọc: “Lí
Hiểu Nhu, cô trốn kĩ thật đấy!”
Lí Hiểu Nhu hung dữ trừng mắt nhìn Lê
Quyên Quyên: “Cậu dám bán đứng tớ!”
“Hể hề, anh đẹp trai này thực sự khá lắm
đó!” Lê Quyên Quyên đi tới bên cạnh Lí Hiểu
Nhu, ghé tai cô mà nói nhỏ: “Anh ta có Ferrari
đó! Lí Hiểu Nhu cậu phải biết thỏa mãn chứ! Nếu
có người đàn ông như thế này nhìn trúng vẻ đẹp.
của tớ, tớ nhất định sẽ lấy thân mình báo đáp
ngay.”
Lí Hiểu Nhu đờ dẫn liếc cô bạn mình một cái,
nếu như cậu hiểu tính cách thật sự của anh ta,
xem cậu còn dám nói Tuấn Kiệt.
Ra khỏi nhà họ Quỳnh, Lí Hiểu Nhu lạnh mặt
nhìn Cố Thừa Trạch.
“Chúng ta đã thanh toán xong xuôi rồi, anh
đừng quấn riết lấy tôi nữa.”
“Lí Hiểu Nhu, cô dựa vào cái gì mà lên mặt
với tôi? Cô nói ai thanh toán xong? Cô đá tôi một
phát rồi cứ im hơi lặng tiếng mà bỏ đi, cô dám
nói câu thanh toán xong cơ à?” Lí Hiểu Nhu đeo.
cặp sách đi trên đường, Cố Thừa Trạch lái chiếc
Ferrari của hẳn với tốc độ rùa bò đi song song
cạnh cô.
Chương 12: CÔ TƯỞNG HẮN MUỐN HÔN CÔ
“Lên xe!” Cố Thừa Trạch mất hết kiên nhẫn
mà quát ẩm lên.
Lí Hiểu Nhu lườm hắn một cái, tiếp tục dùng
tốc độ của ốc sên đi về phía trước.
“Lí Hiểu Nhu, có phải cô thích tôi không?”
Cố Thừa Trạch mặt dày hỏi.
Lí Hiểu Nhu bật cười chế giếu: “Anh ảo
tưởng quá đấy, Cố Thừa Trạch, chị tôi thích anh
vì chị ấy quá lương thiện, không có khả năng
phán đoán, chứ bảo tôi thích anh? Trừ khi tôi mù
nhé.”
Cố Thừa Trạch tức giận, hắn vội vã xoay vô
lăng, chiếc xe gần như dính sát gần chân của Lí
Hiểu Nhu rồi chèn lên đường dành cho người đi
bộ, quay ngang trước mặt Lí Hiểu Nhu. Hắn
ngang ngược dừng xe lại, mở cửa xe đi ra ngoài:
“Lí Hiểu Nhu, nghe cho rõ đây, mẹ kiếp, cô cút
lên xe ngay cho tôi, nếu không Tăngi sẽ cưỡng.
hiếp cô ngay bây giờ!” Cố Thừa Trạch mặt mũi u
ám, sự điên cuồng trào ra từ trong đôi mất hắn.
Lí Hiểu Nhu đổi phương hướng khác, tiếp
tục đi về phía trước: “Đồ cầm thú, ngoài cưỡng.
hiếp ra thì anh còn biết làm cái gì?”
Cố Thừa Trạch nổi cơn tam bành, người phụ
nữ chết tiệt này dám dùng giọng điệu ấy để nói
chuyện với mình. Hắn nhảy từ trên xe xuống,
trực tiếp đẩy cô vào một gốc cây to, từ trên cao.
nhìn xuống, ngang ngược xoáy thẳng vào hai
mắt cô. Đôi mắt trong veo của Lí Hiểu Nhu hơi
hồng hồng, cô sắp bật khóc, nhưng vẫn cố gắng.
tỏ ra kiên cường, nhìn thẳng vào hắn với vẻ phẫn
hận.
“Thưa anh, xe của anh lấn làn rồi, mời anh
lấy giấy phép lái xe ra cho tôi xem một lát.” Một
anh cảnh sát bước tới.
Cố Thừa Trạch tiện tay móc ra một tấm
danh thiếp, ném vào mặt anh cảnh sát kia, khẽ
gầm lên: “Cút ngay!”
Anh cảnh sát kia chỉ nhìn thấy mấy chữ
“tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị Cố Thừa Trạch”
đã lập tức cúi người lui về sau: “Xin lỗi tổng giám
đốc Lâm, làm phiển anh rồi.” Lí Hiểu Nhu chấn
động, cô không ngờ anh cảnh sát giao thông kia
lại khách sáo với Cố Thừa Trạch như vậy, lẽ nào
quyền thế của Cố Thừa Trạch lớn đến mức nuốt
chửng được cả thiện ác phải trái sao?
“Lên xe, bây giờ, ngay lập tức!” Cố Thừa
Trạch đã vô cùng tức giận, kiên nhẫn của hắn
sắp bị cô bào mòn hết rồi, chỉ là một con bé thôi
mà, hắn còn không xử được cô chắc!
Lí Hiểu Nhu biết ngoan ngoãn rồi, lần này cô
nghe lời vô cùng, ngồi vào vị trí phó lái
“Đừng nhúc nhích!” Cố Thừa Trạch khẽ quát
lên một tiếng, cơ thể to lớn nhào tới. Lí Hiểu Nhu
căng thẳng quay mặt đi chỗ khác, hắn bật cười
chế nhạo, động tác trên tay không hề ngừng lại,
cánh tay dài vươn tới giúp cô thắt dây an toàn.
Mặt hắn cách đôi môi cô gần như thế, hơi thở vô
cùng ngang ngược của hắn ập tới.
“Lí Hiểu Nhu, cô cho rằng tôi đói khát thế cơ
à? Cố Thừa Trạch này muốn dạng phụ nữ như
nào mà không có.” Như chế giễu, Cổ Thừa Trạch
liếc cô một cái, sau đó ngồi thẳng lại, khởi động
xe. Mặt Lí Hiểu Nhu bỗng chốc đỏ bừng lên, ban
nãy cô còn tưởng hắn muốn hôn cô.
Chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ rực đưa LÍ
Hiểu Nhu lượn quanh nửa vòng thành phố xa hoa
này, sau cùng dừng lại ở một khu mua sắm cao.
cấp. Đây là “con đường tình nhân” nổi tiếng của
thành phố S, bán toàn mặt hàng xa xỉ đắt đỏ,
cho nên những người tới đây mua đồ đều là
những gã đàn ông lắm tiền vung tiền cho tình
nhân trẻ tuổi của họ.
“Xuống xe.” Giọng điệu của Cố Thừa Trạch
vẫn huênh hoang và ngang ngược như’ thế,
không thể nào nghỉ ngờ được.
“Cố Thừa Trạch, anh đừng ấu trĩ như thế, tôi
sẽ không làm tình nhân của anh đâu.” Lí Hiểu
Nhu nói với vẻ phản cảm.
Sắc mặt Cố Thừa Trạch vô cùng khó coi: “LÍ
Hiểu Nhu, rốt cuộc cô có đầu óc không thế,
dạng phụ nữ vừa đần độn vừa chậm tiêu như cô
có phơi trước mặt tôi thì tôi cũng không thèm.
Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi đưa cô tới đây là
vì chị cô nói cô không thích quần áo kiểu đó, cho
nên mới đưa cô tới thử.”
Chương 13: TẤT CẢ NHỮNG THỨ ANH CHẠM VÀO TÔI ĐỀU KHÔNG CẦN
“Cố Thừa Trạch, anh là người hiểu rõ nhất
tại sao tôi không cần những bộ quần áo đó.
Không cần đổi đâu, chỉ cần là thứ Cố Thừa Trạch
nhà anh từng chạm vào, bất cứ thứ gì, tôi đều
không cần!”
Cổ Thừa Trạch nâng cằm cô lên với vẻ đùa
dai: “Nghe cho kĩ nhé, tôi cũng từng chạm vào
cơ thể cô rồi đó, cô có cần nó nữa không?”
“Anh…” Lí Hiểu Nhu trừng mắt lên.
Trong cửa hàng quần áo, Lí Hiểu Nhu cứ hờ
hững, hoàn toàn không có hứng thú thử đồ.
Những nhãn hiệu đắt tiền, nhân viên rất nhiệt
tình, lại gặp phải một cô gái không hề muốn mua
sắm.
Cố Thừa Trạch không chịu nổi nữa, giơ tay
ra chỉ chỉ rất tùy hứng: “Bộ này, bộ này, dãy bên
kia và một dãy của bên này, gói hết lại cho tôi.”
Tấm thẻ tín dụng bị ném mạnh xuống quầy
thu ngân, từ đôi đồng tử đen như mực bắn ra
ánh mắt lạnh lẽo. Sau khi thanh toán xong, Cố
Thừa Trạch ném đống quần áo lên xe, rồi kéo
cánh tay Lí Hiểu Nhu nhét vào ghế phó lái.
Chiếc xe phi như bay trên đường một lúc rồi
dừng trước cửa một quán cà phê ngoài trời bên
bờ biển. Đây là địa điểm hẹn hò cà phê ưa thích
của các đôi tình nhân, sắc đêm trong như nước,
ngồi ở đó có thể nhìn thấy vầng trăng sáng tỏ
treo trên đỉnh trời và ánh bạc lấp lánh hắt lên từ.
mặt nước biển.
Cố Thừa Trạch lôi Lí Hiểu Nhu ra khỏi xe, đè
cô lên bức tường trong quán cà phê: “Lí Hiểu
Nhụ, cô thích chết phải không?”
“Bỏ ngay cái móng dơ bẩn của anh ra, đừng
để tôi phải ghét anh thêm.” Cơn giận của Cố.
Thừa Trạch trào lên, hắn cúi người xuống hôn cô.
Hắn khóa chặt cái miệng nhỏ lải nhải không
ngừng của cô, quả nhiên cãi nhau với phụ nữ là
chuyện ngu xuẩn nhất trên đời, cứ hôn luôn đỡ
rách việc hơn bao nhiêu.
“Ưm, bỏ tôi ra..” Lí Hiểu Nhu vùng vấy,
nhưng chỉ khiến nụ hôn của Cố Thừa Trạch
mạnh mẽ hơn.
Một hồi lâu sau, Cố Thừa Trạch mới buông
tha cho đôi môi của cô, lúc này đây hai người
đều thở hồng hộc. Lí Hiểu Nhu vẫn quật cường
trừng mắt nhìn anh ta, biểu cảm không chịu
thua: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Tôi muốn thế nào, không phải cô đã nhìn
thấy hết rồi sao? Từ giờ phút này trở đi, cô đã
người phụ nữ của Cố Thừa Trạch này, về sau nếu
không được sự đồng ý của tôi, cô không được
phép dọn ra khỏi nhà họ Lí, càng không được
phép trốn tránh t‹
“Cố Thừa Trạch, đầu anh bị úng nước phải
không! Anh đừng tưởng anh vấy bẩn sự trong
sạch của tôi là đã trở thành người nào đó với tôi.
Anh chẳng là gì hết, anh biết chưa? Sớm muộn gì
cũng có một ngày tôi vạch trần bộ mặt xấu xa
của anh với chị tôi” Lí Hiểu Nhu mặt mũi trắng
bệch, lùi về sau mấy bước, nhìn Cố Thừa Trạch
bằng ánh mắt cảnh cáo.
Cố Thừa Trạch buông tay ra, đột nhiên
không hiểu sao lại nở nụ cười độc ác: “Được, tùy
cô thôi, thế nào cũng có một ngày cô phải quỳ
dưới chân cầu xin tôi.”
Lí Hiểu Nhu cười lạnh: “Thế thì anh cứ nằm
mơ giấc mơ giữa ban ngày của anh đi!” Lí Hiểu
Nhu vứt mấy bộ đồ trên xe xuống, giãm mạnh
lên chúng mấy cái như trả thù rồi dứt khoát bỏ
đi.
Lí Hiểu Nhu, cô không nhảy nhót được mấy
ngày đâu, Cố Thừa Trạch cười lạnh với vẻ nham
hiểm. Ba ngày sau đó, Cố Thừa Trạch không hề
xuất hiện trong tầm nhìn của Lí Hiểu Nhu, cô
thấy mình thoải mái hơn nhiều lắm.
Buổi tối, vừa bước chân vào cửa nhà đã
nghe thấy tiếng khóc lóc chói tai của bác gái:
“Ông là cái thứ đốn mạt khốn kiếp, sao có thể
bán Thần Hoa cho bọn vay nặng lãi chứ, ông già
dai nhách mãi chưa chết này, cả ngày chỉ biết cá
độ, bây giờ cuối cùng cũng thua trắng cả cái nhà
này rồi.
Lí Hiểu Nhu chấn động nhìn vẻ ủ rũ của bác
trai và dáng vẻ ngồi bệt xuống đất khóc lóc đay
nghiến như một oán phụ của bác gái: “Làm sao.
vậy bác…”
Bác gái quệt nước mắt trừng Lí Hiểu Nhu
một cái: “Cô về đúng lúc lắm, bác trai cô thua cả
công ty Thần Hoa rồi, chị cô cũng không có bản
Tĩnh mở lời với nhà họ Cố, hay rồi, bây giờ cả nhà
này không có cơm ăn nữa, cứ đợi chết đói đi! Cô
cũng đừng đi học làm gì, ngày mai ra ngoài mà
làm thuê!”
Chương 14: QUỲ XUỐNG MUA VUI CHO TÔI ĐI
Lí Tuấn Kiệt khẽ quát lên: “Mẹ kiếp im hết
mồm vào, cút hết ra ngoài đi, lộn cả tiết.”
Bác gái càng lúc càng không vui, vung cánh
tay lên đánh chồng: “Lão già chết bầm, chuyến
đi châu Âu của tôi bị hãng rồi, ông đền tiền cho
“Bà chủ, không ổn rồi, bệnh tim của cô cả
tái phát rồi” Người giúp việc hô ẩm lên.
Lí Hiểu Nhu run bắn lên, vội vàng quay người
chạy lên lầu. Trong phòng, Lí Tử Hàm đang dùng.
hai tay ôm ngực, mặt mũi trắng bệch, cô nằm
trên giường, hít thở khó nhọc, vì quá đau đớn mà.
lông mày nhíu lại với nhau.
“Mau, mau gọi xe cứu thương!” Lí Hiểu Nhu.
vừa dặn dò người giúp việc, vừa vội vàng lục tìm.
thuốc. Sau khi uống thuốc xong, Lí Tử Hàm vẫn
không có một chút phản ứng nào. Xe cứu
thương nhanh chóng đến nơi và đưa Lí Tử Hàm
đến bệnh viện.
Trước cửa phòng phẫu thuật, Lí Hiểu Nhu
siết chặt hai tay, không ngừng cầu nguyện. Bác
gái vẫn không ngừng quở trách bác cả phá sản
khiến bây giờ con gái đổ bệnh. Bác cả thực sự:
thấy phiền không chịu nổi, vung tay tát bác gái
hai cái rồi tức giận bỏ chạy.
Lí Hiểu Nhu nhìn họ mà không thể nói gì
được, chỉ thấy buồn lòng thêm. “Chị y tá ơi, chị
em thế nào rồi ạ?” Thấy có cô y tá ra ngoài, Lí
Hiểu Nhu vội vàng chạy tới.
“Tình hình bệnh nhân rất không ổn, thần trí
không tỉnh táo, cô ấy luôn miệng gọi một cái tên,
hình như là A Trạch!”
Mặt mũi Lí Hiểu Nhu trẳng bệch, hai tay siết
chặt lại: “Vậy, vậy phải làm thế nào ạ?”
“Tốt nhất là để người đó tới đây, bệnh nhân
mới có khả năng tốt lên.” Cô y tá để nghị.
Lí Hiểu Nhu đi ra ngoài hành lang tìm thấy Lí
Tuấn Kiệt đang hút thuốc, cô khẽ thương lượng:
“Bác cả, bác gọi điện bảo Cố Thừa Trạch qua
đây một chuyến đi. Y tá bảo để anh ta qua đây
thì chị con mới có hi vọng…”
Lí Tuấn Kiệt có vẻ vô cùng suy sụp, vừa thở
dài vừa lắc đầu: “Bác đã gọi từ lâu rồi, cậu ta
không nghe máy.”
Bác gái vội vàng chen miệng vào: “Biết ngay
mấy thằng cha có tiền không thằng nào tử tế,
đến lúc quan trọng không giúp được một cái gì,
cũng may mà Hoàng Ngân chưa gả qua đó, nếu
không thì công toi.”
Bác trai trách mắng: “Đúng là thứ đàn bà
ngu dốt, gào thét cái gì ở đây, nói năng cũng
không biết đúng lúc đúng chỗ.”
Bác gái vừa nghe bác trai mắng đã thấy.
không vui, lại bắt đầu đay nghiến: “Ông già chết
dẫm này, nếu không phải ông thua mất cả Thần
Hoa, cậu chủ nhà họ Cố sẽ coi thường chúng ta
thế này sao?”
Lí Hiểu Nhu nhíu mày, “thế nào cũng có một
ngày cô phải quỳ dưới chân cầu xin tôi”, câu nói
độc ác của Cố Thừa Trạch như một lời nguyền
rủa, không ngừng hiện ra trong đầu cô. Cô rùng
mình một cái. Thu mua Thần Hoa, con gái nhà họ
Lí đều đáng chết, xem ra tất cả những thứ này là
một âm mưu.
Lí Hiểu Nhu quay người rời khỏi bệnh viện, Lí
Tuấn Kiệt gọi cô mấy tiếng từ đằng sau, cô đều
không nghe thấy. Nửa tiếng sau, cơ thể mỏng
manh của Lí Hiểu Nhu xuất hiện bên ngoài cánh
cổng sắt của cung điện Versailles. Dì Nguyễn
dẫn cô tiến vào biệt thự.
“Chào cô Lí I”
“Dì Nguyễn, con muốn gặp cậu Lâm.”
“Bây giờ cậu chủ không tiện lắm, cô đợi ở
phòng khách một lát nhé!”
Dì Nguyễn đặt một cốc trà lên bàn rồi lui ra
ngoài. Ngồi trong phòng khách rộng lớn, cơ thể
của Lí Hiểu Nhu càng có vẻ mảnh mai hơn.
Mười phút trôi qua, bóng dáng của Cố Thừa
Trạch vẫn chưa xuất hiện. Lí Hiểu Nhu không đợi
nổi nữa, cô đứng bật dậy xông thẳng lên tầng,
men theo cầu thang xoắn ốc mà tìm từng tầng
một. Thực ra vừa đặt chân lên tầng hai, cô đã
nghe thấy từng tiếng rên rỉ nóng bỏng của phụ
nữ. Lí Hiểu Nhu thấy máu nóng bốc lên đầu, mẹ
kiếp, người đàn ông này đúng là không bằng
cầm thú. Vợ chưa cưới của mình đang nằm trong
bệnh viện, mà hắn dám vui vẻ với người phụ nữ
khác ở đây.
“Rầm!” Lí Hiểu Nhu giơ chân đạp tung cửa
phòng ngủ chính.
Tầng hai không có căn phòng nào khác, chỉ
có mỗi một phòng ngủ hình tròn rộng đến mức
khác thường này, cửa phòng được thiết kế theo.
phong cách cung đình. Dường như cánh cửa này
chỉ khép hờ, Lí Hiểu Nhu đạp một cái thôi đã mở
bung ra rồi.
Trên chiếc giường lớn hình tròn vô cùng xa
xi, một người phụ nữ đang ra sức uốn éo thân
thể, cô ta mặc một bộ váy lụa mỏng tang màu
đỏ, có thể nhìn rõ bộ ngực căng đầy tròn trịa,
mái tóc dài uốn lọn sóng rối loạn che khuất một
phần khuôn mặt kiểu diễm.
Nghe thấy tiếng đạp cửa, cô ta sợ hết hồn,
hét ầm lên, ôm chăn từ trên giường lăn thẳng
vào lòng Cố Thừa Trạch. Lí Hiểu Nhu nhận ra
ngay cô ta chính là Trịnh Ngọc Nhi, minh tỉnh
điện ảnh hàng đầu đang rất nổi tiếng trên mạng
xã hội. Điều kì lạ chính là Cố Thừa Trạch vẫn ăn
mặc vô cùng chỉnh tể, còn chưa cởi quần nữa
chứ.
“Anh, anh là tên khốn nạn!” Lí Hiểu Nhu buột
miệng mắng ẩm lên: “Cố Thừa Trạch, anh là tên
cặn bã, chị tôi còn nằm trong bệnh viện, anh
dám ở đây chơi đùa với người phụ nữ khác.”
“Tổng giám đốc Lâm, ả đàn bà lắm lời này là
ai thế?” Trịnh Ngọc Nhi dùng đầu ngón chân cọ
cọ đùi của Cố Thừa Trạch, hỏi hắn với vẻ hờn
dỗi. Cô ta chỉ còn thiếu chút nữa là vào việc
chính với Cố Thừa Trạch rồi, người phụ nữ đáng.
ghét này xông vào phá hỏng chuyện tốt của cô.
ta, cô ta đang giận lắm.
Cố Thừa Trạch nghiêng mặt qua hôn lên môi
Trịnh Ngọc Nhi, nở nụ cười ái muội: “Bé cưng, ra
ngoài đợi anh.”
“Người ta không muốn mà!” Trịnh Ngọc Nhi
cố ý lắc lư bộ ngực lớn khiến nó rung lên như:
những cơn sóng trào, vô cùng gợi cảm. Sắc mặt
Cố Thừa Trạch tối đi, hắn không hề nể nang gì
mà đẩy cô ta xuống giường: “Cút ra ngoài,
ngay!”
Cố Thừa Trạch nổi tiếng nóng nảy, Trịnh
Ngọc Nhi nào dám nán lại lâu hơn. Tuy rằng đã
khao khát và nóng lòng đến mức không thể nhẫn
nhịn nữa, nhưng cô ta cũng không dám nói gì,
đành ôm quần áo đi ra khỏi phòng. Lúc ngang
qua cửa còn cố ý đụng vào Lí Hiểu Nhu một cái
thật mạnh, khẽ mắng: “Thứ tỉ tiện.”
Lí Hiểu Nhu đang phừng phừng cơn giận, cô.
kéo Trịnh Ngọc Nhi lại: “Cô mắng ai đấy?”
Trịnh Ngọc Nhi dừng bước, bật cười chế
nhạo: “Ai nên mắng ai đây, sao thể, còn giả bộ
thuần khiết cái gì, không phải cô cũng dâng
mình cho anh ta chơi nát rồi sao?”
Sắc mặt Lí Hiểu Nhu bỗng chốc trắng bệch,
hai tay cô bất giác buông thống.
“Cút ra ngoài, nghe thấy chưa hả!” Cố Thừa
Trạch khẽ gầm lên, Trịnh Ngọc Nhi đẩy Lí Hiểu
Nhu ra, bước khỏi đó. Ánh mắt khinh bỉ của cô ta
trước khi đi khiến Lí Hiểu Nhu cả đời cũng không
quên được. Đúng thế, mình có tư cách gì mà nói
người ta, mình cũng dơ bẩn thế này cơ mà…
Cố Thừa Trạch nheo đôi mắt anh tuấn lại,
nhìn Lí Hiểu Nhu, hắn cười với vẻ xấu xa: “Cô biết
phải làm thế nào rồi chứ?”
“Anh là tên khốn nạn…” Cố Thừa Trạch mất
hết kiên nhẫn mà ngắt lời mắng chửi phẫn nộ
của cô: “Nếu cô đến đây chỉ để trút giận, vậy thì
cô có thể cút ngay bây giờ.”
Lí Hiểu Nhu giận đến mức toàn thân run rầy,
chỉ hận không thể giết chết hắn ngay lập tức.
Nhưng cô không thể, chị cô vấn còn đợi được
cứu sống: “Được, anh, coi như anh tàn nhẫn, chị
tôi tái phát bệnh rồi, đang ở bệnh viện, chị ấy
muốn gặp anh.”
Cố Thừa Trạch từ từ ngồi thẳng dậy, dựa
người vào gối đầu mà cười lạnh: “Tại sao tôi phải
đi gặp cô ấy?”
“Anh, anh, anh là chồng chưa cưới của chị
“Đây không phải lí do.”
“Vậy anh muốn thế nào?” Lí Hiểu Nhu dường
như đã phát điên.
“Cô đuổi bạn tình của tôi đi, vậy thì bây giờ
hoặc là cô thay thế cô ta mua vui cho tôi, hoặc là
cô cút ra ngoài để cô ấy vào đây. Sự kiên nhẫn
của tôi có giới hạn thôi, trước khi tôi đi
nhất là cô tỏ rõ thái độ đi.” Cố Thừa Trạch nở nụ
cười xấu xa.
“Anh, anh! Được, chỉ cần anh đồng ý đi gặp
chị tôi, thế nào tôi cũng chịu.”
Ánh mắt Cố Thừa Trạch lóe lên vẻ châm
biếm: “Được thôi!”
Dù sao cũng không phải lần đầu bị hắn làm
nhục nữa, vì chị gái, cô đành phải sa đọa thêm
lần nữa.
Chương 15: PHỤ NỮ PHẢI CHỦ ĐỘNG MỘT CHÚT (PHẦN MỘT)
Dưới ánh mắt háo sắc của hắn, Lí Hiểu Nhu
lột sạch quần áo trên người, dùng hai tay ôm lấy
bộ ngực đầy đặn của mình, cơ thể trắng ngần
không ngừng run rẩy, mặt mũi xám ngoét đi về
phía hắn.
“Qua đây, hôn tôi.” Hắn ra lệnh như một tên
bạo chúa.
Lòng tự tôn của Lí Hiểu Nhu một lần nữa bị
hiện thực giấm nát như bùn, cô nhẹ nhàng ghé
lên môi hắn. Đôi môi mềm mại nhưng lạnh lẽo.
của cô thấm nước mắt, khiến nó trở nên đẳng
chát. Cố Thừa Trạch nếm được vị mặn đắng của
nước mắt, đột nhiên không hiểu sao lại thấy trái
tìm mình như bị cái gì đó đâm phải.
Hẳn đẩy mạnh Lí Hiểu Nhu ra, mắng cô với
vẻ chán ghét: “Như người chết vậy, chẳng có
chút tình thú nào cả.”
“Đúng là xui tận mạng, sao tôi lại gặp phải
thứ phụ nữ ngu xuẩn như cô chứ, mặc quần áo
Vào, ra ngoài ngay.”
Cố Thừa Trạch làm việc nhanh gọn dứt
khoát, khoác áo vest lên, đạp cửa bước ra ngoài.
Lí Hiểu Nhu nhanh chóng mặc lại quần áo, đi
theo sau hắn. Lúc đi ngang qua phòng khách,
Trịnh Ngọc Nhi lại sống chết theo đuôi, hờn dỗi
ôm lấy hắn.
“Anh Lâm, tổng giám đốc Lâm, vai nữ chính
của bộ phim lần này có thể để lại cho tôi không?
Người ta yêu anh thế này cơ mà.” Cô ta vừa nói
vừa thả thính.
Cố Thừa Trạch nhíu mày chán ngán, đưa tay.
đẩy cô ta ra: “Cút xa xa ra, đừng có tới làm phiền
tôi!”
Lí Hiểu Nhu dùng ánh mắt thương cảm nhìn
Trịnh Ngọc Nhi, ban nãy vẫn còn quấn quýt hoan.
ái như cá với nước, chớp mắt một cái đã bị Cố
Thừa Trạch đạp ra xa. Không biết người phụ nữ
này ngốc nghếch hay Cố Thừa Trạch vốn dĩ đã là
động vật máu lạnh nữa.
Trong phòng bệnh của bệnh viện.
Dưới sự giúp đỡ của Cố Thừa Trạch, Lí Tử
Hàm cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Bác sĩ dặn dò thêm: “Bệnh nhân không thể
chịu thêm bất cứ đả kích nào nữa, nếu không sẽ
còn tái phát. Dạng bệnh này, người nhà cũng
biết rõ mà, bệnh nhân sống được đến hai mươi
đã là khá lắm rồi, nếu còn tái phát, có lẽ chúng
tôi cũng hết cách.” Đây là những lời mà bác sĩ
nói riêng với Lí Hiểu Nhu và Lí Tuấn Kiệt trong
phòng làm việc.
Lí Hiểu Nhu thoáng chốc buồn bã hẳn.
Trong phòng bệnh, Lí Tử Hàm đang nắm lấy tay
Cố Thừa Trạch, hai mắt hiện lên nụ cười hạnh.
phúc: “Cảm ơn anh, A Trạch, nếu như không có
anh, có lẽ em thực sự không thể tỉnh lại được.”
Lí Hiểu Nhu nhìn chằm chằm vào Cố Thừa
Trạch, vô cùng căng thẳng, chỉ sợ hắn gây ra
thêm động thái quá khích nào. Đôi mắt sâu như.
hồ nước của Cố Thừa Trạch liếc nhìn góc
nghiêng của Lí Tử Hàm, khóe miệng bất giác
cong lên thành một nụ cười.
“Hoàng Ngân, em an tâm dưỡng bệnh đi,
đừng nghĩ nhiều.”
“A Trạch, em nằm mơ thấy một giấc mơ rất
đáng sợ, em mơ thấy mình bị bao trùm trong một
đám sương mù đen đặc, chạy thế nào cũng
không chạy ra được. Sau cùng em nhìn thấy
bóng dáng anh ở trước mặt nên guồng chân đuổi
theo, đuổi mãi mới tỉnh dậy được.”
Nụ cười của Cố Thừa Trạch hơi cứng lại, Lí
Hiểu Nhu thấy vậy vội vàng ngồi thụp xuống,
nắm lẩy bàn tay của Lí Tử Hàm, an ủi chị mình:
“Chị ơi, chị yên tâm, không có ai bỏ rơi chị đâu,
em đây, cả… anh ấy nữa, chúng em sẽ luôn bảo
vệ chị.”
Bấy giờ Lí Tử Hàm mới gật đầu hài lòng, cô
nhìn Cố Thừa Trạch mà khóe mắt trào ra một
giọt lệ trong vắt. A Trạch, trong mắt anh thực sự.
có hình bóng em sao?
Bên ngoài bệnh viện, sắc trời đã tối. Lí Hiểu
Nhu đứng chắn trước mặt chiếc Ferrari màu đỏ.
rực của Cố Thừa Trạch, không chịu để hắn đi.
“Cô đã lãng phí ba tiếng đồng hồ của tôi rồi,
cô còn muốn thế nào nữa?”
“Cố Thừa Trạch, chăm, chăm sóc chị tôi là
trách nhiệm của anh…”
Cố Thừa Trạch gõ gõ lên vô lăng, giận dữ vô
cùng: “Trách nhiệm cái con khi, được, tôi nói thật
với cô nhé, tôi đính hôn cùng chị cô chẳng qua
chỉ là một giao dịch với Lí Tuấn Kiệt thôi, cô đã
hiểu chưa?”
Lí Hiểu Nhu chẩn động, lẽ nào những lời Cố
Thừa Trạch nói như con gái nhà họ Lí gì gì đó là
vì chuyện này sao? Cố Thừa Trạch nhìn dáng vẻ
không thể tin nổi của Lí Hiểu Nhu mà nở nụ cười
xấu xa: “Có điều, nếu như cô chịu làm tình nhân
của tôi, tôi có thể suy xét đến việc tiếp tục chăm
sóc cho chị cô. Với cái kiểu sống dở chết dở ấy,
chắc cũng không còn được mấy ngày đâu.”
Chương 16: PHỤ NỮ PHẢI CHỦ ĐỘNG MỘT CHÚT (PHẦN HAI)
“Cổ Thừa Trạch, anh nói dối, bác Tăngi sẽ
không làm thứ chuyện bán đứng con gái như vậy
đâu.” Lí Hiểu Nhu lắc đầu, không sao tin được.
Tuy rằng tính tình bác cả rất tệ hại, cũng rất mê
bài bạc, nhưng ông ta chưa mất trí đến mức bán.
rẻ con gái như vậy.
“Phụt!” Cố Thừa Trạch cười lạnh: “Lí Hiểu
Nhụ, cô ấu trĩ quá, tôi thật không dám tin sao Lí
Tuấn Kiệt lại có đứa con gái và cháu gái ngu
xuẩn như thế chứ:” Cố Thừa Trạch đột nhiên lùi
xe, xoay vô lăng, chiếc xe nhanh chóng phóng ra
khỏi bệnh viện.
Giao dịch? Hôn lễ của chị cô chỉ là một giao.
dịch? Chẳng trách trong lễ đính hôn không có.
một ai trong nhà họ Cố đến dự. Chẳng trách bác
cả cứ giấu giấu diếm diếm thay hắn. Hóa ra tất
cả mọi thứ lại xấu xí đến thế, chị cô thật đáng
thương.
Cả đêm đó, Lí Hiểu Nhu không thể nào chợp.
mắt được, cô nằm bò bên giường của Lí Tử Hàm,
lặng lẽ ngắm nhìn từng giọt nước trong bình
truyền dịch. Nửa đêm, Lí Hiểu Nhu cảm nhận
được bàn tay của Lí Tử Hàm đang dịu dàng vuốt.
tóc cô. Nhớ tới ngày nhỏ chị đối xử tốt với cô thế
nào, Lí Hiểu Nhu đột nhiên thấy đau xót đến mức
muốn rơi lệ.
Cử động nhỏ của cô cũng không thể thoát
được tầm mắt của Lí Tử Hàm: “Hiểu Nhu, em vẫn.
lo cho chị à? Đừng buồn, chị không sao đâu. Chị
biết em rất muốn có một chiếc notebook, chị đã
đặt hàng sẵn cho em rồi, vốn định để đến hôm
sinh nhật sẽ tặng cho em, nhưng chỉ sợ chị
không sống được đến ngày hôm đó. Cho nên,
chị dặn họ mang tới trước, ngày mai là em có thể
nhìn thấy nó rồi…”
“Chị ơi…” Lí Hiểu Nhu nghẹn ngào.
“Hiểu Nhu, chị còn một chuyện nữa muốn.
nhờ em. Công ty Thần Hoa vốn do ba em quản
lý, không ngờ sau khi ba chị tiếp quản nó lại
thảm hại đến mức này. Chị đang nghĩ, nếu như
có thể, tương lai em nhất định phải quản lý công
ty này, hoàn thành tâm nguyện của ba em.” Lí Tử
Hàm nói một cách khó khăn.
Lí Hiểu Nhu nắm chặt bàn tay của chị cô:
“Chị ơi, chị đừng nói nữa, chị sẽ không sao đâu,
chị yên tâm, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Lí Tử Hàm đột nhiên im lặng, Lí Hiểu Nhu
khẽ gọi vài tiếng, không có phản ứng gì, cô sợ
hết hồn, vội vàng đưa tay ra thăm dò. May mà
hơi thở vẫn còn, chắc chị cô ngủ thiếp đi thôi.
Đêm đó Lí Hiểu Nhu không ngủ nổi, cô suy nghĩ
suốt cả đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lí Hiểu Nhu một
lần nữa xuất hiện trước mặt Cố Thừa Trạch.
“Lời anh nói hôm qua vẫn còn hiệu lực chứ?”
Cố Thừa Trạch nheo mắt lại một cách nguy.
hiểm: “Cô đã nghĩ kĩ rồi?”
“Tôi có hai yêu cầu.”
Cố Thừa Trạch nhướn mày: “Thông thường,
những người phụ nữ bị tôi chơi rồi, tôi sẽ không.
để vào mắt đâu. Nhưng cô là một ngoại lệ.”
Lại có ngọn lửa giận cháy lên trong lòng Lí
Hiểu Nhu, cô cố gắng kiểm chế bản thân mình.
Dù sao cũng bị hẳn chơi rồi, vậy thì chỉ bằng liều
chết đến cùng, dù sao cũng chỉ có mỗi một việc
đó thôi, cứ nhắm mắt cho hắn vần vò là được.
Chỉ cần có thể cứu sống chị cô, tự tôn cũng chỉ
như đống phân chó thôi
“Thứ nhất, anh trả công ty Thần Hoa lại cho
bác Tăng. Thứ hai, anh phải chăm sóc chị tôi cả
đời.”
Cố Thừa Trạch nho nhã hếch cằm lên, nhìn
Lí Hiểu Nhu với vẻ châm chọc: “Tuy rằng ở trong
tay tôi thì Thần Hoa sẽ có tiền đồ xán lạn hơn,
nhưng một năm cũng chỉ được vài tỷ, ổn thôi, trả
cho cô. Điều thứ hai thì quá Hoang đường rồi. Lẽ
nào cô muốn tôi kết hôn với một người phụ nữ bị
bệnh tim? Cho dù tôi đồng ý, cô nghĩ ba mẹ tôi
sẽ đồng ý sao? Đúng là nực cười…”
Chuyện hôn nhân trong các gia đình quyền
thế trước nay không thể do mình tự quyết được,
Lí Hiểu Nhu có phần suy tư: “Vậy anh bảo phải
làm thế nào?”
“Chi bằng thế này nhé, tôi đến gặp chị cô
một lần, tôi lên giường cùng tôi một lần, những
lúc khác, đôi bên không ai can thiệp đến ai.”
Ánh mắt Lí Hiểu Nhu thoáng lóe lên một
chút khổ sở rồi bất đắc dĩ gật đầu. Cô tự an ủi
mình, cứ coi như bị chó cắn đi! “Được, cứ thống
nhất như thế nhé!”
Chương 17: ĐÒI LẠI LỢI ÍCH NGAY BÂY GIỜ
Lí Hiểu Nhu nói xong rồi đang chuẩn bị quay
người rời đi. Cổ Thừa Trạch cười tà ác: “Hôm qua
tôi đã đến thăm chị cô một lần, cô còn chưa làm
gì đấy” Bóng lưng của Lí Hiểu Nhu khựng đứng
lại.
“Qua đây.” Cậu chủ Cố không thể chờ nổi
mà muốn hưởng thụ con mồi của mình. Tối qua
cô lõa lồ quyến rũ hẳn, hắn đã không thể nhịn
nổi rồi, nếu không phải nể tình cô đáng thương
quá khiến hắn không xuống tay được.
Tại sao lại không xuống tay được? Kì lạ, Cố
Thừa Trạch đột nhiên có dự cảm không ổn trong
lòng, trước giờ hắn chưa từng có cảm giác này
với phụ nữ. Phụ nữ ấy mà, chỉ là giao dịch giữa
tiền và xác thịt thôi, hắn trước giờ chưa hề quan
tâm đến.
“Đây là phòng khách, chúng ta đổi nơi khác
đi” Lí Hiểu Nhu hơi đỏ mặt. Thực ra chuyện này
nói ra thì dễ lắm, nhưng khi làm thật vẫn thấy
khó khăn. Chỉ nghĩ đến chuyện sắp diễn ra, cô
đã không thể kiểm lòng được mà thấy vừa sợ
vừa buồn. Cô không thể nào mặt dày như Cố
Thừa Trạch được.
“Ở đây không có lệnh của tôi thì không ai
dám vào đâu.” Giọng của Cố Thừa Trạch trở nên
khàn khàn vì tình dục, hắn khẽ liếm môi mình,
nhìn cần cổ trắng ngần lộ ra quá nửa của cô mà
máu huyết của hắn bắt đầu sôi lên ùng ục.
Lí Hiểu Nhu máy móc đi tới trước mặt hắn,
ánh mắt bất an không ngừng nhìn ra bên ngoài.
Cố Thừa Trạch lấy từ trong gầm sofa ra một
chiếc điều khiển, ấn tít tít vài cái, trên khung cửa
thủy tính có chiếc rèm dày kiểu cung đình buông
xuống. Chùm đèn thủy tỉnh lớn giữa phòng
khách tắt ngúm, chỉ còn lại một dàn đèn hình.
ngôi sao với ánh sáng màu vàng nhạt được thắp
sáng xung quanh khiến bẩu không khí trong
phòng khách trở nên vô cùng ái muội.
“Hôn tôi.” Giọng nói của Cố Thừa Trạch khô.
khốc và khàn khàn, trầm trầm, vô cùng quyến rũ.
Mùi thơm trên tóc của Lí Hiểu Nhu ập tới,
những sợi tóc mềm quét qua cổ hắn, đôi môi cô
như cánh bướm đậu trên trán, trên mặt, sau
cùng là trên môi hắn.
Chỉ là những động chạm nhẹ mà pháo hoa
sáng rực như nổ tung. Dục vọng của Cố Thừa
Trạch bỗng chốc căng trướng lên, hắn ngậm
cánh môi mềm mại xinh xắn của cô, hôn hết lần
này đến lần khác. Lí Hiểu Nhu phát ra tiếng rên rỉ
như người nói mớ, dường như rất thỏa mã, càng.
kích thích dục vọng của Cố Thừa Trạch mạnh mẽ
thêm.
Bàn tay to lớn của hắn giữ sau gáy cô, đẩy
nụ hôn sâu thêm. Một luồng khoái cảm như điện
giật vụt qua đầu óc Lí Hiểu Nhu rồi lan tới tứ chỉ
bách hài, cô không tự chủ được mà rên rỉ thành
tiếng.
Cố Thừa Trạch nhếch môi thành một nụ cười
tà ác hài lòng, bàn tay to lớn của hắn mò vào
quần áo cô, bóp lấy bẩu ngực đẩy đặn, nhẹ
nhàng xoa nắn, trêu đùa. Cơ thể Lí Hiểu Nhu từ
từ nhũn như một vũng nước, mềm oặt trong lòng
bàn tay hắn.
“Sướng không? Sướng thì kêu lên, tôi thích
dáng vẻ rên rỉ lằng lơ của cô lắm.” Cố Thừa Trạch
liếm dái tai cô, buông lời khích lệ nóng bỏng.
Lí Hiểu Nhu bỗng chốc tỉnh táo từ trong
trạng thái mơ màng, cô thẹn đến mức gò má đỏ
ửng lên, sống chết nín nhịn không phát ra một
âm thanh nào nữa. Đúng là mất mặt mà. Lúc bị
người ta cưỡng dâm mà còn phát ra âm thanh
vui vẻ, thật sự không còn chuyện gì mất mặt hơn
được nữa. Lí Hiểu Nhu chỉ hận không thể đào
một cái lỗ nẻ mà chui vào.
Ánh mắt của Cố Thừa Trạch thoáng hiện
một chút đắc ý, hắn cổ ý bắt đầu bước kích thích
xa hơn. Người phụ nữ chết tiệt này, để tôi xem cô
có thể giả bộ đến bao giờ!
Với những động tác trêu đùa đầy kĩ thuật
của Cố Thừa Trạch, mặt mũi Lí Hiểu Nhu đỏ nhừ
như quả đào chín, da dẻ toàn thân ửng lên một
màu hồng nhuận, cô thở dốc liên hồi, ý loạn tình.
mê. Cô vẫn chưa thèm kêu thành tiếng mà hắn.
đã không chịu nổi rồi. Dáng vẻ mê loạn của cô
khiến hắn không thể trụ thêm, thứ yêu tinh chết
tiệt này, đúng là trời sinh để quyến rũ người khác.
Chương 18: DẤU VẾT SAU CUỘC TÌNH ÁI
Hắn vội vã kéo khóa quần, ưỡn người đâm tới.
“Ưm…’ Tiếng rên rỉ vì khoái cảm buột khỏi
miệng cô. Lí
lểu Nhu lúc này đã chết mê chết
mệt, lạc lối bên dưới thân thể của Cố Thừa
Trạch
Cố Thừa Trạch là một người đàn ông tỉnh lực.
dư thừa, cơ bắp trên cơ thể rất rắn chắc, vô
cùng mạnh mẽ. Nhất là chỗ cơ bụng với từng
khối cơ ghép thành sáu múi, cực kỳ hoàn mỹ. Cơ
thể gợi cảm này, chắc các người mẫu hàng đầu
cũng chỉ đến thế thôi.
Sau khi cao trào qua đi, Lí Hiểu Nhu thấy:
toàn thân bủn rủn và bải hoải. Cố Thừa Trạch bế
cô đi về phía phòng tắm. Chiếc bồn tắm xa hoa
hình bầu dục thả đầy hoa oải hương, Lí Hiểu Nhu.
ngâm mình trong làn nước ấm áp, cảm giác mệt
mỏi bỗng chốc bay biến hết.
Ánh mắt của Cố Thừa Trạch từ đầu đến cuối
dính chặt trên làn da mịn màng của Lí Hiểu Nhu,
cảm giác trên lòng bàn tay vô cùng đàn hồi, trơn
mịn như tơ lụa. Khóe miệng của cô dường như
hơi sưng do bị hôn quá nhiều, đôi mắt mở hé
tràn ngập cảm giác mê hoặc.
Máu nóng trong người Cố Thừa Trạch bắt
đầu cuồn cuộn lên, hắn túm lấy cánh tay nhỏ
nhắn của cô, gác nó lên thành bồn tắm, hắn ôm
lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, bắt đầu từ từ xâm
phạm từ đẳng sau. Kích thích mãnh liệt và khoái
cảm như thủy triều ập đến khiến Lí Hiểu Nhu rơi
vào trạng thái trên đỉnh.
Trải qua nhiều lần được Cố Thừa Trạch dạy.
dỗ, cơ thể cô đã không còn bài xích và cứng
ngắc như trước nữa, khiến hắn càng dễ dàng ra
vào hơn. Lần này cô hoàn toàn bị hắn làm đến
mức hai chân run lẩy bẩy, sức lực kiệt quệ mà
ngủ thiếp đi.
Khi Lí Hiểu Nhu tỉnh dậy từ cơn mơ màng,
dường như cô đang nằm trong một vòng tay ấm
áp. Hắn cuốn cô vào lòng mình một cách ngang.
ngược, chân dài kẹp lấy đôi chân mảnh khảnh.
của cô. Lí Hiểu Nhu cảm thấy giữa hai chân mình
không còn cảm giác dính dớp, xem ra chắc hẳn
hắn đã giúp cô rửa ráy, không vì lí do gì, trái tim
cô bỗng có những cảm giác lạ thường.
Không, không thể nào có cảm giác đó với
hắn, chắc chắn không phải do hắn làm đâu.
Người đàn ông lòng lang dạ sói này không thể
nào đối xử tốt với phụ nữ được, chắc chắn là Dì
Nguyễn làm, mình không nên tiếp tục nằm ở đây.
Cố Thừa Trạch vẫn còn đang ngủ say, không
thể không thừa nhận, người đàn ông này tuấn tú
đến mức quỷ thần đều căm hận. Khuôn mặt với
những đường nét rõ ràng, sống mũi thẳng tắp,
đôi môi mỏng, lông mi vừa rậm vừa cong vừa
dài, phủ thành một cái bóng nhỏ dưới mi mắt.
Chỉ có điều đôi lông mày kia quá sắc bén,
khiến cả khuôn mặt trông có vẻ vô cùng tàn độc.
Cô căm ghét dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, không
có một chút nhân tính nào. Sợ làm phiển đến
hắn, cô nhẹ nhàng rút người ra, nhảy xuống
giường, nhanh chóng mặc lại quần bò, cầm áo
trên tay, định tròng qua đầu. Đột nhiên từ sau
lưng mọc ra một đôi tay vô cùng ngang ngược
bóp lấy bộ ngực đẩy đặn của cô, gian xảo vê nắn.
“Muốn trốn hả?” Giọng nói vô cùng độc ác.
Cơ thể Lí Hiểu Nhu cứng đờ: “Anh không nói
phải ở lại qua đêm mà, hơn nữa, nếu như cả đêm
tôi không về, sợ rằng bác Tăng¡ sẽ sinh nghỉ…”
“Phụt!” Cố Thừa Trạch cười châm biếm. Ông
bác tham tiền của cô chỉ hận không thể bắt cô
trèo lên giường của đàn ông, còn quan tâm gì
đến chuyện cô có về nhà hay không, chỉ cần có
tiền, ông ta không nhận người thân. Đúng là một
người phụ nữ ngu xuẩn, đầu óc bã đậu.
“Ở lại với tôi đêm nay, ngày mai tôi ở bệnh
viện với cô cả ngày.”
Lí Hiểu Nhu mừng rỡ quay phắt chứ”
Cố Thừa Trạch đột nhiên rất muốn tát mình
một cái, mẹ kiếp, từ bao giờ mà hắn sa sút đến
độ phải cầu xin phụ nữ ở lại với mình thế? Lế nào.
Cố Thừa Trạch này lưu lạc đến mức độ phụ nữ
không cần nữa hả? Không được, không thể như.
thế được.
Cố Thừa Trạch lập tức cứng đờ mặt, u ám
nói: “Giả đấy, cô cút ngay cho tôi!”
Khóe miệng Lí Hiểu Nhu giật giật, lập tức
đẩy tay hắn ra, mặc áo vào, quay người đi không
hề lưu luyến, bước nhanh ra khỏi phòng.
Chương 19: VÒNG TAY CỦA HẮN KHÔNG ĐÁNG ĐỂ LƯU LUYẾN
Không hề lưu luyến, không một lần quay
đầu, cứ thế mà đi. Trong khoảnh khắc đó, hắn
đột nhiên có cảm giác thất bại. Hắn từng chơi
đùa vô số phụ nữ, đột nhiên có cảm giác vô cùng
không thoải mái, mẹ kiếp, rốt cuộc đã xảy ra vấn
đề ở chỗ nào?! Cô ấy dám không để ý đến hắn
như thế à!
Lí Hiểu Nhu vừa ra khỏi biệt thự, chiếc
Ferrari màu đỏ rực của Cố Thừa Trạch cũng theo
sau cô, ấn còi sau lưng cô.
Lí Hiểu Nhu quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn.
một cái: “Bây giờ anh hối hận cũng không kịp rồi,
tôi sẽ không ở lại đây cả đêm đâu.”
Cố Thừa Trạch dừng xe lại: “Lí Hiểu Nhu, cô
có biết mình đáng ghét nhất ở điểm nào không?”
Lí Hiểu Nhu im lặng.
Cố Thừa Trạch tức giận quát lên: “Cứ thích
giả bộ thanh cao, trời tối thế này rồi, lẽ nào cô
muốn nếm thử mùi vị của lưu manh, muốn bị
chơi lần lượt hay muốn bị chơi tập thể?” Lí Hiểu
Nhu nghe hiểu được hàm ý tối nghĩa trong câu
nói của hắn, cũng phải, bây giờ đã nửa đêm rồi,
nơi này lại hẻo lánh, chưa biết chừng có lưu
manh gì đó, nhưng cô cứ kiêu ngạo đấy thì đã
Sao.
“Cố Thừa Trạch, tôi thà bị lưu manh chơi
cũng không muốn bị anh chơi.” Bỏ lại một câu
như thế, Lí Hiểu Nhu cắn môi dưới, chạy bước
nhỏ ra khỏi đó.
“Đúng là một người phụ nữ ngu xuẩn.” Cố
Thừa Trạch trước giờ chưa từng thấy giận như
bây giờ, hết lần này đến lần khác bị cô làm cho.
mất mặt.
Đêm đã khuya, Lí Hiểu Nhu ôm cánh tay đi
nhanh thoăn thoắt, ban nãy lửa giận bốc lên đầu,
lá gan to lắm, bây giờ gió lạnh vừa thổi qua, khí
nóng tiêu tán hết, trái tìm từ từ bình tĩnh lại, đâu
đâu trong tắm mắt cũng là những rặng núi đen
kịt trùng trùng.
Lí Hiểu Nhu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, quay
đầu nhìn lại, không có lấy một ánh đèn đường
nào, quả nhiên Cố Thừa Trạch không theo sau.
Phía trước có biển báo trạm xe công cộng, Lí
Hiểu Nhu mừng thầm, kích động chạy tới.
“Cô gái, cô cũng đang đợi xe hả!”
Từ sau biển quảng cáo đột nhiên xuất hiện
một người đàn ông lùn lùn đội mũi lưỡi trai, đôi
mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào phần eo của
Lí Hiểu Nhu.
“Tôi, tôi không đợi xe…” Lí Hiểu Nhu quay.
đầu chạy biến. Người đàn ông lùn kia đột nhiên
nhào tới, túm lấy áo Lí Hiểu Nhu, nở nụ cười háo
sắc: “Cô gái đơn thuần này, chú có xe, cô có
muốn lên xe không!”
“Buông Tăngi ra, buông Tăngi ra, tên biến
thái này.” Lí Hiểu Nhu vùng vẫy.
Từ đẳng sau bỗng có một người đàn ông ôm
chặt lấy Lí Hiểu Nhu.
“Hà hà, con hàng này không tệ đấy nhỉ, đủ
để chúng ta nhấm một bình rượu rồi.”
Lí Hiểu Nhu kêu cứu thất thanh: “Cứu
mạng!”
Hai người đàn ông một trước một sau, một
người ôm lấy cánh tay Lí Hiểu Nhu, một người
ôm lấy hai chân cô, nhấc cô lên nhét vào chiếc
xe tải nhỏ bên đường: “Ha ha, cô cứ hét, hét đến
vỡ cổ họng cũng không có ai đến cứu cô đâu,
nơi này cách thành phố quá xa, là khu đất không
ai quản lý. Tôi thấy cô cứ ngoan ngoan một tí, lát
nữa sẽ để cô đỡ chịu khổ hơn.”
Tiếng cười tà ác ngập tràn trong đầu Lí Hiểu
Nhu, ban nãy cô giận dỗi gắt gỏng với Cố Thừa.
Trạch, bây giờ gặp phải báo ứng rồi. Lí Hiểu Nhu.
hối hận vô cùng.
“Bỏ cô ấy ra!” Một giọng nói lạnh lùng ngang
ngược vang lên trong bóng tối.
Hai người đàn ông kia sợ hết hồn, bóp cổ Lí
Hiểu Nhu, quay đầu nhìn xung quanh: “Mẹ kiếp
mày là ai?”
Thân hình nóng bỏng của Cổ Thừa Trạch
xuất hiện trong tầm mắt của hai gã đàn ông kia,
trong tay hắn cầm một khẩu súng, nhắm chuẩn
vào một trong hai gã đàn ông kia. Giọng nói lạnh
lẽo ấy không hề có một chút độ ấm nào: “Ông
mày không nói hai lần, lập tức buông cô ấy ra,
nếu không hậu quả chúng mày tự chịu.”
“Ổ, mày là thằng đầu buổi nào, con ả này là
đồ của hai chúng tao nhé!” Một gã đàn ông
trong số đó to gan lớn mật đi về phía trước, gã
không tin Cố Thừa Trạch dám nổ súng.
Bác cả ham tiền, bác gái khắc nghiệt, nếu
không vì có chị họ, Lí Hiểu Nhu cũng không
muốn ở lại căn nhà này.
“Chị ơi, chị và Cố Thừa Trạch quen nhau như
thế nào vậy?” Lí Hiểu Nhu đột ngột hỏi.
Trên mặt Lí Tử Hàm hiện ra nụ cười hạnh
phúc: “Anh chị mới quen nhau hơn một tháng,
nhưng anh ấy đối xử với chị rất tốt. Hiểu Nhu à,
anh ấy là người đàn ông hoàn hảo nhất trên thế
gian này, chị cảm thấy người mà cả đời này chị
muốn tìm chính là anh ấy.”
“Nhưng mà…” Lí Hiểu Nhu không đủ dũng
cảm để tiếp tục nói chuyện về vấn đề này, cô
đeo túi du lịch rồi đi ra ngoài: “Chị ơi, mấy hôm
nữa em sẽ về. Váy này chị cứ trả cho anh ta đi,
chị thích anh ta không có nghĩa là em phải chấp.
nhận con người anh ta. Sau này anh ta tặng bất
kỳ thứ gì, em cũng không cần đâu.”
Tại nhà Lê Quyên Quyên.
Lí Hiểu Nhu nằm nhoài giữa đống sách, cầm
bút chì nhìn sách mà tâm hồn bay đi đâu, Lê
Quyên Quyên đang ngồi trước máy tính chơi
Boom Online: “Quyên Quyên, tớ phát hiện ra một
thẳng cha,muốn làm hại chị tớ, tớ phải làm sao.
đây?”
Lê Quyên Quyên hoàn toàn tập trung vào trò
chơi của mình: “Thì cảnh báo chị cậu đi”
“Nhưng chị tớ yêu hắn đến mức hết thuốc
chữa luôn rồi, phải làm sao?”
“Ôi chao, các cô gái đẹp thường thích mấy:
gã lưu manh mà, cậu cứ bình tĩnh. Nếu chị cậu
đã yêu thằng cha kia đến chết đi sống lại rồi, cậu
chỉ là em gái cũng không quản được đâu. Với cả,
làm sao cậu biết hắn muốn làm hại chị cậu?”‘
“Không nói với cậu nữa, dù sao thì, nói tóm
lại, hắn muốn làm hại chị tớ, tớ không thể khoanh.
tay đứng nhìn được!”
“Thế cậu có bản lĩnh thì giết hắn luôn đi” Lê
Quyên Quyên bắn một loạt đạn pháo khiển đối
phương cháy khét lẹt, cô nàng bật cười sảng
khoái: “Đi chết đi cưng, ha ha tớ thắng rồi.”
Giết hấn luôn!!
“Rầm rầm rầm!” Tiếng gõ cửa kịch liệt vang
lên, Lê Quyên Quyên đặt máy tính xuống, chạy ra
ngoài: “Để tớ ra xem ai tới, gõ nát cửa nhà bà
mày rồi.”
Lí Hiểu Nhu nhìn chằm chằm vào chiếc máy
ảnh đặt bên cạnh máy tính của Lê Quyên Quyên,
khẽ động lòng, lục tìm thẻ nhớ trong cặp sách,
cắm vào máy. Sau khi bật máy, hình ảnh trong
thẻ nhớ hiện ra. Lí Hiểu Nhu chỉ liếc một cái,
không đủ dũng cảm xem tiếp nữa.
Tên khốn nạn, khốn nạn, tôi phải giết anh! Lí
Hiểu Nhu rút thẻ nhớ ra, dồn hết sức lực bẻ nó ra
làm đôi, nằm chặt hai mảnh vỡ trong lòng bàn
tay, nắm đến khi lòng bàn tay đau đớn.
Một loạt tiếng bước chân dừng lại ở cửa
phòng.
“Quyên Quyên, ai thế?” Lí Hiểu Nhu cảm
thẩy không ổn lắm, ngẩng đầu nhìn lên, sau lưng.
Lê Quyên Quyên có một người đàn ông cao lớn
và tuấn tú. Trước giờ Lê Quyên Quyên không có.
một chút miễn dịch nào với trai đẹp, lúc này đây.
trong mắt cô ấy càng nổi đầy bong bóng trái tim
hồng phấn. Cô nàng tự tay dẫn sói vào nhà, chỉ
mặt Lí Hiểu Nhu ra hiệu với Cố Thừa Trạch.
“Anh xem, cô ấy có phải Lí Hiểu Nhu mà anh
đang tìm không?”
Cố Thừa Trạch tháo kính râm, nhìn về phía Lí
Hiểu Nhu mà nở nụ cười có vẻ châm chọc: “Lí
Hiểu Nhu, cô trốn kĩ thật đấy!”
Lí Hiểu Nhu hung dữ trừng mắt nhìn Lê
Quyên Quyên: “Cậu dám bán đứng tớ!”
“Hể hề, anh đẹp trai này thực sự khá lắm
đó!” Lê Quyên Quyên đi tới bên cạnh Lí Hiểu
Nhu, ghé tai cô mà nói nhỏ: “Anh ta có Ferrari
đó! Lí Hiểu Nhu cậu phải biết thỏa mãn chứ! Nếu
có người đàn ông như thế này nhìn trúng vẻ đẹp.
của tớ, tớ nhất định sẽ lấy thân mình báo đáp
ngay.”
Lí Hiểu Nhu đờ dẫn liếc cô bạn mình một cái,
nếu như cậu hiểu tính cách thật sự của anh ta,
xem cậu còn dám nói Tuấn Kiệt.
Ra khỏi nhà họ Quỳnh, Lí Hiểu Nhu lạnh mặt
nhìn Cố Thừa Trạch.
“Chúng ta đã thanh toán xong xuôi rồi, anh
đừng quấn riết lấy tôi nữa.”
“Lí Hiểu Nhu, cô dựa vào cái gì mà lên mặt
với tôi? Cô nói ai thanh toán xong? Cô đá tôi một
phát rồi cứ im hơi lặng tiếng mà bỏ đi, cô dám
nói câu thanh toán xong cơ à?” Lí Hiểu Nhu đeo.
cặp sách đi trên đường, Cố Thừa Trạch lái chiếc
Ferrari của hẳn với tốc độ rùa bò đi song song
cạnh cô.
Chương 12: CÔ TƯỞNG HẮN MUỐN HÔN CÔ
“Lên xe!” Cố Thừa Trạch mất hết kiên nhẫn
mà quát ẩm lên.
Lí Hiểu Nhu lườm hắn một cái, tiếp tục dùng
tốc độ của ốc sên đi về phía trước.
“Lí Hiểu Nhu, có phải cô thích tôi không?”
Cố Thừa Trạch mặt dày hỏi.
Lí Hiểu Nhu bật cười chế giếu: “Anh ảo
tưởng quá đấy, Cố Thừa Trạch, chị tôi thích anh
vì chị ấy quá lương thiện, không có khả năng
phán đoán, chứ bảo tôi thích anh? Trừ khi tôi mù
nhé.”
Cố Thừa Trạch tức giận, hắn vội vã xoay vô
lăng, chiếc xe gần như dính sát gần chân của Lí
Hiểu Nhu rồi chèn lên đường dành cho người đi
bộ, quay ngang trước mặt Lí Hiểu Nhu. Hắn
ngang ngược dừng xe lại, mở cửa xe đi ra ngoài:
“Lí Hiểu Nhu, nghe cho rõ đây, mẹ kiếp, cô cút
lên xe ngay cho tôi, nếu không Tăngi sẽ cưỡng.
hiếp cô ngay bây giờ!” Cố Thừa Trạch mặt mũi u
ám, sự điên cuồng trào ra từ trong đôi mất hắn.
Lí Hiểu Nhu đổi phương hướng khác, tiếp
tục đi về phía trước: “Đồ cầm thú, ngoài cưỡng.
hiếp ra thì anh còn biết làm cái gì?”
Cố Thừa Trạch nổi cơn tam bành, người phụ
nữ chết tiệt này dám dùng giọng điệu ấy để nói
chuyện với mình. Hắn nhảy từ trên xe xuống,
trực tiếp đẩy cô vào một gốc cây to, từ trên cao.
nhìn xuống, ngang ngược xoáy thẳng vào hai
mắt cô. Đôi mắt trong veo của Lí Hiểu Nhu hơi
hồng hồng, cô sắp bật khóc, nhưng vẫn cố gắng.
tỏ ra kiên cường, nhìn thẳng vào hắn với vẻ phẫn
hận.
“Thưa anh, xe của anh lấn làn rồi, mời anh
lấy giấy phép lái xe ra cho tôi xem một lát.” Một
anh cảnh sát bước tới.
Cố Thừa Trạch tiện tay móc ra một tấm
danh thiếp, ném vào mặt anh cảnh sát kia, khẽ
gầm lên: “Cút ngay!”
Anh cảnh sát kia chỉ nhìn thấy mấy chữ
“tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị Cố Thừa Trạch”
đã lập tức cúi người lui về sau: “Xin lỗi tổng giám
đốc Lâm, làm phiển anh rồi.” Lí Hiểu Nhu chấn
động, cô không ngờ anh cảnh sát giao thông kia
lại khách sáo với Cố Thừa Trạch như vậy, lẽ nào
quyền thế của Cố Thừa Trạch lớn đến mức nuốt
chửng được cả thiện ác phải trái sao?
“Lên xe, bây giờ, ngay lập tức!” Cố Thừa
Trạch đã vô cùng tức giận, kiên nhẫn của hắn
sắp bị cô bào mòn hết rồi, chỉ là một con bé thôi
mà, hắn còn không xử được cô chắc!
Lí Hiểu Nhu biết ngoan ngoãn rồi, lần này cô
nghe lời vô cùng, ngồi vào vị trí phó lái
“Đừng nhúc nhích!” Cố Thừa Trạch khẽ quát
lên một tiếng, cơ thể to lớn nhào tới. Lí Hiểu Nhu
căng thẳng quay mặt đi chỗ khác, hắn bật cười
chế nhạo, động tác trên tay không hề ngừng lại,
cánh tay dài vươn tới giúp cô thắt dây an toàn.
Mặt hắn cách đôi môi cô gần như thế, hơi thở vô
cùng ngang ngược của hắn ập tới.
“Lí Hiểu Nhu, cô cho rằng tôi đói khát thế cơ
à? Cố Thừa Trạch này muốn dạng phụ nữ như
nào mà không có.” Như chế giễu, Cổ Thừa Trạch
liếc cô một cái, sau đó ngồi thẳng lại, khởi động
xe. Mặt Lí Hiểu Nhu bỗng chốc đỏ bừng lên, ban
nãy cô còn tưởng hắn muốn hôn cô.
Chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ rực đưa LÍ
Hiểu Nhu lượn quanh nửa vòng thành phố xa hoa
này, sau cùng dừng lại ở một khu mua sắm cao.
cấp. Đây là “con đường tình nhân” nổi tiếng của
thành phố S, bán toàn mặt hàng xa xỉ đắt đỏ,
cho nên những người tới đây mua đồ đều là
những gã đàn ông lắm tiền vung tiền cho tình
nhân trẻ tuổi của họ.
“Xuống xe.” Giọng điệu của Cố Thừa Trạch
vẫn huênh hoang và ngang ngược như’ thế,
không thể nào nghỉ ngờ được.
“Cố Thừa Trạch, anh đừng ấu trĩ như thế, tôi
sẽ không làm tình nhân của anh đâu.” Lí Hiểu
Nhu nói với vẻ phản cảm.
Sắc mặt Cố Thừa Trạch vô cùng khó coi: “LÍ
Hiểu Nhu, rốt cuộc cô có đầu óc không thế,
dạng phụ nữ vừa đần độn vừa chậm tiêu như cô
có phơi trước mặt tôi thì tôi cũng không thèm.
Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi đưa cô tới đây là
vì chị cô nói cô không thích quần áo kiểu đó, cho
nên mới đưa cô tới thử.”
Chương 13: TẤT CẢ NHỮNG THỨ ANH CHẠM VÀO TÔI ĐỀU KHÔNG CẦN
“Cố Thừa Trạch, anh là người hiểu rõ nhất
tại sao tôi không cần những bộ quần áo đó.
Không cần đổi đâu, chỉ cần là thứ Cố Thừa Trạch
nhà anh từng chạm vào, bất cứ thứ gì, tôi đều
không cần!”
Cổ Thừa Trạch nâng cằm cô lên với vẻ đùa
dai: “Nghe cho kĩ nhé, tôi cũng từng chạm vào
cơ thể cô rồi đó, cô có cần nó nữa không?”
“Anh…” Lí Hiểu Nhu trừng mắt lên.
Trong cửa hàng quần áo, Lí Hiểu Nhu cứ hờ
hững, hoàn toàn không có hứng thú thử đồ.
Những nhãn hiệu đắt tiền, nhân viên rất nhiệt
tình, lại gặp phải một cô gái không hề muốn mua
sắm.
Cố Thừa Trạch không chịu nổi nữa, giơ tay
ra chỉ chỉ rất tùy hứng: “Bộ này, bộ này, dãy bên
kia và một dãy của bên này, gói hết lại cho tôi.”
Tấm thẻ tín dụng bị ném mạnh xuống quầy
thu ngân, từ đôi đồng tử đen như mực bắn ra
ánh mắt lạnh lẽo. Sau khi thanh toán xong, Cố
Thừa Trạch ném đống quần áo lên xe, rồi kéo
cánh tay Lí Hiểu Nhu nhét vào ghế phó lái.
Chiếc xe phi như bay trên đường một lúc rồi
dừng trước cửa một quán cà phê ngoài trời bên
bờ biển. Đây là địa điểm hẹn hò cà phê ưa thích
của các đôi tình nhân, sắc đêm trong như nước,
ngồi ở đó có thể nhìn thấy vầng trăng sáng tỏ
treo trên đỉnh trời và ánh bạc lấp lánh hắt lên từ.
mặt nước biển.
Cố Thừa Trạch lôi Lí Hiểu Nhu ra khỏi xe, đè
cô lên bức tường trong quán cà phê: “Lí Hiểu
Nhụ, cô thích chết phải không?”
“Bỏ ngay cái móng dơ bẩn của anh ra, đừng
để tôi phải ghét anh thêm.” Cơn giận của Cố.
Thừa Trạch trào lên, hắn cúi người xuống hôn cô.
Hắn khóa chặt cái miệng nhỏ lải nhải không
ngừng của cô, quả nhiên cãi nhau với phụ nữ là
chuyện ngu xuẩn nhất trên đời, cứ hôn luôn đỡ
rách việc hơn bao nhiêu.
“Ưm, bỏ tôi ra..” Lí Hiểu Nhu vùng vấy,
nhưng chỉ khiến nụ hôn của Cố Thừa Trạch
mạnh mẽ hơn.
Một hồi lâu sau, Cố Thừa Trạch mới buông
tha cho đôi môi của cô, lúc này đây hai người
đều thở hồng hộc. Lí Hiểu Nhu vẫn quật cường
trừng mắt nhìn anh ta, biểu cảm không chịu
thua: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Tôi muốn thế nào, không phải cô đã nhìn
thấy hết rồi sao? Từ giờ phút này trở đi, cô đã
người phụ nữ của Cố Thừa Trạch này, về sau nếu
không được sự đồng ý của tôi, cô không được
phép dọn ra khỏi nhà họ Lí, càng không được
phép trốn tránh t‹
“Cố Thừa Trạch, đầu anh bị úng nước phải
không! Anh đừng tưởng anh vấy bẩn sự trong
sạch của tôi là đã trở thành người nào đó với tôi.
Anh chẳng là gì hết, anh biết chưa? Sớm muộn gì
cũng có một ngày tôi vạch trần bộ mặt xấu xa
của anh với chị tôi” Lí Hiểu Nhu mặt mũi trắng
bệch, lùi về sau mấy bước, nhìn Cố Thừa Trạch
bằng ánh mắt cảnh cáo.
Cố Thừa Trạch buông tay ra, đột nhiên
không hiểu sao lại nở nụ cười độc ác: “Được, tùy
cô thôi, thế nào cũng có một ngày cô phải quỳ
dưới chân cầu xin tôi.”
Lí Hiểu Nhu cười lạnh: “Thế thì anh cứ nằm
mơ giấc mơ giữa ban ngày của anh đi!” Lí Hiểu
Nhu vứt mấy bộ đồ trên xe xuống, giãm mạnh
lên chúng mấy cái như trả thù rồi dứt khoát bỏ
đi.
Lí Hiểu Nhu, cô không nhảy nhót được mấy
ngày đâu, Cố Thừa Trạch cười lạnh với vẻ nham
hiểm. Ba ngày sau đó, Cố Thừa Trạch không hề
xuất hiện trong tầm nhìn của Lí Hiểu Nhu, cô
thấy mình thoải mái hơn nhiều lắm.
Buổi tối, vừa bước chân vào cửa nhà đã
nghe thấy tiếng khóc lóc chói tai của bác gái:
“Ông là cái thứ đốn mạt khốn kiếp, sao có thể
bán Thần Hoa cho bọn vay nặng lãi chứ, ông già
dai nhách mãi chưa chết này, cả ngày chỉ biết cá
độ, bây giờ cuối cùng cũng thua trắng cả cái nhà
này rồi.
Lí Hiểu Nhu chấn động nhìn vẻ ủ rũ của bác
trai và dáng vẻ ngồi bệt xuống đất khóc lóc đay
nghiến như một oán phụ của bác gái: “Làm sao.
vậy bác…”
Bác gái quệt nước mắt trừng Lí Hiểu Nhu
một cái: “Cô về đúng lúc lắm, bác trai cô thua cả
công ty Thần Hoa rồi, chị cô cũng không có bản
Tĩnh mở lời với nhà họ Cố, hay rồi, bây giờ cả nhà
này không có cơm ăn nữa, cứ đợi chết đói đi! Cô
cũng đừng đi học làm gì, ngày mai ra ngoài mà
làm thuê!”
Chương 14: QUỲ XUỐNG MUA VUI CHO TÔI ĐI
Lí Tuấn Kiệt khẽ quát lên: “Mẹ kiếp im hết
mồm vào, cút hết ra ngoài đi, lộn cả tiết.”
Bác gái càng lúc càng không vui, vung cánh
tay lên đánh chồng: “Lão già chết bầm, chuyến
đi châu Âu của tôi bị hãng rồi, ông đền tiền cho
“Bà chủ, không ổn rồi, bệnh tim của cô cả
tái phát rồi” Người giúp việc hô ẩm lên.
Lí Hiểu Nhu run bắn lên, vội vàng quay người
chạy lên lầu. Trong phòng, Lí Tử Hàm đang dùng.
hai tay ôm ngực, mặt mũi trắng bệch, cô nằm
trên giường, hít thở khó nhọc, vì quá đau đớn mà.
lông mày nhíu lại với nhau.
“Mau, mau gọi xe cứu thương!” Lí Hiểu Nhu.
vừa dặn dò người giúp việc, vừa vội vàng lục tìm.
thuốc. Sau khi uống thuốc xong, Lí Tử Hàm vẫn
không có một chút phản ứng nào. Xe cứu
thương nhanh chóng đến nơi và đưa Lí Tử Hàm
đến bệnh viện.
Trước cửa phòng phẫu thuật, Lí Hiểu Nhu
siết chặt hai tay, không ngừng cầu nguyện. Bác
gái vẫn không ngừng quở trách bác cả phá sản
khiến bây giờ con gái đổ bệnh. Bác cả thực sự:
thấy phiền không chịu nổi, vung tay tát bác gái
hai cái rồi tức giận bỏ chạy.
Lí Hiểu Nhu nhìn họ mà không thể nói gì
được, chỉ thấy buồn lòng thêm. “Chị y tá ơi, chị
em thế nào rồi ạ?” Thấy có cô y tá ra ngoài, Lí
Hiểu Nhu vội vàng chạy tới.
“Tình hình bệnh nhân rất không ổn, thần trí
không tỉnh táo, cô ấy luôn miệng gọi một cái tên,
hình như là A Trạch!”
Mặt mũi Lí Hiểu Nhu trẳng bệch, hai tay siết
chặt lại: “Vậy, vậy phải làm thế nào ạ?”
“Tốt nhất là để người đó tới đây, bệnh nhân
mới có khả năng tốt lên.” Cô y tá để nghị.
Lí Hiểu Nhu đi ra ngoài hành lang tìm thấy Lí
Tuấn Kiệt đang hút thuốc, cô khẽ thương lượng:
“Bác cả, bác gọi điện bảo Cố Thừa Trạch qua
đây một chuyến đi. Y tá bảo để anh ta qua đây
thì chị con mới có hi vọng…”
Lí Tuấn Kiệt có vẻ vô cùng suy sụp, vừa thở
dài vừa lắc đầu: “Bác đã gọi từ lâu rồi, cậu ta
không nghe máy.”
Bác gái vội vàng chen miệng vào: “Biết ngay
mấy thằng cha có tiền không thằng nào tử tế,
đến lúc quan trọng không giúp được một cái gì,
cũng may mà Hoàng Ngân chưa gả qua đó, nếu
không thì công toi.”
Bác trai trách mắng: “Đúng là thứ đàn bà
ngu dốt, gào thét cái gì ở đây, nói năng cũng
không biết đúng lúc đúng chỗ.”
Bác gái vừa nghe bác trai mắng đã thấy.
không vui, lại bắt đầu đay nghiến: “Ông già chết
dẫm này, nếu không phải ông thua mất cả Thần
Hoa, cậu chủ nhà họ Cố sẽ coi thường chúng ta
thế này sao?”
Lí Hiểu Nhu nhíu mày, “thế nào cũng có một
ngày cô phải quỳ dưới chân cầu xin tôi”, câu nói
độc ác của Cố Thừa Trạch như một lời nguyền
rủa, không ngừng hiện ra trong đầu cô. Cô rùng
mình một cái. Thu mua Thần Hoa, con gái nhà họ
Lí đều đáng chết, xem ra tất cả những thứ này là
một âm mưu.
Lí Hiểu Nhu quay người rời khỏi bệnh viện, Lí
Tuấn Kiệt gọi cô mấy tiếng từ đằng sau, cô đều
không nghe thấy. Nửa tiếng sau, cơ thể mỏng
manh của Lí Hiểu Nhu xuất hiện bên ngoài cánh
cổng sắt của cung điện Versailles. Dì Nguyễn
dẫn cô tiến vào biệt thự.
“Chào cô Lí I”
“Dì Nguyễn, con muốn gặp cậu Lâm.”
“Bây giờ cậu chủ không tiện lắm, cô đợi ở
phòng khách một lát nhé!”
Dì Nguyễn đặt một cốc trà lên bàn rồi lui ra
ngoài. Ngồi trong phòng khách rộng lớn, cơ thể
của Lí Hiểu Nhu càng có vẻ mảnh mai hơn.
Mười phút trôi qua, bóng dáng của Cố Thừa
Trạch vẫn chưa xuất hiện. Lí Hiểu Nhu không đợi
nổi nữa, cô đứng bật dậy xông thẳng lên tầng,
men theo cầu thang xoắn ốc mà tìm từng tầng
một. Thực ra vừa đặt chân lên tầng hai, cô đã
nghe thấy từng tiếng rên rỉ nóng bỏng của phụ
nữ. Lí Hiểu Nhu thấy máu nóng bốc lên đầu, mẹ
kiếp, người đàn ông này đúng là không bằng
cầm thú. Vợ chưa cưới của mình đang nằm trong
bệnh viện, mà hắn dám vui vẻ với người phụ nữ
khác ở đây.
“Rầm!” Lí Hiểu Nhu giơ chân đạp tung cửa
phòng ngủ chính.
Tầng hai không có căn phòng nào khác, chỉ
có mỗi một phòng ngủ hình tròn rộng đến mức
khác thường này, cửa phòng được thiết kế theo.
phong cách cung đình. Dường như cánh cửa này
chỉ khép hờ, Lí Hiểu Nhu đạp một cái thôi đã mở
bung ra rồi.
Trên chiếc giường lớn hình tròn vô cùng xa
xi, một người phụ nữ đang ra sức uốn éo thân
thể, cô ta mặc một bộ váy lụa mỏng tang màu
đỏ, có thể nhìn rõ bộ ngực căng đầy tròn trịa,
mái tóc dài uốn lọn sóng rối loạn che khuất một
phần khuôn mặt kiểu diễm.
Nghe thấy tiếng đạp cửa, cô ta sợ hết hồn,
hét ầm lên, ôm chăn từ trên giường lăn thẳng
vào lòng Cố Thừa Trạch. Lí Hiểu Nhu nhận ra
ngay cô ta chính là Trịnh Ngọc Nhi, minh tỉnh
điện ảnh hàng đầu đang rất nổi tiếng trên mạng
xã hội. Điều kì lạ chính là Cố Thừa Trạch vẫn ăn
mặc vô cùng chỉnh tể, còn chưa cởi quần nữa
chứ.
“Anh, anh là tên khốn nạn!” Lí Hiểu Nhu buột
miệng mắng ẩm lên: “Cố Thừa Trạch, anh là tên
cặn bã, chị tôi còn nằm trong bệnh viện, anh
dám ở đây chơi đùa với người phụ nữ khác.”
“Tổng giám đốc Lâm, ả đàn bà lắm lời này là
ai thế?” Trịnh Ngọc Nhi dùng đầu ngón chân cọ
cọ đùi của Cố Thừa Trạch, hỏi hắn với vẻ hờn
dỗi. Cô ta chỉ còn thiếu chút nữa là vào việc
chính với Cố Thừa Trạch rồi, người phụ nữ đáng.
ghét này xông vào phá hỏng chuyện tốt của cô.
ta, cô ta đang giận lắm.
Cố Thừa Trạch nghiêng mặt qua hôn lên môi
Trịnh Ngọc Nhi, nở nụ cười ái muội: “Bé cưng, ra
ngoài đợi anh.”
“Người ta không muốn mà!” Trịnh Ngọc Nhi
cố ý lắc lư bộ ngực lớn khiến nó rung lên như:
những cơn sóng trào, vô cùng gợi cảm. Sắc mặt
Cố Thừa Trạch tối đi, hắn không hề nể nang gì
mà đẩy cô ta xuống giường: “Cút ra ngoài,
ngay!”
Cố Thừa Trạch nổi tiếng nóng nảy, Trịnh
Ngọc Nhi nào dám nán lại lâu hơn. Tuy rằng đã
khao khát và nóng lòng đến mức không thể nhẫn
nhịn nữa, nhưng cô ta cũng không dám nói gì,
đành ôm quần áo đi ra khỏi phòng. Lúc ngang
qua cửa còn cố ý đụng vào Lí Hiểu Nhu một cái
thật mạnh, khẽ mắng: “Thứ tỉ tiện.”
Lí Hiểu Nhu đang phừng phừng cơn giận, cô.
kéo Trịnh Ngọc Nhi lại: “Cô mắng ai đấy?”
Trịnh Ngọc Nhi dừng bước, bật cười chế
nhạo: “Ai nên mắng ai đây, sao thể, còn giả bộ
thuần khiết cái gì, không phải cô cũng dâng
mình cho anh ta chơi nát rồi sao?”
Sắc mặt Lí Hiểu Nhu bỗng chốc trắng bệch,
hai tay cô bất giác buông thống.
“Cút ra ngoài, nghe thấy chưa hả!” Cố Thừa
Trạch khẽ gầm lên, Trịnh Ngọc Nhi đẩy Lí Hiểu
Nhu ra, bước khỏi đó. Ánh mắt khinh bỉ của cô ta
trước khi đi khiến Lí Hiểu Nhu cả đời cũng không
quên được. Đúng thế, mình có tư cách gì mà nói
người ta, mình cũng dơ bẩn thế này cơ mà…
Cố Thừa Trạch nheo đôi mắt anh tuấn lại,
nhìn Lí Hiểu Nhu, hắn cười với vẻ xấu xa: “Cô biết
phải làm thế nào rồi chứ?”
“Anh là tên khốn nạn…” Cố Thừa Trạch mất
hết kiên nhẫn mà ngắt lời mắng chửi phẫn nộ
của cô: “Nếu cô đến đây chỉ để trút giận, vậy thì
cô có thể cút ngay bây giờ.”
Lí Hiểu Nhu giận đến mức toàn thân run rầy,
chỉ hận không thể giết chết hắn ngay lập tức.
Nhưng cô không thể, chị cô vấn còn đợi được
cứu sống: “Được, anh, coi như anh tàn nhẫn, chị
tôi tái phát bệnh rồi, đang ở bệnh viện, chị ấy
muốn gặp anh.”
Cố Thừa Trạch từ từ ngồi thẳng dậy, dựa
người vào gối đầu mà cười lạnh: “Tại sao tôi phải
đi gặp cô ấy?”
“Anh, anh, anh là chồng chưa cưới của chị
“Đây không phải lí do.”
“Vậy anh muốn thế nào?” Lí Hiểu Nhu dường
như đã phát điên.
“Cô đuổi bạn tình của tôi đi, vậy thì bây giờ
hoặc là cô thay thế cô ta mua vui cho tôi, hoặc là
cô cút ra ngoài để cô ấy vào đây. Sự kiên nhẫn
của tôi có giới hạn thôi, trước khi tôi đi
nhất là cô tỏ rõ thái độ đi.” Cố Thừa Trạch nở nụ
cười xấu xa.
“Anh, anh! Được, chỉ cần anh đồng ý đi gặp
chị tôi, thế nào tôi cũng chịu.”
Ánh mắt Cố Thừa Trạch lóe lên vẻ châm
biếm: “Được thôi!”
Dù sao cũng không phải lần đầu bị hắn làm
nhục nữa, vì chị gái, cô đành phải sa đọa thêm
lần nữa.
Chương 15: PHỤ NỮ PHẢI CHỦ ĐỘNG MỘT CHÚT (PHẦN MỘT)
Dưới ánh mắt háo sắc của hắn, Lí Hiểu Nhu
lột sạch quần áo trên người, dùng hai tay ôm lấy
bộ ngực đầy đặn của mình, cơ thể trắng ngần
không ngừng run rẩy, mặt mũi xám ngoét đi về
phía hắn.
“Qua đây, hôn tôi.” Hắn ra lệnh như một tên
bạo chúa.
Lòng tự tôn của Lí Hiểu Nhu một lần nữa bị
hiện thực giấm nát như bùn, cô nhẹ nhàng ghé
lên môi hắn. Đôi môi mềm mại nhưng lạnh lẽo.
của cô thấm nước mắt, khiến nó trở nên đẳng
chát. Cố Thừa Trạch nếm được vị mặn đắng của
nước mắt, đột nhiên không hiểu sao lại thấy trái
tìm mình như bị cái gì đó đâm phải.
Hẳn đẩy mạnh Lí Hiểu Nhu ra, mắng cô với
vẻ chán ghét: “Như người chết vậy, chẳng có
chút tình thú nào cả.”
“Đúng là xui tận mạng, sao tôi lại gặp phải
thứ phụ nữ ngu xuẩn như cô chứ, mặc quần áo
Vào, ra ngoài ngay.”
Cố Thừa Trạch làm việc nhanh gọn dứt
khoát, khoác áo vest lên, đạp cửa bước ra ngoài.
Lí Hiểu Nhu nhanh chóng mặc lại quần áo, đi
theo sau hắn. Lúc đi ngang qua phòng khách,
Trịnh Ngọc Nhi lại sống chết theo đuôi, hờn dỗi
ôm lấy hắn.
“Anh Lâm, tổng giám đốc Lâm, vai nữ chính
của bộ phim lần này có thể để lại cho tôi không?
Người ta yêu anh thế này cơ mà.” Cô ta vừa nói
vừa thả thính.
Cố Thừa Trạch nhíu mày chán ngán, đưa tay.
đẩy cô ta ra: “Cút xa xa ra, đừng có tới làm phiền
tôi!”
Lí Hiểu Nhu dùng ánh mắt thương cảm nhìn
Trịnh Ngọc Nhi, ban nãy vẫn còn quấn quýt hoan.
ái như cá với nước, chớp mắt một cái đã bị Cố
Thừa Trạch đạp ra xa. Không biết người phụ nữ
này ngốc nghếch hay Cố Thừa Trạch vốn dĩ đã là
động vật máu lạnh nữa.
Trong phòng bệnh của bệnh viện.
Dưới sự giúp đỡ của Cố Thừa Trạch, Lí Tử
Hàm cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Bác sĩ dặn dò thêm: “Bệnh nhân không thể
chịu thêm bất cứ đả kích nào nữa, nếu không sẽ
còn tái phát. Dạng bệnh này, người nhà cũng
biết rõ mà, bệnh nhân sống được đến hai mươi
đã là khá lắm rồi, nếu còn tái phát, có lẽ chúng
tôi cũng hết cách.” Đây là những lời mà bác sĩ
nói riêng với Lí Hiểu Nhu và Lí Tuấn Kiệt trong
phòng làm việc.
Lí Hiểu Nhu thoáng chốc buồn bã hẳn.
Trong phòng bệnh, Lí Tử Hàm đang nắm lấy tay
Cố Thừa Trạch, hai mắt hiện lên nụ cười hạnh.
phúc: “Cảm ơn anh, A Trạch, nếu như không có
anh, có lẽ em thực sự không thể tỉnh lại được.”
Lí Hiểu Nhu nhìn chằm chằm vào Cố Thừa
Trạch, vô cùng căng thẳng, chỉ sợ hắn gây ra
thêm động thái quá khích nào. Đôi mắt sâu như.
hồ nước của Cố Thừa Trạch liếc nhìn góc
nghiêng của Lí Tử Hàm, khóe miệng bất giác
cong lên thành một nụ cười.
“Hoàng Ngân, em an tâm dưỡng bệnh đi,
đừng nghĩ nhiều.”
“A Trạch, em nằm mơ thấy một giấc mơ rất
đáng sợ, em mơ thấy mình bị bao trùm trong một
đám sương mù đen đặc, chạy thế nào cũng
không chạy ra được. Sau cùng em nhìn thấy
bóng dáng anh ở trước mặt nên guồng chân đuổi
theo, đuổi mãi mới tỉnh dậy được.”
Nụ cười của Cố Thừa Trạch hơi cứng lại, Lí
Hiểu Nhu thấy vậy vội vàng ngồi thụp xuống,
nắm lẩy bàn tay của Lí Tử Hàm, an ủi chị mình:
“Chị ơi, chị yên tâm, không có ai bỏ rơi chị đâu,
em đây, cả… anh ấy nữa, chúng em sẽ luôn bảo
vệ chị.”
Bấy giờ Lí Tử Hàm mới gật đầu hài lòng, cô
nhìn Cố Thừa Trạch mà khóe mắt trào ra một
giọt lệ trong vắt. A Trạch, trong mắt anh thực sự.
có hình bóng em sao?
Bên ngoài bệnh viện, sắc trời đã tối. Lí Hiểu
Nhu đứng chắn trước mặt chiếc Ferrari màu đỏ.
rực của Cố Thừa Trạch, không chịu để hắn đi.
“Cô đã lãng phí ba tiếng đồng hồ của tôi rồi,
cô còn muốn thế nào nữa?”
“Cố Thừa Trạch, chăm, chăm sóc chị tôi là
trách nhiệm của anh…”
Cố Thừa Trạch gõ gõ lên vô lăng, giận dữ vô
cùng: “Trách nhiệm cái con khi, được, tôi nói thật
với cô nhé, tôi đính hôn cùng chị cô chẳng qua
chỉ là một giao dịch với Lí Tuấn Kiệt thôi, cô đã
hiểu chưa?”
Lí Hiểu Nhu chẩn động, lẽ nào những lời Cố
Thừa Trạch nói như con gái nhà họ Lí gì gì đó là
vì chuyện này sao? Cố Thừa Trạch nhìn dáng vẻ
không thể tin nổi của Lí Hiểu Nhu mà nở nụ cười
xấu xa: “Có điều, nếu như cô chịu làm tình nhân
của tôi, tôi có thể suy xét đến việc tiếp tục chăm
sóc cho chị cô. Với cái kiểu sống dở chết dở ấy,
chắc cũng không còn được mấy ngày đâu.”
Chương 16: PHỤ NỮ PHẢI CHỦ ĐỘNG MỘT CHÚT (PHẦN HAI)
“Cổ Thừa Trạch, anh nói dối, bác Tăngi sẽ
không làm thứ chuyện bán đứng con gái như vậy
đâu.” Lí Hiểu Nhu lắc đầu, không sao tin được.
Tuy rằng tính tình bác cả rất tệ hại, cũng rất mê
bài bạc, nhưng ông ta chưa mất trí đến mức bán.
rẻ con gái như vậy.
“Phụt!” Cố Thừa Trạch cười lạnh: “Lí Hiểu
Nhụ, cô ấu trĩ quá, tôi thật không dám tin sao Lí
Tuấn Kiệt lại có đứa con gái và cháu gái ngu
xuẩn như thế chứ:” Cố Thừa Trạch đột nhiên lùi
xe, xoay vô lăng, chiếc xe nhanh chóng phóng ra
khỏi bệnh viện.
Giao dịch? Hôn lễ của chị cô chỉ là một giao.
dịch? Chẳng trách trong lễ đính hôn không có.
một ai trong nhà họ Cố đến dự. Chẳng trách bác
cả cứ giấu giấu diếm diếm thay hắn. Hóa ra tất
cả mọi thứ lại xấu xí đến thế, chị cô thật đáng
thương.
Cả đêm đó, Lí Hiểu Nhu không thể nào chợp.
mắt được, cô nằm bò bên giường của Lí Tử Hàm,
lặng lẽ ngắm nhìn từng giọt nước trong bình
truyền dịch. Nửa đêm, Lí Hiểu Nhu cảm nhận
được bàn tay của Lí Tử Hàm đang dịu dàng vuốt.
tóc cô. Nhớ tới ngày nhỏ chị đối xử tốt với cô thế
nào, Lí Hiểu Nhu đột nhiên thấy đau xót đến mức
muốn rơi lệ.
Cử động nhỏ của cô cũng không thể thoát
được tầm mắt của Lí Tử Hàm: “Hiểu Nhu, em vẫn.
lo cho chị à? Đừng buồn, chị không sao đâu. Chị
biết em rất muốn có một chiếc notebook, chị đã
đặt hàng sẵn cho em rồi, vốn định để đến hôm
sinh nhật sẽ tặng cho em, nhưng chỉ sợ chị
không sống được đến ngày hôm đó. Cho nên,
chị dặn họ mang tới trước, ngày mai là em có thể
nhìn thấy nó rồi…”
“Chị ơi…” Lí Hiểu Nhu nghẹn ngào.
“Hiểu Nhu, chị còn một chuyện nữa muốn.
nhờ em. Công ty Thần Hoa vốn do ba em quản
lý, không ngờ sau khi ba chị tiếp quản nó lại
thảm hại đến mức này. Chị đang nghĩ, nếu như
có thể, tương lai em nhất định phải quản lý công
ty này, hoàn thành tâm nguyện của ba em.” Lí Tử
Hàm nói một cách khó khăn.
Lí Hiểu Nhu nắm chặt bàn tay của chị cô:
“Chị ơi, chị đừng nói nữa, chị sẽ không sao đâu,
chị yên tâm, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Lí Tử Hàm đột nhiên im lặng, Lí Hiểu Nhu
khẽ gọi vài tiếng, không có phản ứng gì, cô sợ
hết hồn, vội vàng đưa tay ra thăm dò. May mà
hơi thở vẫn còn, chắc chị cô ngủ thiếp đi thôi.
Đêm đó Lí Hiểu Nhu không ngủ nổi, cô suy nghĩ
suốt cả đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lí Hiểu Nhu một
lần nữa xuất hiện trước mặt Cố Thừa Trạch.
“Lời anh nói hôm qua vẫn còn hiệu lực chứ?”
Cố Thừa Trạch nheo mắt lại một cách nguy.
hiểm: “Cô đã nghĩ kĩ rồi?”
“Tôi có hai yêu cầu.”
Cố Thừa Trạch nhướn mày: “Thông thường,
những người phụ nữ bị tôi chơi rồi, tôi sẽ không.
để vào mắt đâu. Nhưng cô là một ngoại lệ.”
Lại có ngọn lửa giận cháy lên trong lòng Lí
Hiểu Nhu, cô cố gắng kiểm chế bản thân mình.
Dù sao cũng bị hẳn chơi rồi, vậy thì chỉ bằng liều
chết đến cùng, dù sao cũng chỉ có mỗi một việc
đó thôi, cứ nhắm mắt cho hắn vần vò là được.
Chỉ cần có thể cứu sống chị cô, tự tôn cũng chỉ
như đống phân chó thôi
“Thứ nhất, anh trả công ty Thần Hoa lại cho
bác Tăng. Thứ hai, anh phải chăm sóc chị tôi cả
đời.”
Cố Thừa Trạch nho nhã hếch cằm lên, nhìn
Lí Hiểu Nhu với vẻ châm chọc: “Tuy rằng ở trong
tay tôi thì Thần Hoa sẽ có tiền đồ xán lạn hơn,
nhưng một năm cũng chỉ được vài tỷ, ổn thôi, trả
cho cô. Điều thứ hai thì quá Hoang đường rồi. Lẽ
nào cô muốn tôi kết hôn với một người phụ nữ bị
bệnh tim? Cho dù tôi đồng ý, cô nghĩ ba mẹ tôi
sẽ đồng ý sao? Đúng là nực cười…”
Chuyện hôn nhân trong các gia đình quyền
thế trước nay không thể do mình tự quyết được,
Lí Hiểu Nhu có phần suy tư: “Vậy anh bảo phải
làm thế nào?”
“Chi bằng thế này nhé, tôi đến gặp chị cô
một lần, tôi lên giường cùng tôi một lần, những
lúc khác, đôi bên không ai can thiệp đến ai.”
Ánh mắt Lí Hiểu Nhu thoáng lóe lên một
chút khổ sở rồi bất đắc dĩ gật đầu. Cô tự an ủi
mình, cứ coi như bị chó cắn đi! “Được, cứ thống
nhất như thế nhé!”
Chương 17: ĐÒI LẠI LỢI ÍCH NGAY BÂY GIỜ
Lí Hiểu Nhu nói xong rồi đang chuẩn bị quay
người rời đi. Cổ Thừa Trạch cười tà ác: “Hôm qua
tôi đã đến thăm chị cô một lần, cô còn chưa làm
gì đấy” Bóng lưng của Lí Hiểu Nhu khựng đứng
lại.
“Qua đây.” Cậu chủ Cố không thể chờ nổi
mà muốn hưởng thụ con mồi của mình. Tối qua
cô lõa lồ quyến rũ hẳn, hắn đã không thể nhịn
nổi rồi, nếu không phải nể tình cô đáng thương
quá khiến hắn không xuống tay được.
Tại sao lại không xuống tay được? Kì lạ, Cố
Thừa Trạch đột nhiên có dự cảm không ổn trong
lòng, trước giờ hắn chưa từng có cảm giác này
với phụ nữ. Phụ nữ ấy mà, chỉ là giao dịch giữa
tiền và xác thịt thôi, hắn trước giờ chưa hề quan
tâm đến.
“Đây là phòng khách, chúng ta đổi nơi khác
đi” Lí Hiểu Nhu hơi đỏ mặt. Thực ra chuyện này
nói ra thì dễ lắm, nhưng khi làm thật vẫn thấy
khó khăn. Chỉ nghĩ đến chuyện sắp diễn ra, cô
đã không thể kiểm lòng được mà thấy vừa sợ
vừa buồn. Cô không thể nào mặt dày như Cố
Thừa Trạch được.
“Ở đây không có lệnh của tôi thì không ai
dám vào đâu.” Giọng của Cố Thừa Trạch trở nên
khàn khàn vì tình dục, hắn khẽ liếm môi mình,
nhìn cần cổ trắng ngần lộ ra quá nửa của cô mà
máu huyết của hắn bắt đầu sôi lên ùng ục.
Lí Hiểu Nhu máy móc đi tới trước mặt hắn,
ánh mắt bất an không ngừng nhìn ra bên ngoài.
Cố Thừa Trạch lấy từ trong gầm sofa ra một
chiếc điều khiển, ấn tít tít vài cái, trên khung cửa
thủy tính có chiếc rèm dày kiểu cung đình buông
xuống. Chùm đèn thủy tỉnh lớn giữa phòng
khách tắt ngúm, chỉ còn lại một dàn đèn hình.
ngôi sao với ánh sáng màu vàng nhạt được thắp
sáng xung quanh khiến bẩu không khí trong
phòng khách trở nên vô cùng ái muội.
“Hôn tôi.” Giọng nói của Cố Thừa Trạch khô.
khốc và khàn khàn, trầm trầm, vô cùng quyến rũ.
Mùi thơm trên tóc của Lí Hiểu Nhu ập tới,
những sợi tóc mềm quét qua cổ hắn, đôi môi cô
như cánh bướm đậu trên trán, trên mặt, sau
cùng là trên môi hắn.
Chỉ là những động chạm nhẹ mà pháo hoa
sáng rực như nổ tung. Dục vọng của Cố Thừa
Trạch bỗng chốc căng trướng lên, hắn ngậm
cánh môi mềm mại xinh xắn của cô, hôn hết lần
này đến lần khác. Lí Hiểu Nhu phát ra tiếng rên rỉ
như người nói mớ, dường như rất thỏa mã, càng.
kích thích dục vọng của Cố Thừa Trạch mạnh mẽ
thêm.
Bàn tay to lớn của hắn giữ sau gáy cô, đẩy
nụ hôn sâu thêm. Một luồng khoái cảm như điện
giật vụt qua đầu óc Lí Hiểu Nhu rồi lan tới tứ chỉ
bách hài, cô không tự chủ được mà rên rỉ thành
tiếng.
Cố Thừa Trạch nhếch môi thành một nụ cười
tà ác hài lòng, bàn tay to lớn của hắn mò vào
quần áo cô, bóp lấy bẩu ngực đẩy đặn, nhẹ
nhàng xoa nắn, trêu đùa. Cơ thể Lí Hiểu Nhu từ
từ nhũn như một vũng nước, mềm oặt trong lòng
bàn tay hắn.
“Sướng không? Sướng thì kêu lên, tôi thích
dáng vẻ rên rỉ lằng lơ của cô lắm.” Cố Thừa Trạch
liếm dái tai cô, buông lời khích lệ nóng bỏng.
Lí Hiểu Nhu bỗng chốc tỉnh táo từ trong
trạng thái mơ màng, cô thẹn đến mức gò má đỏ
ửng lên, sống chết nín nhịn không phát ra một
âm thanh nào nữa. Đúng là mất mặt mà. Lúc bị
người ta cưỡng dâm mà còn phát ra âm thanh
vui vẻ, thật sự không còn chuyện gì mất mặt hơn
được nữa. Lí Hiểu Nhu chỉ hận không thể đào
một cái lỗ nẻ mà chui vào.
Ánh mắt của Cố Thừa Trạch thoáng hiện
một chút đắc ý, hắn cổ ý bắt đầu bước kích thích
xa hơn. Người phụ nữ chết tiệt này, để tôi xem cô
có thể giả bộ đến bao giờ!
Với những động tác trêu đùa đầy kĩ thuật
của Cố Thừa Trạch, mặt mũi Lí Hiểu Nhu đỏ nhừ
như quả đào chín, da dẻ toàn thân ửng lên một
màu hồng nhuận, cô thở dốc liên hồi, ý loạn tình.
mê. Cô vẫn chưa thèm kêu thành tiếng mà hắn.
đã không chịu nổi rồi. Dáng vẻ mê loạn của cô
khiến hắn không thể trụ thêm, thứ yêu tinh chết
tiệt này, đúng là trời sinh để quyến rũ người khác.
Chương 18: DẤU VẾT SAU CUỘC TÌNH ÁI
Hắn vội vã kéo khóa quần, ưỡn người đâm tới.
“Ưm…’ Tiếng rên rỉ vì khoái cảm buột khỏi
miệng cô. Lí
lểu Nhu lúc này đã chết mê chết
mệt, lạc lối bên dưới thân thể của Cố Thừa
Trạch
Cố Thừa Trạch là một người đàn ông tỉnh lực.
dư thừa, cơ bắp trên cơ thể rất rắn chắc, vô
cùng mạnh mẽ. Nhất là chỗ cơ bụng với từng
khối cơ ghép thành sáu múi, cực kỳ hoàn mỹ. Cơ
thể gợi cảm này, chắc các người mẫu hàng đầu
cũng chỉ đến thế thôi.
Sau khi cao trào qua đi, Lí Hiểu Nhu thấy:
toàn thân bủn rủn và bải hoải. Cố Thừa Trạch bế
cô đi về phía phòng tắm. Chiếc bồn tắm xa hoa
hình bầu dục thả đầy hoa oải hương, Lí Hiểu Nhu.
ngâm mình trong làn nước ấm áp, cảm giác mệt
mỏi bỗng chốc bay biến hết.
Ánh mắt của Cố Thừa Trạch từ đầu đến cuối
dính chặt trên làn da mịn màng của Lí Hiểu Nhu,
cảm giác trên lòng bàn tay vô cùng đàn hồi, trơn
mịn như tơ lụa. Khóe miệng của cô dường như
hơi sưng do bị hôn quá nhiều, đôi mắt mở hé
tràn ngập cảm giác mê hoặc.
Máu nóng trong người Cố Thừa Trạch bắt
đầu cuồn cuộn lên, hắn túm lấy cánh tay nhỏ
nhắn của cô, gác nó lên thành bồn tắm, hắn ôm
lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, bắt đầu từ từ xâm
phạm từ đẳng sau. Kích thích mãnh liệt và khoái
cảm như thủy triều ập đến khiến Lí Hiểu Nhu rơi
vào trạng thái trên đỉnh.
Trải qua nhiều lần được Cố Thừa Trạch dạy.
dỗ, cơ thể cô đã không còn bài xích và cứng
ngắc như trước nữa, khiến hắn càng dễ dàng ra
vào hơn. Lần này cô hoàn toàn bị hắn làm đến
mức hai chân run lẩy bẩy, sức lực kiệt quệ mà
ngủ thiếp đi.
Khi Lí Hiểu Nhu tỉnh dậy từ cơn mơ màng,
dường như cô đang nằm trong một vòng tay ấm
áp. Hắn cuốn cô vào lòng mình một cách ngang.
ngược, chân dài kẹp lấy đôi chân mảnh khảnh.
của cô. Lí Hiểu Nhu cảm thấy giữa hai chân mình
không còn cảm giác dính dớp, xem ra chắc hẳn
hắn đã giúp cô rửa ráy, không vì lí do gì, trái tim
cô bỗng có những cảm giác lạ thường.
Không, không thể nào có cảm giác đó với
hắn, chắc chắn không phải do hắn làm đâu.
Người đàn ông lòng lang dạ sói này không thể
nào đối xử tốt với phụ nữ được, chắc chắn là Dì
Nguyễn làm, mình không nên tiếp tục nằm ở đây.
Cố Thừa Trạch vẫn còn đang ngủ say, không
thể không thừa nhận, người đàn ông này tuấn tú
đến mức quỷ thần đều căm hận. Khuôn mặt với
những đường nét rõ ràng, sống mũi thẳng tắp,
đôi môi mỏng, lông mi vừa rậm vừa cong vừa
dài, phủ thành một cái bóng nhỏ dưới mi mắt.
Chỉ có điều đôi lông mày kia quá sắc bén,
khiến cả khuôn mặt trông có vẻ vô cùng tàn độc.
Cô căm ghét dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, không
có một chút nhân tính nào. Sợ làm phiển đến
hắn, cô nhẹ nhàng rút người ra, nhảy xuống
giường, nhanh chóng mặc lại quần bò, cầm áo
trên tay, định tròng qua đầu. Đột nhiên từ sau
lưng mọc ra một đôi tay vô cùng ngang ngược
bóp lấy bộ ngực đẩy đặn của cô, gian xảo vê nắn.
“Muốn trốn hả?” Giọng nói vô cùng độc ác.
Cơ thể Lí Hiểu Nhu cứng đờ: “Anh không nói
phải ở lại qua đêm mà, hơn nữa, nếu như cả đêm
tôi không về, sợ rằng bác Tăng¡ sẽ sinh nghỉ…”
“Phụt!” Cố Thừa Trạch cười châm biếm. Ông
bác tham tiền của cô chỉ hận không thể bắt cô
trèo lên giường của đàn ông, còn quan tâm gì
đến chuyện cô có về nhà hay không, chỉ cần có
tiền, ông ta không nhận người thân. Đúng là một
người phụ nữ ngu xuẩn, đầu óc bã đậu.
“Ở lại với tôi đêm nay, ngày mai tôi ở bệnh
viện với cô cả ngày.”
Lí Hiểu Nhu mừng rỡ quay phắt chứ”
Cố Thừa Trạch đột nhiên rất muốn tát mình
một cái, mẹ kiếp, từ bao giờ mà hắn sa sút đến
độ phải cầu xin phụ nữ ở lại với mình thế? Lế nào.
Cố Thừa Trạch này lưu lạc đến mức độ phụ nữ
không cần nữa hả? Không được, không thể như.
thế được.
Cố Thừa Trạch lập tức cứng đờ mặt, u ám
nói: “Giả đấy, cô cút ngay cho tôi!”
Khóe miệng Lí Hiểu Nhu giật giật, lập tức
đẩy tay hắn ra, mặc áo vào, quay người đi không
hề lưu luyến, bước nhanh ra khỏi phòng.
Chương 19: VÒNG TAY CỦA HẮN KHÔNG ĐÁNG ĐỂ LƯU LUYẾN
Không hề lưu luyến, không một lần quay
đầu, cứ thế mà đi. Trong khoảnh khắc đó, hắn
đột nhiên có cảm giác thất bại. Hắn từng chơi
đùa vô số phụ nữ, đột nhiên có cảm giác vô cùng
không thoải mái, mẹ kiếp, rốt cuộc đã xảy ra vấn
đề ở chỗ nào?! Cô ấy dám không để ý đến hắn
như thế à!
Lí Hiểu Nhu vừa ra khỏi biệt thự, chiếc
Ferrari màu đỏ rực của Cố Thừa Trạch cũng theo
sau cô, ấn còi sau lưng cô.
Lí Hiểu Nhu quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn.
một cái: “Bây giờ anh hối hận cũng không kịp rồi,
tôi sẽ không ở lại đây cả đêm đâu.”
Cố Thừa Trạch dừng xe lại: “Lí Hiểu Nhu, cô
có biết mình đáng ghét nhất ở điểm nào không?”
Lí Hiểu Nhu im lặng.
Cố Thừa Trạch tức giận quát lên: “Cứ thích
giả bộ thanh cao, trời tối thế này rồi, lẽ nào cô
muốn nếm thử mùi vị của lưu manh, muốn bị
chơi lần lượt hay muốn bị chơi tập thể?” Lí Hiểu
Nhu nghe hiểu được hàm ý tối nghĩa trong câu
nói của hắn, cũng phải, bây giờ đã nửa đêm rồi,
nơi này lại hẻo lánh, chưa biết chừng có lưu
manh gì đó, nhưng cô cứ kiêu ngạo đấy thì đã
Sao.
“Cố Thừa Trạch, tôi thà bị lưu manh chơi
cũng không muốn bị anh chơi.” Bỏ lại một câu
như thế, Lí Hiểu Nhu cắn môi dưới, chạy bước
nhỏ ra khỏi đó.
“Đúng là một người phụ nữ ngu xuẩn.” Cố
Thừa Trạch trước giờ chưa từng thấy giận như
bây giờ, hết lần này đến lần khác bị cô làm cho.
mất mặt.
Đêm đã khuya, Lí Hiểu Nhu ôm cánh tay đi
nhanh thoăn thoắt, ban nãy lửa giận bốc lên đầu,
lá gan to lắm, bây giờ gió lạnh vừa thổi qua, khí
nóng tiêu tán hết, trái tìm từ từ bình tĩnh lại, đâu
đâu trong tắm mắt cũng là những rặng núi đen
kịt trùng trùng.
Lí Hiểu Nhu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, quay
đầu nhìn lại, không có lấy một ánh đèn đường
nào, quả nhiên Cố Thừa Trạch không theo sau.
Phía trước có biển báo trạm xe công cộng, Lí
Hiểu Nhu mừng thầm, kích động chạy tới.
“Cô gái, cô cũng đang đợi xe hả!”
Từ sau biển quảng cáo đột nhiên xuất hiện
một người đàn ông lùn lùn đội mũi lưỡi trai, đôi
mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào phần eo của
Lí Hiểu Nhu.
“Tôi, tôi không đợi xe…” Lí Hiểu Nhu quay.
đầu chạy biến. Người đàn ông lùn kia đột nhiên
nhào tới, túm lấy áo Lí Hiểu Nhu, nở nụ cười háo
sắc: “Cô gái đơn thuần này, chú có xe, cô có
muốn lên xe không!”
“Buông Tăngi ra, buông Tăngi ra, tên biến
thái này.” Lí Hiểu Nhu vùng vẫy.
Từ đẳng sau bỗng có một người đàn ông ôm
chặt lấy Lí Hiểu Nhu.
“Hà hà, con hàng này không tệ đấy nhỉ, đủ
để chúng ta nhấm một bình rượu rồi.”
Lí Hiểu Nhu kêu cứu thất thanh: “Cứu
mạng!”
Hai người đàn ông một trước một sau, một
người ôm lấy cánh tay Lí Hiểu Nhu, một người
ôm lấy hai chân cô, nhấc cô lên nhét vào chiếc
xe tải nhỏ bên đường: “Ha ha, cô cứ hét, hét đến
vỡ cổ họng cũng không có ai đến cứu cô đâu,
nơi này cách thành phố quá xa, là khu đất không
ai quản lý. Tôi thấy cô cứ ngoan ngoan một tí, lát
nữa sẽ để cô đỡ chịu khổ hơn.”
Tiếng cười tà ác ngập tràn trong đầu Lí Hiểu
Nhu, ban nãy cô giận dỗi gắt gỏng với Cố Thừa.
Trạch, bây giờ gặp phải báo ứng rồi. Lí Hiểu Nhu.
hối hận vô cùng.
“Bỏ cô ấy ra!” Một giọng nói lạnh lùng ngang
ngược vang lên trong bóng tối.
Hai người đàn ông kia sợ hết hồn, bóp cổ Lí
Hiểu Nhu, quay đầu nhìn xung quanh: “Mẹ kiếp
mày là ai?”
Thân hình nóng bỏng của Cổ Thừa Trạch
xuất hiện trong tầm mắt của hai gã đàn ông kia,
trong tay hắn cầm một khẩu súng, nhắm chuẩn
vào một trong hai gã đàn ông kia. Giọng nói lạnh
lẽo ấy không hề có một chút độ ấm nào: “Ông
mày không nói hai lần, lập tức buông cô ấy ra,
nếu không hậu quả chúng mày tự chịu.”
“Ổ, mày là thằng đầu buổi nào, con ả này là
đồ của hai chúng tao nhé!” Một gã đàn ông
trong số đó to gan lớn mật đi về phía trước, gã
không tin Cố Thừa Trạch dám nổ súng.
Bình luận facebook