Lúc Tần Mạc mua ít thức ăn ở bên ngoài trở lại bệnh viện thì Duẫn Nặc đã ngủ rồi.
Anh nhẹ nhàng đặt túi đồ lên trên đầu tủ, rồi lại khe khẽ ngồi xuống bên cạnh lẳng lặng nhìn cô.
Cô thật sự rất đẹp, loại xinh đẹp này không hề phong tình yêu mị như những cô gái khác mà mang đầy vẻ trẻ trung, thanh thuần, sức sống, bừng bừng, mỗi khi nhìn vào sẽ làm cho người ta lỗi nhịp.
Ba năm trước đây, tại cổng trường đại học A cô mặc một chiếc váy liền thân vô cùng rực rỡ, mắt đeo kính đen, trong lúc mở cửa xe thể thao ra đã vô tình đụng phải xe đạp của anh.
Kể từ khi đó, có lẽ cô đã bắt đầu thích anh?
Mãi sau này anh mới biết, cô chính là thiên kim tiểu thư của Lục thị, là con của kẻ thù đã hại chết cha của anh.
Cho nên ba năm qua, ở trước mặt cô, anh vẫn lấy lui làm tiến, cuối cùng, vẫn phải cưới cô.
Nhưng điều làm cho anh không nghĩ tới đó chính là, sau khi kết hôn, cô liền thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Cô không còn lại đại tiểu thư của nhà họ Lục trước kia nữa, cô bây giờ, ngay cả anh cũng có chút không nắm bắt được.
Cô thật sự không thích anh, hay còn có những nguyên nhân khác, anh không hiểu, nhưng trong lòng lại không khỏi khó chịu, rất muốn biết, tại sao cô lại không còn nhiệt tình với anh như lúc trước khi bọn họ kết hôn?
Nghĩ đi nghĩ lại, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nỉ non thật thấp của Duẫn Nặc: "Con ơi, con của mẹ, con ơi...."
Tần Mạc đưa mắt nhìn cô chằm chằm, lại chỉ thấy cô vẫn đang nhắm mắt, vẻ mặt tràn đầy thống khổ, đôi mày nhíu chặt, giống như đang giãy giụa, trong cơn ác mộng, dáng vẻ thế kia thật làm cho người ta rất đau lòng.
Chỉ chốc lát sau, Tần Mạc liền nhìn thấy nơi khóe mắt của cô có một dòng lệ nóng bỏng chảy ra.
Anh không hiểu vì sao cô lại đột nhiên như vậy, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm về đứa con nào đó, còn khóc ở trong mơ nữa chứ.
Tim anh như thắt lại, đau lòng muốn đánh thức cô dậy, nhưng còn chưa kịp mở miệng, lại nghe thấy cô run rẩy khẽ nói:
"Mạc, con, con của chúng ta, Mạc..."
"Van cầu anh, cứu lấy con của chúng ta, Tần Mạc.... Tần Mạc..."
Mà bản thân cô trong tiếng gào thét của chính mình mà bừng tỉnh, lệ vẫn rơi đầy mặt.
Tần Mạc nhìn cô, trên mặt tràn đầy thắc mắc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Con? Con của bọn họ? Bọn họ lại chưa từng thân mật đến mức độ đó, vậy thì con ở đâu ra?
Cô gái này, thực không thể hiểu nổi?
Sau khi tỉnh táo lại, Duẫn Nặc mới phát hiện mình đang gặp ác mộng, đang muốn nằm xuống lần nữa, thì nhìn thấy Tần Mặc đang hoang mang, nghi hoặc ngồi ở bên cạnh.
Cô trầm mặc nhìn anh, không biết phải nói sao.
Anh cũng đang nhìn cô trong ánh mắt, chất đầy nghi vấn.
"Em thấy ác mộng."
Trong lòng anh liền cảm khái, cô ấy nằm mơ cũng có thể mộng thấy mình, nói như vậy thì trong lòng của cô anh nhất định vẫn có chút địa vị.
Duẫn Nặc liên tưởng đến cơn ác mộng vừa rồi, cuống quít vỗ vỗ đầu, suy yếu vô lực đáp: "Ừhm, tôi mơ thấy chúng ta có con, nhưng đứa con này lại bị anh tự tay giết chết."
Thật ra thì, đây không phải là mộng, đó chính là kết cục của ba năm sau, là kiếp nạn mà cô bắt buộc phải trải qua.
Nghĩ đến tình cảnh mình bị anh đẩy xuống lầu, mất đi đứa con, cô liền đau đớn đến không muốn sống.
Nếu ông trời đã cô lựa chọn cơ hội một lần nữa, vậy thì lần này, cô tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như vậy phát sinh.
"Em nói linh tinh gì thế?"
Tần Mạc liếc mắt nhìn cô, rồi đứng dậy, chủ động kéo cô sang ôm vào trong ngực mình.
"Chẳng qua chỉ là mộng mà thôi, đừng xem là thật."
Duẫn Nặc tựa vào trong ngực anh, cảm thấy thật mệt mỏi.
Lòng đau như cắt, đó là vì cô vẫn còn thương anh, nhưng lại không biết đó chỉ là hư tình gia rý quan tâm mình nên càng thống khổ.
Thì ra là, những ngày qua tuy giả vờ ngụy trang, nhưng vẫn chạy không ra khỏi được cảm giác đau lòng.
Không được, cô nhất định phải cách xa anh, vì chỉ có tách ra, trong lòng mới không đau đớn nữa.
Bình luận facebook