Duẫn Nặc không muốn xuống xe, vẫy vẫy Tần Mạc đang đứng ở bên ngoài: "Ông xã, chân em bị tê rồi, anh bế em vào nhà đi!"
Tần Mạc quay đầu lại nhìn Vãn Tịch một cái, thấy cô đang kéo tay của Lục Vân Kỳ, người liền cứng lại, tức giận đi tới, vươn tay bế bổng Duẫn Nặc lên.
Đi lướt qua Lục Vân kỳ và Vãn Tịch, nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp ôm Duẫn Nặc vào nhà.
Ngày hôm nay nhà họ Lục cũng không có ai.
Mở cửa cho bọn họ là dì Trương, Tần Mạc đặt Duẫn Nặc lên trên ghế sofa, ôn nhu hỏi: "Còn tê không?"
Cô lắc đầu đáp: "Hết tê rồi, ông xã, em muốn ăn quýt, anh bóc cho em ăn có được hay không?"
Nhìn Lục Vân Kỳ và Vãn Tịch đang đến gần, Tần Mạc cầm một quả quýt lên bóc rồi đưa cho Duẫn Nặc.
Lục Vân Kỳ đi tới, khẽ cười nói: "Mạc, cậu đừng quá nuông chiều con bé, cẩn thận ngày nào đó con bé còn bắt cậu xuống bếp phục dịch nữa đấy."
Em gái của mình như thế nào sao anh còn không hiểu chứ.
Lời này mới vừa vừa nói ra, Duẫn Nặc liền trừng Lục Vân Kỳ: "Anh à, có người nào như anh không? Còn nói cho dù có bạn gái, cũng sẽ thương em yêu em như cũ, nhìn lại xem, mới đảo mắt một cái, liền khích bác ly gián rồi."
Lục Vân Kỳ thật oan uổng, đi tới ngồi ở bên cạnh Duẫn Nặc giải thích: "Tiểu Nặc, anh không có ý này, chỉ muốn đùa một chút thôi mà."
"Hừ!". Duẫn Nặc không hề cảm kích, đứng dậy đi đến bên Tần Mạc nói: "Ông xã, ôm em về phòng đi."
Tần Mạc tuy lửa giận đã bốc lên đến đầu, nhưng vẫn để quả quýt xuống, ôm Duẫn Nặc đi lên lầu.
Mới vừa đặt cô lên trên giường, Tần Mạc lập tức xoay người rời đi, cô đột nhiên kéo anh lại, cố tình gây sự: "Chân em vẫn còn hơi tê, anh xoa bóp giúp em được không."
Tần Mạc liền hất tay của cô ra, không thể nhịn được nữa, lập tức gầm khẽ: "Duẫn Nặc, đừng có được voi đòi tiên."
Duẫn Nặc lơ đễnh cười rộ lên: "Thế nào? Không thể nhịn được nữa sao?"
"..."
"Thôi, anh đi đi!"
Anh quả thật liền bỏ cô lại, xoay người rời đi.
Không nghĩ tới vừa ra tới cửa liền đụng phải Vãn Tịch, anh trầm mặt, nhìn chằm chằm vào cô ta, trong tròng mắt toát đầy lửa giận.
Nhưng Vãn Tịch chỉ khẽ mỉm cười, nói với anh: "Tôi tới trò chuyện với Tiểu Nặc.".
Anh mím chặt môi mỏng, mắt lạnh quét qua, rồi nghênh ngang rời đi.
Vãn Tịch hít một hơi thật sâu, tiến tới gần Duẫn Nặc.
Duẫn Nặc thấy cô ta đi tới, không vui sưng mặt lên, châm chọc nói: "Sao không lấy hết tâm tư đi lấy lòng anh trai của tôi đi, lại chạy tới chỗ này làm cái gì?"
Vãn Tịch ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tức giận bất bình của cô khẽ mỉm cười, biểu hiện vô cùng ôn nhã dịu dàng.
"Tiểu Nặc, trước đây chúng ta đã gặp mặt rồi sao?". Giọng nói vô cùng dịu dàng, phảng phất như có thể vắt ra cả nước.
Duẫn Nặc thấy thực ghê tởm, liền đáp:
"Chưa từng gặp qua, sao tôi có thể quen với người như cô được."
"Vậy tại sao cô lại đối với tôi như vậy?"
Duẫn Nặc không chút khách khí nhìn cô ta chằm chằm trả lời: "Bởi vì cô quá bỉ ổi, căn bản không xứng với anh của tôi."
"..." Vãn Tịch tối sầm mặt, tuy tức giận nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, tôi biết, tôi không xứng với anh trai cô, nhưng tôi thật lòng yêu anh ấy, nếu như cô cảm thấy tôi ở cạnh anh ấy vì có mưu đồ khác, vậy thì ngay bây giờ tôi sẽ chia tay với anh ấy."
Nói xong, Vãn Tịch liền đứng dậy, nhìn Duẫn Nặc vẫn đang lạnh như băng, dừng một chút, liền nói tiếp: "Tôi cho cô biết, bất kể cô nghĩ gì thì việc tôi yêu anh trai cô là thật, mời sau này nói chuyện, đừng nên vũ nhục nhân cách của tôi."
Vũ nhục nhân cách của cô ta sao?
Nghe thấy như thế, Duẫn Nặc rất muốn nhảy dựng lên tát cho cô ta mấy cái.
Tức giận mới vừa ngoi lên đến chân mày liền bị áp xuống, thay thế bằng vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, Vãn Tịch cố nặn ra hai giọt nước mắt bước ra khỏi phòng.
Bình luận facebook