Chu Đáo không quá vui mừng mà lại vô cùng không vui. Ông đang suy nghĩ xem phải làm thế nào mới tìm được Chu Tuyền để cho anh biết tay thì Chu Lăng lại chơi ông một vố như vậy? Chu Lăng nghĩ là ông không có cách điều khiển anh hay là không coi người cha ruột như ông ra gì đây?
"Tao không đồng ý!" Nếu Chu Lăng dám hành động sau lưng ông thì dĩ nhiên Chu Đáo sẽ không để cho Chu Lăng được như ý. Không chút do dự mở miệng la ầm lên.
"Tôi chỉ đến báo cho ông biết một tiếng, không phải trưng cầu ý kiến của ông." Chu Đáo có đồng ý hay không thì Chu Lăng cũng không hề để ý. Trước kho gặp được Diệp Di Nhiên thì anh chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn sớm như vậy. Nhưng khi Diệp Di Nhiên xuất hiện thì anh lại động tâm, cũng chưa từng muốn buông tay.
"Chu Lăng, tao là ba của mày! Mày muốn kết hôn, chuyện lớn như vậy mà tới hôm nay mới cho tao biết? Rốt cuộc mày có coi tao ra gì hay không? Tao không đồng ý, nhất định sẽ không đồng ý!" Diệp Di Nhiên cái gì, Chu Đáo chưa từng nghe qua cái tên này.
"Tôi kết hôn là chuyện của tôi. Ông không đồng ý là chuyện của ông. Hai chuyện không liên quan đến nhau." Đối mặt với những lời gầm thét và lửa giận của Chu Đáo, Chu Lăng hoàn toàn không thèm để ý, nói.
" Hai chuyện không liên quan đến nhau? Nếu thật sự không liên quan thì mày đừng nói cho tao biết! Hôm nay mày chạy tới nói với tao còn không phải là muốn người cha ruột như tao đến tham gia hôn lễ của mày sao, sợ nhà gái có thành kiến với mày, không muốn gả con gái cho mày sao? Chu Lăng, tao nói cho mày biết, tao sẽ không đồng ý hôn sự này, nhất định không thể hoàn thành. Ngày mai tao tuyệt đối sẽ không tham gia! Tao muốn xem thử mặt mũi của mày để vào đâu." Chu Lăng không nghe lời đã chọc giận Chu Đáo. Bất chấp tất cả không cần biết đúng sai, ông ta mở miệng uy hiếp.
"Không muốn đi vậy thì không cần đi càng tốt." Chu Lăng không đổi sắc bổ sung, "Hôn lễ ngày mai phải có thiệp mời mới có thể vào. Ông đã không muốn đến thì tôi cũng không cần phải phát thiệp mời cho ông nữa."
Không sai, Chu Lăng vốn không phải tới để mời Chu Đáo tham gia hôn lễ. Sở dĩ anh tới tới báo cho Chu Đáo biết là vì muốn chọc giận ông ta thôi, tốt nhất Chu Đáo thật sự không đến để khỏi phá hư bầu không khí. Nếu không đến ngày mai Chu Đáo đột nhiên chạy đến náo loạn một trận lớn thì nhất định sẽ rất lúng túng.
"Thiệp mời? Chu Lăng, mày ngu sao? Nếu như tao thật sự muốn đi thì còn cần thiệp mời sao? Con trai nhà ai kết hôn mà cha mẹ cần phải có thiệp mời mới có thể đi vào? Dĩ nhiên, mày yên tâm, tao không hề có hứng thú với hôn lễ của mày chút nào. Mày thích cưới thì cưới đi, ngược lại tao sẽ không thừa nhận cô ta là con dâu Nhà họ Chu. Nhiều lắm là mày hãy làm như Chu Tuyền, ly hôn thôi, cũng không có gì ghê gớm." Nhắc đến Chu Tuyền thì Chu Đáo lập tức an tâm, bĩu môi khinh thường, trong lời nói đầy sự châm chọc và đùa cợt.
Chưa từng thấy Chu Lăng đến gần người đàn bà nào, bây giờ lại chạy tới nói muốn kết hôn sao? Nếu Chu Lăng thật sự coi trọng như vậy thì đã sớm phất cờ, giống trống khua chiêng với tất cả mọi người rồi. Chỉ tùy tiện chạy tới báo một câu "Muốn kết hôn." như vậy Chu Đáo cũng không tin Chu Lăng gặp phải tình yêu thật. Còn nói là cầm thiệp mời mới có thể đi vào... Lừa bịp ai chứ?
Chu Lăng không trả lời Chu Đáo, xoay người nghênh ngang bỏ đi. Nếu như anh kết hôn thì nhất định sẽ cưới người mình thích, dienxxdaffnlleequydonn sao có thể tùy tiện ly hôn chứ? Chu Đáo thật sự vẫn chưa nắm rõ tình huống, thật buồn cười.
Chu Lăng rời đi nhanh như vậy càng làm cho Chu Đáo khẳng định hôn lễ này chỉ là một trò cười. Ai kết hôn mà không muốn người nhà đến chúc phúc chứ? Ngay cả cha ruột không đi tham dự cũng không có vấn đề gì sao? Sợ là Chu Lăng chỉ cố ý muốn dò xét thái độ của ông thôi?
Cứ như vậy dưới tình huống Chu Đáo hiểu lầm, hôn lễ của Chu Lăng và Diệp Di Nhiên thuận lợi tiến hành, không hề gặp phải một chút trở ngại nào. Liên quan đến Chu Đáo, khách khứa đến đều lẩm bẩm trong miệng nhưng lại không có ai hỏi ra miệng.
Chu Lăng cướp đi vị trí tổng giám đốc Chu thị trong tay ba anh, mọi người cũng không phải không biết, làm gì có ai không biết xấu hổ mà đi lên hỏi lý do Chu Đáo vắng mặt chứ? Huống chi Chu Đáo không hề tới, tất cả thành viên ban giám đốc hội đồng quản trị của Chu thị đều đến tham dự đầy đủ không thiếu ai, Như thế đủ để thấy Chu Đáo không được hoan nghênh.
Huống chi về phía Chu Lăng vắng mặt Chu Đáo, nhưng bên Diệp Di Nhiên thì lại tới tham dự rất đầy đủ, hiển nhiên là hết sức hài lòng về cuộc hôn lễ này. Thêm nữa là mối quan hệ của Chu Lăng cũng không nhỏ, chỉ cần có Nhà họ Tần và Nhà họ Cố cổ động cũng đầy đủ rồi.
"Chúc mừng chúc mừng!" Tần Nam và Cố Nhiên đều lấy thân phận bạn tốt xuất hiện trong hôn lễ của Chu Lăng. Cô dâu có Nhà họ Diệp và Nhà họ Hứa làm chỗ dựa, chú rể cũng không thể thua thiệt được phải không ?
“ Sao hai người đến trễ như vậy? Không nhìn thấy tất cả mọi người đều đang bận rộn sao? Nhanh, giúp chiêu đãi khách khứa đi." Lâm Du và Hứa Mạch lấy thân phận của người nhà gái, cũng là bạn tốt của chú rể nên tiếp khách cả hai bên, bận rộn không thể rảnh tay được.
"Tôi cũng muốn đến sớm, nhưng không phải là do bận chuẩn bị quà cưới sao!" Cố Nhiên nhún vai, trông rất vô tội. Tuyết Nhi nói với quan hện giữa anh và Chu Lăng thì không thể chỉ có tiền mừng, như vậy có vẻ quá tầm thường, ngoài cái đó ra phải chuẩn bị quà cưới. Không phải vì vậy nên anh và Tuyết Nhi mới cố ý đi chọn quà đặc biệt sao.
"Tôi mới vừa xuống máy bay, rất cực khổ." Tần Nam chạy về từ nước ngoài. Quay phim còn chưa xong nên mới xin nghỉ một ngày. Chờ đến khi hôn lễ của Chu Lăng và Diệp Di Nhiên xong xuôi thì phải lập tức chạy trở về.
"Quà cưới đưa cho tôi, tôi thu nhận trước. Chú rể và cô dâu quá bận rộn, không có thời gian nhận quà cưới." Hứa Hoán nhận lấy quà cưới, thuận tiện trêu ghẹo, "Cố Nhiên, tớ đã đoán được cảnh tượng lúc cậu kết hôn rồi, nhất định là sẽ hỗn loạn hơn bây giờ."
"Vì sao của tớ lại hỗn loạn hơn? Chắc là không khác gì họ đâu!" Đột nhiên bị Hứa Hoán công kích, Cố Nhiên không khách sáo phản bác.
"Bởi vì cậu không đáng tin cậy!" Hứa Hoán không chút khách sáo lấy Cố Nhiên ra làm trò cười, cũng không đợi Cố Nhiên cãi lại liền xoay người đi ra ngoài. Anh đang rất bận, chuyện cần làm quả thực quá nhiều.
"Đáng ghét. Hôm nay bổn thiếu gia sẽ cho mấy người nhìn xem cái gì gọi là đáng tin!" Cố Nhiên tức giận nói xong thì sửa sang lại quần áo một chút, nghiêm chỉnh đi về chỗ khách khứa đang không ngừng ra vào. Không phải là xã giao thôi sao? Anh cũng có thể làm? Lúc trước chẳng qua là do khinh thường thôi.
"Bộ dáng Cố Nhiên như bây giờ thật sự khiến nhiều người ngoài ý." Mẹ Cố tới cùng ba Cố, vừa tới hội trường đã thấy Cố Nhiên đang giúp đỡ chiêu đãi khách khứa thì cảm thấy hiếu kỳ, lại vui vẻ yên tâm không nói nên lời.
"Từ lúc nó đi theo Tiểu Du tới giải trí Thần Thiên thì trở nên thành thục không ít." Đối với sự tiến bộ của Cố Nhiên, Ba Cố cũng cực kỳ kinh ngạc. Vốn dĩ ông nghĩ chờ sau khi Cố Nhiên tốt nghiệp đại học sẽ ném anh vào vị trí thấp nhất của công ty để rèn luyện đi lên. Không ngờ Cố Nhiên tự mình tìm được đường ra, hơn nữa còn lấy được chức vị Phó tổng không hề thấp.
Lúc mới bắt đầu ba Cố còn lo lắng Cố Nhiên sẽ không làm được, chưa tới mấy ngày đã than vãn bỏ cuộc. Nhưng không ngờ Cố Nhiên lại rất kiên trì, hơn nữa còn làm rất tốt. Không biết bắt đầu từ khi nào mà ngoài lúc phải xã giao thì những lúc khác cũng không còn thấy đứa con trai ham chơi này than thở nữa.
Rất nhiều lần không cần ông mở miệng thì người khác đã bắt đầu chủ động tán dương Cố Phó tổng thế này thế kia. Không còn là "Cố thiếu" nữa mà là "Cố Phó tổng" . Đây là sự công nhận dành cho năng lực của Cố Nhiên chứ không phải là lời nói khách sáo trên thương trường. Về chuyện này, ba Cố rất kiêu ngạo.
" Tiểu Du quả thật là vị cứu tinh của nhà chúng ta, phải tìm cơ hội tốt để cảm ơn cô ấy mới được. Đúng rồi, Tuyết Nhi cũng là chị em tốt của Tiểu Du đấy!" Nói đến con dâu tương lai thì trên mặt mẹ Cố mẹ luôn đầy ý cười. Bà rất thích Triệu Tuyết Nhi, có thể cưới được Triệu Tuyết Nhi vào cửa là phúc của Cố Nhiên.
"Tìm một cơ hội kêu Tiểu Du đến nhà chơi đi!" Quan hệ xã giao giữa bọn nhỏ ban đầu ba Cố không tham gia. Nhưng gần đây Cố Nhiên quả thực thay đổi quá nhiều, đối với toàn bộ gia đình bọn họ mà nói thì đây là sự kinh ngạc lớn. Vì vậy nên độ hài lòng của ông đối với Lâm Du cũng tăng thêm không ít.
"Được, chờ lát nữa Tiểu Du không còn bận nữa thì tôi sẽ đi nói với con bé." Nhìn Lâm Du bận bịu tiếp đãi khách khứa, mẹ Cố cũng không lập tức chạy qua quấy rầy.
"Chú Cố, dì Cố, hai người đã tới! Đến đây ngồi bên này đi, đây là chỗ đặc biệt để lại cho hai vị." Cố Nhiên không có phát hiện ra ba Cố và mẹ cố, Hứa Hoán lại nhanh mắt thấy được nên vội vàng đi đón tiếp.
"Là tiểu Hoán! Lâu rồi không gặp, càng ngày càng đẹp trai nha." Thấy Hứa Hoán, thái độ của mẹ Cố rất hòa ái, "Có bạn gái chưa? Tính chừng nào kết hôn?"
"Ai da, dì Cố, chúng ta có thể đổi đề tài không? Con còn nhỏ mà, tạm thời chưa có ý định kết hôn." Những lúc này Hứa Hoán cực kỳ buồn rầu tại sao Cố Nhiên lại nhanh chóng thu phục được Triệu Tuyết Nhi như vậy. Bắt cũng bắt được rồi, ngoan ngoãn yêu đương thêm mấy năm nữa không phải tốt hơn sao? Tại sao lại phải kết hôn vội vã như vậy, làm hại anh cũng bị thúc dục cưới.
"Không thể mượn cớ còn nhỏ được. Mấy đứa trẻ này chỉ biết ham chơi. Lúc nào nên yêu đương thì phải nhớ chứ, không cần lập tức kết hôn cũng được nhưng không thể cứ kéo dài mãi được." Bởi vì bà thật sự coi Hứa Hoán là tiểu bối nhà mình nên cũng thương yêu nói như vậy.
"Dạ dạ, biết rồi ạ. Con bảo đảm sẽ cố gắng mau chóng giải quyết chung thân đại sự." Các trưởng bối thích dốc lòng như vậy, Hứa Hoán cũng đã quen nên không hề tranh cãi với họ, ngoài miệng thì cứ gật đầu đồng ý.
"Thật sao? Vậy con đừng có lừa dì! Lúc nào dì cũng sẽ hỏi Cố Nhiên." Mẹ Cố nói xong, thấy Hứa Hoán gật đầu thì mới thả Hứa Hoán rời đi.
Hứa Hoán nhanh chóng đi ra xa mẹ Cố rồi thở phào nhẹ nhõm. Kết hôn cái gì, điều này đối với anh mà nói là quá xa vời, để sau này rồi nói đi.
"Di Nhiên, ba Chu Lăng thật sự không tới sao?" Tân khách đã tới gần đủ rồi, mẹ Diệp kéo Diệp Di Nhiên qua nhỏ giọng hỏi.
" Dạ. Mẹ yên tâm, ông ta sẽ không tới. Hôm qua Chu Lăng có trở về đó rồi." Nhắc tới chuyện này thì Diệp Di Nhiên cũng cảm thấy rất kỳ quái, ba mẹ cô thật sự rất ghét Chu Đáo, cũng thật lòng không muốn Chu Đáo tới tham gia hôn lễ. Lúc đầu cô còn tưởng rằng ba mẹ không muốn cô khó xử nên mới nói như vậy.
"Vậy thì tốt. Loại người như vậy không đến là tốt nhất. Nếu đến đây thì nhất định không có chuyện tốt gì." Mẹ Diệp vỗ ngực gật đầu một cái, bộ dáng như có thâm cừu đại hận với Chu Đáo.
Con gái người khác kết hôn có thể sẽ tức giận vì thông gia vắng mặt, nhưng mẹ Diệp lại không như vậy. Ngược lại còn nói với cô có người cha như Chu Đáo thà không có còn hơn.
Thân phận của Chu Tuyền huyên náo khiến nhiều người biết, nhưng lại ít gặp mặt Chu Lăng nên mẹ Diệp cũng biết được từ miệng Lâm Du không ít. Đối với Chu Đáo, có thể nói là mẹ Diệp ghét cay ghét đắng, không hề suy nghĩ đã quyết định cả đời này không qua lại với nhau. Cho nên, tốt nhất Chu Đáo không nên xuất hiện ở hôn lễ của con gái bảo bối và Chu Lăng!
Thật ra Chu Đáo có tới. Sáng sớm thức dậy ông cũng không nhớ tới chuyện này. Nhưng trong lúc vô tình đọc được tin tức trên báo thì ông liền trợn tròn mắt lên.
Con gái Nhà họ Diệp? Em họ Hứa Mạch? Đùa gì thế? Chu Lăng cưới một người vợ tốt như vậy? Biết rõ thân phận của Diệp Di Nhiên thì Chu Đáo liền vứt tờ báo đi, thay quần áo lập tức chạy tới bữa tiệc kết hôn. Dù thế nào ông cũng không thể bỏ qua cơ hội này được.
Nhưng mà ngoài dự liệu của Chu Đáo, ông thật sự không thể đi vào bữa tiệc bởi vì ông không có thiệp mời. Đúng như những gì Chu Lăng nói hôm qua.
Chu Đáo tức điên lên thiếu chút nữa là mở miệng mắng to. Bày ra vẻ ông là ba của chú rể nhưng lại bị người ta nghi ngờ. Mà lúc ông tới quả thật không phải thời điểm tốt, đại đa số tân khách đều đã vào trong. Ông chờ thật lâu nhưng vẫn không gặp được người nào quen mình. Cuối cùng đành phải ấm ức rời đi, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Mà ngay lúc này Chu Đáo nhận được tin báo của thám tử tư. Bọn họ tìm thấy Chu Tuyền rồi!
Nhắc tới Chu Tuyền thì hai mắt Chu Đáo lại tỏa sáng, không để ý tới hôn lễ của Chu Lăng nữa, lái xe rời khỏi thành phố D.
“ Thế nào rồi?" Ở một góc không người, Chu Lăng hỏi Hứa Mạch đang đứng bên cạnh.
"Giải quyết rồi." Giơ ngón tay lên ý bảo ok, khóe miệng Hứa Mạch khẽ nhếch lên, "Tiếp sau đó người gặp họa chính là Chu Tuyền."
"Tên đó có gặp họa hay không tôi cũng không quan tâm. Chỉ cần không có ai tới quấy rối hôn lễ của tôi với Di Nhiên là được." Chu Lăng cố ý thả ra tin tức của Chu Tuyền vào hôm nay. So với anh thì ai cũng biết tính cách của Chu Đáo, có được tung tích của Chu Tuyền thì nhất định Chu Đáo sẽ chẳng đoái hoài tới điều gì.
Hứa Mạch gật đầu một cái, không nói nhiều, vỗ vai Chu Lăng một cái: "Vào thôi! Di Nhiên đang chờ đấy!"
" Ừ." Nhắc tới Diệp Di Nhiên, tầng băng mỏng trong mắt Chu Lăng cũng biến mất (1) mà sự ấm áp lại dâng lên.
(1) Ý nói là trong mắt không còn sự lạnh lẽo nữa mà thay vào đó là sự ấm áp.
Ngay khi hôn lễ Chu Lăng và Diệp Di Nhiên chuẩn bị kết thúc thì rốt cuộc Hứa Mạch cũng âm thầm báo cho Chu Lăng biết Chu Đáo đã tìm được Chu Tuyền rồi.
"Ba? Sao người lại ở đây?" Không ngờ lại bị Chu Đáo tìm thấy nhanh như vậy, trong mắt Chu Tuyền có chút kinh hoảng.
"Vì sao tao lại tới đây không phải mày biết rõ nhất sao?" Chu Đáo thật sự không ngờ tới Chu Tuyền sẽ phản bội ông. Chẳng lẽ từng ấy năm tới nay ông đối xử với Chu Tuyền không tốt sao? Vì để cho Chu Tuyền trở lại Nhà họ Chu, ngay cả bức chết mẹ Chu Lăng ông cũng không tiếc, hơn nữa còn cố ý chèn ép Chu Lăng nhiều năm như vậy.
"Ba, người đừng tức giận, nghe con giải thích." Mới đầu thấy Chu Đáo tức giận thì Chu Tuyền thầm hô hỏng bét, nhưng ngoài miệng lại tìm lý do để thoái thác.
"Giải thích? Chuyện cho tới nước này mày còn muốn giải thích cái gì? Chu Tuyền, tao không phải là lão già để mày tùy tiện lừa gạt đâu, những chuyện mày làm tao sẽ không bỏ qua." Chu Đáo thở phì phò đi đến phía trước, giơ tay định cho anh một cái tát.
"Ba, ba bình tĩnh lại đi! Con có chuyện quan trọng muốn nói cho ba biết." Giơ hai tay lên ngăn chặn tay của Chu Đáo lại, Chu Tuyền kêu lớn tiếng, "Lâm Hồng Tín đã trở lại!"
Chu Tuyền cũng không nói láo, quả thật Lâm Hồng Tín đã trở lại, hơn nữa còn trở mình mang theo rất nhiều tiền về nước.
---- susublue ~ diendanlequydon ----
Sau khi Lâm Hồng Tín trở lại thì chuyện đầu tiên ông làm chính là liên lạc với Lâm Nhất Thiến. Mà Chu Tuyền lại lựa chọn quyết chiến tới cùng vì thấy Lâm Hồng Tín trở về. Nếu Chu thị đã không còn đất để anh dung thân nữa thì anh cũng chỉ có thể bắt đầu từ nơi khác. Lâm Hồng Tín đã đưa ra một điều kiện rất hấp dẫn khiến anh không thể nào kháng cự.
"Cũng bởi vì Lâm Hồng Tín ném một cành ô liu cho mày nên mày mới không tiếc phản bội người cha ruột như tao?" Nhục nhã phải chịu lúc ở ngoài tiệc hôn lễ của Chu Lăng vẫn còn đây, giờ phút này nghe Chu Tuyền biện giải, sắc mặt Chu Đáo chẳng những không tốt lên mà lại càng đen hơn.
"Ba, lúc đó người đang bận với hợp tác dự án với Lý thị, con không nói được, cũng không có cách nào để nói cho ba biết sự thật." Cúi đầu đứng ở trước mặt Chu Đáo, Chu Tuyền cố gắng nói láo.
"Vậy bây giờ thì sao? Mày định làm gì? Nếu như hôm nay tao không tìm đến đây thì có phải sau này mày dự định sẽ không nhận người cha này luôn đúng không?" Dĩ nhiên không phải Chu Đáo không muốn truy cứu chuyện đã qua mà là không có năng lực để truy cứu. Ông của ngày hôm nay không còn là tổng giám đốc của Chu thị, bởi vì Lý thị đột nhiên trở quẻ nên đã trở thành tội nhân của Chu thị, đi đâu cũng đều trở thành đối tượng bị mắng nhiếc. Vốn dĩ muốn dạy dỗ Chu Tuyền, nhưng lại đổi ý vì tin tức này của Chu Tuyền.
"Làm sao có thể? Bất kể xảy ra chuyện gì, ba vẫn luôn là ba của con, điều này không thể nghi ngờ." Thận trọng nhìn sắc mặt Chu Đáo, Chu Tuyền khẽ cắn răng nói, "Nếu như ba không ngại, con cảm thấy ba có thể gặp mặt Lâm Hồng Tín một lần. Hiện nay ông ta rất phát đạt, con vốn dự định nhờ ông ta giúp ba trở lại như ngày xưa."
Giúp ông hắn trở lại như ngày xưa? Nếu là lúc trước Chu Đáo sẽ tin tưởng lời Chu Tuyền nói. Nhưng hiện nay, ông không thể dễ dàng tin tưởng sự hiếu thuận của Chu Tuyền được nữa. So với việc Chu Lăng lạnh nhạt châm chọc thì người hai mặt như Chu Tuyền mới thật sự đáng ghét.
"Được rồi, vậy để ba gặp ông ta một lần, hỏi thử xem tình hình hiện tại thế nào. Con giúp ông ta nuôi con gái lâu như vậy rồi, đây cũng là lsuc ông ta nên báo đáp chúng ta rồi." Trong lòng nhanh chóng tính toán, Chu Đáo đè nén lửa giận trong lòng xuống, nói
" Ừ, ba đi theo con." Vào lúc này, anh cũng chỉ có thể lôi Lâm Hồng Tín ra làm mồi nhử, như vậy mới hóa giải được nỗi hận của Chu Đáo. Đối với Chu Tuyền mà nói, mặc dù Chu Đáo mất thế lực nhưng cũng khó đảm bảo không có lá bài cuối cùng. Trước khi chưa xác định được Chu Đáo thật sự mất tất cả, anh sẽ trở mặt với ông ta.
"Chu Đáo đã gặp mặt Lâm Hồng Tín. Nếu đoán không lầm thì chắc là đã đi chung đường rồi." Hứa Mạch có thể nắm giữ động tĩnh của Lâm Hồng Tín còn phải cảm ơn Chu Tuyền và Lâm Nhất Thiến đã chạy trốn. So với việc Lâm Hồng Tín cẩn thận thì khống chế Chu Tuyền và Lâm Nhất Thiến dễ hơn nhiều.
"Lâm Hồng Tín quả thật đã lấy được không ít vốn." Lâm Hồng Tín không chọn thành phố D để bắt đầu lại mà chọn thành phố S. Động cơ của việc này cũng rất dễ đoán. Nhưng điều khiến Chu Lăng cảm thấy kỳ lạ là rốt cuộc Lâm Hồng Tín lấy được tiền từ đâu.
"Chắc là được ai tài trợ. Tôi đã điều tra được ông ta đăng ký thành lập công ty ở thành phố Si, là công ty chi nhánh hữu danh vô thực(2)." So với Chu Đáo, tin tức của Hứa Mạch nhanh và chính xác hơn.
(2) hữu danh vô thực: ý là có tiếng mà không có miếng
"Nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ không thể chèn ép dễ dàng rồi." Việc Lâm Hồng Tín đầu quân vào một công ty lớn Chu Lăng cũng biết. Chỗ dựa quá vững chắc, tiền cũng đủ nhiều, sợ là rất khó đánh sụp.
"Cũng không nhất định phải chèn ép." Khi biết Lâm Hồng Tín tìm được ngọn núi để dựa, Hứa Mạch liền thay đổi chiến thuật. Lâm Hồng Tín đã không phải còn là tổng giám đốc của Bác Dương nữa nên cũng phải tính toán cẩn thận hơn.
Nghe kế hoạch của Hứa Mạch, Chu Lăng cười lạnh một tiếng rồi gật đầu.
Chuyện Lâm Hồng Tín trở về, Hứa Mạch cũng không lừa gạt Lâm Du. Lâm Du cũng không có phản ứng gì lớn đối với chuyện này, hơi kinh ngạc một chút rồi cũng không hỏi thăm nữa.
Mặc dù Lâm Du không nói gì nhưng Hứa Mạch vẫn có thể nhận ra là Lâm Du cũng để ý. Cho nên anh sẽ không để mặc cho Lâm Hồng Tín trở nên mạnh mẽ thêm lần nữa. Dù là khó khăn rất nhiều nhưng anh cũng sẽ kéo Lâm Hồng Tín xuống đài lần nữa.
Một buổi sáng trời trong nắng ấm, Lâm Du đi gặp Tôn Uyển Đình.
Đây là lần đầu tiên Lâm Du đi thăm tù, cũng là lần đầu tiên Tôn Uyển Đình được người tới thăm. Tôn Uyển Đình cho rằng người tới là Lâm Hồng Tín, hay là Lâm Nhất Thiến. Nhưng bà không ngờ người ngồi đối diện mình lại là Lâm Du.
Ở trong ngục giam lâu như vậy, nỗi oán hận của Tôn Uyển Đình cũng đã chậm rãi lắng đọng theo thời gian, bên ngoài nhìn thì như đã quên mất nhưng trên thực tế lại là đè nén sâu xuống đáy lòng hơn thôi.
Thật lâu trước đây người Tôn Uyển Đình hận nhất là Tôn Tình Vi. Nếu như không có Tôn Tình Vi thì bà sẽ được gả cho Lâm Hồng Hiên như ý nguyện, cũng sẽ không có những chuyện kế tiếp.
Về sau nữa, Lâm Hồng Hiên và Tôn Tình Vi đều chết hết, nỗi hận của Tôn Uyển Đình sang người Lâm Du. Mặc dù không phải sâu đậm như vậy nữa nhưng lại vẫn không thể xóa bỏ.
Cho đến khi Lâm Du thay thế Lâm Nhất Thiến gả vào Nhà họ Hứa, nỗi hận của Tôn Uyển Đình đối với Lâm Du mới được tiêu trừ. Hoàn toàn coi Lâm Du như gói đồ nặng đã bị vứt bỏ, hơn nữa còn gánh tội thay con gái bà, Tôn Uyển Đình không tìm được lý do gì để tiếp tục oán hận Lâm Du.
Nếu không phải chuyện sau đó biến hóa quá nhanh, nếu không phải Hứa Mạch đột nhiên tỉnh lại, nếu không phải Lâm Du bắt đầu mượn thế lực của Nhà họ Hứa để đối phó Nhà họ Lâm, nếu không phải Lâm Du cướp Bác Dương... Tôn Uyển Đình cũng sẽ không lại coi Lâm Du như cái đinh trong mắt, gai trong thịt.
Nhưng mà hận Lâm Du không sâu bằng bà hận Lâm Hồng Tín. Tôn Uyển Đình chưa từng nghĩ, Lâm Hồng Tín sẽ ly hôn với bà, sẽ còn vứt bỏ bà và Nhất Thiến để bỏ trốn.
Vốn dĩ cả nhà ba người bọn họ có thể liên thủ đối phó Lâm Du. Vốn dĩ bọn họ còn có cơ hội trở mình. Nhưng Lâm Hồng Tín phản bội bà, cứ như vậy mặc cho bà bị ném vào ngục giam chẳng thèm quan tâm, mỗi lần Tôn Uyển Đình nhớ tới thì lại đến nghiến răng nghiến lợi.
Còn cả Lâm Nhất Thiến nữa. Bà yêu đứa con gái này như vậy nhưng đến cuối cùng thì lấy được cái gì? Bởi vì bà tin tưởng Nhất Thiến nên mới lấy tiền ra để đầu tư cho phim truyền hình của Triệu Linh Lộ. Ai ngờ lại cứ bị ngâm mãi trong đó không thể rút vốn về? Mà Nhà họ Triệu còn dám khăng khăng đùn đẩy, còn dám tìm người đánh mẹ con bà...
Khi đó nhìn thấy Nhất Thiến bị đánh gãy chân nằm ở trên giường, Tôn Uyển Đình vừa thương tiếc vừa khó chịu, dienx;dannflle*quys#doon mang theo lửa giận ngút trời đi tìm Nhà họ Triệu. Ai ngờ bà không những không lấy lại được công đạo cho Nhất Thiến mà còn phải lấy mình ra để bồi thường.
Cả người mơ màng bị ném vào một nơi tối tăm không có ánh mặt trời, cả ngày lẫn đêm Tôn Uyển Đình đều mong đợi được thả ra ngoài, cũng chờ Lâm Nhất Thiến đến thăm bà. Nhưng mà cho đến hôm nay bà vẫn chưa thấy bất cứ ai. Trừ Lâm Du đang ngồi trước mặt.
"Mẹ, nghe nói ba đã trở lại, còn đưa Nhất Thiến đến thành phố S. Lần này ông ta trở về rất rạng rỡ, tìm được chỗ dựa rất vững chắc, chắc là dự định trở lại như ngày xưa. Cũng có lẽ mẹ sẽ nhanh chóng được thả ra." Tôn Uyển Đình không nói gì nhưng Lâm Du lại mở miệng.
Tôn Uyển Đình bị xử ba năm tù, hiện nay đã đưa qua gần hai năm. Nếu như Tôn Uyển Đình ở trong tù có biểu hiện tốt thì chỉ cần Lâm Hồng Tín động tay động chân một chút, không phải là không thể giảm bớt hình phạt.
Nghe nói có thể ra ngoài trước thời hạn, trong mắt Tôn Uyển Đình lộ vẻ mong đợi và kinh hỉ. Nhưng chỉ chốc lát sau bà lại bình tĩnh trở lại. Nếu như Lâm Hồng Tín muốn cứu bà thì ngày đầu tiên trở về đã sớm đến thăm bà, sao cho đến khi Lâm Du ngồi ở đây vẫn không thấy có động tĩnh gì?
"Mẹ, con không có lừa mẹ. Nhất Thiến thật sự đã rời khỏi thành phố D, cũng đã hơn nửa tháng." Thật giống như hoàn toàn không thèm để ý Tôn Uyển Đình đang phớt lờ mình, Lâm Du tiếp tục nói. Cô có thể chắc chắn là Tôn Uyển Đình muốn nghe cô nói, nếu không thì Tôn Uyển Đình sẽ không tiếp tục ngồi ở đây mà đã sớm đứng dậy bỏ đi rồi.
Tôn Uyển Đình yên lặng cúi đầu xuống. Sau một hồi lâu mới thấp giọng hỏi: "Lúc trước Nhất Thiến vẫn luôn ở thành phố D sao? Nó chịu đựng như thế nào được chứ?"
" Chịu đựng? Mẹ, chẳng lẽ mẹ không biết Nhất Thiến đã quay lại với Chu Tuyền rồi hả? Từ khi mẹ xảy ra chuyện, Chu Tuyền liền lo liệu chỗ ở cho Nhất Thiến, hai người bọn họ sống rất hạnh phúc, không có cãi vã, cũng không xào xáo. Nghe nói bất động sản dưới tên Nhất Thiến có tới mấy căn đó chứ!" Dĩ nhiên Lâm Du biết Lâm Nhất Thiến không hề đến thăm Tôn Uyển Đình, cô chỉ muốn xem thử Tôn Uyển Đình còn có thể kiên trì bao lâu.
"Không thể nào!" Tôn Uyển Đình hoàn toàn không tin, lập tức bác bỏ. Nếu giống như Lâm Du nói, Nhất Thiến sống rất tốt, vậy tại sao Nhất Thiến tại lại không đến thảm bà? Một lần cũng không có?
"Tại sao không thể? Có vẻ Chu Tuyền rất thích Nhất Thiến, trước khi kết hôn liền đã sang tên không ít tài sản cho Nhất Thiến. Sau đó Chu Tuyền kết hôn, cưới tiểu thư Nhà họ Lý, cũng một mực không rời khỏi Nhất Thiến. Chẳng qua là hôn nhân giữa Chu Tuyền và tiểu thư Nhà họ Lý không kéo dài qúa lâu đã xảy ra vấn đề. Cho tới bây giờ, chẳng những Chu Tuyền khôi phục thân phận độc thân mà còn đi theo Nhất Thiến đến thành phố S đầu quân cho ba. Tình cảm hai người thật là tốt, nằm ngoài dự liệu của con." Lâm Du điềm nhiên nói hết mọi chuyện đã xảy ra xong thì cũng không đợi Tôn Uyển Đình hỏi nhiều nữa mà bỏ đi.
Vào đúng lúc này, thời gian thăm tù đã hết. Dù Tôn Uyển Đình có muốn hỏi thì cũng không thể hỏi. Bị đưa lại phòng giam với cảm xúc không dám tin.
Rời khỏi ngục giam, Lâm Du đi đến mộ. Đứng ở trước bia mộ của Lâm An Yến, một hồi lâu cũng không rời đi. Sau đó cô lại cầm theo bó hoa đi gặp Lâm Hồng Hiên và Tôn Tình Vi. Hai nguời này là cha mẹ ruột của cô, cô lại hồ đồ nhiều năm như vậy, coi bọn họ là bác trai và bác gái. Bây giờ suy ngẫm lại thì đúng là rất mỉa mai.
Lúc Hứa Mạch tìm thấy Lâm Du thì thấy được bóng người cô đơn của cô.
Lúc bình thường Lâm Du rất ít khi thể hiện sự yếu đuối của mình cho bất cứ ai xem, bao gồm cả anh. Giờ phút này khi thấy Lâm Du đơn độc đứng ở đây thì Hứa Mạch chỉ cảm thấy đau lòng không dứt, anh đi qua ôm lấy Lâm Du không chút nghĩ ngợi.
Không nói được tại sao, nhưng Lâm Du biết là Hứa Mạch sẽ tìm được cô. Đột nhiên bị ôm lấy, cảm nhận hơi thở quen thuộc, cô cũng không giãy giụa, tuy đáy mắt chua xót nhưng một giọt nước mắt cũng không chảy ra.
Lâm Du không biết tại sao, thế giới của cô lại có trở thành như vậy. Dù cô có báo thù được thì cũng không lấy được cái cô muốn. Ông nội, cha mẹ ruột, cô không có ai cả, tất cả đều đã mất.
"Còn có anh ở đây." Cảm thấy Lâm Du bi thương, Hứa Mạch nhẹ nhàng nói, giọng điệu rất kiên định, giống như là cam kết.
Chỉ là bốn chữ đơn giản, không có bất kỳ từ ngữ hoa lệ nào, nhưng lại khiến nước mắt Lâm Du nhịn nãy giờ rơi xuống. Đúng vậy, còn có Hứa Mạch ở đây, cô còn có Hứa Mạch...
Rất nhiều chuyện sẽ trở thành lẽ đương nhiên ở một tình huống đặc thù nào đấy. Tựa như đêm nay, Lâm Du không chịu ngủ một mình mà nhất định phải có Hứa Mạch nằm bên cạnh.
Nếu đổi lại là ngày xưa thì Lâm Du tuyệt đối không thể nào nói ra yêu cầu như thế. Nhưng Hứa Mạch rất mừng vì Lâm Du tình nguyện tin tưởng anh. Đây là lần đầu tiên anh ôm Lâm Du chìm vào giấc ngủ, cũng là giấc ngủ mang hương vị ngọt ngào nhất.
Tần Khả Tâm mới vừa trở về từ nước ngoài mang theo không ít quà tặng cho Lâm Du và Hứa Mạch. Không thèm thông báo gì mà đã đột kích vào nhà của Hứa Mạch và Lâm Du ngay từ sáng sớm hôm sau.
Tần Khả Tâm tới quá sớm, Hứa Mạch và Lâm Du còn chưa thức dậy. Nghe tiếng chuông cửa không ngừng vang, Hứa Mạch cau mày, dịu dàng vỗ lưng Lâm Du, dụ dỗ cô tiếp tục chìm vào giấc ngủ rồi mới rời giường đi mở cửa. Sau đó, liền thấy Tần Khả Tâm xách bao lớn bao nhỏ đứng ở ngoài cửa.
Thấy cửa mở, Tần Khả Tâm không nhịn được nữa nên cười hì hì chen vào trong nhà. Sau đó, bỏ hết bao lớn bao nhỏ xuống bắt đầu nhìn vào phòng ngủ.
"Mẹ, Tiểu Du còn ngủ." Bất đắc dĩ nhìn hành động của Tần Khả Tâm, Hứa Mạch lên tiếng nhắc nhở.
"À, như vậy sao!" Tần Khả Tâm đã tới căn nhà này rồi, biết đó là phòng ngủ của Hứa Mạch. Sãi bước đi qua, chỉ chỉ cánh cửa, "Ngủ phòng này sao?"
"Dĩ nhiên không phải." Ý đồ của Tần Khả Tâm quá rõ ràng, Hứa Mạch chỉ cảm thấy nhức đầu, "Tiểu Du ở phòng ngủ của mình."
"Tại sao lại như vậy?" Mất hứng trừng mắt nhìn Hứa Mạch, Tần Khả Tâm lập tức không vui, tiện tay vặn cửa phòng của Hứa Mạch ra, giọng điệu không vui nâng cao hơn, "Hứa Mạch, mẹ nói cho con biết, mẹ đồng ý cho hai đứa ra ngoài ở là vì muốn cho hai đứa một thế giới riêng, không phải để cho hai đứa quang minh chính đại phân phòng..."
Tần Khả Tâm còn chưa nói hết thì đã thấy chăn mền trên giường trong phòng Hứa Mạch được sắp xếp gọn gàng. Không chút khách sáo đi qua, sờ sờ cái giường lạnh như băng, lại nghiêng đầu nhìn Hứa Mạch còn đang mặc đồ ngủ, Tần Khả Tâm bĩu môi: "Chuyện này giải thích thế nào? Đừng nói với mẹ là tối hôm qua con ngủ ở phòng của Tiểu Du đó?"
Giọng của Tần Khả Tâm càng lúc càng lớn, Hứa Mạch không thể không nhắc nhở lần nữa: "Mẹ, mẹ nhỏ giọng một chút, đừng làm ồn khiến Tiểu Du thức giấc, vất vả lắm con mới dỗ cô ấy ngủ được."
"Ồ. Ai da, đợi chút, con vừa mới nói cái gì? Con dỗ Tiểu Du ngủ sao?" Sắc mặt Tần Khả Tâm trở nên tươi sáng, nở nụ cười thật to, "Con không gạt mẹ đó chứ? Tối hôm qua con thật sự ngủ với Tiểu Du sao? Không có gạt mẹ đúng không? Thật hả?"
"Mẹ, chuyện này còn cần phải lừa mẹ sao? Còn nữa, thân là trưởng bối, mẹ có thể đừng nhìn chằm chằm cuộc sống riêng của con và Tiểu Du được không? Mẹ làm như vậy chúng con sẽ không được tự nhiên." Sở dĩ Hứa Mạch chờ tới bây giờ mới lên tiếng kháng nghị thứ nhất là vì không tìm được thời cơ thích hợp, thứ hai là hành động lúc trước của Tần Khả Tâm cũng không coi là quá đáng, ngoại trừ thỉnh thoảng lặng lẽ thúc giục Lâm Du ra thì cũng không làm gì khác.
Nếu không phải hôm nay Tần Khả Tâm đột nhiên chạy tới còn thể hiện quá rõ ràng như vậy thì Hứa Mạch cũng sẽ không thẳng thắn như thế.
"Con làm như mẹ rảnh rỗi lắm vậy, suốt ngày chỉ đi chú ý thế giới của ocn và Tiểu Du sao? Nếu như hai đứa sống tốt thì mẹ làm gì phải bận tâm?" Bởi vì có được tin tình báo vô cùng hữu dụng nên Tần Khả Tâm cũng không tức giận mà cười híp mắt phất tay với Hứa Mạch, "Được rồi được rồi, không phải con còn chưa ngủ đủ sao, nhanh đi ngủ bù đi. Mẹ làm bữa sáng cho con và Tiểu Du, đặt ở trên bàn xong rồi sẽ đi, không quấy rầy thế giới của hai người nữa."
Đã bị đánh thức rồi thì sao còn có thể ngủ bù? Còn về việc Tần Khả Tâm giúp làm bữa sáng thì chỉ là nói thôi, nghe một chút liền thấy có vấn đề. Nhưng thôi kệ đi, nếu đã là mẹ ruột của mình thì Hứa Mạch cũng không muốn vạch trần làm gì. Gật đầu một cái rồi đi về phía phòng của Lâm Du: "Mẹ cứ tự nhiên."
"Ừ ừ, mẹ không phải người ngoài, sẽ không khách sáo." Nhìn Hứa Mạch thật sự đi tới phòng của Lâm Du, dienxdafnllequysdoon còn đóng kỹ cửa thì Tần Khả Tâm liền rón rén đi qua, ghé lỗ tai vào sát cửa nghe thử xem rốt cuộc tình huống bên trong thế nào.
Hứa Mạch biết Tần Khả Tâm có thể đang đứng ngoài cửa nghe lén nhưng cũng không nói ra. Ở trước mặt người nhà anh thường xuyên dung túng trong một phạm vi nhất định. Hơn nữa tất nhiên là lúc này anh rất hạnh phúc, hoàn toàn không ngại thế giới nói gì.
"Ai tới vậy?" Lâm Du không có ngủ quá say, nghe thấy trong phòng khách có tiếng người nói chuyện nhưng vẫn không thức dậy. Hiếm khi có được ngày cuối tuần, thêm nữa là tâm trạng hôm qua rất chập chờn nên hôm nay rất muốn nằm nghỉ ngơi một chút.
"Là mẹ. Mẹ nói làm xong bữa sáng sẽ tự mình đi, không cần hai chúng ta thức dậy. Còn mệt không, ngủ tiếp đi." Nằm ở bên cạnh Lâm Du, giọng Hứa Mạch rất dịu dàng, còn có ý dỗ dành.
"Mệt." Vùi ở trong ngực Hứa Mạch, Lâm Du cọ xát, "Anh ngủ với em."
" Được." Chưa bao giờ nghĩ tới Tiểu Du cũng là một cô bé thích nũng nịu. Tiểu Du như vậy thì lại khiến Hứa Mạch càng muốn cưng chiều trong lòng bàn tay. Ôm vai Tiểu Du, đặt cằm lên đầu cô, "Ngủ tiếp đi, anh ngủ với em."
Lâm Du thật sự ngủ thiếp đi. Đây là tình huống rất hiếm xảy ra, nếu là trước kia bị đánh thức như vậy rồi nhiều lắm là cô lăn mấy vòng trên giường rồi cũng không ngủ được nữa. Vậy mà hôm nay có vẻ đã phá lệ.
A a, thật sự ngủ chung rồi! Tần Khả Tâm đứng ngoài cửa kích động lấy tay che miệng, đè nén giọng hét chói tai.
Hài lòng nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, Tần Khả Tâm không tự chủ được ngâm nga mấy câu. Xem ra bà sẽ nhanh chóng được làm bà nội, suy nghĩ một chút thì liền thấy mọi thứ rất tốt đẹp!
Tần Khả Tâm nói được là làm được, trước lúc Lâm Du và Hứa Mạch thức dậy đã âm thầm không một tiếng động rời đi. Xác nhận điều bà muốn thấy xong thì bà sẽ không tiếp tục ở lại làm kỳ đà cản mũi nữa. Tiếp đó, bà phải mau về nhà báo tin vui với lão gia tử thôi, tránh cho mọi người còn tiếp tục lo lắng.
"Tớ đã nói tình cảm giữa anh họ và chị dâu có tiến triển mà, bác cả cậu lại không tin. Bây giờ rốt cuộc đã chứng thật được tớ không có nói láo chưa?" Hứa Hoán đã sớm nghe Cố Nhiên nói là giữa Hứa Mạch và Lâm Du trở nên khác thường. Hứa Hoán cũng tự mình quan sát rồi, lần trước trong hôn lễ của Chu Lăng và Diệp Di Nhiên, anh nhìn thấy rất rõ ràng hành động của Hứa Mạch và Lâm Du thân mật một cách tự nhiên.
"Quả thật có tiến triển, làm bác sướng đến phát rồ rồi. Mấy đứa không biết đâu, vừa rồi lúc đến đó, Hứa Mạch chỉ nói với bác Tiểu Du ngủ ở phòng của mình nên thiếu chút nữa là bác thất lễ tại chỗ rồi. Khi Hứa Mạch đi vào phòng của con bé thì bác mới chắc chắn, thì ra Hứa Mạch không ngủ ở phòng của mình mà là dọn vào phòng của Tiểu Du rồi. Hai đứa nhỏ này thật là hù chết người mà." Nhớ tới cảnh tượng lúc đó, Tần Khả Tâm vỗ ngực một cái, đến giờ lòng vẫn còn sợ hãi.
Bình luận facebook