"Lần sau vậy! Bây giờ tôi không có thời gian." Đối mặt Chu Tuyền, Lâm Du bình thản đến mức bất ngờ: "Hứa Mạch còn chờ trong xe."
"Không mất nhiều thời gian của em đâu.” Nghe thấy Hứa Mạch đang ở bên ngoài, Chu Tuyền càng không muốn để cô đi. Im lặng chặn đường hồng bắt lấy cánh tay cô.
Lâm Du tránh ra. Ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Chu Tuyền: "Xin anh tự trọng."
"Tiểu Du, anh và em phải đi đến mức này sao? Những gì cần giải thích anh đã giải thích rồi. Tha thứ cho anh được không em! Chắc em cũng biết anh đã ly hôn với Nhất Thiến, giờ anh đã là người tự do..." Chu Tuyền vừa nói vừa đến gần Lâm Du.
Lâm Du tiếp tục lui về phía sau hai bước. Cùng lúc đó, ngay trước mặt Chu Tuyền, cô không chút khách khí bấm phím gọi điện thoại. Nếu da mặt của Chu Tuyền đã dày như tường thành, cô cũng không cần khách khí nữa.
"Tiểu Du, đừng..." Thấy rõ động tác của cô, theo bản năng, hắn muốn đoạt lấy điện thoại di động, ngăn cản ý đồ muốn gọi điện cho Hứa Mạch của cô.
Đáng tiếc, Chu Tuyền vẫn chậm một bước. Vừa đổ tiếng chuông thứ nhất, bên đầu dây bên kia Hứa Mạch đã lên tiếng.
"Hứa Mạch, tôi đang bị chặn trước cửa phòng ăn, anh cho hai hộ vệ đến đây đi." Giọng của cô tựa như đang ra lệnh.
" Được." Hứa Mạch không thèm để ý giọng điệu ra lệnh của cô, gật đầu, phân phó hộ vệ đi vào đón người.
"Tiểu Du!" Ngay cả một cơ hội nhỏ như vậy mà cô cưng không cho hắn. Giờ này Chu Tuyền chỉ cảm thấy Lâm Du thật vô tình. Lắc đầu, không dám tin nhìn Lâm Du: "Em tuyệt tình đến mức này sao?"
"Tôi và anh không còn gì để nói hết." Nhìn thấy hộ vệ của Hứa Mạch, Lâm Du cúp điện thoại, vòng qua Chu Tuyền ra ngoài.
Lần này, Chu Tuyền không dám tiếp tục ngăn cản nữa. Chu Tuyền cắn răng nghiến lợi hướng về phía Lâm Du hô: "Lâm Du, em phủi bỏ hôn ước của chúng ta vậy sao? Em nỡ làm ông nội Lâm dưới suối vàng không yên lòng sao?"
"Nếu tôi gả cho anh, ông nội mới thật sự không an lòng. May mắn là tôi không lấy anh, hiện giờ trên thiên đường, ông nội vẫn mỉm cười chúc phúc cho tôi." Chu Tuyền không nên lôi Lâm An Yến vào, hắn nhắc tới ông nội, chính là trực tiếp chọc trúng giới hạn của cô. Lâm Du sắc bén phản kích: "Ngược lại là anh, làm xằng làm bậy, không uổng công mẹ anh – một kẻ thứ ba phá gia can người khác dạy dỗ. Không uổng công thân phận con riêng này của anh."
Chu Tuyền cứng đờ cả người, không dám tin nhìn Lâm Du: "Cô.. Sao cô…"
"Sao tôi lại biết à? Muốn người khác đừng biết, trừ phi mình không làm. Huống chi giấy cũng không gói được lửa." Lâm Du cười châm chọc: "Nếu không, anh cho rằng vì sao tôi lại không gả cho anh?" Nói xong, cô được hộ vệ của Hứa Mạch hộ tống rời khỏi tiệm cơm.
Xanh mặt nhìn Lâm Du rời đi, trong đầu Chu Tuyền giờ là một mớ hỗn độn. Lâm Du đã sớm biết thân thế của hắn rồi sao? Cho nên cô ta mới không gả cho hắn? Nói cách khác, hắn bị gài bẫy? Ngay cả Lâm Nhất Thiến và Lâm gia đều bị Lâm Du lợi dụng?
Lâm Du không để ý đến Chu Tuyền ở phía sau nhìn mình thế nào, trong lòng cô giờ rất vui vẻ. Ví thế khi thấy Hứa Mạch, cô phá lệ nở nụ cười: "Phỏng chừng hiện giờ Chu Tuyền đang hận tôi thấu xương tủy. Mặt mũi của hắn tôi đem đạp xuống đất hết rồi."
"Không việc gì, để cho cậu ta hận. Cậu ta cũng chẳng thể gây ra sóng gió lớn gì." Hứa Mạch cưng chìu cười nói. Không chỉ Chu Tuyền, Chu Đáo mà cả Chu gia hắn đều phải cho người canh chừng gắt gao.
Hắn đang thả một chiếc lưới to, chỉ cần Lâm Du lên tiếng, lập tức hắn sẽ thu lưới. Về phần mẻ ca gơm những con nào thì còn tùy vào vận khí.
"Tôi cũng nghĩ giống vậy." Mặc dù Lâm Du có vẻ hơi tự phụ. Cho dù bị mang danh tiểu nhân, cô cũng nhất định khoe khoang trước mặt Chu Tuyền. Chỉ có như thế, hận thù hằng trong đáy lòng của cô mới có thể tiêu giảm.
Khi hai người bọ họ về đến nhà thì thấy Tần Khả Tâm.
Thấy bọn họ, Tần Khả Tâm lập tức phân phó phòng bếp bưng đem đồ ngọt ra. Sao đó, bà cặn kẽ nới về việc cô được mời đi biểu diễn.
Bà vốn muốn mang Lâm Du lộ diện nhưng cô lại từ chối. Hơn nữa Hoàng lão tiền bối đã từng bảo Lâm Du không cần lộ diện nhiều, chỉ cần xuất hiện ở những buổi trình diễn lớn thôi... Tần Khả Tâm tỉ mỉ nghĩ lại, cảm thấy có lý, lúc này bà mới loại bỏ dự định đầu tiên của mình.
Nhưng cái chính làm bà vui mừng lại là chuyện khác. Hứa Mạch không cần tranh thủ tranh công cho Lâm Du, hai chân Hứa Mạch dần có cảm giác, đấy là công lao của cô. Lâm Du chính là phúc khí của con bà, dù chuyện này hơi mơ hồ nhưng bà tuyệt dối tin tưởng.
Tần Khả Tâm quá nhiệt tình làm Lâm Du “thụ sủng nhược kinh”. Cô quay đầu nhìn Hứa Mạch.
Thấy ánh mắt nhờ giúp đỡ của cô, Hứa Mạch khẽ mỉm cười, lên tiếng: "Mẹ, chuyện con nhờ mẹ hiện giờ sao rồi?"
"Dĩ nhiên là xong rồi. Chuyện mẹ hứa với con có khi nào quên đâu. Cái con muốn đã chuyển lên phòng của con rồi." Tần Khả Tâm trả lời.
"Con và Tiểu Du xin phép về phòng trước." Hắn không chần chờ kéo Lâm Du đi.
Một mình ở lại phòng khách, cả người bà sững sở nhung sau đó lại mỉm cười. Tình cảm hai đứa nó ngày càng tốt lên nha.
Trước đó cô cũng không biết chuyện Hứa Mạch nhờ mẹ mình lam. Đợi đến khi nhìn thấy cây gậy trong phòng Hứa Mạch, Lâm Du trợn to mắt: "Anh có thể đi?"
Hứa Mạch không trả lời ngay, mà là như có điều suy nghĩ nhìn cây gậy kia thật lâu, rồi mới “lập lờ nước đôi” nói: "Chuẩn bị trước thôi."
Lâm Du một lòng nhìn cây gậy nên không chú ý tâm tình Hứa Mạch. Trực tiếp cầm cây gậy lên, đưa cho hắn: "Muốn thử không?"
Nhìn cây gậy trước mặt, Hứa Mạch không đưa tay cầm lấy. Tầm mắt chuyển từ nhìn cây gậy kia sang nhìn Lâm Du: "Nếu như anh vĩnh viễn không đứng lên được, em có ghét bỏ anh không?"
"Tại sao phải ghét bỏ anh?" Lâm Du không chút nghĩ ngợi trả lời, ánh mắt của Hứa Mạch rất quái dị: "Thời điểm anh còn là người thực vật nằm bất động trên giường, tôi từng ghét bỏ anh sao?"
Quả thật, khi đó Lâm Du cực kì kiên nhẫn đối với hắn. Hắn vẫn hâm mộ khoảng thời gian ấy. Trong lòng thở dài, Hứa Mạch không suy nghĩ lung tung nữa, đưa tay nhận lấy cây gậy.
Bất quá hắn chẳng thể đứng lên theo nguyện vọng. Hắn dùng hết sức vẫn không thể đứng lên. Hai chân ngoài cảm giác đau đớn ra, vẫn chỉ là đau đớn.
"Tốt lắm." Lâm Du động viên, không hề thất vọng như Hứa Mạch.
Hứa Mạch yên lặng. Kết quả này so với dự trù của hắn chênh lệch rất lớn. Vốn hắn còn tưởng rằng, ít nhất hắn có thể đứng lên thành công, dù là mấy giây thôi cũng được.
"Anh có muốn tôi uống “nước suối” không?" Nói thật đáy lòng, cô không nắm chắc tác dụng của “nước suối”. Tuy nhiên, trực giác mách bảo cô rằng, “nước suối” sẽ giúp ích đối với cơ thể của Hứa Mạch.
"Dục tốc bất đạt, chờ thêm một ít thời gian nữa vậy." Trải qua lần này, Hứa Mạch không dám đặt hy vọng quá lớn nữa. Dù hắn rất mạnh mẽ, tuy nhiên, vẫn bị sự thật phũ phàng ngày đã kích.
"Cũng được, vậy thì chờ một thời gian nữa. So với hiện trạng nằm một chỗ vào mấy tháng, bây giờ đã khá hơn rất nhiều rồi." Mặc dù cái “khá” này không như cô mong đợi, nhưng nếu so với lúc mới đầu thì đây là điều đáng mừng rồi.
" Ừ." Hứa Mạch gật đầu, đặt cây gậy sang một bên.
"Đúng rồi, chuyện cải cách Thiên Thần giải trí tôi đã để cho Cố Nhiên viết bản kế hoạch. Về phần có thực hiện được không thì phải họp ban quản trị lại bàn bạc mới biết được kết quả." Lâm Du vừa nói vừa mở máy vi tính, nhanh chóng đăng nhập tài khoản của mình, đem tài liệu in đi ra.
Nói tới công việc, năng lực chú ý của Hứa Mạch quay lại, nghiêm túc nghiên cứu bản kế hoạch của Cố Nhiên.
Hứa Mạch xem báo cáo, Lâm Du liền ngồi ở một bên. Chậm rãi chờ Hứa Mạch nhìn xong lại nói. So với Hứa Mạch, cô chỉ là một tân sinh viên thôi. Bất kể là trong lĩnh vực gì, tầm nhìn cùa Hứa Mạch đều tốt hơn cô nhiều.
Yên lặng nhìn chăm chú gò má Hứa Mạch, tâm Lâm Du dần lắng đọng xuống. Chỉ khi ở bên hắn, mọi buồn đau lo âu của cô mới giải tán đi, chẳng còn phiền não. Cô cần phải làm gì, chỉ cần hắn chỉ điểm một chút là được.
“Phải sửa nữa hả? Anh thấy cũng ổn mà, có Hứa đại ca làm cố vấn thì con ma mới như anh đừng có nhắc tới. Còn Chu Lăng làm chi, anh thấy anh ta giống chiếc bánh mè đen, nhân đen kịt, bụng dạ khó lường đầy tính toán. Hay là anh giao cho anh ta làm bản kế hoạch này?” Nghe tin bản kế hoạch phải sửa, Cố Nhiên tiu nghỉu.
Không phải Cố Nhiên cố ý từ chối mà là anh đã vắt sạch cả não mới miễn cưởng viết ra được cái bản kế hoạch này. Nào tra tài liệu, nào thỉnh giáo thư kí tài ba bên cạnh ba mình... bận cả mấy ngày mới làm ra nó đấy.
Nếu được thông qua, dĩ nhiên là anh vui vẻ rồi, nhưng đó chỉ là hy vọng xa vời, quả thực giờ anh “hữu tâm vô lực”.
”Hứa Mạch có đưa ra một số đề nghị, tất cả em đều có ghi cặn kẽ phía sau. Anh chỉ cần đựa theo những đề nghị này rồi thay đổi, không tốn hao nhiều công sức lắm đâu. Đã làm thì phải làm cho xong chứ, anh nhận thua dễ dàng như thế sao?” Lâm Du cũng biết năng lực của Cố Nhiên, nhưng cô vẫn cố ý khiêu khích.
Đúng như Lâm Du từng nói, chỉnh sửa bản kế hoạch này thì ai chẳng làm được. Nhưng chủ yếu là phương hướng trong kế hoạch này đều do Cố Nhiên nghĩ ra. Vì thế công lao của Cố Nhiên, ai cũng không thể cướp. Hứa Mạch cho chút ý kiến là do hắn nhớ ân huệ của Cố Nhiên, chứ không phải hắn muốn cướp công, đổi chủ bản kế hoạch. Nếu thật là như vậy, Lâm Du tin rằng, sự hợp tác đơn thuần giữa bọn họ không lâu sau sẽ biến chất.
”Em hiểu rõ năng lực của anh mà, có sửa hay không cũng vậy thôi. Có Hứa đại ca cùng em nhúng tay vào anh cực kì yên tâm.” Cố Nhiên không ốm mà rên, ngã luôn xuống giường.
”Không được! Em không yên tâm.” Cô nhất quyết cự tuyệt Cố Nhiên.
Nghe thấy giọng của Lâm Du thay đổi, anh giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, anh biết rồi. Anh sửa là được chứ gì. Em đem bản kế hoạch cũ đến đây, tối nay anh làm cú đêm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
” Ừ.” Lâm Du hài lòng đáp ứng xong định cúp điện thoại.
”À, chờ một chút, còn một việc.” Cảm giác Lâm Du muốn cúp điện thoại, Cố Nhiên dò hỏi: “ Hứa Hoán hỏi anh chuyện của Thiên Thần, anh nói là bị em kéo vào, không nói tỉ mỉ. Bất quá anh thấy cậu ta có chút mất hứng, chẳng biết là ghìm em hay nhằm vào anh. Bị Hứa Hoán biết chuyện này… có sao không?”
”Không thành vấn đề.” Tâm tình của Hứa Hoán không nằm trong phạm vi quan tâm của cô. Cậu cao hứng cũng tốt, mất hứng cũng được, Lâm Du không quan tâm, cũng không để ý.
”Há, vậy thì tốt. Nghĩ lại mới nhớ, có Hứa đại ca ở đây thì “chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không” thôi. Từ nhỏ Hứa Hoán sợ anh Hứa Mạch nhất, vâng lời tuyệt đối. Chuyện chúng ta hợp tác, anh ấy biết rõ nhất lại còn tham dự nữa. Coi như Hứa Hoán muốn tìm người trút giận thì nên tìm anh Hứa mới đúng.” Nghe cô trả lời, Cố Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Du không nói nhiều về chuyện này nữa, cô cúp máy rồi fax tài liệu qua cho Cố Nhiên.
Ngay lúc này, Hứa Hoán tìm đến.
Nghe tiếng gõ cửa, Lâm Du còn tưởng là người làm của Hứa gia. Cô không thích người khác tự tiện ra vào phòng của mình, vì thế, cô không lên tiếng, tự mình ra mở cửa.
Thấy Hứa Hoán ở ngoài của, cô phần nào đoán được ý định của cậu. Nhưng cô vẫn hỏi như thường lệ: “Có chuyện?”
”Chuyện chị và Cố Nhiên hợp tác sao lại không nói với em?” Nhắc đến chuyện này, cậu càng ngày càng ngại, anh họ muốn tìm người giúp mà lại bỏ sót cậu. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu nghĩ ngay vấn đề nằm trên người Lâm Du. Vì vậy, cậu chạy thẳng lên lầu tim cô.
”Tại sao phải nói với chú?” Lâm Du không trả lời mà hỏi lại, từ lần đầu gặp mặt, hai người họ đã chẳng ưa gì nhau. Sau này cô và cậu dù có tiếp xúc nhiều hơn nhưng cũng chẳng có gì cải thiện. Cô không nghĩ có thể tìm cậu hợp tác.
”Chị dâu, chuyện lúc trước là em sai, em đã xin lỗi chị. Nếu em có gì không phải thì chị cứ nói ra. Thế nào đi chăng nữa, giờ chị đã lấy anh họ, cũng đã là thành viên của Hứa gia. Người một nhà mà, có gì phiền lòng thì chúng ta thẳng thắn chia sẻ.” Hứa Hoán nói toàn những lời thật lòng. Cậu muốn bắt tay làm hòa với Lâm Du.
“Tôi thấy không cần thiết.” Không thể phủ nhận, Lâm Du thù rất dai. Hay nói khác hơn, cô không có ý định chung sóng hài hòa với Hứa gia. Cô và bọn họ không phải người một nhà thật sự, tương lai cũng vậy. Sao khi kết thúc hợp đồng, cô và Hứa Mạch đường ai nấy đi, gây dựng tình cảm cũng chẳng để làm gì.
”Tại sao không cần thiết? Chị là chị dâu của em mà. Đúng là lúc trước em có những lời nói và hành vi mạo phạm chị, nhưng xin chị hãy tin tưởng, thật lòng em không có ý ghìm chị.” Hứa Hoán ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt cô, thái độ cực kỳ thành khẩn.
”Em hy vọng chị có thể thành tâm coi em là người một nhà. Tuy chị không nghĩ vậy, nhưng với em mà nói, anh họ chỉ có một, chị dâu cũng chỉ có một.” Hứa Hoán biết rõ, quan hệ giữa cậu với Lâm Du không được coi là thân cận, nhưng cậu không ngờ lại xa lạ đến mức này.
Triệu Tuyết Nhi xảy ra chuyện, người thứ nhất Lâm Du gọi điện thoại tìm là Cố Nhiên, lúc đó trong lòng Hứa Hoán có chút không vui. Nhưng nghĩ đến Triệu Tuyết Nhi đang ở tiệm cơm Cố thị xảy ra chuyện, tìm Cố Nhiên là hợp tình hợp ý.
Nhưng chuyện thu mua Thiên Thần lần này đã làm cậu ý thức được có cái gì đó không đúng.
Lâm Du đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của Thiên Thần, cậu không có ý kiến gì. Xét đến cùng, cậu và chị dâu không có bất kỳ mâu thuẫn lợi ích nào. Bất kể chị dâu có sản nghiệp lớn bao nhiêu, quyền lực cao bao nhiêu cũng không liên quan gì đến cậu.
Nhưng cậu rất để ý chuyện cậu không nằm trong số những người Lâm Du chọn để hợp tác. Có lẽ lý do là Cố Nhiên không thiếu tiền, nhưng cậu cũng có nhiều tiền mà! Nếu chị dâu cần tiền, bao nhiêu cậu cũng đưa hết.
Hơn hết là, từ Cố Nhiên, cậu con biết được sự tồn tại của người thứ ba mang tên Chu Lăng.
Chu Lăng là ai? Là anh trai của Chu Tuyền. Coi như Chu Tuyền là con riêng đi, nhưng bọn họ vẫn là anh em cùng cha mà. Tại sao chị dâu lại tìm Chu Lăng? Trả thù Chu Tuyền hay tính toán Chu gia?
Dựa vào một mình Lâm Du, muốn thành công thuyết phục Chu Lăng là chuyện khó như lên trời. Thế nhưng chị dâu đã thành công, vì vậy cậu chắc chắn anh họ đã nhúng tay vào. Cậu ý thức được mình hoàn toàn bị cho ra rìa.
Nghe Hứa Hoán nói xong, cô trầm mặc. Đối mặt với gương mặt thành khẩn của cậu, dù cô muốn cự tuyệt cũng chẳng thể nói nên lời.
Cho dù Hứa Mạch không nói nhưng trong lòng cô thừa biết, Hứa Mạch rất coi trọng người em họ này, chỉ là hắn thiên vị cô thôi.
Lâm Du là một người ích kỷ. Cô đã phải trãi qua rất nhiều chuyện đau khổ, vì thế, theo bản năng của mình, cô luôn bài xích người khác và đặt an toàn của mình lên trên hết. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cô không biết mang ơn.
Những việc Hứa Mạch làm cho cô, cô biết rõ, cũng nhớ kỹ trong lòng. Cô không muốn thiếu ân huệ của Hứa Mạch, cô cũng không muốn nếm cảm giác không ngóc đầu lên được trướ mặt hắn. Cho dù trên nhiều phương diện cô không bằng hắn, còn cần hắn hỗ trợ…
Sau một hồi lâu, Lâm Du gật đầu: “Tôi biết rồi, sẽ không có lần sau.”
”Thật không?” Nhìn chị dâu thường ngày lạnh lùng, cậu nghĩ chắc là lần này thất bại rồi, mặc cho cậu nói khô cổ họng thì chị dâu cũng không chịu tha thứ, cậu cũng đã chuẩn bị trước phương án trường kì khangs chiến rồi.
Nào ngờ hạnh phúc đến bất ngờ như thế, cậu chẳng kịp phản ứng, sau khi khôi phục tinh thần, cậu nói: “Chị không được nuốt lời đó. Em xuống lầu xem anh họ đã ngủ chưa.”
Sau khi Hứa Hoán lao nhanh xuống lầu, cô đóng của phòng, leo lên giường nằm đọc sách.
”Chú cảm thấy mình làm đúng?” Nghe được ngọn nguồn tùa miệng Hứa Hoán, chẳng những Hứa Mạch không tán đương mà còn có ý khiển trách: “Nếu thật sự chú có năng lực, hãy hành động để chứng minh chứ không phải đựa vào công phu miệng lưỡi.”
”Em cũng muốn hành động thực tế mà, nhưng chị dau không cho em cơ hội. Lúc gặp khó khăn, chị dâu luôn tìm Cố Nhiên, anh họ cũng không chịu giúp em, anh luôn đứng bên phe của chị dâu, hai người hợp tác lại bỏ rơi em.” Hứa Hoán rất bất bình trước thái độ của Hứa Mạch. Từ sau khi tỉnh lại, anh họ chỉ tập trung lo nghĩ đến Lâm Du, những người khác thì đứng sang một bên. Bất công quá đi mất!
”Tự gây lỗi tự chịu trách nhiệm.” Hứa Mạch lành lạnh nói.
”Em biết mà. Vì vậy em đã ngoan ngoãn nhận lỗi với chị dâu đó. Tiếp theo còn nhờ anh họ giúp đỡ niều hơn, nói nhiều lời tốt đẹp về em trước mặt chị dâu, để chị dâu không xem em là người ngoài.” Mục đính cậu đến đâu không phải vì tố cáo mà là nhờ anh họ giúp đỡ.
Bình luận facebook