Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Chương 82: Không phải em rất thích sao?
Một tiếng cười “HÌ hì” vang lên, người phụ trách nhịn không được mà trộm cười lên một tiếng.
Khung cảnh hiện tại không phải là quá buồn cười rồi hay sao?
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Cô gái Tạ Miên này nói nhiều lời ấm áp hăng hái như vậy, kiến người khác tưởng rằng cô ta với Chu Hoàng Anh vô cùng thân thiết lãm vậy, kết quả người ta thậm chí còn không nhớ cô ta là ai nhat Giải mất mặt nhất năm nên trao cho Tạ Miên nha!
Tạ Miên nhìn Chu Hoàng Anh đầy chua xót, uất ức nói: “Anh Hoàng Anh, anh thật sự không nhớ em sao? Lúc nhỏ ba mẹ em lúc nào cũng đưa em về thăm gia đình anh đó, chúng ta còn cùng nhau đọc sách nữa”
“Xin lỗi, tôi không có nhiều thời gian để nhớ tới những người không có quan hệ gì với mình” Chu Hoàng Anh không một chút dao động mà nói, rõ ràng anh không muốn qua lại với Tạ Miên quá nhiều.
Ánh mắt anh liếc về phía Lâm Ngọc Linh đang đứng bên cạnh mình. Nhìn dáng vẻ lộng lẫy diễm lệ của cô, ánh mắt Chu Hoàng Anh dần dần trở nên nóng bỏng.
Tuy cô gái nhỏ bị ép vào góc tường, nhưng vẫn không ngăn được sự rực rỡ lóa mắt tỏa ra từ trên người mình “Em có lạnh không vậy?” Chu Hoàng Anhbước tới trước mặt cô rồi hỏi.
Lâm Ngọc Linh vội vàng lắc lắc đầu: “Không, em không lạnh, anh xong việc rồi hả?”
“Ừm” Chu Hoàng Anh lơ đãng gật đầu, toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt trên người của Lâm Ngọc Linh: “Em muốn mặc bộ đồ nàyhả?”
“Em cũng không biết nữa. Em có chứng bệnh khó lựa chọn, anh… Có thích không?”
Lâm Ngọc Linh đột nhiên hỏi ý kiến của anh, trong lòng có vài phần mong đợi.
Dường như Chu Hoàng Anh cố ý muốn trêu chọc style của cô. Vì vậy anh chỉ nhìn cô chăm chẳm, không định đưa ra bất kỳ lời bình luận nào.
Lâm Ngọc Linh thấy thế thì có chút khó chịu nói: “Có phải là bộ này không đẹp không.
Không sao, anh thích bộ nào em đi thay là được rồi”
“Cũng không tệ cho lắm” Từ trên đỉnh đầu, giọng nói của anh vang lên, tông giọng vẫn lạnh lùng như cũ nhưng không hề có chút đả kích gì: “Rất hợp với em đấy”
Sương mù vừa mới lấp kín lòng Lâm Ngọc Linh cuối cùng cũng biến tan, ánh mặt trời dần dần xuất hiện, cô nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Cảm ơn anh nhé.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Chu Hoàng Anh giơ tay gọi người phụ trách tới. Anh lấy từ trong túi một chiếc thẻ đen phiên bản giới hạn ra đưa cho ông ta rồi ra lệnh: “Thanh toán đi”
Người phụ trách liên tục gật đầu: “Vâng ạ, Thủ trưởng, xin ngài đợi một chút, bây gi đi giải quyết cho ngài ngay”
Nói xong, anh ta đang định rời đi. Nhưng lúc này, Chu Hoàng Anh đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, anh lại nói với người phụ trách: “Đợi một chút đã”
Người phụ trách còn tưởng bản thân làm Sai việc gì, ông ta sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Ông ta cẩn thận quay lại, cười nhẹ nhàng hỏi: “Thủ trưởng, ngài còn dặn dò gì ạ?”
Đôi mắt của Chu Hoàng Anh lướt qua những bộ quần áo phiên bản giới hạn mà lúc trước người quản lý đang giữ để cho họ chọn lựa, ra lệnh nói: “Gói những bộ này lại nữa, chuyển đến khu chung cư Lam Hải”
Chung cư Lam Hải sao? Đó có phải là chỗ ở của cô đâu nhỉ?
Lâm Ngọc Linh giật mình, cô sững sờ nhìn Chu Hoàng Anh: “Thủ trưởng, anh có ý gì vậy?”
“Không phải em rất thích mấy bộ đó sao?
Vậy thì mua hết đi” Chu Hoàng Anh đáp băng giọng trầm ấm, đôi môi mỏng của ann khẽ cong cong, độ cong nhẹ tới mức mắt thường không thể nhìn thấy được.
Lâm Ngọc Linh bị hành động bất ngờ này của Chu Hoàng Anh khiến cô có chút sửng sốt.
Tuy nhiên, người phụ trách sớm đã ra lệnh cho nhân viên đóng gói hết rồi, nhận được đơn hàng lớn như vậy, nụ cười của ông ta không nhịn được mà kéo tới tận mang tai Ông ta cũng hiểu rõ tầm quan trọng của Lâm Ngọc Linh trong lòng Chu Hoàng Anh.
Bây giờ còn lòi ra việc gì gì đó của Tạ Miên nữa, người phụ trách bèn dùng ánh mắt khen ngợi nhìn cô rồi nói: “Cô Ngọc Linh, vóc dáng và khí chất của cô thực sự võ cùng xuất chúng, cô mặc quần áo Trì Linh của chúng tôi nhất định sẽ rất đẹp”
“Ông quá khoa trương rồi” Lâm Ngọc Linh có chút ngại ngùng.
Sau khi thanh toán xong, nhân viên phục vụ kính cẩn đưa lại tấm thẻ đen cho Chu Hoàng Anh rồi nói: “Thủ trưởng, xin ngài nhận lại thẻ, những bộ quần áo mà ngài chọn, chúng tôi sẽ giao chúng qua địa chỉ đó chongài sau ạ”
Chu Hoàng Anh gật gật đầu coi như đáp lại, anh nhìn về phía Lâm Ngọc Linh rồi nhắc nhở cô: “Đi thôi, sắp đến giờ dự tiệc rồi “
Dưới sự cung kính của người phụ trách, Chu Hoàng Anh cùng với Lâm Ngọc Linh cùng nhau bước ra khỏi cửa hàng.
Mà Tạ Miên, người đang đứng ở phía sau, cùng với Hà Miểu và Hoàng Hồng Nga đã đứng ngây ngốc ở đó từ lâu. Bọn họ không h quần áo với Tạ Miên này, vậy mà lại quen biết bao giờ ngờ được, người phụ nữ tranh già với Chu Hoàng Anh.
Một tiếng cười “HÌ hì” vang lên, người phụ trách nhịn không được mà trộm cười lên một tiếng.
Khung cảnh hiện tại không phải là quá buồn cười rồi hay sao?
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Cô gái Tạ Miên này nói nhiều lời ấm áp hăng hái như vậy, kiến người khác tưởng rằng cô ta với Chu Hoàng Anh vô cùng thân thiết lãm vậy, kết quả người ta thậm chí còn không nhớ cô ta là ai nhat Giải mất mặt nhất năm nên trao cho Tạ Miên nha!
Tạ Miên nhìn Chu Hoàng Anh đầy chua xót, uất ức nói: “Anh Hoàng Anh, anh thật sự không nhớ em sao? Lúc nhỏ ba mẹ em lúc nào cũng đưa em về thăm gia đình anh đó, chúng ta còn cùng nhau đọc sách nữa”
“Xin lỗi, tôi không có nhiều thời gian để nhớ tới những người không có quan hệ gì với mình” Chu Hoàng Anh không một chút dao động mà nói, rõ ràng anh không muốn qua lại với Tạ Miên quá nhiều.
Ánh mắt anh liếc về phía Lâm Ngọc Linh đang đứng bên cạnh mình. Nhìn dáng vẻ lộng lẫy diễm lệ của cô, ánh mắt Chu Hoàng Anh dần dần trở nên nóng bỏng.
Tuy cô gái nhỏ bị ép vào góc tường, nhưng vẫn không ngăn được sự rực rỡ lóa mắt tỏa ra từ trên người mình “Em có lạnh không vậy?” Chu Hoàng Anhbước tới trước mặt cô rồi hỏi.
Lâm Ngọc Linh vội vàng lắc lắc đầu: “Không, em không lạnh, anh xong việc rồi hả?”
“Ừm” Chu Hoàng Anh lơ đãng gật đầu, toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt trên người của Lâm Ngọc Linh: “Em muốn mặc bộ đồ nàyhả?”
“Em cũng không biết nữa. Em có chứng bệnh khó lựa chọn, anh… Có thích không?”
Lâm Ngọc Linh đột nhiên hỏi ý kiến của anh, trong lòng có vài phần mong đợi.
Dường như Chu Hoàng Anh cố ý muốn trêu chọc style của cô. Vì vậy anh chỉ nhìn cô chăm chẳm, không định đưa ra bất kỳ lời bình luận nào.
Lâm Ngọc Linh thấy thế thì có chút khó chịu nói: “Có phải là bộ này không đẹp không.
Không sao, anh thích bộ nào em đi thay là được rồi”
“Cũng không tệ cho lắm” Từ trên đỉnh đầu, giọng nói của anh vang lên, tông giọng vẫn lạnh lùng như cũ nhưng không hề có chút đả kích gì: “Rất hợp với em đấy”
Sương mù vừa mới lấp kín lòng Lâm Ngọc Linh cuối cùng cũng biến tan, ánh mặt trời dần dần xuất hiện, cô nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Cảm ơn anh nhé.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Chu Hoàng Anh giơ tay gọi người phụ trách tới. Anh lấy từ trong túi một chiếc thẻ đen phiên bản giới hạn ra đưa cho ông ta rồi ra lệnh: “Thanh toán đi”
Người phụ trách liên tục gật đầu: “Vâng ạ, Thủ trưởng, xin ngài đợi một chút, bây gi đi giải quyết cho ngài ngay”
Nói xong, anh ta đang định rời đi. Nhưng lúc này, Chu Hoàng Anh đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, anh lại nói với người phụ trách: “Đợi một chút đã”
Người phụ trách còn tưởng bản thân làm Sai việc gì, ông ta sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Ông ta cẩn thận quay lại, cười nhẹ nhàng hỏi: “Thủ trưởng, ngài còn dặn dò gì ạ?”
Đôi mắt của Chu Hoàng Anh lướt qua những bộ quần áo phiên bản giới hạn mà lúc trước người quản lý đang giữ để cho họ chọn lựa, ra lệnh nói: “Gói những bộ này lại nữa, chuyển đến khu chung cư Lam Hải”
Chung cư Lam Hải sao? Đó có phải là chỗ ở của cô đâu nhỉ?
Lâm Ngọc Linh giật mình, cô sững sờ nhìn Chu Hoàng Anh: “Thủ trưởng, anh có ý gì vậy?”
“Không phải em rất thích mấy bộ đó sao?
Vậy thì mua hết đi” Chu Hoàng Anh đáp băng giọng trầm ấm, đôi môi mỏng của ann khẽ cong cong, độ cong nhẹ tới mức mắt thường không thể nhìn thấy được.
Lâm Ngọc Linh bị hành động bất ngờ này của Chu Hoàng Anh khiến cô có chút sửng sốt.
Tuy nhiên, người phụ trách sớm đã ra lệnh cho nhân viên đóng gói hết rồi, nhận được đơn hàng lớn như vậy, nụ cười của ông ta không nhịn được mà kéo tới tận mang tai Ông ta cũng hiểu rõ tầm quan trọng của Lâm Ngọc Linh trong lòng Chu Hoàng Anh.
Bây giờ còn lòi ra việc gì gì đó của Tạ Miên nữa, người phụ trách bèn dùng ánh mắt khen ngợi nhìn cô rồi nói: “Cô Ngọc Linh, vóc dáng và khí chất của cô thực sự võ cùng xuất chúng, cô mặc quần áo Trì Linh của chúng tôi nhất định sẽ rất đẹp”
“Ông quá khoa trương rồi” Lâm Ngọc Linh có chút ngại ngùng.
Sau khi thanh toán xong, nhân viên phục vụ kính cẩn đưa lại tấm thẻ đen cho Chu Hoàng Anh rồi nói: “Thủ trưởng, xin ngài nhận lại thẻ, những bộ quần áo mà ngài chọn, chúng tôi sẽ giao chúng qua địa chỉ đó chongài sau ạ”
Chu Hoàng Anh gật gật đầu coi như đáp lại, anh nhìn về phía Lâm Ngọc Linh rồi nhắc nhở cô: “Đi thôi, sắp đến giờ dự tiệc rồi “
Dưới sự cung kính của người phụ trách, Chu Hoàng Anh cùng với Lâm Ngọc Linh cùng nhau bước ra khỏi cửa hàng.
Mà Tạ Miên, người đang đứng ở phía sau, cùng với Hà Miểu và Hoàng Hồng Nga đã đứng ngây ngốc ở đó từ lâu. Bọn họ không h quần áo với Tạ Miên này, vậy mà lại quen biết bao giờ ngờ được, người phụ nữ tranh già với Chu Hoàng Anh.
Bình luận facebook