Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 806
Chương 806: Chúng Ta Chia Tay
Nụ hôn của An Mạch đến như vũ bão, khiến cô khó thở.
Thịnh Lan dùng sức đẩy anh ra, bàn tay sững sờ chạm lên môi, ngỡ ngàng đi giật lùi. Cho đến khi đụng vào cửa sổ, cô mới dừng lại, hai mắt đỏ hoe nhìn người trước mặt: “Gì vậy? Anh định làm gì? Vô duyên vô cớ đến nhà em, lại còn vô duyên vô cớ…
Âm thanh phát ra dường như nghẹn lại trong cổ họng, chỉ trực òa khóc.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
An Mạch cũng thở dốc, những ngón tay thon dài đưa lên di di hàng lông mày, một lúc lâu sau mới nhếch môi, không rõ có phải đang cười hay không: “Anh đi đây”
“Anh đợi đã” Thịnh Lan gắn giọng nói.
Anh đứng lại nhưng không quay đầu, đưa lưng về phía cô.
“Chữ ký”
An Mạch hít sâu một hơi, xoay người ném cho.
cô một cuốn sách, trang bìa bên trong có bốn chữ “Dã Long Thiên Linh”. Thịnh Lan nhận lấy, ôm cuốn số vào lòng, gục đầu không nói gì. Cho đến khi cửa đóng sầm lại, cô mới nhúc nhích ngón tay, quay lại phòng ngủ đặt cuốn sổ xuống Dưới ánh đèn, bốn chữ Dã Long Thiên Linh lóe lên như phát sáng.
Do dự một lúc, cuối cùng Thịnh Lan lấy điện thoại ra, nhìn danh bạ zalo và facbook, sau đó nhấp mở một cuộc hội thoại.
“Tôi đã lấy được chữ ký rồi, cảm ơn anh”
“Không có gì, dù sao cũng là trao đổi qua lại với Quan Thịnh” Dã Long trả lời, còn gửi thêm một hình mặt cười Trao đổi?
Ý anh là đang nhắc tới Cẩm Linh, cô gái đã tới ngày hôm nay đã xuất hiện ư? Cô luôn cảm thấy dường như đã từng gặp Cẩm Linh trước đây, hơn nữa cái tên này cũng rất quen thuôc. Hy vọng đó chỉ là do cô tự tưởng tượng ra. Sau khi nói chuyện với Dã Long, Thịnh Lan chuẩn bị thoát ra thì có một tin nhắn tới, chỉ gọi tên cô chứ không nói thêm gì.
“Thịnh Lan”
Cô nhấp vào tin nhắn, và trên màn hình là tài khoản “Gia Bảo” đang nhấp nháy.
“Hả…? Gia Bảo, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Cô và An Mạch xảy ra chuyện gì thế?”
“Chúng tôi không sao cả”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Tôi biết hai người đang yêu rồi, mà tại sao cô lại tỏ ra thân thiết với Dã Long Thiên Linh như vậy?” Ngọc Linh nói với vẻ trầm ngâm khó hiểu Thịnh Lan nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể nói: “Chúng tôi chia tay rồi.”
“Vậy sao, thực xin lỗi, thời gian này tôi không liên lạc nhiều với An Mạch, vì vậy không biết chuyện này: “Không sao đâu Gia Bảo. Cô cũng là lo lắng cho chúng tôi mà thôi.”
Sau khi trao đổi vài lời với Thịnh Lan, Ngọc.
Linh thoát khỏi phần mềm chat nằm trên giường và nhìn vô thức về trần nhà, tâm trí tiếp tục xoay quanh những gì Leo đã nói với cô hôm nay cùng với dáng vẻ của Chu Hoàng Anh ngồi trên ghế lái sau khi mua một đống đồ dùng, ánh mắt trìu mến ấm áp nhìn về phía cô.
Niềm tin và sự nghỉ ngờ thay nhau chiếm lấy +âm trí cô, thực sự khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô kéo gối che đầu và lăn lộn trên giường.
Một lúc sau, Ngọc Linh ném chiếc gối sang một phía và chạy xuống cầu thang.
“Chuyện này cậu có thể quyết định, không cần hỏi ý kiến của tôi” Chu Hoàng Anh đeo tai nghe bluetooth, đang nói chuyện điện thoại: “Vẽ việc Tạ Miên, mấy người tự xử lý đi. Gần đây cô ta cũng đã hồi phục rất nhiều, không cần phải kéo dài thời gian thêm nữa”
Tạ Miên?
Ngay khi nghe thấy cái tên này, mí mắt Ngọc Linh liền giật giật, lập tức kiếm một chỗ nấp, chỉ để lộ ra đôi mắt mở to nhìn chằm chẵm về phía Chu Hoàng Anh.
“Được rồi, cậu cũng nói với Hà Thanh Nhàn đừng lo lắng quá, chúng tôi không sao cả. Còn về phần Trịnh Thành Nam, chứng cứ hãy giao hết cho toàn án quân sự đi”
Dường như anh đeo tai nghe quá lâu, cảm thấy khó chịu, lúc này liền tháo tai nghe để qua một bên, trực tiếp bật loa ngoài.
Trần Tuấn Anh hét lên qua điện thoại: “Anh đang đùa à? Chứng cứ của anh đâu?”
“Tất cả đều ở trong USB”“
“Chết tiệt, còn nói cùng em giải quyết mọi chuyện rồi mới đi? Chẳng trách em thấy anh rất giống Quý … Quý…”
“Quý Ngôn”
“A, đúng, đúng. Làm sao hẳn ta lai có thể giống anh đến thế được chứ”
Nói về Quý Ngôn, ngay cả khi không có sự hướng dắn và đề bạt của anh, anh ấy cũng sẽ là một người nhanh chóng đạt được thành công.
Nghĩ đến cảnh anh ấy làm nhiệm vụ lúc trước, ánh mắt Chu Hoàng Anh liền hiện lên ít nhiều cảm xúc nhớ nhung.
“Bình thường thôi mà” Anh từ tốn nói.
“Được rồi. Ngày mai sau khi giải quyết xong chuyện của Trịnh Thành Nam, em cũng sẽ xuất ngũ”
Nụ hôn của An Mạch đến như vũ bão, khiến cô khó thở.
Thịnh Lan dùng sức đẩy anh ra, bàn tay sững sờ chạm lên môi, ngỡ ngàng đi giật lùi. Cho đến khi đụng vào cửa sổ, cô mới dừng lại, hai mắt đỏ hoe nhìn người trước mặt: “Gì vậy? Anh định làm gì? Vô duyên vô cớ đến nhà em, lại còn vô duyên vô cớ…
Âm thanh phát ra dường như nghẹn lại trong cổ họng, chỉ trực òa khóc.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
An Mạch cũng thở dốc, những ngón tay thon dài đưa lên di di hàng lông mày, một lúc lâu sau mới nhếch môi, không rõ có phải đang cười hay không: “Anh đi đây”
“Anh đợi đã” Thịnh Lan gắn giọng nói.
Anh đứng lại nhưng không quay đầu, đưa lưng về phía cô.
“Chữ ký”
An Mạch hít sâu một hơi, xoay người ném cho.
cô một cuốn sách, trang bìa bên trong có bốn chữ “Dã Long Thiên Linh”. Thịnh Lan nhận lấy, ôm cuốn số vào lòng, gục đầu không nói gì. Cho đến khi cửa đóng sầm lại, cô mới nhúc nhích ngón tay, quay lại phòng ngủ đặt cuốn sổ xuống Dưới ánh đèn, bốn chữ Dã Long Thiên Linh lóe lên như phát sáng.
Do dự một lúc, cuối cùng Thịnh Lan lấy điện thoại ra, nhìn danh bạ zalo và facbook, sau đó nhấp mở một cuộc hội thoại.
“Tôi đã lấy được chữ ký rồi, cảm ơn anh”
“Không có gì, dù sao cũng là trao đổi qua lại với Quan Thịnh” Dã Long trả lời, còn gửi thêm một hình mặt cười Trao đổi?
Ý anh là đang nhắc tới Cẩm Linh, cô gái đã tới ngày hôm nay đã xuất hiện ư? Cô luôn cảm thấy dường như đã từng gặp Cẩm Linh trước đây, hơn nữa cái tên này cũng rất quen thuôc. Hy vọng đó chỉ là do cô tự tưởng tượng ra. Sau khi nói chuyện với Dã Long, Thịnh Lan chuẩn bị thoát ra thì có một tin nhắn tới, chỉ gọi tên cô chứ không nói thêm gì.
“Thịnh Lan”
Cô nhấp vào tin nhắn, và trên màn hình là tài khoản “Gia Bảo” đang nhấp nháy.
“Hả…? Gia Bảo, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Cô và An Mạch xảy ra chuyện gì thế?”
“Chúng tôi không sao cả”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Tôi biết hai người đang yêu rồi, mà tại sao cô lại tỏ ra thân thiết với Dã Long Thiên Linh như vậy?” Ngọc Linh nói với vẻ trầm ngâm khó hiểu Thịnh Lan nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể nói: “Chúng tôi chia tay rồi.”
“Vậy sao, thực xin lỗi, thời gian này tôi không liên lạc nhiều với An Mạch, vì vậy không biết chuyện này: “Không sao đâu Gia Bảo. Cô cũng là lo lắng cho chúng tôi mà thôi.”
Sau khi trao đổi vài lời với Thịnh Lan, Ngọc.
Linh thoát khỏi phần mềm chat nằm trên giường và nhìn vô thức về trần nhà, tâm trí tiếp tục xoay quanh những gì Leo đã nói với cô hôm nay cùng với dáng vẻ của Chu Hoàng Anh ngồi trên ghế lái sau khi mua một đống đồ dùng, ánh mắt trìu mến ấm áp nhìn về phía cô.
Niềm tin và sự nghỉ ngờ thay nhau chiếm lấy +âm trí cô, thực sự khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô kéo gối che đầu và lăn lộn trên giường.
Một lúc sau, Ngọc Linh ném chiếc gối sang một phía và chạy xuống cầu thang.
“Chuyện này cậu có thể quyết định, không cần hỏi ý kiến của tôi” Chu Hoàng Anh đeo tai nghe bluetooth, đang nói chuyện điện thoại: “Vẽ việc Tạ Miên, mấy người tự xử lý đi. Gần đây cô ta cũng đã hồi phục rất nhiều, không cần phải kéo dài thời gian thêm nữa”
Tạ Miên?
Ngay khi nghe thấy cái tên này, mí mắt Ngọc Linh liền giật giật, lập tức kiếm một chỗ nấp, chỉ để lộ ra đôi mắt mở to nhìn chằm chẵm về phía Chu Hoàng Anh.
“Được rồi, cậu cũng nói với Hà Thanh Nhàn đừng lo lắng quá, chúng tôi không sao cả. Còn về phần Trịnh Thành Nam, chứng cứ hãy giao hết cho toàn án quân sự đi”
Dường như anh đeo tai nghe quá lâu, cảm thấy khó chịu, lúc này liền tháo tai nghe để qua một bên, trực tiếp bật loa ngoài.
Trần Tuấn Anh hét lên qua điện thoại: “Anh đang đùa à? Chứng cứ của anh đâu?”
“Tất cả đều ở trong USB”“
“Chết tiệt, còn nói cùng em giải quyết mọi chuyện rồi mới đi? Chẳng trách em thấy anh rất giống Quý … Quý…”
“Quý Ngôn”
“A, đúng, đúng. Làm sao hẳn ta lai có thể giống anh đến thế được chứ”
Nói về Quý Ngôn, ngay cả khi không có sự hướng dắn và đề bạt của anh, anh ấy cũng sẽ là một người nhanh chóng đạt được thành công.
Nghĩ đến cảnh anh ấy làm nhiệm vụ lúc trước, ánh mắt Chu Hoàng Anh liền hiện lên ít nhiều cảm xúc nhớ nhung.
“Bình thường thôi mà” Anh từ tốn nói.
“Được rồi. Ngày mai sau khi giải quyết xong chuyện của Trịnh Thành Nam, em cũng sẽ xuất ngũ”
Bình luận facebook