Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 485
67485.
Tào Lan lo lắng Lý Nhược Hàm hiểu nhầm sẽ làm ra chuyện gì cực đoan nên lập tức giải thích: "Không phải, Nhươc Tình đã chết từ lâu rồi! Đứa trẻ này là nhờ nhân tạo..."
Tào Lan vốn định nói tiếp, nhưng Lương Dần liếc mắt nhìn qua khiến bà ta lập tức dừng lại.
Lý Nhược Hàm không ngốc, cho dù Tào Lan không nói tiếp nhưng cô ta vẫn biết Tào Lan muốn nói gì: "Đứa trẻ này không phải từ trong bụng của Lý Nhược Tình sinh ra à?"
Tào Lan không dám trả lời, Lương Dần cũng không nói gì, nhưng Lý Nhược Hàm lại cười, tiếng cười cay đắng mà trong lòng đầy chua xót: "Xem ra, anh thật sự không lừa tôi chuyện anh yêu chị ta..."
"Anh thật sự yêu chị ta, ngay cả chết cũng chỉ lựa chọn chị ta!"
Đúng vậy, cô vẫn muốn sinh con cho hắn, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng cho cô ta có cơ hội, nhưng Lý Nhược Tình chết lâu như vậy, Lương Dần vẫn có thể thông qua biện pháp khác để sinh con.
Lý Nhược Hàm hơi kích động, giống như phát điên gào lên với Lương Dần: "Đây là Lý Nhược Tình lương thiện, đến chết còn muốn giành với tôi, chị ta đến chết cũng chưa từng bỏ qua cho tôi!"
"Câm miệng!" Lương Dần vẫn cố gắng duy thì thái độ tốt với Lý Nhược Hàm, nhưng khi cô ta nói ra những lời này, hắn vẫn không nhịn xuống mà hét lên với cô ta.
Lý Nhược Hàm sửng sốt, ngay sau đó liền thâm độc nói: "Câm miệng? Lương Dần, có thể anh đã quên mất trong tay tôi là ai rồi nhỉ!"
"..."
Lương Dần nhíu mày nhưng không nói một câu nào.
Lý Nhược Hàm vẫn giữ chặt lấy Tào Lan tiếp tục đập cửa phòng ngủ của bà ta: "Nói thế nào thì nó cũng suýt nữa trở thành con trai của tôi, tôi phải xem nó trông giống ai."
Lý Nhược Hàm đã phát điên lại bị kích thích nên chỉ tập trung vào cánh cửa phòng ngủ kia, không ngừng lao người vào cánh cửa. Vào lúc cô ta có chút mất tập trung, Lương Dần đã vội vàng xông lên và kéo Tào Lan về phía mình.
Lý Nhược Hàm cũng không phải chỉ tập trung phá cửa, bây giờ mất đi lực trợ giúp là Tào Lan, cô ta lập tức phản ứng và lao về phía Lương Dần: "Là anh ép tôi!"
Cô ta giơ dao lên đâm tới, Lương Dần vội vàng bảo vệ Tào Lan, cô ta thấy con dao sắp đâm trúng hắn thì vội vàng rút lại.
"Anh... anh..."
Nhưng ngay cả như vậy, con dao của Lý Nhược Hàm vẫn cắt qua lớp áo sau lưng Lương Dần, chẳng mấy chốc đã lộ ra một lớp da với máu chảy đầm đìa.
Lương Dần lạnh lùng nhìn Lý Nhược Hàm và giơ chân đạp cô ta.
Lý Nhược Hàm không đề phòng mà ngã xuống đất, lần này hắn đá rất nặng.
Chẳng bao lâu, tiếng kêu thảm thiết của Lý Nhược Hàm đã vang lên: "Bụng của tôi, bụng của tôi..."
"A Dần, sao con có thể làm vậy được! Sao con có thể đá mạnh như vậy chứ?" Tào Lan thấy Lý Nhược Hàm kêu lên thảm thiết thì sốt ruột.
Dù nói thế nào đi nữa, đây đều là hai mạng người, bây giờ cô ta đang có thai, bất kể thế nào cũng không thể dùng sức mạnh như vậy được.
"Mẹ, mẹ đi nghỉ trước đi." Lương Dần nói xong đã rút chìa khóa từ trong túi ra và mở cửa.
Hóa ra, hắn không có ném cái chìa khóa này đi, hắn đã đổi thứ khác để ném ra ngoài.
Tào Lan còn muốn xem tình hình Lý Nhược Hàm thế nào, nhưng không có cơ hội, đã bị Lương Dần đẩy vào trong phòng. Hắn lập tức đóng cửa lại và đi về phía Lý Nhược Hàm.
Chắc Tào Lan vừa vào phòng ngủ liền dỗ đứa trẻ, cho nên chẳng bao lâu đã không còn nghe thấy tiếng khóc của nó nữa.
Lương Dần đi tới trước mặt Lý Nhược Hàm, ngồi xổm xuống nhìn Lý Nhược Hàm: "Tỉnh chưa?"
"..." Lý Nhược Hàm đau đến mức không thể nào trả lời Lương Dần, đôi mắt ngấn lệ nhìn Lương Dần.
Cô ta không nỡ tổn thương Lương Dần chút nào, mà từng đòn của Lương Dần đối với cô ta đều như muốn lấy mạng cô ta, không hề thương tiếc.
"Trong nháy mắt vừa rồi, tôi thật sự rất muốn giết cô, cô chết, về sau cô sẽ không cần xuất hiện ở trước mặt tôi nữa. Rất đáng tiếc, giết người là phạm pháp." Lương Dần cười đầy vẻ châm chọc, hắn không dùng cách trực tiếp nhất để giết cô ta vì giết người là phạm pháp.
Lý Nhược Hàm đau đớn co giật, bây giờ lời Lương Dần nói chẳng khác nào lại cho cô ta thêm mấy dao, chỉ có điều vừa là vết thương ngoài da, mà bây giờ hắn khiến trong trái tim cô bị tổn thương.
"Đưa tôi đi bệnh viện..." Lý Nhược Hàm không biết phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể nói với Lương Dần như thế.
Bất luận là trên cơ thể hay trong lòng, cô ta đều thật sự đau không chịu nổi,.
Lương Dần hất tay của Lý Nhược Hàm ra và đứng dậy gọi điện thoại.
Lý Nhược Hàm cho rằng Lương Dần gọi xe cứu thương cho mình, bởi vì hắn không thể nào đưa cô đi được, nhưng hắn không phải gọi xe cứu thương, mà là báo cảnh sát, đồng thời nói Lý Nhược Hàm tự ý xông vào nhà dân cố ý tổn thương người, thậm chí nghi ngờ là muốn giết người.
Lý Nhược Hàm trơ mắt nhìn hắn báo cảnh sát, nhịp tim cũng sắp dừng lại. Người đàn ông này thật sự quá nhẫn tâm với cô ta, không hề có chút tình cảm gì với cô ta, có thể còn lại cũng chỉ có sự căm hận mà thôi.
Đợi đến khi cảnh sát tới, cô có thể đã đau tới chết rồi.
Lý Nhược Hàm che bụng, chú ý thấy trong váy của mình đang không ngừng có máu thấm ra.
Sau nửa giờ mới thấy cảnh sát tới, bọn họ không nói gì, trực tiếp đưa Lý Nhược Hàm đi.
Khi cảnh sát đưa đi Lý Nhược Hàm, cô ta đã không còn thấy đau đớn nữa, nhưng cô ta biết đứa trẻ kia không còn.
Nhưng như vậy cũng tốt, cô ta vốn không muốn gánh nặng kia, chỉ là không nhẫn tâm làm cho nó biến mất, bây giờ Lương Dần đã giúp cô ta.
Cho dù Lý Nhược Hàm thoải mái, nhưng vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Sáng sớm, vết máu do Lý Nhược Hàm để lại trên nền nhà đã được dọn sạch, trong nhà này giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lương Dần không nhắc lời nào về chuyện hôm qua. Tào Lan muốn nói chuyện với Lương Dần, nhưng bà ta có thể nhìn ra hắn không muốn nói chuyện với mình, cuối cùng cũng quyết định không nói một lời nào nữa.
Trái lại là Kha Kha không vui về chuyện xảy ra trong nhà tối hôm trước.
Một tuần sau, Kha Kha tới chỗ Vạn Tố Y như đã hẹn, gặp được Yến Yến mà cô bé muốn thấy từ lâu. Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé, Kha Kha đã rất thích.
"Con thích em gái, em gái thật đáng yêu." Kha Kha bám vào giường nhỏ nhìn Yến Yến và nói.
Kha Kha cười lộ ra hai lúm đồng tiền, nhìn vừa ngây thơ lại đáng yêu, làm người ta yêu thích.
"Thật à?" Vạn Tố Y mỉm cười khẽ và xoa đầu Kha Kha, nói: "Mẹ tin đợi tới khi em gái biết thích là gì, nhất định cũng sẽ thích con."
"Hì hì, tới lúc đó con sẽ rất vui mừng!" Kha Kha lén cười nói.
Vạn Tố Y không ngờ Kha Kha sẽ thích Yến Yến, theo lý thuyết, cô cho rằng Kha Kha sẽ bài xích Yến Yến, dù sao Kha Kha thích cô, nhưng bây giờ cô lại tập trung lo lắng cho, chuyện bài xích cũng là chút tâm tư ghen tỵ thường có của trẻ con, nhưng Kha Kha lại không như vậy.
Kha Kha chống hai tay vào cằm nhìn Yến Yến và hơi thất vọng: "Nếu em trai con cũng là em gái thì tốt rồi."
Tào Lan lo lắng Lý Nhược Hàm hiểu nhầm sẽ làm ra chuyện gì cực đoan nên lập tức giải thích: "Không phải, Nhươc Tình đã chết từ lâu rồi! Đứa trẻ này là nhờ nhân tạo..."
Tào Lan vốn định nói tiếp, nhưng Lương Dần liếc mắt nhìn qua khiến bà ta lập tức dừng lại.
Lý Nhược Hàm không ngốc, cho dù Tào Lan không nói tiếp nhưng cô ta vẫn biết Tào Lan muốn nói gì: "Đứa trẻ này không phải từ trong bụng của Lý Nhược Tình sinh ra à?"
Tào Lan không dám trả lời, Lương Dần cũng không nói gì, nhưng Lý Nhược Hàm lại cười, tiếng cười cay đắng mà trong lòng đầy chua xót: "Xem ra, anh thật sự không lừa tôi chuyện anh yêu chị ta..."
"Anh thật sự yêu chị ta, ngay cả chết cũng chỉ lựa chọn chị ta!"
Đúng vậy, cô vẫn muốn sinh con cho hắn, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng cho cô ta có cơ hội, nhưng Lý Nhược Tình chết lâu như vậy, Lương Dần vẫn có thể thông qua biện pháp khác để sinh con.
Lý Nhược Hàm hơi kích động, giống như phát điên gào lên với Lương Dần: "Đây là Lý Nhược Tình lương thiện, đến chết còn muốn giành với tôi, chị ta đến chết cũng chưa từng bỏ qua cho tôi!"
"Câm miệng!" Lương Dần vẫn cố gắng duy thì thái độ tốt với Lý Nhược Hàm, nhưng khi cô ta nói ra những lời này, hắn vẫn không nhịn xuống mà hét lên với cô ta.
Lý Nhược Hàm sửng sốt, ngay sau đó liền thâm độc nói: "Câm miệng? Lương Dần, có thể anh đã quên mất trong tay tôi là ai rồi nhỉ!"
"..."
Lương Dần nhíu mày nhưng không nói một câu nào.
Lý Nhược Hàm vẫn giữ chặt lấy Tào Lan tiếp tục đập cửa phòng ngủ của bà ta: "Nói thế nào thì nó cũng suýt nữa trở thành con trai của tôi, tôi phải xem nó trông giống ai."
Lý Nhược Hàm đã phát điên lại bị kích thích nên chỉ tập trung vào cánh cửa phòng ngủ kia, không ngừng lao người vào cánh cửa. Vào lúc cô ta có chút mất tập trung, Lương Dần đã vội vàng xông lên và kéo Tào Lan về phía mình.
Lý Nhược Hàm cũng không phải chỉ tập trung phá cửa, bây giờ mất đi lực trợ giúp là Tào Lan, cô ta lập tức phản ứng và lao về phía Lương Dần: "Là anh ép tôi!"
Cô ta giơ dao lên đâm tới, Lương Dần vội vàng bảo vệ Tào Lan, cô ta thấy con dao sắp đâm trúng hắn thì vội vàng rút lại.
"Anh... anh..."
Nhưng ngay cả như vậy, con dao của Lý Nhược Hàm vẫn cắt qua lớp áo sau lưng Lương Dần, chẳng mấy chốc đã lộ ra một lớp da với máu chảy đầm đìa.
Lương Dần lạnh lùng nhìn Lý Nhược Hàm và giơ chân đạp cô ta.
Lý Nhược Hàm không đề phòng mà ngã xuống đất, lần này hắn đá rất nặng.
Chẳng bao lâu, tiếng kêu thảm thiết của Lý Nhược Hàm đã vang lên: "Bụng của tôi, bụng của tôi..."
"A Dần, sao con có thể làm vậy được! Sao con có thể đá mạnh như vậy chứ?" Tào Lan thấy Lý Nhược Hàm kêu lên thảm thiết thì sốt ruột.
Dù nói thế nào đi nữa, đây đều là hai mạng người, bây giờ cô ta đang có thai, bất kể thế nào cũng không thể dùng sức mạnh như vậy được.
"Mẹ, mẹ đi nghỉ trước đi." Lương Dần nói xong đã rút chìa khóa từ trong túi ra và mở cửa.
Hóa ra, hắn không có ném cái chìa khóa này đi, hắn đã đổi thứ khác để ném ra ngoài.
Tào Lan còn muốn xem tình hình Lý Nhược Hàm thế nào, nhưng không có cơ hội, đã bị Lương Dần đẩy vào trong phòng. Hắn lập tức đóng cửa lại và đi về phía Lý Nhược Hàm.
Chắc Tào Lan vừa vào phòng ngủ liền dỗ đứa trẻ, cho nên chẳng bao lâu đã không còn nghe thấy tiếng khóc của nó nữa.
Lương Dần đi tới trước mặt Lý Nhược Hàm, ngồi xổm xuống nhìn Lý Nhược Hàm: "Tỉnh chưa?"
"..." Lý Nhược Hàm đau đến mức không thể nào trả lời Lương Dần, đôi mắt ngấn lệ nhìn Lương Dần.
Cô ta không nỡ tổn thương Lương Dần chút nào, mà từng đòn của Lương Dần đối với cô ta đều như muốn lấy mạng cô ta, không hề thương tiếc.
"Trong nháy mắt vừa rồi, tôi thật sự rất muốn giết cô, cô chết, về sau cô sẽ không cần xuất hiện ở trước mặt tôi nữa. Rất đáng tiếc, giết người là phạm pháp." Lương Dần cười đầy vẻ châm chọc, hắn không dùng cách trực tiếp nhất để giết cô ta vì giết người là phạm pháp.
Lý Nhược Hàm đau đớn co giật, bây giờ lời Lương Dần nói chẳng khác nào lại cho cô ta thêm mấy dao, chỉ có điều vừa là vết thương ngoài da, mà bây giờ hắn khiến trong trái tim cô bị tổn thương.
"Đưa tôi đi bệnh viện..." Lý Nhược Hàm không biết phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể nói với Lương Dần như thế.
Bất luận là trên cơ thể hay trong lòng, cô ta đều thật sự đau không chịu nổi,.
Lương Dần hất tay của Lý Nhược Hàm ra và đứng dậy gọi điện thoại.
Lý Nhược Hàm cho rằng Lương Dần gọi xe cứu thương cho mình, bởi vì hắn không thể nào đưa cô đi được, nhưng hắn không phải gọi xe cứu thương, mà là báo cảnh sát, đồng thời nói Lý Nhược Hàm tự ý xông vào nhà dân cố ý tổn thương người, thậm chí nghi ngờ là muốn giết người.
Lý Nhược Hàm trơ mắt nhìn hắn báo cảnh sát, nhịp tim cũng sắp dừng lại. Người đàn ông này thật sự quá nhẫn tâm với cô ta, không hề có chút tình cảm gì với cô ta, có thể còn lại cũng chỉ có sự căm hận mà thôi.
Đợi đến khi cảnh sát tới, cô có thể đã đau tới chết rồi.
Lý Nhược Hàm che bụng, chú ý thấy trong váy của mình đang không ngừng có máu thấm ra.
Sau nửa giờ mới thấy cảnh sát tới, bọn họ không nói gì, trực tiếp đưa Lý Nhược Hàm đi.
Khi cảnh sát đưa đi Lý Nhược Hàm, cô ta đã không còn thấy đau đớn nữa, nhưng cô ta biết đứa trẻ kia không còn.
Nhưng như vậy cũng tốt, cô ta vốn không muốn gánh nặng kia, chỉ là không nhẫn tâm làm cho nó biến mất, bây giờ Lương Dần đã giúp cô ta.
Cho dù Lý Nhược Hàm thoải mái, nhưng vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Sáng sớm, vết máu do Lý Nhược Hàm để lại trên nền nhà đã được dọn sạch, trong nhà này giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lương Dần không nhắc lời nào về chuyện hôm qua. Tào Lan muốn nói chuyện với Lương Dần, nhưng bà ta có thể nhìn ra hắn không muốn nói chuyện với mình, cuối cùng cũng quyết định không nói một lời nào nữa.
Trái lại là Kha Kha không vui về chuyện xảy ra trong nhà tối hôm trước.
Một tuần sau, Kha Kha tới chỗ Vạn Tố Y như đã hẹn, gặp được Yến Yến mà cô bé muốn thấy từ lâu. Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé, Kha Kha đã rất thích.
"Con thích em gái, em gái thật đáng yêu." Kha Kha bám vào giường nhỏ nhìn Yến Yến và nói.
Kha Kha cười lộ ra hai lúm đồng tiền, nhìn vừa ngây thơ lại đáng yêu, làm người ta yêu thích.
"Thật à?" Vạn Tố Y mỉm cười khẽ và xoa đầu Kha Kha, nói: "Mẹ tin đợi tới khi em gái biết thích là gì, nhất định cũng sẽ thích con."
"Hì hì, tới lúc đó con sẽ rất vui mừng!" Kha Kha lén cười nói.
Vạn Tố Y không ngờ Kha Kha sẽ thích Yến Yến, theo lý thuyết, cô cho rằng Kha Kha sẽ bài xích Yến Yến, dù sao Kha Kha thích cô, nhưng bây giờ cô lại tập trung lo lắng cho, chuyện bài xích cũng là chút tâm tư ghen tỵ thường có của trẻ con, nhưng Kha Kha lại không như vậy.
Kha Kha chống hai tay vào cằm nhìn Yến Yến và hơi thất vọng: "Nếu em trai con cũng là em gái thì tốt rồi."
Bình luận facebook