Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 467
67467.
Vạn Tố Y và Nhạc Nhất Nhạc căn bản không chịu nổi lại hỏi thăm chuyện liên quan tới Nguyễn Ca và Dư Thiệu Lâm.
Sau khi đến bệnh viện, Dư Thiệu Lâm và Nguyễn Ca bị xếp tách ra, Dư Thiệu Lâm vừa được đẩy đi, Nhạc Nhất Nhạc và Vạn Tố Y đã vây lại, hai người đều không ngừng truy hỏi.
Nguyễn Ca rất không muốn nói về chuyện liên quan tới mình và Dư Thiệu Lâm, dù sao cũng mất mặt, nhưng hai người này không phải là người bình thường, càng không phải là người dễ trêu chọc, biết rõ về chuyện tình cảm của cô, nếu như không nói cho các cô ấy biết thì cô cũng thật sự không nghĩa khí rồi.
Nguyễn Ca chỉ có thể kể rõ mọi chuyện cho Vạn Tố Y và Nhạc Nhất Nhạc nghe, lúc này sự tò mò của hai người mới được thỏa mãn.
Cuối cùng, Nhạc Nhất Nhạc tổng kết một câu: "Cô như vậy là trong họa được phúc, hay là vui quá hóa buồn nhỉ?"
Nhạc Nhất Nhạc thật sự không biết Nguyễn Ca và Dư Thiệu Lâm quay lại với nhau là đúng hay sai, dù sao ở trong hình dung của Nguyễn Ca trước đây, cô không tìm được kẻ nào vô sỉ hơn Dư Thiệu Lâm.
Nguyễn Ca nặng nề thở ra một hơi, cô cũng không biết điều này là đúng hay sai. Cô chỉ biết là bây giờ, cô chỉ nghĩ có thể Dư Thiệu Lâm sẽ thật sự không giống trước kia.
Dư Thiệu Lâm có thể thực hiện được lời hứa thế nào, Nguyễn Ca không biết, nhưng cô hiểu rõ cô không có cách nào dễ dàng trao trái tim của mình cho hắn. Cho dù Dư Thiệu Lâm cứu cô một lần cũng vậy. Bọn họ rốt cuộc có thể đi xa bao nhiêu sẽ không dựa vào một mình Nguyễn Ca, mà còn cả Dư Thiệu Lâm nữa.
"Khi bị nhốt ở phía dưới vật nặng, chắc sợ lắm nhỉ?"
Sau khi hỏi xong chuyện của Nguyễn Ca và Dư Thiệu Lâm, cuối cùng bọn họ lại hỏi về chuyện cô bị thương.
"Đâu chỉ là sợ chứ..."
Nhắc tới chuyện này, Nguyễn Ca vẫn nhịn không được run lên. Bây giờ, cô cuối cùng dã tin tưởng thiên tai xảy ra bất ngờ này đã khiến cho con người bị thương vong nghiêm trọng tới mức nào. Cho dù cô có Dư Thiệu Lâm ở cùng nên một phần lớn không nghĩ tới khủng hoảng mà mình đang có, nhưng dù vậy, cô vẫn sợ, nữa là những người tận mắt nhìn thấy?
"Tôi thật sự cho rằng mình sẽ chết, trước khi nghe được tiếng động ở bên ngoài, tôi thật sự cho rằng sẽ không về được nữa..." Bọn họ bị nhốt ở dưới đó rất lâu, trước sau không có tiếng động gì đã khiến cô thật sự tuyệt vọng.
Nếu không phải vì tuyệt vọng, cô tuyệt đối sẽ không đánh cược với Dư Thiệu Lâm. Nhưng ngay giây phút khi đánh cược đó, cô ý thức được có thể bọn họ nên thử một lần.
Ý nghĩ như vậy rất đáng sợ, bởi vì cho dù tất cả mọi chuyện qua đi, trong lòng cô vẫn không khống chế được mà tiếp nhận ý nghĩ đó.
Vạn Tố Y vỗ vào sau lưng Nguyễn Ca xem như an ủi: "Không sao đâu, mọi chuyện đều đã qua rồi."
"Đúng vậy, đều đã qua rồi..." Hình như chỉ có nghĩ như vậy, Nguyễn Ca mới có thể bình tĩnh được.
Nhắc tới chuyện động đất, Nguyễn Ca rõ ràng không vui. Cô mất hứng, Vạn Tố Y và Nhạc Nhất Nhạc cũng không nhắc lại nữa.
Từ sau khi xảy ra chuyện này, Nguyễn Ca chưa từng được nghỉ ngơi đàng hoàng, cho dù cô và Vạn Tố Y các cô nói chuyện vẫn rất có tinh thần, nhưng có thể nhìn ra rõ ràng, vành mắt của cô thâm đen, vừa nhìn cũng biết đã thức trắng nhiều ngày, cơ thể đã dần dần suy yếu.
Vạn Tố Y và Nhạc Nhất Nhạc nói chuyện vài câu thì đi ra ngoài, để cho Nguyễn Ca nghỉ ngơi. Ngày mai lại vào thăm Nguyễn Ca.
Nhạc Nhất Nhạc và Vạn Tố Y đang ra ngoài, trên mặt chút mất mát: "Cho nên bây giờ Nguyễn Ca cũng tự mình giải quyết, chỉ còn có một mình cô còn cô đơn."
Nhạc Nhất Nhạc nói xong trong lòng có chút chua xót, ban đầu còn có Nguyễn Ca làm bạn với mình, bây giờ thì hay rồi, không... chỉ có một mình cô đơn.
Vạn Tố Y cười khi thấy phản ứng của Nhạc Nhất Nhạc như vậy, mở miệng: "Nhưng sao mình lại nghe nói gần đây Tưởng Tiểu Trường thường ra vào Cục cảnh sát rất nhiều lần vậy?"
Nhạc Nhất Nhạc nghe thấy Vạn Tố Y nói vậy thì nhìn cô với ánh mắt không tin nổi: "Không phải bạn cho rằng điều đó có liên quan tới mình chứ?"
"Chẳng lẽ không đúng à?" Gần đây, Vạn Tố Y đúng là đã nhiều làn nghe Tưởng Tiểu Trường nói về Nhạc Nhất Nhạc.
Nhạc Nhất Nhạc bất lực bật cười lắc đầu: "Đó là bởi vì gần đây hắn luôn vi phạm thôi. Bạn nói xem, một mình hắn đang nhiên đang lành làm thiếu đông gia của võ quán không tốt à, cứ đi võ quán làm gì? Hơn nữa động tí là tụ tập đám đông gây sự để người ta tố cáo, mình muốn không bắt cũng khó."
Thật ra, mỗi lần Tưởng Tiểu Trường bị bắt đều rất bối rối. Không phải là bị Nhạc Nhất Nhạc dùng Cầm Nã Thủ bắt được thì chính là một đá xong khống chế, đặc biệt không có tôn nghiêm. Cho nên, Nhạc Nhất Nhạc tin tưởng chắc chắn cô và Tưởng Tiểu Trường như vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện gì cả.
Vạn Tố Y ngược lại cảm thấy không tin nổi: "Vậy thì thật kỳ lạ, sao gần đây cậu ta cứ nhắc tới bạn suốt nhỉ?"
"Có thể do anh ta hận mình thì sao." Nhạc Nhất Nhạc nhún vai, cho dù biết Tưởng Tiểu Trường có hận cô cũng không để ý.
Có rất nhiều người hận cô, nếu như cô đều quan tâm vậy thì không quan tâm xuể đâu.
Vạn Tố Y thở dài, được rồi, xem ra có một số việc cũng không giống như mắt cô nhìn thấy, chỉ nghe Nhạc Nhất Nhạc kể, cô đã biết giữa Nhạc Nhất Nhạc và Tưởng Tiểu Trường tuyệt đối là trong sáng.
Vạn Tố Y và Nhạc Nhất Nhạc nói về những chuyện Tưởng Tiểu Trường vào đồn công an trong thời gian gần đây, Nhạc Nhất Nhạc lái xe qua và trực tiếp đưa Vạn Tố Y về nhà, sau đó mới tự mình rời đi: "Hôm nay quá muộn rồi, mình không lên thăm Yến Yến nữa, sau này có cơ hội sẽ tới gặp sau. Bạn phải thường xuyên nhắc nhở Yến Yến không được quên người dì này đấy."
"Mình nhớ rồi, đi đường cẩn thận đấy." Vạn Tố Y bật cười, hiểu rõ ý của Nhạc Nhất Nhạc.
Trước đó, Nhạc Nhất Nhạc và Nguyễn Ca tranh nhau làm mẹ nuôi, bây giờ đã chủ động xưng là dì, xem ra điều này có quan hệ rất lớn tới việc Nguyễn Ca và Dư Thiệu Lâm làm hòa.
Nhạc Nhất Nhạc thật sự nghĩ như vậy, bây giờ cô cảm thấy khả năng sau này mình kết hôn hoặc gặp được tình yêu đích thực là rất nhỏ, nếu như về sau không tìm được bạn trai, Yến Yến hỏi cha nuôi của mình là ai thì không phải cô sẽ lúng túng sao?
Nhạc Nhất Nhạc nghĩ quá xa, ngay cả Vạn Tố Y cũng không ngờ tới.
Vạn Tố Y về đến nhà, Yến Yến đang chơi đùa cùng bảo mẫu.
Yến Yến trông đặc biệt đáng yêu, rất nhiều người nhìn thấy cô bé đều không nỡ buông tay, đặc biệt là khi cô bé cười lúc mới thức dậy, cảm giác như có ma lực có thể khiến cho thời tiết thay đổi vậy.
Người khác đều yêu thích cô bé không buông tay lại càng không cần phải nói tới Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch. Khi Mạnh Kiều Dịch trở về, chuyện đầu tiên anh làm đã thành hôn Vạn Tố Y và ôm Yến Yến.
Anh rất yêu con gái của mình, nếu như có thể hái sao trên trời xuống, sợ rằng anh cũng sẽ cố gắng hái lấy hai ngôi sao, một cho Vạn Tố Y, một cho Yến Yến.
Sau khi hết giờ làm, Mạnh Kiều Dịch trở về nhìn thấy Vạn Tố Y đang ôm con đứng ở phòng khách, đôi mắt anh cũng trở nên dịu dàng.
"Em tới thăm Nguyễn Ca chưa?" Mạnh Kiều Dịch đi rửa tay trước rồi hỏi thăm Vạn Tố Y.
"Em đi rồi, vừa trở về xong."
Trong lúc Vạn Tố Y trả lời, anh đã quay lại phòng khách.
Vạn Tố Y và Nhạc Nhất Nhạc căn bản không chịu nổi lại hỏi thăm chuyện liên quan tới Nguyễn Ca và Dư Thiệu Lâm.
Sau khi đến bệnh viện, Dư Thiệu Lâm và Nguyễn Ca bị xếp tách ra, Dư Thiệu Lâm vừa được đẩy đi, Nhạc Nhất Nhạc và Vạn Tố Y đã vây lại, hai người đều không ngừng truy hỏi.
Nguyễn Ca rất không muốn nói về chuyện liên quan tới mình và Dư Thiệu Lâm, dù sao cũng mất mặt, nhưng hai người này không phải là người bình thường, càng không phải là người dễ trêu chọc, biết rõ về chuyện tình cảm của cô, nếu như không nói cho các cô ấy biết thì cô cũng thật sự không nghĩa khí rồi.
Nguyễn Ca chỉ có thể kể rõ mọi chuyện cho Vạn Tố Y và Nhạc Nhất Nhạc nghe, lúc này sự tò mò của hai người mới được thỏa mãn.
Cuối cùng, Nhạc Nhất Nhạc tổng kết một câu: "Cô như vậy là trong họa được phúc, hay là vui quá hóa buồn nhỉ?"
Nhạc Nhất Nhạc thật sự không biết Nguyễn Ca và Dư Thiệu Lâm quay lại với nhau là đúng hay sai, dù sao ở trong hình dung của Nguyễn Ca trước đây, cô không tìm được kẻ nào vô sỉ hơn Dư Thiệu Lâm.
Nguyễn Ca nặng nề thở ra một hơi, cô cũng không biết điều này là đúng hay sai. Cô chỉ biết là bây giờ, cô chỉ nghĩ có thể Dư Thiệu Lâm sẽ thật sự không giống trước kia.
Dư Thiệu Lâm có thể thực hiện được lời hứa thế nào, Nguyễn Ca không biết, nhưng cô hiểu rõ cô không có cách nào dễ dàng trao trái tim của mình cho hắn. Cho dù Dư Thiệu Lâm cứu cô một lần cũng vậy. Bọn họ rốt cuộc có thể đi xa bao nhiêu sẽ không dựa vào một mình Nguyễn Ca, mà còn cả Dư Thiệu Lâm nữa.
"Khi bị nhốt ở phía dưới vật nặng, chắc sợ lắm nhỉ?"
Sau khi hỏi xong chuyện của Nguyễn Ca và Dư Thiệu Lâm, cuối cùng bọn họ lại hỏi về chuyện cô bị thương.
"Đâu chỉ là sợ chứ..."
Nhắc tới chuyện này, Nguyễn Ca vẫn nhịn không được run lên. Bây giờ, cô cuối cùng dã tin tưởng thiên tai xảy ra bất ngờ này đã khiến cho con người bị thương vong nghiêm trọng tới mức nào. Cho dù cô có Dư Thiệu Lâm ở cùng nên một phần lớn không nghĩ tới khủng hoảng mà mình đang có, nhưng dù vậy, cô vẫn sợ, nữa là những người tận mắt nhìn thấy?
"Tôi thật sự cho rằng mình sẽ chết, trước khi nghe được tiếng động ở bên ngoài, tôi thật sự cho rằng sẽ không về được nữa..." Bọn họ bị nhốt ở dưới đó rất lâu, trước sau không có tiếng động gì đã khiến cô thật sự tuyệt vọng.
Nếu không phải vì tuyệt vọng, cô tuyệt đối sẽ không đánh cược với Dư Thiệu Lâm. Nhưng ngay giây phút khi đánh cược đó, cô ý thức được có thể bọn họ nên thử một lần.
Ý nghĩ như vậy rất đáng sợ, bởi vì cho dù tất cả mọi chuyện qua đi, trong lòng cô vẫn không khống chế được mà tiếp nhận ý nghĩ đó.
Vạn Tố Y vỗ vào sau lưng Nguyễn Ca xem như an ủi: "Không sao đâu, mọi chuyện đều đã qua rồi."
"Đúng vậy, đều đã qua rồi..." Hình như chỉ có nghĩ như vậy, Nguyễn Ca mới có thể bình tĩnh được.
Nhắc tới chuyện động đất, Nguyễn Ca rõ ràng không vui. Cô mất hứng, Vạn Tố Y và Nhạc Nhất Nhạc cũng không nhắc lại nữa.
Từ sau khi xảy ra chuyện này, Nguyễn Ca chưa từng được nghỉ ngơi đàng hoàng, cho dù cô và Vạn Tố Y các cô nói chuyện vẫn rất có tinh thần, nhưng có thể nhìn ra rõ ràng, vành mắt của cô thâm đen, vừa nhìn cũng biết đã thức trắng nhiều ngày, cơ thể đã dần dần suy yếu.
Vạn Tố Y và Nhạc Nhất Nhạc nói chuyện vài câu thì đi ra ngoài, để cho Nguyễn Ca nghỉ ngơi. Ngày mai lại vào thăm Nguyễn Ca.
Nhạc Nhất Nhạc và Vạn Tố Y đang ra ngoài, trên mặt chút mất mát: "Cho nên bây giờ Nguyễn Ca cũng tự mình giải quyết, chỉ còn có một mình cô còn cô đơn."
Nhạc Nhất Nhạc nói xong trong lòng có chút chua xót, ban đầu còn có Nguyễn Ca làm bạn với mình, bây giờ thì hay rồi, không... chỉ có một mình cô đơn.
Vạn Tố Y cười khi thấy phản ứng của Nhạc Nhất Nhạc như vậy, mở miệng: "Nhưng sao mình lại nghe nói gần đây Tưởng Tiểu Trường thường ra vào Cục cảnh sát rất nhiều lần vậy?"
Nhạc Nhất Nhạc nghe thấy Vạn Tố Y nói vậy thì nhìn cô với ánh mắt không tin nổi: "Không phải bạn cho rằng điều đó có liên quan tới mình chứ?"
"Chẳng lẽ không đúng à?" Gần đây, Vạn Tố Y đúng là đã nhiều làn nghe Tưởng Tiểu Trường nói về Nhạc Nhất Nhạc.
Nhạc Nhất Nhạc bất lực bật cười lắc đầu: "Đó là bởi vì gần đây hắn luôn vi phạm thôi. Bạn nói xem, một mình hắn đang nhiên đang lành làm thiếu đông gia của võ quán không tốt à, cứ đi võ quán làm gì? Hơn nữa động tí là tụ tập đám đông gây sự để người ta tố cáo, mình muốn không bắt cũng khó."
Thật ra, mỗi lần Tưởng Tiểu Trường bị bắt đều rất bối rối. Không phải là bị Nhạc Nhất Nhạc dùng Cầm Nã Thủ bắt được thì chính là một đá xong khống chế, đặc biệt không có tôn nghiêm. Cho nên, Nhạc Nhất Nhạc tin tưởng chắc chắn cô và Tưởng Tiểu Trường như vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện gì cả.
Vạn Tố Y ngược lại cảm thấy không tin nổi: "Vậy thì thật kỳ lạ, sao gần đây cậu ta cứ nhắc tới bạn suốt nhỉ?"
"Có thể do anh ta hận mình thì sao." Nhạc Nhất Nhạc nhún vai, cho dù biết Tưởng Tiểu Trường có hận cô cũng không để ý.
Có rất nhiều người hận cô, nếu như cô đều quan tâm vậy thì không quan tâm xuể đâu.
Vạn Tố Y thở dài, được rồi, xem ra có một số việc cũng không giống như mắt cô nhìn thấy, chỉ nghe Nhạc Nhất Nhạc kể, cô đã biết giữa Nhạc Nhất Nhạc và Tưởng Tiểu Trường tuyệt đối là trong sáng.
Vạn Tố Y và Nhạc Nhất Nhạc nói về những chuyện Tưởng Tiểu Trường vào đồn công an trong thời gian gần đây, Nhạc Nhất Nhạc lái xe qua và trực tiếp đưa Vạn Tố Y về nhà, sau đó mới tự mình rời đi: "Hôm nay quá muộn rồi, mình không lên thăm Yến Yến nữa, sau này có cơ hội sẽ tới gặp sau. Bạn phải thường xuyên nhắc nhở Yến Yến không được quên người dì này đấy."
"Mình nhớ rồi, đi đường cẩn thận đấy." Vạn Tố Y bật cười, hiểu rõ ý của Nhạc Nhất Nhạc.
Trước đó, Nhạc Nhất Nhạc và Nguyễn Ca tranh nhau làm mẹ nuôi, bây giờ đã chủ động xưng là dì, xem ra điều này có quan hệ rất lớn tới việc Nguyễn Ca và Dư Thiệu Lâm làm hòa.
Nhạc Nhất Nhạc thật sự nghĩ như vậy, bây giờ cô cảm thấy khả năng sau này mình kết hôn hoặc gặp được tình yêu đích thực là rất nhỏ, nếu như về sau không tìm được bạn trai, Yến Yến hỏi cha nuôi của mình là ai thì không phải cô sẽ lúng túng sao?
Nhạc Nhất Nhạc nghĩ quá xa, ngay cả Vạn Tố Y cũng không ngờ tới.
Vạn Tố Y về đến nhà, Yến Yến đang chơi đùa cùng bảo mẫu.
Yến Yến trông đặc biệt đáng yêu, rất nhiều người nhìn thấy cô bé đều không nỡ buông tay, đặc biệt là khi cô bé cười lúc mới thức dậy, cảm giác như có ma lực có thể khiến cho thời tiết thay đổi vậy.
Người khác đều yêu thích cô bé không buông tay lại càng không cần phải nói tới Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch. Khi Mạnh Kiều Dịch trở về, chuyện đầu tiên anh làm đã thành hôn Vạn Tố Y và ôm Yến Yến.
Anh rất yêu con gái của mình, nếu như có thể hái sao trên trời xuống, sợ rằng anh cũng sẽ cố gắng hái lấy hai ngôi sao, một cho Vạn Tố Y, một cho Yến Yến.
Sau khi hết giờ làm, Mạnh Kiều Dịch trở về nhìn thấy Vạn Tố Y đang ôm con đứng ở phòng khách, đôi mắt anh cũng trở nên dịu dàng.
"Em tới thăm Nguyễn Ca chưa?" Mạnh Kiều Dịch đi rửa tay trước rồi hỏi thăm Vạn Tố Y.
"Em đi rồi, vừa trở về xong."
Trong lúc Vạn Tố Y trả lời, anh đã quay lại phòng khách.
Bình luận facebook