Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 300
67300.
Vạn Tố Y đại khái hiểu ý của Lý Nhược Hàm, chỉ cảm thấy cô ta thật nực cười, mà không có chút áy náy nào: "Thật vô lý."
Vạn Tố Y thấy không có chữ nào thích hợp dành cho Lý Nhược Hàm hơn ba chữ này.
"Cô nói gì?" Lý Nhược Hàm còn tưởng mình nghe nhầm, nhíu mày đi về phía Vạn Tố Y.
Bản thân Vạn Tố Y chiếm địa bàn của người khác trước, còn chỉ trích người khác khí thế như vậy sao?
"Tôi nói lại lần nữa, tôi đã ký hợp đồng, bây giờ ở đây là công ty của tôi. Mời cô rời khỏi đây." Vạn Tố Y không muốn nói thêm với Lý Nhược Hàm nữa. Cô tới đây không phải là vì Lý Nhược Hàm, càng không muốn có dính dáng gì với Lý Nhược Hàm, chỉ muốn cố gắng làm tốt công việc của công ty mình mà thôi.
Lý Nhược Hàm cười lạnh. Bất cứ việc gì cũng phải nói đạo lý, chuyện này là do Vạn Tố Y vô lý trước, bây giờ muốn mời cô ta đi sao? Dựa vào cái gì chứ?
"Cô muốn tôi rời khỏi đây thì dù sao cũng phải có chút bản lĩnh. Tôi muốn xem thử cô định mời tôi đi thế nào." Lúc này Lý Nhược Hàm dựa vào mấy người mình dẫn theo, nói chuyện cũng rất tự tin.
Bây giờ trong công ty này chỉ có hai người là Vạn Tố Y và Triệu Địch, nhưng cô ta thì khác, bên cạnh cô ta còn có mấy nhân viên của mình, cho dù có đánh nhau, cô ta cũng không sợi mình bị thiệt.
Vạn Tố Y nhìn chằm chằm vào Lý Nhược Hàm. Lúc đối mặt với cô ta, từ trước đến nay Vạn Tố Y đều không sợ: "Lý Nhược Hàm, nếu dựa theo cách của cô để tính toán thì vĩnh viễn cũng tính không hết. Cô quay người nhìn xem công ty ở tòa nhà bên cạnh kia là của ai."
"Cô không cần lấy chồng của cô ra dọa tôi. Anh ta làm việc ở bên cạnh thì sao? Anh ta có thể chạy tới đây lập tức à?" Lý Nhược Hàm không muốn có mâu thuẫn gì với Vạn Tố Y, nhưng lại không muốn chịu thua thiệt khi tranh cãi.
Vạn Tố Y khẽ cười. Cô cũng không lấy Mạnh Kiều Dịch ra dọa cô ta, nhưng không phải Lý Nhược Hàm thích khoe chồng sao? Vậy Vạn Tố Y cũng học tập cô ta, khoe khoang một lần.
"Tôi muốn nói..." Vạn Tố Y bỗng nhiên ngước mắt, nhìn chằm chằm vào Lý Nhược Hàm, trên mặt vẫn tươi cười nhưng không phải với ý tốt: "Không chỉ tòa nhà kia là của chồng tôi, cái này cũng vậy."
Nụ cười trên mặt Lý Nhược Hàm cứng đờ: "..."
Cô ta mơ hồ hiểu được ý của Vạn Tố Y, chẳng qua không muốn thừa nhận mà thôi: "Cô nói vậy là có ý gì?"
Vạn Tố Y biết lời của mình đã có tác dụng, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: "Mặc dù chỗ này là do công ty tôi thuê, nhưng nếu tôi muốn lấy thì cũng không phải là vấn đề khó khăn. Người cho chúng tôi thuê chỉ là người trung gian hoặc nhận thầu mà thôi, nếu như tôi muốn đi cửa sau, tôi chỉ cần nói một câu thì chỗ này chính là của tôi."
"Cho nên cô có thể yên tâm thoải mái ở lại đây sao?" Trong lòng Lý Nhược Hàm cố xua đi lo lắng trong lòng, cao giọng nói với Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y biết vì sao Lý Nhược Hàm bỗng nhiên yên tâm, nhưng cô hết lần này tới lần khác không muốn để cho Lý Nhược Hàm yên tâm như vậy. Cô mỉm cười và nói: "Tôi còn chưa nói hết lời."
"Tôi nói không chỉ đơn thuần là tầng này, còn có cả tòa nhà lớn này. Tất cả đều là sản nghiệp của Đại Hưng." Vạn Tố Y không cố ý nói tên, nhưng Lý Nhược Hàm đã hiểu ý của cô.
Vạn Tố Y không có ý buông tha, nói: "Chỉ cần tôi muốn Kailin dọn khỏi đây cũng không có chuyện gì. Cô hẳn là người hiểu rõ ràng lợi ích trong đó. Chúng ta đều biết rất rõ, nếu như Kailin mất đi chỗ này sẽ tổn thất những gì."
"Cô... không ngờ cô dám uy hiếp tôi!" Lý Nhược Hàm nhìn Vạn Tố Y và lùi lại, vẻ mặt dường như không tin nổi.
Bây giờ Vạn Tố Y đã còn không giống trước kia nữa, bất kể làm chuyện gì cô đều rất tự tin.
"Không phải là uy hiếp, tôi chỉ đang nói cho cô biết sự thật này thôi. Có đôi khi cô cũng nên thông minh một chút, tối thiểu phải hiểu thời thế chứ?" Vạn Tố Y bước về phía Lý Nhược Hàm. Nhưng cô vừa đi tới một bước, cô ta đã lùi lại một bước.
"Từ trước đến nay tôi không muốn làm chuyện gì quá tuyệt tình. Nhưng nếu như bị ép tới nóng nảy thì tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu." Giọng điệu của Vạn Tố Y lần này là uy hiếp, cô khuyên Lý Nhược Hàm vẫn nên mau chóng rời khỏi đây.
Lý Nhược Hàm không phải là người dễ bị đuổi đi như vậy. cô ta còn chưa trút được cơn giận này thì làm sao có thể đi được?
Trong chuyện này, cô ta biết rõ ràng mình không thể làm được gì, những vẫn muốn trút giận: "Vạn Tố Y! Cô tưởng bây giờ cô có thể uy hiếp được tôi sao? Tôi không tin! Tôi không tin một câu nói của cô có thể ảnh hưởng tới quyết định của chồng cô sao? Trước lợi ích và vợ, cho dù anh ta có yêu cô mấy đi nữa cũng sẽ biết phải chọn lợi ích!"
"Đó là chồng cô thôi." Vạn Tố Y nhanh chóng đã đáp lại.
Nói xong, Vạn Tố Y lại cảm thấy mình thật nực cười. Lúc này, cô và Lý Nhược Hàm lại giống như hai người người đàn bà ham hư vinh thiếu hiểu biết, mang chồng mình ra so.
"Tôi không cho phép cô sỉ nhục A Dần!" Lý Nhược Hàm nhảy lên giống như bị bỏng. Cô ta có thể cho phép Vạn Tố Y nói mình, nhưng tuyệt đối không cho phép cô nói Lương Dần.
Vạn Tố Y cười lạnh nhưng không nói gì. Cô cũng không hiểu vì sao Lý Nhược Hàm có phản ứng lớn như vậy.
Thấy Vạn Tố Y tươi cười, Lý Nhược Hàm còn tưởng rằng cô đang cười nhạo mình, theo bản năng tới gần cô: "Tôi cho cô biết..."
"Nói gì hả?"
Bỗng nhiên Lý Nhược Hàm bị cảm, thậm chí bị đẩy về phía sau.
Lý Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn lên. Không biết Nguyễn Ca tới từ lúc nào, đã cản ở trước mặt cô ta, cô ta cũng không biết Nguyễn Ca muốn làm gì.
Nguyễn Ca thấy Lý Nhược Hàm nhìn mình cũng không hề khiếp sợ, giơ tay lên đẩy Lý Nhược Hàm một cái: "Nói thì nói, đừng đứng gần như vậy, động vào làm chúng ta gặp chuyện thì cô chịu trách nhiệm sao?"
"..."
Vạn Tố Y nghe Nguyễn Ca nói vậy thì suýt nữa cười ra tiếng, cô ấy muốn làm người khác tức giận, thật sự có thể khiến người ta tức chết.
Lý Nhược Hàm cắn răng, nhìn chằm chằm Nguyễn Ca: "Tốt xấu gì cô cũng là nhân vật công chúng, sao có thể nói chuyện bất lịch sự như vậy!"
"Muốn lịch sự cũng phải lịch sự tùy người." Nguyễn Ca không chút khách sáo đáp lại Lý Nhược Hàm, hai tay của cô ấy khua khua về phía cô ta, rõ ràng dùng tay ra hiệu xua đuổi: "Tôi khuyên cô nên nhanh chóng rời đi, đừng ở chỗ này mà làm cho bản thân mình càng thêm mất mặt nữa."
Rất rõ ràng, Nguyễn Ca ngang ngược không nói lý đã hoàn toàn có thể ngăn chặn Lý Nhược Hàm. Cô ta thấy mình gặp phải một người mạnh hơn thì hiểu rõ mình có ở lại cũng không chiếm được lợi.
Mặc dù rút lui, nhưng trước khi đi cô ta vẫn không quên đe dọa: "Vạn Tố Y, tôi sẽ ghi nhớ khoản nợ này! Về sau từ từ tính sổ."
"Được." Vạn Tố Y nhìn Lý Nhược Hàm cười, đồng ý một cách rất lịch sự.
Cô không sợ nhất chính là Lý Nhược Hàm tính sổ với cô, nếu như Lý Nhược Hàm bắt đầu trước, cô tuyệt đối sẽ không nương tay.
Lý Nhược Hàm nhìn thấy phản ứng của Vạn Tố Y lại cho rằng cô khinh thường mình nên nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải răng cổ ta rắn chắc, sợ rằng đã sớm vỡ nát trong miệng từ lâu.
Vạn Tố Y đại khái hiểu ý của Lý Nhược Hàm, chỉ cảm thấy cô ta thật nực cười, mà không có chút áy náy nào: "Thật vô lý."
Vạn Tố Y thấy không có chữ nào thích hợp dành cho Lý Nhược Hàm hơn ba chữ này.
"Cô nói gì?" Lý Nhược Hàm còn tưởng mình nghe nhầm, nhíu mày đi về phía Vạn Tố Y.
Bản thân Vạn Tố Y chiếm địa bàn của người khác trước, còn chỉ trích người khác khí thế như vậy sao?
"Tôi nói lại lần nữa, tôi đã ký hợp đồng, bây giờ ở đây là công ty của tôi. Mời cô rời khỏi đây." Vạn Tố Y không muốn nói thêm với Lý Nhược Hàm nữa. Cô tới đây không phải là vì Lý Nhược Hàm, càng không muốn có dính dáng gì với Lý Nhược Hàm, chỉ muốn cố gắng làm tốt công việc của công ty mình mà thôi.
Lý Nhược Hàm cười lạnh. Bất cứ việc gì cũng phải nói đạo lý, chuyện này là do Vạn Tố Y vô lý trước, bây giờ muốn mời cô ta đi sao? Dựa vào cái gì chứ?
"Cô muốn tôi rời khỏi đây thì dù sao cũng phải có chút bản lĩnh. Tôi muốn xem thử cô định mời tôi đi thế nào." Lúc này Lý Nhược Hàm dựa vào mấy người mình dẫn theo, nói chuyện cũng rất tự tin.
Bây giờ trong công ty này chỉ có hai người là Vạn Tố Y và Triệu Địch, nhưng cô ta thì khác, bên cạnh cô ta còn có mấy nhân viên của mình, cho dù có đánh nhau, cô ta cũng không sợi mình bị thiệt.
Vạn Tố Y nhìn chằm chằm vào Lý Nhược Hàm. Lúc đối mặt với cô ta, từ trước đến nay Vạn Tố Y đều không sợ: "Lý Nhược Hàm, nếu dựa theo cách của cô để tính toán thì vĩnh viễn cũng tính không hết. Cô quay người nhìn xem công ty ở tòa nhà bên cạnh kia là của ai."
"Cô không cần lấy chồng của cô ra dọa tôi. Anh ta làm việc ở bên cạnh thì sao? Anh ta có thể chạy tới đây lập tức à?" Lý Nhược Hàm không muốn có mâu thuẫn gì với Vạn Tố Y, nhưng lại không muốn chịu thua thiệt khi tranh cãi.
Vạn Tố Y khẽ cười. Cô cũng không lấy Mạnh Kiều Dịch ra dọa cô ta, nhưng không phải Lý Nhược Hàm thích khoe chồng sao? Vậy Vạn Tố Y cũng học tập cô ta, khoe khoang một lần.
"Tôi muốn nói..." Vạn Tố Y bỗng nhiên ngước mắt, nhìn chằm chằm vào Lý Nhược Hàm, trên mặt vẫn tươi cười nhưng không phải với ý tốt: "Không chỉ tòa nhà kia là của chồng tôi, cái này cũng vậy."
Nụ cười trên mặt Lý Nhược Hàm cứng đờ: "..."
Cô ta mơ hồ hiểu được ý của Vạn Tố Y, chẳng qua không muốn thừa nhận mà thôi: "Cô nói vậy là có ý gì?"
Vạn Tố Y biết lời của mình đã có tác dụng, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: "Mặc dù chỗ này là do công ty tôi thuê, nhưng nếu tôi muốn lấy thì cũng không phải là vấn đề khó khăn. Người cho chúng tôi thuê chỉ là người trung gian hoặc nhận thầu mà thôi, nếu như tôi muốn đi cửa sau, tôi chỉ cần nói một câu thì chỗ này chính là của tôi."
"Cho nên cô có thể yên tâm thoải mái ở lại đây sao?" Trong lòng Lý Nhược Hàm cố xua đi lo lắng trong lòng, cao giọng nói với Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y biết vì sao Lý Nhược Hàm bỗng nhiên yên tâm, nhưng cô hết lần này tới lần khác không muốn để cho Lý Nhược Hàm yên tâm như vậy. Cô mỉm cười và nói: "Tôi còn chưa nói hết lời."
"Tôi nói không chỉ đơn thuần là tầng này, còn có cả tòa nhà lớn này. Tất cả đều là sản nghiệp của Đại Hưng." Vạn Tố Y không cố ý nói tên, nhưng Lý Nhược Hàm đã hiểu ý của cô.
Vạn Tố Y không có ý buông tha, nói: "Chỉ cần tôi muốn Kailin dọn khỏi đây cũng không có chuyện gì. Cô hẳn là người hiểu rõ ràng lợi ích trong đó. Chúng ta đều biết rất rõ, nếu như Kailin mất đi chỗ này sẽ tổn thất những gì."
"Cô... không ngờ cô dám uy hiếp tôi!" Lý Nhược Hàm nhìn Vạn Tố Y và lùi lại, vẻ mặt dường như không tin nổi.
Bây giờ Vạn Tố Y đã còn không giống trước kia nữa, bất kể làm chuyện gì cô đều rất tự tin.
"Không phải là uy hiếp, tôi chỉ đang nói cho cô biết sự thật này thôi. Có đôi khi cô cũng nên thông minh một chút, tối thiểu phải hiểu thời thế chứ?" Vạn Tố Y bước về phía Lý Nhược Hàm. Nhưng cô vừa đi tới một bước, cô ta đã lùi lại một bước.
"Từ trước đến nay tôi không muốn làm chuyện gì quá tuyệt tình. Nhưng nếu như bị ép tới nóng nảy thì tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu." Giọng điệu của Vạn Tố Y lần này là uy hiếp, cô khuyên Lý Nhược Hàm vẫn nên mau chóng rời khỏi đây.
Lý Nhược Hàm không phải là người dễ bị đuổi đi như vậy. cô ta còn chưa trút được cơn giận này thì làm sao có thể đi được?
Trong chuyện này, cô ta biết rõ ràng mình không thể làm được gì, những vẫn muốn trút giận: "Vạn Tố Y! Cô tưởng bây giờ cô có thể uy hiếp được tôi sao? Tôi không tin! Tôi không tin một câu nói của cô có thể ảnh hưởng tới quyết định của chồng cô sao? Trước lợi ích và vợ, cho dù anh ta có yêu cô mấy đi nữa cũng sẽ biết phải chọn lợi ích!"
"Đó là chồng cô thôi." Vạn Tố Y nhanh chóng đã đáp lại.
Nói xong, Vạn Tố Y lại cảm thấy mình thật nực cười. Lúc này, cô và Lý Nhược Hàm lại giống như hai người người đàn bà ham hư vinh thiếu hiểu biết, mang chồng mình ra so.
"Tôi không cho phép cô sỉ nhục A Dần!" Lý Nhược Hàm nhảy lên giống như bị bỏng. Cô ta có thể cho phép Vạn Tố Y nói mình, nhưng tuyệt đối không cho phép cô nói Lương Dần.
Vạn Tố Y cười lạnh nhưng không nói gì. Cô cũng không hiểu vì sao Lý Nhược Hàm có phản ứng lớn như vậy.
Thấy Vạn Tố Y tươi cười, Lý Nhược Hàm còn tưởng rằng cô đang cười nhạo mình, theo bản năng tới gần cô: "Tôi cho cô biết..."
"Nói gì hả?"
Bỗng nhiên Lý Nhược Hàm bị cảm, thậm chí bị đẩy về phía sau.
Lý Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn lên. Không biết Nguyễn Ca tới từ lúc nào, đã cản ở trước mặt cô ta, cô ta cũng không biết Nguyễn Ca muốn làm gì.
Nguyễn Ca thấy Lý Nhược Hàm nhìn mình cũng không hề khiếp sợ, giơ tay lên đẩy Lý Nhược Hàm một cái: "Nói thì nói, đừng đứng gần như vậy, động vào làm chúng ta gặp chuyện thì cô chịu trách nhiệm sao?"
"..."
Vạn Tố Y nghe Nguyễn Ca nói vậy thì suýt nữa cười ra tiếng, cô ấy muốn làm người khác tức giận, thật sự có thể khiến người ta tức chết.
Lý Nhược Hàm cắn răng, nhìn chằm chằm Nguyễn Ca: "Tốt xấu gì cô cũng là nhân vật công chúng, sao có thể nói chuyện bất lịch sự như vậy!"
"Muốn lịch sự cũng phải lịch sự tùy người." Nguyễn Ca không chút khách sáo đáp lại Lý Nhược Hàm, hai tay của cô ấy khua khua về phía cô ta, rõ ràng dùng tay ra hiệu xua đuổi: "Tôi khuyên cô nên nhanh chóng rời đi, đừng ở chỗ này mà làm cho bản thân mình càng thêm mất mặt nữa."
Rất rõ ràng, Nguyễn Ca ngang ngược không nói lý đã hoàn toàn có thể ngăn chặn Lý Nhược Hàm. Cô ta thấy mình gặp phải một người mạnh hơn thì hiểu rõ mình có ở lại cũng không chiếm được lợi.
Mặc dù rút lui, nhưng trước khi đi cô ta vẫn không quên đe dọa: "Vạn Tố Y, tôi sẽ ghi nhớ khoản nợ này! Về sau từ từ tính sổ."
"Được." Vạn Tố Y nhìn Lý Nhược Hàm cười, đồng ý một cách rất lịch sự.
Cô không sợ nhất chính là Lý Nhược Hàm tính sổ với cô, nếu như Lý Nhược Hàm bắt đầu trước, cô tuyệt đối sẽ không nương tay.
Lý Nhược Hàm nhìn thấy phản ứng của Vạn Tố Y lại cho rằng cô khinh thường mình nên nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải răng cổ ta rắn chắc, sợ rằng đã sớm vỡ nát trong miệng từ lâu.
Bình luận facebook