67228.
“Bởi vì tớ phát hiện đơn li hôn trong thư phòng của anh ấy.” Vạn Tố Y nhìn Nhạc Nhất Nhạc mà hạ giọng nói.
Cho dù cô có biết cách che giấu cảm xúc như thế nào đi chăng nữa thì khi nói ra câu này; trong mắt cô không giấu nổi vẻ thất thần.
Tin này khiến cho Nhạc Nhất Nhạc vô cùng kinh ngạc; cả người cô bỗng đổ về phía sau tựa vào mép cửa sổ, cô không tin lời Vạn Tố Y nói.
Đối tốt với Vạn Tố Y như vậy mà vẫn chuẩn bị trước đơn li hôn sao?
“Anh ta đã biết cậu phát hiện chưa?” Nhạc Nhất Nhạc cau chặt đôi chân mày, cảm giác lực cô dùng có thể kẹp chết một con ruồi.
“Vẫn chưa đến kỳ hạn, sao anh ấy có thể cho tớ biết chứ?” Vạn Tố Y từ bậu cửa sổ đi xuống, giọng nói như nhạt nhoà như gió thoảng, nhưng những cảm xúc được che đậy bên trong chắc chỉ cô mới biết.
Vạn Tố Y bước đến bên bàn, tự rót cho mình cốc nước; Nhạc Nhất Nhạc bị cô lôi cuốn mà bước theo hỏi: “chưa đến kỳ hạn sao?”
“Tớ vốn là vô tình biết được qua lời kể của chị cả; anh ấy kết hôn với tớ là có mục đích. Là vì để chữa trị bệnh đó ; anh ấy cho bản thân ra kỳ hạn một năm. Cho dù chữa khỏi hay không đi chăng nữa thì thời điểm đó đến, anh ấy sẽ li hôn.”
“Quá đáng thật mà!”
Ấn tượng của Nhạc Nhất Nhạc về Mạnh Kiều Dịch đu có tốt đến đâu thì khi nghe những lời này cũng sẽ không chịu được mà phẫn nộ. Co chưa bao giờ dâm nghĩ Mạnh Kiều Dịch sẽ là người như vậy. Cố cứ nghĩ Mạnh Kiều Dịch là thật lòng với Vạn Tố Y.
“Hồi đó Mạnh Kiều Dịch vội vàng muốn đính hôn, nhưng sau cũng không hề nhắc đến chuyện tổ chức đám cưới, tớ cứ nghĩ là do quá bận. Giờ nhìn lại, hoá ra cũng chỉ là vì không muốn làm quá chuyện này lên mà thôi” Bản chất bênh vực chính nghĩa của Nhạc Nhất Nhạc phát tác, lúc này đây không còn nói lời nào tốt đẹp về Mạnh Kiều Dịch nữa.
Chuyện này không thể trách Mạnh Kiều Dịch; Vạn Tố Y cũng không muốn đẩy hết tất cả tội lỗi lên mình anh: “ chuyện này là do tớ, là tớ đưa ra đề nghị tạm hoãn chuyện tổ chức đám cưới.”
“Nhưng lễ đính hôn cũng đâu có tổ chức to đâu?” Nhạc Nhất Nhạc thay cô cảm thấy bất bình.
Vạn Tố Y nhìn vẻ tức giận của Nhạc Nhất Nhạc mà thấy buồn cười: “Nhất Nhạc, câu đang trêu tớ đây à?”
“Tố Y, chuyện đến nước này cậu vẫn cười được à; cậu nghĩ là tớ giống thể loại đem nỗi đau của cậu ra đùa cợt chắc?” Thái độ của Vạn Tố Y khiến Nhạc Nhất Nhạc vô cùng vồ vập; cô là bạn thân của Vạn Tố Y sao có thể đùa cợt cô được chứ.
Nụ cười trên mặt Vạn Tố Y vẫn chưa tắt, cô chỉ gật đầu cho qua.
Nghiẽng gì Vạn Tố Y kể Nahcj Nhất Nhạc không hề chú ý đến điểm ưuan trọng của vấn đề, cứ chỉ nói những câu khiến cô dở khóc dở cười.
“Vậy chuyện này cậu tính giải quyết như nào?” Nhạc Nhất Nhạc rất tích cực nghĩ cách giúp Vạn Tố Y; những chuyện như này nên tránh nhất là phương án ngồi đợi chết.
Vạn Tố Y thở dài: “tớ cũng không biết nữa, muốn tạm thời nghỉ ngơi vài ngày, ít nhất cũng nên để bản thân tỉnh táo hơn đã.”
Vạn Tố Y rất lí trí, cô không muốn quyết định của cô bị cảm xúc hay bất cứ thứ gì ảnh hưởng.
Nhạc Nhất Nhạc nhất trí: “cũng tốt! Mấy ngày này cậu cứ ở lại đây. Nhưng tớ phải khuyên cậu một câu, chuyện như này càng sớm kết thúc càng tốt. Cũng giống như trọng án vậy, càng kéo dài thời gian càng dễ bị mê hoặc, gây ra tự hoài nghi bản thân hoặc phủ nhận tất cả những gì đối phương đã gây ra.”
“...” Vạn Tố Y nhìn Nhạc Nhất Nhạc, lần đầu tiên cảm thấy không biết nên tiếp lời cô như nào.
Chuyện như này mà Nhạc Nhất Nhạc cũng có thể ví von với trọng án, đúng là khâm phục.
Nhưng mấy ngày này Vạn Tố Y cũng chỉ có thể ở lại đây, cô cũng không tìm được chỗ nào để đi nữa.
Lúc này đêm đã về khuya nhưng Vạn Tố Y vẫn không ngủ được. Vì không muốn ảnh hưởng đến Nhạc Nhất Nhạc nên cô đề nghị đi ngủ sớm. Nhưng khi nằm lên giường, Nhạc Nhất Nhạc đã ngủ say mà cô vẫn tỉnh bơ.
Đêm nay, ngoài cô ra, Mạnh Kiều Dịch cũng mất ngủ.
Vạn Tố Y từ hồi kết hôn với anh đây là lần đầu tiên hai người không ngủ cùng nhau. Sau khi kết hôn, Mạnh Kiều Dịch rất ít đi công tác. Dù có thì cũng đều quay về trong ngày, chưa từng để Vạn Tố Y phải ở nhà một mình.
Không ngờ đêm nay anh lại bị Vạn Tố Y bỏ rơi ở nhà ngủ một mình, anh ngó điện thoại vài lần, định gọi điện cho cô nhưng thấy đã muộn lắm rồi, Vạn Tố Y chắc đã đi ngủ.
Mạnh Kiều Dịch quay ra nhìn chiếc gối bên cạnh, ngón tay thon đai của anh vuốt nhẹ vài cái. Anh hình như ý thức được điều gì đó liền lập tức bậy dậy gọi điện cho Vạn Tố Y.
Lúc này đã là nửa đêm, nhưng bên nước ngoài lệch múi giờ, chắc giờ bên Vạn Tố Y chỉ đang là buổi chiều.
Mạnh Kiều Dịch gọi điện, liền phát hiện điện thoại Vạn Tố Y đang trong trạng thái tắt máy. Hết cách, anh chỉ có thể gọi điện cho Vạn Nhân Mật.
Lần này, Vạn Nhân Mật nhanh chóng nhấc máy. Bà không biết đầu dây bên kia là Mạnh Kiều Dịch, ngữ khí không mấy vui vẻ: “a lô, vị nào đấy?”
“Mẹ, là con, Kiều Dịch.” Mạnh Kiều Dịch rất tự nhiên mà mở miệng. Sau đó liền hỏi luôn: “dạo gần đây trong nhà có chuyện gì sao?”
“Kiều Dịch à, ôi dào, nhà có chuyện gì đâu chứ, tất cả đều ổn!” Vạn Nhân Mật biết là Mạnh Kiều Dịch, thái đồ liền tốt hơn hẳn, cườ thành tiếng mà hỏi: “con và Tố Y dạo này thế nào? Vẫn ổn cả chứ?”
Mạnh Kiều Dịch nghe bà nói vậy không khỏi suy tư mà cau mày. Nếu như Vạn Tố Y ở cùng bà, sao có thể hỏi anh chuyện hai người chứ.? Không phải nên hỏi Vạn Tố Y sao?
“Vẫn ổn. Con và Tố Y đang định mấy nữa đi qua thăm mẹ.” Thái độ của Mạnh Kiều Dịch vẫn bình tĩnh, như có ý muốn thăm dò.
Vạn Nhân Mật không hề phát hiện ra điểm bất thường từ cuộc gọi của Mạnh Kiều Dịch, vẫn cười mà đồng ý: “thế thì tốt quá, cũng lâu rồi không gặp hai con; vừa hay con cũng chưa từng tới đây nhỉ, cứ coi như là đến nghỉ mát nhé.”
Nếu là Mạnh Kiều Dịch, thì Vạn Nhân Mật nhiệt tình hoan nghênh. Mạnh Kiều Dịch mà đến đối với bà chỉ có điều tốt, không thể có chuyện gì xấu.
Mạnh Kiều Dịch nghe bà nói vậy không mấy vui vẻ, nếu như Vạn Tố Y ở đấy, chắc chắn bà sẽ không nói vậy.
“Vâng. Vậy con cúp máy nha.” Mạnh Kiều Dịch không hề nói chuyện phiếm với Vạn Nhân Mật, thái độ luôn rất tốt, nhưng nhanh chóng cúp máy.
Nếu như Vạn Tố Y không ở chỗ Vạn Nhân Mật, vậy cô ấy đã đi đâu?
Biết được tin này, sao Mạnh Kiều Dịch còn ngủ được nữa. Anh bật dậy mặc áo khoác; tiếp tục gọi điện cho Vạn Tố Y, nhưng điện thoại cô vẫn trong tình trạng tắt máy.
Giữa đêm, Mạnh Kiều Dịch lái xe ra ngoài, lúc trên xe anh gọi cho Chu Hầu: “giúp tôi tra số liên lạc của Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc.”
“Nhạc Nhất Nhạc?” Nguyễn Ca thì Chu Hầu biết nhưng Nhạc Nhất Nhạc thì anh không có ấn tượng.
“Là cảnh sát, để tôi gửi địa chỉ phòng cảnh sát cô ấy đang làm việc cho cậu”. Mạnh Kiều Dịch dù rằng đối với Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc rất khách khí nhueng không hề lưu lại số điện thoại của họ.
Mạnh Kiều Dịch rất gấp gáp cần số điện thoại của hai người này, Chu hầu cũng không tiện hỏi lí do, mà đáp ứng luôn: “vâng, tôi đi tra luôn đây ạ.”
Bình luận facebook