67153.
Lý Đức Nghi hoài nghi quan sát Lý Nhược Hàm và Lương Dần: “hai người đang đùa với ta sao, hay là đây là sự thật?”
“Ba, người xem bây giờ bọn con còn có tâm trạng đùa hay sao?” Lý Nhược Hàm bật cười, cô cũng rấ t muốn chuyện này là đùa nhưng rất tiếc không phải.
Lý Đúc Nghi thở dài, trầm lặng một lúc. Hoặc là ông không biết phải đối diện với chuyện này như thế nào
Một lúc sau, Lý Đức Nghi nhìn Lương Dần: “cậu cũng thật lợi hại, cô vợ bảo bối của Mạnh Lương Dịch đã từng ở bên cạnh cậu ba năm.”
“......” Lương Dần không biết Lý Đức Nghi đang khen mình hay là cười nhạo mình nên không giám trả lời.
“Ba biết vì sao anh Dần không nói gì rồi chứ, chuyện này thật không thể trách anh ấy.” Lý Nhược Hàm luôn tìm mọi cách để nói giúp Lương Dần.
Lý Nhược Hàm biết có cái nhìn phiến diện về Lương Dần, cứ như thế này mãi đối với Lương dần không tốt chút nào, Lý Nhược Hàm vẫn luôn tìm cách cải thiện quan hệ giữa hai người.
Lý Đức Nghi dường như không nghe thấy Lý Nhược Hàm nói, vẫn luôn quan sát Lương Dần, rồi cười nhạt nói một câu: “Tôi thấy à, con gái tôi không trông cậy vào cậu được rồi.”
“Bố, bố đừng nói như vậy mà, anh Dần đối xử với con rất tốt.” Lý Nhược Hàm căng thẳng kéo tay Lý Đức Nghi, ngăn cản lời nói của ông.
“Nhìn vợ trước của cậu là biết rồi, sự khác biệt giữa cậu và cậu ta không phải nhỏ.” Lý Đúc Nghi luôn tìm kíchđộng Lương Dần, một cơ hội nhỏ cũng không bỏ qua.
”cũng may hình như Lương Dần đã chuận bị tinh thần, có thể lễ phép đáp lời Lý Đức Nghi: “dạ, đây là chỗ con cần học hỏi.”
Lương Dần ngoài nói bản thân sẽ cố gắng còn biết nói gì được nữa?
Lý Đức Nghi thở dài nặng nề, biểu cảm trên mặt không mấy hề tốt. Ông bực tức khoác khoác tay với Lương Dần: “nhanh đi cho khuất mắt tôi, hôm nay đừng để tôi thấy thấy mặt cậu,”
“Dạ” Lương Dần tức giận đến nổi da mặt co giật, quay người rời khỏi phong làm việc của Lý Đức Nghi
“Bố, sao Bố lại nói với anh Dần như thế, anh ấy là chồng còn cơ mà!” Nhìn thấy thái độ của bố với chồng mình càng ngày càng tệ, Lý Nhược Hàm có chút lo lắng, không chịu được mà tỏ thái độ với ông.
Lý Đức Nghi rất khoan nhượng với con gái mình, ít ra ông cũng không nổi cáu: “con thì biết cái gì, loại đàn ông này, con càng coi trọng nó, nó càng không biết trời cao đất dày là gì. Con càng sai khiến nó như một con chó thì nó mới biết nghe lời.”
“Nhưng anh ấy không phải là chó, ảnh là chồng con. Bố, bố hơi quá đáng rồi đây!”Lý Nhược hàm lập tức giải biện, rất không thích cách dùng từ của bố mình.
Lý Đức Nghi nhìn con gái mình không nói gì, con gái ông không bằng ông.
Lương dần vẫn chưa đi xa, đứng bên ngoài nghe được những lời nói của Lý Đức Nghi, ánh mắt căm phẩn của anh nhìn vào văp phòng làm việc.
Lý Nhược Hàm có lẻ vì Lý Đức Nghi nói quá nhiều lời đã kích Lương Dần,
Nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, hắn không muốn baoa nhiêu công sức lúc trước đổ sông đổ biển, sau này hắn nhất định phải khiến Lý Đức Nghi thay đổi cách nhìn đối với anh.
“Dần, anh muốn aen canh cá không? Trên đường về nhà em đã coi qua cách nấu, hay là bữa tối em làm cho anh ăn nha.” Lý Nhược Hàm mỉm cười bước vào phòng ngủ hỏi Lương Dần.
Lương Dần chăm chú xem tài liệu của anh, không hề nhìn Lý Nhược Hàm, nhưng vẫn trả lời cô: “không cần, chắc là mẹ đã nấu cơm rồi, ăn cơm mẹ nấu đi.”
“Anh không muốn thử tay nghề của em sao?” Lý Nhược Hàm đứng trước bàn của Lương Dần buộc anh phải nhìn cô.
Lương Dần ngẩng đầu nhìn Lý Nhược Hàm, cho dù trong lòng rất bực bội, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười: “để lần sau đi”
Thức ăn đối với Lương Dần chỉ là có tác dụng no bụng, ai làm cũng như nhau không có gì khác biệt cả.
Lý Nhược Hàm nghe Lương Dần nói xong có chút thất vọng, cô tưởng rằng Lương Dần rất mong đợi.
” “Dần, Nhược Hàm ăn cơm thôi.”
Tâm trạng của Lý Nhược Hàm vẫn chưa hồi phục thì Tào Lan đã vào goi hai người.
Tinh thần Tào Lam hôm nay trông rất tốt, miệng cười không ngớt. Nhìn thấy hai người chuẩn bị đứng dậy thì tiện hỏi: “ngày mai hai đứa có thời gian không?”
“Sao vậy mẹ? Lý Nhược Hàm tâm trạng buồn buồn hỏi Tào Lan
Ngày mai mẹ muốn tổ chức buổi họp mặt bạn học ở nhà, hai đứa có thời gian ở nhà tiế đón giúp mẹ, tiện mẹ giới thiệu với bạn bè.” Tào Lan rất hào hứng với buổi họp mặt, bà đã chuận bị sẵn để toả sáng trong buổi họp mặt.
Phụ nữ, cho dù tuổi tác lớn một chút rồi thì cũng muốn mình đẹp hơn, càng muốn mình thật đẹp xuất hiện trước mặt đám bạn thật thật giả giả kia, để cho bọn họ biết rằng mình sống rất tốt.
Lý Nhược không hứng thú gì với mấy người bạn học cũ của Tào Lan, cô là vợ của Lương Dần cũng không thèm nhận được sự công nhận của mấy người nghèo kiết cổ hủ đó.
“Ngày mai con không có thời gian, con hẹn với ba ngày mai đi bàn công việc với oing rồi” Lý Nhược Hàm mở miệng liền từ chối Tào Lan.
Lý Nhược Hàm lúc chưa gả cho Lương Dần thì rất quan tâm, lấy lòng Tào Lan, sau khi kết hôn thì thái độ của cô với bà càng ngày càng tệ.
Tào Lan là một người rất nhạy cảm, bà sao không nhận ra. Nhưng Lý Nhược Hàm là thiên kim tiểu thư của Lý gia, cho dù đối với bà không ra sao thì bà cũng phải nhẫn nhịn.
Biết Lý Nhược Hàm cũng không bận lắm nhưng bà vẫn cười, trả lời: “không sao, ở nhà còn có cô giúp việc, có thể giúp ta được rồi”
“Con giúp mẹ” Lương Dần chau mày, biết Lý Nhược Hàm cố ý tìm lý do,nên phản ứng rất nhanh.
” ”Nghe câu trả lời của Lương Dần, Lý Nhược Hàm chau mày, anh làm gì có thời gian, ngày mai không phải đi làm sao?”
“Ngày mai là cuối tuần, chuyện của anh giải quyết cũng sắp cong rồi có thể dành ra chút thời gian” Lương Dần không nhìn Lý Nhược Hàm, cho dù không nói ra nhưng vẫn để bụng lời nói hôm nay của Lý Đức Nghi.
Lương Dần có thể không hề phát hiện, thái độ của anh đối với Lý Nhược Hàm không hề vui vẻ, có cảm giác như anh mang bực tức của Lý Đức Nghi trút lên đầu Lý Nhược Hàm.
Lý Nhược Hàm nhìn Lương Dần, cô đổ đi cơm trong chén không ăn bao nhiêu.
””Tào Lan nghe Lương Dần sẽ ở nhà nên rất vui vẻ: “Vậy cũng tốt, mấy cô chú cưs muốn gặp con mãi, à đúng rồi ngày mai mẹ còn mời đến một vị khách mời đặt biệt, con cũng quen đó.”
“hưa” Lý Nhược Hàm cười lạnh, Khách mời thần bí của Tào Lan, e răng Lương Dần và cô đều không quen biết.
Lương Dần phớt lờ thái độ của Lý Nhược Hà, hỏi: “ai?”
“Là Dương Chi Thuỷ, hình như lần trước có tham gia hôn lễ của con.” Tào Lan nhớ rất rõ cái tên này, lần trước Dương Chi Thuỷ còn giúp ba trang điểm.
Nghe đến cái tên quen thuộc này, Lý Nhược Hàm chau mày quay phét đầu lại nhìn Tào Lan: “sao mẹ quen được người này?”
Tào Lan họp mặt, Dương Chi Thuỷ đến làm gì? Thật vô lý.
Bình luận facebook