Tất cả đều rất đơn giản, cũng rất thuận lợi.
Đơn giản thuận lợi đến mức làm Lăng Lỵ hoài nghi, trên thế giới này có phải chỉ có hai người yêu nhau rồi kết hôn mới trải qua những kinh nghiệm nặng nề khó khăn; hai người không yêu nhau mà kết hôn thì chỉ là cộng sự làm ăn, đơn giản giống như con dấu đóng trên sách vở bài tập của học sinh tiểu học?
“Tôi không thể tin được, cha mẹ anh chỉ là đơn giản đồng ý vậy thôi sao?”
Lăng Lỵ nhìn thẻ căn cước đã được thay đổi, sổ ghi chép hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn, cùng Doãn Quang Huy rời khỏi văn phòng đăng ký kết hôn, không thể tin nổi.
“Có lẽ tại vì họ biết tôi rất cứng đầu mà thôi.” Doãn Quang Huy nhún vai, thản nhiên nói như không có chuyện gì. Anh sẽ không nói cho Lăng Lỵ biết, anh chỉ tốn một chút thời gian kể rõ đầu đuôi hoàn cảnh của Lăng Lỵ cho cha mẹ anh hiểu, cũng tốn một chút thời gian thuyết phục cha mẹ anh bọn họ đã yêu nhau một khoảng thời gian rồi mới quyết định đi tới hôn nhân, để tránh cho Lăng Lỵ cảm giác tự ti mặc cảm, cho nên mới không thể không giấu diếm gia thế của cô.
Lâu nay anh vẫn thờ ơ với chuyện kết hôn, bây giờ lại tự nguyện kết hôn như thế, cha mẹ anh đâu thèm để ý Lăng Lỵ méo tròn như thế nào, có thích hợp hay không, tất cả đều chấp nhận. Bọn họ chìu theo ý của Doãn Quang Huy, gặp mặt Lăng Lỵ ngay ngày hôm đó. Đơn giản là nói bọn họ có làm ăn xuất nhập khẩu nhỏ, thậm chí còn mang toàn bộ người giúp việc ra nữa, khiến Lăng Lỵ không nghi ngờ một chút nào.
“Cứng đầu? Anh sao? Có không?”
Vốn là Lăng Lỵ quan sát Doãn Quang Huy đã lâu, mấy ngày nay lại cùng anh chung đụng, cô cảm thấy Doãn Quang Huy là một người hiền hòa, rất dễ chung sống. Thật sự khó có thể liên tưởng hai chữ ‘cứng đầu’ có thể đi chung với anh.
“Có mà. Nếu không, em cho rằng vì sao cha mẹ tôi lại đồng ý để tôi làm nghệ sĩ bóng bay ngay từ đầu? Thật ra công việc này không phải người lớn nào cũng chấp nhận, tôi không cố chấp kiên trì sao được?” Nói tới đây, Doãn Quang Huy nở nụ cười.
Đây là lời nói thật. Lúc ban đầu, vì công việc bóng bay này, anh cũng đã từng tranh cải dữ dội với cha mẹ một thời gian dài. Sau khi thấy anh nhậm chức tổng giám đốc của công ty phụ thuộc của tập đoàn, xử lý công việc được tốt, nên họ mới không phản đối nữa, tùy anh muốn làm gì thì làm ở bên ngoài.
"Thật xin lỗi… Trước đây anh vất vả lắm hả?” Doãn Quang Huy vừa mới nói, sắc mặt tười cười mới vừa rồi của Lăng Lỵ trở nên lúng túng.
“Vất vả thì có vất vả, nhưng rất đáng giá. Nhưng vì sao em lại xin lỗi với tôi?”
“Bởi vì… hình như tôi hỏi những chuyện không nên hỏi, khiến anh phải nhớ lại những chuyện không vui trong quá khứ.”
Hơn nữa, còn để anh nói ra ‘Thật ra công việc này không phải người lớn nào cũng chấp nhận’ một lời như thế. Khi anh nói câu này, trong lòng nhất định là không dễ chịu chút nào, đúng không?
Lăng Lỵ nhìn nhìn Doãn Quang Huy, vừa tự trách vừa đau lòng, lại bắt đầu kéo kéo tóc bên má.
“Em suy nghĩ quá nhiều rồi. Em không hỏi cái gì không nên hỏi, cũng không có làm cái gì sai.” Nhìn vẻ mặt và động tác của Lăng Lỵ, trong lòng Doãn Quang Huy trở nên căng thẳng, dần dần hiểu được, nhìn bên ngoài của cô xinh đẹp quyến rũ, nhưng kỳ thực hết sức cậu nệ, dễ dàng đem hết lỗi lầm đổ lên người mình.
Suy nghĩ kỹ một chút, tính tình như vậy cũng không làm người khác bất ngờ. Dù sao cô cũng trưởng thành trong một gia đình không hoàn hảo, chỉ là… Nhìn cô như vậy, anh không khỏi nhớ lại bộ dáng của cô lúc bị cha mình kéo đầu dộng vào tường, trong lòng chua xót, như là đau lòng, như là đồng cảm, nhưng lại hình như vượt quá đau lòng cũng như đồng cảm một chút. Tóm lại, anh không để ý cái cảm giác không rõ ràng kia là gì nữa, chỉ là muốn chăm sóc cô nhiều hơn tí nữa.
“Đừng nhắc tới những thứ này nữa. Dù sao cha mẹ tôi cũng không có phản đối chuyện chúng ta kết hôn là tốt rồi. Ngược lại em… em là một người mẫu, công ty đại diện không có phản đối chuyện em kết hôn sao?”
“Công ty đại diện? Không đâu, trừ khi là một người mẫu rất nổi tiếng thì trên bản hợp đồng mới có thể ghi chú phần hạn chế yêu đương, kết hôn. Tôi chỉ là một người mẫu mạng lưới nho nhỏ nên không có hạn chế này. Hơn nữa, tôi và công ty đại diện trước đã hết hợp đồng, bây giờ là người mẫu tự do, tự mình kiếm hợp đồng, không có người phản đối.”
Trong tài liệu của Lăng Lỵ mà Lý Chấn đã đưa cho anh, hình như có nhắc qua chuyện mãn hợp đồng của Lăng Lỵ với công ty đại diện. Chỉ là mấy ngày nay chuẩn bị chuyện kết hôn, nhất thời anh quên mất.
“Như vậy à, vậy thì tốt. Đúng rồi, những thứ này là hành lý của em sao? Tôi giúp em đem ra xe trước nhé?” Hai nhà cha mẹ đều đồng ý, thủ tục kết hôn cũng làm xong, tạm thời không có ý định đãi tiệc. Kế tiếp chính là anh muốn đưa Lăng Lỵ tới chỗ ở của anh. Bọn họ đã sớm thương lượng xong những thứ này, cho nên khi thấy Lăng Lỵ kéo theo rương hành lý thì cho rằng cô chuẩn bị dọn nhà.
“Không phải, hôm nay tôi có cảnh quay thử. Đây là đồ tôi phải mang theo, quần áo, đồ trang điểm, … không phải hành lý.” Lăng Lỵ lắc đầu, chỉ chỉ rương hành lý ở dưới đất.
“Vậy hành lý em muốn đưa đến nhà tôi đâu?” Không phải là em nói cái bao vải nhỏ cô đang mang trên lưng chứ? Nhỏ như vậy cùng lắm cũng chỉ có thể đựng đồ súc miệng bàn chãi đánh răng thôi, không phải sao? Doãn Quang Huy nghi ngờ nhìn về phía của cô.
“Hành lý… À… Cái đó, sau khi quay thử xong, tôi sẽ trở về thu dọn.” Bị Doãn Quang Huy hỏi đến như vậy, Lăng Lỵ tránh né ánh mắt của anh, nói quanh co.
Không biết vì sao cô lại tránh né, khiến Doãn Quang Huy khó hiểu.
“Khi nào quay thử xong? Tôi trở về với em.” Gần đây công ty không bận rộn, buổi chiều rảnh rỗi muốn về sớm không phải là chuyện khó.
Không cần, thời gian quay thử không chính xác, tôi không có cách nào xác định được, tự tôi có thể trở về một mình thu dọn được mà.” Lăng Lỵ vội vàng khoát tay, giọng nói nghe ra có vẻ ngập ngừng bổi rối.
“Lăng Lỵ, em cảm thấy, sau khi tôi nhìn thấy bộ dạng mất khống chế của cha em, tôi còn có thể yên tâm để cho em về nhà một mình thu dọn đồ đạc sao?” Doãn Quang Huy chau mày, khoanh tay trước ngực liếc nhìn cô.
“… Đừng nói như vậy. Gần đây tâm tình của cha tôi không tệ lắm, giống như lần trước anh đến nhà tôi bạn chuyện hôn sự đó, không phải là ông ấy cũng trò chuyện vui vẻ với anh lắm sao?” Hơn nữa, mấy hôm nay cô vẫn ở trong nhà như cũ mà.
Vui vẻ? Doãn Quang Huy nheo mắt, không cho cách lý giải của Lăng Lỵ là đúng. Căn bản là anh không nghĩ sẽ nói cho Lăng Lỵ biết thái độ của cha cô như thế nào khi anh bàn bạc chuyện hôn sự của hai người. Khi cô ở phòng bếp cắt trái cây, cha cô đã dùng sắc mặt khó chịu nhất khiến nhiều người không vui, đòi tiền thù lao, giống như là mua bán hàng hóa, hơn là bàn bạc chuyện hôn sự của con gái mình.
Băn khoăn ban đầu của Lăng Lỵ là đúng. Quả thật cô không thể tìm một đối tượng có sự nghiệp để kết hôn.
Cha của cô lòng tham không đáy, đã bị cờ bạc mê hoặc tâm trí. Nếu không phải anh đã sớm chuẩn bị vẹn toàn, cầm một cuốn sổ ngân hàng với số tiền tiết kiệm khó coi cho cha Lăng xem, tuyệt đối cha Lăng không chỉ thu được ba mươi sáu vạn tiền thù lao mà thôi… Doãn Quang Huy không thể không dùng chữ ‘khinh thường’ đề hình dung cảm nghĩ của anh về cha của Lăng Lỵ.
“Lăng Lỵ, rốt cuộc là em đang trốn tránh cái gì? Chuyển về ở chung với tôi không phải là chuyện chúng ta đã bàn bạc ngay từ đầu sao? Em có khó khăn gì không ngại nói ra thử xem, chúng ta cùng nhau thảo luận.” LÀ vì cô cảm thấy trai đơn gái chiếc cùng nhau ở chung một chỗ không tiện chứ gì? Doãn Quang Huy không nghĩ ra lý do nào khác.
“Không phải, tôi không có khó khăn, cũng không phải trốn tránh…” Lăng Lỵ đang nói nửa chừng thì đột nhiên ngừng lại. không đúng! Đúng là cô đang trốn tránh, nhưng nếu Doãn Quang Huy đã thẳng thắn như vậy, thì cô cũng dứt khoát nói rõ. “Tôi thấy chuyện này quả thật hấp tấp, không được thỏa đáng cho lắm.”
“Tại sao? Không thỏa đáng chỗ nào?” Chẳng lẽ ở chung với anh so với ở chung với cha của cô là không ổn hay sao? Bất luận nói thế nào đi nữa, anh sẽ không vui được ki thấy Lăng Lỵ lại ở cùng chung chỗ với người cha như quả bom hẹn giờ kia.
Lăng Lỵ không trả lời bằng câu hỏi của Doãn Quang Huy.
“Doãn Quang HUy… có lẽ tôi nên ở khách sạn trước một thời gian. Sau đó sẽ tìm một phòng trọ nhỏ…”
“Đừng bày ra nhiều trò nữa Lăng Lỵ. em ở một mình một ngày nào đó cha của em uống say, chẳng lẽ không tìm đến phá em sao? Chỗ tôi ở là một tòa cao ốc, ít ra cũng có nhân viên bảo vê, nói thế nào cũng là an toàn hơn. Rốt cuộc là em đang do dự cái gì?” Cô không hiểu được cách tự bảo vệ mình như vậy khiến một người lúc nào cũng ôn hòa như Doãn Quang Huy có chút nổi khùng.
Đã nhiều ngày rồi, anh không có lúc nào là không lo lắng cho cô. Lo lắng cô cãi nhau với cha, lo lắng cô bị cha đánh bị thương, lo lắng cô bị cha đòi tiền.
Khi cô không ở trong phạm vi tầm mắt của anh, anh lo lắng; khi không nghe được giọng nói của cô, anh cũng lo lắng. lo lắng đến nỗi anh phải tìm những trang web đấu giá có ảnh chụp của Lăng Lỵ, tìm những quyển tạp chí cô từng chụp qua. Dường như chỉ cần nhìn những hình chụp này thì người trong hình sẽ mở miệng nói với anh… cô không có chuyện gì, cô tốt lắm.
“Tôi do dự bởi vì… Bởi vì… Hôn nhân của chúng ta chỉ là giả. Hôn thú cũng chỉ là tờ giấy mỏng. nhưng cùng nhau chung sống, Lý Chấn… anh ấy thật sự có thể tiếp nhận chúng ta sống chung hay sao? Dù là không chung phòng, nhưng cũng là chung mái nhà… Tôi…” Cái loại cảm giác trái đạo đức đoạt người yêu của người khác thật là khó chịu.
Vòng vo một hồi, thì ra là Lăng lỴ ngại chuyện anh có “người tình”.
Kỳ quái, vì soa cô lại không suy nghĩ kỹ càng về vấn đề an toàn của mình khi ở chung với một người đàn ông? Hay là cô cảm thấy anh thích đàn ông, cho nên hoàn toàn không để tâm về vấn đề này?
Bất luận thế nào đi nữa, bây giờ Doãn Quang Huy đã tin tưởng, lúc trước Lăng Lỵ phải cố gắng thu hết dũng khí mới dám hỏi anh kết hôn với cô. Nói cho cùng, cô là người không muốn gây chuyện phiền phức cho người khác, tất cả mọi chuyện đều ôm hết vào người, ôm nhiều đến nỗi quên cả chính mình.
“Lăng Lỵ, tôi thật không biết nên nói em như thế nào nữa. tôi hiểu được em lúc nào cxung suy nghĩ cho người khác. Nhưng trước khi suy nghĩ cho người khác, em có thể nghĩ cho mình một chút có được không? Ngày đó ở nhà em, Lý Chấn cũng đã nhìn thấy tình cảnh của em, cậu ấy sẽ thông cảm mà.” Doãn Quang Huy thở dài một cái.
“Không thể nói như thế. Có lẽ Ly Chấn tin tưởng anh nên không tỏ ra nhiều bất mãn. Nhưng không có nghĩa là tâm tình và cảm giác của anh ấy có thể bị xem nhẹ. Nếu tôi và anh ở chung với nhau khiến anh ấy không được thoải mái, chúng ta không thể ép anh ấy phải chấp nhận.”
Lăng Ly nói hết sức nghiêm túc, Doãn Quang Huy cũng thấy rất hợp lý.
“Lăng Ly, em tin tôi đi. Sự tình thật không giống như em nghĩ. Hơn nữa, nếu chúng ta không ở chung, một ngày nào đó, cha mẹ tôi tới thăm thì phải làm sao đây? Nhìn một cái cũng đủ biết trong nhà không có đàn bà. Vậy thì em hãy chuyển đồ qua đi, tôi sẽ bày biện giống như có đàn bà đang ở. Khi nào cha mẹ tôi tới, thì em chạy qua, làm như vẫn sống chung với tôi, có được không?” Nếu như cô vẫn cố chấp, Doãn Quang Huy đành phải thay đổi phương pháp thuyết phục cô.
Được rồi, chuyện như vậy quả thật rất ngớ ngẩn… cô lại gây ra phiền phức cho Doãn Quang Huy rồi, Lăng Lỵ nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
Hiệp nghị ban đầu của bọn họ thành lập là cô phải giúp anh giải quyết chuyện người nhà ép hôn. Bây giờ cô chỉ hỗ trợ được một nửa, lại còn khiến cha mẹ của Doãn Quang Huy nghi ngờ. tuyệt đối không thể được.
“Được rồi, vậy thì tôi sẽ mau thu dọn hành lý.” Trải qua một hồi suy ngẫm, rốt cuộc Lăng Lỵ cũng thỏa hiệp.
“Hôm nay, khi nào em quay thử xong thì gọi điện thoại cho tôi. Chúng ta cùng nhau về nhà của em khiêng đồ.” Vì để tránh cho Lăng Lỵ suy nghĩ lung tung, đêm dài lắm mộng, nên đánh nhanh thắng nhanh thôi.
“… Ừ” Lăng Lỵ gật đầu.
“Em còn số điện thoại của tôi không?”
Nghĩ đến thật buồn cười. rõ ràng là lúc đầu Lăng Lỵ chủ động cầu hôn anh, bây giờ đổi lại là anh có vẻ tích cực hơn nhiều, sợ cô thoái thác đổi ý. Mấy ngày nay đều là anh chủ động liên lạc.
Lăng Lỵ luôn luôn lễ phép xa chách với anh, không vì gặp mặt thường xuyên mà trở nên quen thuộc.
Vốn là Doãn Quang Huy cảm thấy sự phát triển như vậy rất là kỳ quái. Nhưng sau đó suy nghĩ kỹ một chút thì cảm thấy Lăng Lỵ không được tự nhiên bởi vì bị anh bắt gặp bạo lực ở trong nhà, cho nên bối rối. bây giờ lúc gặp anh thì cảm thấy khó chịu, đó cũng là lẽ thường tình. Qua một thời gian thì khồn còn chuyện gì nữa.
Chỉ là tình hình hiện tại lại giống như anh quá nóng lòng khiến Lăng Lỵ chạy mất, nên vội vàng muốn trói cô lại. mấy ngày nay, anh đã nhìn thấy nhiều mặt của Lăng Lỵ - Lăng Lỵ trên trang mạng, Lăng Lỵ trên tạp chí, Lăng Lỵ làm mẫu quần áo thời trang. Lăng Lỵ giới thiệu đồ trang điểm mỹ phẩm…
Trước ống kính, cô rất tự tin, xinh đẹp, sáng chới khiến anh không thể dời mắt được, khiến anh muốn bảo tồn vẻ đẹp của cô, không để cho cha cô bẻ gãy phá hư nữa.
Lúc ban đầu, anh đối với cô là đồng tình, tiếp theo là đau lòng, sau đó là bận tâm cho sự an toàn của cô, lo lắng hôn sự của mình với cô có thể thuận lợi hay không… mấy ngày liên tiếp, số lần anh nhớ nhung Lăng Lỵ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lo lắng. không có chuyện gì cũng tìm lý do để gặp mặt cô, hoặc là điện thoại cho cô. Nghe được giọng nói của cô thì mới có thể an tâm.
“Dĩ nhiên là còn. Anh đưa cho tôi danh thiếp của anh, tôi đã lưu lại trong danh sách liên lạc rồi.” Lăng Lỵ ngước mắt nhìn Doãn Quang Huy, giơ giơ điện thoại di động về hướng của anh.
Doãn Quang Huy nhìn điện thoại của Lăng Lỵ. nghe cô nói tới danh thiếp, trong đầu thoáng qua một ý niệm, sờ sờ túi trước ngực, định lấy ra một danh thiếp khác có viết chữ tổng giám đốc, bảo cô có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại đến công ty tìm anh. Nhưng tay dừng lại ở trong túi một chút, không hề cử động.
Anh thật muốn nói cho Lăng Lỵ bết thân phận thật sự của anh. Nhưng nghĩ lại, Lăng Lỵ bị vây hãm bởi tính tình sợ làm phiền người khác. Sau khi biết được bối cảnh địa vị của anh, có lẽ sẽ lập tức lôi anh trở lại văn phòng đăng ký kết hôn mà xử lý việc ly hôn, không phải sao?
Bỏ đi, về sau tìm thơi cơ thích đáng rồi mới nói sau. Doãn Quang Huy buông cánh tay đặt ở ngực xuống.
“Em quay thử ở đâu? Có muốn tôi đưa em đi không?” Doãn Quang Huy đưa tay chỉ chỉ chiếc xe đang đậu cách đó không xa.
“Không cần. Trạm xe điện ở phía trước, tôi đón xe điện là được rồi, rất tiện lợi, không cần làm phiền anh.” LĂng lỴ cũng chỉ chỉ trạm xe điện ở đằng trước, khách khí cười cười.
Nụ cười trên mặt của cô lễ phép nhưng xa cách, giống như cô đã nói, nếu như Doãn Quang Huy kiên trì muốn đưa cô đi… thì sẽ gây thêm áp lực cho cô.
“Vậy được, chúng ta tạm biệt ở đây, tối gặp lại.” Doãn Quang Huy mấp máy môi, còn muốn nói cái gì, nhưng lại thôi.
Tạm thời như vậy đi. Mặc dù trên mặt pháp luật, bọn họ là vợ chồng hợp pháp, nhưng trên thực tế, bọn họ chính là một cặp sắp trở thành bạn cùng phòng mà thôi.
“Dạ.” Lăng Lỵ vẫy vẫy tay với anh, một mình mang theo rương hành lý đi vào trạm xe điện.
Doãn Quang Huy ngồi trên xe, đóng cửa lại, rồi lại nhịn không được, quay đầu nhìn theo bóng lưng dần dần biến mất của Lăng Lỵ. bóng dáng của cô nhỏ bé, yếu ớt, nhưng lại độc lập, một mình gánh vác ngàn cân cũng không sao cả. nhưng nếu chỉ cần tiếp nhận sự giúp đỡ nhỏ nhoi của người khác thì sẽ giống như không chịu nổi gánh nặng này.
Nếu không phải như vậy, anh đã không giúp cô một cách thành tâm thành ý như thế này, phải không?
Anh chỉ là không biết, giúp cô như thế này thì có thể giúp đến lúc nào?
Trong tương lại, nếu như cô gặp được đối tượng yêu thích, không biết nguười kia có thể tiếp nhận hoàn cảnh gia đình của cô hay không? Có thể chấp nhận chuyện cô đã từng kết hôn vì muốn thoát ly gia đình không?
Aiya, thôi đi, nghĩ những chuyện này làm cái gì? Nghĩ đến có một ngày Lăng Lỵ có thể sẽ gả cho người khác, cảm giác trong lòng có chút phức tạp. chuyện sau này thì để sau này mới tính.
Doãn Quang Huy gạt bỏ những ý nghĩ lung tung, khởi động xe, lái về hướng công ty
Bình luận facebook