Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Tiêu Phong nắm lấy bàn tay Diệp Băng Hy đang xoa nhẹ lên trán anh:
"Chỉ cần em bình yên thì anh sẽ không sao hết!"
Diệp Băng Hy dừng động tác, nhìn vào đôi mắt chất chứa tình thương của Tiêu Phong:
" Sến súa!"
Hai chữ lạnh tanh phát ra từ miệng Diệp Băng Hy làm Tiêu Phong hơi bị tụt mood, đang rất tình cảm mà cô gái này thật biết phá không khí.
Nhìn gương mặt hụt hẫng đến đáng thương của Tiêu Phong, Diệp Băng Hy phải tung chiêu quyết định thôi, cô mỉm cười rồi hôn lên trán anh:
"Nhưng mà em thích."
Tiêu Phong lúc này mới dãn cái cơ mặt ra, thuận thế đè cô xuống mặt đất, phủ lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.
"Vào ăn cơm thôi, mọi người đang đợi!"
Tiêu Phong xoa nhẹ lên mái tóc Diệp Băng Hy.
"Đi thôi!" Diệp Băng Hy mỉm cười rồi nắm tay Tiêu Phong định dắt đi nhưng dưới chân truyền lên một tia đau nhói làm cô xém ngã.
"Em đó, không cẩn thận gì hết!" Tiêu Phong vừa nói vừa ngồi xuống.
"Lên đây, anh đưa em vào nhà!" Anh dang tay ra muốn cõng Diệp Băng Hy.
"Nhưng mà em nặng lắm đấy!" Diệp Băng Hy e dè.
"Không sao. Anh lo được."
Nghe lời đảm bảo từ chính miệng Tiêu Phong, Diệp Băng Hy mới dám trèo lên lưng anh.
"Ụp..." Cả hai ngã ụp xuống đất trong sự ngỡ ngàng.
"Sao em nặng quá vậy?" Tiêu Phong quay lại trách móc. Anh chàng số khổ này không những ngã cắm mặt xuống đất mà còn phải làm đệm đỡ cho cục tạ nghìn cân phía sau.
"Thì...tại vì trong lòng em có anh đó!" Diệp Băng Hy lại tung thính. Thính thơm thế này Tiêu Phong chắc là u mê không lối thoát rồi.
"Vậy hả? Thế chắc là em thương anh nhiều lắm nhỉ, nặng thế kia mà! Như bao gạo vài tạ ấy!" Dù thính thơm nhưng anh vẫn rất tỉnh và đẹp trai nha!
"Anh...có tin em cho anh một trận không hả? Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Chắc chưa quên đâu nhỉ?"
Tiêu Phong từ từ lật mở từng trang kí ức kinh hoàng sau khi Diệp Băng Hy xuất hiện. Nghĩ lại mà rợn cả tóc gáy, sau cú đánh trời giáng đấy của cô, anh đã phải gọi bác sĩ tư đến để khám, còn bị sưng tím cả tháng trời mới khỏi. Đó là pha sang chấn tâm lí đầu tiên trong cuộc đời đại boss!
"Đâu...đâu...anh có nói gì đâu! Tiểu Hy của chúng ta lúc nào mà không mảnh mai, vóc dáng này phải gọi là hoàn hảo các siêu mẫu còn phải thua xa." Tiêu Phong ngay lập tức dập lửa, độ nguy hiểm của Diệp Băng Hy đến hiện tại các nhà khoa học vẫn chưa thể xác định được nên anh không được phép lơ là cảnh giác, tau hoạ có thể ập đến bất kì lúc nào.
"Có thật không?" Diệp Băng Hy dùng giọng lạnh lùng hỏi lại.
"Thật mà." Tiêu Phong toát mồ hôi hột.
"Vậy chắc là anh có đủ khả năng cõng em vào nhà đúng không?" Diệp Băng Hy nhìn Tiêu Phong, một ánh mắt đầy gian xảo.
Xin thông báo: Con mồi Tiêu Phong đã chính thức sập bẫy.
"Chuyện...nhỏ."
"Đây là anh tự nói nhé!" Diệp Băng Hy cười hả hê khi lừa được Tiêu Phong ngây thơ.
Tiêu Phong:
...----------------...
"Bọn con về rồi đây!" Vừa vào đến cửa, Diệp Băng Hy đã tươi cười chạy vào nhà chào hỏi mọi người, bỏ mặc ai đó đã sức cùng lực kiệt, nằm bất lực ngoài sảnh.
"Con bé này, con đi đâu vậy hả? Hại bọn ta tìm con khắp nơi." Mẹ Diệp vừa nhìn thấy Diệp Băng Hy đã đi đến, cốc cho cô một cái vào trán. Cho chừa cái tội đi chơi lung tung nhé!
"Ay ya, mẹ ơi đau lắm đấy!" Diệp Băng Hy bo bo cái trán nhỏ, hai mắt long lanh như sắp khóc. Trình diễn xuất phải nói là đỉnh cao.
"Thì mẹ cố tình đánh con đau mà!"
"Thôi nào mẹ Diệp, về là tốt rồi! Tiểu Hy, mau đi rửa tay rồi vào ăn cơm đi con!" Phong mẹ nhìn con dâu bị phạt không đành lòng liền vào giải vây.
"Vâng ạ. Đúng là chỉ có bác gái là thương con nhất!"
Tiêu Phong: Tôi chết chưa vậy? Sao không ai để ý đến tôi?
P/s:
Hello mọi người, lâu lắm rồi Đời Bạc mới quay lại!
Chắc mọi người rất giận mình nhỉ, mình mất tích lâu vậy mà?
Đời Bạc xin chân thành xin lỗi mọi người nhé! Mong mọi người tha thứ!
Có lẽ từ những truyện sau, Đời Bạc sẽ cố gắng hoàn thiện trước rồi mới up sau nhé! Chờ đợi là điều rất khó chịu và càng khó chịu hơn khi chẳng biết là phải chờ đợi đến bao giờ.
Một lần nữa xin lỗi mn!
"Chỉ cần em bình yên thì anh sẽ không sao hết!"
Diệp Băng Hy dừng động tác, nhìn vào đôi mắt chất chứa tình thương của Tiêu Phong:
" Sến súa!"
Hai chữ lạnh tanh phát ra từ miệng Diệp Băng Hy làm Tiêu Phong hơi bị tụt mood, đang rất tình cảm mà cô gái này thật biết phá không khí.
Nhìn gương mặt hụt hẫng đến đáng thương của Tiêu Phong, Diệp Băng Hy phải tung chiêu quyết định thôi, cô mỉm cười rồi hôn lên trán anh:
"Nhưng mà em thích."
Tiêu Phong lúc này mới dãn cái cơ mặt ra, thuận thế đè cô xuống mặt đất, phủ lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.
"Vào ăn cơm thôi, mọi người đang đợi!"
Tiêu Phong xoa nhẹ lên mái tóc Diệp Băng Hy.
"Đi thôi!" Diệp Băng Hy mỉm cười rồi nắm tay Tiêu Phong định dắt đi nhưng dưới chân truyền lên một tia đau nhói làm cô xém ngã.
"Em đó, không cẩn thận gì hết!" Tiêu Phong vừa nói vừa ngồi xuống.
"Lên đây, anh đưa em vào nhà!" Anh dang tay ra muốn cõng Diệp Băng Hy.
"Nhưng mà em nặng lắm đấy!" Diệp Băng Hy e dè.
"Không sao. Anh lo được."
Nghe lời đảm bảo từ chính miệng Tiêu Phong, Diệp Băng Hy mới dám trèo lên lưng anh.
"Ụp..." Cả hai ngã ụp xuống đất trong sự ngỡ ngàng.
"Sao em nặng quá vậy?" Tiêu Phong quay lại trách móc. Anh chàng số khổ này không những ngã cắm mặt xuống đất mà còn phải làm đệm đỡ cho cục tạ nghìn cân phía sau.
"Thì...tại vì trong lòng em có anh đó!" Diệp Băng Hy lại tung thính. Thính thơm thế này Tiêu Phong chắc là u mê không lối thoát rồi.
"Vậy hả? Thế chắc là em thương anh nhiều lắm nhỉ, nặng thế kia mà! Như bao gạo vài tạ ấy!" Dù thính thơm nhưng anh vẫn rất tỉnh và đẹp trai nha!
"Anh...có tin em cho anh một trận không hả? Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Chắc chưa quên đâu nhỉ?"
Tiêu Phong từ từ lật mở từng trang kí ức kinh hoàng sau khi Diệp Băng Hy xuất hiện. Nghĩ lại mà rợn cả tóc gáy, sau cú đánh trời giáng đấy của cô, anh đã phải gọi bác sĩ tư đến để khám, còn bị sưng tím cả tháng trời mới khỏi. Đó là pha sang chấn tâm lí đầu tiên trong cuộc đời đại boss!
"Đâu...đâu...anh có nói gì đâu! Tiểu Hy của chúng ta lúc nào mà không mảnh mai, vóc dáng này phải gọi là hoàn hảo các siêu mẫu còn phải thua xa." Tiêu Phong ngay lập tức dập lửa, độ nguy hiểm của Diệp Băng Hy đến hiện tại các nhà khoa học vẫn chưa thể xác định được nên anh không được phép lơ là cảnh giác, tau hoạ có thể ập đến bất kì lúc nào.
"Có thật không?" Diệp Băng Hy dùng giọng lạnh lùng hỏi lại.
"Thật mà." Tiêu Phong toát mồ hôi hột.
"Vậy chắc là anh có đủ khả năng cõng em vào nhà đúng không?" Diệp Băng Hy nhìn Tiêu Phong, một ánh mắt đầy gian xảo.
Xin thông báo: Con mồi Tiêu Phong đã chính thức sập bẫy.
"Chuyện...nhỏ."
"Đây là anh tự nói nhé!" Diệp Băng Hy cười hả hê khi lừa được Tiêu Phong ngây thơ.
Tiêu Phong:
...----------------...
"Bọn con về rồi đây!" Vừa vào đến cửa, Diệp Băng Hy đã tươi cười chạy vào nhà chào hỏi mọi người, bỏ mặc ai đó đã sức cùng lực kiệt, nằm bất lực ngoài sảnh.
"Con bé này, con đi đâu vậy hả? Hại bọn ta tìm con khắp nơi." Mẹ Diệp vừa nhìn thấy Diệp Băng Hy đã đi đến, cốc cho cô một cái vào trán. Cho chừa cái tội đi chơi lung tung nhé!
"Ay ya, mẹ ơi đau lắm đấy!" Diệp Băng Hy bo bo cái trán nhỏ, hai mắt long lanh như sắp khóc. Trình diễn xuất phải nói là đỉnh cao.
"Thì mẹ cố tình đánh con đau mà!"
"Thôi nào mẹ Diệp, về là tốt rồi! Tiểu Hy, mau đi rửa tay rồi vào ăn cơm đi con!" Phong mẹ nhìn con dâu bị phạt không đành lòng liền vào giải vây.
"Vâng ạ. Đúng là chỉ có bác gái là thương con nhất!"
Tiêu Phong: Tôi chết chưa vậy? Sao không ai để ý đến tôi?
P/s:
Hello mọi người, lâu lắm rồi Đời Bạc mới quay lại!
Chắc mọi người rất giận mình nhỉ, mình mất tích lâu vậy mà?
Đời Bạc xin chân thành xin lỗi mọi người nhé! Mong mọi người tha thứ!
Có lẽ từ những truyện sau, Đời Bạc sẽ cố gắng hoàn thiện trước rồi mới up sau nhé! Chờ đợi là điều rất khó chịu và càng khó chịu hơn khi chẳng biết là phải chờ đợi đến bao giờ.
Một lần nữa xin lỗi mn!
Bình luận facebook