Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
Phong ba, Phong mẹ nghe xong không khỏi kinh ngạc. Cha đứa bé lại chính là Tiêu Phong sao? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Thằng con trai ông bà đẻ ra, rày công nuôi nấng, ông bà biết anh không phải là người đàn ông tệ bạc đến như vậy. Tiểu Hy, con bé mới chỉ ra đi có hơn hai tháng, đến mồ còn chưa xanh cỏ nữa mà thằng con trai của hai người lại...
Phong ba tức giận đến đau tim, ông lấy điện thoại gọi cho Tiêu Phong:
"Mày đang ở đâu, về nhà ngay! Ba cho mày 15 phút!"
Hà Linh Chi không ngờ Phong ba lại có phản ứng mạnh như vậy, xem ra kế hoạch của cô ta đã thành công được một nửa.
Tiêu Phong nhận được điện thoại của Phong ba, còn chưa kịp nói gì đã bị tắt máy. Đây không phải phong cách của anh sao?
Nghe giọng điệu của Phong ba, anh cũng biết ông đang rất giận, chắc chắn đã sảy ra chuyện lớn gì. Anh vội vã thu xếp công việc quay trở về nhà ngay.
Về đến nhà, anh đã nhìn thấy xe của Hà Linh Chi để trước cửa, linh tính mách bảo anh chuyện anh không mong muốn nhất đã sảy đến. Một tháng nay không thấy cô ta xuất hiện trước mặt anh, những tưởng cô ta đã bỏ cuộc nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Anh bước vào trong nhà, không khí có phần hơi căng thẳng.
"Mày xem chuyện tốt mày làm này!" Phong ba vừa nói vừa ném thẳng tờ giấy khám thai vào mặt Tiêu Phong.Ông đang rất tức giận.
Anh cúi xuống nhặt lấy tờ giấy, đọc rồi vò nát nó.
"Cô muốn gì? Không phải cô đã uống thuốc rồi sao? Rốt cuộc đứa bé này là thế nào?" Tiêu Phong nhìn thẳng vào Hà Linh Chi, quát lớn.
Cô ta khóc lóc thảm thiết:
"Em... em cũng không biết nữa. Dạo này em thấy trong người hơi khó chịu nên đến bệnh viện khám, không ngờ bác sĩ nói em đã có thai được một tháng. Em cũng rất bất ngờ."
Phong ba nghe xong lại càng tức giận hơn, ông vẫn luôn mong đây chỉ là hiểu lầm, mong anh nói là anh và Hà Linh Chi không có quan hệ gì hết, nhưng anh lại thừa nhận. Chuyện sảy ra như vậy, ông còn tư cách nào, còn mặt mũi nào mà đối mặt với Diệp Băng Hy, đối mặt với ba mẹ cô? Ông ôm đầu bất lực.
"Vậy bây giờ con định làm thế nào?" Phong mẹ hỏi.
"Bỏ đi. Hãy mau bỏ đứa bé trước khi quá muộn. Bây giờ tôi đưa cô đi." Tiêu Phong nắm lấy cổ tay Hà Linh Chi, kéo cô ta đi.
"Mày có còn là thằng đàn ông không? Con của mày, mày cũng định bỏ sao?" Phong ba tức giận, ném cây gậy xuống đất.
Phong mẹ vội đi đến, khuyên can:
"Ông cứ bình tĩnh đã."
Tiêu Phong buông tay Hà Linh Chi ra, buông thõng hai tay.
"Vậy bây giờ ba muốn con phải làm sao? Con không có tư cách để làm một người cha, cũng không thể cho nó một mái ấm, biết trước sẽ không thể đem đến cho nó một hạnh phúc thì hà cớ gì phải sinh nó ra để nó phải chịu khổ. Cả đời này con sẽ không cưới ai, cũng không yêu ai ngoại trừ cô ấy."
Hà Linh Chi nghe anh nói vậy, liền giả vờ đáng thương, quỳ gối trước mặt anh, khóc lóc:
"Em không cần danh phận gì cả, nhưng anh có thể cho em ở lại Tiêu gia được không? Một đứa con gái như em không chồng mà chửa, bên ngoài người ta sẽ nói em như thế nào? Đứa trẻ đâu có tội tình gì, nếu ông trời đã đem nó đến bên chúng ta thì hẳn là đã có dụng ý của người. Anh có thể sống cuộc sống của anh, hai mẹ con em tuyệt đối sẽ không quấy rầy, chỉ cần anh cho nó biết, nó có cha, vậy là được rồi. Em không yêu cầu anh phải yêu thương hai mẹ con em, nhưng xin anh cho em được ở lại."
Phong mẹ đi đến đỡ Hà Linh Chi đứng dậy:
"Con cứ đứng lên đã, có gì rồi từ từ nói chuyện. Chúng ta tuyệt đối không để con phải chịu uất ức."
Bà quay sang, nghiêm túc nói chuyện với Tiêu Phong:
"Phong à, mẹ biết con đang nghĩ gì. Nhưng là một người đàn ông phải có trách nhiệm với hành động của mình, con không thể phủi bỏ tất cả trách nhiệm như thế được. Chuyện đã sảy ra rồi, bây giờ chúng ta phải tìm cách giải quyết."
"Mẹ, nhưng mẹ biết là con không thể làm được gì trong hoàn cảnh này rồi mà, mẹ biết những nỗi đau trong lòng con mà mẹ. Chuyện ngày hôm đó chỉ là sự cố, con không muốn mọi chuyện sảy ra như vậy, lúc đó hoàn toàn không tỉnh táo, con chẳng nhớ gì hết. Cô ta muốn con chịu trách nhiệm. Được, vậy con sẽ cho cô ta một danh phận, nhưng chỉ thế thôi, còn lại, cô ta đừng mơ tưởng có được thêm gì khác." Tiêu Phong nói xong liền bỏ đi.
Phong ba tức giận đến đau tim, ông lấy điện thoại gọi cho Tiêu Phong:
"Mày đang ở đâu, về nhà ngay! Ba cho mày 15 phút!"
Hà Linh Chi không ngờ Phong ba lại có phản ứng mạnh như vậy, xem ra kế hoạch của cô ta đã thành công được một nửa.
Tiêu Phong nhận được điện thoại của Phong ba, còn chưa kịp nói gì đã bị tắt máy. Đây không phải phong cách của anh sao?
Nghe giọng điệu của Phong ba, anh cũng biết ông đang rất giận, chắc chắn đã sảy ra chuyện lớn gì. Anh vội vã thu xếp công việc quay trở về nhà ngay.
Về đến nhà, anh đã nhìn thấy xe của Hà Linh Chi để trước cửa, linh tính mách bảo anh chuyện anh không mong muốn nhất đã sảy đến. Một tháng nay không thấy cô ta xuất hiện trước mặt anh, những tưởng cô ta đã bỏ cuộc nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Anh bước vào trong nhà, không khí có phần hơi căng thẳng.
"Mày xem chuyện tốt mày làm này!" Phong ba vừa nói vừa ném thẳng tờ giấy khám thai vào mặt Tiêu Phong.Ông đang rất tức giận.
Anh cúi xuống nhặt lấy tờ giấy, đọc rồi vò nát nó.
"Cô muốn gì? Không phải cô đã uống thuốc rồi sao? Rốt cuộc đứa bé này là thế nào?" Tiêu Phong nhìn thẳng vào Hà Linh Chi, quát lớn.
Cô ta khóc lóc thảm thiết:
"Em... em cũng không biết nữa. Dạo này em thấy trong người hơi khó chịu nên đến bệnh viện khám, không ngờ bác sĩ nói em đã có thai được một tháng. Em cũng rất bất ngờ."
Phong ba nghe xong lại càng tức giận hơn, ông vẫn luôn mong đây chỉ là hiểu lầm, mong anh nói là anh và Hà Linh Chi không có quan hệ gì hết, nhưng anh lại thừa nhận. Chuyện sảy ra như vậy, ông còn tư cách nào, còn mặt mũi nào mà đối mặt với Diệp Băng Hy, đối mặt với ba mẹ cô? Ông ôm đầu bất lực.
"Vậy bây giờ con định làm thế nào?" Phong mẹ hỏi.
"Bỏ đi. Hãy mau bỏ đứa bé trước khi quá muộn. Bây giờ tôi đưa cô đi." Tiêu Phong nắm lấy cổ tay Hà Linh Chi, kéo cô ta đi.
"Mày có còn là thằng đàn ông không? Con của mày, mày cũng định bỏ sao?" Phong ba tức giận, ném cây gậy xuống đất.
Phong mẹ vội đi đến, khuyên can:
"Ông cứ bình tĩnh đã."
Tiêu Phong buông tay Hà Linh Chi ra, buông thõng hai tay.
"Vậy bây giờ ba muốn con phải làm sao? Con không có tư cách để làm một người cha, cũng không thể cho nó một mái ấm, biết trước sẽ không thể đem đến cho nó một hạnh phúc thì hà cớ gì phải sinh nó ra để nó phải chịu khổ. Cả đời này con sẽ không cưới ai, cũng không yêu ai ngoại trừ cô ấy."
Hà Linh Chi nghe anh nói vậy, liền giả vờ đáng thương, quỳ gối trước mặt anh, khóc lóc:
"Em không cần danh phận gì cả, nhưng anh có thể cho em ở lại Tiêu gia được không? Một đứa con gái như em không chồng mà chửa, bên ngoài người ta sẽ nói em như thế nào? Đứa trẻ đâu có tội tình gì, nếu ông trời đã đem nó đến bên chúng ta thì hẳn là đã có dụng ý của người. Anh có thể sống cuộc sống của anh, hai mẹ con em tuyệt đối sẽ không quấy rầy, chỉ cần anh cho nó biết, nó có cha, vậy là được rồi. Em không yêu cầu anh phải yêu thương hai mẹ con em, nhưng xin anh cho em được ở lại."
Phong mẹ đi đến đỡ Hà Linh Chi đứng dậy:
"Con cứ đứng lên đã, có gì rồi từ từ nói chuyện. Chúng ta tuyệt đối không để con phải chịu uất ức."
Bà quay sang, nghiêm túc nói chuyện với Tiêu Phong:
"Phong à, mẹ biết con đang nghĩ gì. Nhưng là một người đàn ông phải có trách nhiệm với hành động của mình, con không thể phủi bỏ tất cả trách nhiệm như thế được. Chuyện đã sảy ra rồi, bây giờ chúng ta phải tìm cách giải quyết."
"Mẹ, nhưng mẹ biết là con không thể làm được gì trong hoàn cảnh này rồi mà, mẹ biết những nỗi đau trong lòng con mà mẹ. Chuyện ngày hôm đó chỉ là sự cố, con không muốn mọi chuyện sảy ra như vậy, lúc đó hoàn toàn không tỉnh táo, con chẳng nhớ gì hết. Cô ta muốn con chịu trách nhiệm. Được, vậy con sẽ cho cô ta một danh phận, nhưng chỉ thế thôi, còn lại, cô ta đừng mơ tưởng có được thêm gì khác." Tiêu Phong nói xong liền bỏ đi.