Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Diệp Băng Hy năm lấy bàn tay đang giữ chặt vạt áo của anh, tay còn lại đặt lên phần bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, khoé môi cô cong lên tạo thành đường cong tuyệt đẹp, lộ ra lúm đồng tiền xinh xinh, giọng nói trong trẻo ấm áp vang lên:
"Vậy từ nay chúng ta là một gia đình, chúng ta sẽ sống thật vui vẻ, hạnh phúc."
Lâm Hải cúi đầu xuống, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cô đặt lên tay mình, lòng anh cũng cảm thấy ấm hơn. Tay Diệp Băng Hy vừa mềm vừa ấm, da non như đóa hoa thủy tinh đặt trên bàn tay rám nắng, thô ráp của anh.
Nước mắt người đàn ông từ từ rơi xuống, lần đầu tiên anh khóc.
Nước mắt đàn ông không rơi thành giọt
Nước mắt đàn ông chôn sâu trong lòng.
Chàng trai ấy mạnh mẽ, kiên cường nhưng lại sống dạt dào cảm xúc. Một đứa trẻ bảy tuổi, không người thân, không nơi nương tựa,... buộc anh phải khoác lên mình vỏ bọc mạnh mẽ. Anh gai góc chống chọi lại những nghịch cảnh của cuộc đời, không ngừng cố gắng, không ngừng nỗ lực. Nhưng gia đình, hai chữ ấy vẫn luôn là điểm yếu chôn chặt trong lòng anh, mà mỗi lần nhắc đến, anh lại thấy lòng mình quặn đau. Người ta chọn sống một mình vì đã quá quen với cuộc đông đúc, nhộn nhịp, còn anh... anh chọn cô đơn vì... bản thân anh vốn chẳng còn... bất kì sự lựa chọn nào khác.
"Cám ơn em. Tôi có thể gọi như vậy không?" Lâm Hải nhìn vào đôi mắt đôi mắt trong veo và lấp lánh của cô.
"Dĩ nhiên là được rồi. Tôi có thể gọi anh là gì?" Cô hỏi lại anh, đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết tên của anh.
"À, tôi quên mất. Tôi tên là Lâm Hải. Còn em, cũng cần phải có một cái tên chứ nhỉ? Lần đầu tôi tìm thấy em trên bãi cát, hay gọi em là Tiểu Sa nhé!"
"Được. Cái tên này cũng rất dễ kêu." Diệp Băng Hy mỉm cười.
"Chúng ta về nhà!"
................
Trong căn hộ của Tiêu Phong.
Sáng hôm sau, Tiêu Phong tỉnh dậy, cả đầu vô cùng đau nhức. Anh ngồi dậy mới phát hiện bản thân không mặc gì, nhìn sang bên cạnh thì thấy Hà Linh Chi cả người cũng không một mảnh vải đang ôm lấy eo anh. Tất cả mọi chuyện sảy ra đêm hôm qua, anh hoàn toàn không nhớ gì hết, chỉ nhớ mình đang ngồi uống rượu với Ngôn Cảnh rồi...
Tiêu Phong nhìn cô ta đầy chán ghét, gạt bỏ bàn tay cô ta ra khỏi người mình, rồi rời khỏi giường đi vào phòng tắm. Anh xả nước thật lớn, gột rửa sạch sẽ thân thể mình. Nhìn thấy cô ta, anh cảm thấy thật ghê tởm.
Hai tiếng sau, anh mới từ phòng tắm bước ra, quần áo chỉnh tề. Hà Linh Chi lúc này cũng đã tỉnh, vừa nhìn thấy Tiêu Phong, cô ta đã đi đến, tỏ vẻ quan tâm:
"Anh tắm xong rồi sao? Em có nấu bữa sáng ở dưới, anh mau xuống ăn đi khỏi nguội."
Tiêu Phong phớt lờ, không thèm nhìn cô ta lấy một cái:
"Tại sao cô lại ở đây?"
"Tối hôm qua, anh uống say nên em đã đưa anh về, sau đó.... chúng ta đã.... Nhưng anh yên tâm, em sẽ không đòi hỏi gì đâu, lần đầu của em có thể trao cho anh, em đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi." Cô ta giả vờ đáng thương, tỏ vẻ như là không cần điều gì nhưng thực chất lại đang nhắc nhở anh.
Tiêu Phong cũng đã lường trước được việc này, nghe cô ta nói cũng không có phản ứng gì gọi là ngạc nhiên hay bất ngờ. Anh lẳng lặng lấy trong túi ra một chiếc thẻ đen:
"Đây coi như là bồi thường tổn thất tinh thần cho cô. Từ ngày mai, cô hãy nghỉ việc ở Phong Đế, sau này chúng ta không còn liên quan. Nếu cô còn điều kiện gì, cứ việc nói. "
Hà Linh Chi há hốc mồm, cô ta không thể ngờ anh lại có phản ứng như vậy. Không phải anh sẽ xin lỗi cô ta, đòi chịu trách nhiệm sao?
"Phong, em không cần những thứ này..." Cô ta đi đến, ôm lấy eo anh.
Tiêu Phong chán ghét, không chút do dự gạt bỏ tay cô ta ra, vứt tấm thẻ lại rồi rời đi:
"Nhận hay không là tùy cô. Tôi đã cho cô cơ hội, nếu cô không có yêu cầu gì thì sau này tuyệt đối đừng đến tìm tôi. Lúc đó, tôi sẽ không nương tình đâu."
Hà Linh Chi dường như sụp đổ, cô ta có chết cũng không ngờ anh lại vô tình đến như vậy. Phải rồi, trước nay, anh vốn là như vậy, lạnh lùng vô tình, chỉ ấm áp với một người, mà người đó mãi mãi không phải là cô ta.
Một lúc sau, cô ta lững thững đi xuống nhà, sắc mặt vô cùng kém sắc.
Thư kí Từ đã đứng đợi hồi lâu, thấy cô ta đi xuống thì vội chạy đến:
"Hà Tổng, Tiêu Tổng bảo tôi đưa cho cô cái này." Anh vừa nói vừa đưa cho cô ta một viên thuốc nhỏ, không cần nhìn cũng biết, là thuốc tránh thai.
Hà Linh Chi nhận lấy viên thuốc từ tay Tiểu Từ, nở một nụ cười trào phúng. Tiếng cười dữ tợn như tiếng của ma quỷ dội vào tai..., gương mặt lại xám như tro tàn.
Tiểu Từ đứng bên cạnh cũng bị cô ta doạ sợ.
"Còn gì nữa sao?" Thấy Tiểu Từ chưa đi, cô ta hỏi lại.
"À..." Tiểu Từ ấp úng, không biết phải nói thế nào.
Hà Linh Chi nhìn thái độ của anh, trong lòng cũng tự hiểu ra. Cô ta đi đến lấy nước và uống hết viên thuốc trước mặt Tiểu Từ.
"Như vậy đã được chưa. Thuốc tôi cũng đã uống rồi. Cậu có thể về báo cáo với anh ấy." Cô ta nói xong, liền thả chiếc ly xuống. Tiếng thủy tinh vỡ nghe rợn hết cả người. Cô ta đi chân trần, giẫm qua đống thủy tinh, ngạo nghễ rời đi, để lại phía sau những dấu chân đầy máu.
"Vậy từ nay chúng ta là một gia đình, chúng ta sẽ sống thật vui vẻ, hạnh phúc."
Lâm Hải cúi đầu xuống, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cô đặt lên tay mình, lòng anh cũng cảm thấy ấm hơn. Tay Diệp Băng Hy vừa mềm vừa ấm, da non như đóa hoa thủy tinh đặt trên bàn tay rám nắng, thô ráp của anh.
Nước mắt người đàn ông từ từ rơi xuống, lần đầu tiên anh khóc.
Nước mắt đàn ông không rơi thành giọt
Nước mắt đàn ông chôn sâu trong lòng.
Chàng trai ấy mạnh mẽ, kiên cường nhưng lại sống dạt dào cảm xúc. Một đứa trẻ bảy tuổi, không người thân, không nơi nương tựa,... buộc anh phải khoác lên mình vỏ bọc mạnh mẽ. Anh gai góc chống chọi lại những nghịch cảnh của cuộc đời, không ngừng cố gắng, không ngừng nỗ lực. Nhưng gia đình, hai chữ ấy vẫn luôn là điểm yếu chôn chặt trong lòng anh, mà mỗi lần nhắc đến, anh lại thấy lòng mình quặn đau. Người ta chọn sống một mình vì đã quá quen với cuộc đông đúc, nhộn nhịp, còn anh... anh chọn cô đơn vì... bản thân anh vốn chẳng còn... bất kì sự lựa chọn nào khác.
"Cám ơn em. Tôi có thể gọi như vậy không?" Lâm Hải nhìn vào đôi mắt đôi mắt trong veo và lấp lánh của cô.
"Dĩ nhiên là được rồi. Tôi có thể gọi anh là gì?" Cô hỏi lại anh, đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết tên của anh.
"À, tôi quên mất. Tôi tên là Lâm Hải. Còn em, cũng cần phải có một cái tên chứ nhỉ? Lần đầu tôi tìm thấy em trên bãi cát, hay gọi em là Tiểu Sa nhé!"
"Được. Cái tên này cũng rất dễ kêu." Diệp Băng Hy mỉm cười.
"Chúng ta về nhà!"
................
Trong căn hộ của Tiêu Phong.
Sáng hôm sau, Tiêu Phong tỉnh dậy, cả đầu vô cùng đau nhức. Anh ngồi dậy mới phát hiện bản thân không mặc gì, nhìn sang bên cạnh thì thấy Hà Linh Chi cả người cũng không một mảnh vải đang ôm lấy eo anh. Tất cả mọi chuyện sảy ra đêm hôm qua, anh hoàn toàn không nhớ gì hết, chỉ nhớ mình đang ngồi uống rượu với Ngôn Cảnh rồi...
Tiêu Phong nhìn cô ta đầy chán ghét, gạt bỏ bàn tay cô ta ra khỏi người mình, rồi rời khỏi giường đi vào phòng tắm. Anh xả nước thật lớn, gột rửa sạch sẽ thân thể mình. Nhìn thấy cô ta, anh cảm thấy thật ghê tởm.
Hai tiếng sau, anh mới từ phòng tắm bước ra, quần áo chỉnh tề. Hà Linh Chi lúc này cũng đã tỉnh, vừa nhìn thấy Tiêu Phong, cô ta đã đi đến, tỏ vẻ quan tâm:
"Anh tắm xong rồi sao? Em có nấu bữa sáng ở dưới, anh mau xuống ăn đi khỏi nguội."
Tiêu Phong phớt lờ, không thèm nhìn cô ta lấy một cái:
"Tại sao cô lại ở đây?"
"Tối hôm qua, anh uống say nên em đã đưa anh về, sau đó.... chúng ta đã.... Nhưng anh yên tâm, em sẽ không đòi hỏi gì đâu, lần đầu của em có thể trao cho anh, em đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi." Cô ta giả vờ đáng thương, tỏ vẻ như là không cần điều gì nhưng thực chất lại đang nhắc nhở anh.
Tiêu Phong cũng đã lường trước được việc này, nghe cô ta nói cũng không có phản ứng gì gọi là ngạc nhiên hay bất ngờ. Anh lẳng lặng lấy trong túi ra một chiếc thẻ đen:
"Đây coi như là bồi thường tổn thất tinh thần cho cô. Từ ngày mai, cô hãy nghỉ việc ở Phong Đế, sau này chúng ta không còn liên quan. Nếu cô còn điều kiện gì, cứ việc nói. "
Hà Linh Chi há hốc mồm, cô ta không thể ngờ anh lại có phản ứng như vậy. Không phải anh sẽ xin lỗi cô ta, đòi chịu trách nhiệm sao?
"Phong, em không cần những thứ này..." Cô ta đi đến, ôm lấy eo anh.
Tiêu Phong chán ghét, không chút do dự gạt bỏ tay cô ta ra, vứt tấm thẻ lại rồi rời đi:
"Nhận hay không là tùy cô. Tôi đã cho cô cơ hội, nếu cô không có yêu cầu gì thì sau này tuyệt đối đừng đến tìm tôi. Lúc đó, tôi sẽ không nương tình đâu."
Hà Linh Chi dường như sụp đổ, cô ta có chết cũng không ngờ anh lại vô tình đến như vậy. Phải rồi, trước nay, anh vốn là như vậy, lạnh lùng vô tình, chỉ ấm áp với một người, mà người đó mãi mãi không phải là cô ta.
Một lúc sau, cô ta lững thững đi xuống nhà, sắc mặt vô cùng kém sắc.
Thư kí Từ đã đứng đợi hồi lâu, thấy cô ta đi xuống thì vội chạy đến:
"Hà Tổng, Tiêu Tổng bảo tôi đưa cho cô cái này." Anh vừa nói vừa đưa cho cô ta một viên thuốc nhỏ, không cần nhìn cũng biết, là thuốc tránh thai.
Hà Linh Chi nhận lấy viên thuốc từ tay Tiểu Từ, nở một nụ cười trào phúng. Tiếng cười dữ tợn như tiếng của ma quỷ dội vào tai..., gương mặt lại xám như tro tàn.
Tiểu Từ đứng bên cạnh cũng bị cô ta doạ sợ.
"Còn gì nữa sao?" Thấy Tiểu Từ chưa đi, cô ta hỏi lại.
"À..." Tiểu Từ ấp úng, không biết phải nói thế nào.
Hà Linh Chi nhìn thái độ của anh, trong lòng cũng tự hiểu ra. Cô ta đi đến lấy nước và uống hết viên thuốc trước mặt Tiểu Từ.
"Như vậy đã được chưa. Thuốc tôi cũng đã uống rồi. Cậu có thể về báo cáo với anh ấy." Cô ta nói xong, liền thả chiếc ly xuống. Tiếng thủy tinh vỡ nghe rợn hết cả người. Cô ta đi chân trần, giẫm qua đống thủy tinh, ngạo nghễ rời đi, để lại phía sau những dấu chân đầy máu.
Bình luận facebook