Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 860
Editor: Thủy Tiên
ô ô ô! Thư ký Vệ Uy lúc này vẫn như cũ, trầm mặc ít nói, băng lãnh như tuyết sơn! Thật là quá đáng sợ!
Vì vậy, An Mộc liền như vậy trước một A Băng ánh mắt lo lắng, trước Âu Dương Sát Sát cười trên sự đau khổ của người khác nhưng lại đáng tiếc bản thân không thể xem náo nhiệt, bị Vệ Uy đỡ lên xe, lái xe rời đi như một làn khói.
Tất cả mọi người đều không chú ý đến, ở một nơi không xa, có người đang chụp lén.
Đến Tây Sơn Phong Lâm, nơi ở của An Mộc rồi, Vệ Uy và Diệp Đồng Đồng muốn dìu An Mộc, lại phát hiện An Mộc vậy mà lại trực tiếp đi từ trong xe ra, nhìn Diệp Đồng Đồng tiếp tục: "ừ, ừ"
Diệp Đồng Đồng:...
Vệ Uy:...
Có những người uống say rồi sẽ trở nên thích đùa bỡn, có những người uống say rồi sẽ lăn ra ngủ, nhưng không ngờ tới An Mộc uống say rồi lại biến thành bộ dạng như vậy!
Sau đó, Diệp Đồng Đồng mở miệng, "Đi thang máy"
An Mộc vẫn cười như cũ, "ừ, ừ"
Sau đó đi về phía thang máy.
Vào thang máy, đến cửa nhà, Vệ Uy gõ cửa phòng, Phong Kiêu liền ra mở cửa.
Phong Kiêu mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, ôm lấy thân hình gợi cảm của anh, đứng ở đó, có một loại cảm giác thành thục mị hoặc.
Diệp Đồng Đồng muốn mở miệng tán thưởng Boss, lại bị Vệ Uy níu lại, bịt miệng cô lại, sau đó lôi cô vào thang máy.
Vào trong thang máy, Vệ Uy buông Diệp Đồng Đồng ra.
Diệp Đồng Đồng ngẩng đầu, phản kháng, "Sao cậu lại bịt miệng tôi!"
Vệ Uy: "Bây giờ thiếu gia không cần cậu tâng bốc."
Diệp Đồng Đồng, "Tôi không muốn tâng bốc anh ấy, tôi muốn nói với boss rằng, đừng khi dễ Mộc Mộc nhà tôi!"
Vệ Uy:...may mà hắn bịt miệng kịp thời!
Bên này, An Mộc nhìn thấy Phong Kiêu, phản ứng đầu tiên chính là tiếp tục cười, "ừ, ừ"
Phong Kiêu nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, chỉ cảm thấy buồn cười.
Anh đưa tay ra, kéo lấy tay của An Mộc, nhưng không ngờ rằng tay anh vừa chạm vào An Mộc, cả người An Mộc liền cứng đờ lại, trực tiếp giơ chân đá về phía Phong Kiêu!
Phong Kiêu:...!
May mà anh tránh nhanh, nếu không thì đã bị đá trúng rồi!
Nhưng mà thứ nhỏ bé như cô lại dám đá anh?
Anh lại tiến về phía trước, nắm lấy vai An Mộc, trực tiếp đem cô lôi vào phòng, sau đó đóng cửa lại, đem cô áp lên cánh cửa, kẹp cô ở giữa anh và cửa.
Sau đó cúi đầu, cất giọng khàn khàn, "Em nhìn xem anh là ai?"
An Mộc mê man liếc một cái, sau đó cười ngây ngô, "ừ, ừ"
Phong Kiêu:...!
Phong Kiêu dắt tay cô, trực tiếp đi đến phòng ngủ, tiến vào phòng ngủ, liền nói với An Mộc, "Ngồi xuống."
An Mộc ngoan ngoãn ngồi xuống.
Phong Kiêu vào phòng vệ sinh.
Mở nước ra, sau khi ra ngoài, liền nhìn thấy An Mộc vẫn như cũ ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, bộ dạng ngốc nghếch đó, thật quá đang yêu!
Một người con gái giống như một con mèo con, ngày thường toàn nhe năng múa vuốt, nhưng không ngờ rằng, uống say rồi, lại trở nên dịu dàng như vậy, bộ dạng dịu dàng đó, khiến Phong Kiều không nhịn được mà muốn tiến lên ức hiếp cô, nắm lấy vai cô, hôn lên môi cô.
Khoang miệng mềm mại, ngọt ngào thường ngày, bây giờ xen lẫn mùi vị nhàn nhạt của rượu, giống như một liều lớn xuân dược, khiến Phong Kiêu cảm thấy ngột ngạt, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể, dường như trong chớp mắt đều muốn dồn lên một bộ phận nào đó trong cơ thể, giờ phút này không thể đợi hơn được nữa rồi!
Anh đưa tay ra, sờ vào quần áo cô, muốn cởi ra, nhưng mà bộ lễ phục mà An Mộc mặc hôm nay rất khó cởi, Phong Kiêu lôi kéo hồi lâu, đều không cởi được, nhất thời vội vã, không còn để ý đến cái khác, vén váy của cô lên, cởi bỏ lớp quần bên trong, trực tiếp dùng lực lớn, hung hăng xuyên qua thân thể cô.
ô ô ô! Thư ký Vệ Uy lúc này vẫn như cũ, trầm mặc ít nói, băng lãnh như tuyết sơn! Thật là quá đáng sợ!
Vì vậy, An Mộc liền như vậy trước một A Băng ánh mắt lo lắng, trước Âu Dương Sát Sát cười trên sự đau khổ của người khác nhưng lại đáng tiếc bản thân không thể xem náo nhiệt, bị Vệ Uy đỡ lên xe, lái xe rời đi như một làn khói.
Tất cả mọi người đều không chú ý đến, ở một nơi không xa, có người đang chụp lén.
Đến Tây Sơn Phong Lâm, nơi ở của An Mộc rồi, Vệ Uy và Diệp Đồng Đồng muốn dìu An Mộc, lại phát hiện An Mộc vậy mà lại trực tiếp đi từ trong xe ra, nhìn Diệp Đồng Đồng tiếp tục: "ừ, ừ"
Diệp Đồng Đồng:...
Vệ Uy:...
Có những người uống say rồi sẽ trở nên thích đùa bỡn, có những người uống say rồi sẽ lăn ra ngủ, nhưng không ngờ tới An Mộc uống say rồi lại biến thành bộ dạng như vậy!
Sau đó, Diệp Đồng Đồng mở miệng, "Đi thang máy"
An Mộc vẫn cười như cũ, "ừ, ừ"
Sau đó đi về phía thang máy.
Vào thang máy, đến cửa nhà, Vệ Uy gõ cửa phòng, Phong Kiêu liền ra mở cửa.
Phong Kiêu mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, ôm lấy thân hình gợi cảm của anh, đứng ở đó, có một loại cảm giác thành thục mị hoặc.
Diệp Đồng Đồng muốn mở miệng tán thưởng Boss, lại bị Vệ Uy níu lại, bịt miệng cô lại, sau đó lôi cô vào thang máy.
Vào trong thang máy, Vệ Uy buông Diệp Đồng Đồng ra.
Diệp Đồng Đồng ngẩng đầu, phản kháng, "Sao cậu lại bịt miệng tôi!"
Vệ Uy: "Bây giờ thiếu gia không cần cậu tâng bốc."
Diệp Đồng Đồng, "Tôi không muốn tâng bốc anh ấy, tôi muốn nói với boss rằng, đừng khi dễ Mộc Mộc nhà tôi!"
Vệ Uy:...may mà hắn bịt miệng kịp thời!
Bên này, An Mộc nhìn thấy Phong Kiêu, phản ứng đầu tiên chính là tiếp tục cười, "ừ, ừ"
Phong Kiêu nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, chỉ cảm thấy buồn cười.
Anh đưa tay ra, kéo lấy tay của An Mộc, nhưng không ngờ rằng tay anh vừa chạm vào An Mộc, cả người An Mộc liền cứng đờ lại, trực tiếp giơ chân đá về phía Phong Kiêu!
Phong Kiêu:...!
May mà anh tránh nhanh, nếu không thì đã bị đá trúng rồi!
Nhưng mà thứ nhỏ bé như cô lại dám đá anh?
Anh lại tiến về phía trước, nắm lấy vai An Mộc, trực tiếp đem cô lôi vào phòng, sau đó đóng cửa lại, đem cô áp lên cánh cửa, kẹp cô ở giữa anh và cửa.
Sau đó cúi đầu, cất giọng khàn khàn, "Em nhìn xem anh là ai?"
An Mộc mê man liếc một cái, sau đó cười ngây ngô, "ừ, ừ"
Phong Kiêu:...!
Phong Kiêu dắt tay cô, trực tiếp đi đến phòng ngủ, tiến vào phòng ngủ, liền nói với An Mộc, "Ngồi xuống."
An Mộc ngoan ngoãn ngồi xuống.
Phong Kiêu vào phòng vệ sinh.
Mở nước ra, sau khi ra ngoài, liền nhìn thấy An Mộc vẫn như cũ ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, bộ dạng ngốc nghếch đó, thật quá đang yêu!
Một người con gái giống như một con mèo con, ngày thường toàn nhe năng múa vuốt, nhưng không ngờ rằng, uống say rồi, lại trở nên dịu dàng như vậy, bộ dạng dịu dàng đó, khiến Phong Kiều không nhịn được mà muốn tiến lên ức hiếp cô, nắm lấy vai cô, hôn lên môi cô.
Khoang miệng mềm mại, ngọt ngào thường ngày, bây giờ xen lẫn mùi vị nhàn nhạt của rượu, giống như một liều lớn xuân dược, khiến Phong Kiêu cảm thấy ngột ngạt, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể, dường như trong chớp mắt đều muốn dồn lên một bộ phận nào đó trong cơ thể, giờ phút này không thể đợi hơn được nữa rồi!
Anh đưa tay ra, sờ vào quần áo cô, muốn cởi ra, nhưng mà bộ lễ phục mà An Mộc mặc hôm nay rất khó cởi, Phong Kiêu lôi kéo hồi lâu, đều không cởi được, nhất thời vội vã, không còn để ý đến cái khác, vén váy của cô lên, cởi bỏ lớp quần bên trong, trực tiếp dùng lực lớn, hung hăng xuyên qua thân thể cô.
Bình luận facebook