Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Người đến
MC chào hỏi phù dâu phù rể, giao chiếc nhẫn cho hai người, sau đó liền cao giọng nói: "Hôm nay chúng ta may mắn đứng đây làm chứng cho hôn lễ của cặp đôi này, đồng thời làm chứng cho lời tuyên thệ cả đời của họ".
"Chú rể có đồng ý cả đời này dù giàu sang hay nghèo khó, anh đều ở bên cô dâu, sống cả đời với cô ấy không?"
"Tôi đồng ý!", Trịnh Thiên Dung không nghĩ mà nói, hắn mỉm cười lịch sự, nhưng không ai thấy được vẻ tham lam ẩn sâu trong mắt hắn.
Hắn muốn lấy người phụ nữ xinh đẹp này làm vợ lâu rồi!
"Vậy còn cô dâu có muốn ở bên chú rể, dù giàu sang hay nghèo khó đều không rời khỏi anh ấy không?", MC hỏi lớn.
Nhan Khinh Nguyên mím môi, nhìn cánh cửa lễ đường đóng chặt, không nói lời nào.
Cô chỉ muốn nhìn thấy bóng người đó xông tới, đưa cô đi.
Giống như Chí Tôn Bảo cứu Tử Hà vậy, dùng tư thái mạnh mẽ chèn ép tất cả để đưa cô đi.
Nhưng Nhan Khinh Nguyên biết điều này là không thể, đây là nhà họ Nhan, với thực lực của Lâm Trạch... chắc anh còn không qua nổi bảo vệ ở ngoài cửa!
"Cô dâu, cô có muốn ở bên chú rể, dù giàu sang hay nghèo khó đều không rời khỏi anh ấy không?", MC lại nhắc lại câu này, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
Chẳng lẽ cô dâu không muốn kết hôn nữa!
Nhìn thấy Nhan Khinh Nguyên vẫn còn đang do dự, vẻ mặt Trịnh Thiên Dung hơi mất tự nhiên.
"Mau nói đồng ý đi Khinh Nguyên! Đây là ngày vui của con mà!"
"Khinh Nguyên, em ngưỡng mộ chị ghê!"
"Gả cho Trịnh thiếu gia là có phúc lắm đấy!"
"..."
Nhìn thấy cảnh này, người nhà họ Nhan bắt đầu sốt ruột, họ nhao nhao giục cô, trong thời khắc quan trọng thế này sao lại không nói gì chứ?
Nhan Khinh Nguyên quay đầu, nhìn thấy gia tộc của mình chỉ muốn nhanh chóng bán mình đi thì cảm thấy lòng đau như cắt, đây là người thân của mình sao?
"Khinh Nguyên, chẳng nhẽ em không biết chuyện của gia tộc mình sao?", Trịnh Thiên Dung cười mỉm, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy nói.
Nhan Khinh Nguyên khẽ run, lệ nóng dâng trào, nhưng cô vẫn kiên cường mím môi, không để cho nước mắt rớt xuống.
Tiểu Trạch... xin lỗi anh.
"Tôi... tôi đồng...", Nhan Khinh Nguyên chậm rãi mở miệng.
"Đùng!"
Một tiếng động lớn bất chợt vang lên khắp đại sảnh, cánh cửa nổ tung khiến khói bụi mờ mịt bay khắp nơi!
Hai bóng người điên cuồng bay qua, lao qua người của Nhan Khinh Nguyên và Trịnh Thiên Dung, đập vào đống thiết bị phía sau.
Làn gió khẽ thổi bay khăn đội đầu của cô dâu, con ngươi của cô co lại, cô ngơ ngác nhìn cánh cửa lễ đường.
Một bóng người đứng đó giống như ác ma giáng thế!
Mọi người lập tức sợ ngây người, toàn thân cứng đờ.
"Cộp... cộp..."
Tiếng bước chân cồm cộp từng bước từng bước vang lên, giống như như từng cây chùy lớn đập mạnh vào trái tim của mỗi người ở đây!
Gió thổi phần phật, một giọng nói như vang lên từ địa ngục được truyền từ cửa vào.
Giọng nói mặc dù rất khẽ nhưng khiến mọi người run rẩy.
"Ai dám động vào người phụ nữ của tôi, tôi giết kẻ đó!"
Lâm Trạch chầm chậm liếc mắt lên, hất tay một cái, một người bị anh ném vào, ngã mạnh xuống đất, chưa rõ sống chết.
Là Nhan Khinh Long! Là đại thiếu gia nhà họ Nhan - Nhan Khinh Long!
Đằng sau anh là không biết bao nhiêu người, họ nằm dưới đất không hề cử động.
Nơi đây lập tức im như tờ!
Nhan Khinh Nguyên đứng đó nhìn người đàn ông đứng ở cửa lễ đường, bóng dáng đó không hề xa lạ, nó dần dần hòa làm một với bóng hình mà cô ngày đêm nhớ mong.
Là Lâm Trạch! Anh trở về rồi!
"Hai người kia là... cao thủ của nhà họ Trịnh!", có người đột nhiên kêu lên.
Mọi người nhốn nháo nhìn qua mới phát hiện ra hai người bị đạp bay qua cửa rơi xuống sân khấu là cao thủ mà nhà họ Trịnh mời đến.
"Mẹ kiếp! Là thật!"
"Cao thủ võ thuật sao? Cái quái gì thế này?"
"Quan tâm đến hắn làm gì, anh chỉ cần biết hai người này chỉ cần dùng một quyền là có thể đánh chết anh!"
"Mẹ nó! Là hai tên vừa bay vào như diều á? Là họ à?"
Mọi người: ...
Vô lý quá!
"Sao... sao có thể...?", Trịnh Thiên Dung lập tức ngớ người.
Hắn nhìn hai tên đàn ông không biết còn sống hay đã chết, hai tay vì sợ hãi mà khẽ run.
Hai người này là cao thủ võ công của nhà họ Trịnh bọn họ! Chỉ với một quyền có thể đánh bại cao thủ võ thuật!
Ngày thường bảy tám tên đô con cũng không lại gần được người hai vị đại sư này, có thể nói là thiên hạ vô địch.
Nhưng mà... nhìn hai người đang co quắp ở đằng sau, khóe miệng Trịnh Thiên Dung khẽ giật.
Ngay cả hai tên đó cũng bị đánh thừa sống thiếu chết, thực lực của người này... Trịnh Thiên Dung sợ hãi nhìn bóng người ở phía cửa.
"Công chúa điện hạ của ta", Lâm Trạch đứng ở cửa nhìn Nhan Khinh Nguyên mặt đầy nước mắt mà nói, anh khẽ cười một tiếng, hành lễ giống như một người đàn ông hoàn mỹ lịch sự.
"Kỵ sĩ của nàng đến đón nàng về nhà đây".
"Tiểu Trạch!", Nhan Khinh Nguyên cuối cùng cũng không kìm nổi giọng mình, cô khóc lớn, anh thực sự đến đón cô rồi!
Nguyện vọng duy nhất của cô đã thành sự thật, Lâm Trạch thực sự đã dùng tư thế mạnh mẽ chèn ép tất cả đến đón cô về nhà!
"Nhưng trước đó, anh phải xử lý một số kẻ đáng chết đã", Lâm Trạch nhìn Trịnh Thiên Dung, ánh mắt vốn dịu dàng lập tức trở nên rét lạnh.
Dám ép người phụ nữ của mình phải gả cho hắn, tên này chắc chắn phải chết!
Lâm Trạch nhìn hắn, Trịnh Thiên Dung cảm thấy một luồng khí lạnh xông từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu mình!
Chết mất! Lâm Trạch thực sự sẽ giết hắn mất!
Nhìn thấy Lâm Trạch định đi qua, Trịnh Thiên Dung sợ hãi thét lên một tiếng, sau đó lập tức lôi Nhan Khinh Nguyên ra.
"Mày đừng có lại đây! Mày dám lại đây tao sẽ giết cô ta!"
Trịnh Thiên Dung sợ hãi kéo búi tóc của Nhan Khinh Nguyên, sau đó dùng vật nhọn chĩa vào cổ cô!
Mọi người bắt đầu xôn xao, nơi đây lập tức bùng nổ.
Thằng điên Trịnh Thiên Dung này, giây trước Nhan Khinh Nguyên còn là cô dâu, giây sau đã bị hắn dùng làm bia đỡ đạn!
Nơi đây lập tức bùng nổ!
Thằng điên Trịnh Thiên Dung này dám dùng Nhan Khinh Nguyên để uy hiếp anh!
"Lâm Trạch! Chẳng phải mày giỏi võ lắm sao! Mày ra tay với tao đi!", Trịnh Thiên Dung trợn mắt nhìn Lâm Trạch, điên cuồng hét lớn, thái độ vô cùng phách lối.
Trịnh Thiên Dung cho dù có giết chết người phụ nữ của mình cũng không để người khác chạm vào.
Trịnh Thiên Dung tao không có được thứ gì thì Lâm Trạch mày đừng hòng có được.
"Lâm Trạch?"
"Chẳng nhẽ là thằng chồng vô dụng của Nhan Khinh Nguyên năm năm trước sao?"
"Nghe nói là khóc lóc cầu xin vào ở rể nhà họ Nhan để lấy được Nhan Khinh Nguyên đó!"
"Vô dụng? Thế này mà là vô dụng, võ thuật kinh khủng thế này cơ mà!"
"Vậy thì sao chứ? Một tên giỏi đánh đấm thôi mà, nhà họ Trịnh có cả ngàn thủ đoạn để giết hắn!"
"..."
Đám người này lập tức bàn tán sôi nổi, đặc biệt là khi nghe thấy tên Lâm Trạch, nhiều người vốn đang sợ hãi cũng rối rít cười lớn.
Lâm Trạch là tai tiếng của nhà họ Nhan, là thằng vô dụng năm năm trước mọi người đều biết, giỏi võ thì sao chứ? Nhà họ Trịnh có quyền lực, có vô vàn thủ đoạn để giết anh!
"Lâm Trạch, nhường người phụ nữ của mày cho tao thì sao chứ? Nhà họ Trịnh tao có quyền có thế, mày muốn cái gì tao cũng có thể cho mày", người nhà họ Trịnh cười khẩy nói, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
Lâm Trạch chẳng qua chỉ là một tên giỏi võ, những người ở tầng lớp trên như họ chẳng hề sợ loại ngu si tứ chi phát triển này.
"Tiền tài, quyền lực, phụ nữ, tao đều có thể cho mày, hay là mày nghĩ một mình mày có thể chống lại nhà họ Trịnh tao?"
Tiếng bàn tán của mọi người xung quanh ngày càng lớn, Lâm Trạch đứng chính giữa bị bôi nhọ như một thằng hề.
"Tiểu Trạch, anh hãy mặc kệ em, mau đi đi, đưa Tiểu Nguyệt rời khỏi đây!"
Nhan Khinh Nguyên nghiến răng, con ngươi xinh đẹp vốn đang vùng vẫy bỗng kiên định hẳn, Lâm Trạch chỉ là một người không quyền không thế, anh giỏi võ đến mấy cũng không phải đối thủ của nhà họ Trịnh.
"Đúng vậy, mau cút đi, đây không phải nơi mày nên đến".
"Tiểu Phương, mau báo cảnh sát, gọi cảnh sát trưởng Lưu mang một đội cảnh sát vũ trang đến".
"Thằng ngu! Đây là địa bàn của nhà họ Trịnh chúng tao, mày dám ngang ngược ở đây hả?"
Người nhà họ Trịnh và người nhà họ Nhan cũng đã phản ứng lại, họ rối rít uy hiếp, chẳng hề coi Lâm Trạch ra gì.
Một thằng giỏi đánh đấm thôi mà, cần gì phải sợ?
Sau khi Trịnh Thiên Dung bắt được Nhan Khinh Nguyên, hắn cũng dần bình tĩnh lại, bắt đầu phách lối ngẩng đầu: "Lâm Trạch, quỳ xuống cho tao! Bằng không tao giết cô ta!"
"Mau quỳ xuống đi thằng nhãi, một con đàn bà mà thôi, cần gì chứ?"
"Còn dám cướp dâu, tôi thấy có vẻ hôm nay hắn không ra được khỏi cửa nơi này rồi".
Đối mặt với mấy lời giễu cợt của mọi người, Lâm Trạch dường như đã từ bỏ phản kháng, anh không hề nói một lời.
Anh đã nhịn đủ rồi, cũng chẳng muốn lãng phí thời gian với đám người này nữa.
"Đúng là điếc tai”, Lâm Trạch khẽ thì thầm một tiếng, đôi mắt lạnh lùng ngước lên.
"Thiếu gia cẩn thận!"
Hai giọng nói vang lên trong đám người, hai ông già lao ra, nhảy vọt đến trước mặt Trịnh Thiên Dung.
"Chú rể có đồng ý cả đời này dù giàu sang hay nghèo khó, anh đều ở bên cô dâu, sống cả đời với cô ấy không?"
"Tôi đồng ý!", Trịnh Thiên Dung không nghĩ mà nói, hắn mỉm cười lịch sự, nhưng không ai thấy được vẻ tham lam ẩn sâu trong mắt hắn.
Hắn muốn lấy người phụ nữ xinh đẹp này làm vợ lâu rồi!
"Vậy còn cô dâu có muốn ở bên chú rể, dù giàu sang hay nghèo khó đều không rời khỏi anh ấy không?", MC hỏi lớn.
Nhan Khinh Nguyên mím môi, nhìn cánh cửa lễ đường đóng chặt, không nói lời nào.
Cô chỉ muốn nhìn thấy bóng người đó xông tới, đưa cô đi.
Giống như Chí Tôn Bảo cứu Tử Hà vậy, dùng tư thái mạnh mẽ chèn ép tất cả để đưa cô đi.
Nhưng Nhan Khinh Nguyên biết điều này là không thể, đây là nhà họ Nhan, với thực lực của Lâm Trạch... chắc anh còn không qua nổi bảo vệ ở ngoài cửa!
"Cô dâu, cô có muốn ở bên chú rể, dù giàu sang hay nghèo khó đều không rời khỏi anh ấy không?", MC lại nhắc lại câu này, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
Chẳng lẽ cô dâu không muốn kết hôn nữa!
Nhìn thấy Nhan Khinh Nguyên vẫn còn đang do dự, vẻ mặt Trịnh Thiên Dung hơi mất tự nhiên.
"Mau nói đồng ý đi Khinh Nguyên! Đây là ngày vui của con mà!"
"Khinh Nguyên, em ngưỡng mộ chị ghê!"
"Gả cho Trịnh thiếu gia là có phúc lắm đấy!"
"..."
Nhìn thấy cảnh này, người nhà họ Nhan bắt đầu sốt ruột, họ nhao nhao giục cô, trong thời khắc quan trọng thế này sao lại không nói gì chứ?
Nhan Khinh Nguyên quay đầu, nhìn thấy gia tộc của mình chỉ muốn nhanh chóng bán mình đi thì cảm thấy lòng đau như cắt, đây là người thân của mình sao?
"Khinh Nguyên, chẳng nhẽ em không biết chuyện của gia tộc mình sao?", Trịnh Thiên Dung cười mỉm, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy nói.
Nhan Khinh Nguyên khẽ run, lệ nóng dâng trào, nhưng cô vẫn kiên cường mím môi, không để cho nước mắt rớt xuống.
Tiểu Trạch... xin lỗi anh.
"Tôi... tôi đồng...", Nhan Khinh Nguyên chậm rãi mở miệng.
"Đùng!"
Một tiếng động lớn bất chợt vang lên khắp đại sảnh, cánh cửa nổ tung khiến khói bụi mờ mịt bay khắp nơi!
Hai bóng người điên cuồng bay qua, lao qua người của Nhan Khinh Nguyên và Trịnh Thiên Dung, đập vào đống thiết bị phía sau.
Làn gió khẽ thổi bay khăn đội đầu của cô dâu, con ngươi của cô co lại, cô ngơ ngác nhìn cánh cửa lễ đường.
Một bóng người đứng đó giống như ác ma giáng thế!
Mọi người lập tức sợ ngây người, toàn thân cứng đờ.
"Cộp... cộp..."
Tiếng bước chân cồm cộp từng bước từng bước vang lên, giống như như từng cây chùy lớn đập mạnh vào trái tim của mỗi người ở đây!
Gió thổi phần phật, một giọng nói như vang lên từ địa ngục được truyền từ cửa vào.
Giọng nói mặc dù rất khẽ nhưng khiến mọi người run rẩy.
"Ai dám động vào người phụ nữ của tôi, tôi giết kẻ đó!"
Lâm Trạch chầm chậm liếc mắt lên, hất tay một cái, một người bị anh ném vào, ngã mạnh xuống đất, chưa rõ sống chết.
Là Nhan Khinh Long! Là đại thiếu gia nhà họ Nhan - Nhan Khinh Long!
Đằng sau anh là không biết bao nhiêu người, họ nằm dưới đất không hề cử động.
Nơi đây lập tức im như tờ!
Nhan Khinh Nguyên đứng đó nhìn người đàn ông đứng ở cửa lễ đường, bóng dáng đó không hề xa lạ, nó dần dần hòa làm một với bóng hình mà cô ngày đêm nhớ mong.
Là Lâm Trạch! Anh trở về rồi!
"Hai người kia là... cao thủ của nhà họ Trịnh!", có người đột nhiên kêu lên.
Mọi người nhốn nháo nhìn qua mới phát hiện ra hai người bị đạp bay qua cửa rơi xuống sân khấu là cao thủ mà nhà họ Trịnh mời đến.
"Mẹ kiếp! Là thật!"
"Cao thủ võ thuật sao? Cái quái gì thế này?"
"Quan tâm đến hắn làm gì, anh chỉ cần biết hai người này chỉ cần dùng một quyền là có thể đánh chết anh!"
"Mẹ nó! Là hai tên vừa bay vào như diều á? Là họ à?"
Mọi người: ...
Vô lý quá!
"Sao... sao có thể...?", Trịnh Thiên Dung lập tức ngớ người.
Hắn nhìn hai tên đàn ông không biết còn sống hay đã chết, hai tay vì sợ hãi mà khẽ run.
Hai người này là cao thủ võ công của nhà họ Trịnh bọn họ! Chỉ với một quyền có thể đánh bại cao thủ võ thuật!
Ngày thường bảy tám tên đô con cũng không lại gần được người hai vị đại sư này, có thể nói là thiên hạ vô địch.
Nhưng mà... nhìn hai người đang co quắp ở đằng sau, khóe miệng Trịnh Thiên Dung khẽ giật.
Ngay cả hai tên đó cũng bị đánh thừa sống thiếu chết, thực lực của người này... Trịnh Thiên Dung sợ hãi nhìn bóng người ở phía cửa.
"Công chúa điện hạ của ta", Lâm Trạch đứng ở cửa nhìn Nhan Khinh Nguyên mặt đầy nước mắt mà nói, anh khẽ cười một tiếng, hành lễ giống như một người đàn ông hoàn mỹ lịch sự.
"Kỵ sĩ của nàng đến đón nàng về nhà đây".
"Tiểu Trạch!", Nhan Khinh Nguyên cuối cùng cũng không kìm nổi giọng mình, cô khóc lớn, anh thực sự đến đón cô rồi!
Nguyện vọng duy nhất của cô đã thành sự thật, Lâm Trạch thực sự đã dùng tư thế mạnh mẽ chèn ép tất cả đến đón cô về nhà!
"Nhưng trước đó, anh phải xử lý một số kẻ đáng chết đã", Lâm Trạch nhìn Trịnh Thiên Dung, ánh mắt vốn dịu dàng lập tức trở nên rét lạnh.
Dám ép người phụ nữ của mình phải gả cho hắn, tên này chắc chắn phải chết!
Lâm Trạch nhìn hắn, Trịnh Thiên Dung cảm thấy một luồng khí lạnh xông từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu mình!
Chết mất! Lâm Trạch thực sự sẽ giết hắn mất!
Nhìn thấy Lâm Trạch định đi qua, Trịnh Thiên Dung sợ hãi thét lên một tiếng, sau đó lập tức lôi Nhan Khinh Nguyên ra.
"Mày đừng có lại đây! Mày dám lại đây tao sẽ giết cô ta!"
Trịnh Thiên Dung sợ hãi kéo búi tóc của Nhan Khinh Nguyên, sau đó dùng vật nhọn chĩa vào cổ cô!
Mọi người bắt đầu xôn xao, nơi đây lập tức bùng nổ.
Thằng điên Trịnh Thiên Dung này, giây trước Nhan Khinh Nguyên còn là cô dâu, giây sau đã bị hắn dùng làm bia đỡ đạn!
Nơi đây lập tức bùng nổ!
Thằng điên Trịnh Thiên Dung này dám dùng Nhan Khinh Nguyên để uy hiếp anh!
"Lâm Trạch! Chẳng phải mày giỏi võ lắm sao! Mày ra tay với tao đi!", Trịnh Thiên Dung trợn mắt nhìn Lâm Trạch, điên cuồng hét lớn, thái độ vô cùng phách lối.
Trịnh Thiên Dung cho dù có giết chết người phụ nữ của mình cũng không để người khác chạm vào.
Trịnh Thiên Dung tao không có được thứ gì thì Lâm Trạch mày đừng hòng có được.
"Lâm Trạch?"
"Chẳng nhẽ là thằng chồng vô dụng của Nhan Khinh Nguyên năm năm trước sao?"
"Nghe nói là khóc lóc cầu xin vào ở rể nhà họ Nhan để lấy được Nhan Khinh Nguyên đó!"
"Vô dụng? Thế này mà là vô dụng, võ thuật kinh khủng thế này cơ mà!"
"Vậy thì sao chứ? Một tên giỏi đánh đấm thôi mà, nhà họ Trịnh có cả ngàn thủ đoạn để giết hắn!"
"..."
Đám người này lập tức bàn tán sôi nổi, đặc biệt là khi nghe thấy tên Lâm Trạch, nhiều người vốn đang sợ hãi cũng rối rít cười lớn.
Lâm Trạch là tai tiếng của nhà họ Nhan, là thằng vô dụng năm năm trước mọi người đều biết, giỏi võ thì sao chứ? Nhà họ Trịnh có quyền lực, có vô vàn thủ đoạn để giết anh!
"Lâm Trạch, nhường người phụ nữ của mày cho tao thì sao chứ? Nhà họ Trịnh tao có quyền có thế, mày muốn cái gì tao cũng có thể cho mày", người nhà họ Trịnh cười khẩy nói, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
Lâm Trạch chẳng qua chỉ là một tên giỏi võ, những người ở tầng lớp trên như họ chẳng hề sợ loại ngu si tứ chi phát triển này.
"Tiền tài, quyền lực, phụ nữ, tao đều có thể cho mày, hay là mày nghĩ một mình mày có thể chống lại nhà họ Trịnh tao?"
Tiếng bàn tán của mọi người xung quanh ngày càng lớn, Lâm Trạch đứng chính giữa bị bôi nhọ như một thằng hề.
"Tiểu Trạch, anh hãy mặc kệ em, mau đi đi, đưa Tiểu Nguyệt rời khỏi đây!"
Nhan Khinh Nguyên nghiến răng, con ngươi xinh đẹp vốn đang vùng vẫy bỗng kiên định hẳn, Lâm Trạch chỉ là một người không quyền không thế, anh giỏi võ đến mấy cũng không phải đối thủ của nhà họ Trịnh.
"Đúng vậy, mau cút đi, đây không phải nơi mày nên đến".
"Tiểu Phương, mau báo cảnh sát, gọi cảnh sát trưởng Lưu mang một đội cảnh sát vũ trang đến".
"Thằng ngu! Đây là địa bàn của nhà họ Trịnh chúng tao, mày dám ngang ngược ở đây hả?"
Người nhà họ Trịnh và người nhà họ Nhan cũng đã phản ứng lại, họ rối rít uy hiếp, chẳng hề coi Lâm Trạch ra gì.
Một thằng giỏi đánh đấm thôi mà, cần gì phải sợ?
Sau khi Trịnh Thiên Dung bắt được Nhan Khinh Nguyên, hắn cũng dần bình tĩnh lại, bắt đầu phách lối ngẩng đầu: "Lâm Trạch, quỳ xuống cho tao! Bằng không tao giết cô ta!"
"Mau quỳ xuống đi thằng nhãi, một con đàn bà mà thôi, cần gì chứ?"
"Còn dám cướp dâu, tôi thấy có vẻ hôm nay hắn không ra được khỏi cửa nơi này rồi".
Đối mặt với mấy lời giễu cợt của mọi người, Lâm Trạch dường như đã từ bỏ phản kháng, anh không hề nói một lời.
Anh đã nhịn đủ rồi, cũng chẳng muốn lãng phí thời gian với đám người này nữa.
"Đúng là điếc tai”, Lâm Trạch khẽ thì thầm một tiếng, đôi mắt lạnh lùng ngước lên.
"Thiếu gia cẩn thận!"
Hai giọng nói vang lên trong đám người, hai ông già lao ra, nhảy vọt đến trước mặt Trịnh Thiên Dung.