• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Ông Bố Cực Phẩm - Tề Tiên Cơ (2 Viewers)

  • Chương 46

CHƯƠNG 46: QUĂNG SANG MỘT BÊN, ĐỪNG LÀM PHIỀN TỚI ĐIỆN CHỦ


Trên ban công, Tề Thiên Cơ chạy đến ôm Đồng Đồng.


Anh nhìn Tất Thắng đang quỳ trên mặt đất, cuối cùng là lắc lắc đầu. Điện Vô Song không phải là nơi nói đến là đến nói đi là đi.


Sau khi Tất Thắng rời khỏi điện Vô Song thì hắn cũng biết được bản thân đang đối mặt với thứ gì rồi.


Trần Diễn biết rõ nên từ chối nói: “Tất Thắng à, quy định của điện Vô Song một khi rời khỏi thì tuyệt không cho phép trở về. Đó là quy định không thể thay đổi.”


Anh ta hơi ngập ngừng: “Cứ cho là Điện Chủ đồng ý đi, tôi cũng không đồng ý. Anh của bây giờ chẳng xứng để làm thành viên của điện Vô Song.”


Khuôn mặt Tất Thắng ưu buồn, ân hận không thôi.


Khi đó mọi chuyện quá gấp gáp nên phải rời khỏi điện Vô Song.


Chẳng thể ngờ rằng, bước đi này một đi không trở lại.


Vốn nghĩ rằng sau này có thể trở về điện Vô Song, cuối cùng cả đời lại chỉ có thể dừng chân làm Tướng quân mà thôi. Mắt hơi đỏ, mặt cũng đỏ lên.


Khi thuộc hạ của Tất Thắng nhìn thấy tướng quân của họ bị Trần Diễn coi thường, sắc mặt của họ lập tức đỏ lên, tràn đầy phẫn nộ: “Điện Vô Song ghê gớm lắm sao? Làm bộ làm tịch gì vậy chứ?”


“Tất tướng quân của chúng tôi bất khả chiến bại, chẳng có một đội tướng nào có thể so sánh được với Tất tướng quân cả!”


“Tướng quân, hắn không để chúng tôi đi, chúng tôi còn lạ gì nữa chứ?”


Dưới sự bảo vệ của thuộc hạ, Tất Thắng cảm thấy sợ hãi thay vì vui vẻ.


Tất Thắng vội vàng nói: “Câm miệng hết cho tôi, ai còn dám mắng điện Vô Song một câu nào nữa, chém không tiếc tay!”


Tất Thắng nhìn rất hung dữ, người đầy sát khí.


Mặc dù đã rời khỏi điện Vô Song rồi, nhưng trong lòng của Tất Thắng thì điện Vô Song vẫn có một vị trí nhất định, không cho phép ai động vào!


Đám thuộc hạ lập tức im lặng, không dám nói một câu nào nữa.


“Được rồi, nói cho tôi nghe các anh đang gặp phải chuyện gì sao?” Trần Diễn lạnh lùng nói.


Tất Thắng vội trả lời, nói ra mọi chuyện.


Hóa ra, gần đây có một đội thường xuyên tấn công. Tới lui chẳng có dấu vết gì, hỏa lực dữ dội khiến đội của hắn không thể chống lại.


Để chống lại đội đó, Tất Thắng đã cố gắng hết sức, nhưng tiếc rằng vẫn thương vong nặng nề và chẳng phải là đối thủ của bọn họ.


Trong lúc tuyệt vọng, chỉ có thể đến gặp Tề Thiên Cơ để nhờ giúp đỡ.


Trần Diễn nhếch khóe môi, tự đắc nói: “Vừa hay tôi đang rảnh, tôi sẽ xử lý trận này. Dù thuộc hạ của anh không tin, nhưng cũng phải để cho bọn chúng mở mang tầm mắt.”


“Đa tạ anh Diễn.” Tất Thắng vui mừng ra mặt.


“Đám người kia thì phải làm sao?”


Một tên thuộc hạ chỉ vào Dương Minh, Tần Tranh và những người khác bị đánh hôn mê hỏi.


Trần Diễn lạnh lùng nói: “Quăng chúng nó sang một bên, đừng làm phiền đến Điện Chủ!”


Tất Thắng gật đầu và nói với thuộc hạ: “Cởi quần áo của họ ra và ném lên đại sảnh. Phải để cho chúng mất mặt sau đó tống bọn chúng vào tù!”


“Vâng, tướng quân.”


Những tên thuộc hạ đó lập tức ra tay và kéo Tần Tranh, Dương Minh và những người khác đi.


Tất Thắng đưa Trần Diễn đi thẳng đến chiến trường.


Một tiếng đồng hồ sau.


Một chiếc chiến hạm bọc sắt đạp sóng ra trận địa trên biển.


Trần Diễn kiêu hãnh đứng trên mũi thuyền, bất chấp sóng gió.


Các thuộc hạ của Tất Thắng cũng đứng trên boong và theo dõi phía sau.


Ở phía xa, hạm đội địch thành từng nhóm ở phía chân trời, không dưới hai mươi chiếc!


Có thiết giáp hạm, tàu tuần dương và tàu khu trục nhỏ. Mỗi thiết giáp hạm đều được trang bị đầy đủ vũ khí, lao về phía con tàu bọc thép.


“Trời ơi, chiếc chiến hạm đó có đầy đủ mọi thứ trên đó!”


“Mau quay đầu lại! Chúng tôi chỉ là một con tàu nhỏ, làm sao có thể khiêu chiến chứ?”


“Tướng quân, đám người này muốn giết chúng ta!”


Nghe thấy thuộc hạ vừa nói vừa hoảng sợ.


Tất Thắng cảm thấy quá xấu hổ.


Những binh lính mà Tất Thắng mang ra đều bất khả chiến bại trên khắp Lĩnh Nam, quốc vương khen ngợi họ, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.


So với binh lính của điện Vô Song thì hoàn toàn khác.


Thuộc hạ của Trần Diễn như có vẻ kiêu ngạo, chẳng sợ ai.


Mặt Trần Diễn vô cảm, trong mắt dường như chỉ có trời xanh mây trắng, ngoảnh mặt làm ngơ trước hạm đội địch đang lao tới với khí thế hừng hực giết người kia.


Anh ta nhìn chằm chằm vào hạm đội phía trước và lạnh lùng nói: “Cứ hết tốc lực lao thẳng về phía kẻ thù!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom