• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Ông Bố Cực Phẩm - Tề Tiên Cơ (2 Viewers)

  • Chương 24

CHƯƠNG 24: TÔI CÓ TIỀN


Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Mộc Thanh từ từ tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.


Cơn đau đầu của việc say rượu vô cùng khó chịu.


Cô cầm lấy điện thoại lên xem xem.


Lúc này, Trương Đào và những người bạn trong nhóm chat đều đang nghị luận, nói hôm qua Tề Thiên Cơ diễn trò bắt nạt người khác, còn tức giận mắng chửi Dương Mộc Thanh gả cho một thằng chồng phế vât hại thảm các sinh viên.


Trương Đào còn thề trong chat là nhất định sẽ để Tề Thiên Cơ vì vở kịch này mà trả một cái giá lớn.


“Vẫn là diễn kịch?” Dương Mộc Thanh nhìn thấy tin tức trong nhóm chat, nội tâm càng thêm thất vọng.


Tối hôm qua cô còn nghĩ Tề Thiên Cơ thực sự lợi hại, bây giờ nhìn thấy đám người Trương Đào nói như vậy thì cô cũng theo bản năng cảm thấy Tề Thiên Cơ không có năng lực lớn như vậy.


Có thể để Mã Đằng và Trần Hữu quỳ xuống thì chắc chắn phải là nhân vật đỉnh thiên lập địa, sao lại có thể là chồng của cô được chứ?


Lúc này, trong phòng bếp truyền đến thanh âm xào rau.


Dương Mộc Thanh ngồi dậy, ánh mắt đảo qua canh giải rượu ở trên đầu giường còn có đồ ngủ ở trên người mình, trong lòng ấm áp.


Tuy rằng Tề Thiên Cơ chỉ là ngụy trang lợi hại nhưng trong nhà có thêm một người vẫn ấm áp hơn là một mình.


Giây tiếp theo cô liền chau mày lại.


Còn chưa đưa 90 tỷ cho nhà họ Tần, không chừng cha mẹ cũng bị liên lụy, vợ chồng cô cũng có thể bị bỏ tù, bỏ Đồng Đồng lại một mình chịu khổ trên thế gian này.


Lúc này, tâm tình cô vô cùng hối hận, thống khổ và bất lực, trong bữa tiệc ngày hôm qua còn chưa mượn được tiền của bạn học, e là sau này cũng không còn cơ hội tốt để vay tiền nữa.


Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại vang lên.


Thanh âm vui sướng của Chu Tuệ truyền đến: “Tiểu Thanh, bệnh của Đồng Đồng được người khác chữa trị rồi, hai con nhanh đến bệnh viện xem đi, đây là chuyện tốt đó!”


“Thật sao?” Dương Mộc Thanh mừng rỡ, hốc mắt đỏ lên.


Cô lập tức rời giường thay một bộ quần áo khác, cao giọng thúc giục người bên ngoài: “Cơ, mau thay quần áo đi, Đồng Đồng khỏi bệnh rồi, chúng ta lập tức đi tới bệnh viện!”


Ở phòng bếp, Tề Thiên Cơ nở nụ cười, thầm nghĩ: “Y thuật của Tông Sơn này không tồi đấy chứ.”


Đêm qua, anh gọi điện thoại cho Tông Sơn để chữa bệnh cho Đồng Đồng, không nghĩ tới sáng sớm liền truyền đến tin tức tốt.


Hai mươi phút sau, hai người chạy tới phòng bệnh.


Lúc này, sắc mặt Đồng Đồng hồng hào, ánh mắt sáng ngời, khỏe mạnh mà sống.


Nhất là đôi mắt to của con bé, thanh tú có thần như ngôi sao đang tỏa sáng.


Hốc mắt Dương Mộc Thanh đỏ lên, ôm chặt Đồng Đồng vào lòng, vô cùng vui mừng mà khóc: “Đồng Đồng!”


“Mẹ đừng khóc, Đồng Đồng khỏe lắm!”


Đồng Đồng giống như một người lớn ôn nhu vuốt lưng Dương Mộc Thanh, nhu thuận động lòng người.


Khóe mắt Tề Thiên Cơ cũng trong suốt, xoa xoa nước mắt thầm nghĩ: “Sau khi trở về nhất định thưởng lớn cho Tông Sơn!”


Đồng Đồng dùng ánh mắt to mà có thần nhìn Tề Thiên Cơ, đột nhiên gọi một tiếng: “Ba, tới ôm một cái đi!”


Tề Thiên Cơ nghe vậy thì khẽ run lên.


Anh đi qua ôm chặt Đồng Đồng vào ngực.


“Ba, đồng ý với Đồng Đồng sau này không được rời xa Đồng Đồng, được không? Con với mẹ đều rất nhớ ba.” Đồng Đồng nhỏ giọng nói.


Lời nói vô cùng ngây thơ hôm nay lại khiến Tề Thiên Cơ lệ rơi đầy mặt.


Anh trầm giọng nói: “Được, ba đồng ý với con! Sau này sẽ không rời xa hai người nữa!”


Nhìn thấy một màn hòa thuận vui vẻ, ánh mắt Dương Mộc Thanh tràn ngập nhu tình, ngay cả Dương Tây và Chu Tuệ cũng đỏ hốc mắt.


Đồng Đồng tựa vào bờ vao Tề Thiên Cơ: “Ba, Đồng Đồng muốn đi công viên trò chơi chơi.”


“Được! Ba dẫn con đi chơi.”


Ở bên cạnh, Dương Mộc Thanh, Dương Tây và Chu Tuệ theo bản năng móc móc bóp tiền.


Vào giây tiếp theo, ánh mắt bọn họ lúng túng.


Dương Tây thở dài nói: “Đồng Đồng, bây giờ chúng ta làm gì có tiền đi chơi công viên chứ.”


Chu Tuệ liếc Tề Thiên Cơ một cái, tức giận nói: “Đều tại tên phế vật này, đều đo đống rắc rối của cậu mà hại thảm một nhà chúng ta!”


Tề Thiên Cơ ôm Đồng Đồng: “Không sao, tôi có tiền.”


Chu Tuệ cười lạnh, trào phúng: “Có được mấy đồng chứ? Vẫn là dùng tiền làm đạo diễn đi, cậu còn cần dựa vào diễn trò để giữ mặt mũi mà.”


“Tôi thực sự có tiền.” Tề Thiên Cơ còn thật sự nói.


Chu Tuệ cười nhạo, kỳ quái nói: “Lần trước còn nói trong túi có ba trăm tỷ, bây giờ chuẩn bị nói có bao nhiêu? 3000 tỷ hay là 30.000 tỷ? Có muốn nói là tỷ phú Lĩnh Nam Mã Đằng là thủ hạ của cậu hay không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom