Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75: Cậu Ấm Nhà Họ Vương - Vương Tinh
"Con bây giờ vẫn chưa dùng đến tiền, đợi khi nào con cần sẽ đến tìm bố." Lục Trần từ chối nói.
Anh vốn dĩ chỉ muốn giúp bố vợ kiếm chút tiền tiêu, chứ anh thiếu gì vài chục triệu đâu.
"Được được được, đến lúc đó cần bao nhiêu cứ nói với bố, đừng nói với mẹ con nói với bố là được rồi." Lâm Đại Hải cười tươi như hoa, trong lòng cũng quý Lục Trần hơn nhiều.
Địch Phú ở bên cạnh cũng nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, trong lòng cũng muốn nhanh chóng chinh phục được Lâm Di Giai.
Lâm Đại Hải không có con trai, chỉ có hai đứa con gái thôi, mà Lục Trần ngay cả bốn mươi triệu cũng không cần, hắn ngưỡng mộ cũng đúng thôi.
Từ lúc Tả Thanh Thành ra mặt thì bọn Lý Văn Quang với Triệu Thiên Vũ mặc dù không phục nhưng cũng không dám nói gì.
Tả gia không phải chỗ bọn họ có thể động vào được
Hơn nữa đây lại là triển lãm mà Tả gia tổ chức.
"Anh Lục, mắt nhìn tốt lắm, vậy mà anh cũng có thể phát hiện ra còn một lớp nữa, chút nữa ở phần cược đá quý chờ anh thể hiện." Tả Thanh Thành hôm nay có duyên lấy được "Hồng Đình Đàm Cổ Đồ" cho nên anh đã có một cái nhìn mới về Lục Trần.
Đương nhiên là hắn cũng hi vọng Lâm Đại Hải sẽ tiêu số tiền bốn mươi triệu đó ở phần thi cược đá quý.
Vậy thì bức tranh đó đối với hắn mà nói là miễn phí mà có được.
Lục Trần chỉ cười không nói, sau khi Tả Thanh Thành đem người rời đi thì người xung quanh cũng trở về chỗ ngồi của mình, vừa ăn uống vừa xem triển lãm phía trên , xem thử có ai đem đồ lên đấu giá chưa.
Những người xung quanh ba người Vu Chính Đào thỉnh thoảng lại đến chào hỏi, họ hy vọng có thể thông qua ba người họ mà kiếm được vài món đồ tốt.
"Anh rể nè, chút nữa đến phần thi cược đá quý, anh nhất định phải giúp kiếm cho em một miếng ngọc phỉ thúy đó." Lâm Di Giai kỳ vọng nhìn Lục Trần, nếu không phải Lâm Đại Hải cũng ở đây, cô đã dán vào người anh rồi.
Anh rể này cũng biết kiếm ra tiền ghê, phải nịnh nọt cho tốt mới được.
"Lúc nãy anh chỉ may mắn thôi." Lục Trần cười nói.
"Em không biết đâu, anh đã giúp bố kiếm nhiều tiền thế rồi thì cũng phải giúp em kiếm một ít chứ. Nếu không sau này em sẽ không trông Kỳ Kỳ nữa." Lâm Di Giai bắt lấy tay Lục Trần, lắc qua lắc lại làm nũng.
"Được thôi, nếu như chút nữa có sơ xuất thì em cũng đừng trách anh." Lục Trần cạn lời gỡ tay Lâm Di Giai ra, bố vợ còn ngồi ở đây đó, dù sao thì cũng hơi cạn lời với người này.
"Em tin anh, nhất định sẽ không có sơ xuất đâu." Nghe được câu đồng ý của Lục Trần, Lâm Di Giai vui vẻ nói.
Cô bây giờ rất bái phục Lục Trần luôn đó.
Tốn có mười lăm vạn mà giúp bố cô kiếm về bốn mươi triệu , đây chắc chắn là cái cây hái ra tiền.
"Anh là Lục Trần đúng không."
Ngay lúc này có một công tử trẻ tuổi đi đến, bên cạnh hắn còn có một cô gái trẻ, trên mặt đánh mấy lớp phấn.
Cậu công tử này luôn mang khuôn mặt ngạo nghễ làm cho một bàn mấy người khi nhìn thấy cậu ta này đều không thoải mái.
"Tôi là Lục Trần, cậu tìm tôi có chuyện gì?" Lục Trần nhíu mày, ngước lên nhìn cậu công tử kia.
"Tôi trả anh mười triệu, chút nữa giúp tôi giám định đá thô." Cậu công tử ngạo mạn nói.
Phí giám định là mười triệu?
Người xung quanh hít một hơi thật sâu, cậu thanh niên này đúng là quá làm màu rồi, lỡ như tất cả đều là hàng giả không phải lỗ to rồi sao?
"Không có hứng." Lục Trần lạnh nhạt nói.
"Hai mươi triệu." Cậu công tử đến mắt còn không thèm chớp, hắn chính là đang ở trước mặt mọi người phô trương rằng ông đây không thiếu tiền.
Hai mươi triệu?
Câu này nói ra cũng khiến cho ba người Vu Chính Đào hơi ngạc nhiên rồi.
Lần này Tả gia mời bọn họ đến đây làm giám định, cũng chỉ trả cho bọn họ năm triệu tiền công thôi, cậu thanh niên này vì để Lục Trần giám định cho hắn mà trả tới hai mươi triệu, thế này cũng thật quá...
"Hai trăm triệu tôi cũng không có hứng." Lục Trần trào phúng nhìn cậu thanh niên, việc anh không có hứng thì hai tỷ anh cũng không làm.
"Tên khốn, ngay cả thể Vương Tinh tôi anh cũng không nể mặt, chờ chết đi." Cậu thanh niên cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Lục Trần một cái rồi dẫn cô gái kia rời đi.
"Vương Tinh? Không phải là cái tên ăn chơi trác táng của Vương gia đấy chứ, nếu như là hắn thì cậu nên cẩn thận đi cậu trai trẻ." Có người vừa nghe vậy đã kinh ngạc nói.
"Đúng rồi đó, Ở Du Châu này ngoài hai công tử ăn chơi trác táng họ Vương của Vương gia, thì còn ai nữa chứ."
Lâm Đại Hải và Lâm Di Giai kinh hãi, trong lòng bất chợt lo lắng.
"Lục Trần hay là con đến xin lỗi cậu Vương Tinh kia đi, rồi đồng ý giám định cho hắn." Lâm Đại Hải lo lắng nói.
"Đúng đó anh rể, Vương gia là một gia tộc lớn ngay sau tứ đại gia tộc thôi, hơn nữa tên Vương Tinh đó còn ra tay rất độc ác, người đắc tội hắn đều sống không yên." Lâm Di Giai cũng hết nước khuyên bảo.
"Cho nên người ta mới nói, làm người nên biết khiêm tốn, cứng quá ắt dễ gãy, thể hiện nhiều quá cũng không phải chuyện tốt." Lôi Minh Siêu từ tốn nói.
"Đại Hải này, đắc tội người của Vương Gia đều không có kết cục tốt đẹp, ông xem khuyên con rể ông đi." Hoàng Hựu Quân cũng khuyên can.
Nghe nói vậy Lâm Đại Hải càng lo lắng hơn nữa.
"Lục Trần, cậu Vương Tinh đó chắc cũng chưa đi xa, con mau đến xin lỗi cậu ta đi." Lâm Đại Hải thêm một lần nữa khuyên bảo.
"Bố, không sao đâu, hắn không dám đụng vào con đâu." Lục Trần cười nói.
"Ài, con sao mà ngang bướng thế hả, nghe lời bố mau đi đi." Lâm Đại Hải hối thúc Lục Trần, đắc tội Vương gia không phải chuyện chơi, không chừng còn liên lụy đến tính mạng.
"Anh rể nếu anh còn không nghe em sẽ gọi điện cho chị em." Lâm Di Giai uy hiếp nói.
Lục Trần cạn lời, Vương gia trong mắt mọi người mà nói thì chính là vô cùng đáng sợ, nhưng trong mắt Lục Trần thì cũng chẳng là gì cả, với lại anh không phải là người cứ muốn là động vào được.
"Được rồi, vậy giờ con đi tìm Vương Tinh đó nói chuyện." Lục Trần ngồi thẳng lên, chuẩn bị đứng dậy đi tìm Vương Tinh.
Tất nhiên không phải đi xin lỗi rồi, anh đi tìm Vương Tinh để dậy bảo một trận.
Anh em tốt Ngô Lỗi của anh bị chính Vương Tinh hại cho nhà tan cửa nát.
Thù này bạn anh không báo được vậy thân là anh em tốt anh sẽ thay bạn của anh báo thù.
"Cậu muốn tìm người ta xin lỗi e là không kịp rồi." Vu Chính Đào cười lạnh.
Đúng vào lúc này người xung quanh nhìn thấy hai tên cao to đang đi đến đây.
Không cần phải hỏi cũng biết đây là người do Vương Tinh gọi đến.
Lâm Đại Hải và Lâm Di Giai sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy hai tên cao to kia mà trong lòng sợ hãi không thôi.
"Cậu, qua đây với chúng tôi một lát." Hai người mặc áo đen lạnh lùng nói, khiến mọi người xung quanh tự cảm thấy áp lực.
"Được." Lục Trần bình thản đứng lên, chuẩn bị đi với bọn chúng.
"Anh rể, đừng đi với bọn chúng, anh sẽ chết rất thảm đó!" Lâm Di Giai kéo Lục Trần lại.
"Các người tìm con rể tôi có chuyện gì?" Lâm Đại Hải biết mà cố ý hỏi.
"Lão già, chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi." Một tên cao to trừng mắt nhìn Lâm Đại Hải, làm ông sợ đến mức không dám thở mạnh.
"Nói ít thôi, dẫn đường đi." Lục Trần lạnh nhạt nói.
"Tiểu tử, xem ra cậu còn biết thời thế." Một tên to cao hừ một tiếng rồi dẫn Lục Trần ra khỏi sảnh chính.
"Ba vị giáo sự, chúng tôi phải làm sao đây, có nên báo cảnh sát không?" Lâm Đại Hải nhìn ba người Vu Chính Đào cầu sự giúp đỡ.
"Thế lực của Vương gia rất mạnh, báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, hơn nữa có thể liên lụy đến cả nhà ông, ông không báo cảnh sát thì cậu ta cùng lắm bị đánh một trận, chút nữa khịp thời đưa đi cấp cứu thì cũng không làm sao cả." Hoàng Hựu Quân nói.
"Ài, đúng là tạo nghiệp mà, sao lại dính dáng đến Vương gia cơ chứ." Lâm Đại Hải khổ tâm nói.
Người xung quang cũng nhìn Lâm Đại Hải cảm thông.
--------------------
Bình luận facebook