Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 503: Kỳ nghỉ
"Hả? Thứ bảy và chủ nhật? Không phải vẫn tiến hành như bình thường sao?"
Khi Lục Trần đang ký văn bản về việc thay đổi vũ khí và
trang bị cho quân đội quốc phòng, đột nhiên nghe thấy lời nói của một số đại diện kỹ
sư và ủy viên hội đồng, cũng như một số chuyên gia lịch pháp, anh lập tức ngẩng đầu
lên nhìn mọi người một cách kỳ lạ.
Một trong những chuyên gia lịch pháp bất lực nói: “Trước
kia nó được tiến hành trên phi thuyền Hi Vọng".
"Nhưng mấu chốt là lịch của Proxima Centauri b vẫn chưa
được thi hành một cách triệt để."
"Trước hết, đó là một mốc thời gian gần 27 giờ một ngày,
và có hơn 410 ngày thay đổi trong bốn mùa trong năm."
"Đúng rồi, ở đây có năm mùa thay đổi, có một mùa khác ở
giữa, đó là mùa khô mà thậm chí nước biển sẽ rút đi hoàn toàn, quan hệ thời gian phức
tạp này khiến thứ bảy và chủ nhật hiện tại trở nên vô ích."
"Hơn nữa bây giờ anh đang bận rộn với công việc xây
dựng, nhân dân lao động, xây dựng và phân phối các lô biệt thự đơn lập đầu tiên. Tất
cả mọi người đều mong muốn được tham gia, không thể nghỉ ngơi, cho nên mọi
người đều không nhận thấy sự thay đổi của dòng thời gian này. Thực ra, họ thực sự rất
mệt mỏi. Chỉ là mọi người vẫn chưa nhận ra mà thôi. "
Lục Trần đỡ lấy đầu suy nghĩ cẩn thận, dường như thật sự
là như vậy.
Bởi vì hiện tại việc xây dựng đế đô vẫn chưa cố định, tốc
độ xây dựng của robot kỹ thuật rất nhanh, không thể phân biệt được từ công trường
này đến công trường khác. Do đó, tất cả công nhân tộc người lùn và nhân viên của con
người đều được trả lương theo ngày. Nơi nào cần nhân sự thì có thể điền vào biểu mẫu
tại trục chính trị.
Sau đó chờ phía trên tiến hành điều động.
Có thể nói, ngoại trừ quân đội và các nhà khoa học về kiến
trúc, tất cả con người đều đã tham gia xây dựng đế đô này.
Do đó, một ngày nghỉ được coi là bớt đi một ngày lương,
hiện tại lương ban đầu đều cao gấp ba lần.
Ngoài ra, những lô biệt thự đơn lập đầu tiên sắp được hoàn
thành, để có thể đổi được một chỗ tại thời điểm đó, ước tính tất cả mọi người đều phải
nỗ lực làm việc.
Hơn nữa, Proxima Centauri b có thời gian quá dài, dẫn đến
thời gian làm việc ban ngày lên đến gần chục tiếng đồng hồ, nên mọi người đều rất
mệt mỏi. Đây thực sự không phải là lời nói nhảm.
Lục Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì bắt đầu từ
ngày mai sẽ tổ chức kỳ nghỉ dài năm ngày liên tiếp. Từ nay về sau, năm ngày này sẽ
được lấy làm ngày nghỉ hàng năm, gọi là Tết Giáng Lâm."
"Mọi công việc mà con người tham gia sẽ được tạm dừng,
ngoại trừ quân đội, những người còn lại có thể chơi đùa và nghỉ ngơi trong khu vực an
toàn, cũng có thể nói chuyện với tộc người lùn."
"Tuy nhiên không được phép rời khỏi đế đô, đồng thời cứ
sau năm ngày làm việc, thứ bảy và chủ nhật hàng tuần cũng sẽ được nghỉ như bình
thường. À, ngày nghỉ vẫn được nhận một nửa số lương, đó là mức lương bình thường.
"
Thư ký Trần Sơ Nhiên bên cạnh lập tức ghi lại tất cả, sau
đó nhanh chóng mang ra bên ngoài phòng hạm trưởng in thành văn bản.
Lục Trần ngay lập tức ký tên và giao lại cho Trần Sơ
Nhiên, sau đó chỉ cần giao lại cho đài truyền hình của phi thuyền Hi Vọng, tin tức sẽ
được công bố vào lúc 7 giờ tối và được ghi lại trên trang web chính thức của phi
thuyền Hi Vọng. Những việc này đã được tiêu chuẩn hóa hoàn toàn.
Những người đến đây đều rất hài lòng, thật ra họ cũng là
nhóm người mệt mỏi, tốt nhất nên có thời gian nghỉ ngơi.
Bây giờ mọi người đã tìm thấy một trái đất mới, một ngôi
nhà mới, cũng nên đến lúc nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Ngay sau khi nhóm người đó rời đi, Lục Trần liền vươn
vai.
Anh nhìn lướt qua vài tài liệu để trên bàn, rồi qua cửa sổ
phòng hạm trưởng nhìn ra bên ngoài, ở đây có thể nhìn thấy một bãi biển xanh.
"Có lẽ ... nghỉ ngơi một thời gian là lựa chọn không tồi,
không phải Kỳ Kỳ muốn nhìn thấy biển sao? Lời hứa này nên được thực hiện rồi."
Lục Trần cũng mỉm cười, gánh nặng bấy lâu nay luôn
khiến anh như kim đồng hồ lên dây cót. Nếu nói về người chăm chỉ làm việc nhất trên
phi thuyền Hi Vọng thì đó chính là anh.
Không dễ có kỳ nghỉ dài năm ngày, trừ một số việc liên
quan đến quân đội, cũng như sắp xếp an ninh dân sự và sắp xếp kỳ nghỉ, thì năm ngày
này chắc hẳn là khoảng thời gian mà công việc ít nhất. Trong đầu anh hiện lên hình
ảnh mấy năm qua con gái thường phàn nàn với anh rằng anh không có thời gian bên
cạnh cô bé.
Khi Lục Trần vừa kí xong tập văn kiện cuối cùng chuẩn bị
vê nhà thì Trần Sơ Nhiên đột nhiên gọi anh lại.
“Lục Trần, năm ngày này anh có kế hoạch gì không?”
Trần Sơ Nhiên nhìn vào mắt Lục Trần.
Nhìn ánh mắt sáng ngời mang theo nỗi hận của Trần Sơ
Nhiên, ánh mắt Lục Trần có chút né tránh.
Mấy năm nay, mặc dù tuổi thọ của con người đã được kéo
dài đến hơn một trăm năm mươi tuổi, nhưng cảm giác thời gian mười năm cũng thật
dài.
Trần Sơ Nhiên vẫn giống như mọi khi từ chối sự theo đuổi
của những người đàn ông khác.
Cô ấy đang đợi.
Chờ đợi người đàn ông có vị trí vững chắc trong tâm trí
cô, liệu có thoát khỏi những quan niệm thế tục trần gian mà nắm tay cô không.
“Tôi… vẫn chưa quyết định.” Lục Trần thở dài trong lòng
nói.
"Tuy nhiên, trước đó Kỳ Kỳ đã nói rằng con bé muốn nhìn
thấy biển. Nên chắc là tôi sẽ đưa con bé đi đến bãi biển". Lục Trần nói thêm.
Kỳ Kỳ lớn lên ở Du Châu, là một thành phố nội địa có
sông Dương Tử và sông Gia Lăng nhưng không có biển.
Những năm gần đây trên phi thuyền Hi Vọng, cô bé đã
trưởng thành và trở thành một nhà khoa học xuất sắc.
Nhưng điều đáng tiếc nhất trong lòng cô bé là cô bé chưa
từng được nhìn thấy biển.
Vào ngày phi thuyền Hi Vọng đến Proxima Centauri b,
Lục Trần thấy Kỳ Kỳ nhìn xuống bãi biển bên dưới với vẻ mặt si mê.
“Ồ, vậy thì không có việc gì nữa đâu.” Trần Sơ Nhiên gật
đầu, xoay người rời đi.
"Nếu cô không có kế hoạch gì thì cũng có thể đi biển cùng
chúng tôi."
Nhìn bóng lưng Trần Sơ Nhiên có chút lạc lõng, Lục Trần
nhất thời hét lên.
Thân hình Trần Sơ Nhiên run lên, cũng không phủ nhận
mà chỉ bước nhanh chân ra khỏi phòng hạm trưởng.
Khi Lục Trần đang ký văn bản về việc thay đổi vũ khí và
trang bị cho quân đội quốc phòng, đột nhiên nghe thấy lời nói của một số đại diện kỹ
sư và ủy viên hội đồng, cũng như một số chuyên gia lịch pháp, anh lập tức ngẩng đầu
lên nhìn mọi người một cách kỳ lạ.
Một trong những chuyên gia lịch pháp bất lực nói: “Trước
kia nó được tiến hành trên phi thuyền Hi Vọng".
"Nhưng mấu chốt là lịch của Proxima Centauri b vẫn chưa
được thi hành một cách triệt để."
"Trước hết, đó là một mốc thời gian gần 27 giờ một ngày,
và có hơn 410 ngày thay đổi trong bốn mùa trong năm."
"Đúng rồi, ở đây có năm mùa thay đổi, có một mùa khác ở
giữa, đó là mùa khô mà thậm chí nước biển sẽ rút đi hoàn toàn, quan hệ thời gian phức
tạp này khiến thứ bảy và chủ nhật hiện tại trở nên vô ích."
"Hơn nữa bây giờ anh đang bận rộn với công việc xây
dựng, nhân dân lao động, xây dựng và phân phối các lô biệt thự đơn lập đầu tiên. Tất
cả mọi người đều mong muốn được tham gia, không thể nghỉ ngơi, cho nên mọi
người đều không nhận thấy sự thay đổi của dòng thời gian này. Thực ra, họ thực sự rất
mệt mỏi. Chỉ là mọi người vẫn chưa nhận ra mà thôi. "
Lục Trần đỡ lấy đầu suy nghĩ cẩn thận, dường như thật sự
là như vậy.
Bởi vì hiện tại việc xây dựng đế đô vẫn chưa cố định, tốc
độ xây dựng của robot kỹ thuật rất nhanh, không thể phân biệt được từ công trường
này đến công trường khác. Do đó, tất cả công nhân tộc người lùn và nhân viên của con
người đều được trả lương theo ngày. Nơi nào cần nhân sự thì có thể điền vào biểu mẫu
tại trục chính trị.
Sau đó chờ phía trên tiến hành điều động.
Có thể nói, ngoại trừ quân đội và các nhà khoa học về kiến
trúc, tất cả con người đều đã tham gia xây dựng đế đô này.
Do đó, một ngày nghỉ được coi là bớt đi một ngày lương,
hiện tại lương ban đầu đều cao gấp ba lần.
Ngoài ra, những lô biệt thự đơn lập đầu tiên sắp được hoàn
thành, để có thể đổi được một chỗ tại thời điểm đó, ước tính tất cả mọi người đều phải
nỗ lực làm việc.
Hơn nữa, Proxima Centauri b có thời gian quá dài, dẫn đến
thời gian làm việc ban ngày lên đến gần chục tiếng đồng hồ, nên mọi người đều rất
mệt mỏi. Đây thực sự không phải là lời nói nhảm.
Lục Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì bắt đầu từ
ngày mai sẽ tổ chức kỳ nghỉ dài năm ngày liên tiếp. Từ nay về sau, năm ngày này sẽ
được lấy làm ngày nghỉ hàng năm, gọi là Tết Giáng Lâm."
"Mọi công việc mà con người tham gia sẽ được tạm dừng,
ngoại trừ quân đội, những người còn lại có thể chơi đùa và nghỉ ngơi trong khu vực an
toàn, cũng có thể nói chuyện với tộc người lùn."
"Tuy nhiên không được phép rời khỏi đế đô, đồng thời cứ
sau năm ngày làm việc, thứ bảy và chủ nhật hàng tuần cũng sẽ được nghỉ như bình
thường. À, ngày nghỉ vẫn được nhận một nửa số lương, đó là mức lương bình thường.
"
Thư ký Trần Sơ Nhiên bên cạnh lập tức ghi lại tất cả, sau
đó nhanh chóng mang ra bên ngoài phòng hạm trưởng in thành văn bản.
Lục Trần ngay lập tức ký tên và giao lại cho Trần Sơ
Nhiên, sau đó chỉ cần giao lại cho đài truyền hình của phi thuyền Hi Vọng, tin tức sẽ
được công bố vào lúc 7 giờ tối và được ghi lại trên trang web chính thức của phi
thuyền Hi Vọng. Những việc này đã được tiêu chuẩn hóa hoàn toàn.
Những người đến đây đều rất hài lòng, thật ra họ cũng là
nhóm người mệt mỏi, tốt nhất nên có thời gian nghỉ ngơi.
Bây giờ mọi người đã tìm thấy một trái đất mới, một ngôi
nhà mới, cũng nên đến lúc nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Ngay sau khi nhóm người đó rời đi, Lục Trần liền vươn
vai.
Anh nhìn lướt qua vài tài liệu để trên bàn, rồi qua cửa sổ
phòng hạm trưởng nhìn ra bên ngoài, ở đây có thể nhìn thấy một bãi biển xanh.
"Có lẽ ... nghỉ ngơi một thời gian là lựa chọn không tồi,
không phải Kỳ Kỳ muốn nhìn thấy biển sao? Lời hứa này nên được thực hiện rồi."
Lục Trần cũng mỉm cười, gánh nặng bấy lâu nay luôn
khiến anh như kim đồng hồ lên dây cót. Nếu nói về người chăm chỉ làm việc nhất trên
phi thuyền Hi Vọng thì đó chính là anh.
Không dễ có kỳ nghỉ dài năm ngày, trừ một số việc liên
quan đến quân đội, cũng như sắp xếp an ninh dân sự và sắp xếp kỳ nghỉ, thì năm ngày
này chắc hẳn là khoảng thời gian mà công việc ít nhất. Trong đầu anh hiện lên hình
ảnh mấy năm qua con gái thường phàn nàn với anh rằng anh không có thời gian bên
cạnh cô bé.
Khi Lục Trần vừa kí xong tập văn kiện cuối cùng chuẩn bị
vê nhà thì Trần Sơ Nhiên đột nhiên gọi anh lại.
“Lục Trần, năm ngày này anh có kế hoạch gì không?”
Trần Sơ Nhiên nhìn vào mắt Lục Trần.
Nhìn ánh mắt sáng ngời mang theo nỗi hận của Trần Sơ
Nhiên, ánh mắt Lục Trần có chút né tránh.
Mấy năm nay, mặc dù tuổi thọ của con người đã được kéo
dài đến hơn một trăm năm mươi tuổi, nhưng cảm giác thời gian mười năm cũng thật
dài.
Trần Sơ Nhiên vẫn giống như mọi khi từ chối sự theo đuổi
của những người đàn ông khác.
Cô ấy đang đợi.
Chờ đợi người đàn ông có vị trí vững chắc trong tâm trí
cô, liệu có thoát khỏi những quan niệm thế tục trần gian mà nắm tay cô không.
“Tôi… vẫn chưa quyết định.” Lục Trần thở dài trong lòng
nói.
"Tuy nhiên, trước đó Kỳ Kỳ đã nói rằng con bé muốn nhìn
thấy biển. Nên chắc là tôi sẽ đưa con bé đi đến bãi biển". Lục Trần nói thêm.
Kỳ Kỳ lớn lên ở Du Châu, là một thành phố nội địa có
sông Dương Tử và sông Gia Lăng nhưng không có biển.
Những năm gần đây trên phi thuyền Hi Vọng, cô bé đã
trưởng thành và trở thành một nhà khoa học xuất sắc.
Nhưng điều đáng tiếc nhất trong lòng cô bé là cô bé chưa
từng được nhìn thấy biển.
Vào ngày phi thuyền Hi Vọng đến Proxima Centauri b,
Lục Trần thấy Kỳ Kỳ nhìn xuống bãi biển bên dưới với vẻ mặt si mê.
“Ồ, vậy thì không có việc gì nữa đâu.” Trần Sơ Nhiên gật
đầu, xoay người rời đi.
"Nếu cô không có kế hoạch gì thì cũng có thể đi biển cùng
chúng tôi."
Nhìn bóng lưng Trần Sơ Nhiên có chút lạc lõng, Lục Trần
nhất thời hét lên.
Thân hình Trần Sơ Nhiên run lên, cũng không phủ nhận
mà chỉ bước nhanh chân ra khỏi phòng hạm trưởng.
Bình luận facebook