• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp - Lục Trần (22 Viewers)

  • Chương 231: Vương Tuyết lâng lâng

Mọi người thật sự kinh ngạc bởi lời của lái xe.



Ngay cả Đường Đại Long từng du học châu Âu, chứng kiến vô số các mặt

của xã hội ở nước ngoài cũng kinh ngạc bởi lời của lái xe.



Như vậy xem ra, khu biệt thự này của Lục Trần chỉ lắp đặt thiết bị đã tốn

gần năm mươi triệu không ngoa chút nào.



Thật sự thì dù diện tích khu biệt thự rất lớn, sửa phần cứng không đáng

bao nhiêu tiền, chủ yếu chính là sân vui chơi giải trí cùng với châu báu đồ cổ

các loại, đều là vật phẩm xa xỉ đấu giá được từ phòng đấu giá, năm mươi

triệu chưa chắc đã đủ.



Đến cổng khu biệt thự, lái xe dừng xe lại, bởi vì Lâm Đại Hải và Vương

Tuyết đang đứng ở cổng đón bọn họ, cho nên lái xe cũng không cần đi xe

vào.



Lái xe cũng là càng già càng lão luyện, tình huống như này, anh ta biết

chủ nhà chắc chắn muốn dẫn khách khứa tham quan một vòng khu biệt thự,

để khách khứa kinh ngạc lấy lòng một phen.



Mọi người từ trên xe bước xuống, nhìn những viên gạch lát nền sáng

loáng, đều cẩn thận từng li từng tí, sợ đạp vỡ gạch lát nền, không bồi thường

nổi.



Nhìn mọi người cẩn thận từng li từng tí, lái xe cười nói: "Những viên gạch

lát nền này đều nhập khẩu từ nước ngoài, toàn bộ đều tạo thành bằng kỹ

thuật hữu cơ, rất bền chắc, bánh xe cũng nghiền không có dấu vết nào."



Lúc này người mới kịp phản ứng, có điều trong lòng lại càng sững sờ.



"Ông Đường, nào nào nào, đây chính là khu biệt thự con rể tôi mua, tôi

dẫn mọi người tham quan một vòng trước nhé." Vương Tuyết từ cổng đi tới,

cười tươi như hoa nói.



"Đúng rồi, từ nay về sau, cả nhà chúng tôi cũng phải chuyển qua đây, con

rể tôi vốn muốn mua cho chúng tôi một căn biệt thự khác, nhưng căn biệt thự

này đúng là như tòa lâu đài, mấy chục người ở cũng không có vấn đề, cho

nên chúng tôi mới để nó mua." Vương Tuyết tươi cười bổ sung.



"Vương Tuyết, con rể này của bà ghê gớm quá rồi, thật hâm mộ bà có thể

tìm được chàng rể như vậy."



"Đúng vậy đúng vậy, tôi mà có chàng rể như của bà, tôi ngủ cũng phải

cười tỉnh ấy."



Lúc này mọi người đều không ngừng lấy lòng Vương Tuyết, đã sớm quên

mấy ngày trước bọn họ chế nhạo Lục Trần chỉ là một tên gác cổng.



Nhìn vẻ hâm mộ trong mắt mọi người, trong lòng bà ta vui vẻ khỏi nói,

cảm giác này quả thật như bay bổng trên mây.



Chả trách ai cũng thích được ra vẻ.



Bởi vì lúc làm ra vẻ, cảm giác mọi người hâm mộ ghen ghét lại không làm

gì được bạn thật sự quá sung sướng.



"Hừ, có chút tiền thì ngon lắm hả? ra vẻ cái gì, mọi người đều là người

quen, có cần thiết không? Hơn nữa mấy người này, lúc trước luôn mồm

không biết liêm sỉ nịnh bợ tôi, lại còn muốn con trai tôi giúp đỡ con bọn họ tìm

việc làm, nhưng bây giờ lại như con chó Nhật, thật là buồn nôn." Đường

Khánh Sơn nhìn dáng vẻ đắc ý sắp bay lên trời của Vương Tuyết, mặt trầm

như nước, thậm chí trong lòng còn hơi tức giận.



Không ngừng nói thầm trong lòng.



Ông ta chính là loại người, lúc mọi người đều cùng đẳng cấp, ông ta có

thể chấp nhận anh sống không bằng ông ta, thậm chí vui tai vui mắt, nhưng

nếu một ngày nào đó, anh chợt sống tốt hơn ông ta thì ông ta hoàn toàn

không chấp nhận được.



Nhưng chuyện đến nước này, ông ta cũng chỉ vô lực phản kháng một chút

từ đáy lòng mà thôi, ông ta không thể không chấp nhận sự thật khó có thể

chấp nhận này.



Mọi người đi theo Vương Tuyết và Lâm Đại Hải tham quan khu biệt thự,

tận mắt nhìn thấy, bọn họ mới biết được lúc trước lái xe nói cũng chỉ là ếch

ngồi đáy giếng, căn biệt thự của Lục Trần, chỉ có tận mắt nhìn thấy, mới nhận

ra sự sang trọng và xa xỉ, căn bản không thể chỉ dùng mấy từ ngữ là có thể

hình dung ra được tâm trạng này.



Bên này đang tham quan khu biệt thự, bên kia người nhà Vương Tuyết lại

đến nhà bà ta, nhận điện thoại của Vương Khải, Vương Tuyết bảo Lục Trần đi

đón bọn họ.



Lục Trần cũng đang cùng mấy người Đỗ Phi, Hạ Quân, Vương Duy cùng

với Hứa Thư Đình tham quan căn biệt thự của anh, cuối cùng là Lâm Di Quân

đi đón bọn họ.



Bởi vì thuê vệ sĩ, Lâm Di Quân đổi một chiếc xe thương vụ Cadillac hơn

một triệu rưỡi, rất sang trọng.



Nhà họ Vương có Vương Khải, Từ Phương, Vương Uyển, Hứa Kiệt với

Vương Tiến tới, một chiếc xe đủ chỗ cho bọn họ ngồi.



"Rốt cuộc nhà họ mua nhà ở đâu vậy, cũng không nói trước, hại chúng ta

chờ ở đây nửa ngày." Mấy người nhà Vương Tuyết đứng ở cổng khu biệt thự

đợi một hồi lâu, Từ Phương nhất thời cũng hơi khó chịu.



Lần trước đám người Vương Tuyết tới Kỳ Giang, bà ta còn khoe khoang

trước mặt đám người Vương Tuyết, chẳng ngờ không lâu sau, Vương Tuyết

thông báo bọn họ tới uống rượu chuyển nhà mới, làm bà ta rất khó chịu.



Vốn bà ta không muốn tới, nhưng Vương Uyển nói có lẽ nhà Vương Tuyết

mua cũng chẳng ra sao, Từ Phương mới tới.



Lúc Vương Tuyết thông báo cho bọn họ không nói nhà là của Lục Trần,

cho nên tất cả mọi người nhà họ Vương đều cho là Vương Tuyết mua một

căn hộ bình thường mà thôi.



Còn có Vương Uyển và Hứa Kiệt cũng đi theo, chủ yếu là muốn để bố cô

ta - Vương Khải mượn Lục Trần ít tiền.



"Mọi người nói, nhà của dì hai liệu có phải là Lục Trần mua cho dì ấy

không?" Vương Uyển nói.



"Chắc không đâu, Lục Trần còn chưa đổi nhà, làm sao có thể mua cho bà

ta trước được?" Từ Phương lắc đầu, khẳng định nói.



Lục Trần có nhiều tiền, nhưng bà ta không cảm thấy Lục Trần cũng mua

được cho bọn họ giống như Hứa Kiệt.



Rất nhanh Lâm Di Quân tới trước cổng khu, thấy đám người nhà họ

Vương, Lâm Di Quân lái xe đến trước mặt bọn họ.



"Bác cả, cậu ba, mọi người cũng tới ạ?" Lâm Di Quân mở cửa xe, chào

hỏi Vương Khải, Vương Tiến.



Lần trước bị Từ Phương và Vương Uyển làm buồn nôn, Lâm Di Quân

cũng không muốn chủ động nói chuyện với họ, thật ra cô không muốn thông

báo với nhà họ Vương, nhưng Vương Tuyết nhất quyết muốn tranh sĩ diện,

cô cũng chẳng có cách nào.



"Di Quân, em đổi xe mới à, đây là Cadillac à, nghe nói Cadillac đắt lắm."

Vì có thể làm dịu bầu không khí với Lục Trần để dễ tìm anh vay tiền, Vương

Uyển cũng bỏ hết, tuy trong lòng rất chán ghét Lâm Di Quân, nhưng lúc này

lại không thể không giả vờ bỏ thành kiến, dáng vẻ nhiệt tình.



"Vâng, mấy ngày trước Lúc Trần mua cho em, một triệu năm trăm bảy

mươi nghìn." Lâm Di Quân gật đầu, không nghĩ tới thái độ của Vương Uyển

lại thay đổi, có điều cô cũng không suy nghĩ nhiều.



Cô chính là người như vậy, anh không làm cô khó xử thì cô chắc chắn

cũng sẽ không làm anh khó chịu.



Giống như Liễu Nhan Kỳ lúc trước, tuy ngay từ đầu Liễu Nhan Kỳ có ý

kiến rất lớn với cô, nhưng về sau Liễu Nhan Kỳ thật lòng sửa đổi, cô vẫn lựa

chọn tha thứ cho đối phương.



"Anh Lục nhiều tiền thật đấy." Hứa Kiệt cũng khoa trương nói.



Những lời này của anh ta phát ra từ đáy lòng.



Khỏi cần phải nói, xe của Lục Trần chính là Steinway hơn ba triệu, hiện tại

lại đổi cho Lâm Di Quân một chiếc một triệu năm trăm bảy mươi nghìn, người

bình thường cũng không hào phóng như vậy.



Lâm Di Quân mỉm cười, cũng không khiêm tốn, Lục Trần cũng không phải

nhiều tiền bình thường, cô cảm thấy cũng không cần phải khiêm tốn.



"Lên xe trước đi, mọi người cũng đến gần hết rồi, chỉ thiếu mọi người là

có thể mở tiệc." Lâm Di Quân nói.



Mấy người lên xe, Lâm Di Quân khởi động xe, Từ Phương tò mò hỏi: "Di

Quân à, nhà mẹ cháu mua ở đâu vậy?"



--------------------





Chương 232: Người nhà họ Vương sững sờ







"Khu hồ Cảnh Long, nhưng nhà là Lục Trần mua, bố mẹ và em cháu đến

ở cùng." Lâm Di Quân nói.



"Bọn họ cũng ở cùng ư, không phải chật chội quá à?" Từ Phương cười

nhạt một tiếng.



Nghĩ thầm xem ra Lục Trần cũng chẳng có bao nhiêu tiền, coi như bốn

phòng hai sảnh, cũng chẳng bao nhiêu tiền.



Mấu chốt nhất là, Lục Trần không mua nhà cho một nhà Vương Tuyết,

trong lòng bà ta có cảm giác vượt trội không tên.



Không phải lúc trước Lục Trần giả vờ nhiều tiền lắm à, nhưng bây giờ còn

không nỡ bỏ mua một căn nhà cho gia đình Vương Tuyết, đâu có thể so với

con rể tương lai của bà ta là Hứa Kiệt.



Tuy mấy người Từ Phương đã tới Du Châu nhiều lần, nhưng bọn họ cũng

không phải người Du Châu, đương nhiên không biết khu hồ Cảnh Long đều là

biệt thự năm mươi triệu trở lên, còn tưởng rằng chỉ là căn hộ bình thường.



"Di Quân này, cả nhà già trẻ ở cùng nhau cũng không tiện lắm. Lúc trước

ở Kỳ Giang Lục Trần bỏ ra mấy triệu mua toàn bộ túi xách LV trong cửa hàng

cho em, cuối cùng phần lớn lại tặng cho người khác, nếu lúc ấy anh ấy không

kích động, lấy mấy triệu đó mua cho dì hai một căn nhà, cũng mua được căn

biệt thự nho nhỏ ấy chứ." Vương Uyển cười nhạt nói, trong lời nói đầy ý giễu

cợt.



Mấy người Vương Khải cũng nhao nhao gật đầu.



Bọn họ cũng nghe nói chuyện Lục Trần bỏ ra bốn triệu rưỡi mua toàn bộ

cửa hàng LV rồi lại tặng hết ra ngoài, lúc ấy tuy không nói gì thêm, nhưng

trong lòng không khỏi cảm thấy Lục Trần thật là phô trương lãng phí, là một

tên phá của.



"Di Quân, có đôi khi Lục Trần quá bốc đồng rồi, cháu có thời gian phải tâm

sự với nó nhiều hơn, mặc dù nó nhiều tiền, nhưng không thể tiêu lung tung

như thế được." Vương Tiến cũng đồng ý không ngừng khuyên nhủ.



Lâm Di Quân nghe vậy cười khổ một tiếng, gật đầu nói: "Vâng thưa chú

ba, cháu sẽ khuyên anh ấy."



Tuy cô không biết cụ thể Lục Trần có bao nhiêu tiền, nhưng Lục Trần chỉ

xây viện khoa học kỹ thuật đã cần đầu tư năm mươi tỷ, còn mở siêu thị, mở

công ty đá quý, chỉ những khoản đầu tư mà cô biết đã nhìn ra được số tiền

của Lục Trần tuyệt đối là con số trên trời.



Cho nên mấy triệu đối với Lục Trần mà nói giống như người bình thường

tiêu mấy tệ mấy chục tệ vậy đó.



Nếu như có thể dùng mấy tệ hoặc hơn mấy tệ mua tâm trạng khoan

khoái, phần lớn người bình thường đều lựa chọn làm như vậy.



Nhưng mấy triệu đối với người nhà họ Vương mà nói, quả thực như con

số trên trời, tuy trong lòng cô cười khổ, nhưng khó mà nói cái gì.



Lâm Di Quân đã từng hỏi Lục Trần, những khoản đầu tư của Lục Trần

không có một đồng nào từ ngân hàng, đây cũng là một trong những nguyên

nhân Tạ Vĩ Hào kiên định đứng bên Lục Trần.



Bởi vì cho dù Lục Trần đầu tư thất bại, cũng không ảnh hưởng tới kinh tế

Du Châu, nếu như thành công, vậy sẽ mang đến biến hóa long trời lở đất cho

nền kinh tế Du Châu.



Về phần siêu thị và công ty đá quý của Lục Trần, so với viện khoa học kỹ

thuật cũng chỉ là mấy thứ nhỏ nhặt, chính phủ thành phố biết được là Lục

Trần đầu tư, căn bản không gây trở ngại gì, một đường mở đèn xanh cho bọn

họ.



Dần dần, phát hiện Lâm Di Quân càng đi càng sai hướng, thậm chí đi lên

núi, trong lòng đám người Từ Phương lại càng là chắc chắn, nhà Lục Trần

mua có thể là căn nhà lớn bốn phòng hai sảnh, nhưng nhất định là căn nhà

giá rẻ gần vùng ngoại thành.



Hai mẹ con Từ Phương và Vương Uyển liếc nhau, đều hiểu ý nở nụ cười.



"Di Quân, nơi này ngoại ô thành phố, sao nhà các chị lại mua chỗ xa xôi

như vậy?" Vương Uyển giả vờ kinh ngạc hỏi.



"Tuy núi Mã An gần vùng ngoại thành, nhưng Kỹ thuật Di Kỳ xây dựng

trên núi Mã An, vùng này đang dần dần khai phá, về sau vùng núi Mã An sẽ

phân thành viện khoa học công nghệ." Lâm Di Quân không có nhiều tâm tư

nhỏ nhặt như Vương Uyển, nghiêm túc nói.



"Vậy nhà các chị chắc rẻ lắm nhỉ?" Vương Uyển lại hỏi.



"Tiểu khu hồ Cảnh Long." Từ Phương nhắc nhở.



"Đúng, khu hồ Cảnh Long, có phải nhà ở xã hội mà quốc gia hỗ trợ cho

người nghèo không?" Vương Uyển cười nói.



Nghe đến đó, cuối cùng Lâm Di Quân cũng hiểu ý trong lời nói của Vương

Uyển.



Cô mỉm cười, cũng không che giấu, nói: "Khu Cảnh Long, là khu biệt thự

cao cấp lúc trước tập đoàn Quân Duyệt chưa giải thể xây dựng cho những

người giàu có ở Du Châu, biệt thự bên trong diện tích nhỏ nhất cũng 500 mét

vuông, trong khu biệt thự cao cấp đều là căn biệt thự ba đến bốn tầng."



"Khu biệt thự cao cấp?"



Mấy người Vương Uyển lấy làm kinh ngạc, khu biệt thự cao cấp có thể

xưng là biệt thự, nhưng không phải là tất cả biệt thự đều là khu biệt thự cao

cấp.



Lâm Di Quân dùng khu biệt thự cao cấp để hình dung, vậy tiểu khu hồ

Cảnh Long này bao nhiêu một căn?



"Thấp nhất là bao nhiêu tiền một căn? Ít nhất sợ cũng phải bảy tám triệu

mới được xưng là khu biệt thự cao cấp." Hứa Kiệt hỏi theo bản năng.



Nhà anh ta cũng mua biệt thự ở Kỳ Giang, nhưng chỉ là loại bốn năm triệu

một căn, cho dù ở Kỳ Giang vẫn không được gọi là khu biệt thự cao cấp.



"Không thể nào? Một căn đắt như vậy, ở Kỳ Giang cũng rất ít." Vương

Uyển kinh ngạc, cũng có chút không tin Lâm Di Quân.



"Ở Du Châu chỉ có khu hồ Cảnh Long có thể được xưng là khu biệt thự

cao cấp thật sự, thấp nhất cũng phải năm mươi triệu một căn, hơn nữa phải

trả hết một lần, không cho trả góp." Lâm Di Quân thấy mọi người đều kinh

ngạc, trong lòng chợt thấy sảng khoái.



Nhất là Vương Uyển và Từ Phương, cứ thích khoe khoang, xem hôm nay

bọn họ khoe khoang kiểu gì.



"Thấp nhất năm mươi triệu một căn?" Đám người Vương Uyển hít vào

một hơi khí lạnh, hơn nữa còn là trả hết một lần, thế giới của kẻ có tiền đúng

là bọn họ không tưởng tượng nổi.



"Vậy nói như vậy, nhà các cháu cũng năm mươi triệu hả?" Từ Phương

vẫn chưa từ bỏ ý định, nhớ ngày đó Hứa Kiệt trả tiền đặt cọc một căn nhà cho

bọn họ cũng chỉ một triệu, tại Kỳ Giang coi như là căn nhà đầy đủ tiện nghi,

lúc ấy bà ta không thể chờ đợi được còn dẫn đám người Vương Tuyết đi

tham quan khoe khoang một phen.



Không ngờ Lục Trần lại mua căn biệt thự cao cấp trị giá năm mươi triệu,

đả kích người khác quá rồi.



Hai anh em Vương Tiến và Vương Khải liếc nhau, cũng thấy vẻ bàng

hoàng trong mắt đối phương



Lục Trần có bao nhiêu tiền chứ?



Mua nhà cũng năm mươi triệu!



Mặc dù không quay đầu lại, nhưng Lâm Di Quân cũng biết mấy người

chắc chắn rất kinh ngạc, cô mỉm cười, cũng không nói căn biệt thự cao cấp

của bọn họ là căn đắt tiền nhất ở hồ Cảnh Long, không nên đả kích bọn họ.



Tiến vào cổng lớn khu biệt thự cao cấp hồ Cảnh Long, nhìn toàn bộ khu

biệt thự cao cấp như lâu đài, đám người Từ Phương cuối cùng cũng hết hy

vọng.



Không còn hoài nghi về lời nói của Lâm Di Quân, trong lòng càng trào

dâng cảm giác bất lực.



Nhất là Vương Uyển, lúc này ở trước mặt Lâm Di Quân, nghĩ đến cảnh

tượng thời gian trước mình khoe khoang đủ kiểu, cô ta phát hiện mình thật là

một thằng hề.



Bản thân lại khoe khoang nhiều lần trước mặt đám người Lâm Di Quân,

quả thật chính là coi sự khiêm tốn của người ta trở thành tiền vốn cho sự ngu

dốt của mình.



"Di Quân, căn biệt thự cao cấp nhà em là căn nào vậy?" Lần này, trong

giọng nói của Vương Uyển cũng không còn giọng điệu quái gở nữa.



"Căn to nhất trên đó đó." Lâm Di Quân chỉ căn biệt thự cao cấp lớn nhất

bên cạnh hồ chính và nói.



Mọi người chớp mắt nhìn theo tay Lâm Di Quân, không khỏi mở to hai

mắt.



Căn biệt thự cao cấp kia từ xa nhìn lại, diện tích tương đương với bốn

năm căn biệt thự cao cấp khác, trong khu biệt thự cao cấp như hạc giữa bầy

gà.



Nghiễm nhiên chính là một lâu đài nhỏ!



-------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom