• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp - Lục Trần (92 Viewers)

  • Chương 108-109

Chương 108: Có người đến siêu thị



Sáng hôm sau, Lục Trần đưa Kỳ Kỳ đến lớp rồi ghé qua siêu thị Thịnh Thế.



Siêu thị Thịnh Thế là siêu thị mà Lục Trần mua lại từ nhà họ Hồ rồi đổi tên, ngoài

việc đổi biển quảng cáo và biển hiệu bên ngoài, toàn bộ bên trong không có gì

thay đổi, cứ thế tiếp tục kinh doanh.



Mấy hôm nay Lục Trần trực tiếp đến hướng dẫn Ngô Lỗi quản lý, nhân tiện kiểm

tra xem Ngô Lỗi có khả năng làm công việc này không.



Mặc dù Ngô Lỗi từng là con nhà giàu, nhưng sau khi trải qua biến cố nhà nát

cửa tan, tâm tính cũng thay đổi rất nhiều, Lục Trần thấy con người anh ta cũng

thực tế hơn trước nhiều.



Lục Trần bước vào siêu thị, không có mấy nhân viên phát hiện ra anh, anh đi

một vòng kiểm tra, thấy Ngô Lỗi cũng đang quan sát cẩn thận tỉ mỉ, thi thoảng có

chỗ nào bận quá, thì anh chủ động sắn tay lên giúp, giao tiếp với các nhân viên

khác cũng rất đúng mực.



“Anh Trần, anh đến rồi à.” - Ngô Lỗi nhìn thấy Lục Trần liền chạy ra chào hỏi.



“Lục tổng.” - Mấy nhân viên bán hàng đứng bên cạnh thấy anh cũng lần lượt

chào hỏi.



Lục Trần gật đầu với họ rồi hỏi Ngô Lỗi: “Mấy hôm nay tình hình thế nào rồi?

Cậu đã quen với công việc này chưa?”



“Cũng quen rồi, tôi đã nói chuyện riêng với từng nhân viên, mọi thứ tiến triển rất

tốt. Tôi chỉ sợ làm không tốt, không kiếm được tiền về cho anh thôi.” – Ngô Lỗi

cười nói.



“Cậu quản lý tốt nhân viên là được rồi, cậu cũng tìm thêm một người phụ việc đi,

tốt nhất là tìm người có chuyên môn về kinh doanh và marketing siêu thị ấy, để

cậu ta giúp đỡ cậu chạy ít chương trình, dần dần sẽ có khách tới.” – Lục Trần

gật đầu.



Anh để Ngô Lỗi quản lý siêu thị, chủ yếu là để giúp Ngô Lỗi, chứ còn việc Ngô

Lỗi có năng lực làm việc này hay không thì nói thật là anh không biết, mà cũng

không muốn biết.



Như việc vừa rồi anh gợi ý, vừa là nghĩ cho Ngô Lỗi, cũng vừa giúp anh ta bớt

chút áp lực.



“Vậy lại mất thêm 1 khoản lương cao rồi.” – Ngô Lỗi ngại ngùng nói.



“Không sao, mai mốt đông khách rồi, ắt sẽ có tiền thôi mà.” – Lục Trần lắc đầu.



“Thế này vậy, cứ để tôi tự nghĩ cách trước, nếu như không có hiệu quả, thì sẽ

tuyển thêm chuyên viên marketing sau.” – Ngô Lỗi nghĩ một lúc rồi nói.



Anh hiểu ý của Lục Trần, trong lòng rất cảm kích Lục Trần vẫn còn nhớ đến tình

bạn bao năm giữa hai người, nên anh không muốn việc gì cũng phải để Lục Trần

giúp đỡ.



Lục Trần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngô Lỗi, nghĩ một lúc rồi nói: “Được, vậy

cậu cứ bắt tay vào làm đi, thành công thì tốt, không thì cũng đừng quá áp lực.

Nói thật với cậu, siêu thị này cũng không phải nguồn thu chính của tôi, nếu cậu

có thể phát triển nó, tôi đảm bảo có thể biến cậu trở thành vua bán lẻ của Du

Châu thậm chí là toàn quốc.”



“Ý của anh là, nếu như Thịnh Thế làm ăn tốt, anh sẽ mở thêm cơ sở?” – Mắt

Ngô Lỗi sáng lên, sau khi Ngô Gia nhà tan cửa nát, anh dường như biến thành

một tên ăn mày thực sự, mặc dù vậy, anh vẫn luôn mơ ước có một ngày, anh trở

thành một nhân vật có tiếng tăm giống như bố anh năm xưa.



Nếu như một ngày anh thực sự có thể trở thành vua bán lẻ, thì việc đích thân

báo thù không còn quá khó nữa.



“Phải, nhưng vấn đề trước mắt là, Thịnh Thế có thực sự thịnh thế không.” – Lục

Trần nghiêm túc gật đầu, chỉ cần Ngô Lỗi có năng lực, tài chính và quan hệ để

anh lo.



Đúng vào lúc đó, lối vào siêu thị có tiếng ồn ào, Lục Trần cau mày rồi đi qua đó

xem.



Ra đến cửa, anh thấy có một đám người đang tranh luận với nhân viên bán hàng

của siêu thị.



Lục Trần chỉ đứng nhìn, không nói gì, cũng không có động thái gì, anh muốn

xem xem Ngô Lỗi sẽ xử lý vấn đề này như thế nào.



“Chuyện gì vậy?” – Ngô Lỗi hỏi nhân viên bán hàng.



“Giám đốc Ngô, anh đến thật đúng lúc, mấy người này đang gây sự đấy ạ.” –

Một nữ thu ngân nói.



“Cái gì mà bảo chúng tôi gây sự? Rõ ràng là các người bán hàng dởm, chúng tôi

không được quyền bắt đền à.” – Một bà dì trông có vẻ khó chịu nói.



“Phải đấy, chiều hôm qua tôi mới mua cái lò vi sóng, đến tối vừa bỏ ra dùng thì

đã hỏng rồi, tôi đâu cần lò vi sóng của các cô các cậu dùng đến 3 4 năm đâu,

nhưng ít nhất cũng phải được nửa năm chứ, đây vừa dùng đã hỏng, không phải

do cái lò vi sóng của các cô các cậu thì là gì?” – Một bà cô khách thêm vào.



“Cái nồi cơm điện hôm qua tôi mua cũng y chang, cơm còn chưa chín đã tự

động ngắt rồi, hôm nay nhất định phải trả lại.” – Một bà dì khác tay cầm nồi cơm

điện đặt cái bịch lên bàn thu ngân.



Lúc đó khách mua hàng tại siêu thị đều xúm lại xem ba bà dì đó, một cái lò vi

sóng, một cái nồi cơm điện, một cái ấm đun nước, đều là mua hôm qua, và đều

bị hỏng, nghe thì có vẻ hơi kì lạ, nhưng phần lớn khách mua hàng đều nghĩ là do

sản phẩm ở đây kém chất lượng.



“Định mệnh, cái siêu thị khỉ gió, sản phẩm đểu như thế mà cũng mang ra bán,

đúng là lừa dối khách hàng mà.”



“Phải đấy, tôi nhớ lúc trước siêu thị này là Hồ Gia mở, nhưng vì bán hàng kém

chất lượng, làm khách hàng không hài lòng, còn bị dân mạng bóc phốt, sau đó

không làm ăn được nữa, mới phải chuyển nhượng cho người ta, không ngờ ông

chủ mới cũng thất đức như vậy.”



“Đúng vậy, tôi thấy mọi người đừng nên mua đồ ở đây nữa, chịu khó đi xa chút,

đến siêu thị khác mà mua, ít ra thì ở những chỗ kia họ không bán hàng kém chất

lượng.”



Lục Trần thấy trong đám người đó có mấy thanh niên cố tình làm lớn chuyện,

còn không ngừng nhắc đến Hồ Gia, bất giác nheo mắt lại. Anh ngửi thấy có mùi

chọc gậy bánh xe.



Anh dám khẳng định, trong đám người này, phải có đến già nửa không phải là

khách đến mua hàng.



Nhưng anh không đoán ra được là ai đang đứng đằng sau giở trò hãm hại anh.



Hồ Gia?



Lục Trần lắc đầu, chắc bố con Hồ Hồng không có gan đến chọc phá anh đâu.



Người đứng sau chuyện này, nhất định là biết anh mua lại siêu thị này từ tay cha

con Hồ Hồng, nên muốn giá họa cho Hồ Gia.



“Rất xin lỗi, siêu thị chúng tôi không trả lại được, nhưng có thể đổi cái mới cho

mọi người.” – Một nhân viên bán hàng nói với ba bà dì.



“Ai còn dám dùng đồ nhà cô cậu nữa, đổi cái mới thì cô cậu có bảo đảm được là

nó không hỏng không?” – Một bà dì nói.



Nhân viên bán hàng cứng họng.



Nói thật thì, cô cũng không dám chắc là cái lò vi sóng với cái nồi cơm điện này

có vấn đề thật hay không, nhỡ bị lỗi cả lô hàng thì sao.



“Mọi người xin hãy bình tĩnh, tôi là giám đốc của siêu thị, về việc mấy sản phẩm

này làm cho quý khách thấy phiền phức và không hài lòng, chúng tôi thành thật

xin lỗi, quý khách muốn trả lại, chúng tôi sẽ hoàn nguyên tiền cho quý khách,

đồng thời sẽ tặng thêm cho quý khách một phiếu mua hàng trị giá 100 tệ, trong

tuần này quý khách mua hàng tại siêu thị sẽ được giảm trực tiếp 100 tệ.”



Thấy người xúm vào càng lúc càng đông, Ngô Lỗi vội vàng đứng ra nói.



Thấy Ngô Lỗi đồng ý cho trả hàng, còn tặng thêm phiếu mua hàng 100 tệ, ba bà

dì gật đầu hài lòng.

---------------------------------------------------------------------

Chương 109: Bắt được chủ mưu đằng sau



Tiện đây Ngô Lỗi cũng quảng cáo luôn, nói rằng sắp tới siêu thị sẽ chạy chương

trình bán hàng lớn, sẽ có rất nhiều phiếu mua hàng được phát ra, thời gian sẽ

được công bố trong một hai ngày tới.



Mặc dù vừa nãy xảy ra những điều không hay, nhưng cách giải quyết của Ngô

Lỗi vẫn được người ta chấp thuận, những người đến ăn vạ cũng không nói được

gì nữa. Lại còn được mua hàng giá rẻ, đám người đứng hóng hớt cũng thể hiện

vẻ mong ngóng.



Thấy cách giải quyết của Ngô Lỗi, Lục Trần âm thầm gật đầu, rồi gọi Ngô Lỗi vào

văn phòng.



“Anh Trần, tôi nghi ngờ chuyện này là có người cố ý sắp đặt.” – Tại văn phòng,

Ngô Lỗi cau mày nói.



Anh còn đang hào hứng làm việc, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy, đây

rõ ràng là một đả kích gây khó khăn cho anh.



Hai tên đàn em đó đương nhiên không phải là Lâm Thông và Sử Tiến, hai cậu

đó cũng chỉ đạo một nhóm người nghe theo lệnh của Đỗ Phi.



“Lục thiếu gia, thằng chó đó cứng đầu lắm, bị đánh gần chết rồi mà vẫn không

hé nửa lời, nhất định không chịu khai kẻ đứng sau hắn là ai.” – Tống Hải nói.



Anh sợ đánh chết đối phương, chứ anh đầy thủ đoạn.



“Lục thiếu gia.”



“Lục thiếu gia.”



Hai tên đàn em lập tức chào hỏi.



“Ừ, dẫn tôi đi xem.” – Lục Trần gật đầu, bước vào trong công trường bỏ hoang

đó.



“Lục thiếu gia, chính là hắn.” – Vào trong phòng, Tống Hải chỉ vào một tên nam

nhân đang nằm trong góc tường.



Tên này bị dây thừng trói hai tay, ngã nằm ra đất, toàn thân đầy máu, kể ra thì

trước đó mấy tên Tống Hải này ra tay cũng mạnh.



Thoạt nhìn thấy tên đó, Lục Trần có cảm giác quen quen, ngay lập tức anh đã

nhận ra hắn.



Mặc dù mặt hắn máu me be bét, nhưng Lục Trần vẫn nhận ra hắn chính là tên

đang theo đuổi em vợ anh, Địch Phú.



Hắn đồng thời cũng là trợ thủ của Tả Thanh Thành, tổng giám đốc của tập đoàn

đá quý Vân Phi.



“Lục thiếu gia, hay là lấy que hàn nóng in lên ngực hắn, tôi không tin đến lúc đó

mà hắn còn cứng đầu.” – Tống Hải tàn nhẫn nói.



“Không cần đâu, hắn là người của Tả Thanh Thành.” – Lục Trần lắc đầu, lúc

trước anh cũng đoán có thể là Tả Thanh Thành đang hãm hại anh, nhưng không

có chứng cứ, nên không dám khẳng định, giờ thì anh đã sáng tỏ rồi.



Nhất định là vì anh lấy đi nguồn cung đã thô vốn thuộc về Tả Gia, nên Tả Gia

muốn báo thù anh.



“Tả Gia? Lục thiếu gia, Anh đắc tội với Tả Gia sao?” – Tống Hải ngạc nhiên hỏi.



Mặc dù Lục Trần là đại thiếu gia nhà họ Lục, nhưng thế lực lớn nhất của Lục Gia

ở Du Châu là tập đoàn Quân Duyệt thì đã giải thể rồi, anh không tin một mình

Lục Trần có thể đấu lại được với Tả Gia.



Tả Gia là một trong tứ đại gia tộc ở Du Châu đó.



Phải rồi, giờ anh ta vẫn chưa biết chuyện Lục Trần thành lập Công nghệ Di Kỳ.



Lục Trần không để ý đến Tống Hải mà tiến về phía Địch Phú.



Lúc này Địch Phú cũng đang nhìn Lục Trần, gương mặt hiện lên một nụ cười tự

giễu.



“Tối mới phát hiện ra là tôi quá ngu.” – Địch Phú tự giễu bản thân.



“Đúng vậy, anh đúng là rất ngu, rõ ràng là biết người bắt anh là người của tôi, tôi

nhất định sẽ đến gặp anh, vậy mà anh còn không chịu nói ra người sai khiến

anh, anh bị đánh cũng là đúng thôi.” – Lục Trần bình thản nói.



Nếu đổi lại anh là Địch Phú, anh sẽ nói luôn thân phận của mình ngay từ đầu.



Vì Lục Trần và hắn, cả Tả Thanh Thành nữa, đều xem như là người quen cả,

giấu làm sao được.



“Anh Lục, anh biết là Tả Thanh Thành muốn trả thù anh, chuyện này không liên

quan gì đến tôi, tôi chỉ là giúp anh ta thuê người đến gây chuyện thôi.” – Cuối

cùng thì Địch Phú cũng thanh minh cho bản thân.



Lục Trần không nói gì, tiếp tục nghe Địch Phú nói: “Anh Lục, tôi biết chuyện này

tôi làm là không đúng, nhưng xin hãy nể tình Di Giai, tha cho tôi đi, Tả Thanh

Thành mới là đối thủ của anh, tôi chẳng qua chỉ là một tên tép riu thôi.”



Lục Trần vẫn không nói gì.



Lần này Địch Phú bắt đầu nói dối rồi, trước đó hắn bị tra tấn mạnh quá, giờ thật

sự không muốn bị đánh thêm trận nào nữa.



“Anh Lục, thực sự xin lỗi anh, tôi sai rồi, tôi…”



Lục Trần nhìn Địch Phú mỉa mai, rồi quay sang nói với Tống Hải: “Lấy cho tôi cái

ống thép lại đây.”



Nghe Lục Trần nói vậy, mặt Địch Phú cắt không còn một giọt máu.



---------------------------------------------------------------------
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom