Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106-107
Chương 106: Chỉ Một Quyền
Mắt Lục Trần sáng lên, trong mắt người bình thường tốc độ của Hàn Thiên
đúng là nhanh đến cực độ, nhưng trong mắt anh ấy chẳng qua cũng chỉ có
như vậy mà thôi.
Có điều lực cú đấm này của Hàn Thiên đúng là không hề nhỏ, xem ra
đúng là anh ta đã bị những lời nói trước đó của Lục Trần làm cho nổi giận rồi,
đây đúng là muốn một quyền phế luôn Lục Trần.
Mọi người đều có thể nhìn ra quyền này của Hàn Thiên xảo quyệt hơn và
hung hiểm hơn trước, lực ra quyền cũng mạnh hơn rất nhiều vì thế mà đều
nghĩ rằng Lục Trần tiêu rồi.
Trần Dương và đám người đều đồng loạt nhắm mắt lại không dám nhìn,
đối diện với một quyền hiểm ác như vậy của Hàn Thiên, Lục Trần chắc chắn
là không tránh được, bọn họ đều cho rằng Lục Trần chết chắc rồi, đây đúng là
kết cục bị đánh cho bằng chết mà.
Trương Sinh Kiều lại cười đắc ý nói: “Lão Trần à, đây là cao thủ mà ông
biết đó sao? Tôi thấy hóa ra cũng chỉ có vậy mà thôi, trước mặt Hàn Thiên thì
hắn cũng chỉ là một tên ngốc thôi.”
Thế nhưng, lời của ông ta vừa vang lên, điệu cười đắc ý đột nhiên trở nên
đông cứng lại trên gương mặt.
Chỉ nhìn thấy nắm đấm của Hàn Thiên vừa định chạm đến người của Lục
Trần, thì Lục Trần liền chuyển động, hai chân chùng xuống hơi cong cong,
sau đó đột nhiên bật lên giáng một đá lên đỉnh đầu của Hàn Thiên.
Cùng lúc đó, nắm đấm hung hãn của Hàn Thiên còn cách ngực Lục Trần
khoảng mười centimet liền bị đánh bay ra ngoài.
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì không ngừng kinh ngạc mà trợn tròn cả
mắt.
Bọn họ đều không dám tin, không ngờ lực đá của Lục Trần lại mạnh đến
như vậy, toàn thân đều bay lên không trung, thật không thể tin được.
“Anh ta, anh ta lại đá được cao đến như thế sao?!” đôi mắt xinh đẹp của
Trần Sơ Nhiên đầy sự ngạc nhiên, nhịp tim cũng đột ngột tăng lên vài nhịp.
Ngay sau đó, Lục Trần trong không trung đột nhiên tóm lấy hai vai của
Hàn Thiên, thuận thế hất lên trên.
Nếu cảnh tượng này được diễn ra trên mặt đất thì sẽ giống như một cú vật
vai vậy.
Cũng trong nháy mắt, cả hai người Lục Trần và Hàn Thiên đã đổi vị trí của
nhau.
Khi hai chân Lục Trần chạm đất, anh ấy cuối cùng cũng buông lỏng hai vai
của Hàn Thiên, tiếp theo đó là một quyền thấu trời trực tiếp đấm vào bụng của
Hàn Thiên.
Ầm!
Hàn Thiên trong không trung không thể dùng lực, kể cả anh ta có đoán
được nắm đấm của Lục Trần đến, thì căn bản cũng không phản kháng lại
được, đành chịu một quyền của Lục Trần đánh bay lên không trung.
Bịch!
Cơ thể của Hàn Tiên bị đập mạnh xuống sàn, chỗ nền gạch nơi anh ta rơi
xuống còn bị vỡ ra, toàn thân bất tỉnh.
Tĩnh lặng!
Hoàn toàn tĩnh lặng!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức hai mắt mở to, một câu nói cũng
không thốt ra được.
Điều này khiến cả người học võ như Trần Dương và Trương Sinh Kiều
cũng hết sức kinh ngạc.
Đặc biệt là Trương Sinh Kiều, Hàn Thiên là cao thủ được ông ta nhờ bạn
cũ mời đến, từ lúc xuất môn đến nay, chưa từng bại qua một trận nào, vậy mà
hôm nay lại bị một thanh niên do Trần Dương mời đến đánh cho bất tỉnh như
vậy.
Lúc trước khi nghe Lục Trần nói một quyền sẽ đánh bại Hàn Thiên, bọn họ
còn nghĩ Lục Trần không biết trời cao đất dày, không biết sống chết như nào.
Thế nhưng bây giờ thì không ai nói được gì nữa rồi.
“Ông nội, anh ấy đúng là dùng một quyền đánh bại Hàn Thiên rồi, đúng là
chỉ một quyền duy nhất!”
Trần Sở Nhiên kích động nắm lấy cánh tay của Trần Dương, đôi mắt xinh
đẹp ngắm nhìn Lục Trần long lanh cả lên.
Trần Dương thở phào một hơi, mặt mày nở một nụ cười khổ nói: “Đúng
thế, cậu ấy đúng là đã làm được, tiếc là lúc đó ông nội lại không nhìn ra, cậu
Lục à cậu Lục, cho dù là ở cấp độ nào thì cũng khiến người khác không thể
theo kịp được.”
Lời của ông ấy đương nhiên là bao gồm cả thân phận ông chủ Công nghệ
Di Kỳ của Lục Trần, chỉ là mọi người nghe không hiểu mà thôi.
Lúc đó cũng chẳng còn ai có tâm trí mà đi đào sâu hàm ý trong câu nói
của ông ấy.
Bởi vì lúc đó bọn họ còn chưa lấy lại được tinh thần.
Trần Tiểu Băng và Lý Thuận nhìn Lục Trần đứng ngạo nghễ giữa đám
đông, mắt cũng sáng lên vui sướng.
Trước đây bọn họ đều cho rằng Lục Trần chỉ là một nhân vật bé nhỏ đến
mở mang tầm mắt thôi, không ngờ Lục Trần không những là một người đàn
ông đáng kính, còn là một cao thủ võ thuật như vậy nữa.
Mặc dù giờ là xã hội hiện đại, nhưng chỉ cần là kẻ có sức mạnh tự nhiên
sẽ được phụ nữ ngưỡng mộ.
Lúc đó trong mắt Trần Tiểu Băng và Lý Thuận, Lục Trần chính là người
đàn ông đẹp trai nhất mà họ từng gặp.
Sau khi lấy lại tinh thần, vẻ mặt của Trương Sinh Kiều thực sự khó coi,
một quyền này của Lục Trần không những đánh bay đứa cháu dâu ưng ý của
ông ta, còn đánh bay cả miếng đất mà Trương gia vừa mới mua ở Lục Đảo
rồi!
Vốn dĩ là trước khi diễn ra trận đấu này, ông ta đã điều tra qua về mấy
người đồ đệ của Trần Dương, đối với năng lực của họ cũng coi như là nắm
trong lòng bàn tay, không ngờ Trần Dương lại giấu một cao thủ mạnh như
vậy, đây đúng là cố ý hại ông ta rồi.
Trương Đạo Nhân nhìn chằm chằm Lục Trần bằng ánh mắt hết sức thù
hận.
Một quyền này của Lục Trần đã đánh bay đi hôn ước giữa anh ta và Trần
Sở Nhiên, anh ta hận nỗi lúc đó không lên liều mạng với Lục Trần.
“Lão Trương à, ông đã thua rồi.” Trần Dương cũng đã lấy lại tinh thần cuối
cùng cũng nhướn mày thở phào, khuôn mặt rạng rỡ nhìn Trương Sinh Kiều
nói.
Trần Sơ Nhiên lén lút nhìn trộm Lục Trần đang đi tới, một chút xấu hổ lóe
lên trong mắt cô, cô vội vàng quay mặt đi nói với Trương Sinh Kiều: “Ông
Trương, cháu vẫn nhớ cuộc cá cược đó nhé.”
Trương Sinh Kiều hừ lạnh một tiếng, tiếp đến nhìn Lục Trần rồi lên tiếng:
“Trần Dương, hắn không phải là đồ đệ của ông đúng không?”
Trần Dương cười đắc ý: “Lão Trương, chúng ta đều là những lão già sắp
vào quan tài rồi, nói thế nào thì cũng phải giữ chút mặt mũi cho con cháu chứ
đúng không? Cậu Lục đây dĩ nhiên không phải là đồ đệ của tôi, nhưng cái tên
Hàn Thiên kia cũng đâu phải là người của Trương gia đâu?”
“Ông Trương, ông sẽ không nuốt lời đó chứ? Đương nhiên nếu nuốt lời
trước mặt nhiều người như vậy, sợ là sẽ mất mặt Trương gia đó ạ.” Trần Sở
Nhiên có lòng tốt nhắc nhở chút.
Trương Sinh Kiều hừ lạnh một tiếng, danh tiếng mặc dù quan trọng,
nhưng miếng đất đó đối với Trương gia càng quan trọng hơn, bọn họ gần như
phải vận dụng toàn bộ mối quan hệ mà gia tộc có mới mua được miếng đất
đó, sao có thể can tâm từ bỏ được.
“Trần Dương, chúng ta cứ chờ xem, lần sau nhất định sẽ để ông thua tâm
phục khẩu phục.” Trương Sinh Kiều buông lời giận giữ, sau đó kêu Trương
Đạo Nhân dìu Hàn Thiên vừa tỉnh dậy rời đi.
Hàn Thiên nhìn chằm chằm Lục Trần, ánh mắt đầy khao khát muốn giết
Lục Trần.
Hắn ta vốn là một người độc ác, hôm nay không cẩn thận thua dưới tay
Lục Trần, bị Lục Trần một quyền đánh ngất trước mặt nhiều người, thù này
hắn nhất định phải báo.
Lục Trần nhìn ánh mắt của Hàn Thiên nhìn mình trước lúc rời đi lông mày
cũng chỉ nhướn nhướn lên một chút.
Trước đó đúng là anh ấy có dùng chút kỹ xảo mới một quyền đánh thắng
nhẹ nhàng. Nếu như trực tiếp đánh có lẽ anh ấy cũng không đánh bại Hàn
Thiên dễ dàng như vậy.
Thực lực của Hàn Thiên cũng rất mạnh.
Anh ấy mặc dù không sợ Hàn Thiên báo thù, nhưng anh ấy lo lắng sau khi
Hàn Thiên biết được thân phận của mình, sẽ không có lợi cho vợ con của anh
ấy.
“Xem ra sau này phải kiềm chế lại một chút mới tốt.” Lục Trần đột nhiên có
chút hối hận về sự kích động ban nãy.
Anh ấy hiện tại không phải chỉ có một mình, mà là một người đã có gia
đình rồi, nếu cứ hành động khinh suất như vậy, thật sự có thể mang lại nguy
hiểm cho gia đình của mình.
Lúc này, ba người vừa đi ra khỏi Trần gia trong lòng cũng đang vô cùng
không can tâm.
“Lão Trương, tôi phải biết thân thận của thằng khốn đó.” Hàn Thiên nói với
Trương Sinh Kiều, ánh mắt vô cùng độc ác.
“Tiểu Hàn, cậu yên tâm, trong vòng ba ngày Trương gia chúng tôi nhất
định sẽ điều tra triệt để thân phận của cậu ta.” Trương Sinh Kiều gật đầu nói,
Lục Trần đã cướp mất chuyện tốt của ông ta, ông ta sao có thể bỏ qua cho
Lục Trần chứ.
“Đạo Nhân, sau khi về cháu bắt đầu điều tra hắn đi, cho dù dùng bao
nhiêu quan hệ hay cần nhờ nhân vật lớn thế nào, đều phải điều tra cho ra
thân phận của hắn cho ông.” Trương Sinh Kiều quay lại nói với Trương Đạo
Nhân.
Trương Đạo nhân gật đầu, chuyện này không cần ông nội hắn nhắc nhở,
hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Lục Trần.
------------------------
Chương 107: Lâm Di Quân Tức Giận
“Cậu em Lục, lần này thực sự phải cảm ơn cậu, nếu không nhờ cậu đánh
bại Hàn Thiên, Sơ Nhiên nhà tôi đã bị ép gả cho Trương gia rồi.” – Sau khi
đám người Trương Sinh Kiều rời đi, Trần Dương đến bên cạnh Lục Trần nói
lời cảm ơn chân thành.
Trần Sơ Nhiên dường như không dám nhìn thẳng vào Lục Trần, chỉ dám
liếc mắt nhìn anh, trống ngực đập liên hồi.
“Ông Trần khách sáo rồi, việc này dễ như trở bàn tay ấy mà. Hơn nữa, tôi
còn có miếng đất thổ cư kia làm giải thưởng cơ mà.” – Lục Trần mỉm cười
đáp.
“Tôi thấy Trương Sinh Kiều đó nhất định sẽ nuốt lời, miếng đất đó có khi
không lấy được rồi. Nhưng mà cậu đã giúp bố tôi thắng Trương Sinh Kiều,
còn giúp con gái tôi không phải gả vào nhà họ Trương, tôi nhất định sẽ báo
đáp.” – Trần Quang Hưng bước lên nói.
“Ông ta nuốt lời?” – Lục Trần cười: “Yên tâm đi, những thứ tối thắng được,
tôi nhất định phải lấy, việc này không cần Trần gia các ông lo, tôi tự có cách
khiến cho Trương gia phải nhả miếng đất đó ra. Có điều đến lúc đó, phải nhờ
các ông giúp tôi xây dựng nó.”
Lục Trần không muốn để lộ thân phận của anh cho các doanh nhân ở Du
Châu quá sớm, nên đành phải làm như vậy.
Trần Dương và Trần Quang Hưng gật đầu, còn trong con mắt của đám
người Tả Thanh Thành, những lời đó của anh thể hiện sự không biết thân biết
phận, còn dám đòi đất nhà họ Trương, đúng là không biết trước biết sau.
Nhưng đối với bọn họ, đó cũng là việc bình thường.
Bọn họ tin là Lục Trần có thực lực để lấy miếng đất của Trương gia.
Tiếp đến màn khai tiệc, các quan khách lần lượt đến chúc mừng Trần lão
thái gia.
Trần lão thái gia hôm nay rất vui, còn đích thân kính rượu mọi người.
Con cháu họ Trần, già trẻ gái trai lần lượt xếp hàng để kính rượu Lục
Trần.
Hôm nay, Lục Trần không chỉ là khách của nhà họ, mà còn giúp nhà họ
một việc vô cùng lớn.
Nhất là hai chị em Trần Sơ Nhiên và Trần Tiểu Băng, Trần Sơ Nhiên còn
đỡ, ngồi cùng bàn với Lục Trần, cơ mà có vẻ như hơi ngại, cả buổi chỉ mời
rượu Lục Trần có ba lần, còn chẳng nói chẳng rằng gì.
Trần Sơ Nhiên thì mặt dày hết sức, ban nãy còn dè bỉu lạnh nhạt, giờ quay
ngoắt 180 độ mời rượu nhiệt tình, còn chủ động xin số điện thoại của Lục
Trần.
Chỉ tiếc là đã bị Lục Trần từ chối.
Lục Trần đúng là không nể mặt người ta, Trần Tiểu Băng nhiệt tình như
vậy, làm cho người của Trần gia còn phải lườm nguýt.
Sau khi tàn tiệc, Lục Trần cũng đã biêng biêng, sau cùng phải để Trần Sơ
Nhiên lái xe của anh chở anh về nhà.
Về đến nhà, Lục Trần đang định nói tiếng cảm ơn, thì thấy Trần Sơ Nhiên
giật lấy điện thoại của anh.
Thấy Trần Sơ Nhiên đỏ mặt ngượng ngùng bấm số điện thoại của cô gọi
đi, Lục Trần tuy thấy hơi buồn cười, nhưng cũng không giành lại điện thoại.
Trần Sơ Nhiên sau khi gọi xong, bèn trả điện thoại lại cho Lục Trần, đỏ
mặt nói: “Hôm nay cảm ơn anh.”
Cô còn chẳng đợi Lục Trần trả lời, vội vàng mở cửa xe rồi chạy đi mất.
Lục Trần lắc đầu, ngồi lại vào ghế lái để đỗ xe, rồi lên nhà đi ngủ.
Đúng bốn giờ chiều, anh tỉnh dậy để đi đón Kỳ Kỳ.
Đón Kỳ Kỳ xong thì đi chợ mua đồ ăn, sau đó về đến nhà thì thấy Lâm Di
Quân đã về rồi.
Thấy sắc mặt Lâm Di Quân có vẻ không vui, anh ngạc nhiên một lúc,
nhưng rồi hiểu ra ngay vấn đề.
Chắc chắn là trước đó Lâm Di Giai hoặc Vương Tuyết đã gọi điện mách
cô ấy chuyện anh thua cá cược, chắc là Lâm Di Quân tức giận lắm.
Thua một phát 90 triệu, ai mà chả phát điên.
Thấy Lâm Di Quân chỉ hậm hực không nói gì, anh cũng kệ, lẳng lặng đi
vào bếp nấu cơm.
Anh đang nghĩ, không biết có nên nói cho Lâm Di Quân biết sự thật không,
nhỡ cô ấy biết, rồi nhỡ mồm nói cho Vương Tuyết biết, thì thế nào Vương
Tuyết cũng lại tới tìm anh đòi tiền.
Cơm vừa nấu xong, thì Lâm Di Quân lại đi vào phòng đi ngủ, anh thấy xót
ruột, nên định sẽ nói hết sự thật cho cô biết.
“Em sao thế, ai chọc giận em à, tức giận cái gì chứ.” – Lục Trần đến bên
giường cười nói.
“Đừng có nói chuyện với em!” – Lâm Di Quân quát một tiếng, rồi kéo chăn
chùm kín người.
Hôm nay cô đã suy nghĩ cả ngày, quyết định sẽ không thèm nói chuyện
với Lục Trần nữa.
Nếu như là Lục Trần làm ăn thua lỗ mất hết tiền, cô còn chấp nhận được.
Nhưng anh lại đem 90 triệu ra cá cược để thua mất, việc này làm sao tha
thứ được.
Lục Trần cười không nói gì, lẳng lặng lấy điện thoại ra chuyển cho Lâm Di
Quân 90 triệu.
Rồi đi ra ngoài.
Ra đến phòng khách, anh gọi Kỳ Kỳ lại ăn cơm.
“Bố ơi, mẹ đâu, sao mẹ không ăn cơm thế ạ.” – Kỳ Kỳ hỏi bố.
“Con không cần lo, lát mẹ đói sẽ tự ra ăn cơm.” – Lục Trần vừa nói vừa
gắp thức ăn cho Kỳ Kỳ.
Anh tin là lát nữa Lâm Di Quân nhận được thông báo tiền về sẽ đi ra.
“Vâng ạ.” – Kỳ Kỳ gật đầu, rồi ngoan ngoãn ăn cơm.
“Hôm nay cô giáo ở trường dạy những gì?” – Lục Trần vừa ăn cơm vừa
hỏi chuyện Kỳ Kỳ.
“Cô dạy bọn con rất nhiều phép tính, còn dạy bọn con hát nữa.” – Kỳ Kỳ
trả lời.
“Ừ, thế con đã học được chưa?” – Lục Trần hỏi.
“Con học được hết rồi, lát nữa con sẽ làm cho bố xem.” – Kỳ Kỳ nói.
“Được.” – Lục Trần gật đầu, cùng lúc đó, Lâm Di Quân đi ra với vẻ mặt
kinh ngạc.
“Anh, không phải anh thua hết tiền ạ?” – Lâm Di Quân nhìn Lục Trần, cô
không dám tin, lúc trước Lâm Di Giai gọi điện cho cô, cô còn nghe thấy giọng
bố cô, thế nên chuyện Lục Trần thua hết tiền cô không hề nghi ngờ gì cả.
“Em nghĩ chồng em là ai, thua làm sao được mà thua?” – Lục Trần cười.
“Anh đừng có mà luyên thuyên, anh nói em nghe hôm nay rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì?” – Lâm Di Quân ngồi xuống cạnh Lục Trần, mắt đăm đăm nhìn
anh.
“Số tiền 40 triệu lần trước anh kiếm về cho bố ấy, hôm nay lúc tham gia
tiệc mừng thọ của Trần lão thái gia, mẹ em đã cá cược thua hết sạch 40 triệu
đó, đáng nhẽ anh cũng định gỡ lại cho bà ấy, nhưng bà ấy chẳng biết điểm
dừng, còn muốn bắt anh đưa tiền cho bà ấy để cược tiếp, thế là anh cho thua
luôn 90 triệu, để bà ấy dập tắt hy vọng.” – Lục Trần nói.
“Cái gì, mẹ em á, sao bà ấy dám cược lớn vậy chứ?” – Lâm Di Giai kinh
ngạc, cô không dám tin là mẹ cô lại có thể cược lớn như thế.
“Lúc đó anh cũng rất bất ngờ, nhưng đã ngồi vào bàn cược rồi, mấy ai còn
giữ được tỉnh táo chứ.” – Lục Trần nói.
“Thế anh thua một ván 90 triệu, không sợ không gỡ lại được sao?” – Lâm
Di Giai thấy hơi nghi ngờ, trong lòng cô vẫn không tin là sau đấy Lục Trần có
thể gỡ lại được 90 triệu.
“Được rồi, nói thật với em, anh có thể nghe thấy quy luật chuyển động của
xúc xắc, nên anh luôn biết xúc xắc đổ được bao nhiêu điểm, bí mật này em
không được nói với mọi người đâu đấy, kể cả việc chúng ta có bao nhiêu tiền,
nếu không anh bảo đảm với em, mẹ em chắc chắn sẽ đến nhà chúng ta đòi
nốt 10 triệu kia, chắc chắn bà ấy không từ bỏ ý định đó đâu.” – Lục Trần nói.
“Anh lại còn có cả cái biệt tài đó nữa sao? Anh nói thật với em đi, lần
trước tiền chữa bệnh cho Kỳ Kỳ không phải do anh đi vay, mà là do anh đi cá
cược mà có đúng không?” – Lâm Di Quần nhìn Lục Trần không chớp mắt.
------------------------
Mắt Lục Trần sáng lên, trong mắt người bình thường tốc độ của Hàn Thiên
đúng là nhanh đến cực độ, nhưng trong mắt anh ấy chẳng qua cũng chỉ có
như vậy mà thôi.
Có điều lực cú đấm này của Hàn Thiên đúng là không hề nhỏ, xem ra
đúng là anh ta đã bị những lời nói trước đó của Lục Trần làm cho nổi giận rồi,
đây đúng là muốn một quyền phế luôn Lục Trần.
Mọi người đều có thể nhìn ra quyền này của Hàn Thiên xảo quyệt hơn và
hung hiểm hơn trước, lực ra quyền cũng mạnh hơn rất nhiều vì thế mà đều
nghĩ rằng Lục Trần tiêu rồi.
Trần Dương và đám người đều đồng loạt nhắm mắt lại không dám nhìn,
đối diện với một quyền hiểm ác như vậy của Hàn Thiên, Lục Trần chắc chắn
là không tránh được, bọn họ đều cho rằng Lục Trần chết chắc rồi, đây đúng là
kết cục bị đánh cho bằng chết mà.
Trương Sinh Kiều lại cười đắc ý nói: “Lão Trần à, đây là cao thủ mà ông
biết đó sao? Tôi thấy hóa ra cũng chỉ có vậy mà thôi, trước mặt Hàn Thiên thì
hắn cũng chỉ là một tên ngốc thôi.”
Thế nhưng, lời của ông ta vừa vang lên, điệu cười đắc ý đột nhiên trở nên
đông cứng lại trên gương mặt.
Chỉ nhìn thấy nắm đấm của Hàn Thiên vừa định chạm đến người của Lục
Trần, thì Lục Trần liền chuyển động, hai chân chùng xuống hơi cong cong,
sau đó đột nhiên bật lên giáng một đá lên đỉnh đầu của Hàn Thiên.
Cùng lúc đó, nắm đấm hung hãn của Hàn Thiên còn cách ngực Lục Trần
khoảng mười centimet liền bị đánh bay ra ngoài.
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì không ngừng kinh ngạc mà trợn tròn cả
mắt.
Bọn họ đều không dám tin, không ngờ lực đá của Lục Trần lại mạnh đến
như vậy, toàn thân đều bay lên không trung, thật không thể tin được.
“Anh ta, anh ta lại đá được cao đến như thế sao?!” đôi mắt xinh đẹp của
Trần Sơ Nhiên đầy sự ngạc nhiên, nhịp tim cũng đột ngột tăng lên vài nhịp.
Ngay sau đó, Lục Trần trong không trung đột nhiên tóm lấy hai vai của
Hàn Thiên, thuận thế hất lên trên.
Nếu cảnh tượng này được diễn ra trên mặt đất thì sẽ giống như một cú vật
vai vậy.
Cũng trong nháy mắt, cả hai người Lục Trần và Hàn Thiên đã đổi vị trí của
nhau.
Khi hai chân Lục Trần chạm đất, anh ấy cuối cùng cũng buông lỏng hai vai
của Hàn Thiên, tiếp theo đó là một quyền thấu trời trực tiếp đấm vào bụng của
Hàn Thiên.
Ầm!
Hàn Thiên trong không trung không thể dùng lực, kể cả anh ta có đoán
được nắm đấm của Lục Trần đến, thì căn bản cũng không phản kháng lại
được, đành chịu một quyền của Lục Trần đánh bay lên không trung.
Bịch!
Cơ thể của Hàn Tiên bị đập mạnh xuống sàn, chỗ nền gạch nơi anh ta rơi
xuống còn bị vỡ ra, toàn thân bất tỉnh.
Tĩnh lặng!
Hoàn toàn tĩnh lặng!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức hai mắt mở to, một câu nói cũng
không thốt ra được.
Điều này khiến cả người học võ như Trần Dương và Trương Sinh Kiều
cũng hết sức kinh ngạc.
Đặc biệt là Trương Sinh Kiều, Hàn Thiên là cao thủ được ông ta nhờ bạn
cũ mời đến, từ lúc xuất môn đến nay, chưa từng bại qua một trận nào, vậy mà
hôm nay lại bị một thanh niên do Trần Dương mời đến đánh cho bất tỉnh như
vậy.
Lúc trước khi nghe Lục Trần nói một quyền sẽ đánh bại Hàn Thiên, bọn họ
còn nghĩ Lục Trần không biết trời cao đất dày, không biết sống chết như nào.
Thế nhưng bây giờ thì không ai nói được gì nữa rồi.
“Ông nội, anh ấy đúng là dùng một quyền đánh bại Hàn Thiên rồi, đúng là
chỉ một quyền duy nhất!”
Trần Sở Nhiên kích động nắm lấy cánh tay của Trần Dương, đôi mắt xinh
đẹp ngắm nhìn Lục Trần long lanh cả lên.
Trần Dương thở phào một hơi, mặt mày nở một nụ cười khổ nói: “Đúng
thế, cậu ấy đúng là đã làm được, tiếc là lúc đó ông nội lại không nhìn ra, cậu
Lục à cậu Lục, cho dù là ở cấp độ nào thì cũng khiến người khác không thể
theo kịp được.”
Lời của ông ấy đương nhiên là bao gồm cả thân phận ông chủ Công nghệ
Di Kỳ của Lục Trần, chỉ là mọi người nghe không hiểu mà thôi.
Lúc đó cũng chẳng còn ai có tâm trí mà đi đào sâu hàm ý trong câu nói
của ông ấy.
Bởi vì lúc đó bọn họ còn chưa lấy lại được tinh thần.
Trần Tiểu Băng và Lý Thuận nhìn Lục Trần đứng ngạo nghễ giữa đám
đông, mắt cũng sáng lên vui sướng.
Trước đây bọn họ đều cho rằng Lục Trần chỉ là một nhân vật bé nhỏ đến
mở mang tầm mắt thôi, không ngờ Lục Trần không những là một người đàn
ông đáng kính, còn là một cao thủ võ thuật như vậy nữa.
Mặc dù giờ là xã hội hiện đại, nhưng chỉ cần là kẻ có sức mạnh tự nhiên
sẽ được phụ nữ ngưỡng mộ.
Lúc đó trong mắt Trần Tiểu Băng và Lý Thuận, Lục Trần chính là người
đàn ông đẹp trai nhất mà họ từng gặp.
Sau khi lấy lại tinh thần, vẻ mặt của Trương Sinh Kiều thực sự khó coi,
một quyền này của Lục Trần không những đánh bay đứa cháu dâu ưng ý của
ông ta, còn đánh bay cả miếng đất mà Trương gia vừa mới mua ở Lục Đảo
rồi!
Vốn dĩ là trước khi diễn ra trận đấu này, ông ta đã điều tra qua về mấy
người đồ đệ của Trần Dương, đối với năng lực của họ cũng coi như là nắm
trong lòng bàn tay, không ngờ Trần Dương lại giấu một cao thủ mạnh như
vậy, đây đúng là cố ý hại ông ta rồi.
Trương Đạo Nhân nhìn chằm chằm Lục Trần bằng ánh mắt hết sức thù
hận.
Một quyền này của Lục Trần đã đánh bay đi hôn ước giữa anh ta và Trần
Sở Nhiên, anh ta hận nỗi lúc đó không lên liều mạng với Lục Trần.
“Lão Trương à, ông đã thua rồi.” Trần Dương cũng đã lấy lại tinh thần cuối
cùng cũng nhướn mày thở phào, khuôn mặt rạng rỡ nhìn Trương Sinh Kiều
nói.
Trần Sơ Nhiên lén lút nhìn trộm Lục Trần đang đi tới, một chút xấu hổ lóe
lên trong mắt cô, cô vội vàng quay mặt đi nói với Trương Sinh Kiều: “Ông
Trương, cháu vẫn nhớ cuộc cá cược đó nhé.”
Trương Sinh Kiều hừ lạnh một tiếng, tiếp đến nhìn Lục Trần rồi lên tiếng:
“Trần Dương, hắn không phải là đồ đệ của ông đúng không?”
Trần Dương cười đắc ý: “Lão Trương, chúng ta đều là những lão già sắp
vào quan tài rồi, nói thế nào thì cũng phải giữ chút mặt mũi cho con cháu chứ
đúng không? Cậu Lục đây dĩ nhiên không phải là đồ đệ của tôi, nhưng cái tên
Hàn Thiên kia cũng đâu phải là người của Trương gia đâu?”
“Ông Trương, ông sẽ không nuốt lời đó chứ? Đương nhiên nếu nuốt lời
trước mặt nhiều người như vậy, sợ là sẽ mất mặt Trương gia đó ạ.” Trần Sở
Nhiên có lòng tốt nhắc nhở chút.
Trương Sinh Kiều hừ lạnh một tiếng, danh tiếng mặc dù quan trọng,
nhưng miếng đất đó đối với Trương gia càng quan trọng hơn, bọn họ gần như
phải vận dụng toàn bộ mối quan hệ mà gia tộc có mới mua được miếng đất
đó, sao có thể can tâm từ bỏ được.
“Trần Dương, chúng ta cứ chờ xem, lần sau nhất định sẽ để ông thua tâm
phục khẩu phục.” Trương Sinh Kiều buông lời giận giữ, sau đó kêu Trương
Đạo Nhân dìu Hàn Thiên vừa tỉnh dậy rời đi.
Hàn Thiên nhìn chằm chằm Lục Trần, ánh mắt đầy khao khát muốn giết
Lục Trần.
Hắn ta vốn là một người độc ác, hôm nay không cẩn thận thua dưới tay
Lục Trần, bị Lục Trần một quyền đánh ngất trước mặt nhiều người, thù này
hắn nhất định phải báo.
Lục Trần nhìn ánh mắt của Hàn Thiên nhìn mình trước lúc rời đi lông mày
cũng chỉ nhướn nhướn lên một chút.
Trước đó đúng là anh ấy có dùng chút kỹ xảo mới một quyền đánh thắng
nhẹ nhàng. Nếu như trực tiếp đánh có lẽ anh ấy cũng không đánh bại Hàn
Thiên dễ dàng như vậy.
Thực lực của Hàn Thiên cũng rất mạnh.
Anh ấy mặc dù không sợ Hàn Thiên báo thù, nhưng anh ấy lo lắng sau khi
Hàn Thiên biết được thân phận của mình, sẽ không có lợi cho vợ con của anh
ấy.
“Xem ra sau này phải kiềm chế lại một chút mới tốt.” Lục Trần đột nhiên có
chút hối hận về sự kích động ban nãy.
Anh ấy hiện tại không phải chỉ có một mình, mà là một người đã có gia
đình rồi, nếu cứ hành động khinh suất như vậy, thật sự có thể mang lại nguy
hiểm cho gia đình của mình.
Lúc này, ba người vừa đi ra khỏi Trần gia trong lòng cũng đang vô cùng
không can tâm.
“Lão Trương, tôi phải biết thân thận của thằng khốn đó.” Hàn Thiên nói với
Trương Sinh Kiều, ánh mắt vô cùng độc ác.
“Tiểu Hàn, cậu yên tâm, trong vòng ba ngày Trương gia chúng tôi nhất
định sẽ điều tra triệt để thân phận của cậu ta.” Trương Sinh Kiều gật đầu nói,
Lục Trần đã cướp mất chuyện tốt của ông ta, ông ta sao có thể bỏ qua cho
Lục Trần chứ.
“Đạo Nhân, sau khi về cháu bắt đầu điều tra hắn đi, cho dù dùng bao
nhiêu quan hệ hay cần nhờ nhân vật lớn thế nào, đều phải điều tra cho ra
thân phận của hắn cho ông.” Trương Sinh Kiều quay lại nói với Trương Đạo
Nhân.
Trương Đạo nhân gật đầu, chuyện này không cần ông nội hắn nhắc nhở,
hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Lục Trần.
------------------------
Chương 107: Lâm Di Quân Tức Giận
“Cậu em Lục, lần này thực sự phải cảm ơn cậu, nếu không nhờ cậu đánh
bại Hàn Thiên, Sơ Nhiên nhà tôi đã bị ép gả cho Trương gia rồi.” – Sau khi
đám người Trương Sinh Kiều rời đi, Trần Dương đến bên cạnh Lục Trần nói
lời cảm ơn chân thành.
Trần Sơ Nhiên dường như không dám nhìn thẳng vào Lục Trần, chỉ dám
liếc mắt nhìn anh, trống ngực đập liên hồi.
“Ông Trần khách sáo rồi, việc này dễ như trở bàn tay ấy mà. Hơn nữa, tôi
còn có miếng đất thổ cư kia làm giải thưởng cơ mà.” – Lục Trần mỉm cười
đáp.
“Tôi thấy Trương Sinh Kiều đó nhất định sẽ nuốt lời, miếng đất đó có khi
không lấy được rồi. Nhưng mà cậu đã giúp bố tôi thắng Trương Sinh Kiều,
còn giúp con gái tôi không phải gả vào nhà họ Trương, tôi nhất định sẽ báo
đáp.” – Trần Quang Hưng bước lên nói.
“Ông ta nuốt lời?” – Lục Trần cười: “Yên tâm đi, những thứ tối thắng được,
tôi nhất định phải lấy, việc này không cần Trần gia các ông lo, tôi tự có cách
khiến cho Trương gia phải nhả miếng đất đó ra. Có điều đến lúc đó, phải nhờ
các ông giúp tôi xây dựng nó.”
Lục Trần không muốn để lộ thân phận của anh cho các doanh nhân ở Du
Châu quá sớm, nên đành phải làm như vậy.
Trần Dương và Trần Quang Hưng gật đầu, còn trong con mắt của đám
người Tả Thanh Thành, những lời đó của anh thể hiện sự không biết thân biết
phận, còn dám đòi đất nhà họ Trương, đúng là không biết trước biết sau.
Nhưng đối với bọn họ, đó cũng là việc bình thường.
Bọn họ tin là Lục Trần có thực lực để lấy miếng đất của Trương gia.
Tiếp đến màn khai tiệc, các quan khách lần lượt đến chúc mừng Trần lão
thái gia.
Trần lão thái gia hôm nay rất vui, còn đích thân kính rượu mọi người.
Con cháu họ Trần, già trẻ gái trai lần lượt xếp hàng để kính rượu Lục
Trần.
Hôm nay, Lục Trần không chỉ là khách của nhà họ, mà còn giúp nhà họ
một việc vô cùng lớn.
Nhất là hai chị em Trần Sơ Nhiên và Trần Tiểu Băng, Trần Sơ Nhiên còn
đỡ, ngồi cùng bàn với Lục Trần, cơ mà có vẻ như hơi ngại, cả buổi chỉ mời
rượu Lục Trần có ba lần, còn chẳng nói chẳng rằng gì.
Trần Sơ Nhiên thì mặt dày hết sức, ban nãy còn dè bỉu lạnh nhạt, giờ quay
ngoắt 180 độ mời rượu nhiệt tình, còn chủ động xin số điện thoại của Lục
Trần.
Chỉ tiếc là đã bị Lục Trần từ chối.
Lục Trần đúng là không nể mặt người ta, Trần Tiểu Băng nhiệt tình như
vậy, làm cho người của Trần gia còn phải lườm nguýt.
Sau khi tàn tiệc, Lục Trần cũng đã biêng biêng, sau cùng phải để Trần Sơ
Nhiên lái xe của anh chở anh về nhà.
Về đến nhà, Lục Trần đang định nói tiếng cảm ơn, thì thấy Trần Sơ Nhiên
giật lấy điện thoại của anh.
Thấy Trần Sơ Nhiên đỏ mặt ngượng ngùng bấm số điện thoại của cô gọi
đi, Lục Trần tuy thấy hơi buồn cười, nhưng cũng không giành lại điện thoại.
Trần Sơ Nhiên sau khi gọi xong, bèn trả điện thoại lại cho Lục Trần, đỏ
mặt nói: “Hôm nay cảm ơn anh.”
Cô còn chẳng đợi Lục Trần trả lời, vội vàng mở cửa xe rồi chạy đi mất.
Lục Trần lắc đầu, ngồi lại vào ghế lái để đỗ xe, rồi lên nhà đi ngủ.
Đúng bốn giờ chiều, anh tỉnh dậy để đi đón Kỳ Kỳ.
Đón Kỳ Kỳ xong thì đi chợ mua đồ ăn, sau đó về đến nhà thì thấy Lâm Di
Quân đã về rồi.
Thấy sắc mặt Lâm Di Quân có vẻ không vui, anh ngạc nhiên một lúc,
nhưng rồi hiểu ra ngay vấn đề.
Chắc chắn là trước đó Lâm Di Giai hoặc Vương Tuyết đã gọi điện mách
cô ấy chuyện anh thua cá cược, chắc là Lâm Di Quân tức giận lắm.
Thua một phát 90 triệu, ai mà chả phát điên.
Thấy Lâm Di Quân chỉ hậm hực không nói gì, anh cũng kệ, lẳng lặng đi
vào bếp nấu cơm.
Anh đang nghĩ, không biết có nên nói cho Lâm Di Quân biết sự thật không,
nhỡ cô ấy biết, rồi nhỡ mồm nói cho Vương Tuyết biết, thì thế nào Vương
Tuyết cũng lại tới tìm anh đòi tiền.
Cơm vừa nấu xong, thì Lâm Di Quân lại đi vào phòng đi ngủ, anh thấy xót
ruột, nên định sẽ nói hết sự thật cho cô biết.
“Em sao thế, ai chọc giận em à, tức giận cái gì chứ.” – Lục Trần đến bên
giường cười nói.
“Đừng có nói chuyện với em!” – Lâm Di Quân quát một tiếng, rồi kéo chăn
chùm kín người.
Hôm nay cô đã suy nghĩ cả ngày, quyết định sẽ không thèm nói chuyện
với Lục Trần nữa.
Nếu như là Lục Trần làm ăn thua lỗ mất hết tiền, cô còn chấp nhận được.
Nhưng anh lại đem 90 triệu ra cá cược để thua mất, việc này làm sao tha
thứ được.
Lục Trần cười không nói gì, lẳng lặng lấy điện thoại ra chuyển cho Lâm Di
Quân 90 triệu.
Rồi đi ra ngoài.
Ra đến phòng khách, anh gọi Kỳ Kỳ lại ăn cơm.
“Bố ơi, mẹ đâu, sao mẹ không ăn cơm thế ạ.” – Kỳ Kỳ hỏi bố.
“Con không cần lo, lát mẹ đói sẽ tự ra ăn cơm.” – Lục Trần vừa nói vừa
gắp thức ăn cho Kỳ Kỳ.
Anh tin là lát nữa Lâm Di Quân nhận được thông báo tiền về sẽ đi ra.
“Vâng ạ.” – Kỳ Kỳ gật đầu, rồi ngoan ngoãn ăn cơm.
“Hôm nay cô giáo ở trường dạy những gì?” – Lục Trần vừa ăn cơm vừa
hỏi chuyện Kỳ Kỳ.
“Cô dạy bọn con rất nhiều phép tính, còn dạy bọn con hát nữa.” – Kỳ Kỳ
trả lời.
“Ừ, thế con đã học được chưa?” – Lục Trần hỏi.
“Con học được hết rồi, lát nữa con sẽ làm cho bố xem.” – Kỳ Kỳ nói.
“Được.” – Lục Trần gật đầu, cùng lúc đó, Lâm Di Quân đi ra với vẻ mặt
kinh ngạc.
“Anh, không phải anh thua hết tiền ạ?” – Lâm Di Quân nhìn Lục Trần, cô
không dám tin, lúc trước Lâm Di Giai gọi điện cho cô, cô còn nghe thấy giọng
bố cô, thế nên chuyện Lục Trần thua hết tiền cô không hề nghi ngờ gì cả.
“Em nghĩ chồng em là ai, thua làm sao được mà thua?” – Lục Trần cười.
“Anh đừng có mà luyên thuyên, anh nói em nghe hôm nay rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì?” – Lâm Di Quân ngồi xuống cạnh Lục Trần, mắt đăm đăm nhìn
anh.
“Số tiền 40 triệu lần trước anh kiếm về cho bố ấy, hôm nay lúc tham gia
tiệc mừng thọ của Trần lão thái gia, mẹ em đã cá cược thua hết sạch 40 triệu
đó, đáng nhẽ anh cũng định gỡ lại cho bà ấy, nhưng bà ấy chẳng biết điểm
dừng, còn muốn bắt anh đưa tiền cho bà ấy để cược tiếp, thế là anh cho thua
luôn 90 triệu, để bà ấy dập tắt hy vọng.” – Lục Trần nói.
“Cái gì, mẹ em á, sao bà ấy dám cược lớn vậy chứ?” – Lâm Di Giai kinh
ngạc, cô không dám tin là mẹ cô lại có thể cược lớn như thế.
“Lúc đó anh cũng rất bất ngờ, nhưng đã ngồi vào bàn cược rồi, mấy ai còn
giữ được tỉnh táo chứ.” – Lục Trần nói.
“Thế anh thua một ván 90 triệu, không sợ không gỡ lại được sao?” – Lâm
Di Giai thấy hơi nghi ngờ, trong lòng cô vẫn không tin là sau đấy Lục Trần có
thể gỡ lại được 90 triệu.
“Được rồi, nói thật với em, anh có thể nghe thấy quy luật chuyển động của
xúc xắc, nên anh luôn biết xúc xắc đổ được bao nhiêu điểm, bí mật này em
không được nói với mọi người đâu đấy, kể cả việc chúng ta có bao nhiêu tiền,
nếu không anh bảo đảm với em, mẹ em chắc chắn sẽ đến nhà chúng ta đòi
nốt 10 triệu kia, chắc chắn bà ấy không từ bỏ ý định đó đâu.” – Lục Trần nói.
“Anh lại còn có cả cái biệt tài đó nữa sao? Anh nói thật với em đi, lần
trước tiền chữa bệnh cho Kỳ Kỳ không phải do anh đi vay, mà là do anh đi cá
cược mà có đúng không?” – Lâm Di Quần nhìn Lục Trần không chớp mắt.
------------------------
Last edited: