Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: Khống chế tuyệt đối
Nếu không phải vì nơi đây gần sát với đường chính, nếu không phải vì đây là trước cổng cửa hàng của vợ Long soái thì Huyết Đồ đã ra tay từ lâu rồi.
Giết chết một tên gọi là võ công tông sư, khó lắm sao?
Răng vàng chưa kịp phản ứng lại, nhìn người đàn ông vạm vỡ bất thường trước mặt, hỏi: “Anh là ai?”
Ai?
Tao là tổ tông của mày!
Huyết Đồ kẹp cổ tên Răng vàng rồi quay người đi.
Đầu của Răng vàng bị Huyết Đồ siết chặt, không thể động đậy.
Người bình thường gặp tình huống này, chắc chắn sẽ kêu gào lên, gây chú ý với người xung quanh để cầu cứu.
Răng vàng lại không hề có phản ứng nào, thản nhiên để bị kéo đi.
Xem ra, đây là người đàn ông từng xuất hiện trong tình báo, đồng đội của mục tiêu.
Hẻm nhỏ, lại là hẻm nhỏ!
Cả đoạn đường phía trước, Răng vàng luôn ngoan ngoãn, không hề có hành vi kháng cự nào.
Cả hai đều biết rõ, đối phương là cao thủ.
Tìm một nơi yên tĩnh để giải quyết đối phương là suy nghĩ của cả hai người.
Răng vàng tên là Lý Tường Hành, một trong tứ đại hộ pháp của dưới trướng Hoa Hồng Đen, người giang hồ gọi Khoái Thủ Lý Tường Hành.
Anh ta nổi danh với một đôi tay nhanh không ai địch lại, nếu nói về võ công của mình, anh ta tự nhận không thua bất cứ ai.
Vì thế, anh ta rất tự tin với bản thân mình!
Chỉ cần đến nơi thích hợp, anh ta sẽ có thể cấp tốc hạ gục người đàn ông vạm vỡ này.
Thấy sắp đến con hẻm vắng càng lúc càng gần, sát khí trong lòng Lý Tường Hành càng lúc càng rõ rệt, anh ta cố tỏ ra nhẹ nhàng hỏi: “Bạn à, tôi không giết người không tên tuổi, báo tên đi, để tôi còn biết anh là ai!”
Huyết Đồ liếc mắt nhìn anh ta một cái, cánh tay dùng lực mạnh hơn, kẹp đến mức hô hấp của Lý Tường Hành trở nên khó khăn.
Lý Tường Hành không để bụng, hít thở mạnh, cười lớn: “Anh nhớ cho kỹ, người giết anh là Khoái Thủ Lý Tường Hành!”
Anh ta giơ tay phải lên, điểm lên khuỷu tay của Huyết Đồ ở góc độ khó khăn.
Vị trí này có một điểm gân, dân gian thường gọi là gân tê!
Chỉ cần nơi đây bị điểm trúng thì chắc chắn cánh tay của người đàn ông vạm vỡ này sẽ tê dại còn mình sẽ được tự do ngay.
Trận cận chiến phía sau sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Đúng thật là Khoái Thủ Lý Tường Hành rất nhanh, anh ta ra tay như điện, điểm thẳng vào khuỷu tay của Huyết Đồ.
Ngay khi anh ta nghĩ kế hoạch của mình sắp thành công thì vô tình thấy khóe môi của Huyết Đồ nhếch lên.
Nụ cười đó rất phức tạp, có các loại cảm xúc như cười nhạo, xem thường, tội nghiệp,...
Lý Tường Hành hồi hộp, không phải chứ, sẽ không xuất hiện việc ngoài ý muốn chứ?
Rất nhanh sau đó, anh ta cũng phản ứng lại, đúng là xảy ra việc ngoài ý muốn.
Bởi vì, cánh tay Huyết Đồ đã to khỏe có lực, anh ta không thể thoát thân được.
Lý Tường Hành kinh ngạc vô cùng, không muốn thoát thân với không thể thoát thân là hai khái niệm khác nhau rất lớn.
Lý Tường Hành hoảng loạn, anh ta là một trong tứ đại hộ pháp, từng đối mặt với biết bao nhân vật máu mặt trong thế giới ngầm và võ sư nhưng lại chưa bao giờ hoảng loạn như hôm nay.
Lần đầu tiên anh ta cảm nhận được mạng sống của mình bị người khác khống chế.
Anh ta ra đòn liên tục, tạo ra mấy chiếc bóng mờ, mỗi một lần ra đòn đều dừng lại ở các huyệt chí mạng của Huyết Đồ.
Anh ta nghĩ, chỉ cần liều mạng phản đòn thì có thể có được cơ hội sống sót.
Đáng tiếc, đây chỉ là anh ta nghĩ.
Mỗi một đòn của anh ta đều bị cánh tay lớn nhẹ nhàng chặn lại.
Dường như cánh tay đó có mắt vậy, luôn có thể chặn lại kịp lúc.
Lý Tường Hành tuyệt vọng!
Anh ta không ngờ, anh ta ra tay nhanh như điện rồi mà lần nào cũng bị người này chặn lại.
Bị chặn lại một lần, có thể là do may mắn, tình cờ.
Nhưng mấy lần thì sao?
Anh ta tuyệt vọng, tuyệt chiêu mà anh ta tự hào lại bị người ta nhẹ nhàng khống chế.
Hơn nữa, người này chỉ dùng một tay thôi, còn một tay khác vẫn đang kẹp cổ mình.
Lúc này, trong lúc hai người trải qua một trận giao chiến đã đến được con hẻm nhỏ yên tĩnh.
Huyết Đồ không còn che dấu sát khí của mình nữa, vung cổ tay bóp vào cổ Lý Tường Hành như kéo một con vịt chết vậy, kéo anh ta vào sâu con hẻm.
Lúc này, Lý Tường Hành khó khăn xoay chuyển tầm nhìn, lòng anh ta dậy sóng dùng đôi mắt bị bóp đến đỏ ngầu nhìn Huyết Đồ đang sát khí ngập trời.
Đây mới là bộ mặt thật sự của người đàn ông này?
Loại khí chất đanh thép này, chỉ những vị tướng dũng mãnh trong quân đội từng trải qua cảnh máu lửa mới có.
Thì ra, mình đã gặp được một cao thủ trong quân đội.
Không oan!
Lý Tường Hành nghĩ đến đây, não lóe lên một ý nghĩ, vậy bộ mặt thật của Ngô Đình Khải sẽ như thế nào?
Giết chết một tên gọi là võ công tông sư, khó lắm sao?
Răng vàng chưa kịp phản ứng lại, nhìn người đàn ông vạm vỡ bất thường trước mặt, hỏi: “Anh là ai?”
Ai?
Tao là tổ tông của mày!
Huyết Đồ kẹp cổ tên Răng vàng rồi quay người đi.
Đầu của Răng vàng bị Huyết Đồ siết chặt, không thể động đậy.
Người bình thường gặp tình huống này, chắc chắn sẽ kêu gào lên, gây chú ý với người xung quanh để cầu cứu.
Răng vàng lại không hề có phản ứng nào, thản nhiên để bị kéo đi.
Xem ra, đây là người đàn ông từng xuất hiện trong tình báo, đồng đội của mục tiêu.
Hẻm nhỏ, lại là hẻm nhỏ!
Cả đoạn đường phía trước, Răng vàng luôn ngoan ngoãn, không hề có hành vi kháng cự nào.
Cả hai đều biết rõ, đối phương là cao thủ.
Tìm một nơi yên tĩnh để giải quyết đối phương là suy nghĩ của cả hai người.
Răng vàng tên là Lý Tường Hành, một trong tứ đại hộ pháp của dưới trướng Hoa Hồng Đen, người giang hồ gọi Khoái Thủ Lý Tường Hành.
Anh ta nổi danh với một đôi tay nhanh không ai địch lại, nếu nói về võ công của mình, anh ta tự nhận không thua bất cứ ai.
Vì thế, anh ta rất tự tin với bản thân mình!
Chỉ cần đến nơi thích hợp, anh ta sẽ có thể cấp tốc hạ gục người đàn ông vạm vỡ này.
Thấy sắp đến con hẻm vắng càng lúc càng gần, sát khí trong lòng Lý Tường Hành càng lúc càng rõ rệt, anh ta cố tỏ ra nhẹ nhàng hỏi: “Bạn à, tôi không giết người không tên tuổi, báo tên đi, để tôi còn biết anh là ai!”
Huyết Đồ liếc mắt nhìn anh ta một cái, cánh tay dùng lực mạnh hơn, kẹp đến mức hô hấp của Lý Tường Hành trở nên khó khăn.
Lý Tường Hành không để bụng, hít thở mạnh, cười lớn: “Anh nhớ cho kỹ, người giết anh là Khoái Thủ Lý Tường Hành!”
Anh ta giơ tay phải lên, điểm lên khuỷu tay của Huyết Đồ ở góc độ khó khăn.
Vị trí này có một điểm gân, dân gian thường gọi là gân tê!
Chỉ cần nơi đây bị điểm trúng thì chắc chắn cánh tay của người đàn ông vạm vỡ này sẽ tê dại còn mình sẽ được tự do ngay.
Trận cận chiến phía sau sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Đúng thật là Khoái Thủ Lý Tường Hành rất nhanh, anh ta ra tay như điện, điểm thẳng vào khuỷu tay của Huyết Đồ.
Ngay khi anh ta nghĩ kế hoạch của mình sắp thành công thì vô tình thấy khóe môi của Huyết Đồ nhếch lên.
Nụ cười đó rất phức tạp, có các loại cảm xúc như cười nhạo, xem thường, tội nghiệp,...
Lý Tường Hành hồi hộp, không phải chứ, sẽ không xuất hiện việc ngoài ý muốn chứ?
Rất nhanh sau đó, anh ta cũng phản ứng lại, đúng là xảy ra việc ngoài ý muốn.
Bởi vì, cánh tay Huyết Đồ đã to khỏe có lực, anh ta không thể thoát thân được.
Lý Tường Hành kinh ngạc vô cùng, không muốn thoát thân với không thể thoát thân là hai khái niệm khác nhau rất lớn.
Lý Tường Hành hoảng loạn, anh ta là một trong tứ đại hộ pháp, từng đối mặt với biết bao nhân vật máu mặt trong thế giới ngầm và võ sư nhưng lại chưa bao giờ hoảng loạn như hôm nay.
Lần đầu tiên anh ta cảm nhận được mạng sống của mình bị người khác khống chế.
Anh ta ra đòn liên tục, tạo ra mấy chiếc bóng mờ, mỗi một lần ra đòn đều dừng lại ở các huyệt chí mạng của Huyết Đồ.
Anh ta nghĩ, chỉ cần liều mạng phản đòn thì có thể có được cơ hội sống sót.
Đáng tiếc, đây chỉ là anh ta nghĩ.
Mỗi một đòn của anh ta đều bị cánh tay lớn nhẹ nhàng chặn lại.
Dường như cánh tay đó có mắt vậy, luôn có thể chặn lại kịp lúc.
Lý Tường Hành tuyệt vọng!
Anh ta không ngờ, anh ta ra tay nhanh như điện rồi mà lần nào cũng bị người này chặn lại.
Bị chặn lại một lần, có thể là do may mắn, tình cờ.
Nhưng mấy lần thì sao?
Anh ta tuyệt vọng, tuyệt chiêu mà anh ta tự hào lại bị người ta nhẹ nhàng khống chế.
Hơn nữa, người này chỉ dùng một tay thôi, còn một tay khác vẫn đang kẹp cổ mình.
Lúc này, trong lúc hai người trải qua một trận giao chiến đã đến được con hẻm nhỏ yên tĩnh.
Huyết Đồ không còn che dấu sát khí của mình nữa, vung cổ tay bóp vào cổ Lý Tường Hành như kéo một con vịt chết vậy, kéo anh ta vào sâu con hẻm.
Lúc này, Lý Tường Hành khó khăn xoay chuyển tầm nhìn, lòng anh ta dậy sóng dùng đôi mắt bị bóp đến đỏ ngầu nhìn Huyết Đồ đang sát khí ngập trời.
Đây mới là bộ mặt thật sự của người đàn ông này?
Loại khí chất đanh thép này, chỉ những vị tướng dũng mãnh trong quân đội từng trải qua cảnh máu lửa mới có.
Thì ra, mình đã gặp được một cao thủ trong quân đội.
Không oan!
Lý Tường Hành nghĩ đến đây, não lóe lên một ý nghĩ, vậy bộ mặt thật của Ngô Đình Khải sẽ như thế nào?
Bình luận facebook