Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ôn nhu yêu em - Chương 11
“Đào Đào được không?” Bạch Chỉ cảm thấy không thể nào, vừa rồi Dịch Tuần rất kiên quyết, Dịch Tuần nói một thì không nói hai, cho dù ai gọi cũng vô dụng.
“Dì, con có thể thử một chút.” Đào Đào trượt xuống ghế sô pha.
“Vậy được, đi thôi, dì dẫn con đi, còn tiểu Mân đi không?”
“Dì à, con thì không đi được, dì dẫn Đào Đào đi thôi.”
“Được rồi, Đào Đào đi thôi.” Bạch Chỉ nắm tay Đào Đào lên lầu, gõ cửa một cái, “Đào Đào, đi thôi, cùng dì vào nào.”
“Được ạ.” Đào Đào chờ Dịch Tuần nói mới đi vào.
“Anh Dịch.” Đào Đào trở tay đóng cửa.
“Sao em lại tới đây?” Dịch Tuần quay đầu, thì nhìn thấy một cô gái nhỏ toàn thân màu hồng chạy tới.
“Hì hì, anh Dịch, chúng ta đi choi đi?” Đào Đào đứng bên cạnh Dịch Tuần, chớp chớp đôi mắt to, kẹp tóc màu hồng, chiếc váy màu hồng, sắc mặt cô rất phấn chấn, giống như là một tiểu đào tử trắng nõn.
“Đi đâu?” Dịch Tuần dời mắt, nhìn về phía lá cây ngoài cửa sổ.
“Anh trai nói dẫn em đi trường học của các anh, anh Dịch cùng đi với bọn em chứ?” Đào Đào đưa tay bắt lấy góc áo Dịch Tuần, Dịch Tuần ngồi còn cao hon so với Đào Đào đang đứng.
“Không đi.” Trường học nhiều người như vậy, nhìn giống như con khỉ, Dịch Tuần không có hứng thú này, huống chi là trường học, cậu đã sớm chán rồi.
“Tại sao ạ? Anh Dịch không thể cùng em đi ư?” Đào Đào lắc lắc cánh tay Dịch Tuần.
“Không muốn đi, bọn em đi đi.” Dịch Tuần nhíu mày, giữa lông mày toát lên vẻ lạnh lùng.
“Nhưng em muốn đi cùng anh Dịch mà, em chưa bao giờ đến trường nhất trung Hòa Xưong, anh trai nói chỗ đó còn có một sân choi, anh Dịch sẽ đi cùng em.”
Đào Đào không e ngại khuôn mặt lạnh lùng của Dịch Tuần, cô trực tiếp ôm cánh tay Dịch Tuần, ánh mắt ủy khuất, cho dù ai nhìn đều không đành lòng cự tuyệt cô.
Dịch Tuần nhìn đôi mắt Đào Đào, ý định mở miệng cự tuyệt không nói ra được.
Đào Đào nhìn dáng vẻ Dịch Tuần, cô cảm thấy có hi vọng, tiếp tục làm nũng nói, “Anh Dịch, van cầu anh đó, em rất muổn đi nhìn lớp học anh Dịch mà, anh Dịch không thích Đào Đào sao?”
“Không phải.” Dịch Tuần dời ánh mắt, cậu không biết mình còn có thế chịu đựng được nữa hay không.
“Vậy thì đi nha, đi nha anh…” Đào Đào cong môi lên, bộ dáng nhỏ nũng nịu thật sự vô cùng đáng yêu.
Nhìn khuôn mặt tươi cười này, Dịch Tuần cảm thấy trong lòng có thứ gì đó làm tan chảy, sau nửa ngày, mới nói, “Được.” “Tốt quá, cảm ơn anh Dịch.” Đào Đào nở nụ cười buông tay cậu ra, quả nhiên anh Dịch vẫn rất tốt.
Lúc Đào Đào nắm tay Dịch Tuần xuống lầu, Bạch Chỉ cho là mình nhìn lầm, đây là con trai nói một không nói hai của bà ư?
Mặc dù thoạt nhìn biểu lộ của cậu có chút không tình nguyện, nhưng ít nhất vẫn xuống lầu, đây là cậu đồng ý đi ra ngoài chơi?
“vẫn là Đào Đào có năng lực, dì ấy à, không khuyên nổi tiểu Tuần được.” Bạch Chỉ cười nhạo nhìn Dịch Tuần, vẻ mặt Dịch Tuần vì câu nói này của Bạch Chỉ trở nên khó chịu, Thích Mân hình như nhìn thấy bên tai Dịch Tuần đỏ lên.
“Dì ơi, vậy con dẫn anh Dịch đi ra ngoài chơi nhé ạ.”
“ừ, cháu mang những tây mai này đi cùng ở trên đường mà ăn.” Bạch Chỉ bưng một đĩa tây mai bỏ vào trong ba lô Đào Đào. “Con cảm ơn dì.”
“Bé ngoan, mau đi thôi, bây giờ thời tiết nóng, Tiểu Tuần con mang theo dù đi.”
“Không cần.” Dịch Tuần đi ra ngoài, trước nay cậu không dùng dù, cậu ngại phiền phức.
“Con không cần mang dù nhưng Đào Đào cần mà, con nhẫn tâm để da Đào Đào bị cháy nắng sao?” Hiện tại Bạch Chỉ cũng biết uy hiếp Dịch Tuần.
Dịch Tuần nhìn cánh tay lộ ra tay áo của Đào Đào, làn da cô trắng nõn, vừa nhìn liền biết là da cô không chịu được ánh mặt trời mùa hè.
“Dì, con có thể thử một chút.” Đào Đào trượt xuống ghế sô pha.
“Vậy được, đi thôi, dì dẫn con đi, còn tiểu Mân đi không?”
“Dì à, con thì không đi được, dì dẫn Đào Đào đi thôi.”
“Được rồi, Đào Đào đi thôi.” Bạch Chỉ nắm tay Đào Đào lên lầu, gõ cửa một cái, “Đào Đào, đi thôi, cùng dì vào nào.”
“Được ạ.” Đào Đào chờ Dịch Tuần nói mới đi vào.
“Anh Dịch.” Đào Đào trở tay đóng cửa.
“Sao em lại tới đây?” Dịch Tuần quay đầu, thì nhìn thấy một cô gái nhỏ toàn thân màu hồng chạy tới.
“Hì hì, anh Dịch, chúng ta đi choi đi?” Đào Đào đứng bên cạnh Dịch Tuần, chớp chớp đôi mắt to, kẹp tóc màu hồng, chiếc váy màu hồng, sắc mặt cô rất phấn chấn, giống như là một tiểu đào tử trắng nõn.
“Đi đâu?” Dịch Tuần dời mắt, nhìn về phía lá cây ngoài cửa sổ.
“Anh trai nói dẫn em đi trường học của các anh, anh Dịch cùng đi với bọn em chứ?” Đào Đào đưa tay bắt lấy góc áo Dịch Tuần, Dịch Tuần ngồi còn cao hon so với Đào Đào đang đứng.
“Không đi.” Trường học nhiều người như vậy, nhìn giống như con khỉ, Dịch Tuần không có hứng thú này, huống chi là trường học, cậu đã sớm chán rồi.
“Tại sao ạ? Anh Dịch không thể cùng em đi ư?” Đào Đào lắc lắc cánh tay Dịch Tuần.
“Không muốn đi, bọn em đi đi.” Dịch Tuần nhíu mày, giữa lông mày toát lên vẻ lạnh lùng.
“Nhưng em muốn đi cùng anh Dịch mà, em chưa bao giờ đến trường nhất trung Hòa Xưong, anh trai nói chỗ đó còn có một sân choi, anh Dịch sẽ đi cùng em.”
Đào Đào không e ngại khuôn mặt lạnh lùng của Dịch Tuần, cô trực tiếp ôm cánh tay Dịch Tuần, ánh mắt ủy khuất, cho dù ai nhìn đều không đành lòng cự tuyệt cô.
Dịch Tuần nhìn đôi mắt Đào Đào, ý định mở miệng cự tuyệt không nói ra được.
Đào Đào nhìn dáng vẻ Dịch Tuần, cô cảm thấy có hi vọng, tiếp tục làm nũng nói, “Anh Dịch, van cầu anh đó, em rất muổn đi nhìn lớp học anh Dịch mà, anh Dịch không thích Đào Đào sao?”
“Không phải.” Dịch Tuần dời ánh mắt, cậu không biết mình còn có thế chịu đựng được nữa hay không.
“Vậy thì đi nha, đi nha anh…” Đào Đào cong môi lên, bộ dáng nhỏ nũng nịu thật sự vô cùng đáng yêu.
Nhìn khuôn mặt tươi cười này, Dịch Tuần cảm thấy trong lòng có thứ gì đó làm tan chảy, sau nửa ngày, mới nói, “Được.” “Tốt quá, cảm ơn anh Dịch.” Đào Đào nở nụ cười buông tay cậu ra, quả nhiên anh Dịch vẫn rất tốt.
Lúc Đào Đào nắm tay Dịch Tuần xuống lầu, Bạch Chỉ cho là mình nhìn lầm, đây là con trai nói một không nói hai của bà ư?
Mặc dù thoạt nhìn biểu lộ của cậu có chút không tình nguyện, nhưng ít nhất vẫn xuống lầu, đây là cậu đồng ý đi ra ngoài chơi?
“vẫn là Đào Đào có năng lực, dì ấy à, không khuyên nổi tiểu Tuần được.” Bạch Chỉ cười nhạo nhìn Dịch Tuần, vẻ mặt Dịch Tuần vì câu nói này của Bạch Chỉ trở nên khó chịu, Thích Mân hình như nhìn thấy bên tai Dịch Tuần đỏ lên.
“Dì ơi, vậy con dẫn anh Dịch đi ra ngoài chơi nhé ạ.”
“ừ, cháu mang những tây mai này đi cùng ở trên đường mà ăn.” Bạch Chỉ bưng một đĩa tây mai bỏ vào trong ba lô Đào Đào. “Con cảm ơn dì.”
“Bé ngoan, mau đi thôi, bây giờ thời tiết nóng, Tiểu Tuần con mang theo dù đi.”
“Không cần.” Dịch Tuần đi ra ngoài, trước nay cậu không dùng dù, cậu ngại phiền phức.
“Con không cần mang dù nhưng Đào Đào cần mà, con nhẫn tâm để da Đào Đào bị cháy nắng sao?” Hiện tại Bạch Chỉ cũng biết uy hiếp Dịch Tuần.
Dịch Tuần nhìn cánh tay lộ ra tay áo của Đào Đào, làn da cô trắng nõn, vừa nhìn liền biết là da cô không chịu được ánh mặt trời mùa hè.
Bình luận facebook