Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-76
Chương 63-2: Đồ móng heo, dê xồm, không biết xấu hổ 2
Ngón tay thon dài của Giang Thiếu Huân móc lấy quai của bộ đồ lót, giơ tới trước mặt Trường Hoan, cười như không cười nhìn cô, “Thì ra em thích loại này!”
“Không… Không phải.” Gương mặt Trường Hoan đỏ bừng, vừa vội vừa xấu hổ, “Cái này không phải của em.”
Giang Thiếu Huân bỏ bộ đồ lót vào trong túi, anh cười ranh mãnh, bước tới bên cô, ghé vào tai cô, cất giọng trầm thấp lại mập mờ, “Tôi quyết định sau này sẽ mua cho em những bộ giống như vậy!”
Đại não của Trường Hoan như ngừng hoạt động, xấu hổ tới giậm chân, không còn quan tâm đồ đạc gì nữa ôm mặt chạy bay lên tầng. Mà ở bên dưới truyền tới tiếng cười sung sướng của người đàn ông nào đó.
Thật là xấu hổ muốn chết!
…….
Biệt thự riêng của Cung Trạch.
Trên giường lớn có một cô gái nhỏ nhắn đang nằm nghiêng, áo sơ mi trắng phác hoạ dáng người nóng bỏng của cô ấy. Nút áo đầu tiên đã bung ra, cảnh xuân trước ngực đã bị tóc dài che chắn nhưng lại càng khiến người ta liên tưởng không ngừng.
Cung Trạch nhàn nhã đứng bên giường, cầm máy ảnh chụp qua chụp lại tới mấy chục tấm.
Đều do người phụ nữ này, đá anh bị thương thì thôi đi lại còn khiến anh bị anh em cười nhạo. Từ bé tới giờ đây chính là lần đầu tiên anh bị người ta tát, sau đó còn bị đá. Thù này không báo anh không phải là Cung Trạch!
Một lát sau Diệp Trăn Trăn rên rỉ một tiếng rồi chậm rãi mở mắt. Cô ấy xoa cánh tay đau xót, muốn ngồi dậy…
Hoàn cảnh lạ lẫm, có tiếng chụp ảnh rõ ràng từ sau lưng truyền tới, phản ứng đầu tiên của Diệp Trăn Trăn là đánh một quyền về phía sau. Cung Trạch còn chưa kịp phản ứng máy ảnh đã bị đánh rơi xuống đất.
Vừa mới tỉnh lại đầu óc Diệp Trăn Trăn còn có chút mơ hồ, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, sau đó trừng mắt nhìn Cung Trạch một hồi lâu.
Đợi sau khi nhìn thấy rõ là ai, Diệp Trăn Trăn nhảy ra xa ba bước giống như đang tránh ôn dịch, hô to, “Giỏi lắm, hóa ra là anh, tên móng heo xấu xa!”
Diệp Trăn Trăn hô xong dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng sờ soạng khắp người. May mà đồ trên người vẫn còn nguyên…
Cô ấy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa cúi đầu nhìn xuống lại thấy có một nút áo sơ mi bị cởi ra, lập tức nhíu mày chỉ vào Cung Trạch, “Anh là đồ móng heo, dê xồm, tội phạm bắt cóc! Không biết xấu hổ!
Cung Trạch xưa nay vẫn tốt tính nhưng nghe lời vu khống này của cô ấy cũng không nhịn được, khóe môi giật giật, vẻ mặt tức giận, giọng nói cũng trở nên nặng nề, “Xem ra cô thực sự muốn chết!”
Diệp Trăn Trăn trợn mắt nhìn anh chằm chằm, “Người muốn chết chính là anh, đồ lưu manh!”
Cung Trạch cười lạnh một tiếng xoay người bấm nút trên điều khiển từ xa, rèm cửa sổ tự động đóng lại che hết ánh sáng từ bên ngoài, rất nhanh trong phòng chỉ còn lại bóng tối.
Con ngươi của Diệp Trăn Trăn co rút, cho dù bình thường cô có hơi nóng nảy nhưng cô vẫn là con gái, ở trong một căn phòng xa lạ đương nhiên cô cũng sẽ sợ hãi…
Không biết tên này muốn làm gì, Diệp Trăn Trăn hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân can đảm hơn, quát to, “Anh… Anh muốn làm gì?”
Cung Trạch vô sỉ nhái lại, “Tôi… Tôi muốn làm chuyện mà cô sợ!”
Đáy mắt Diệp Trăn Trăn lộ ra vẻ chán ghét, thật sự cô chưa từng gặp người nào vô sỉ như vậy. Lướt mắt nhìn xung quanh muốn tìm vật gì đó để phòng thân nhưng lại thấy máy chiếu trên tường bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh.
Ngón tay thon dài của Giang Thiếu Huân móc lấy quai của bộ đồ lót, giơ tới trước mặt Trường Hoan, cười như không cười nhìn cô, “Thì ra em thích loại này!”
“Không… Không phải.” Gương mặt Trường Hoan đỏ bừng, vừa vội vừa xấu hổ, “Cái này không phải của em.”
Giang Thiếu Huân bỏ bộ đồ lót vào trong túi, anh cười ranh mãnh, bước tới bên cô, ghé vào tai cô, cất giọng trầm thấp lại mập mờ, “Tôi quyết định sau này sẽ mua cho em những bộ giống như vậy!”
Đại não của Trường Hoan như ngừng hoạt động, xấu hổ tới giậm chân, không còn quan tâm đồ đạc gì nữa ôm mặt chạy bay lên tầng. Mà ở bên dưới truyền tới tiếng cười sung sướng của người đàn ông nào đó.
Thật là xấu hổ muốn chết!
…….
Biệt thự riêng của Cung Trạch.
Trên giường lớn có một cô gái nhỏ nhắn đang nằm nghiêng, áo sơ mi trắng phác hoạ dáng người nóng bỏng của cô ấy. Nút áo đầu tiên đã bung ra, cảnh xuân trước ngực đã bị tóc dài che chắn nhưng lại càng khiến người ta liên tưởng không ngừng.
Cung Trạch nhàn nhã đứng bên giường, cầm máy ảnh chụp qua chụp lại tới mấy chục tấm.
Đều do người phụ nữ này, đá anh bị thương thì thôi đi lại còn khiến anh bị anh em cười nhạo. Từ bé tới giờ đây chính là lần đầu tiên anh bị người ta tát, sau đó còn bị đá. Thù này không báo anh không phải là Cung Trạch!
Một lát sau Diệp Trăn Trăn rên rỉ một tiếng rồi chậm rãi mở mắt. Cô ấy xoa cánh tay đau xót, muốn ngồi dậy…
Hoàn cảnh lạ lẫm, có tiếng chụp ảnh rõ ràng từ sau lưng truyền tới, phản ứng đầu tiên của Diệp Trăn Trăn là đánh một quyền về phía sau. Cung Trạch còn chưa kịp phản ứng máy ảnh đã bị đánh rơi xuống đất.
Vừa mới tỉnh lại đầu óc Diệp Trăn Trăn còn có chút mơ hồ, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, sau đó trừng mắt nhìn Cung Trạch một hồi lâu.
Đợi sau khi nhìn thấy rõ là ai, Diệp Trăn Trăn nhảy ra xa ba bước giống như đang tránh ôn dịch, hô to, “Giỏi lắm, hóa ra là anh, tên móng heo xấu xa!”
Diệp Trăn Trăn hô xong dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng sờ soạng khắp người. May mà đồ trên người vẫn còn nguyên…
Cô ấy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa cúi đầu nhìn xuống lại thấy có một nút áo sơ mi bị cởi ra, lập tức nhíu mày chỉ vào Cung Trạch, “Anh là đồ móng heo, dê xồm, tội phạm bắt cóc! Không biết xấu hổ!
Cung Trạch xưa nay vẫn tốt tính nhưng nghe lời vu khống này của cô ấy cũng không nhịn được, khóe môi giật giật, vẻ mặt tức giận, giọng nói cũng trở nên nặng nề, “Xem ra cô thực sự muốn chết!”
Diệp Trăn Trăn trợn mắt nhìn anh chằm chằm, “Người muốn chết chính là anh, đồ lưu manh!”
Cung Trạch cười lạnh một tiếng xoay người bấm nút trên điều khiển từ xa, rèm cửa sổ tự động đóng lại che hết ánh sáng từ bên ngoài, rất nhanh trong phòng chỉ còn lại bóng tối.
Con ngươi của Diệp Trăn Trăn co rút, cho dù bình thường cô có hơi nóng nảy nhưng cô vẫn là con gái, ở trong một căn phòng xa lạ đương nhiên cô cũng sẽ sợ hãi…
Không biết tên này muốn làm gì, Diệp Trăn Trăn hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân can đảm hơn, quát to, “Anh… Anh muốn làm gì?”
Cung Trạch vô sỉ nhái lại, “Tôi… Tôi muốn làm chuyện mà cô sợ!”
Đáy mắt Diệp Trăn Trăn lộ ra vẻ chán ghét, thật sự cô chưa từng gặp người nào vô sỉ như vậy. Lướt mắt nhìn xung quanh muốn tìm vật gì đó để phòng thân nhưng lại thấy máy chiếu trên tường bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh.
Bình luận facebook