Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-26
Chương 13-2: Gặp chuyện không may (2)
Trường Hoan đưa chị Triệu về chung cư của chị ấy, chị Triệu mơ màng tựa đầu trên vai Trường Hoan, bắt đầu nói mớ.
“Chị vừa tốt nghiệp đại học liền vào Thịnh Nguyên, năm năm, chị làm ở đây năm năm rồi, vậy mà giờ họ nói không cần chị là đuổi chị ngay được, đến một lý do chính đáng cũng chẳng có…”
“Ha ha, chẳng qua là ghét bỏ chị, ghét bỏ chị không có thành tích đáng kể nào, không phải sao? Nhưng mà… hai năm đầu chị mới tới, chị đã dẫn về bao người có tài nhưng bọn họ đã cướp của chị, bọn họ đã cướp hết của chị…”
Nói một thôi một hồi thì chị Triệu cũng tỉnh táo lại, chị không khóc nữa nhưng trong mắt hiện rõ mất mát cùng đau lòng. Trường Hoan thở dài, cô cũng biết là cô liên lụy chị Triệu nhưng lại không biết phải an ủi chị như thế nào. Tương lai của cô cũng đang mờ mịt vô cùng…
Đúng lúc này Thẩm Bội Nghi bỗng nhiên gọi điện thoại tới. Trường Hoan nhanh chóng mở máy nhưng cô không nghe được giọng nói chậm rãi ôn hòa thường ngày của bà mà nghe thấy giọng nói vội vàng của một phụ nữ xa lạ, Trường Hoan hoảng hốt, lo lắng bất an…
“Trường Hoan, cô đi đâu vậy? Nhà cô xảy ra chuyện rồi… Chập tối, em gái cô đột nhiên dẫn theo mấy tên côn đồ đến, vừa chửi vừa đập phá đồ đạc, mẹ cô vì che chở cho Đâu Đâu mà bị đánh gãy tay, Đâu Đâu cũng bị ngã vỡ đầu. Tôi đã báo cảnh sát và gọi xe cứu thương đưa mẹ cô cùng Đâu Đâu tới bệnh viện thành phố…”
Tai Trường Hoan ong ong, cô lao như điên ra ngoài.
Nhiếp Trường Tình, Nhiếp Trường Tình, cô đã nhượng bộ cô ta tới mức này rồi, vì sao cô ta còn không chịu buông tha cô?
Cô ta dám làm mẹ cô cùng Đâu Đâu bị thương, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta, chắc chắn sẽ không!
Bệnh viện thành phố.
Lúc Trường Hoan chạy tới, Đâu Đâu còn đang ở trong phòng cấp cứu, may mắn là Thẩm Bội Nghi chỉ bị gãy tay chứ không bị thương nghiêm trọng. Đâu Đâu bị thương ở sau gáy, lúc đưa tới đây máu vẫn chảy không ngừng, may mắn đưa vào viện sớm nên được cứu chữa kịp thời, giờ đã ổn định lại. Nhưng Trường Hoan còn chưa kịp vui mừng thì đã phải đối mặt với mức viện phí cao ngất ngưởng.
Trường Hoan tiến vào giới giải trí chưa lâu, cô vẫn còn là một diễn viên nhỏ vô danh nên tiền công nhận được khi đóng phim không nhiều, bởi vậy cũng không để dành được bao nhiêu. Lần trước Đâu Đâu nhập viện, Trường Hoan gần như đã dùng hết tất cả số tiền tiết kiệm, bây giờ cô làm gì còn tiền để đóng viện phí nữa…
Vốn là một diễn viên nhỏ, để có thể nuôi sống gia đình cô phải quay phim chụp quảng cáo quanh năm suốt tháng. Mà bây giờ, bộ phim đang đóng bị người khác cướp mất, bản thân cô lại bị công ty đình chỉ công tác, trong lúc nhất thời, cô cũng không biết phải làm sao nữa.
Ngơ ngác ngồi ở cửa phòng bệnh, không biết đã ngồi bao lâu, đột nhiên Trường Hoan nắm lấy điện thoại, ngón tay lướt thật nhanh… Có thể… Có thể… Lục Hướng Viễn… Ôm một tia hy vọng trong lòng, Trường Hoan gọi cho Lục Hướng Viễn.
“Hướng Viễn…”
“Chuyện gì?” Đầu bên kia truyền tới giọng nói lạnh lùng xa cách của Lục Hướng Viễn khiến Trường Hoan nghẹn họng.
Trái tim của cô như bị ai đó bóp chặt, gương mặt tái nhợt, không biết qua bao lâu mới khàn giọng trả lời, “Hướng Viễn, hiện tại anh có thời gian hay không? Đâu Đâu nó…”
Đang họp giữa chừng anh ta lại bỏ ra ngoài nghe điện thoại, tưởng rằng bốn tháng xa cách có thể khiến cô có chút thay đổi, không ngờ vừa mở miệng lại nói về đứa con hoang kia, mặt Lục Hướng Viễn lạnh đi, đáy lòng lại hận Trường Hoan nhiều thêm một phần.
Trợ lý từ trong phòng họp chạy tới giục anh ta quay trở lại, Lục Hướng Viễn hơi gật đầu, lạnh lùng nói, “Hiện tại tôi đang rất bận, có chuyện gì thì lát nữa nói sau.”
Trường Hoan đưa chị Triệu về chung cư của chị ấy, chị Triệu mơ màng tựa đầu trên vai Trường Hoan, bắt đầu nói mớ.
“Chị vừa tốt nghiệp đại học liền vào Thịnh Nguyên, năm năm, chị làm ở đây năm năm rồi, vậy mà giờ họ nói không cần chị là đuổi chị ngay được, đến một lý do chính đáng cũng chẳng có…”
“Ha ha, chẳng qua là ghét bỏ chị, ghét bỏ chị không có thành tích đáng kể nào, không phải sao? Nhưng mà… hai năm đầu chị mới tới, chị đã dẫn về bao người có tài nhưng bọn họ đã cướp của chị, bọn họ đã cướp hết của chị…”
Nói một thôi một hồi thì chị Triệu cũng tỉnh táo lại, chị không khóc nữa nhưng trong mắt hiện rõ mất mát cùng đau lòng. Trường Hoan thở dài, cô cũng biết là cô liên lụy chị Triệu nhưng lại không biết phải an ủi chị như thế nào. Tương lai của cô cũng đang mờ mịt vô cùng…
Đúng lúc này Thẩm Bội Nghi bỗng nhiên gọi điện thoại tới. Trường Hoan nhanh chóng mở máy nhưng cô không nghe được giọng nói chậm rãi ôn hòa thường ngày của bà mà nghe thấy giọng nói vội vàng của một phụ nữ xa lạ, Trường Hoan hoảng hốt, lo lắng bất an…
“Trường Hoan, cô đi đâu vậy? Nhà cô xảy ra chuyện rồi… Chập tối, em gái cô đột nhiên dẫn theo mấy tên côn đồ đến, vừa chửi vừa đập phá đồ đạc, mẹ cô vì che chở cho Đâu Đâu mà bị đánh gãy tay, Đâu Đâu cũng bị ngã vỡ đầu. Tôi đã báo cảnh sát và gọi xe cứu thương đưa mẹ cô cùng Đâu Đâu tới bệnh viện thành phố…”
Tai Trường Hoan ong ong, cô lao như điên ra ngoài.
Nhiếp Trường Tình, Nhiếp Trường Tình, cô đã nhượng bộ cô ta tới mức này rồi, vì sao cô ta còn không chịu buông tha cô?
Cô ta dám làm mẹ cô cùng Đâu Đâu bị thương, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta, chắc chắn sẽ không!
Bệnh viện thành phố.
Lúc Trường Hoan chạy tới, Đâu Đâu còn đang ở trong phòng cấp cứu, may mắn là Thẩm Bội Nghi chỉ bị gãy tay chứ không bị thương nghiêm trọng. Đâu Đâu bị thương ở sau gáy, lúc đưa tới đây máu vẫn chảy không ngừng, may mắn đưa vào viện sớm nên được cứu chữa kịp thời, giờ đã ổn định lại. Nhưng Trường Hoan còn chưa kịp vui mừng thì đã phải đối mặt với mức viện phí cao ngất ngưởng.
Trường Hoan tiến vào giới giải trí chưa lâu, cô vẫn còn là một diễn viên nhỏ vô danh nên tiền công nhận được khi đóng phim không nhiều, bởi vậy cũng không để dành được bao nhiêu. Lần trước Đâu Đâu nhập viện, Trường Hoan gần như đã dùng hết tất cả số tiền tiết kiệm, bây giờ cô làm gì còn tiền để đóng viện phí nữa…
Vốn là một diễn viên nhỏ, để có thể nuôi sống gia đình cô phải quay phim chụp quảng cáo quanh năm suốt tháng. Mà bây giờ, bộ phim đang đóng bị người khác cướp mất, bản thân cô lại bị công ty đình chỉ công tác, trong lúc nhất thời, cô cũng không biết phải làm sao nữa.
Ngơ ngác ngồi ở cửa phòng bệnh, không biết đã ngồi bao lâu, đột nhiên Trường Hoan nắm lấy điện thoại, ngón tay lướt thật nhanh… Có thể… Có thể… Lục Hướng Viễn… Ôm một tia hy vọng trong lòng, Trường Hoan gọi cho Lục Hướng Viễn.
“Hướng Viễn…”
“Chuyện gì?” Đầu bên kia truyền tới giọng nói lạnh lùng xa cách của Lục Hướng Viễn khiến Trường Hoan nghẹn họng.
Trái tim của cô như bị ai đó bóp chặt, gương mặt tái nhợt, không biết qua bao lâu mới khàn giọng trả lời, “Hướng Viễn, hiện tại anh có thời gian hay không? Đâu Đâu nó…”
Đang họp giữa chừng anh ta lại bỏ ra ngoài nghe điện thoại, tưởng rằng bốn tháng xa cách có thể khiến cô có chút thay đổi, không ngờ vừa mở miệng lại nói về đứa con hoang kia, mặt Lục Hướng Viễn lạnh đi, đáy lòng lại hận Trường Hoan nhiều thêm một phần.
Trợ lý từ trong phòng họp chạy tới giục anh ta quay trở lại, Lục Hướng Viễn hơi gật đầu, lạnh lùng nói, “Hiện tại tôi đang rất bận, có chuyện gì thì lát nữa nói sau.”
Bình luận facebook