-
Chương 5
Nàng vừa tan học, cùng với Quản Mỹ Quân đi ra cổng trường gần được mười mét,thì có một thiếu niên từ trong ngõ nhỏ bên xông tới, hai người thiếu chút nữa đã đâm vào nhau.
Người xuýt đâm vào nàng,là một thiếu niên ước chừng mười tám , mười chín tuổi, so Phùng Cù thì thấp hơn khoảng một cái đầu , cao khoảng chừng một mét bảy tám , thiếu niên mặc một áo dài màu thanh bố , mang giày vải màu đen , đầu tóc chải sáng bóng đến mức có thể soi gương được, vẻ mặt hắn vui sướng mà đứng trước nàng trước mặt, gọi một tiếng: “A Mính ——”
“Tạ…… Tạ Dư?”
Cả người Cố Mính lông tơ đều dựng lên —— nàng thế nào lại quên mất hắn chứ?
Đối phương lộ ra một nụ cười thật sáng lạn : “Đã nhiều ngày rồi ,anh còn chưa gặp được em , A Mính lại đây cho anh nhìn tí nào . Có phải hay không…… Lich học gần đây rất bận à?”
Hắn có một đôi mắt đào hoa, đuôi mắt rất dài, người có đôi mắt này thường đa tình, hắn cười rộ lên lộ ra một hàm răng trắng, giống như một gã đần.
Cố Mính đối với cốt truyện trong sách tương đối quen thuộc, Cố thiên kim sau khi chết thì Tạ Dư liền chạy trốn tới Hỗ Thượng, mấy năm sau ở Thanh bang đã là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh , thường xuyên gây phiền toái cho Phùng Cù , thiếu chút nữa hắn đã giết được Doãn Chân Châu, vậy nên hắn đã góp một viên gạch cho tình yêu của hai người đó thêm thăng hoa .
Nàng ngó trái nó phải, tin chắc rằng phía sau không có người nào nhìn thấy , nàng kéoTạ Dư qua chui vào hẻm nhỏ bên cạnh , lén nhìn thăm dò bên ngoài , không phát hiện trên đường cái có cái gì dị thường, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tạ Dư ——”
Tạ Dư trong lòng có chút bất an: “A Mính, em trước kia…… Đều kêu anh là A Dư.”
Cố Mính ước chừng đã biết được quá trình hai người quen nhau , Cha mẹ Tạ Dư đều mất sớm, mười ba tuổi hắn liền đi theo chú tư vào Dung thành kiếm ăn, không đến hai năm sau chú tư làm việc trên bến tàu bị người ta chém chết.
Hôm đó hắn đi lên núi tế mộ của chú tư ,trên đường trở về gặp phải mưa to gió lớn ,hắn như một người hồn phách bị thất lạc đâm vào Cố thiên kim vừa tan học đang vội vã tìm chỗ trú mưa .
Làm cho nguyên chủ Cố Mính bị thương ở chân, Tạ Dư liền cõng nàng về nhà, sau đó những thời điểm không có tiền để ăn cơm, hắn da mặt dày ngăn đón Cố Mính trên đường đi học về để vay tiền,Cố Mính trời sinh tính tình thiện lương nên liền vui vẻ cho hắn vay tiền , thường xuyên qua lại nên dần quen thuộc.
“A Dư, gần đây quả thực em rất bận, về sau chúng ta cũng không nên gặp lại.”
Tạ Dư sắc mặt nháy mắt tái nhợt: “Vì…… Vì cái gì?” Kỳ thật hắn trong lòng cũng hiểu rõ, hai người địa vị khác nhau như trời với đất, nàng là thiên kim trong nhà quan viên, mà hắn chỉ là 1 tên côn đồ ở Thanh bang, sớm hay muộn cũng đường ai nấy đi, bất quá là hắn tham lam một chút ấm áp , lương liện của nàng, không nỡ buông tay mà thôi.
Thời điểm hắn nghèo túng nhất, chính là Cố Mính đã cho hắn một ngụm cơm ; thời điểm hắn dốt đặc cán mai , Cố Mính cũng không có chút ghét bỏ nào,mà dạy cho hắn biết đọc biết viết.
“Anh …… Anh gần đây đều nghiêm túc luyện chữ, A Mính không tin có thể nhìn xem! A Mính, em đừng có bỏ rơi anh được không?”
Hắn vươn tay đem quyền tập được giấu ở sau lưng một hắn , mở ra cho nàng xem, ăn nói khép nép cầu xin nàng: “Em xem, anh đều nghiêm túc luyện chữ đọc sách. A Mính, anh biết là anh không xứng với em, nhưng mà…… Anh sẽ cố gắng nỗ lực. Em đừng không để ý tới anh được không?”
Cố Mính là người có tính tình khéo léo ,nàng không cảm nhận được tình yêu của Tạ Dư có bao nhiêu cảm động đất trời —— hắn bất quá chỉ là một tên côn đồ đầu cơ trục lợi, leo lên thiên kim nhà quan gia.
Nếu như hai người thật sự ở cùng nhau, nàng cũng không tin Tạ Dư cả đời có thể đối tốt với Cố thiên kim !
“A Dư, em không phải là không để ý đến anh , mà chỉ là…… Cha em gần đây đã tìm một nhà đính hôn cho em rồi ” Làm di thái thái cũng coi như một cuộc hôn nhân đi, nói cho có lệ mà thôi, “Em về sau đều không có tự do. Anh ngày mai hãy ở chỗ này chờ em, em lấy hai trăm đồng tiền cho anh làm lộ phí, anh đi Hỗ Thượng mà sinh sống, nghe nói nơi đó so Dung thành còn phồn hoa hơn, anh là một người thông minh, đến lúc đó nhất định sẽ rất có một phen sự nghiệp !”
Trong sách có miêu tả Tạ Dư sau khi đi Hỗ Thượng thì lên như diều gặp gió , như vậy thừa dịp Doãn Chân Châu còn chưa phát hiện ,nàng nhanh chóng đem người tiễn đi, có phải hay không sẽ tiêu trừ được tai hoạ ngầm?
“Không! Anh không cần đi Hỗ Thượng!”
Không nghĩ tới Tạ Dư lại không đồng ý, vẻ mặt hắn trở nên thống khổ: “Anh…… Anh nhất định phải ở lại để xem em có sống tốt không. A Mính, anh chỉ cần đứng xa xa nhìn em hạnh phúc là được rồi, em đừng đuổi anh đi được không?”
Cố Mính thật muốn xem não hắn có phải bị ngập nước rồi không nàng quát lên : “A Dư, nhà bọn họ có quyền thế, trong nhà thân vệ đều mang theo súng, em và anh đều không thể trêu vào, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết đâu! Anh trở về ngẫm lại đi, ngày mai em sẽ cho người đem tiền tới đây.”
Nàng không để y đến lời năn nỉ của Tạ Dư, từ nhỏ ngõ nhỏ đi ra, đón một chiếc xe kéo rồi rời đi, vừa về liền gọi điện thoại cho Quản Mỹ Quân, chiều mai tan học xong, mượn người hầu Hương Thảo bên người Mỹ Quân dùng một chút.
Quản Mỹ Quân vui vẻ đáp ứng .
Cố Mính thở dài nhẹ nhõm một hơi, cất điện thoại rồi ngồi trên ghế mây gần cửa sổ phòng ngủ , ngồi ngốc một hồi, nghe dưới cửa cầu thang có người đi lên , rất nhanh bên ngoài cửa dì Lâm đã gõ cửa: “Di thái thái, xuống dùng cơm.”
“Tôi không muốn ăn.”
Không nghĩ tới buổi tối hơn 8 giờ, Phùng Cù đã trở lại.
Người này trở về động tĩnh trong nhà rất lớn, giống như hận không thể thông cáo cho toàn thiên hạ: Mọi người đều ra đây để tiếp đón đại gia ta!
Trong viện vang lên tiếng phanh của ô tô phanh, theo sát là tiếng giày quân đội vang lên trên sàn nhà của phòng khách, giọng nói của Lâm ma ma vui sướng so ngày thường cao hơn tám độ: “Thiếu soái, ngài đã trở lại?”
Cố Mính trong lòng nhảy dựng lên: Không phải là…… Anh ta đã biết chuyện rồi chứ?
Nàng hôm nay vừa gặp mặt Tạ Dư ở gần trường học , không biết xui xẻo sao mà Phùng Cù liền trở về, chẳng lẽ là trùng hợp?
Phùng Cù: “Di thái thái đâu?”
Dì Lâm thấp giọng nói : “Đang ở trên lầu ạ.” Thấy Phùng Cù bước chân sắp vượt qua cửa cầu thang, bà vội vội bổ sung thêm một câu: “Di thái thái cơm chiều cũng chưa ăn, có khả năng…… Là tâm
tình không được tốt .”
“Làm sao mà tâm tình lại không tốt?”
Dì Lâm : “……”
—— thiếu soái à ngài không trở lại, tiểu di tháimỗi ngày đều ôm báo để xem ngaì , chắc là bị bệnh tương tư rồi.
Phùng Cù lên lầu đẩy cửa ra, một bóng người mảnh khoảnh ngồi ở trước bàn, dựa vào bàn đang múa bút thành văn, cũng không biết là viết cái gì, lại chăm chú đến nhập thần, hắn đã trở lại mà nàng cũng không phát giác được.
Hắn đi tới vài bước, tiếng bước chân gần trong gang tấc, nàng quay đầu lại vẻ mặt thể hiện sự chấn kinh hoảng hốt, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, tao ra một bộ dáng có chút tính khí trẻ con : “Thiếu…… Thiếu soái?”
Phùng Cù bị bộ dáng nhỏ của nàng làm cho vui vẻ: “Trừ bỏ anh, chẳng lẽ còn có người nào khác dám tùy tiện vào trong phòng này?”
Thật ra Cố Mính đã sớm nghe được động tĩnh dưới lầu, bất quá vì xây dựng cho mình hình tượng chuyên tâm học tập, huống hồ trong bụng còn đang lo lắng, sợ Phùng Cù tới để hưng sư vấn tội, nói từ đều biên mười tới tám bộ, nàng chỉ nghĩ như thế nào để lừa dối cho qua chuyện này ,nên nàng mới lấy tĩnh chế động.
“Không có ai tới cả.”
“Viết cái gì mà nghiêm túc vậy.” Phùng Cù đi tới, cúi đầu xem trên bàn bày quyển sách giáo khoa tiếng Anh, bên cạnh bút ký làm nghiêm túc, một đầu tóc đen nhu thuận của nàng được thắt thành bím tóc rũ xuống trước ngực, mắt to không hề chớp mắt nhìn hắn, nhìn chăm chú không hề chớp mắt .
“Sao thế, không quen biết anh à?”
Hắn mấy ngày này không qua bên này, trừ bỏ công vụ bận rộn, còn bồi Chân Châu đã lâu chưa về nước ăn nhậu chơi bời cùng nàng, cũng quên mất cái tiểu di thái này .
Mấy ngày hôm trước Chân Châu còn làm nũng mà hỏi hắn: “A Cù, nghe nói anh lại nạp một phòng di thái thái?”
Hai năm trước Phùng Cù đã nạp qua một phòng di thái thái, lúc ấy hai người đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt, cũng là do người phía dưới biếu nữ nhân cho hắn , cô nương kia trời sinh vưu vật, huống hồ lúc ấy cũng có một nguyên nhân dính dáng đến chính trị , hắn liền thuận nước đẩy thuyền nhận lấy, không nghĩ tới Doãn Chân Châu biết được , sau đó đại náo một hồi, nàng giận dỗi liền xuất ngoại.
Phùng thiếu soái cùng Phùng đại soái khác nhau ở chỗ hắn cũng là phong lưu hoa tâm, những sẽ không đem những nữ nhân của mình dồn lại một chỗ để các nàng đấu đá với nhau .
Sản nghiệp của hắn bên ngoài cũng không ít, hắn tách các nữ nhân ra để an bài cũng không phải là việc gì khó, di thái thái hắn nạp chính thức nạp vào cửa tính luôn Cố Mính thì có ba phòng, Cô Mính là người nhỏ tuổi nhất .
Bất quá Chân Châu vừa trở về, hắn vẫn phải cho nàng vài phần mặt mũi, hai phòng di thái thái lúc trước đã theo hắn nhiều năm, hắn cũng đã chán ghét, vừa lúc cấp Chân Châu cái giao đãi, cho nên liền cho hai người đó tiền bạc phong phú cho người đưa đến nơi khác, xem như hắn đã hoàn toàn đuổi được hai người xưa đó rồi.
Hắn lúc ấy đã trả lời Chân Châu như thế nào nhỉ?
Lúc đó hắn uống nhiều, ký ức hơi mơ hồ, ước chừng trả lời là: “…… Cái tiểu nha đầu kia có chút ngốc, lá gan lại nhỏ, nàng không dám đến trước mặt em đâu.”
Không phải là có chút nhát gan sao.
Hai phòng di thái thái hắn đã đuổi đi kia, thời điểm mới vừa vào cửa được hai ba ngày , liền đã gọi điện cho hắn để làm nũng , còn dám ở trong tối ngoài sáng hướng Doãn Chân Châu thị uy, làm người ta tức đến mức chạy mất. Sau đó mới nhận rõ hiện thực, biết hắn không bị tình cảm của nữ nhân ảnh hưởng , mới ngoan ngoãn thành thật , nhưng nói về quá khứ người nào mà không đem hế thủ đoạn của mình để kéo hắn lên giường.
Tiểu di thái này thì khen ngược lại,từ đầu đến cuối đều là một bộ dáng tiểu thư ngốc, chỉ biết đọc sách đi học, liền đến lung lạc tâm của nam nhân cũng không làm.
Hắn nghĩ như vậy, thầ sắc trên mặt trở nên nhu hòa , Cố Mính xem hắn không phải bộ dáng tới để vấn tội, duỗi cánh tay ôm lấy eo hắn, đem đầu vùi vào trong lòng ngực hắn, lén thở dài nhẹ nhõm một hơi: Cám ơn trời đất!
Hương vị của đạn nàng không muốn nếm thử.
Phùng Cù bị ôm thì sửng sốt một chút.
Trong phòng an tĩnh không giống như bình thường, tiểu nha đầu cũng không nói lời nào, chỉ là không muốn xa rời , nên ôm hắn, so với bộ dáng õng ẹo của hai phòng di thái thái mà hắn đã tiễn đi kian thì nàng còn mê người hơn.
Trên người nàng sạch sẽ,không có một chút hương vị son phấn nước hoa nào, hắn ma xui quỷ khiến, thế nhưng hôn một cái trên đỉnh đầu nàng : “Đây là…… nhớ anh à?”
—— lời này là nàng thổ lộ mới đúng chứ?
Trong lòng ngực tiểu nha đầu ngẩng đầu lên,đồng tử sáng ngời thanh triệt phản chiếu ngược khuôn mặt dưới ánh đèn của hắn, nàng mang theo tâm tư hỏi: “Thiếu soái, ngài không cần em sao?” Trong đầu nàng điên cuồng nói: Nhanh đưa ta đi đi! Nhanh đưa ta đi đi!
Thời điểm Phùng Cù tiễn hai phòng di thái thái đi , hắn cũng chưa có ý nghĩ sẽ tiễn nàng đi, chỉ là mới suy nghĩ một chút liền từ bỏ, nàng tuổi còn nhỏ không nói lại còn là một con mọt sách, đưa nàng ra xã hội này thì nàng bị gặm đến xương cốt cũng không còn.
Lưu nàng ở trong phòng, bất quá chỉ là nuôi thêm một con mèo hay con chó gì đó thôi , hắn cũng không sợ Doãn Chân Châu gây chuyện.
Nhưng giờ phút này nàng dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu ,liền trêu chọc đến hắn ,hắn đã nhiều ngày chưa được giải quyết liền cười: “Anh nào bỏ được chứ?” Hắn liền bế nàng lên ném trên giường.
Cố Mính: Mẹ nó rốt cuộc ngươi có bao nhiêu cơn khát hả?!
Trong bụng nàng mắng to Doãn Chân Châu là phế sài, một gã đàn ông cũng không trị được.
Dì Lâm lên lầu kêu chủ nhân xuống ăn cơm, nghe được động tĩnh trong phòng, một gương mặt già nua đỏ bừng đi xuống lầu.
Tác giả có lời muốn nói: Viết chậm xin lỗi, tấu chương cũng có bao lì xì rơi xuống, nhắn lại không ít với năm chữ có bao lì xì, hôm nay chỉ có canh một, ta muốn tồn cảo lạp.
Người xuýt đâm vào nàng,là một thiếu niên ước chừng mười tám , mười chín tuổi, so Phùng Cù thì thấp hơn khoảng một cái đầu , cao khoảng chừng một mét bảy tám , thiếu niên mặc một áo dài màu thanh bố , mang giày vải màu đen , đầu tóc chải sáng bóng đến mức có thể soi gương được, vẻ mặt hắn vui sướng mà đứng trước nàng trước mặt, gọi một tiếng: “A Mính ——”
“Tạ…… Tạ Dư?”
Cả người Cố Mính lông tơ đều dựng lên —— nàng thế nào lại quên mất hắn chứ?
Đối phương lộ ra một nụ cười thật sáng lạn : “Đã nhiều ngày rồi ,anh còn chưa gặp được em , A Mính lại đây cho anh nhìn tí nào . Có phải hay không…… Lich học gần đây rất bận à?”
Hắn có một đôi mắt đào hoa, đuôi mắt rất dài, người có đôi mắt này thường đa tình, hắn cười rộ lên lộ ra một hàm răng trắng, giống như một gã đần.
Cố Mính đối với cốt truyện trong sách tương đối quen thuộc, Cố thiên kim sau khi chết thì Tạ Dư liền chạy trốn tới Hỗ Thượng, mấy năm sau ở Thanh bang đã là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh , thường xuyên gây phiền toái cho Phùng Cù , thiếu chút nữa hắn đã giết được Doãn Chân Châu, vậy nên hắn đã góp một viên gạch cho tình yêu của hai người đó thêm thăng hoa .
Nàng ngó trái nó phải, tin chắc rằng phía sau không có người nào nhìn thấy , nàng kéoTạ Dư qua chui vào hẻm nhỏ bên cạnh , lén nhìn thăm dò bên ngoài , không phát hiện trên đường cái có cái gì dị thường, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tạ Dư ——”
Tạ Dư trong lòng có chút bất an: “A Mính, em trước kia…… Đều kêu anh là A Dư.”
Cố Mính ước chừng đã biết được quá trình hai người quen nhau , Cha mẹ Tạ Dư đều mất sớm, mười ba tuổi hắn liền đi theo chú tư vào Dung thành kiếm ăn, không đến hai năm sau chú tư làm việc trên bến tàu bị người ta chém chết.
Hôm đó hắn đi lên núi tế mộ của chú tư ,trên đường trở về gặp phải mưa to gió lớn ,hắn như một người hồn phách bị thất lạc đâm vào Cố thiên kim vừa tan học đang vội vã tìm chỗ trú mưa .
Làm cho nguyên chủ Cố Mính bị thương ở chân, Tạ Dư liền cõng nàng về nhà, sau đó những thời điểm không có tiền để ăn cơm, hắn da mặt dày ngăn đón Cố Mính trên đường đi học về để vay tiền,Cố Mính trời sinh tính tình thiện lương nên liền vui vẻ cho hắn vay tiền , thường xuyên qua lại nên dần quen thuộc.
“A Dư, gần đây quả thực em rất bận, về sau chúng ta cũng không nên gặp lại.”
Tạ Dư sắc mặt nháy mắt tái nhợt: “Vì…… Vì cái gì?” Kỳ thật hắn trong lòng cũng hiểu rõ, hai người địa vị khác nhau như trời với đất, nàng là thiên kim trong nhà quan viên, mà hắn chỉ là 1 tên côn đồ ở Thanh bang, sớm hay muộn cũng đường ai nấy đi, bất quá là hắn tham lam một chút ấm áp , lương liện của nàng, không nỡ buông tay mà thôi.
Thời điểm hắn nghèo túng nhất, chính là Cố Mính đã cho hắn một ngụm cơm ; thời điểm hắn dốt đặc cán mai , Cố Mính cũng không có chút ghét bỏ nào,mà dạy cho hắn biết đọc biết viết.
“Anh …… Anh gần đây đều nghiêm túc luyện chữ, A Mính không tin có thể nhìn xem! A Mính, em đừng có bỏ rơi anh được không?”
Hắn vươn tay đem quyền tập được giấu ở sau lưng một hắn , mở ra cho nàng xem, ăn nói khép nép cầu xin nàng: “Em xem, anh đều nghiêm túc luyện chữ đọc sách. A Mính, anh biết là anh không xứng với em, nhưng mà…… Anh sẽ cố gắng nỗ lực. Em đừng không để ý tới anh được không?”
Cố Mính là người có tính tình khéo léo ,nàng không cảm nhận được tình yêu của Tạ Dư có bao nhiêu cảm động đất trời —— hắn bất quá chỉ là một tên côn đồ đầu cơ trục lợi, leo lên thiên kim nhà quan gia.
Nếu như hai người thật sự ở cùng nhau, nàng cũng không tin Tạ Dư cả đời có thể đối tốt với Cố thiên kim !
“A Dư, em không phải là không để ý đến anh , mà chỉ là…… Cha em gần đây đã tìm một nhà đính hôn cho em rồi ” Làm di thái thái cũng coi như một cuộc hôn nhân đi, nói cho có lệ mà thôi, “Em về sau đều không có tự do. Anh ngày mai hãy ở chỗ này chờ em, em lấy hai trăm đồng tiền cho anh làm lộ phí, anh đi Hỗ Thượng mà sinh sống, nghe nói nơi đó so Dung thành còn phồn hoa hơn, anh là một người thông minh, đến lúc đó nhất định sẽ rất có một phen sự nghiệp !”
Trong sách có miêu tả Tạ Dư sau khi đi Hỗ Thượng thì lên như diều gặp gió , như vậy thừa dịp Doãn Chân Châu còn chưa phát hiện ,nàng nhanh chóng đem người tiễn đi, có phải hay không sẽ tiêu trừ được tai hoạ ngầm?
“Không! Anh không cần đi Hỗ Thượng!”
Không nghĩ tới Tạ Dư lại không đồng ý, vẻ mặt hắn trở nên thống khổ: “Anh…… Anh nhất định phải ở lại để xem em có sống tốt không. A Mính, anh chỉ cần đứng xa xa nhìn em hạnh phúc là được rồi, em đừng đuổi anh đi được không?”
Cố Mính thật muốn xem não hắn có phải bị ngập nước rồi không nàng quát lên : “A Dư, nhà bọn họ có quyền thế, trong nhà thân vệ đều mang theo súng, em và anh đều không thể trêu vào, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết đâu! Anh trở về ngẫm lại đi, ngày mai em sẽ cho người đem tiền tới đây.”
Nàng không để y đến lời năn nỉ của Tạ Dư, từ nhỏ ngõ nhỏ đi ra, đón một chiếc xe kéo rồi rời đi, vừa về liền gọi điện thoại cho Quản Mỹ Quân, chiều mai tan học xong, mượn người hầu Hương Thảo bên người Mỹ Quân dùng một chút.
Quản Mỹ Quân vui vẻ đáp ứng .
Cố Mính thở dài nhẹ nhõm một hơi, cất điện thoại rồi ngồi trên ghế mây gần cửa sổ phòng ngủ , ngồi ngốc một hồi, nghe dưới cửa cầu thang có người đi lên , rất nhanh bên ngoài cửa dì Lâm đã gõ cửa: “Di thái thái, xuống dùng cơm.”
“Tôi không muốn ăn.”
Không nghĩ tới buổi tối hơn 8 giờ, Phùng Cù đã trở lại.
Người này trở về động tĩnh trong nhà rất lớn, giống như hận không thể thông cáo cho toàn thiên hạ: Mọi người đều ra đây để tiếp đón đại gia ta!
Trong viện vang lên tiếng phanh của ô tô phanh, theo sát là tiếng giày quân đội vang lên trên sàn nhà của phòng khách, giọng nói của Lâm ma ma vui sướng so ngày thường cao hơn tám độ: “Thiếu soái, ngài đã trở lại?”
Cố Mính trong lòng nhảy dựng lên: Không phải là…… Anh ta đã biết chuyện rồi chứ?
Nàng hôm nay vừa gặp mặt Tạ Dư ở gần trường học , không biết xui xẻo sao mà Phùng Cù liền trở về, chẳng lẽ là trùng hợp?
Phùng Cù: “Di thái thái đâu?”
Dì Lâm thấp giọng nói : “Đang ở trên lầu ạ.” Thấy Phùng Cù bước chân sắp vượt qua cửa cầu thang, bà vội vội bổ sung thêm một câu: “Di thái thái cơm chiều cũng chưa ăn, có khả năng…… Là tâm
tình không được tốt .”
“Làm sao mà tâm tình lại không tốt?”
Dì Lâm : “……”
—— thiếu soái à ngài không trở lại, tiểu di tháimỗi ngày đều ôm báo để xem ngaì , chắc là bị bệnh tương tư rồi.
Phùng Cù lên lầu đẩy cửa ra, một bóng người mảnh khoảnh ngồi ở trước bàn, dựa vào bàn đang múa bút thành văn, cũng không biết là viết cái gì, lại chăm chú đến nhập thần, hắn đã trở lại mà nàng cũng không phát giác được.
Hắn đi tới vài bước, tiếng bước chân gần trong gang tấc, nàng quay đầu lại vẻ mặt thể hiện sự chấn kinh hoảng hốt, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, tao ra một bộ dáng có chút tính khí trẻ con : “Thiếu…… Thiếu soái?”
Phùng Cù bị bộ dáng nhỏ của nàng làm cho vui vẻ: “Trừ bỏ anh, chẳng lẽ còn có người nào khác dám tùy tiện vào trong phòng này?”
Thật ra Cố Mính đã sớm nghe được động tĩnh dưới lầu, bất quá vì xây dựng cho mình hình tượng chuyên tâm học tập, huống hồ trong bụng còn đang lo lắng, sợ Phùng Cù tới để hưng sư vấn tội, nói từ đều biên mười tới tám bộ, nàng chỉ nghĩ như thế nào để lừa dối cho qua chuyện này ,nên nàng mới lấy tĩnh chế động.
“Không có ai tới cả.”
“Viết cái gì mà nghiêm túc vậy.” Phùng Cù đi tới, cúi đầu xem trên bàn bày quyển sách giáo khoa tiếng Anh, bên cạnh bút ký làm nghiêm túc, một đầu tóc đen nhu thuận của nàng được thắt thành bím tóc rũ xuống trước ngực, mắt to không hề chớp mắt nhìn hắn, nhìn chăm chú không hề chớp mắt .
“Sao thế, không quen biết anh à?”
Hắn mấy ngày này không qua bên này, trừ bỏ công vụ bận rộn, còn bồi Chân Châu đã lâu chưa về nước ăn nhậu chơi bời cùng nàng, cũng quên mất cái tiểu di thái này .
Mấy ngày hôm trước Chân Châu còn làm nũng mà hỏi hắn: “A Cù, nghe nói anh lại nạp một phòng di thái thái?”
Hai năm trước Phùng Cù đã nạp qua một phòng di thái thái, lúc ấy hai người đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt, cũng là do người phía dưới biếu nữ nhân cho hắn , cô nương kia trời sinh vưu vật, huống hồ lúc ấy cũng có một nguyên nhân dính dáng đến chính trị , hắn liền thuận nước đẩy thuyền nhận lấy, không nghĩ tới Doãn Chân Châu biết được , sau đó đại náo một hồi, nàng giận dỗi liền xuất ngoại.
Phùng thiếu soái cùng Phùng đại soái khác nhau ở chỗ hắn cũng là phong lưu hoa tâm, những sẽ không đem những nữ nhân của mình dồn lại một chỗ để các nàng đấu đá với nhau .
Sản nghiệp của hắn bên ngoài cũng không ít, hắn tách các nữ nhân ra để an bài cũng không phải là việc gì khó, di thái thái hắn nạp chính thức nạp vào cửa tính luôn Cố Mính thì có ba phòng, Cô Mính là người nhỏ tuổi nhất .
Bất quá Chân Châu vừa trở về, hắn vẫn phải cho nàng vài phần mặt mũi, hai phòng di thái thái lúc trước đã theo hắn nhiều năm, hắn cũng đã chán ghét, vừa lúc cấp Chân Châu cái giao đãi, cho nên liền cho hai người đó tiền bạc phong phú cho người đưa đến nơi khác, xem như hắn đã hoàn toàn đuổi được hai người xưa đó rồi.
Hắn lúc ấy đã trả lời Chân Châu như thế nào nhỉ?
Lúc đó hắn uống nhiều, ký ức hơi mơ hồ, ước chừng trả lời là: “…… Cái tiểu nha đầu kia có chút ngốc, lá gan lại nhỏ, nàng không dám đến trước mặt em đâu.”
Không phải là có chút nhát gan sao.
Hai phòng di thái thái hắn đã đuổi đi kia, thời điểm mới vừa vào cửa được hai ba ngày , liền đã gọi điện cho hắn để làm nũng , còn dám ở trong tối ngoài sáng hướng Doãn Chân Châu thị uy, làm người ta tức đến mức chạy mất. Sau đó mới nhận rõ hiện thực, biết hắn không bị tình cảm của nữ nhân ảnh hưởng , mới ngoan ngoãn thành thật , nhưng nói về quá khứ người nào mà không đem hế thủ đoạn của mình để kéo hắn lên giường.
Tiểu di thái này thì khen ngược lại,từ đầu đến cuối đều là một bộ dáng tiểu thư ngốc, chỉ biết đọc sách đi học, liền đến lung lạc tâm của nam nhân cũng không làm.
Hắn nghĩ như vậy, thầ sắc trên mặt trở nên nhu hòa , Cố Mính xem hắn không phải bộ dáng tới để vấn tội, duỗi cánh tay ôm lấy eo hắn, đem đầu vùi vào trong lòng ngực hắn, lén thở dài nhẹ nhõm một hơi: Cám ơn trời đất!
Hương vị của đạn nàng không muốn nếm thử.
Phùng Cù bị ôm thì sửng sốt một chút.
Trong phòng an tĩnh không giống như bình thường, tiểu nha đầu cũng không nói lời nào, chỉ là không muốn xa rời , nên ôm hắn, so với bộ dáng õng ẹo của hai phòng di thái thái mà hắn đã tiễn đi kian thì nàng còn mê người hơn.
Trên người nàng sạch sẽ,không có một chút hương vị son phấn nước hoa nào, hắn ma xui quỷ khiến, thế nhưng hôn một cái trên đỉnh đầu nàng : “Đây là…… nhớ anh à?”
—— lời này là nàng thổ lộ mới đúng chứ?
Trong lòng ngực tiểu nha đầu ngẩng đầu lên,đồng tử sáng ngời thanh triệt phản chiếu ngược khuôn mặt dưới ánh đèn của hắn, nàng mang theo tâm tư hỏi: “Thiếu soái, ngài không cần em sao?” Trong đầu nàng điên cuồng nói: Nhanh đưa ta đi đi! Nhanh đưa ta đi đi!
Thời điểm Phùng Cù tiễn hai phòng di thái thái đi , hắn cũng chưa có ý nghĩ sẽ tiễn nàng đi, chỉ là mới suy nghĩ một chút liền từ bỏ, nàng tuổi còn nhỏ không nói lại còn là một con mọt sách, đưa nàng ra xã hội này thì nàng bị gặm đến xương cốt cũng không còn.
Lưu nàng ở trong phòng, bất quá chỉ là nuôi thêm một con mèo hay con chó gì đó thôi , hắn cũng không sợ Doãn Chân Châu gây chuyện.
Nhưng giờ phút này nàng dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu ,liền trêu chọc đến hắn ,hắn đã nhiều ngày chưa được giải quyết liền cười: “Anh nào bỏ được chứ?” Hắn liền bế nàng lên ném trên giường.
Cố Mính: Mẹ nó rốt cuộc ngươi có bao nhiêu cơn khát hả?!
Trong bụng nàng mắng to Doãn Chân Châu là phế sài, một gã đàn ông cũng không trị được.
Dì Lâm lên lầu kêu chủ nhân xuống ăn cơm, nghe được động tĩnh trong phòng, một gương mặt già nua đỏ bừng đi xuống lầu.
Tác giả có lời muốn nói: Viết chậm xin lỗi, tấu chương cũng có bao lì xì rơi xuống, nhắn lại không ít với năm chữ có bao lì xì, hôm nay chỉ có canh một, ta muốn tồn cảo lạp.