• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ôm chặt đùi thiếu soái (5 Viewers)

Bạn thấy bản edit như thế nào?


  • Total voters
    7
  • Chương 10

Chủ biên 《Phẩm báo》 Lữ Lương là người đàn ông tuổi trung niên đầu trọc đeo mắt kính, bụng dưới áo dài có hơi phình ra, trông giống như phụ nữ đang trong thời gian xuất hiện thai kỳ.

Ông cúi đầu nhanh chóng xem bản thảo trong tay một lần, ước chừng gần một giờ mới ngẩng đầu lên nhìn cô gái trầm mặc đang ngồi ngay ngắn, do dự mở miệng: "Văn chương của thái thái không tồi."

Mấy năm nay thu bản thảo, nhân vật nam chủ đều là anh minh thần võ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, Lữ Lương thẩm mỹ cơ hồ đều mệt nhọc, ngẫu nhiên thấy được nam chủ phong lưu lại xui xẻo như vậy, lập tức tròng mắt bị giữ lại, cũng không nói lên được là muốn thấy nam chủ càng xui xẻo hay là muốn thấy được nam chủ càng phong lưu.

Nữ nhân trước mặt là giữa chiều tới, trực tiếp tìm đến chủ tòa soạn, trên người mặc sườn xám xanh thẫm, chiếc mũ màu đen rũ xuống một vòng vải ren màu xanh đậm, rũ thẳng đến đầu vai, lờ mờ nhìn không rõ khuôn mặt nàng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi môi đỏ mọng.

Nàng mang bao tay màu đen, cả người bao trùm một tầng âm trầm nhan sắc, cũng không biết có phải là góa phụ mới hay không, có lẽ tiền tài hiện tại khó khăn nên mới đặt bút vào nghề này.

"Lữ tiên sinh đã cảm thấy tốt, chúng ta có phải hay không có thể nói chuyện tiền nhuận bút?"

Thanh âm phụ nữ đè nén rất thấp, lại ngoài ý muốn trong trẻo dễ nghe, tuổi có vẻ còn rất trẻ.

Lữ Lương làm chủ biên《 Phẩm báo 》nhiều năm, sự tình kỳ quái thấy qua đương nhiên không ít, chỉ cần có thể viết ra một bộ tiểu thuyết tốt, mặc kệ thân phận của nàng là tiểu thư, thái thái nhà ai hay là tiểu minh tinh, tất cả đều không thành vấn đề.

Tiền nhuận bút nhận từ《 Phẩm báo 》không thấp, hàng năm còn nhận bí mật gia đấu thâm sâu ngấm ngầm hại người, hào môn ân oán, phố hẻm kỳ diễm, phố phường bát quái…… Nghe đồn nửa thật nửa giả, chuyện xưa tựa thật tựa giả, có cả một lượng lớn người hâm mộ.

Tòa soạn nguyên bản có hai cây bút lớn, chống đỡ《 Phẩm báo 》nổi danh thiên hạ. Một vị là Tiếu Tiếu Sinh, am hiểu viết phố phường diễm thú, góa phụ phong lưu truyện xưa; còn một vị là Hàng Long công tử am hiểu viết hào môn ẩn dật, gần đây lại bị Thiên Sát của《 Tục văn học 》(văn học đại chúng) giá cao đào đi viết tiểu thuyết hương diễm võ hiệp.

Lữ Lương chính là không thể tìm thấy chủ bút mới, không nghĩ tới hiện tại có người xuất hiện, lối văn chương lại có điểm đặc biệt thú vị.

Hiện tại nơi nơi đều là thi hành bạch thoại* văn, độc giả của tiểu thuyết vì chúng liền ít đi không ít, huống hồ trình độ văn hóa của những độc giả thích mua 《 Phẩm báo 》 cũng không cao, mà tiểu thuyết của nữ nhân trước mắt này thông tục dễ hiểu lại khá ăn khách, ông cũng mừng rỡ dùng giá cao đem người giữ lại.

*Bạch thoại: là thuật từ đề cập đến các dạng văn viết tiếng Trung dựa trên phương ngôn (tiếng địa phương) được nói tại khắp Trung Quốc, khác với văn ngôn là dạng văn viết tiêu chuẩn được sử dụng xuyên suốt cho tới đầu thế kỷ 20. (theo wikipedia.)

Hai người rất mau ký kết hợp đồng, ước định ngày giao bản thảo và tiền nhuận bút mỗi kỳ.

Sau khi thương lượng xong tiền nhuận bút, Lữ Lương còn có một chuyện: "Không biết bút danh của thái thái là?"

"Trần Duyên Khách."

Nữ nhân cầm lấy cây bút chì trên bàn, ở mặt trái của bản thảo viết ba chữ.

Đăng 《 phẩm báo 》 kỳ mới là tiểu thuyết của Trần Duyên Khách, ngày đầu tiên hưởng ứng thường thường, ngày thứ hai liền có lẻ tẻ độc giả gọi điện thoại tới hỏi, tới khi tập san** thứ ba xuất bản, độc giả dò hỏi nhiều không kể xiết, cái ý dò hỏi chính thế nhưng không phải chuyện tình yêu của vị công tử xui xẻo, mà là đều muốn biết kế tiếp hắn sẽ có bao nhiêu xui xẻo.

**Tập san: là những tập ấn phẩm, tạp chí. (theo lazi.vn)

Lữ Lương: "......."

Trần Duyên Khách có phải hay không là bị công tử nhà giàu lừa tài lừa sắc, mới chuyên môn viết tiểu thuyết để trả thù?

Lữ Lương suy đoán tuy rằng khác xa sự thật, nhưng kết quả lại trăm sông đổ về một biển.

Cố Mính lấy được tiền nhuận bút đầu tiên, liền có mười phần động lực viết văn, lại vùi đầu khổ viết chương sau.

Phải qua hai ba ngày, nàng mới biết Phùng Cù xuất phát đi tiền tuyến, hình như là xảy ra xung đột với thuộc hạ của vị đại soái cách vách, Phùng đại soái đã điều hắn đi đánh trận rồi.

Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến là quân sự cơ mật của Dung Thành, sẽ không dễ dàng đăng lên trên báo chí, không có Phùng thiếu soái phụ trợ, tiểu thư Doãn Châu Châu tựa hồ cũng không có khí lực tham gia yến hội, thật nhiều ngày đều không xuất hiện ở trang đầu báo chí.

Lâm ma ma thấy nàng lật đi lật lại tờ báo, còn trấn an nàng: "Thiếu soái trước kia cũng không ít lần ra ngoài đánh trận, không chừng hai ba tháng liền sẽ trở lại, di thái thái không cần lo lắng."

Cố Mính đối năng lực quân sự của Phùng Cù cũng chỉ biết qua vài câu miêu tả bủn xỉn mà tác giả nguyên tác nói đến, ở một quyển tiểu thuyết cẩu huyết lấy tình yêu là chủ đề chính, thì năng lực cá nhân của nam chủ đều là phông nền mờ nhạt, không nghĩ tới hiện giờ lại liên quan đến sinh hoạt của nàng.

Cố Mính: “Ta không có lo lắng.” Chỉ là muốn biết hướng đi của đại địch là tiểu thư Doãn Châu Châu mà thôi.

Tai họa ngàn năm, Phùng cầm thú chính là một cái tai họa không hơn không kém.

Lâm ma ma cảm thấy nàng chính là mạnh miệng, còn dùng sự thật chứng minh suy đoán của mình: “Di thái thái người gần đây giấc ngủ không tốt, ngay cả quầng thâm ở mắt cũng đã xuất hiện, không phải lo lắng cho thiếu soái thì là cái gì?”

Cố Mính: “.......” Đó là ta thức đêm để giành huân chương bản thảo a!

Đại kế kiếm tiền vẫn phải gạt Lâm ma ma, mỗi lần viết xong bản thảo nàng đều cất trong ngăn kéo bàn trang điểm, sợ bị Lâm ma ma phát hiện, không có biện pháp phản bác cũng chỉ có thể cam chịu.

Thời điểm Phùng Cù ở Dung Thành, ngay cả đêm không về nhà ngủ, không biết vì sao, trong lòng Cố Mính vẫn căng chặt như dây đàn, cũng không biết khi nào sẽ đứt.

Trong vòng một tuần sau khi hắn rời đi, Cố Mính vẫn xuất hiện ảo giác, nói không chừng ngủ đến nửa đêm hắn liền xuất hiện ở mép giường.

Nửa tháng sau, công quán*** to như vậy chỉ có một mình nàng là chủ tử, rốt cuộc không ai đột nhiên ồn ào, Lâm ma ma hầu hạ lại rất thân mật, nàng viết bản thảo phi thường thuận lợi, Cố Mính hoảng sợ phát hiện, nàng thế nhưng lại béo thêm một vòng.

***Công quán: Nhà của quan, chỗ ở của các sĩ hoạn. (theo Từ điển Hán-Việt.)

Vẫn là Quản Mỹ Quân ở phòng học chơi đùa, nhéo mặt nàng một phen, đột nhiên kinh ngạc đưa tay nâng mặt nàng: “A Mính đừng nhúc nhích.”

Cố Mính: “.......”

“Hình như cậu béo một chút?”

Ở quán cà phê biết được Cố Mính bị Cố Bản Bân đưa đi làm di thái thái phủ thiếu soái, Quản Mỹ Quân trở về liền thương tâm một hồi, thứ hai thấy Cố Mính ở trường học liền có điểm mất tự nhiên, ánh mắt tất cả đều là thương hại, còn lặng lẽ hỏi nàng: “Nghe nói thiếu soái tính tình không tốt, hắn đối đãi với cậu tốt không?”

Ngẫm lại tình cảnh tượng vô tình gặp mặt ở quán cà phê, Cố Mính dáng vẻ bị dọa giống như con chuột, nơi nào còn có thể hỏi?

Không nghĩ tới Cố Mính cười hì hì hỏi: “Hắn tính tình không tốt sao? Rất tốt, đối với tớ giống như càng vô cùng tốt, áo cơm không thiếu, trước nay cũng không có nổi giận.”

“Cậu đó, từ nhỏ chính là cái người thiếu tâm nhãn!” Lại rất sầu lo: “Cậu không thể lại tiếp xúc với cái tên vô lại kia, nếu để thiếu soái biết, đến ăn không hết thì gói đem về!”

Nàng là thật tâm suy nghĩ cho an nguy của Cố Mính, còn xung phong nhận việc: “Nếu không tớ tự mình đi tìm hắn ta nói chuyện?”

Cố Mính ngăn cản nàng: “Không cần, Tạ Dư tính cách tương đối mẫn cảm, vạn nhất các ngươi cãi nhau thì thật sự không tốt.”

Sau khi Tạ Dư thành danh, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, nàng không muốn Quản Mỹ Quân đắc tội hắn.

Khúc mắc được cởi bỏ, Quản Mỹ Quân đối Cố Mính càng thêm một phân muốn chiếu cố, đối với Cố Mính mà nói, như cách một tầng giấy mỏng dễ dàng bị đâm thủng, nàng bắt đầu tiếp nhận người bạn Quản Mỹ Quân từ tận đáy lòng, không hề xem nàng ấy như người không quan hệ.

Bất cứ ai ở thời niên thiếu cũng từng lưu giữ mối tình đầu, chỉ là sau đó lăn lê bò lết rèn luyện trong xã hội, càng luyện tập càng dễ dàng đem trái tim chân thành che dấu.

Lâu lắm rồi Cố Mính chưa từng cùng người khác thành thật nói chuyện, Quản Mỹ Quân xem như là người đầu tiên nàng nhiệt tình đối đãi khi đi vào thế giới này.

Dứt bỏ nỗi băn khoăn về việc làm thiếu soái di thái thái không lâu dài, hai người hằng ngày ở chung không có gì ngoài những nỗi sầu lo của nữ sinh, béo gầy, đẹp xấu, trên mặt xuất hiện một cái mụn cũng yêu cầu chú ý hai ngày, suy xét có muốn đi hiệu thuốc mua thuốc để uống hay không.

Buổi tối, sau khi Cố Mính tắm xong, đứng trước gương lớn ngắm chính mình, kinh ngạc phát hiện bản thân thế nhưng thật sự béo.

Tâm thảnh thơi thân mình liền béo sao?

“Lâm ma ma ——”

“Lâm ma ma ——”

Nàng đứng trên lầu kêu chói tai, Lâm ma ma bị nàng dọa đến, liền nhanh chóng đi lên trên lầu, trên tay còn cầm giẻ lau, đang lau chùi ở dưới lầu.

“Di thái thái, xảy ra chuyện gì sao?”

Cố Mính nhéo mặt mình: “Ma ma nhìn một chút, ta có phải hay không béo lên? Eo ta hình như đều béo một vòng!”

Lâm ma ma còn nghĩ đã xảy ra chuyện gì đáng sợ, nhìn chằm chằm mặt nàng một lát, cười vô cùng vui vẻ: “Di thái thái có béo một chút, béo mới tốt. Béo sinh đẻ mới tốt!”

Cố Mính bị dọa thiếu chút nữa té ngã: “Sinh…… Sinh đẻ?”

Nối dõi tông đường là chuyện của chính phòng thái thái Doãn Châu Châu, cùng nàng có quan hệ gì?

Lâm ma ma nghĩ đến tương lai, mặt đầy ý cười: “Chờ năm sau tiểu công quán của chúng ta có thể có thêm một tiểu thiếu gia, đến lúc đó vô luận thiếu soái cưới ai, địa vị của di thái thái đều vững vàng.”

Cố Mính: Cầu không xong!

Nàng vẻ mặt tái nhợt đỡ tường trở về phòng, bắt đầu nghiêm túc suy xét khả năng rời khỏi Phùng Cù.

Tiết kiệm tiền là cần thiết, Phùng Cù vẫn rất hào phóng về mặt tiền tài, người tuy rằng không tới, nhưng chi tiêu mỗi tháng đều được gửi đúng hạn, được Lâm ma ma đặt trong ngăn kéo đầu giường nàng.

Cố Mính giữ một phần, một phần lưu lại để tiêu vặt, cùng Quản Mỹ Quân đi dạo phố uống cà phê, hoặc là mua váy, kẹp tóc hay sách vở gì đó, để nhóm người hầu ở tiểu công quán không đến mức cảm thấy nàng quá keo kiệt.

Thu nhập chính yếu của nàng vẫn là tiền nhuận bút viết sách của Trần Duyên Khách.

Dung Thành cuối tháng chín, nắng nóng dịu dần, cây ngô đồng cao lớn bên đường phủ xuống những bóng râm mát mẻ, Cố Mính võ trang nghiêm chỉnh đi đến 《 Phẩm báo 》 giao bản thảo, Lữ Lương lau mồ hôi trên trán tự mình vì nàng pha trà: “Tiểu thuyết của tiên sinh sau khi chúng ta đăng lên báo, đã được ba tháng, không biết sau khi tiên sinh viết xong cuốn này, có hay không suy xét tiếp tục viết?”

Thanh danh của Trần Duyên Khách ở 《 Phẩm báo 》 nhanh chóng nổi lên, thực mau khiến 《 Tục văn học 》 thèm nhỏ dãi.

《 Tục văn học 》 đào đi Hàng Long công tử của 《 Phẩm báo 》, không biết Lữ Lương từ nơi nào tìm tới một cái Trần Duyên Khách thay thế, doanh số không ngừng tăng lên.

Chủ biên Tang Bồi Tuấn của bọn họ phái thủ hạ giơ cái cuốc nhỏ nhắm ngay góc tường 《 Phẩm báo 》 mà đào, tra xét hồi lâu cũng chưa tìm được vị Trần Duyên Khách này.

Thuộc hạ của Tang Bồi Tuấn đều là người có đầu óc vô cùng linh hoạt, vì tìm được Trần Duyên Khách, còn kêu người phụ trách đi theo dõi người phát thư khu vực ở 《 Phẩm báo 》, mỗi ngày người phát thư mở hòm thư lấy đi thư tín mà 《 Phẩm báo 》 gửi ra, người của hắn đi theo bưu cục sát sao thu thập địa chỉ, sau đó xem xét lại.

Đã bị một lần đào góc tường, Lữ Lương đối việc này gió thổi cỏ lay đều biết, trong lòng cười thầm: May Trần Duyên Khách là tự mình giao bản thảo, tự mình đi đến thanh toán tiền nhuận bút, bằng không sớm đã bị Tang Bồi Tuấn tìm được nguồn gốc.

Ông đầu óc chuyển thực mau, sợ lại lần nữa bị đào góc tường, không đợi Trần Duyên Khách viết xong cuốn tiểu thuyết đầu tiên, liền bắt đầu hẹn trước cuốn tiểu thuyết thứ hai, nguyện ý chi trả một phần tiền đặt cọc, hơn nữa lúc báo chí doanh số nâng cao một bước, ngay cả xưng hô “Thái thái” cũng bỏ qua, mà xưng Trần Duyên Khách là “Tiên sinh”, còn nịnh nọt khen nàng: “Tiên sinh là người có đại tài, hạ mình ở tệ báo, là vinh hạnh của tệ báo, tiên sinh có yêu cầu gì thỉnh cứ việc nói!”

Trần Duyên Khách một phen bút cùn như đao, đối tâm lý nam nữ miêu tả đặc biệt chính xác, hương diễm kiều diễm, không lưu với tục mị.

Cố Mính nhanh chóng bị đổ mồ hôi nóng bởi một thân quần áo và mũ, ngại Lữ Lương dong dài, hận không thể nói xong sớm một chút, đánh gãy lời khen tặng của ông, đi thẳng vào vấn đề chính nói đến tiền nhuận bút, theo cơ sở ban đầu tăng thêm 20%, ký kết hợp đồng, nhanh chân bỏ mình chạy lấy người.

Rời 《 Phẩm báo 》, nàng mới bỏ mũ xuống, bỗng nhiên cảm thấy tựa hồ bên đường có người hướng bên này nhìn qua, dọa nàng chạy nhanh gọi một chiếc xe kéo, sau khi ngồi lên, nàng ngoảnh ra sau nhìn, phát hiện có một người trẻ tuổi mang mũ lén lút nhìn xung quanh nàng.

Là ai theo dõi nàng?

Doãn Chân Châu hay là Phùng Cù?

Cố Mính trong lòng bắt đầu nghĩ đến, thúc giục xa phu chạy mau, tới công ty bách hóa Vĩnh An náo nhiệt nhất ở Dung thành, sau khi đi vào liền dạo một vòng qua gian nữ trang, không chớp mắt mua một bộ sườn xám thay vào, mặc lên một thân trang phục, đi trên lầu một tiếng đồng hồ, trở ra thì phát hiện người trẻ tuổi theo dõi cư nhiên đứng ở cửa công ty bách hóa nhìn ngó xung quanh.

Nàng đi ngang qua trước mặt người nọ, phát hiện hắn không hề phản ứng, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Người này ngay cả mặt nàng đều không quen biết, hẳn không phải là người Phùng Cù phái tới.

Vui quá hóa buồn, đêm đó Phùng Cù bộ dáng phong trần mệt mỏi trở lại.

Nàng một thân trang phục ngụy trang mới đến cửa công quán, liền phát hiện cảnh vệ nghiêm ngặt, không khí so với ngày tượng có chút bất đồng.

Vào sân, xe của Phùng Cù dừng lại trong viện, nhóm thân vệ cầm súng đi lại ở trong sân, trông có vẻ như nàng xông nhầm vào doanh trại bộ đội, nàng trong lòng trầm xuống, trong đầu bắt đầu nghĩ tới người trẻ tuổi theo dõi nàng chiều nay, bộ dáng co đầu rụt cổ nói như thế nào đều không cảm thấy trên người hắn có hơi thở quân nhân.

Lúc nàng đi vào, có một kiện quân trang ném trên sô pha trong phòng khách, ở cửa là một đôi giày dính đầy bùn lầy, Lâm ma ma vui vẻ chỉ huy từng nhóm từng nhóm người hầu ở nhà ăn bày cơm, nhìn thấy nàng trở về liền cười không ngừng: “Di thái thái, thiếu soái đã trở lại, đang ở trên lầu.” Còn muốn tới nhận đồ vật trong tay nàng.

Cố Mính vội lắc mình né tránh: “Không cần không cần, ta tự mình mang lên.” Ở trên lầu đi tới đi lui, nhìn xung quanh cửa lầu vài phút, mơ hồ nghe được thanh âm người hầu ở nhà ăn cười trộm: “Di thái thái có thể hay không là đang thẹn thùng?”

Lâm ma ma trách cứ nha đầu: “Đừng ăn nói lung tung!”

Trên mặt nàng phát sốt, không bao giờ biết xấu hổ mà đi xuống, chỉ có thể chậm rì rì lên lầu, đứng ở cửa hít sâu một hơi, nghe được trong phòng có xôn xao tiếng nước, lúc này mới đẩy cửa ra.

Trong phòng không có người, dây lưng, áo sơ mi, quần ném hỗn độn trên giường, tủ đầu giường treo bao da đựng khẩu súng ngắn, trong phòng tắm có tiếng nước.

Trước kia, khi Phùng Cù chưa trở về, dần dần Cố Mính đều xem mình chính là chủ nhân nơi này, nơi nơi đều là đồ vật của nàng, nàng có thể dang rộng tay chân ở trên giường lăn lộn, tùy tiện đi lại, giống như trên người mỗi lỗ chân lông đều mang hơi thở tự do.

Nhưng mà sau khi Phùng Cù trở về, trong phòng có hơi thở một người khác, sự kiêu ngạo của hắn giống như vô khổng bất nhập****, nàng ngược lại đi đường đều bó tay bó chân, lại về tới trạng thái ăn nhờ ở đậu, tận lực cất chứa xúc tu của bản thân, không cần gây trở ngại đến chủ nhân ở nhà này.

****Vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng có.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom