-
Chương 2
Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng + Beta: Yura
Chủ nhân trở về nhà, dưới lầu tức thì ồn ào sôi sục lên như giọt nước rơi vào dầu nóng, tuy rằng Cố Mính ở trên lầu không thấy rầm rộ, nhưng ở phòng ngủ lầu hai lại có thể nghe được động tĩnh phía dưới.
Những người hầu đi lại nhẹ nhàng, mang theo thói quen cẩn thận, cô ngồi trước cửa sổ suốt cả buổi trưa, gần như nghi ngờ trong căn nhà này chỉ có một mình cô, phải cố gắng nghiêng tai lắng nghe, mới có thể nghe thấy một chút giọng nói, nhưng vẫn nghi ngờ lỗ tai có phải sinh ra tật xấu ảo giác, những tiếng động đó không đủ chân thực, gần như mơ hồ.
Nhưng sau khi Phùng Cù trở về, an tĩnh liền bị phá vỡ, tiếng giày quân đội nện xuống sàn, giọng nói chuyện với người phụ tá tràn ngập cả tòa nhà, anh có thể không nói to, nhưng lại mang theo sự kiêu ngạo vô hạn dành riêng cho chủ nhà. Kiểu như "Đây là địa bàn của anh, anh muốn làm gì thì làm", mười người thì đã tới tám người phải cẩn trọng kia lại còn muốn náo nhiệt.
Cố Mính ngồi không nhúc nhích, nghe được anh ở dưới phòng khách hỏi: "Di thái thái đâu?" Là giọng nói trầm thấp hữu lực, chỉ nghe âm thanh là có thể tưởng tượng được anh là người thân thể khỏe mạnh như thế nào, trung khí mười phần (khí lực đầy đủ), ánh mắt tất nhiên kiên định, chỉ sợ xương cốt trên người so với người bình thường còn muốn cứng hơn.
Giọng nói của dì Lâm so với giọng anh thấp hơn rất nhiều, Cố Mính nghiêng tai lắng nghe, hoảng hốt nghe được bà nói: "...... ra ngoài đi dạo đã trở về, vẫn luôn ở trên lầu nghỉ ngơi."
Phùng Cù cười vang lên, thoáng nhớ đến dư vị đêm qua: "Tối hôm qua cô ấy mệt, vẫn là nên nghỉ ngơi tốt một chút."
Tiếng bước chân anh vang lên trên cầu thang, Cố Mính cả người lông tơ đều thi nhau dựng lên, thần kinh toàn thân căng chặt, có một loại nguy hiểm rung lên cảnh báo, không liên quan đến chuyện tình cảm nam nữ.
Cô một bước chạy nhanh qua, kéo chăn ra chui vào trong, đầu óc bắt đầu đoán mò, trong đầu miên man suy nghĩ, nhất thời nghĩ đến, bản thân cô ở thế giới thực cũng là người đã từng trải, bạn trai không phải mười thì cũng có đến tám, đàn ông qua tay cũng đều là tính cách giống nhau, chỉ khác chỗ sức lực mạnh hay yếu, trước kia cũng không phải chưa từng say rượu xong phóng túng, quen vài lần liền lăn đến trên giường cùng bạn trai, ngày hôm sau thoải mái rửa mặt trong phòng vệ sinh của khách sạn, từ trong gương nhìn thấy đối phương xa lạ, mới có thể cảm giác được chút xấu hổ. Trước lạ sau quen, ngay cả hai người thân không mảnh vải cũng đã từng nhìn đối diện, chẳng lẽ còn sợ kéo không ra da mặt?
Nhưng là một thanh âm khác nói với cô--- vị này không giống, nếu không chu toàn, nói không chừng liền được ăn đạn.
Bình thường làm gì nghĩ gì đều không sao cô đều có thể thành thạo ứng phó, trước mắt loại tình cảnh có thể mất mạng bất cứ lúc nào cô đều không có kinh nghiệm.
Tiếng bước chân ngừng lại trước cửa phòng, "xoạch" một tiếng, then cửa bên ngoài bị mở ra, Phùng Cù đi tới nhấc chăn lên, khẽ cười: "Ngủ một ngày cũng không thấy đói bụng sao? Dậy ăn chút ít đi." Một mặt nói, một mặt tay lại dọc theo nút áo ở cổ sườn sám cô sờ soạn.
Cố Mính vờ như mới tỉnh ngủ, bộ dáng mở to mắt như đã chịu kinh hách, ánh mắt thuần khiết như tiểu bạch thỏ, rùng mình lùi về sau, hiển nhiên là dáng vẻ vừa bị dọa sợ, nhỏ giọng ngập ngừng mở miệng: "Thiếu..... Thiếu soái....." Khi ánh mắt xẹt qua gương mặt gần trong gang tấc này, cô ngược lại có chút sửng sốt.
Người đàn ông này sinh ra đã mang một khuôn mặt vô cùng đẹp trai và bắt mắt, ngũ quan lập thể*, mũi cao mắt sâu, nếu không phải tròng mắt có màu đen thuần thì thật khiến người ta nghi ngờ anh khả năng không phải người Trung Quốc thuần chủng, mi dày, trán rộng, tuy rằng trên người còn mặc quân phục nhưng lại không mang thứ gọi là hương vị quân nhân, giơ tay nhấc chân đều toát lên một sự cao quý khó tả.
*Ngũ quan lập thể: ngũ quan giống người phương Tây.
Tay Phùng Cù vừa sờ qua đã bị một bàn tay nhỏ đè lại, chủ nhân của bàn tay nhỏ đó thẹn thùng đỏ mặt: "Em..... Em đói bụng."
Anh cúi đầu xuống hôn trộm một cái lên gương mặt thơm phưng phức của cô, không thỏa mãn còn ngậm lấy môi anh đào hung hăng gặm một lát, thẳng đến khi trong mắt cô gái nhỏ mờ mịt hơi nước, mới đem người kéo lên: "Tới hầu hạ tôi thay quần áo."
Cố Mính trong lòng hung hăng mắng: "Sắc phôi!" Bất quá xét thấy cái sắc phôi này khuôn mặt giá trị quá cao, nếu cô có quyền lợi bao dưỡng Ngô Ngạn Tổ**, chỉ sợ cũng nhịn không được mà phạm tội, thế là quyết định buông tha chuyện này, nhanh chóng rời giường.
**Ngô Ngạn Tổ (吳彥祖; sinh ngày 30 tháng 9 năm 1974) là nam diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông. Khởi nghiệp từ năm 1998, tính đến nay anh đã đóng hơn 40 phim. Ngô từng được mệnh danh là "Lưu Đức Hoa trẻ," Anh nổi tiếng là diễn viên hàng đầu của nền công nghiệp điện ảnh Hoa ngữ với khả năng diễn xuất đa dạng và đặc biệt.( theo wikipedia)
Phùng Cù vai rộng chân dài, hai chân thon dài hữu lực được che lấp trong quần quân đội. Chiều cao theo Cố Mính nhìn ra cũng phải tầm mét chín, cô phải nhón chân lên mới có thể gắng gượng giúp anh cởi cúc áo.
Anh tự mình giải quyết khẩu súng, "loảng xoảng" một tiếng tùy tay quăng lên tủ đầu giường, duỗi hai cánh tay chờ cô gái nhỏ thay mình cởi áo khoác.
Mí mắt Cố Mính giật giật, bộ dáng càng ngoan ngoãn nghe lời.
Quân phục được thiết kế phù hợp, bản gốc so với áo sơ mi tay dài có chút ngắn hơn.
Áo dài hay ngắn là do tùy người, vô luận gầy béo đều có thể mặc vừa vặn, mỗi một loại vải đều là do người đặt yêu cầu, nhưng quân phục lại khác, giữ người như áo giáp, sống lưng thẳng tắp thân hình cứng cỏi, đều là trói buộc không được tự do.
Toàn bộ quân phục toàn bộ bị cởi bỏ, Cố Mính cẩn thận cởi xuống, treo trên giá treo làm bằng gỗ đỏ, Phùng Cù mặc sơ mi trắng thở một hơi dài, trời tháng tám phải mặc quân phục đúng là chịu tội, áo sơ mi sau lưng anh đã ướt nguyên một mảng lớn.
"Tôi đi tắm cái đã, em ngoan ngoãn chờ nha." Lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông chạm vào đầu cô hai cái, cùng một bộ dạng như khi vuốt ve mèo con chó con.
Cố Mính không thể không thừa nhận, ngày này giờ này địa vị của cô ở phủ thiếu soái cũng chẳng khác gì con chó con mèo được nuôi dưỡng. Cô không có lợi ích nào khác ngoài thực dụng.
Đợi một lúc, Phùng Cù cũng tắm rửa xong, anh thay đồ rồi kéo tay cô xuống lầu dùng cơm. Sự hứng thú đối với cô cũng không tệ lắm, anh hỏi: "Nghe cha em nói em từng đọc sách, vậy em học trường nào?"
Cố Mính giật mình, vẻ mặt đáng thương nhìn anh: "Em học ở trường Đại học Sư phạm nữ, vẫn còn một năm nữa mới tốt nghiệp."
Phùng Cù ở bên ngoài đã gặp qua vô số loại phụ nữ có người thông minh, con nhà quý tộc, danh môn khuê nữ cùng tiểu thư có văn hóa, nữ điệp viên do địch gửi tới, phụ nữ có dã tâm với quân sự... Tất cả tiếp cận anh đều là có mục đích, cũng không thiếu phụ nữ có vẻ ngoài ngây thơ trong sáng tới lừa gạt anh.
Thấy nhiều rồi cũng quen, phụ nữ ư, còn không phải chỉ là đồ chơi trên giường sao. Tuy rằng trong lòng không mấy để tâm, nhưng trên mặt lại là bộ dáng tiếc hận gặp dịp thì chơi: "Cha em cứ như vậy làm em gián đoạn việc học? Thế thì quá đáng tiếc rồi!" Nha đầu này quả thực sinh ra đã có một thân thể vô cùng mê người, nếu không lột sạch thì chắc chắn không biết còn có thể có bao nhiêu mê người.
Cố Mính nhẹ nhàng rũ mắt xuống, thật cẩn thận bày ra bộ dáng nói không nên lời, bất an nói: "Cha không chịu cho em học phí, còn nói... còn nói nếu em theo Thiếu soái, Thiếu soái sẽ cho em học phí để đọc sách."
Ngây thơ, không hiểu sự đời, như thể cô là một đứa trẻ vô tình lạc chân bước vào thế giới của người lớn, thậm chí nói chuyện cũng là bộ dáng trẻ con bất cẩn không suy nghĩ.
Phùng Cù cười to ra tiếng: "Cha em... Cố thự trưởng cũng thật có ý tứ." Cho nên nha đầu ngốc này vì học phí mà bị nhét đến giường anh?
Cố Mính tựa hồ bị tiếng cười tùy ý của anh dọa cho sợ hãi: "Thiếu soái... Thiếu soái không đồng ý cho em đi đọc sách sao?"
Này cũng không phải là cô tùy tiện nói dối, nguyên chủ thật sự đúng là một nha đầu ngây thơ, lại đam mê đọc sách, nhưng bất hạnh mẹ ruột mất sớm, phải tự mình kiếm sống, cũng không ít lần đối mặt với khả năng phải bỏ học, trước khi bị đưa vào phủ thiếu soái, Cố Bảo Bân chính là đã lừa gạt con gái mình.
Phùng Cù nghĩ thầm: Cha con Cố gia thật đúng là một cặp khác người.
Cha là người mê làm quan, con gái lại là một tiểu thư ngốc.
Di thái thái của Phùng đại soái hậu viện luôn có tám đến mười người hầu, điểm mặt hết còn có thể tạo thành một nhóm lớn, nhưng đám người giúp Di thái thái sinh hoạt hằng ngày này trọng tâm đều là vây quanh Phùng đại soái, tận dụng mọi thứ khiến anh vui lòng, có giỏi trù nghệ***, có giỏi nữ công, cũng có giỏi nhảy múa đàn hát, ai cũng có một sở trường độc đáo, chỉ thế mới có thể tìm được địa vị của mình ở phủ đại soái này.
***trù nghệ: nấu ăn
Công việc chính của họ là hầu hạ đàn ông, trò tiêu khiển phụ cũng có sở thích bất đồng, có thích nghe kịch, có yêu khiêu vũ, còn có yêu thích chơi mạt chược, chỉ cần cấp cho một bàn mạt chược liền có thể ngồi chơi nguyên cả một đêm không cần nghỉ ngơi.
Phùng đại soái các mối quan hệ tương đối nhiều, lúc mang theo phu nhân ra ngoài cũng có sự khác nhau, đôi khi Phùng Cù cảm thấy nhóm người ngoài Di thái thái kia trừ bỏ trên giường hầu hạ Phùng đại soái thì còn kiêm luôn chức phụ tá, ra cửa đi dự tiệc cũng mang theo bên người một người không ít nhan sắc.
Di thái thái anh mới cưới, ngược lại một lòng một dạ chỉ nghĩ đến việc đọc sách.
Dì Lâm ở bên cạnh đưa mắt dùng sức ra hiệu, muốn cho Cố di xua tan ý nghĩ tiếp tục đi học của cô --- bà chưa từng nghe nói chuyện trở thành Di thái thái của cậu chủ lại còn muốn ra ngoài đọc sách.
Nhưng mà Cố di hình như căn bản là không hiểu ý tốt của bà, còn ngốc nghếch nói lớn: "Dì Lâm nói thiếu soái đối người hào phóng, em... em không cần quần áo châu báu, chỉ muốn tới trường đọc sách." Cải trang thành một tiểu bạch thỏ ngây thơ hồn nhiên thật đúng là quá phí sức lực, ngay cả bản thân cô còn sắp nhận không ra chính mình.
Cũng mất công thân mình giả thành bộ dạng mềm mại yếu đuối, giọng nói cũng nhẹ nhàng, còn mang theo điểm nói không lên lời ngọt ngào, giả bộ chợt vừa nghe nên khen ngược lại bộ dạng làm nũng của tiểu hài tử.
Phùng Cù: "Chuyện này thì có gì khó?"
Cố Mính hai mắt lấp la lấp lánh: "Thiếu soái đồng ý rồi? Ngài thật đúng là người tốt!"
Lần đầu tiên được nữ nhân của mình bên ngoài khen ngợi anh là người tốt. Phùng Cù: "..."
Tác giả có lời muốn nói: Phản hồi lại cũng có quà, hố mới có nhu cầu tung hoa nha
Chủ nhân trở về nhà, dưới lầu tức thì ồn ào sôi sục lên như giọt nước rơi vào dầu nóng, tuy rằng Cố Mính ở trên lầu không thấy rầm rộ, nhưng ở phòng ngủ lầu hai lại có thể nghe được động tĩnh phía dưới.
Những người hầu đi lại nhẹ nhàng, mang theo thói quen cẩn thận, cô ngồi trước cửa sổ suốt cả buổi trưa, gần như nghi ngờ trong căn nhà này chỉ có một mình cô, phải cố gắng nghiêng tai lắng nghe, mới có thể nghe thấy một chút giọng nói, nhưng vẫn nghi ngờ lỗ tai có phải sinh ra tật xấu ảo giác, những tiếng động đó không đủ chân thực, gần như mơ hồ.
Nhưng sau khi Phùng Cù trở về, an tĩnh liền bị phá vỡ, tiếng giày quân đội nện xuống sàn, giọng nói chuyện với người phụ tá tràn ngập cả tòa nhà, anh có thể không nói to, nhưng lại mang theo sự kiêu ngạo vô hạn dành riêng cho chủ nhà. Kiểu như "Đây là địa bàn của anh, anh muốn làm gì thì làm", mười người thì đã tới tám người phải cẩn trọng kia lại còn muốn náo nhiệt.
Cố Mính ngồi không nhúc nhích, nghe được anh ở dưới phòng khách hỏi: "Di thái thái đâu?" Là giọng nói trầm thấp hữu lực, chỉ nghe âm thanh là có thể tưởng tượng được anh là người thân thể khỏe mạnh như thế nào, trung khí mười phần (khí lực đầy đủ), ánh mắt tất nhiên kiên định, chỉ sợ xương cốt trên người so với người bình thường còn muốn cứng hơn.
Giọng nói của dì Lâm so với giọng anh thấp hơn rất nhiều, Cố Mính nghiêng tai lắng nghe, hoảng hốt nghe được bà nói: "...... ra ngoài đi dạo đã trở về, vẫn luôn ở trên lầu nghỉ ngơi."
Phùng Cù cười vang lên, thoáng nhớ đến dư vị đêm qua: "Tối hôm qua cô ấy mệt, vẫn là nên nghỉ ngơi tốt một chút."
Tiếng bước chân anh vang lên trên cầu thang, Cố Mính cả người lông tơ đều thi nhau dựng lên, thần kinh toàn thân căng chặt, có một loại nguy hiểm rung lên cảnh báo, không liên quan đến chuyện tình cảm nam nữ.
Cô một bước chạy nhanh qua, kéo chăn ra chui vào trong, đầu óc bắt đầu đoán mò, trong đầu miên man suy nghĩ, nhất thời nghĩ đến, bản thân cô ở thế giới thực cũng là người đã từng trải, bạn trai không phải mười thì cũng có đến tám, đàn ông qua tay cũng đều là tính cách giống nhau, chỉ khác chỗ sức lực mạnh hay yếu, trước kia cũng không phải chưa từng say rượu xong phóng túng, quen vài lần liền lăn đến trên giường cùng bạn trai, ngày hôm sau thoải mái rửa mặt trong phòng vệ sinh của khách sạn, từ trong gương nhìn thấy đối phương xa lạ, mới có thể cảm giác được chút xấu hổ. Trước lạ sau quen, ngay cả hai người thân không mảnh vải cũng đã từng nhìn đối diện, chẳng lẽ còn sợ kéo không ra da mặt?
Nhưng là một thanh âm khác nói với cô--- vị này không giống, nếu không chu toàn, nói không chừng liền được ăn đạn.
Bình thường làm gì nghĩ gì đều không sao cô đều có thể thành thạo ứng phó, trước mắt loại tình cảnh có thể mất mạng bất cứ lúc nào cô đều không có kinh nghiệm.
Tiếng bước chân ngừng lại trước cửa phòng, "xoạch" một tiếng, then cửa bên ngoài bị mở ra, Phùng Cù đi tới nhấc chăn lên, khẽ cười: "Ngủ một ngày cũng không thấy đói bụng sao? Dậy ăn chút ít đi." Một mặt nói, một mặt tay lại dọc theo nút áo ở cổ sườn sám cô sờ soạn.
Cố Mính vờ như mới tỉnh ngủ, bộ dáng mở to mắt như đã chịu kinh hách, ánh mắt thuần khiết như tiểu bạch thỏ, rùng mình lùi về sau, hiển nhiên là dáng vẻ vừa bị dọa sợ, nhỏ giọng ngập ngừng mở miệng: "Thiếu..... Thiếu soái....." Khi ánh mắt xẹt qua gương mặt gần trong gang tấc này, cô ngược lại có chút sửng sốt.
Người đàn ông này sinh ra đã mang một khuôn mặt vô cùng đẹp trai và bắt mắt, ngũ quan lập thể*, mũi cao mắt sâu, nếu không phải tròng mắt có màu đen thuần thì thật khiến người ta nghi ngờ anh khả năng không phải người Trung Quốc thuần chủng, mi dày, trán rộng, tuy rằng trên người còn mặc quân phục nhưng lại không mang thứ gọi là hương vị quân nhân, giơ tay nhấc chân đều toát lên một sự cao quý khó tả.
*Ngũ quan lập thể: ngũ quan giống người phương Tây.
Tay Phùng Cù vừa sờ qua đã bị một bàn tay nhỏ đè lại, chủ nhân của bàn tay nhỏ đó thẹn thùng đỏ mặt: "Em..... Em đói bụng."
Anh cúi đầu xuống hôn trộm một cái lên gương mặt thơm phưng phức của cô, không thỏa mãn còn ngậm lấy môi anh đào hung hăng gặm một lát, thẳng đến khi trong mắt cô gái nhỏ mờ mịt hơi nước, mới đem người kéo lên: "Tới hầu hạ tôi thay quần áo."
Cố Mính trong lòng hung hăng mắng: "Sắc phôi!" Bất quá xét thấy cái sắc phôi này khuôn mặt giá trị quá cao, nếu cô có quyền lợi bao dưỡng Ngô Ngạn Tổ**, chỉ sợ cũng nhịn không được mà phạm tội, thế là quyết định buông tha chuyện này, nhanh chóng rời giường.
**Ngô Ngạn Tổ (吳彥祖; sinh ngày 30 tháng 9 năm 1974) là nam diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông. Khởi nghiệp từ năm 1998, tính đến nay anh đã đóng hơn 40 phim. Ngô từng được mệnh danh là "Lưu Đức Hoa trẻ," Anh nổi tiếng là diễn viên hàng đầu của nền công nghiệp điện ảnh Hoa ngữ với khả năng diễn xuất đa dạng và đặc biệt.( theo wikipedia)
Phùng Cù vai rộng chân dài, hai chân thon dài hữu lực được che lấp trong quần quân đội. Chiều cao theo Cố Mính nhìn ra cũng phải tầm mét chín, cô phải nhón chân lên mới có thể gắng gượng giúp anh cởi cúc áo.
Anh tự mình giải quyết khẩu súng, "loảng xoảng" một tiếng tùy tay quăng lên tủ đầu giường, duỗi hai cánh tay chờ cô gái nhỏ thay mình cởi áo khoác.
Mí mắt Cố Mính giật giật, bộ dáng càng ngoan ngoãn nghe lời.
Quân phục được thiết kế phù hợp, bản gốc so với áo sơ mi tay dài có chút ngắn hơn.
Áo dài hay ngắn là do tùy người, vô luận gầy béo đều có thể mặc vừa vặn, mỗi một loại vải đều là do người đặt yêu cầu, nhưng quân phục lại khác, giữ người như áo giáp, sống lưng thẳng tắp thân hình cứng cỏi, đều là trói buộc không được tự do.
Toàn bộ quân phục toàn bộ bị cởi bỏ, Cố Mính cẩn thận cởi xuống, treo trên giá treo làm bằng gỗ đỏ, Phùng Cù mặc sơ mi trắng thở một hơi dài, trời tháng tám phải mặc quân phục đúng là chịu tội, áo sơ mi sau lưng anh đã ướt nguyên một mảng lớn.
"Tôi đi tắm cái đã, em ngoan ngoãn chờ nha." Lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông chạm vào đầu cô hai cái, cùng một bộ dạng như khi vuốt ve mèo con chó con.
Cố Mính không thể không thừa nhận, ngày này giờ này địa vị của cô ở phủ thiếu soái cũng chẳng khác gì con chó con mèo được nuôi dưỡng. Cô không có lợi ích nào khác ngoài thực dụng.
Đợi một lúc, Phùng Cù cũng tắm rửa xong, anh thay đồ rồi kéo tay cô xuống lầu dùng cơm. Sự hứng thú đối với cô cũng không tệ lắm, anh hỏi: "Nghe cha em nói em từng đọc sách, vậy em học trường nào?"
Cố Mính giật mình, vẻ mặt đáng thương nhìn anh: "Em học ở trường Đại học Sư phạm nữ, vẫn còn một năm nữa mới tốt nghiệp."
Phùng Cù ở bên ngoài đã gặp qua vô số loại phụ nữ có người thông minh, con nhà quý tộc, danh môn khuê nữ cùng tiểu thư có văn hóa, nữ điệp viên do địch gửi tới, phụ nữ có dã tâm với quân sự... Tất cả tiếp cận anh đều là có mục đích, cũng không thiếu phụ nữ có vẻ ngoài ngây thơ trong sáng tới lừa gạt anh.
Thấy nhiều rồi cũng quen, phụ nữ ư, còn không phải chỉ là đồ chơi trên giường sao. Tuy rằng trong lòng không mấy để tâm, nhưng trên mặt lại là bộ dáng tiếc hận gặp dịp thì chơi: "Cha em cứ như vậy làm em gián đoạn việc học? Thế thì quá đáng tiếc rồi!" Nha đầu này quả thực sinh ra đã có một thân thể vô cùng mê người, nếu không lột sạch thì chắc chắn không biết còn có thể có bao nhiêu mê người.
Cố Mính nhẹ nhàng rũ mắt xuống, thật cẩn thận bày ra bộ dáng nói không nên lời, bất an nói: "Cha không chịu cho em học phí, còn nói... còn nói nếu em theo Thiếu soái, Thiếu soái sẽ cho em học phí để đọc sách."
Ngây thơ, không hiểu sự đời, như thể cô là một đứa trẻ vô tình lạc chân bước vào thế giới của người lớn, thậm chí nói chuyện cũng là bộ dáng trẻ con bất cẩn không suy nghĩ.
Phùng Cù cười to ra tiếng: "Cha em... Cố thự trưởng cũng thật có ý tứ." Cho nên nha đầu ngốc này vì học phí mà bị nhét đến giường anh?
Cố Mính tựa hồ bị tiếng cười tùy ý của anh dọa cho sợ hãi: "Thiếu soái... Thiếu soái không đồng ý cho em đi đọc sách sao?"
Này cũng không phải là cô tùy tiện nói dối, nguyên chủ thật sự đúng là một nha đầu ngây thơ, lại đam mê đọc sách, nhưng bất hạnh mẹ ruột mất sớm, phải tự mình kiếm sống, cũng không ít lần đối mặt với khả năng phải bỏ học, trước khi bị đưa vào phủ thiếu soái, Cố Bảo Bân chính là đã lừa gạt con gái mình.
Phùng Cù nghĩ thầm: Cha con Cố gia thật đúng là một cặp khác người.
Cha là người mê làm quan, con gái lại là một tiểu thư ngốc.
Di thái thái của Phùng đại soái hậu viện luôn có tám đến mười người hầu, điểm mặt hết còn có thể tạo thành một nhóm lớn, nhưng đám người giúp Di thái thái sinh hoạt hằng ngày này trọng tâm đều là vây quanh Phùng đại soái, tận dụng mọi thứ khiến anh vui lòng, có giỏi trù nghệ***, có giỏi nữ công, cũng có giỏi nhảy múa đàn hát, ai cũng có một sở trường độc đáo, chỉ thế mới có thể tìm được địa vị của mình ở phủ đại soái này.
***trù nghệ: nấu ăn
Công việc chính của họ là hầu hạ đàn ông, trò tiêu khiển phụ cũng có sở thích bất đồng, có thích nghe kịch, có yêu khiêu vũ, còn có yêu thích chơi mạt chược, chỉ cần cấp cho một bàn mạt chược liền có thể ngồi chơi nguyên cả một đêm không cần nghỉ ngơi.
Phùng đại soái các mối quan hệ tương đối nhiều, lúc mang theo phu nhân ra ngoài cũng có sự khác nhau, đôi khi Phùng Cù cảm thấy nhóm người ngoài Di thái thái kia trừ bỏ trên giường hầu hạ Phùng đại soái thì còn kiêm luôn chức phụ tá, ra cửa đi dự tiệc cũng mang theo bên người một người không ít nhan sắc.
Di thái thái anh mới cưới, ngược lại một lòng một dạ chỉ nghĩ đến việc đọc sách.
Dì Lâm ở bên cạnh đưa mắt dùng sức ra hiệu, muốn cho Cố di xua tan ý nghĩ tiếp tục đi học của cô --- bà chưa từng nghe nói chuyện trở thành Di thái thái của cậu chủ lại còn muốn ra ngoài đọc sách.
Nhưng mà Cố di hình như căn bản là không hiểu ý tốt của bà, còn ngốc nghếch nói lớn: "Dì Lâm nói thiếu soái đối người hào phóng, em... em không cần quần áo châu báu, chỉ muốn tới trường đọc sách." Cải trang thành một tiểu bạch thỏ ngây thơ hồn nhiên thật đúng là quá phí sức lực, ngay cả bản thân cô còn sắp nhận không ra chính mình.
Cũng mất công thân mình giả thành bộ dạng mềm mại yếu đuối, giọng nói cũng nhẹ nhàng, còn mang theo điểm nói không lên lời ngọt ngào, giả bộ chợt vừa nghe nên khen ngược lại bộ dạng làm nũng của tiểu hài tử.
Phùng Cù: "Chuyện này thì có gì khó?"
Cố Mính hai mắt lấp la lấp lánh: "Thiếu soái đồng ý rồi? Ngài thật đúng là người tốt!"
Lần đầu tiên được nữ nhân của mình bên ngoài khen ngợi anh là người tốt. Phùng Cù: "..."
Tác giả có lời muốn nói: Phản hồi lại cũng có quà, hố mới có nhu cầu tung hoa nha
Last edited: