-
Chương 9
Trong phòng đèn pha đã tắt đi, chỉ mở ra một cái đèn ngủ, Cố Mính cả người đều quấn vào trong chăn, một mái tóc dài đen mượt rối tung xõa xuống, che khuất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn thuần tịnh, càng làm người khác cảm thấy nàng sinh tính trẻ con.
Nàng tựa hồ bị tiếng đóng cửa làm tỉnh giấc, khẽ nghiêng thân mình, kinh ngạc nhìn đôi mắt sắc bén lạnh lùng của Phùng Cù: "Thiếu soái?"
"Em thấy tôi trở về tựa hồ thực kinh ngạc?"
Phùng Cù trầm khuôn mặt đi tới, thân hình cao lớn hoàn toàn che khuất ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ, từ trên cao nhìn xuống nàng chằm chằm, bộ dáng như đang hỏi tội.
Tiểu nha đầu trên giường ngồi dậy, thấp thỏm nhìn hắn một cái, mang theo chút tâm lí nói không lên lời: "....... Thiếu soái muốn phân phát em sao? Bên ngoài đều truyền thiếu soái vì cưới Doãn tiểu thư, muốn đem di thái thái của mình đều phân phát."
—— còn có phí phân phát nữa ấy chứ!
Nàng ở trong lòng yên lặng bổ sung một câu. Hai quân đối chọi, tránh đi mũi nhọn bị trả đũa đều là phương pháp Cố Mính sử dụng.
Nàng cố tình không chịu trả lời vấn đề của Phùng Cù, ngược lại tung ra một vấn đề khác mà hắn không thể tránh né.
Phùng Cù không nghĩ tới nàng cư nhiên nghe được tin đồn nhảm nhí, hơi ngẩn ra, đối diện đôi mắt trong suốt đến tận cùng con ngươi của nàng, không khỏi nhớ tới một màn ở quán cà phê ngày hôm nay, bộ dạng vô cùng đáng thương của nàng khi đối mặt với Doãn Châu Châu, lạnh giọng hỏi: "Em nghe lời đồn từ đâu?"
Cố Mính ôm đầu gối, đem chính mình cuộn thành một đoàn nho nhỏ, cằm đặt ở đầu gối, dáng vẻ ủy khuất dùng tính tình bướng bỉnh của trẻ con gần như tức giận phản bác: "Thiếu soái đừng gạt em! Bọn họ đều nói thiếu soái muốn cùng Doãn tiểu thư kết hôn, đã phân phát hai phòng di thái thái. Tất cả mọi người đều đã đi rồi, không có khả năng lưu lại em!" Vào thời điểm này, càng là đúng lý hợp tình cắn ngược lại một cái, liền càng có thể di dời sự chú ý của hắn.
Nàng hít hít cái mũi, tựa hồ lã chã như sắp khóc: "Em…… Em không nghĩ trở lại Cố gia. Nếu cha lại đem em cho người khác……"
Chỉ cần là nam nhân khi nghe đến mấy cái lời nói yếu thế như vậy, nói không chừng đối với người đã cùng chung chăn gối, vẫn sẽ chừa cho nàng một con đường sống, đến lúc đó nàng liền có thể sống theo ý mình, biển rộng tùy cá lội, trời cao mặc chim bay.
Nghe nói phí phân phát của Đốc quân phủ chính là vô cùng phong phú a.
"Ai nói tôi muốn đưa em đi?" Phùng Cù mày đều nhanh chóng cau thành một đoàn, theo bản năng ngồi lên giường, hai tay hắn cường tráng hữu lực, đem tiểu nha đầu tự cuốn thành một đoàn dễ dàng ôm vào trong ngực —— món đồ chơi nhỏ như vậy được ý được lòng, chẳng những thân hình thực mê người, hơn nữa còn thực đáng thương, đưa cho người khác để đạp hư sao?
Cố Mính thuận thế dựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, cái trán kề sát cằm hắn, bên tai có thể nghe được tiếng tim đập trầm trầm hữu lực của hắn, hai tay giống như cỏ nước gắt gao ôm lấy hắn, khóc nức nở nói: "Thiếu soái nếu muốn đưa A Mính đi, nhất định phải nói cho A Mính, em sẽ không chắn đường thiếu soái cùng Doãn tiểu thư." Nội tâm lại thập phần kinh ngạc: Lão nương ngay cả nước mắt cũng đã chảy, nói phải phân phát di thái thái thật tốt, chẳng lẽ còn có đạo lý đối đãi khác nhau?
Là bình dấm chua của Doãn tiểu thư còn chưa đủ lớn sao?
Phùng Cù cúi đầu nhìn xuống đôi con ngươi trong vắt nước mắt của nàng, tức khắc vui vẻ lên: "Cái miệng nhỏ khẩu thị tâm phi*!" Nếu sợ hắn đưa nàng đi, vì cái gì vẫn gắt gao ôm chặt hắn, như leo lên gỗ nổi cứu sinh trên biển, còn khóc đến đau lòng như vậy?
*Khẩu thị tâm phi: Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá. (Theo Từ điển hán việt.)
Một nụ hôn nhút nhát sợ sệt rơi xuống cằm hắn, nước mắt ướt nhẹp trên mặt nàng cũng quệt qua.
Nàng dùng thanh âm gần như bi tráng nói: "Em không liên quan! Thiếu soái vốn dĩ cùng Doãn tiểu thư chính là một đôi, em đi nơi nào cũng không quan hệ! Mặc kệ sau này em đi nơi nào, nhất định nhớ kĩ thiếu soái đối với em thật tốt, vĩnh viễn không quên!"
Trong lòng Cố Mính đều phục chính mình kỹ thuật diễn xuất —— một di thái thái như vậy thiện giải nhân ý** chủ động nhường đường, nàng bao năm qua gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ khó khăn nhất chính là đóng vai nhân vật này, chẳng lẽ còn không đủ để dùng một rương cá vàng lớn dạ tống cổ sao? *
*Chưa giải được nghĩa chính xác nhưng tạm hiểu là dùng những kinh nghiệm đã trải để giải quyết
**Thiện giải nhân ý: Am hiểu lòng người.
Hai chữ tự do đang ở phía trước vẫy tay với nàng, nếu không phải vì sắp lấy được khoản phân phát phí kia, nàng đều sắp diễn không nổi!
"Yên tâm, tôi sẽ không đưa em đi!" Phùng Cù cúi đầu xuống ngậm lấy môi nàng.
Cố Mính: Thật tuyệt vọng!
Nước mắt nàng rào rạt chảy xuống, lần này là vì lỡ mất dịp tốt được tự do cùng phí phân phát.
Phùng Cù nếm được những giọt nước mắt mặn mặn mà ấm áp của nàng, rốt cuộc chịu buông cho nàng thở hổn hển một hơi, đáng lẽ lúc đầu chính là tức giận lôi đình tới tra hỏi cư nhiên liền trở thành mưa thuận gió hòa, chính mình giọng nói cũng không nhận thấy có phần ôn nhu: "Em cùng Ngô Tùng là chuyện như thế nào?"
Tiểu nha đầu nép trong ngực hắn, bất an tháo cúc áo sắc vàng trên quân phục của hắn, tự cho là thiện giải nhân ý nói: "Em sợ Doãn tiểu thư biết chuyện của em với thiếu soái, liền đối thiếu soái sinh khí, lại sợ thiếu soái kêu tên em, liền…… Liền kéo Ngô phó quan……"
Có lẽ nàng đang dùng tính trẻ con mà nói, chính là lời này lại có vấn đề ở một tầng nghĩa khác: Có phải hay không tất cả mọi người ở Dung thành đều cho rằng tương lai hắn sẽ sợ vợ?
Phân phát hai phòng di thái thái liền thôi, vốn dĩ chính là người xưa nhiều năm đã sớm chán ghét, nhưng nữ nhân bên cạnh hắn đây bị dọa ngay cả chào hỏi một cái cũng không dám, chẳng lẽ danh tiếng hắn sợ vợ đã sớm lan truyền thành cái dạng này?
Hắn rơi vào trầm tư, Cố Mính thật cẩn thận kéo tay áo của hắn xuống: "Thiếu soái ngài đừng nóng giận có được không?"
"Con mắt nào của em thấy tôi sinh khí?"
"Ngài không cao hứng!"
Phùng Cù không phản bác, lại cũng chưa nói gì, cúi đầu nhẹ gặm đôi môi đỏ của nàng, uy hiếp nàng: "Lần sau nhìn thấy không được giả bộ không quen biết, nhớ kỹ không?"
Hắn cũng chưa từng giả bộ như không quen biết, tiểu nha đầu này ngược lại tránh hắn như rắn rết.
Hắn như vậy khiến người chán ghét sao?
Nếu Cố Mính mà biết lời này, nàng hơn phân nửa sẽ gật đầu thừa nhận: Thiếu soái ngài thực sự khiến người chán ghét a, chính mình trong lòng cũng không có điểm số sao?!
Phùng Cù ban ngày tiếp Doãn Châu Châu hết nửa ngày, trở về lại tiếp tục phóng thích, hai người ở trên giường náo loạn một hồi, đang chuẩn bị ngủ, thanh âm như đòi mạng của chuông điện thoại ở phòng ngủ vang lên.
Phùng Cù tiếp điện thoại, nhanh chóng từ trên giường đứng dậy, ba cái liền mặc xong quần áo, hôn lên đầu nàng một cái: "Ngoan ngoãn ngủ a." Hắn cầm mũ liền rời đi, trên lầu thực mau truyền đến thanh âm xuống lầu "thịch thịch thịch".
Cố Mính cơn buồn ngủ đều bị cuộc điện thoại này đánh bay, nàng khoác áo rời giường, đẩy cửa ra đứng ở trên lầu, suy ngẫm ba bốn phút, liền nghe được thanh âm Ngô phó quan nói chuyện, tiếng bước chân tập kết của nhóm thân vệ, tiếng gầm rú của ô tô thực mau vang lên ở trong sân, sau đó đi xa.
Lâm ma ma đứng dưới lầu, ngửa đầu nhìn lên tiểu di thái ngốc nghếch, ôn nhu an ủi nàng: "Thiếu soái khả năng nhận được quân vụ khẩn cấp, di thái thái không cần lo lắng, loại chuyện này cũng thường xuyên, hơn ba năm ngày nói không chừng sẽ trở lại."
Cố Mính nghĩ thầm: Ba năm tháng đừng trở về lại càng tốt.
Nàng trở về phòng, lúc sau càng nghĩ càng sinh khí, ngồi trước cửa sổ bắt đầu viết truyện người lớn, chuẩn bị ở trong sách ngược nam chủ thật tốt.
Nam chủ thể loại truyện người lớn này cũng giống như Phùng Cù, cha rất có quyền thế, bản thân lại là thứ ác ôn, ỷ vào thân thế hiển hách mà phong lưu háo sắc, một mặt diễn nhân vật tình thánh, một mặt ngủ với tiểu cô nương, đặc biệt không biết xấu hổ.
Điểm chết người chính là, hắn cũng có một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, lại ỷ vào thân phận để mê hoặc những tiểu cô nương không hiểu chuyện, rất nhiều tính chất đặc biệt không cần bàn mà lại y đúc Phùng Cù.
Nguyên bản lấy thân phận của hắn, thật sự là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng vị công tử có quyền thế này lại rất là xui xẻo, rót đầy mình tình yêu và tự do hôn nhân, thực chất lại nghĩ trái ôm phải ấp, vô trách nhiệm mà mù quáng làm bậy, còn tự xưng là giới trẻ của thời đại mới.
Khúc dạo đầu nếm được một chút ngon ngọt, lừa gạt một tiểu cô nương là tiểu thương nhân mười lăm tuổi lên giường, ngày hôm sau bị người nhét bao tải đánh cho một trận.
Ở hai mươi chương tồn cảo*** ngắn ngủn của Cố Mính, vị công tử nhà giàu này vì nữ nhân cũng ăn không ít đau khổ, ở phòng khiêu vũ vì tranh đầu bảng vũ nữ mà cùng nam nhân khác ra tay đánh nhau, thiếu chút nữa bị đám người kia trói đi cắt mệnh căn tử****……..
***tồn cảo: chương truyện viết trước nhưng chưa đăng.
****mệnh căn tử: khụ…. Là cậu nhỏ ấy các nàng….
May mắn hắn có một ông bố thần thông quảng đại đúng lúc xuất hiện, nếu không hắn đại khái phải làm công công.
Đương nhiên vì phối hợp《 phẩm báo 》thống nhất phong cách hương diễm, nàng ra sức suy nghĩ đem quá trình của nam chủ cùng mỗi một vị nữ hài tử viết đến hoạt sắc sinh hương*****, nhưng đồng thời hắn cũng thật xui xẻo, ước chừng có thể nói là nam chủ xui xẻo đầu tiên trong lịch sử.
*****Hoạt sắc sinh hương: sinh động
Nàng ngồi trước cửa sổ sửa chữa các chương trước, thấy công tử nhà giàu chịu khổ, liền phảng phất như chính mình đối Phùng Cù tay đám chân đá; công tử nhà giàu sợ hãi lo sợ, thật giống như thấy được Phùng Cù đối với nàng quỳ xuống xin tha, không khỏi liền lộ ra tươi cười.
Không thể không nói qua ít nhiều năm, sự thắng lợi AQ (chỉ số vượt khó) của tinh thần cũng là một liều thuốc hay để hóa giải nội tâm buồn bực.
Bất tri bất giác, trời đã sáng.
Vừa lúc cuối tuần, Cố Mính đánh cái ngáp, đem giấy viết, bản thảo gấp lại, chuẩn bị ngủ đến buổi chiều đi gửi bài.
Tác giả có lời muốn nói: Các bảo bảo ngủ ngon.
Nàng tựa hồ bị tiếng đóng cửa làm tỉnh giấc, khẽ nghiêng thân mình, kinh ngạc nhìn đôi mắt sắc bén lạnh lùng của Phùng Cù: "Thiếu soái?"
"Em thấy tôi trở về tựa hồ thực kinh ngạc?"
Phùng Cù trầm khuôn mặt đi tới, thân hình cao lớn hoàn toàn che khuất ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ, từ trên cao nhìn xuống nàng chằm chằm, bộ dáng như đang hỏi tội.
Tiểu nha đầu trên giường ngồi dậy, thấp thỏm nhìn hắn một cái, mang theo chút tâm lí nói không lên lời: "....... Thiếu soái muốn phân phát em sao? Bên ngoài đều truyền thiếu soái vì cưới Doãn tiểu thư, muốn đem di thái thái của mình đều phân phát."
—— còn có phí phân phát nữa ấy chứ!
Nàng ở trong lòng yên lặng bổ sung một câu. Hai quân đối chọi, tránh đi mũi nhọn bị trả đũa đều là phương pháp Cố Mính sử dụng.
Nàng cố tình không chịu trả lời vấn đề của Phùng Cù, ngược lại tung ra một vấn đề khác mà hắn không thể tránh né.
Phùng Cù không nghĩ tới nàng cư nhiên nghe được tin đồn nhảm nhí, hơi ngẩn ra, đối diện đôi mắt trong suốt đến tận cùng con ngươi của nàng, không khỏi nhớ tới một màn ở quán cà phê ngày hôm nay, bộ dạng vô cùng đáng thương của nàng khi đối mặt với Doãn Châu Châu, lạnh giọng hỏi: "Em nghe lời đồn từ đâu?"
Cố Mính ôm đầu gối, đem chính mình cuộn thành một đoàn nho nhỏ, cằm đặt ở đầu gối, dáng vẻ ủy khuất dùng tính tình bướng bỉnh của trẻ con gần như tức giận phản bác: "Thiếu soái đừng gạt em! Bọn họ đều nói thiếu soái muốn cùng Doãn tiểu thư kết hôn, đã phân phát hai phòng di thái thái. Tất cả mọi người đều đã đi rồi, không có khả năng lưu lại em!" Vào thời điểm này, càng là đúng lý hợp tình cắn ngược lại một cái, liền càng có thể di dời sự chú ý của hắn.
Nàng hít hít cái mũi, tựa hồ lã chã như sắp khóc: "Em…… Em không nghĩ trở lại Cố gia. Nếu cha lại đem em cho người khác……"
Chỉ cần là nam nhân khi nghe đến mấy cái lời nói yếu thế như vậy, nói không chừng đối với người đã cùng chung chăn gối, vẫn sẽ chừa cho nàng một con đường sống, đến lúc đó nàng liền có thể sống theo ý mình, biển rộng tùy cá lội, trời cao mặc chim bay.
Nghe nói phí phân phát của Đốc quân phủ chính là vô cùng phong phú a.
"Ai nói tôi muốn đưa em đi?" Phùng Cù mày đều nhanh chóng cau thành một đoàn, theo bản năng ngồi lên giường, hai tay hắn cường tráng hữu lực, đem tiểu nha đầu tự cuốn thành một đoàn dễ dàng ôm vào trong ngực —— món đồ chơi nhỏ như vậy được ý được lòng, chẳng những thân hình thực mê người, hơn nữa còn thực đáng thương, đưa cho người khác để đạp hư sao?
Cố Mính thuận thế dựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, cái trán kề sát cằm hắn, bên tai có thể nghe được tiếng tim đập trầm trầm hữu lực của hắn, hai tay giống như cỏ nước gắt gao ôm lấy hắn, khóc nức nở nói: "Thiếu soái nếu muốn đưa A Mính đi, nhất định phải nói cho A Mính, em sẽ không chắn đường thiếu soái cùng Doãn tiểu thư." Nội tâm lại thập phần kinh ngạc: Lão nương ngay cả nước mắt cũng đã chảy, nói phải phân phát di thái thái thật tốt, chẳng lẽ còn có đạo lý đối đãi khác nhau?
Là bình dấm chua của Doãn tiểu thư còn chưa đủ lớn sao?
Phùng Cù cúi đầu nhìn xuống đôi con ngươi trong vắt nước mắt của nàng, tức khắc vui vẻ lên: "Cái miệng nhỏ khẩu thị tâm phi*!" Nếu sợ hắn đưa nàng đi, vì cái gì vẫn gắt gao ôm chặt hắn, như leo lên gỗ nổi cứu sinh trên biển, còn khóc đến đau lòng như vậy?
*Khẩu thị tâm phi: Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá. (Theo Từ điển hán việt.)
Một nụ hôn nhút nhát sợ sệt rơi xuống cằm hắn, nước mắt ướt nhẹp trên mặt nàng cũng quệt qua.
Nàng dùng thanh âm gần như bi tráng nói: "Em không liên quan! Thiếu soái vốn dĩ cùng Doãn tiểu thư chính là một đôi, em đi nơi nào cũng không quan hệ! Mặc kệ sau này em đi nơi nào, nhất định nhớ kĩ thiếu soái đối với em thật tốt, vĩnh viễn không quên!"
Trong lòng Cố Mính đều phục chính mình kỹ thuật diễn xuất —— một di thái thái như vậy thiện giải nhân ý** chủ động nhường đường, nàng bao năm qua gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ khó khăn nhất chính là đóng vai nhân vật này, chẳng lẽ còn không đủ để dùng một rương cá vàng lớn dạ tống cổ sao? *
*Chưa giải được nghĩa chính xác nhưng tạm hiểu là dùng những kinh nghiệm đã trải để giải quyết
**Thiện giải nhân ý: Am hiểu lòng người.
Hai chữ tự do đang ở phía trước vẫy tay với nàng, nếu không phải vì sắp lấy được khoản phân phát phí kia, nàng đều sắp diễn không nổi!
"Yên tâm, tôi sẽ không đưa em đi!" Phùng Cù cúi đầu xuống ngậm lấy môi nàng.
Cố Mính: Thật tuyệt vọng!
Nước mắt nàng rào rạt chảy xuống, lần này là vì lỡ mất dịp tốt được tự do cùng phí phân phát.
Phùng Cù nếm được những giọt nước mắt mặn mặn mà ấm áp của nàng, rốt cuộc chịu buông cho nàng thở hổn hển một hơi, đáng lẽ lúc đầu chính là tức giận lôi đình tới tra hỏi cư nhiên liền trở thành mưa thuận gió hòa, chính mình giọng nói cũng không nhận thấy có phần ôn nhu: "Em cùng Ngô Tùng là chuyện như thế nào?"
Tiểu nha đầu nép trong ngực hắn, bất an tháo cúc áo sắc vàng trên quân phục của hắn, tự cho là thiện giải nhân ý nói: "Em sợ Doãn tiểu thư biết chuyện của em với thiếu soái, liền đối thiếu soái sinh khí, lại sợ thiếu soái kêu tên em, liền…… Liền kéo Ngô phó quan……"
Có lẽ nàng đang dùng tính trẻ con mà nói, chính là lời này lại có vấn đề ở một tầng nghĩa khác: Có phải hay không tất cả mọi người ở Dung thành đều cho rằng tương lai hắn sẽ sợ vợ?
Phân phát hai phòng di thái thái liền thôi, vốn dĩ chính là người xưa nhiều năm đã sớm chán ghét, nhưng nữ nhân bên cạnh hắn đây bị dọa ngay cả chào hỏi một cái cũng không dám, chẳng lẽ danh tiếng hắn sợ vợ đã sớm lan truyền thành cái dạng này?
Hắn rơi vào trầm tư, Cố Mính thật cẩn thận kéo tay áo của hắn xuống: "Thiếu soái ngài đừng nóng giận có được không?"
"Con mắt nào của em thấy tôi sinh khí?"
"Ngài không cao hứng!"
Phùng Cù không phản bác, lại cũng chưa nói gì, cúi đầu nhẹ gặm đôi môi đỏ của nàng, uy hiếp nàng: "Lần sau nhìn thấy không được giả bộ không quen biết, nhớ kỹ không?"
Hắn cũng chưa từng giả bộ như không quen biết, tiểu nha đầu này ngược lại tránh hắn như rắn rết.
Hắn như vậy khiến người chán ghét sao?
Nếu Cố Mính mà biết lời này, nàng hơn phân nửa sẽ gật đầu thừa nhận: Thiếu soái ngài thực sự khiến người chán ghét a, chính mình trong lòng cũng không có điểm số sao?!
Phùng Cù ban ngày tiếp Doãn Châu Châu hết nửa ngày, trở về lại tiếp tục phóng thích, hai người ở trên giường náo loạn một hồi, đang chuẩn bị ngủ, thanh âm như đòi mạng của chuông điện thoại ở phòng ngủ vang lên.
Phùng Cù tiếp điện thoại, nhanh chóng từ trên giường đứng dậy, ba cái liền mặc xong quần áo, hôn lên đầu nàng một cái: "Ngoan ngoãn ngủ a." Hắn cầm mũ liền rời đi, trên lầu thực mau truyền đến thanh âm xuống lầu "thịch thịch thịch".
Cố Mính cơn buồn ngủ đều bị cuộc điện thoại này đánh bay, nàng khoác áo rời giường, đẩy cửa ra đứng ở trên lầu, suy ngẫm ba bốn phút, liền nghe được thanh âm Ngô phó quan nói chuyện, tiếng bước chân tập kết của nhóm thân vệ, tiếng gầm rú của ô tô thực mau vang lên ở trong sân, sau đó đi xa.
Lâm ma ma đứng dưới lầu, ngửa đầu nhìn lên tiểu di thái ngốc nghếch, ôn nhu an ủi nàng: "Thiếu soái khả năng nhận được quân vụ khẩn cấp, di thái thái không cần lo lắng, loại chuyện này cũng thường xuyên, hơn ba năm ngày nói không chừng sẽ trở lại."
Cố Mính nghĩ thầm: Ba năm tháng đừng trở về lại càng tốt.
Nàng trở về phòng, lúc sau càng nghĩ càng sinh khí, ngồi trước cửa sổ bắt đầu viết truyện người lớn, chuẩn bị ở trong sách ngược nam chủ thật tốt.
Nam chủ thể loại truyện người lớn này cũng giống như Phùng Cù, cha rất có quyền thế, bản thân lại là thứ ác ôn, ỷ vào thân thế hiển hách mà phong lưu háo sắc, một mặt diễn nhân vật tình thánh, một mặt ngủ với tiểu cô nương, đặc biệt không biết xấu hổ.
Điểm chết người chính là, hắn cũng có một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, lại ỷ vào thân phận để mê hoặc những tiểu cô nương không hiểu chuyện, rất nhiều tính chất đặc biệt không cần bàn mà lại y đúc Phùng Cù.
Nguyên bản lấy thân phận của hắn, thật sự là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng vị công tử có quyền thế này lại rất là xui xẻo, rót đầy mình tình yêu và tự do hôn nhân, thực chất lại nghĩ trái ôm phải ấp, vô trách nhiệm mà mù quáng làm bậy, còn tự xưng là giới trẻ của thời đại mới.
Khúc dạo đầu nếm được một chút ngon ngọt, lừa gạt một tiểu cô nương là tiểu thương nhân mười lăm tuổi lên giường, ngày hôm sau bị người nhét bao tải đánh cho một trận.
Ở hai mươi chương tồn cảo*** ngắn ngủn của Cố Mính, vị công tử nhà giàu này vì nữ nhân cũng ăn không ít đau khổ, ở phòng khiêu vũ vì tranh đầu bảng vũ nữ mà cùng nam nhân khác ra tay đánh nhau, thiếu chút nữa bị đám người kia trói đi cắt mệnh căn tử****……..
***tồn cảo: chương truyện viết trước nhưng chưa đăng.
****mệnh căn tử: khụ…. Là cậu nhỏ ấy các nàng….
May mắn hắn có một ông bố thần thông quảng đại đúng lúc xuất hiện, nếu không hắn đại khái phải làm công công.
Đương nhiên vì phối hợp《 phẩm báo 》thống nhất phong cách hương diễm, nàng ra sức suy nghĩ đem quá trình của nam chủ cùng mỗi một vị nữ hài tử viết đến hoạt sắc sinh hương*****, nhưng đồng thời hắn cũng thật xui xẻo, ước chừng có thể nói là nam chủ xui xẻo đầu tiên trong lịch sử.
*****Hoạt sắc sinh hương: sinh động
Nàng ngồi trước cửa sổ sửa chữa các chương trước, thấy công tử nhà giàu chịu khổ, liền phảng phất như chính mình đối Phùng Cù tay đám chân đá; công tử nhà giàu sợ hãi lo sợ, thật giống như thấy được Phùng Cù đối với nàng quỳ xuống xin tha, không khỏi liền lộ ra tươi cười.
Không thể không nói qua ít nhiều năm, sự thắng lợi AQ (chỉ số vượt khó) của tinh thần cũng là một liều thuốc hay để hóa giải nội tâm buồn bực.
Bất tri bất giác, trời đã sáng.
Vừa lúc cuối tuần, Cố Mính đánh cái ngáp, đem giấy viết, bản thảo gấp lại, chuẩn bị ngủ đến buổi chiều đi gửi bài.
Tác giả có lời muốn nói: Các bảo bảo ngủ ngon.